← Quay lại trang sách

Phố đêm nồng nàn hoa sữa

Có lẽ hoa sữa là tặng vật của ông trời dành cho mùa giá rét, vì cứ cuối thu thì những chùm hoa bật hương và đến lúc sang đông, nó ngan ngát cô đặc lại cả phố phường. Thị xã Quảng Trị nhỏ lắm, nhỏ như vành môi người tình mà hương hoa sữa là cái hôn đầu nồng nàn da diết.

Hồi sống ở làng, tôi thích nhất là mùi dạ lý hương của những đêm xuân, nó cứ thoang thoảng và có thể ngồi chơi với hoa suốt đêm mà không sợ ngạt. Đến khi ở phố, thì chính hoa sữa cho tôi gặp được người bạn vô hình ấu thời với hương thơm gần gần như dạ lý. Thầm cảm ơn hoa sữa đã nối lại tuổi thơ của mình và kéo dài tuổi trẻ qua thêm một mùa đông.

Phải nói ngay rằng, hoa sữa thuộc về phố xá bởi cái phong cách tỏa hương phủ đầu của nó hợp với lối sống lướt qua. Ai đứng lâu dưới gốc hoa sữa thì khó mà chịu thấu. Chính nhẽ đó mà gốc hoa sữa không phải là nơi hẹn hò tâm sự của lứa đôi. Nếu cần một chút hương vị cho dạ tiệc yêu, thì tốt nhất nên dắt tay người tình thả bộ chầm chậm dưới tàng hoa sữa bên đường. Tình yêu là một thứ hương hoa sữa, đừng giữ chặt tay nhau quá mà ngạt, chỉ nắm hờ để biết rằng người ta vẫn đi bên cạnh mình thôi. Cũng như hoa sữa ấy thả dọc con phố để cho mình mặc sức chọn một nơi vừa phải mà thưởng thức.

Thời ở Huế, tôi chỉ nhận ra được một cây hoa sữa duy nhất ở chỗ đường Lâm Hoằng bên Vỹ Dạ. Chúng tôi học ở nhà khách đại học Huế cuối con đường ấy. Ban ngày đến lớp thì chẳng để ý làm gì, vì những chùm hoa sữa ở tít trên cao. Chỉ đến buổi tối, khi sang nhà bạn gái mới nhận ra một mùi hương đêm nồng nặc. Lần đầu chạm phải mùi hương ấy, thú thật tôi chẳng hiểu nó tỏa ra từ đâu và của loài hoa nào. May thay, ngưòi bạn gái ấy biết và nói cho tôi hay, đó là hoa sữa. Sáng hôm sau, tôi đi tìm thì nhận ra cây nằm trong một khu vườn sinh vật cảnh bên đường, lẻ loi như một gã si tình sống độc thân trong căn phố nghèo của Huế xưa.

Kể từ bữa hoa sữa nở hương, tôi bị mắc ghiền cái xóm nhỏ ấy. Mà người bạn gái chỉ là bạn bình thường thôi, chưa bao giờ vượt lên một chút dù nhỏ. Hai đứa thường đi cà phê đêm, tới gần khuya mới rời quán. Tôi đưa bạn vào ngõ, hít một hơi thật sâu hương hoa sữa rồi mới yên tâm trở về. Có lần, người bạn ấy hỏi tôi có biết đi dưới mùi hương hoa sữa là sao không? Tôi cười, thì nó cũng giống như đi dưới sương đêm, có ướt át một chút thôi. Bạn nói không phải đâu, đấy là con đường của tình nhân. Và đó là lần cuối cùng hai đứa đi chung con đường hoa sữa ở Huế.

Sau bận ấy tôi để ý hơn đến những loài hoa, lưu tâm và cẩn thận hơn với những mùi hương. Vì hình như đối với tuổi trẻ thì mỗi thứ hương hoa cũng có thể thay lời muốn nói. Mà tôi thì chỉ nghĩ đến tình bạn, có biết đâu hoa sữa không phải tặng vật của thứ tình cảm bằng hữu. Hoa sữa đã cho tôi biết về tình yêu, hay đúng hơn là hoa sữa nhắc khéo để rồi giấu đi một khoảng trời xuân mộng cho người ta mãi kiếm tìm. Thi thoảng đôi lần trở lại Huế, tôi vội vàng đến quên mất việc tìm lại gốc cây ngày hôm qua. Chỉ biết rằng người bạn gái không còn ở hẻm ấy nữa, thì mùi hoa sữa đâu có nghĩa gì nơi con phố điểm vắng tên nhau. Bây giờ tôi lại ở phố, thị xã nhỏ đến mức có thể nhớ hết mỗi góc đường có loài cây nào, nở hoa gì. Nhưng mùa đông này tôi chỉ để ý đến hoa sữa. Đi trong lòng phố, mơn man mùi hoa miên man nỗi nhớ. Hương tràn kín con đường và trải thảm giữa lòng người, để bước chân ai một lần lạc qua trái tim cũng thấy vương vướng. Hoa lắt nhắt rơi trong đêm, cứ mỗi nhịp rơi là một lần vọng lên tiếng thở phào thanh thản vi nụ hoa đã trút hết hương yêu cho nội thị.

Tôi đã đếm được hai cây hoa sữa trổ bông, một là ở quán cà phê Sông Xanh bên bờ Thạch Hãn, và cây thứ hai ngay trước cửa phòng của mình. Sáng thức giấc thấy bác bảo vệ cầm chổi quét hoa rụng đêm qua, vừa quét vừa nói hoa chi mà buổi tối nồng nặc không cho người ta ngủ, sáng dậy đã gói ghém giấu đi. Có lẽ đấy là hoa của tình yêu, khiến đêm thao thức và ngày giấu tăm.