- VII - Niềm Vui Của Annie
Trong một thoáng im lặng khó xử giữa chủ nhà và người làm thuê, Annie hỏi người trông trẻ của con trai rằng cô ta có thú vui gì.
“Ừm,” Jenny nói. “Đi chơi với bạn chẳng hạn?” Sau đó Jenny hỏi Annie rằng cô có thú vui gì, và vì một lý do ngu ngốc nào đó, Annie không ngừng suy nghĩ về câu hỏi từ hồi đó tới giờ. Như thể câu hỏi đó là một cú lắc mạnh, và một lời thăm hỏi không chỉ về thời gian rảnh rỗi mà còn về chính cuộc sống của cô. Cô đã làm gì? Cô muốn gì? Cô có thể chịu đựng được việc chồng mình làm việc quá nhiều bao lâu nữa? Tại sao cô không thể vui vẻ một chút khi không có anh? Cô là ai?
Brian đã ở Palo Alto suốt 4 đêm liên tục – tuần trước là 3 đêm, trong một phiên tòa đại diện cho Fletcher Webber đời thứ IV—một nhà quản lý quỹ đầu cơ nào đó đang bị kiện vì… điều gì đó tồi tệ. Annie luôn cố gắng lắng nghe khi Brian giảng giải cho cô, nhưng giọng anh trầm, đều đều, và tâm trí của cô luôn luôn bị cuốn đi – anh giống như một cái máy tạo tiếng ồn trắng[1]. Bên cạnh đó, tên của thân chủ anh là Fletcher. Dĩ nhiên ông ta có tội, nhất là khi tên ông ta có chữ số La Mã. Warren Buffett đã nói rằng chỉ mang lại cho con cái khởi đầu vừa đủ để làm gì đó, nhưng đừng cho quá nhiều đến mức chúng không làm gì cả. Annie sẽ bổ sung: “Đừng đặt tên con bạn theo chính tên của mình trừ khi bạn muốn chúng trở thành một kẻ vô dụng.”
Quay trở lại thú vui. Thú vui! Nó ở đâu? Vào lúc đó tất cả những gì cô có thể nghĩ tới là món tráng miệng. Cô làm bánh quy, bánh tart, bánh thanh, muffin, bánh hybrid đặc quánh-một dạng brownie, pie với vỏ là bánh quy yến mạch, cô làm những thứ đó để cho vui. Cô đặc biệt yêu thích sử dụng cồn trong công thức của mình. Mặc dù nó không thực sự có tác dụng gì, nhưng nó mang lại cho cô cảm giác dễ chịu khi biết có sự diện diện của nó. Còn gì nữa? Cô tự hỏi trước khi trả lời Jenny. Rượu vang, yoga, rửa bát… một sự đãi ngộ thực sự, khi Max hoàn toàn được chăm sóc, cô sẽ hút một nửa điếu cần và đọc tạp chí trang trí nội thất. Hay bất cứ thứ gì. Cỏ bảo đảm cho tất cả. Và thế là cô đưa cho người trông trẻ một câu trả lời thành thật, nói rằng, “Tôi nướng bánh,” mặc dù câu trả lời này có vẻ không đủ thỏa mãn – đó có phải là tất cả không? Cho tới giờ cô vẫn không ngừng tìm hiểu.
“Thế thú vui của cậu là gì?” cô hỏi Mele, người vừa mới buộc Ellie vào chiếc ghế cao của Max và đưa cô bé một cái bánh xốp để gặm. Cô ấy vừa ghé qua để đi dạo mặc dù họ có lẽ sẽ không đi. Bầu trời trông có vẻ không thiện chí và đôi chân của cô khi có họ dường như thích yên vị hơn. Thêm nữa, Jenny sẽ tới đây, và cô đến lịch dọn dẹp, loại bỏ những mẩu bánh mỳ, đất, và những thứ không nhìn thấy được.
“Tớ xem ti vi,” Mele nói. “Tớ nghe lỏm.”
“Tớ không tưởng tượng được Jenny làm gì. Cô ta là một cô gái tốt.”
“Thế cô ta là một cô gái tốt thì sao?” Mele nói.
“Một bà mẹ cần một người ngốc nghếch.”
“Nhưng điều đó thật khó hiểu. Lạ lùng,” Annie nói, nghĩ tới Jenny, khuôn mặt có chiều ngang cỡ Hello Kitty của cô ta, bộ móng tay sơn một cách hoàn hảo, những cái túi mua hàng trắng như thủy tinh. Cô tìm thấy mặt bàn bếp chưa ai đụng tới để lau bằng miếng bọt biển sát thủ của mình. Cô đọc được về miếng bọt biển trên blog cá nhân của một bà mẹ, nghĩ rằng bà mẹ đó hơi bị quá khích chỉ vì một sản phẩm lau dọn, thề rằng sẽ không bao giờ trở thành một bà mẹ quan tâm tới những vấn đề như thế, và giờ thì dường như cô có thể trở thành người phát ngôn cho cái miếng bọt biển chết tiệt đó.
“Có gì trong miếng bọt biển này thế nhỉ?” cô thốt ra lời tự hỏi bản thân.
“Tớ không biết, nhưng trông cậu như thể đang phê thuốc,” Mele nói, điều này có vẻ đúng. Annie muốn đánh chiếm những bề mặt mới, tìm thấy những thứ mới để cọ rửa, hoàn toàn phấn khích cho tới khi cạn kiệt năng lượng.
“Chúa ơi, đúng là một thứ thuốc phiện đáng sợ,” Annie nói. “Tớ nhớ khi đi hộp đêm và hít thuốc phiện trên nắp bồn cầu, rồi quay ra ngoài và nói chuyện với mấy gã ngốc, cọ xát với những kẻ dâm đãng, nốc rượu gin nguyên chất như thể nó là nước hoa quả ngon lành. Lúc đó tớ hẳn là đang ở tuổi của Jenny.” Cô ngừng lau dọn, cảm thấy chuyện này thật khó hiểu. “Cô ta xem Lifetime,” Annie nói, để minh chứng cho quan điểm của mình. “Trong khi Max ngủ. Tớ có kênh TiVo, truyền hình cáp, Netflix, Amazon Prime, và cô ta vẫn chỉ xem Lifetime. Và cô ta không bao giờ đến làm cho tớ vào thứ Sáu. Chưa bao giờ, và đó là một phần của hợp đồng.”
“Cậu nên nói gì đó với cô ta,” Mele nói. “Rõ ràng là cậu đang giận dữ. Và cậu đang làm tớ lo lắng đấy. Hãy ngồi xuống hay làm gì đó đi.”
“Cô ta sẽ tới đây bất cứ lúc nào,” Annie nói. “Thì sao? Hãy đưa cho cô ta miếng bọt biển.
Đưa cho cô ta cái hót rác.”
“Cô ta trông trẻ cho nhà Tabor Boyard,” Annie nói. “Cậu có tưởng tượng được việc đến đó, rồi tới đây?” Cô nhìn quanh nhà bếp, đảm bảo rằng mình không bỏ sót thứ gì. Cô đã bỏ những đĩa CD hip hop của Wu-Tang và Mos Def. Cô đã lấy xuống từ tủ lạnh phiếu ưu đãi của một nhà hàng Hàn Quốc cho HÁ CẢO MIỄN PHÍ. Quá là tức cười.
Ra khỏi nhà bếp vào trong phòng tắm, cô có một lọ dưỡng thể từng có chữ MOREY BUTTER (bơ Morey) cho tới khi Brian cạo đi chữ y và chữ er, trở thành, MORE BUTT (nhiều mông hơn). Cô nhớ là đã xoay cái nhãn vào trong tường mặc dù cô thích nhìn thấy nó. Nó khiến cô mỉm cười trong khi cô sử dụng nhà tắm. Chúa ơi, cô nhớ anh. Không phải là anh ấy muốn đi xa. Anh ấy là người đi làm để chi trả cho nhu cầu của họ: đồ ăn, chỗ ở, người trông trẻ.
Annie đã luôn dự định sẽ ở một mình, nhưng ý tưởng đó đã bị ném ra ngoài cửa sổ vào khoảnh khắc cô mở cửa cho một cô gái châu Á trong chiếc quần jean, một cái áo len chui đầu bó trông có vẻ khó chịu, và đôi khuyên tai vòng tròn vàng nhỏ, có vẻ như từ tiệm Claire’s. Cô còn nhớ một cô gái ở công viên hôm vừa rồi, một người trông trẻ trẻ trung với giọng nói khàn khàn, theo kiểu tôi-vừa- có-một-đêm-tưng-bừng, nói với đứa trẻ cô trông nom: “Lại đây nào, bạn thân, chúng ta hãy cùng đi du ngoạn.” Annie muốn có một người trông trẻ như thế, nhưng cô gái này không giống người đó chút nào.
Cô gái rón rén bước vào nhà cô như thể đang bước vào một bồn nước nóng toàn người hippie.
Annie ngay lập tức xin lỗi vì sự bừa bộn và dùng cử chỉ tay cường điệu để minh họa cho buổi sáng bận rộn của mình, và thêm vào một tiếng thở dài để dễ hình dung. Những cô gái như Jenny với móng tay sạch sẽ và quần áo từ Express khiến cô cảm thấy mình ồn ào, lôi thôi, và thô kệch. Đôi mắt của Jenny tiếp tục quét qua xung quanh. Nụ cười của cô héo dần. Annie tự hỏi: Mình có nên ôm cô ta? Bắt tay? Hỏi han về sở thích?
Từ nhóm thảo luận của các bà mẹ, cô biết những câu hỏi mà mình nên đặt ra: “Cô có biết sơ cứu tim phổi không?” “Cô đã bị thủy đậu chưa?” “Cô có thể nấu ăn hay dọn dẹp?” Nhưng những câu hỏi này có vẻ học thuật, mang tính cá nhân, và tác quái
– theo đúng thứ tự đó. Thêm nữa, Jenny được giới thiệu bởi Tabor Boyard, người mà Annie chỉ biết sơ sơ thông qua những bài đăng trên SFMC, nhưng qua những bài viết và câu hỏi đủ các thể loại của Tabor về người mua hàng thay cho cá nhân, chuyên gia nhuộm tóc, những trường mẫu giáo không có các loại hạt trong thực đơn, và người bài trí nhà cửa, Annie đã lượm lặt đủ thông tin để cảm giác như cô đã biết rất rõ về cô ta.
Cô biết rằng Tabor có một căn nhà ba tầng ở Ashbury Heights (một chi tiết cần thiết trong thắc mắc tư vấn rèm cửa), một cô con gái 1.5 tuổi (thắc mắc tư vấn về trường mẫu giáo), và tóc gốc màu nâu (gợi ý về chuyên gia nhuộm tóc?). Cô ta cũng có một người dắt chó đi dạo, một huấn luyện viên yoga, và một người bài trí nhà cửa cá nhân, một người mà cô ta đặc biệt giới thiệu: “Bà ấy chỉ yêu cầu 80 đô la một giờ và giờ thì các lọ gia vị của tôi đều thẳng hàng ngay ngắn. Bà ấy cũng sắp xếp phòng tắm của tôi theo cái cách mà tôi chưa từng mơ là nó có thể. Bà đặt tất cả cọ trang điểm của tôi vào một cái hộp có dán nhãn.”
Annie muốn viết trả lời rằng cô sẽ làm công việc đó chỉ với một ly rượu Patrón.
Người phụ nữ này đã học cách thuê mướn trong cả cuộc đời, và mặc dù Annie bắt đầu không ưa cô ta một chút (tim cô đập thình thịch mỗi lần nhìn thấy tin nhắn từ [email protected], cô cũng bắt đầu tin tưởng người phụ nữ này và đánh giá cao ý kiến của cô ta hơn cả của chính mình. Và thế là, bởi vì Tabor, Jenny thoát khỏi những rắc rối – Annie không cần biết liệu cô gái này có từng phạm tội hay không. Dù sao cô ta chỉ ở đây 3 tiếng vào thứ Ba và thứ Sáu trong khi Annie có mặt ở nhà. Cô không cần biết liệu cô ta có bị quai bị hay dùng ma túy không. Cô chỉ cần biết cách giữ cô ta lại.
Ngày đầu tiên đó Annie đặt Max xuống để cậu bé có thể phô diễn phong cách bò trườn của mình. Cô những tưởng người trông trẻ mới sẽ bật cười và rồi họ sẽ có thứ gì đó để mà trao đổi, nhưng Jenny không cười và Annie không biết liệu cái nhìn hoảng hốt của cô ta có phải là phản ứng trước cách thức thằng bé di chuyển hay là trước việc thằng bé nhặt một cái bánh quy từ dưới sàn lên.
“Ôi không,” Jenny nói. “Cái đó bẩn rồi, Max. Bẩn.”
Annie luôn để cho cậu bé ăn những thứ rơi trên sàn, nhưng lần này cô nói, “Ghê quá,” và sà vào như một con vịt biển. “Ghê quá! Bẩn quá! Mẹ sẽ bỏ nó vào trong thùng rác.”
Cô bỏ cái bánh vào trong túi của mình, rồi sau đó là vào trong miệng. Kể từ ngày đầu tiên đó cô biết rằng cô gái này sẽ đòi hỏi hành xử sạch sẽ hơn.
“Cậu biết chuyện đó là như thế nào mà,” Annie nói với Mele. “Giống như khi cậu gặp những bà mẹ kiểu mẫu. Cậu sẽ giả vờ mình cũng kiểu mẫu, và sau đó cậu phải duy trì cách hành xử đó, dần dần xen cài bản chất của mình một cách nhẹ nhàng và từ tốn.”
“Phải, nhưng cuối cùng, cậu cũng phải phô nó ra thôi,” Mele nói. “Rồi xem điều gì sẽ diễn ra. Dù sao thì tớ cũng hiểu ý của cậu.”
“Ôi Chúa ơi!” Annie nhìn thấy giấy cuốn thuốc hút cô để trên bàn ở góc phòng làm việc tối qua. Cô đã kiếm được 1/8 oz cần sa giống Sour Diesel từ một ông bố ở lớp Âm Nhạc Những Chú Gấu Con của Max, thứ đó khiến cô đãng trí kinh khủng và mang lại cho cô những ảo giác mà cô nhầm lẫn thành sự sáng tạo.
“Cậu có thể tưởng tượng được nếu cô ta nhìn thấy những thứ này không?” Cô cầm chúng lên, rồi bỏ vào trong túi, suy tưởng đến việc hút nhanh một điếu ở sân sau, rồi sực nhớ ra cô phải lái xe chở Jenny đến nhà Tabor vào buổi chiều muộn hôm đó. Cô có thể uống và lái xe khá tốt, nhưng hút rồi lái xe? Quên đi.
“Thế nếu cô ta nhìn thấy mấy thứ đó thì sao?” Mele nói. “Tớ sẽ thấy phấn khích nếu tớ là một người trông trẻ.”
“Cô ta sẽ không như vậy. Đó chính là điều tớ đang cố làm cho cậu hiểu.”
“Cậu sẽ không bao giờ biết được,” Mele nói. “Còn nhớ chúng ta từng nghĩ Barrett là người chỉ chú ý đến vẻ bề ngoài và tớ từng nghĩ cậu sẽ bị tâm thần?”
Mele bế Ellie ra khỏi ghế cao của Max và hôn lên đầu cô bé. Cô đi về phía cửa trước.
“Thật là không công bằng,” Mele nói. “Trong các bộ phim luôn có một nghệ sỹ điên khùng lập dị và một cô thư ký, bảo mẫu, hoặc trợ lý bị đàn áp – họ học hỏi từ nhau – cô ta sợ hãi, nhưng kính nể, vân vân và vân vân. Nhưng nếu một người mẹ kỳ cục thì cô ta sẽ bị xa lánh hoặc bị báo cáo cho Cơ quan Dịch vụ Trẻ em. Cậu lẽ ra không nên bắt đầu vai diễn đó. Cô ta là người trông trẻ, không phải một bà mẹ. Không phải Tabor. Cậu không cần phải lau dọn vì cô ta.”
“Tớ biết,” Annie nói, đi theo họ ra ngoài. “Nhưng cô ta thần tượng Tabor. Tớ thì trái ngược với Tabor.”
Annie nghĩ tới những thứ như là khuôn thạch hoa quả Jell-O và ngũ cốc cho trẻ em. Không còn gì ở cô có cảm giác là thật nữa. Cô là chất nhũ hóa monoglyceride. Cô là chất làm đặc cellulose gum.
Một lát sau khi Mele rời khỏi, Annie nghe tiếng gõ cửa quen thuộc. Ít nhất giờ thì họ cũng đã làm quen với việc này và cảm giác ngượng ngùng khi làm bà chủ đã giảm đi một chút.
“Mời vào,” cô la lên và lau nước mũi cho Max, sau đó chùi tay vào khăn lau bát đĩa treo trên lò nướng. Thế là xong. Căn nhà và cuộc sống của cô bóng bẩy như là cái đầu hói của quý ngài Sạch Sẽ vậy.
Jenny đi vào trong bếp tay cầm chìa khóa và điện thoại, và một cái ví Coach giả, rõ ràng là quá nhỏ để có thể đựng chìa khóa và điện thoại của cô.
“Chào Max!” cô nói.
“Con có thể nói ‘Chào’ được không?” Annie nói, và khi cậu bé nhìn lên và nhoẻn cười, vỗ cánh tay như thể đang cố cất cánh bay, Annie cảm thấy tự hào như mình là mẹ của ngôi sao sân khấu. Họ nhìn cậu đập cánh tay, rồi nhìn nhau và cười. Chết tiệt, vẫn thật là khó xử, Annie nghĩ, rồi nhớ lại một nhiệm vụ mà cô đã để dành chỉ để cô có việc gì đó để làm trong khi người trông trẻ yên vị.
“Cô thế nào?” Annie hỏi. Cô mở tủ lạnh và lấy ra đồ ăn vặt đã được chuẩn bị trước để cho thuận tiện.
“Em ổn,” Jenny nói. “Bận rộn.”
“Đây chỉ là ít táo và phô mai tươi,” cô nói, giơ lên chiếc hộp màu tím. “Tôi cũng có vài thứ cho cô nữa.” Cô chỉ vào thanh bánh năng lượng, sữa chua, hoa quả, nước ngọt. “Tất cả những gì cô cần sẽ ở ngay đây. Đây cũng có một ít bánh tart dâu tây nữa, tôi vừa mới làm sáng nay.”
“Ôi, cảm ơn chị!” Jenny nói. “Chị không cần phải chuẩn bị gì cho em đâu.”
Ồ, nhưng cô ta đã làm.
“Có nên cung cấp thức ăn cho bảo mẫu không?” một bà mẹ đã hỏi trong nhóm trao đổi, và một trong những câu trả lời của Tabor là, “thêm 10 hay 15 đô la không tạo nên sự khác biệt gì đối với chúng ta, nhưng nó sẽ tác động đáng kể tới cách mà họ làm việc cho bạn.”
Cũng có những câu trả lời khác nữa, từ tức giận: “Bạn đã bao giờ được cho đồ ăn trong công việc chưa? Tôi thì không nghĩ vậy. Hãy để họ tự lo cho mình” cho tới đồng cảm: “Chúng tôi nấu cơm cho bảo mẫu của mình bởi vì cô ấy là người Trung Quốc,” nhưng chính câu trả lời của Tabor đã gây ấn tượng với cô. Cô ta sử dụng từ chúng ta, giả định rằng tất cả những người phụ nữ ở San Francisco đều có thể tận hưởng sự xa hoa của việc tỏ ra tốt bụng.
Và thế là: những món bánh nướng và bánh thanh năng lượng của hãng Max Out và Cheetah.
Đó là những gì Annie có thể cung cấp được, và cô hy vọng như thế là đủ.
“Chúng ở đây nếu cô cần đến,” cô nói một cách tử tế nhất có thể và rồi viện cớ phải vào phòng làm việc.
“Chị làm việc chăm chỉ nhé!” Jenny nói. “Tất nhiên rồi!” Annie đáp.
Annie ngồi một cách nặng nề xuống trước máy tính. Cô giữ một lọn tóc dưới mũi và nhìn bản thiết kế cái áo liền thân mới của mình với một em bé bên trên, ô trống suy nghĩ cần một suy nghĩ. Trong ô trống cô gõ: “Bố tớ là ai?”
Như thế có hài hước không? Tài liệu tham khảo “Ai là bố của bạn?” có quá lỗi thời không? Có lẽ cô chỉ nên để trống – các bậc phụ huynh sẽ tự điền vào, để cho cả thế giới biết được họ là ai. Dù sao thì họ cũng làm như vậy – đưa ra những lời khẳng định qua quần áo của con cái họ. “Tôi từng sành điệu!” họ khẳng định như thế bằng áo liền thân in hình nhóm nhạc punk rock Ramones hoặc Che Guevara, mặc dù ngày trước có lẽ họ chỉ thích punk rock cỡ như thích hội chợ khoa học.
Cô ấn vào một cửa sổ khác. Tất cả những gì cô muốn làm là xem phim trên You Tube và đọc những câu cập nhật trạng thái ngớ ngẩn của mọi người.
Cô nhìn chằm chằm, tay cô sẵn sàng trên bàn phím. Cô tiếp tục ngửi tóc mình lần nữa. Công việc đơn giản là không hiệu quả, và cô tin rằng đó là bởi vì Jenny cần phải đến vào thứ Sáu. Cô cảm thấy mình lạc quan nhất vào các ngày thứ Sáu, khi chuẩn bị bước sang cuối tuần, những giờ lười biếng huy hoàng. Đó là lợi thế của việc có một người chồng làm việc quá nhiều – vào cuối tuần cô có thể thả Max vào lòng anh và nói, “Đến lượt anh,” và rồi việc làm mẹ trở thành thứ gì đó ly kỳ và xa xôi – một môn thể thao hấp dẫn người xem, và cô là người sở hữu đội hình.
Đây là tuần thứ 4 liên tục mà quý cô Tabor này đã làm tiêu tan kế hoạch cho sáng thứ Sáu của cô là làm việc một chút rồi sau đó tham gia vào khóa Phương Pháp Tay Vịn, được cho là một lớp tập luyện thể dục mức độ khó mà cô đang có nhu cầu khẩn thiết, sau khi phát hiện ra mình đã có đủ da thừa ở bụng để làm thành những cái trống cho một bộ lạc châu Phi và ngực của cô trông đã na ná của Barney Frank. Cô cá là Tabor có thân hình nóng bỏng như tất cả các bà mẹ ngày nay. Annie có những chiếc quần thun thể thao có in chữ Bà Mẹ Nóng Bỏng ở sau mông, và đó rõ ràng là một lời quảng cáo sai lệch. Cô thậm chí không phải là một Bà Mẹ Đáng Ôm Hôn. Brian đối xử với cô theo kiểu Bà Mẹ Tôi Muốn Gãi Mông Trước Mặt, và tại sao cô phải chải chuốt làm dáng trong khi anh ấy chẳng bận tâm làm điều tương tự? Cơ thể anh nhợt nhạt và mềm oặt, khuôn mặt mạnh mẽ của anh bắt đầu lún vào bên trong như phần giữa của một quả ớt chuông. Mặc dù vậy, mỗi ngày cô đều nhắn tin cho anh: Tối nay có về nhà không!? Sự vắng mặt của anh được cảm nhận rõ ràng nhất khi cô đã nằm trên giường và có gì đó tức cười trên ti vi, tiếng cười của cô sẽ vọng lại trong phòng, và cô biết nếu anh ở đó anh cũng sẽ phá lên cười. Cô hình dung anh ở trong phòng khách sạn cũng đang đơn độc như thế.
Cô mở hình đồ họa các bà mẹ của cô. Tất cả bọn họ đều tuyệt vời, chân dài và thanh mảnh, tay cầm điện thoại, kính mát quá khổ trên đầu. Một tay đẩy xe nôi Bugaboo, tay còn lại cầm một cái túi xách to bự hoặc một ly martini đong đầy chất lỏng màu hồng hoặc xanh da trời mát lạnh, tùy thuộc vào giới tính của đứa trẻ, người luôn luôn mỉm cười. Cô nhìn chằm chằm vào các tác phẩm của mình.
Nếu họ có thật, những người phụ nữ này sẽ tụ tập thành nhóm và sử dụng từ momtourage[2]. Họ sẽ không có những ông chồng như của Georgia, người đã la cô ấy giữa bàn dân thiên hạ về quy định 2 miếng (không được dùng nhiều hơn hai miếng giấy vệ sinh mỗi lần đi tiểu).
Họ sẽ không độc thân như Mele, và nếu có thì chuyện đó cũng sẽ “tuyệt vời,” và họ sẽ viết những cuốn sách về việc trở thành bà mẹ đơn thân sành điệu, tân tiến, nóng bỏng.
Cô nhìn vào hình họa người mẹ cho tạp dề mới nhất của mình. Cô có thú vui gì? Cô tự hỏi. Hãy nói chuyện với tôi. Cô tưởng tượng giọng nói của họ, tất cả dựa trên những người mà cô từng gặp và những thứ mà cô và Mele đã hóng hớt được ở các khu vui chơi:
“Tôi tổ chức các buổi tiệc tối,” bức hình nói. “Tôi tổ chức chúng trong khu vườn mới được thiết kế của mình, đặc trưng là các bức họa phong cách châu Âu được tỉa tót cẩn thận và những chiếc ghế cổ của Thụy Điển có đóng dấu của hiệp hội Stockholm với đệm ngồi bằng nhung xanh da trời. Vì lý do kinh tế, trong buổi tiệc tối tuần trước chồng tôi đã nghĩ sẽ rất vui nhộn mà vẫn đầy trách nhiệm khi mua bia rẻ tiền và mọi người sẽ uống nó rồi nói, ‘Chúa ơi, mọi người có nhớ là chúng ta từng uống thứ này không?’ Câu này đặc biệt hài hước bởi vì những người bạn của chúng tôi có những công việc đáng kính trọng: một người là CEO, một người là thượng nghị sỹ bang, một người là cháu gái của người đàn ông đã phát minh ra những gói gia vị mini.”
Hình họa tiếp theo là một người mẹ trẻ trung, giao thiệp xã hội rộng, người mà trong đời thực sẽ kết thúc hầu hết mọi khẳng định của mình bằng câu “Đó là phương châm của tôi,” Mặc dù cô ta không nấu ăn mà mua những cái tạp dề này để làm quà cho bạn bè. Bạn bè cô ta sẽ cười, như thể chúng là những món quà giễu cợt, ví dụ như đồ lót ăn được. Tạp dề? Thật là hào nhoáng! Thật là cổ điển! Tôi có thể mặc nó đến ngày hội thư viện – đó không phải là nhạc phim Mad Men à? Ôi, chuyện đó chắc hẳn sẽ vô cùng tức cười. Cô có thú vui gì? Annie hỏi.
Ừ thì, thời trang là niềm đam mê của tôi và con cái không thể xen vào chuyện đó.” cô ta nói. “Tôi vừa mới được ca ngợi trong tạp chí 7x7 vì sự kết hợp liều lĩnh giữa một chiếc áo khoác lụa mỏng cổ điển của Dior với một chiếc chân váy bồng của Target. Tôi được biết đến nhờ sự tiếp cận thời trang dị thường, như kết hợp quần áo thiết kế với tất quần màu đỏ tím và váy siêu ngắn. Vấn đề là giới truyền thông không thể kìm hãm tôi, và thế là họ tiếp tục theo dõi những bước tiến trong thời trang của tôi. Có ngày thì tôi là chủ của điền trang lướt sóng ở Hawaii, ngày tiếp theo tôi là công chúa băng giá trong màu ngày, kem, và màu mộc. Hầu hết tủ quần áo của tôi là đồ cổ điển, hoặc thiết kế, nhưng tôi cũng mua sắm ở Helpers Home Bazaar tại Quảng trường Ghirardelli, để quyên góp cho những người bị thiểu năng tâm thần.
Annie nhớ rằng mình đã đọc điều này trong một bài phỏng vấn thực sự. Câu này thực sự phát ra từ miệng của ai đó. “Tại sao mình lại phải tốn quá nhiều thời gian để tạo ra và chán ghét mấy con mụ này nhỉ?” Annie nói. Bởi vì chúng tôi có thật, họ trả lời. Và đó là những gì công ty muốn. Tại sao họ lại muốn khăn lót ly in hình một bà mẹ đang dùng máy hút sữa hoặc khóc lóc sau khi sinh nhỉ?
Cô nghe tiếng Jenny ở trong bếp. Đã một giờ trôi qua và cô chưa làm được việc gì.
“Tôi không vui vẻ lắm mấy ngày gần đây,” cô tưởng tượng mình nói với Jenny như vậy. “Khi tôi ở tuổi của cô tôi thích rượu gin, những chàng trai thanh mảnh với đôi tai to (như tổng thống Abe Lincolns chẳng hạn), và đi trượt tuyết ván sau khi ăn bánh mỳ Mexico Taco Bell với nấm trong đó.” Mặc dù đương nhiên cô sẽ không nói điều này, nhưng cô quyết định sẽ trao cho bản thân một thử thách:
Ngày hôm nay sẽ nói thật điều gì đó. Điều gì đó tiết lộ bản chất. Điều gì đó đúng với sự thực.
Đáng buồn là, đây có lẽ là phần mà Annie ưa thích trong ngày: lái xe đưa Jenny tới nhà của Tabor Boyard. Mỗi lần cô lại hy vọng được nhìn thoáng qua cô ta. Tuy nhiên, phần lái xe thì lại không hấp dẫn như thế. Jenny luôn luôn ngồi đằng sau như một vị du khách sợ hãi.
Cô rẽ ra khỏi đường Bảy, leo lên đường phía sau tới Ashbury Heights.
“Liệu có khả năng cô có thể đến vào thứ Sáu tuần này không?” Annie hỏi.
“Chà,” Jenny nói. “Em chắc chắn sẽ ở nhà chị Tabor rồi, nhưng em đang nghĩ – có lẽ sẽ ổn nếu Max đến đó? Em có thể hỏi xem có được không hoặc thậm chí là liệu chị ấy có muốn chia sẻ dịch vụ trông trẻ vào tất cả các ngày thứ Sáu hay không.”
“Cách đó hợp lý đấy,” Annie nói, che đậy sự thật là cô đã nghĩ tới chuyện này vô số lần. Một buổi trông trẻ chung với Tabe.
“Purse – con gái của chị Tabor – cô bé là đứa trẻ xinh xắn nhất, đáng yêu nhất.” “Purse ư?”
“Đó là tên gọi tắt cho Priscilla. Cô bé thực sự trầm tính và thân thiện.”
Max phát ra một tiếng lừa kêu.
“Max sẽ thích điều đó,” Annie nói. Có thể cô và Tabor cũng sẽ hòa hợp. Chúng ta không thể biết trước được.
“Ở bên đó vô cùng thuận tiện,” Jenny nói. “Họ có hàng đống đồ chơi. Toàn bộ tầng dưới hầu hết là phòng chơi của cô bé.”
“Thật tuyệt,” Annie nói, cảm thấy xấu hổ vì căn nhà của mình. Cô tưởng tượng Tabor quá giàu có và quá ngăn nắp tới mức khoảng trống sàn giữa tủ lạnh và bức tường hoàn toàn không có tì vết. “Max, con có thể chơi với một người bạn mới!”
“Cậu bé đã tiếp xúc với những em bé khác chưa ạ?” Jenny hỏi.
Annie nghĩ tới cậu bé cùng với những em bé và bọn trẻ ở Panhandle. “Giờ thì thằng bé nhận biết chúng nhiều hơn rồi, nhưng không thực sự tiếp xúc.”
“Chỉ là chơi song song?”
“Phải,” Annie đáp, không biết điều đó nghĩa là gì, nhưng rồi cô hiểu ra, và không hiểu tại sao “không thực sự tiếp xúc” phải được dịch sang thứ mà cô gọi là “ngôn ngữ nhảm nhí của trẻ con” – thời gian gập bụng, phương pháp tự ngủ Để Trẻ Khóc, hội chứng lo lắng khi xa cách bố mẹ, và vân vân. “Ngôn ngữ nhảm nhí của trẻ mầm non” thậm chí còn khó ưa hơn: “Chúng ta cần phải trấn tĩnh cơ thể, Isabella (hoặc Gabriella, Ava, Bella, Ella).” “Hãy dùng lời nói, Dash (hoặc Gabe, Brody, Parker ).” Nó cứ như là ngôn ngữ yoga vậy: “Hãy trân trọng những dự định của bạn, mang ý thức trở về với hơi thở, ép ra những độc tố.”
“Thằng bé thích chơi song song,” cô nói, biết rằng đây không phải là lúc bật mí bất cứ thứ gì về bản thân dù gì đi nữa. Bây giờ là thời điểm để gây ấn tượng, để Jenny đến nhà Tabor và nói với cô ta rằng Annie quả là một bà mẹ ưu tú, thông minh, ngăn nắp. Sở thích của cô là yoga! Là làm đồ chơi sách tranh! Cô cần phải nói gì đó tương tự và nhớ lại ngày hội làm móng tay móng chân kinh khủng của các bà mẹ mà cô đã tham dự vào tối hôm trước, trong nỗ lực tranh thủ sự vắng mặt của chồng và tự mang lại niềm vui cho bản thân.
Bữa tiệc được tổ chức bởi SFMC, và cô ngồi giữa một cô gái có mái tóc đỏ hung nói chuyện như một gã trai giả gái và một bà mẹ rõ ràng là thành viên mới, kéo tóc ra đằng sau buộc thành một cái đuôi ngựa chặt thít.
Họ nói luôn miệng về chuyện cho con bú sau khi uống rượu. Người phụ nữ với tóc đuôi gà lẳng lơ giải thích trường hợp của cô ta: “Nếu chúng tôi phải đi ra ngoài tôi sẽ cho con bú trước đã, sau đó khi về nhà tôi sẽ hút phần sữa phế phẩm ra. Tôi đợi vài tiếng để hầu hết cồn có thể được chuyển hóa? Dù vậy có một lần, Chúa ơi. Tôi uống quá nhiều, và khi tôi hút sữa, tôi thực sự có thể ngửi thấy mùi cồn trong sữa và thế là tôi nghĩ, ‘Mình sẽ không cho Brayson uống thứ đó!’ và mỗi 2 tiếng đồng hồ trong vòng 12 tiếng sau đó tôi hút sữa rồi đổ đi và tôi bổ sung bằng sữa bột để thằng bé không bị nôn nao bởi rượu? Nhưng bởi vì tôi hút nhiều quá – điều động toàn bộ tân binh – cơ thể tôi đã phát tín hiệu cho các tuyến hạch hoặc cái gì đó để tạo ra nhiều sữa hơn và tôi hoàn toàn bị ứ sữa. Tôi trông như thể vừa trải qua một cuộc phẫu thuật thất bại vậy! Điều đó không buồn cười chút nào. Tôi thậm chí không còn uống rượu vang nữa – nó làm mất nước và trong nho có toàn thuốc trừ sâu? Tôi vẫn uống bia vì tôi biết men trong bia kích thích sự sản sinh ra sữa? Cô đã thử bia men lúa mạch hữu cơ Otter Creek chưa? Nó khá là ngon – sản phẩm địa phương đấy.”
Mẹ kiếp, Annie nghĩ. Hay là: mẹ kiếp?
Người phụ nữ ở bên còn lại của Annie giả vờ như đang lắng nghe, bác bỏ mọi thứ cô ta nói bằng những cái lắc đầu nhanh. Annie có thể nhìn thấy những lời lẽ trên môi cô ta chỉ đợi để thoát ra như bọt khí.
“Quên chuyện đó đi,” người phụ nữ còn lại, đã- từng-trải nói. “Tôi có ba đứa con rồi.”
A, thẻ bài miễn trừ ba-đứa-con. Khi những cô gái lôi thẻ bài này ra bạn sẽ phải ngả người thán phục.
“Sau lần mổ đẻ đầu tiên tôi lúc nào cũng đắm chìm trong thuốc mê, nhưng vẫn cho con bú, và Caitlin hoàn toàn ổn. Hơi phản ứng chậm một chút, nhưng cả hai chúng tôi đều cần ngủ. Cô không cần phải bỏ đi, tin tôi đi. Tất cả các con tôi đều lớn lên khỏe mạnh. Và cô có muốn biết sự thật không? Sữa mẹ chứa cồn còn tốt hơn bất cứ sữa bột trẻ em nào. Những người mẹ sử dụng sữa bột mới là người cần lo lắng về chất độc hại mà họ cho con mình ăn. Ý tôi là tại sao cô không cho con bú?” Cô ta tóm lấy bầu ngực bên trái của mình. “Chúng còn để làm gì nữa? Giống như có mắt mà không dùng chúng để nhìn vậy.”
Annie rẽ vào con phố hẹp của nhà Tabor. “Tôi đã định kể với cô,” cô nói. “Tôi đã có khoảng thời gian tuyệt vời nhất vào tối hôm trước. Các bạn gái và tôi đã có một ngày hội làm móng. Chúng tôi đặt chỗ trước ở thẩm mỹ viện và thực hiện gói làm đẹp toàn diện!”
“Vui quá!” Jenny nói. “Thật là tuyệt vời. Em luôn muốn được làm chuyện đó.”
“Hôm đó thật là vui,” Annie nói. “Vui thật,” Jenny nói.
“Cực kỳ vui. Vậy…”
Annie nghĩ tới người phụ nữ Hàn Quốc làm đẹp cho cô như thể cô là một con ngựa. Người phụ nữ đó quá nhanh và mạnh. Cứ như thể bà ta muốn làm đau Annie, và bà ta liên tục nói chuyện với người thợ làm móng bên cạnh và Annie biết rằng họ đang nói chuyện về đôi tay mướt mồ hôi của cô.
Annie dừng lại trước cửa nhà Tabor Boyard, nơi này hẳn là nhìn xuống toàn cảnh Marin Headlands. Jenny mở cửa và nói tạm biệt với Max.
“Đừng quên mấy thứ này!” Annie nói, ném cho Jenny hộp bánh dulce de leche brownie qua cửa sổ hành khách. “Cô biết tôi có thú vui gì rồi đấy!” Giọng điệu kiểu June Cleaver kêu kèn kẹt trong tai cô, nhưng đôi mắt Jenny sáng bừng lên.
“Ôi, cảm ơn chị,” Jenny nói. “Em sẽ chia với chị Tabor.”
“Ừ! Hãy làm vậy đi!” Nếu cô không thể tới lớp tập thì Annie có thể từ bỏ đồ ngọt và khiến cho Tabor béo lên.
“Em sẽ báo với chị về vụ thứ Sáu,” Jenny nói. Annie giữ mặt mình bình thản hết mức có thể, không muốn để lộ niềm hy vọng hay sự khó chịu của mình khi phải đợi trong cánh gà. Jenny đi vào nhà, và Annie từ từ tiến xe về phía trước. Đây là phần mà cô thích. Cô hạ kính râm xuống để có thể nhìn thấy căn nhà của Tabor qua khóe mắt. Nó màu nâu với phần riềm vàng kem. Cô cá là loại sơn này được gọi là Nâu Ngựa Nòi và Vàng Áo Golf. Mỗi lần rời khỏi nơi này cô lại tìm một chi tiết mới, một thứ gì đó mà cô đã bỏ qua. Cô nhìn lại lần cuối, tìm kiếm tia sáng lấp loáng của một cái đài phun nước trong vườn. Cô nói điều gì đó với Max trong khi nhìn để tránh việc trông mình giống đang trố mắt một cách công khai, khiến cho chủ nhà nhầm lẫn sự tò mò của cô với sự ghen tị hoặc tệ hơn, lòng ngưỡng mộ.
Thứ Sáu: không có điện thoại từ Jenny.
Ngày thứ Ba tiếp theo, Mele ghé qua cùng với Ellie. Annie đang làm Baileys brownie và đổ một ít rượu Baileys vào café của cô. “Cậu có muốn một ít không?”cô hỏi.
“Mấy giờ rồi?” “Giữa trưa.” “Được.”
Cô đổ một ít vào café của Mele, kiểm tra chocolate trong nồi cách thủy, rồi ngồi xuống.
“Brian vẫn chưa về à?” Mele hỏi.
“Ừ,” Annie đáp. Vẫn ở Palo Alto. Cô gọi điện cho anh vào buổi tối, luôn luôn với ý định nói chuyện nhẹ nhàng – không phải anh ấy lựa chọn đi làm xa – nhưng cô luôn thất bại. Cô cho rằng mình đang ở vị trí một bà nội trợ tiều tụy, nuôi con một mình, ngủ một mình, và cô luôn cúp máy trong cơn giận dữ với cả anh và Fletcher Webber đời thứ IV.
Cô đổ thêm Baileys, dù không quá nhiều vì Jenny sẽ đến sớm thôi. Cô nhìn đồng hồ.
“Cô ta ở đâu nhỉ?” Cô đứng dậy để khuấy nồi chocolate một chút. “Và cô ta lẽ ra có thể gọi điện hôm thứ Sáu để ít nhất cũng báo cho tớ biết. Tớ không hiểu tại sao Max lại không thể sang bên đó. Như thể tớ không đủ tiêu chuẩn làm mẹ hoặc gì đó tương tự. Tớ không được tôn trọng tí nào.”
Bọn trẻ quay trở vào trong bếp, Ellie đi bộ, Max nhảy lò cò chân dạng sang hai bên.
“Hãy làm gì đó với chuyện này đi!” Mele nói, đập nắm đấm xuống bàn bếp. “Làm gì đó!” Những người phụ nữ phá lên cười không vì lý do gì cả. Họ cười vì đó là một buổi chiều thứ Ba và họ đang uống Baileys và làm brownie. Annie quyết định thư giãn một chút và tận hưởng việc bạn cô đến chơi. Cô cho Mele xem một vài công thức đồ tráng miệng yêu thích của mình, và họ có những câu bông đùa bừa bãi điển hình liên quan tới:
Sự quan sát:
“Tớ ghét khi ngực chảy mồ hôi. Cậu biết đấy, phần bên dưới?”
“Tớ cũng ghét!”
Câu hỏi:
“Hồi có bầu cậu có hứng thú không?”
“Cậu còn muốn làm đồ thủ công cho trẻ con không? Ở chỗ họ có sơn và những thứ khác.”
Chỉ trích:
“Đến thời điểm này lẽ ra thằng bé phải được huấn luyện ngồi bô rồi.”
“Cứ như thể con bé đang bị mê man trong tã vậy.”
Và những Chuyện Đáng nhớ trong Quá khứ: “Tớ mới chỉ ngủ với ba người ngoài Bobby.” “Thật sao? Cậu có vẻ cũng bừa bãi đấy chứ.” “Ôi, thôi xin.”
Những cuộc trao đổi thường kết thúc trong một tràng cười. Một trận cười đặc biệt bùng nổ, thực sự quá to lớn đến nỗi họ không nghe thấy cửa trước mở và tiếng bước chân nhẹ nhàng mau mắn của đôi chân nhỏ xíu. Phải mất một lúc Annie mới để ý thấy một cô bé ở trong bếp của mình, mặc áo liền thân màu nâu in hình chuột túi và một cái váy bồng xòe màu hồng cùng với một cái xắc thêu.
“Ôi! Chúa ơi” Annie la lên. Cô bé đột ngột dừng lại trước mặt Max và giơ nắm tay lên, rồi mỉm cười ngậm lấy nó. Jenny đi theo sau cô bé, và những người phụ nữ bị khiến cho chết lặng.
“Jenny!” Annie nói. “Jenny!” Mele nói.
Jenny ở trong trạng thái thông thường của mình – nụ cười toe toét không thoải mái bắt buộc đó và đôi mắt bồn chồn. Annie thấy mình như một con thú ăn thịt. Jenny lúc nào cũng có vẻ sợ hãi.
“Xin chào,” Jenny nói. “Xin lỗi. Chị Tabor rơi vào thế kẹt và em nghĩ sẽ không sao nếu đưa Purse qua bên này.” Cô nhướn vai hướng dẫn Purse đi về phía Annie. “Em hy vọng là không sao.”
“Dĩ nhiên rồi,” Annie nói, không thể ngưng nhìn đứa bé. Max trông như thể một tên côn đồ bên cạnh cô bé. Cậu liếc mắt tình tứ với cô bé, mỉm cười và lắc đầu như thể chưa tin là cô bé có thật.
Cậu nhìn từ Jenny cho tới Purse và đập nắm tay lên đồ chơi hình chìa khóa. “Tôi là một hình tam giác! Tôi là một hình tròn!” đồ chơi hình chìa khóa phát ra tiếng hát, và giờ thì cậu bé nhìn giống như một tên côn đồ có nhu cầu đặc biệt. Ngay từ đầu cụm từ đó ở đâu ra cơ chứ? Tất cả mọi người trên thế giới đều có nhu cầu đặc biệt. Purse lắc hông theo tiếng nhạc của đồ chơi, quay lại nhìn Jenny để xin phép hoặc chỉ để thu hút toàn bộ khán giả.
“Dễ thương quá,” Mele nói. “Dễ thương,” Annie nói. Jenny đặt tay lên đầu cô bé.
“Chúng tôi không nghe thấy tiếng cô vào,” Annie nói.
“Em có gọi,” Jenny nói. “Nhưng trong này ồn ào quá.” Cô nhìn xuống, và Annie nghĩ lại về những gì họ đã trao đổi. Thực sự là bực mình, thật đấy.
“Thế Tabor bận rộn chuyện gì vậy?” Annie hỏi. Jenny đảo mắt, một cử chỉ thể hiện sự thân mật giữa cô ta và Tabor và cũng có thể là, sự thiếu thân mật. “Cô ấy có buổi gây quỹ cho hội nữ sinh ngày trước của cô ấy. Và bảo mẫu của cậu con trai thì đang trong kỳ nghỉ…”
Hội nữ sinh à, Annie nghĩ. Tại sao chứ, đương nhiên rồi. Ở trường đại học các cô gái đã lánh xa cô như thể cô là chất độc hại, ngoại trừ một cô gái tên là Heather, người luôn luôn theo đuổi tốc độ, và Annie sẽ ép giá, bán cần[3] cho cô ta với giá hoàn toàn quá đắt.
“Tôi cũng vô cùng bận rộn,” Annie nói, nghĩ tới những bức hình họa của mình, các bà mẹ của cô, các momtourage. “Cũng như Tabor!” Annie nói. “Dạo này tôi cũng rất bận rộn. Này, vậy là chúng tôi đã đang chia sẻ dịch vụ trông trẻ rồi đấy! Hôm nay Purse ở đây. Max, con có thể chơi ở nhà Purse vào thứ Sáu! Cô bé có một phòng chơi khổng lồ! Cô bé có tất cả mọi thứ!”
Jenny cười một cách không thoải mái, nhìn về phía Mele để tìm sự giải thoát. “Cẩn thận,” Mele nói và nhìn xuống đôi ủng màu hồng của Jenny, trông như thể chúng được làm từ da bò Tây Tạng.
Ellie đang quấn một vài sợi lông bò màu hồng xung quanh ngón tay út của cô bé.
“Xin lỗi, bé yêu, cô suýt nữa thì giẫm lên con!” Jenny nói.
Ellie giơ một món đồ chơi lên, nhưng ôm nó vào ngực khi Jenny cố gắng đề nghị bế cô bé lên. “Con có gì thế?” Jenny hỏi.
Ellie lại giơ nó lên, đưa cho Jenny, người thậm chí còn chưa thực sự chào Max. Purse cười khúc khích khi Ellie huơ món đồ chơi. Cô bé quá dễ thương tới mức nửa kỳ quái, nửa khó chịu. Cô bé nhìn lên Annie, đôi mắt cô bé sâu, đen thăm thẳm, và rụt rè một cách tuyệt đẹp. Cô bé này sẽ lèo lái qua cuộc đời như một chiếc thuyền buồm.
“Vậy chuyện đó ổn chứ, phải không?” Annie hỏi. “Liệu Max có thể đến nhà Purse vào thứ Sáu không?”
“Ừm,” Jenny nói, giả bộ bị sao nhãng bởi Ellie. “Chắc chắn rồi, em sẽ kiểm tra xem liệu em thậm chí có đến đó không.”
“Nếu không thì cô có thể đến đây. Cả hai cách – chúng tôi cần phải gặp Jenny vào thứ Sáu!”
Mặt của Annie nóng bừng bởi sự kiên quyết và rượu Baileys. Cô có thể thấy là mình thậm chí đang làm cho Mele khó xử. Jenny không trả lời.
Jenny dắt Purse ra khỏi bếp. “Lại đây nào, Max,” cô nói. “Hãy để cho mẹ con quay lại với công việc của mình…”
Purse đi theo Jenny trong khi quay lại nhìn qua vai. Max nhảy cóc theo cô bé.
“Thật là một mớ bòng bong,” Annie nói khi họ đã đi khỏi.
“Cậu có vẻ bực mình,” Mele nói.
“Tớ không hiểu làm thế nào mà cô ta có thể tự do đưa đứa trẻ đó tới đây, nhưng cô ta phải kiểm tra để xem liệu Max có thể tới đó hay không. Đó hoàn toàn là sự phân biệt tầng lớp.”
“Ừm, không phải cậu đang sống ở Tenderloin hay nơi nào tương tự.”
“Phải, nhưng rõ ràng, tớ không phải Tabor Boyard. Tớ không đi đến lớp tập Phương pháp Tay vịn. Tớ không ở trong một hội nữ sinh.”
“Đúng, cậu chỉ học ở trường Barnard. Cậu chỉ nướng đồ tráng miệng trong lò Wolf range. Và uống café từ một cái máy lắp chìm trong tường.”
Annie nhớ tới món brownie và lấy chúng ra khỏi lò để cho nguội. Mùi của chúng lấn át sự thù địch của cô và biến nó thành cơn đói. Cô có thể ăn hết cả khay, nhưng sực nhớ rằng cần để dành một ít cho Jenny.
“Cậu có nghĩ cô ta nghe thấy chúng ta không?” Annie hỏi.
“Có,” Mele nói, “nhưng cậu thực sự không nên quan tâm.”
Thứ Năm, Annie chờ đợi một cuộc gọi không bao giờ tới. Thứ Sáu cô chờ đợi một cuộc gọi không bao giờ tới, và thứ Ba cô chờ đợi một người trông trẻ không bao giờ tới.
Annie gọi cho Jenny; cô nhắn tin, cô gửi email, và khi vẫn không có hồi âm cô gửi một email tới Tabor, hỏi han về tình trạng của Jenny, sức khỏe của Jenny – có lẽ chuyện gì đó đã xảy ra với cô ta! Nhưng Tabor cũng không trả lời.
Cuối cùng, thứ Năm tiếp theo, Jenny email rằng cô ta không thể tiếp tục trông Max nữa bởi vì thời gian biểu bận rộn của mình. Annie bị đưa trở về thời lớp 7, nhận được lời nhắn rằng cô đã bị đá, và cũng giống như khi học lớp 7 cô tự vấn bản thân: Cô đã làm gì sai? Cô đã không đủ hào phóng, đủ xinh đẹp? Có phải cô không có những thứ hay ho? Có phải cô đã không mang lại đủ lợi ích?
Cô gọi cho Mele. “Jenny xin nghỉ việc. Tớ lẽ ra không nên ép cô ta đi đến Haight Street. Có một hôm tớ đã bảo cô ta đến đó để mua đồ. Tớ đáng ra không nên hỏi liệu có phải thứ Năm vẫn là đêm tiệc tùng.”
Cô nhớ lại Jenny thường phớt lờ cô và nhe răng cười với Max gần đến nỗi bạn hẳn sẽ nghĩ cô ta đang dùng đôi mắt của cậu bé để kiểm tra xem có son môi dính trên răng không.
“Lẽ ra chúng ta không nên làm thế! Chúng ta là loại người gì chứ!”
“Ừm, bình thường?”
“Nhưng cậu không bình thường,” cô muốn nói với Mele. “Cậu là bà mẹ đơn thân và bị ám ảnh bởi một người đàn ông không yêu cậu.” Annie lau phần da bên dưới mắt, bối rối vì nước mắt của mình. Cô nhìn Max đang ngồi trên ghế cao ăn một quả chuối. Cậu bé thích cắn những miếng thức ăn to, rồi ngậm nó hàng giờ đồng hồ. Nhạc đang phát ra từ máy tính của cô trong văn phòng, và đầu cậu bé lúc lắc khiến cậu trông giống như một cậu con trai 15 tuổi, đeo tai nghe, đi bộ trên phố Market trong khi ngậm một quả bóng bi-a. Cô ta đã bỏ rơi mày, cô nghĩ. Sao cô ta có thể bỏ rơi mày? Làm sao mà cô ta có thể không yêu mến mày?
“Tớ không phải là một bà mẹ tốt,” cô khóc. Mele im lặng. “Tớ cần phải trở thành một trong những bà mẹ trên tạp dề của tớ. Tớ cần phải thích những ngày hội làm móng, thích mở rượu champagne, và la hét, ‘Oaaa. Đêm của các cô gái!’ hay bất cứ thứ gì tương tự.”
“Quên hết đi,” Mele nói. “Hãy đặt chính cậu lên chiếc tạp dề.”
Annie đang chuẩn bị nói rằng cô quá cô đơn và cô đã uống quá nhiều rượu dùng cho việc nấu nướng. Cô đã học ở Barnard. Cô có bằng Thạc sỹ Nghệ thuật ngành thiết kế đồ họa của Học viện Nghệ thuật California, và giờ thì cô đang làm gì với tất cả những thứ đó? Cô nướng brownie. Cô tạo ra những thiết kế mà dường như tất cả mọi người đang làm trên Esty. Cô biết rằng năng nhặt chặt bị, nhưng con số tổng bây giờ quá ư là mơ hồ và không thỏa đáng.
“Tớ không biết tại sao tớ lại buồn bực đến vậy,” cô nói. “Tớ ổn. Tớ ổn rồi.”
Mình muốn hòa nhập với những người đã không tử tế với mình khi mình còn trẻ, cô nghĩ. Mình thật cô đơn, cô nghĩ. Mình nhớ Brian. Cô đã muốn thuê ai đó để cùng cô nuôi dạy con mình.
Khi cúp máy cô đi tìm Max – không có gì tốt hơn việc ngắm nhìn đứa con của mình đang ngủ.
Chúng ta đã trải qua một ngày, cô nghĩ. Con đang ở đây an toàn. Và bố đang ở ngoài chiến hào làm việc vì chúng ta. Đôi khi, cuộc sống thật đơn giản và tuyệt vời và kết quả của nó là thích đáng. Nhưng rồi khoảnh khắc đó trôi qua và bạn lại trở về cảm giác thiếu hụt. Annie hôn lên trán con trai và rồi cô đi vào bếp để thỏa mãn thứ gì đó cô không thể gọi tên.
Ngày hôm sau Annie đỗ xe trước cửa nhà Tabor Boyard, xoay bánh xe vào phía lề đường. Hôm nay là thứ Sáu. Jenny sẽ sớm có mặt ở đây.
“Jenny quên vài thứ ở nhà mình,” cô nói với Max. “Chúng ta phải trả chúng lại. Có lẽ chúng ta sẽ gặp Purse. Con có thích Purse không?”
Cô không thể đợi cho đến khi cậu đến cái tuổi có thể trả lời câu hỏi của cô mà không hiểu động cơ của cô. Jenny đang đi bộ lên đồi từ bến xe buýt. Khi nhìn thấy Annie, cô ta giật nảy cả người, nhưng vẫn tiếp tục đi tới với biểu hiện ngạc nhiên một cách vui vẻ trên mặt. Cô ta đi tới phía bên hành khách của chiếc xe và Annie kéo cửa sổ xuống.
“Xin chào,” Jenny nói. “Chào Max! Hai người đang làm gì ở đây thế?”
Annie biết rằng nếu cô không nhắc thì Jenny sẽ giả bộ như cô ta chưa từng xin nghỉ, rằng cô ta ngay từ đầu đã chưa bao giờ làm việc cho Annie. Cô không thể chịu đựng được những người rụt rè. Đây là cách mà họ luôn làm khi đối mặt với sự căng thẳng và mâu thuẫn – giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
“Tôi muốn nối lại liên lạc,”Annie nói. “Vì mất một thời gian cô mới trả lời email và cô không nghe điện thoại.”
“Ồ,” Jenny nói và gật đầu, một điệu cười khó chịu hiện lên trên mặt.
“Vậy là cô thực sự rất bận?”
“Phải. Rất bận, vậy nên…” Cô nhìn sang hai bên, rồi quay lại nhìn về phía căn nhà.
“Hẳn là khó khăn để lo toan cho tất cả mọi thứ,” Annie nói. “Trường học. Công việc. Max. Purse.”
“Phải,” cô nói. “Em không thể lo toan tất cả mọi thứ.”
Các giáo viên chắc hẳn sẽ hài lòng khi học sinh lặp lại quan điểm của họ, nhưng Annie biết Jenny chỉ nói những gì mà cô ta nghĩ sẽ khiến Annie tha cho cô ta.
“Cô không thích tôi,” Annie nói. “Tôi nói đúng không?”
“Em thích chị mà.” Mặt cô ta tái nhợt. Trông cô ta như thể chuẩn bị ói.
“Ngôn ngữ của tôi,” Annie nói. “Cô không thích cách tôi nói chuyện hoặc hành xử, phải không?” Giọng Annie điềm tĩnh, hoàn toàn không giận dữ hay xúc phạm. Cô thực sự muốn hiểu. “Cô có nghĩ tôi là một bà mẹ tồi không?” cô hỏi.
“Không!” Jenny nói. “Không.”
“Tại sao Max không thể đến đây vào thứ Sáu? Tại sao cô có thể đưa cô bé kia đến nhà chúng tôi, nhưng Max lại không thể đến nhà cô bé?”
Jenny dùng một nụ cười để chuyển hướng những gì Annie vừa nói.
“Sao?” Annie hỏi.
“Chỉ là không phù hợp thôi,” Jenny nói. “Purse đã biết đi và giao tiếp và cô bé đã bắt đầu học cách chủ động loại bỏ chất thải còn Max thì chưa làm được nên—”
“Cô nghiêm túc đấy à?” Annie hỏi. Tại sao người ta không đơn giản nói là ‘đào tạo ngồi bô’? Cô không thể tưởng tượng dạy Max nói, “Loại bỏ chất thải.” Thằng bé sẽ nói, “Phân.” Thằng bé sẽ nói, “Mẹ ơi, con ị ra quần.”
“Chị Tabor đang thực hiện đào tạo loại bỏ chất thải chủ động một cách gay gắt vậy nên Purse không—”
“Vậy Max có thể đến sau khi con bé đã thuần thục rồi hoặc gì đó tương tự?”
Max kêu baa từ đằng sau, và Annie ước gì cô đã để tâm đến việc dọn dẹp xe của mình. Giấy lộn và tờ rơi ở trên sàn phía bên hành khách. Sự bừa bãi, lộn xộn dường như không có điểm kết. Vào thời điểm đó cô tin rằng một gói bỏng Pirate’s Booty rải rác có thể khiến cho cô bật khóc.
“Có những bà mẹ cũng giống như tôi, cô biết không. Chúng tôi không phải ai cũng giống Tabor.”
“Được rồi,” Jenny nói.
Annie lắc đầu. Cô sẽ không bao giờ có được câu trả lời. Cô sẽ không bao giờ hiểu được hoặc hiểu thấu, và đương nhiên cô đã trù bị cho điều này.
“Tôi rất tiếc là chuyện không đi tới đâu cả,” Annie nói. Cô nhìn qua chỗ bánh brownie được bọc trong giấy bóng kính ở phía bên hành khách, không chắc cô nên làm gì với nó hay cô đang nghĩ gì. “Đây là cho Tabor.” Cô cầm bánh giơ lên.
“Chà!” Jenny nói. “Chị ấy sẽ thích lắm. Chị ấy rất thích mẻ lần trước của chị.”
“Lần này khá là to,” Annie nói. “Và đặc biệt ngậy. Cô chắc chỉ muốn ăn một nửa.”
“Được rồi,” Jenny nói. “Có lẽ chúng tôi sẽ chia nhau. Tạm biệt Max!” Cô ta làm bộ mặt thể hiện sự buồn bã.
Max tạo ra âm thanh gợi Annie nhớ tới một nhân vật hoạt hình đang thể hiện sự hoài nghi. Hả???
“Hãy nói tạm biệt đi,” Annie nói với giọng ngọt ngào và lạc quan. “Chúng ta sẽ không gặp cô ta nữa đâu.”
Chỉ tới khi kể lại cho Mele những gì mình đã làm thì những hậu quả có thể xảy ra mới hiển hiện trước mắt cô. Cô nghĩ: khởi kiện. Cô nghĩ đến Brian, về việc mà anh sẽ phải bào chữa không công cho chính gia đình của mình. Công ty của anh – với bề dày lịch sử (và một chút cường điệu) – họ đã bào chữa cho những người của đảng Báo Đen, câu lạc bộ mô tô Thiên thần Địa ngục, ca sỹ nhạc rap Snoop Dogg, và Quân đội Giải phóng Symbionese, và giờ họ sẽ bào chữa cho Annie Lane từ West Portal, nhà thiết kế tạp dề, mẹ của một đứa trẻ chưa biết đi. Tất cả sự nghiệp của Brian sẽ về số không. Tabor Boyard sẽ kiện họ thảm hại tới mức tất cả những gì họ có thể chi trả được là giấy vệ sinh một lớp, và những bà mẹ giống như những người trên tạp dề của cô sẽ nói gì đó kiểu như “Ôi lạy Chúa, cô ta không sao chứ? Ý tôi là chúng ta có nên tổ chức một cuộc đấu giá im lặng không?”
“Annie,” Mele nói. “Tớ vừa hỏi cậu một câu hỏi.” Họ đang ngồi quanh bàn bếp tách biệt của cô. “Cậu đã đưa cho cô ta bao nhiêu cái?”
“Chỉ một thôi,” Annie nói. “Một cái to bự.” “Cậu nghĩ ai sẽ ăn nó? Cậu có nghĩ cô ta đưa nó cho Tabor không hay giữ cho riêng mình?”
“Tớ đã bảo cô ta ‘lấy một nửa,’ hoặc chỉ ăn một nửa. Đó là lời ám chỉ ‘Nó là một cái brownie chứa cần.’”
“Cô ta không biết về ám hiệu đó!” Mele nói. “Chúa ơi, Annie! Cô ta là một cô gái ngồi trong phòng máy tính vào một buổi tối thứ Năm. Cô ta sẽ không trồng cây chuối trên két bia hay hút cần trong bình thủy tinh hay phê thuốc trong khi xem chuột Mickey bị khủng bố bởi những cái chổi!”
“Mẻ đó không mạnh đâu,” Annie nói. Cô cảm giác như mình đang bị tra khảo bởi cảnh sát. Cô cố gắng giữ bình tĩnh, và đã duy trì được một bộ mặt lãnh cảm khá tốt, nhưng hai bàn tay cô đang siết chặt, vai cô căng lên đến tận tai. “Dù sao cô ta có lẽ thậm chí chưa bao giờ nghe nói tới brownie chứa cần.”
“Tuyệt. Cô ta sẽ bị say thuốc.”
“Nhưng điều tớ đang nói là cô ta sẽ không biết đó là do brownie. Cô ta sẽ không nhận ra hai chuyện đó liên quan tới nhau đâu. Giống như khi lũ chó được âu yếm – chúng không nghĩ, phải, mình đang được âu yếm. Phải không?”
“Có lẽ,” Mele nói. “Nhưng nếu như cô ta đưa toàn bộ cho Tabor thì sao? Hoặc tệ hơn, một đứa trẻ!”
“Cô ta sẽ không làm vậy. Bọn trẻ nhà đó không ăn trứng, không sản phẩm từ sữa, không ăn đồ tráng miệng mà không phải hữu cơ. Đó là những gì Jenny nói với tớ. Và nếu cô ta đưa toàn bộ cho Tabor, thì tuyệt vời. Đó là một phần của… kế hoạch, không phải tớ đã có một kế hoạch, nhưng…”
“Cậu thậm chí còn không biết người phụ nữ đó,” Mele nói. “Cậu đã nghĩ gì vậy chứ?”
“Đừng đánh giá tớ,” Annie nói, nhưng Mele nói một điều mà khiến cô cảm thấy tốt hơn.
“Tại sao không?” Mele nói. “Đó là những gì mà các bà mẹ làm. Và chuyện đó không sao cả.” “Được rồi,” Annie nói và mỉm cười với bạn, người vẫn còn ở bên cô, sau tất cả.
Ở công viên, Mele và Annie thu gom đồ đạc, chuẩn bị rời đi. Mele nhặt nhạnh rác thải của họ: một cái lọ nước rửa tay diệt khuẩn rỗng, vỏ cam, một cái túi nilon cô nhét vào túi của chiếc quần jean bó sát có vết rách chiến lược ở giữa đùi. Cô bước tới thùng rác đã đầy tràn và bỏ lại đó. Dung dịch rửa tay làm cô nhăn nhó – phát minh mà không ai thực sự cần đến.
Giống như Annie, Mele sẽ quay trở về với ngôi nhà trống vắng, và Mele tự hỏi liệu theo một cách nào đó cô có may mắn hơn không. Cô không mong chờ ai ở đó cả - cô không nhớ nhung ai. Mặc dù vậy, tự nhủ như thế trong đầu chỉ làm cho cô nhớ và mong chờ một ai đó thậm chí còn nhiều hơn. Cô muốn Ellie được đầy đủ, nhưng có lẽ đó không phải là ước mu?