- VIII - Ăn Bánh
Đó là một ngày đầy nắng ở San Francisco, đồng nghĩa rằng tất cả mọi người đều đang ở ngoài, tràn đầy năng lượng cùng với trò chơi ném đĩa Frisbee và những chú chó giống Pitbull của họ. Cảm giác như đang ở một lễ hội âm nhạc vậy. Khu vui chơi Panhandle chật ních những đứa trẻ, ồn ào với sự phấn khích và những tiếng khóc gián đoạn từ một đứa trẻ không may mắn nào đó. Các bậc phụ huynh giật mình trước những tiếng khóc, rồi lại yên vị sau khi nhận ra đó không phải là con của mình. Một vài người thậm chí còn không ngước lên, tiếng khóc của con cái họ đã được ghi nhớ rõ ràng.
Mele đọc một tờ tạp chí trên băng ghế trong khi Barrett kết thúc cuộc điện thoại của mình. Cô nhìn Ellie leo lên những bậc cầu thang của tổ hợp trò chơi và vô tình đẩy ngã một cậu bé da đen. Cô không muốn đứng dậy để ra giúp đỡ - nếu đó là một đứa trẻ da trắng thì cô sẽ không làm vậy – nhưng cô không muốn bất cứ ai nghĩ rằng Ellie là một người phân biệt chủng tộc. Dạo này cô bắt đầu nghĩ đến chuyện này, vì Ellie thi thoảng sẽ nói vài câu khiến cho Mele phải ngừng lại một lúc suy nghĩ xem trả lời như thế nào thì tốt nhất. Ellie từng hỏi cô bạn Amita người Ấn Độ của mình ở nhà trẻ rằng, “Tại sao da cậu lại như thế?” Amita không biết nói thế nào. Cô bé nhún vai. “Không ai bảo với tớ lý do cả.”
Dường như không có ai để ý thấy vụ tai nạn đó, và đứa bé bị ngã cũng đã đứng lên, vui vẻ tiếp tục. Cô nghĩ, nếu mình đứng lên thì đó mới là phân biệt chủng tộc.
Barrett kết thúc cuộc gọi và lắc đầu. Cô ấy điều hành gia đình của mình như một công ty. Mele muốn nói chuyện với cô ấy về lễ cưới. Cô phần nào đánh giá cao ý kiến của Barrett, giống như Annie đối với Tabor Boyard.
“Cậu có nghĩ?” Mele hỏi, rồi dừng lại khi Ellie phóng như bay từ cầu trượt màu tím và hét lên, “Dora! Dora! Mẹ ơi! Mẹ!”
Cô quét quanh khu vui chơi để tìm một con búp bê Dora, áo phông, giày, ba lô, sách, hộp ngũ cốc, kẹo siro ngô in hình Dora, bất cứ thứ gì mà cô con gái tinh ranh đã dán mắt vào.
“Dora!” Ellie nói lần nữa, và Barrett thở dài. “Nhìn bên phải kia kìa. Ở cổng ấy.”
Mele nhìn về phía cổng, ở đó có một cặp sinh đôi tóc vàng trong ống nghiệm nằm trên xe nôi đang được bà bảo mẫu của chúng đẩy vào trong khu vui chơi. Bà bảo mẫu lùn, người Mexico với mái tóc đen ngang vai và tóc mái ngố: Dora.
“Ối,” Mele nói.
“Dora!” Ellie nói, kéo áo phông trắng của Mele. “Không, con yêu,” Mele thì thầm. Chuyện này lại lặp lại một lần nữa. “Đó không phải Dora.
Chúng ta không biết tên cô ấy là gì. Có thể là Louise hoặc Mary.”
“Hoặc Dora,” Barrett nói.
“Trông quả là có giống cô bé,” Mele nói. Nếu Dora 55 tuổi và chăm sóc cho hai đứa bé tóc vàng không ngừng la hét, “Xem con làm được gì này!
Xem con làm được gì này!” Một Dora đã dừng những chuyến phiêu lưu và thám hiểm của mình để dành thời gian nghỉ ngơi trên băng ghế một khu vui chơi, nghiền hạt lanh để rắc lên bánh mỳ xúc xích đậu phụ và các món ăn khác được nói trong ngoặc kép.
Ellie tiếp tục nhìn chằm chằm, chưa hoàn toàn bị thuyết phục rằng đó không phải Dora đang làm nghề tay trái. Cô bé đi về phía cặp song sinh và đứng trước mặt chúng, kiểm tra thông tin.
“Tớ làm gì bây giờ?” Mele nói. “Hôm trước con bé hét lên, “Bố của Albert kìa!” khi con bé nhìn thấy hàng xóm người châu Á của bọn tớ ở sảnh, và con bé bắt đầu nói như thế bất cứ lúc nào nó nhìn thấy đàn ông châu Á. Thế là tớ bảo, “Không, con yêu, đó không phải là bố của Albert. Ông ấy chỉ trông giống … Và tớ ngừng lại. Tớ không thể nói rằng anh ta trông giống bố của Albert. Như thế là phân biệt chủng tộc phải không?”
“Phải,” Barrett nói. “Phân biệt chủng tộc. Ôi, cậu thậm chí còn không biết.” Cô ấy lắc đầu, và trông như thể đang kiềm chế không nói ra chuyện gì đó.
“Chuyện gì?” Mele hỏi với cái nhìn hau háu.
“Tớ không muốn trở thành kiểu người đáp lại câu ‘Tớ nhìn thấy một con cá mập’ bằng câu ‘Ờ, phải, tớ còn từng bị một con cắn.’”
“Nhưng tớ thích những câu chuyện cá mập cắn!” Mele không ngại việc bị làm tụt hứng bởi Barrett. Cô luôn luôn tìm đến cô ấy để xin lời khuyên, từ việc chọn một chiếc xe nôi đúng đắn và loại tã đúng đắn cho tới việc nhận biết thời điểm tốt nhất trong ngày để tới Costco và Trader Joe’s, và giờ thì Barrett có thể giúp cô dạy cho Ellie rằng không phải tất cả những người Mexico đều là Dora và không phải tất cả những người châu Á đều là bố của Albert, đan cài một cách tinh tế trong những bài học cuộc sống, giấu giếm chúng như khoai lang trong bánh pancake.
“Cuối tuần vừa rồi có vài chuyện xảy ra,” Barrett nói.
“Chuyện gì thế?” Mele hỏi và chuẩn bị trở thành mục sư và người dịch. “Tớ có thể sử dụng nó không?”
“Dĩ nhiên rồi,” Barrett nói. “Hãy biến nó thành một cái bánh.”