- IX - Cuộc Sống Hào Nhoáng Của Barrett
Barrett đang xem chương trình Cuộc sống Hào nhoáng về người này hay người khác, một cô ca sỹ thiếu niên nào đó tuyên bố rằng cô ta muốn trở thành mẹ trước khi quá già để hưởng thụ điều đó.
“Tôi muốn chơi với các con của mình,” Ngôi sao nhạc pop thổ lộ. “Tôi muốn đi mua sắm với chúng. Tôi muốn hai trai và hai gái.” Cô ca sĩ cười khúc khích, như thể cô vừa nói điều gì đó hài hước.
Jake, con trai của Barrett chuyển kênh – thằng bé luôn chuyển kênh khi cô bắt đầu mê mẩn một chương trình nào đó.
“Chọn bừa một kênh đi,” cô nói, hăng hái khi được nghỉ ngơi trong khi một đứa con đã ngủ, nhưng chuông điện thoại của Jake vang lên và cậu quăng cái điều khiển về đầu kia của trường kỷ. Nhạc chuông của cậu là một đoạn nhạc jazz lặp lại khiến cho cô cảm thấy hoảng hốt. Thật kỳ lạ - điện thoại của Jake đang reo lên trong khi cả cô và Gary, những người duy nhất gọi điện cho cậu, lại đang ở trong phòng. Chuyện này đã diễn ra cả tuần rồi, nhưng dù vậy, cô vẫn không thể làm quen với tiếng chuông, với cái cách mà Jake sẽ bật dậy một chút, nhét tay vào túi quần, rồi nhìn màn hình, một cách ngẫu nhiên, như thể đó là điều gì đó thông thường. Chuyện này đã diễn ra kể từ khi quảng cáo của cậu được trình chiếu một vài tuần trước.
Cô cho rằng đây là một việc tốt – cô vẫn luôn muốn cậu có nhiều bạn bè hơn, mặc dù cùng lúc đó cậu vẫn hoàn toàn ổn mà không có họ. Năng động, hài hước, quyến rũ. Cô chưa từng thực sự để ý tới việc cậu thiếu bạn bè ngoại trừ cái thời mà khi có một toán con trai ồn ào đi qua họ trên phố Chestnut; cô sẽ giả bộ cần phải ghé vào một cửa hàng và kéo cậu vào theo, nhưng khi làm vậy cô cảm thấy tội lỗi, bởi điều đó đã ép cô phải thừa nhận rằng cậu cần sự bảo vệ, hoặc cậu có vấn đề gì đó không ổn so với những cậu con trai khác đó. Nhưng kể từ khi điện thoại của cậu bắt đầu đổ chuông liên tục và cậu bắt đầu nói những câu như là “Con chuẩn bị đến nhà của Hat” (Hat là ai? Hat!), cô ước gì cậu trở lại là cậu Jake ngày xưa, không có bạn bè, bởi vì cậu Jake đó dường như làm việc chăm chỉ hơn.
“Chuyện gì thế?” cậu nói vào điện thoại. “Không có gì nhiều. Phải, tớ biết cậu là ai.”
Barrett quan sát con trai mình ngả người ra ghế sofa, rồi cố gắng thu hút sự chú ý của Gary, nhưng anh đã chiếm hữu cái điều khiển và đang há hốc miệng xem một chương trình về tàu chiến. Cô cá là anh thậm chí còn không nhận thấy những thay đổi ở con trai mình. Xét về khả năng quan sát thì anh chỉ bằng một cái thùng đựng trứng. Khi rốt cuộc anh cũng nhìn cô, cô chỉ vào Jake, nhưng Gary nhìn ra đằng sau Jake về phía cửa hậu.
“Gì thế?” anh hỏi.
“Thôi quên đi!” cô la lên, nổi giận vì tâm trí của anh không bắt sóng với cô.
“Ừm, tớ đoán vậy,” Jake nói. Chân cậu đang dang rộng trên trường kỷ! Cậu chưa bao giờ có thói quen chiếm nhiều diện tích như vậy. Cậu đặt tay lên đũng quần jean và véo như thể cậu đang cố vặt một quả nho.
Cô thở dài rõ to, và cả hai người đàn ông nhìn cô và trao cho cô những nụ cười mỉm chỉ nhìn thấy đã khiến cô bực mình. Họ đang cố gắng xoa dịu cô, bởi vì cô có những mong muốn và tâm trạng phức tạp và cả hai người đều biết rằng bắt chuyện với cô chỉ khiến mọi thứ tệ hơn. Giá mà họ biết mấy điệu cười gian manh này thậm chí còn khiến cho mọi thứ tệ hơn gấp đôi.
Jake kết thúc cuộc gọi. Cô buộc bản thân đợi 5 giây trước khi bắt đầu nói. Đó lại là một đặc điểm khác về chồng và con trai cô. Họ nói chuyện điện thoại và khi cúp máy họ sẽ cứ ngồi đó như là không có chuyện gì xảy ra. Người ta lẽ ra phải nói về những gì mình vừa nói trong điện thoại! Cứ như thể họ đến từ thời kỳ Đồ đá Giữa vậy.
“Ai thế con?” cô hỏi. Giọng điềm tĩnh. Tư thế thụ động. Mắt dán vào ti vi, những chiến thuyền đang diễu hành qua những vùng biển bão tố.
“Một cô bạn ở trên lớp,” Jake nói. “Cô ta muốn gì?” Barrett hỏi.
“Bố, bố chuyển về kênh con đang xem đi.”
Tội nghiệp Bố, Barrett nghĩ. Anh bất động tới mức bạn sẽ nghĩ anh đang xem phim khiêu dâm hoặc bóng đá. Anh không bao giờ được lựa chọn, nhưng khi bạn không có ý kiến hoặc không biết lịch phát sóng, bạn sẽ không có quyền, vậy nên đó là vấn đề của anh ấy. Gary quay trở lại cuộc sống hào nhoáng của cô ca sỹ. Cô ta đang khoe nội dung tủ lạnh của mình. “Tôi mê mẩn Coke Zero,” cô nói.
“Con đoán vậy về chuyện gì?” Barrett hỏi. “Gì cơ?”
“Con đã nói, ‘Tớ đoán vậy,” trên điện thoại. Con đoán vậy về chuyện gì?”
“Trời ạ. Mẹ nghe hết à?” “Sao nào?”
“Cô ấy hỏi liệu cô ấy có thể tới tham dự tiệc sinh nhật của con không.”
“Tới Công viên Nước với con và Tyler á?” “Không, mẹ còn nhớ con đã bảo con muốn tổ chức gì đó ở nhà, buổi tối chẳng hạn.”
“Được thôi,” Barrett nói, mặc dù tâm trí cô đã ấn định công viên nước. Cô thích máng trượt nước và đồ ăn ở công viên giải trí, và thích nhìn con trai cô đi cùng với Tyler, một chàng trai có mái tóc đỏ như mào gà trống, bởi vì cậu cũng rất cá tính nhưng cô độc, kiểu người khi lớn lên sẽ trở thành một tay trống.
“Thế chính xác thì bữa tiệc sẽ như thế nào?”
Barrett hỏi. “Mẹ cần biết phải mua những gì, chuẩn bị những gì. Mẹ có nên mời cả phụ huynh không?”
“Không!” Jake la lên. “Chỉ là, đại khái như con muốn mời rất nhiều người. Và bọn con tụ tập vui chơi với nhau thôi. Con chưa bao giờ thực sự có một bữa tiệc sinh nhật hoành tráng nào cả.”
“Tiệc sinh nhật hai tuổi của con rất hoành tráng!” Cô nhớ người đàn ông thổi bóng mà họ thuê. Anh ta vặn những quả bóng thành hình tên lửa đeo lưng mà Jake có thể đeo vào. Cô không thể tưởng tượng được nó trên lưng của cậu bây giờ. Nó sẽ thật là nhỏ - thằng bé thì lớn nhanh như thổi.
“Hồi đó không tính,” Jake nói.
Ngôi sao nhạc pop đi vào phòng ngủ và chỉ đủ các thứ có từ thời thơ ấu, chắc được một tháng chứ mấy? Từ việc xem chương trình này Barrett đã phát hiện ra rằng chẳng có ai đọc sách cả và ai cũng thích phim Scarface.
“Con dự tính khoảng bao nhiêu người?” “Con không biết. Năm mươi chăng?”
“Năm mươi! Con có biết năm mươi người là chừng nào không?”
“Có,” Jake nói, và Barrett cảm thấy thật là kỳ lạ khi thằng bé thừa nhận.
Cô muốn hỏi những đứa trẻ này ở đâu trước khi quảng cáo được lên sóng, nhưng cảm thấy như thế thật là độc ác. Jake nhận biết được mối liên quan. Đó là phản ứng trước sự nổi tiếng đột ngột có tác dụng như một bài kiểm tra nhân cách thực sự, và cho tới giờ thì cậu vẫn làm tốt.
Cô không thực sự hiểu sức hút của toàn bộ chuyện này. Khoảng 6 tháng trước một công ty ngũ cốc kêu gọi trẻ em từ 10 đến 13 tuổi gửi băng ghi hình bất cứ công việc gì mà chúng làm trong một ngày bình thường. Jake đã gửi những đoạn băng ghi hình chính cậu đang trượt ván ở công viên Golden Gate, đi xe đạp ở Presidio, và chơi đùa dưới nước ở Crissy Field. Vì lý do gì đó mà nó chiến thắng. Có lẽ họ thích những thứ thuộc về San Francisco: khu dân cư Haight, cây cầu, một đứa trẻ trong thành phố ăn ngũ cốc Jumbo O’s trên xe buýt Muni. Giờ thì người ta có thể thấy Jake và Stubs, chú chó Corgi hoang của họ, chạy bộ ngoài bờ biển. Người ta có thể thấy Jake đi bộ trên quảng trường Union, với tay vào trong hộp Jumbo O’s, tung vài miếng lên trên không, rồi đón lấy bằng miệng trong khi bạn bè phá lên cười và vỗ lưng cậu bé. Cô không thích cái quảng cáo được cho là “thực tế” này. Những người bạn này là ai? Và bà mẹ giả đang đổ ngũ cốc ra cho cậu là ai? Cứ như là một cậu bé 12 tuổi không thể tự làm được việc đó.
“Con muốn tổ chức một buổi tiệc tuyệt đỉnh như thế,” Jake nói.
“Không đời nào, thưa quý ngài!” Barrett la lên. “Em yêu,” Gary nói. “Sao em lại to tiếng?”
“Bởi vì! Chúng ta sẽ không trở thành một trong những gia đình tổ chức những buổi tiệc ngọt ngào đó!” Gary tỏ ra trống rỗng và ngơ ngác. “Đó là một xu thế,” cô giải thích. “Vài năm trước có một chương trình về những đứa trẻ tổ chức những bữa tiệc sinh nhật xa hoa. Chúng sẽ đi vào trên lưng một con voi, mặc những bộ quần áo thiết kế, múa bụng trước mặt bạn bè cùng trang lứa, và rồi cuối bữa tiệc chúng sẽ được tặng một cái xe hơi, và không phải một chiếc kiểu như Corolla. Chúng sẽ nhận được một chiếc Mercedes hoặc BMW. Một cô bé đã nhận được một chiếc xe thể thao và một chiếc SUV. Hai cái xe hơi! Chuyện này thật điên rồ. Bố mẹ chúng nên triệt đường sinh sản đi.”
“Con sẽ không làm thế,” Jake nói.
“Bố mẹ cho con ăn, cho con học, yêu thương con,” cô nói, “nhưng việc của bố mẹ không phải là thuê anh chàng hát rap Kanye West đến tiệc sinh nhật của con, hay mẹ cũng không bắt buộc phải mua cho con một chiếc SUV.”
“Dù sao thì con cũng đâu có muốn Kanye West. Và con cũng không muốn bất cứ thứ gì điên rồ như thế. Có lẽ bọn con có thể gọi một ít KFC và bọn con sẽ chỉ chơi ở tầng dưới, nghe nhạc và các thứ. Có thể là nhảy nhót nữa. Hai mươi người là tối đa.”
Nhảy nhót! Trái tim của Barrett tan chảy, cùng với sự do dự và hoài nghi của cô. Rốt cuộc thì cô tin tưởng Jake, và cô muốn thằng bé được vui vẻ vào ngày sinh nhật của mình, được nhảy múa với bạn bè. Có lẽ Jimbo O’s đã tạo ra một cánh cổng nhỏ để cho bọn trẻ có thể lướt qua. Sức hấp dẫn của thằng bé, phong cách, sự nhanh nhẹn, sự hài hước vẫn luôn hiện hữu, nhưng giờ chúng có thể phát huy để tất cả có thể nhìn thấy.
“Chúng ta nên gọi KFC,” Gary nói. “Đã lâu rồi bố chưa được ăn cái đó.”
Barrett lườm chồng, anh đang cởi đôi tất và ném chúng về phía hành lang. Sau đó anh đứng dậy, kéo chân ra đằng sau, và thả bom. Cả Barrett và Jake cùng bật cười.
Hôm nay là ngày tổ chức tiệc của Jake, nhưng Gary phải đi viếng tang lễ và anh đã đưa Tara đi cùng bởi vì gia đình đó đã mời cả bọn trẻ góp mặt. Con của đồng nghiệp anh vừa mất. Gia đình đã dự đoán được trước, nhưng dù gì đi nữa thì làm sao người ta có thể thức tỉnh được? Làm sao người ta có thể tiếp tục? Barrett không thể nghĩ về điều đó. Cô gần như không thể - không thể thấu hiểu được những chuyện xung quanh cái chết của đứa trẻ, không thể tiến gần đến việc tưởng tượng cảm xúc của họ sẽ như thế nào. Bạn không thể nào hiểu được nỗi đau của người khác cho dù cố gắng đặt mình vào hoàn cảnh của họ tới mức nào. Kết cục là bạn thương tiếc cho chính bản thân và sự mất mát của họ trở thành một bài học đáng buồn. Điều này khiến cô rầu rĩ.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ phòng khách, chờ đợi bọn trẻ tới. Họ sống ở một con phố hẹp và cô vui vì không có ai đỗ xe ở phía bên đường trông ra núi Davidson. Có thể các phụ huynh sẽ đỗ xe và vào nhà, ở lại uống một ly rượu vang, có thể cả một ít bánh mỳ bruschetta, salad, hoặc cá hồi. Cô chuẩn bị cho những vị khách có khả năng sẽ tới. Cô còn có cả một chút đồ tráng miệng nữa – những chiếc bánh chocolate lava từ tiệm Trader Joe’s mà cô đã đặt vào trong những chiếc cốc sứ màu trắng để trông giống như cô tự làm. Rồi cô nhớ tới bánh sinh nhật và cảm thấy ngốc nghếch.
Một chiếc xe tạt vào. Cô thám thính thấy một cậu bé ở phía bên hành khách, một cô bé nhỏ hơn ở đằng sau, và một ông bố điển trai đang lái xe. Làm ơn hãy vào đi, cô nghĩ. Cô thích những ông bố điển trai – không phải cô tán tỉnh họ hay gì hết, chỉ là họ dường như để lại những thời khắc dễ chịu trong một ngày của cô (ví dụ như ở khu vui chơi với Tara, hay ở các trận bóng đá với Jake). Cô tập trung nhiều hơn vào con cái khi có một người đàn ông hấp dẫn đang quan sát, và sự nhiệt tình ngụy tạo luôn biến thành sự nhiệt tình thật tâm, vậy nên những ông bố dễ thương là công cụ hỗ trợ nuôi dạy con cái hữu hiệu, mặc dù trong thành phố này hầu hết các ông bố đều già nua, hoặc là những kẻ nhàm chán siêu cứng nhắc mua công cụ ở Restoration Hardware. Tuy nhiên, người đàn ông ngoài kia trông giống như biết thay một cái lốp xe. Thật đáng tiếc là cậu bé ra khỏi xe mà không có anh ta.
“Jake,” cô gọi. “Bạn thân của con đến rồi này.” “Đừng gọi cậu ta là bạn thân!” cậu nói, chạy về phía cửa, quần bò của cậu như một cái vợt rít trong gió.
“Đây đúng là cái quần jean to nhất mẹ từng thấy đấy!” cô nói. “Nó cứng quá, vón lại thành cục bên trên giày của con kia kìa. Ôi lạy Chúa, con mua đôi giày này từ bao giờ vậy! Chúng trắng tới mức gần như đang làm mẹ lóa mắt này.”
“Con đi mua với bố.” “Hẳn rồi.”
“Bố mua một cái quần jean giống hệt.” “Ờ, mẹ tin điều đó.”
Bạn của cậu bước vào, và Barrett ngăn bản thân ôm cậu bé và hỏi về sở thích của cậu. “Xin chào!” cô nói.
“Chào cô,” cậu bé đáp.
“Lại đây!” Jake nói và chạy về phía cầu thang. Một lần nữa cô bị bỏ lại một mình và ước gì Tara ở đây để ít nhất trông cô cũng giống như có việc gì đó để làm. Cô dọn dẹp lại phòng khách, đặt tờ Người New York cô tìm thấy ở công viên lên trên tờ Us Weekly.
Cô nghe tiếng xe hơi ở ngoài và chạy về phía cửa sổ, thám thính thấy một chiếc minivan dán chữ CON TÔI LÀ HỌC SINH XUẤT SẮC và biển đăng ký ghi là, BÀ MẸ VỚI 4 CẬU CON TRAI.
Chiếc minivan đi mất, cảm ơn Chúa. Bất cứ khi nào nhìn thấy những phụ kiện kinh khủng đó là cô lại muốn dán lên xe mình thứ gì đó công kích tương tự, chẳng hạn như CON TÔI KHÔNG BÉO PHÌ hoặc là TÔI ĐANG ĐẾN KỲ MÀU MỠ.
Cánh cửa mở ra. Người bạn mới bước vào, một cậu bé với đôi mắt trũng, mi dài và đen, hai gò má như những quả lựu. Phần thân cậu trùng xuống và bàn chân thô kệch.
“Xin chào!” cô nói. “Cháu là học sinh xuất sắc à?”
Cậu mất một lúc mới trả lời: “Đó là anh cháu,” cậu nói. “Nhưng cả lớp của anh cháu đều có hình dán đó.”
Cậu cũng đang mặc quần jean rộng thùng thình, cùng với một chiếc áo nỉ thể thao khổng lồ che đi một cái dây cổ vàng.
“Trang sức đẹp đấy,” cô nói, cố gắng tỏ ra thờ ơ. Khuôn mặt cậu bỗng đỏ bừng. “Được rồi,” cô nói, rồi chỉ cậu về phía cầu thang.
Các vị khách tiếp theo là ba cô bé, tất cả đều tết tóc như thể chúng vừa mới ở Jamaica hoặc Burning Man. Barrett ngồi thu chân trên trường kỷ, quan sát chúng đi lên về phía cánh cửa; sau đó cô quay đi ngồi hướng về phía trước, và lật qua lật lại tờ Người New York, nhưng rồi cô nghĩ như thế này trông giống dàn dựng quá.
Cô đứng dậy và mở cửa. “Chào các cô gái,” cô nói.
“Chào cô,” chúng ngâm nga. Chúng mỉm cười với cô như thể cô đang chết dần chết mòn, bị nguyền rủa bởi bệnh trạng gì đó của các bà già. Một trong số chúng mang một chiếc túi xách đắt tiền, và Barrett muốn nói với con bé rằng nó thậm chí không nên quan tâm tới nhãn mác cho tới khi 24 tuổi.
“Các cậu con trai đang ở dưới nhà.” Cô chỉ xuống cầu thang.
“Cảm ơn cô!” một cô bé nói, rồi chúng cười khúc khích như ngôi sao ca nhạc pop hôm trước, cười chẳng vì cái gì cả, chỉ để lấp đầy không gian chết chóc bằng tiếng cười chết chóc. Cô cảm thấy như đã quá muộn đối với những đứa trẻ này, đặc biệt là bọn con gái, như thể chúng đã vượt qua một ranh giới mà không thể quay trở lại. Cô nghĩ về chương trình dễ sợ Tuổi 16 ngọt ngào của tôi, trong tập cuối cùng mà cô xem, cô bé trong chương trình chuẩn bị bữa tiệc sinh nhật của mình cùng với nhóm các cô bạn gái.
“Chúng ta xinh xắn, nổi tiếng và mặc quần áo đẹp, và mọi người dường như đang ngưỡng mộ chúng ta,” cô bé thứ nhất diễn giải.
“Thế nên, bữa tiệc này có thể ảnh hưởng nghiêm trọng tới danh tiếng của chúng ta,” cô bé thứ hai nói.
Rồi máy quay phim cắt sang một cô bé tóc nâu không có bạn bè, ánh mắt cô bé tia hết bên này đến bên khác, rồi cô bé nói, “Có vẻ như Kaya rất giàu và sưu tầm đồ cổ. Mình nghe nói bạn ấy có bồn tắm của Napoleon.”
Đã quá muộn để chúng trở thành con người trọn vẹn. Số phận của chúng đã được định đoạt. Bây giờ thì chúng suốt ngày cười khúc khích và ích kỷ, sau đó là giả tạo và ngốc nghếch, rồi khi là những bà mẹ chúng sẽ bế con mình với những đồ dễ thương phát ói và đặt cho chúng những cái tên thuần Anh kiêu kỳ. Chết tiệt, tâm trạng của cô thật là tồi tệ.
Barrett từng là một cô gái được yêu thích, cô cho là vậy, nhưng sự nổi tiếng thời cô còn đi học hoàn toàn khác với bây giờ. Cô nhớ lại mái tóc vàng của mình bay trong gió khi cô khiêu vũ (chỉ chạm tay và cánh tay) và uống rượu pha với nước hoa quả. Đó là những gì khiến cho bạn nổi tiếng vào thời đó. Mái tóc dài và đồ uống của Bartles & Jaymes. Giờ thì tất cả chỉ dựa vào túi xách, hashtag và điện thoại, lạy Chúa! Bọn trẻ ngày nay thật là kỳ quái.
Cô nhón chân lên cầu thang và nghe thấy tiếng cười ré lên và sau đó một cô bé nói, “Bựa thật! Cậu bao nhiêu tuổi rồi? Sáu tuổi à?”
Cô quay lại trường kỷ và nhìn một chiếc xe khác rẽ vào, rồi lùi lại. Một người phụ nữ đang dừng lại và cô ta đang đỗ xe. Một phụ huynh chuẩn bị vào nhà! Trên xe cô ta cũng không có cái hình dán to bự khoe khoang nào. Barrett đi ra chỗ tấm gương ở cạnh cửa ra vào, mở to mắt và quay đầu về bên phải. Sau đó cô đi vào bếp để khi bà mẹ đó gõ cửa Barrett sẽ không đứng ở ngay đó. Cô khá là chắc bà mẹ đang đỗ xe là Christine, một trong những bà mẹ “sành điệu,” mặc dù cô ta không sành điệu chút nào nhưng tự cho mình là như thế, và cô ta là thành viên của hiệp hội bà mẹ sành điệu bé nhỏ và Barrett khinh bỉ đồng thời muốn gia nhập một cách tuyệt vọng, chủ yếu là vì muốn tránh bị ghép nhóm với những bà mẹ ngớ ngẩn khác.
Sau tiếng gõ cửa Barrett đợi thêm một giây, rồi mở cửa với một nụ cười mệt mỏi nhưng thân thiện để trông cô giống như đang rất bận nhưng lại rất vui mừng khi được gián đoạn.
“Xin chào! Mời cô vào!” cô nói với Christine và con gái cô ta.
“Chào cô, tôi là Christine,” Christine nói, nhìn xung quanh phòng khách.
“Tôi là Barrett,” cô nói, mặc dù họ đã gặp mặt và nhìn thấy nhau hầu như mỗi ngày. “Tôi nghĩ chúng ta có thể đã gặp nhau rồi.”
“Đây là con gái tôi. Luella chào cô đi con.” “Chào cô,” cô bé nói, thoáng cười một cái. Theo đúng nghĩa đen. Nó là một nụ cười thoáng qua, rồi tắt hẳn.
Luella? Barrett nghĩ. Dĩ nhiên rồi, tại sao không. Con bé có một gương mặt dễ chịu, có vẻ như xinh xắn hơn nhờ vào việc Barrett đã phải dừng lại và suy nghĩ xem con bé có xinh xắn hay không. Cái mũi lớn của con bé hếch lên, nhưng theo cái cách cải thiện khuôn mặt bởi vì bạn có thể nghĩ rằng, Chà, mặc dù có cái mũi như thế mà con bé trông vẫn xinh xắn.
“Tên con bé thật dễ thương,” Barrett nói.
“Tôi chỉ muốn chắc chắn rằng có phụ huynh ở đây,” Christine nói.
“Con đã bảo mẹ là có mà,” Luella nói.
“Ừ thì, con từng nói thế về bữa tiệc gần đây nhất, và kết quả là bạn con phải nhập viện.”
“Cái gì?” Barrett thốt lên.
Luella đảo mắt. “Bạn ấy đằng nào cũng phải nhập viện dù có hay không có phụ huynh ở đó. Bạn ấy không tìm thấy ống hít trợ thở, và người cung cấp dịch vụ ở đó đã đưa bạn ấy đi. Cuối cùng mọi chuyện ổn cả.”
Barrett bí mật nháy mắt với Luella. “Các bạn đang ở dưới nhà đấy,” cô nói.
“Con sẽ nhắn tin khi bữa tiệc kết thúc,” Luella nói, rồi hờn dỗi bỏ đi.
“Cô có muốn nhấm nháp chút gì không?” Barrett hỏi Christine, hoảng hốt vì những lời vừa thốt ra khỏi miệng mình, nhưng Christine không tỏ ra là nghe thấy. Cô ta đang tập trung quan sát con gái. Barrett biết cái nhìn đó. Không có gì thỏa mãn hơn việc quan sát con cái bạn khi chúng không biết rằng chúng đang bị quan sát.
“Cô có muốn một ly rượu vang không?” Barrett hỏi.
Gương mặt Christine rạng rỡ hơn. “Tất nhiên rồi!” cô đáp, như một bà mẹ thực sự.
Barrett mang rượu ra, rót sẵn từ trước bởi vì đó là Bogle, loại rượu uống hàng ngày của cô. Cô mang theo cả bánh mỳ bruschetta, và có thể thấy rằng Christine vui mừng vì nhìn thấy cả hai. Sau khi họ đã yên vị trên ghế, họ ngồi trong im lặng dường như hơi quá lâu.
“Tôi thích căn nhà của cô,” Christine nói, nhưng Barrett chắc chắn rằng cô ta đang nói dối.
Khoảng lặng tiếp theo được cứu thoát bởi tiếng chuông.
“Họ cứ đến liên tục,” Barrett nói, giả bộ tỏ ra mệt mỏi. Cô đi ra và mở cửa cho một bà mẹ tên Maggie và con trai cô ta, cậu bé dường như chẳng xấu hổ chút nào khi bị mẹ tháp tùng.
“Xin chào,” Maggie nói. “Tôi chỉ muốn gửi lời cảm ơn cô vì đã tổ chức bữa tiệc. Tôi là mẹ của Matt, Maggie.”
“Maggie à?” Tiếng Christine vọng ra từ căn phòng kia.
“Christine?”
Maggie liếc qua cánh cửa, và cả hai người phụ nữ cùng phát ra tiếng chào hỏi nhỏ đã thành thói quen. Barrett không thể tưởng tượng khi cánh đàn ông làm chuyện tương tự. Pat đấy à? Andy à? Á á á!
Cả Barrett và Matt quan sát họ ôm nhau trong khi trao cho nhau những ánh mắt khó xử. Cô cảm thấy mình giống như đang trong một cuộc hẹn hò giấu mặt và cố gắng nghĩ ra điều gì đó để nói. “Vậy, Matt này, Maggie bảo với cô rằng cháu thích toán và nhóm nhạc rock Kings of Leon phải không.”
“Được rồi, mẹ,” cậu nói. “Lát nữa gặp mẹ.” “Các bạn ở tầng dưới đó,” Barrett nói với Matt, để ý thấy một chiếc lược đen đang nằm trong những lọn tóc đen xoăn của cậu. Cậu bỏ đi, và cô suýt nữa thì gọi với đằng sau: “Chờ đã, có một cái lược mắc kẹt trong tóc của cháu,” hy vọng sẽ cứu cậu thoát khỏi sự xấu hổ, nhưng cô cho là cậu biết điều này và rằng nó chắc hẳn là một kiểu thời trang, mặc dù cô không chắc nó khẳng định điều gì: “Tớ có nhiều tóc đến nỗi có thể giắt một cái lược lên đầu.” Hay là: “Tớ quá bận rộn, tớ để nó ở đó để chỉnh tóc khi nào rảnh và sẵn sàng.” Hay chỉ đơn giản là, “Nhìn tớ này. Trên tóc tớ có một cái lược.
Một cái lược!”
Cô bị bỏ lại với nụ cười giả tạo hướng về phía hai người phụ nữ đang nhìn nhau và nói chuyện bằng giọng ngạc nhiên và thỏ thẻ. Barrett trở thành đỉnh của một hình tam giác, không thực sự chắc là cô đang làm gì ở đây. Cô cảm thấy điên đầu, rõ ràng bị đẩy ra ngoài cuộc hội thoại, nhưng đã quá muộn rồi. Cô phải kiên định. Giống như khi ở trong cửa hàng, hai người mua hàng lật đồ lên xem và nhìn thấy nhau qua kệ. Ai sẽ là người di chuyển? Ai sẽ là người bỏ tay ra khỏi bộ quần áo và đi chỗ khác? Không phải Barrett. Cô không bao giờ di chuyển. Nó là của cô.
“Chúa ơi, trông cậu thật tuyệt!” Maggie nói. “Cậu ly hôn rồi à?” cô hỏi theo kiểu đàn ông giả gái, mỉa mai một cách quá đáng.
“Không, không. Tớ tập Pilates. Đúng là môn thể thao hữu hiệu—”
“Tôi thích Pilates,” Barrett nói, kiên định.
“Cậu biết ai thực sự đã ly hôn không? Sheila Schatz. Có điên rồ không cơ chứ? Dù sao thì trông cô ta vẫn tuyệt.”
“Chẳng hạn như thế nào?”
“Tớ không biết nữa. Chỉ là cô ta trông mảnh dẻ và… có thân hình của người đã ly hôn.” “Cậu cũng thế!”
“Thật á?”
“Phải! Đã lâu lắm rồi tớ chưa gặp cậu. Cậu đang làm gì rồi?”
“Vẫn như cũ. Cậu thì sao?”
“Ôi, vẫn như thường lệ. Siêu bận rộn. Rất bận.” Barrett lùi lại một bước, rồi bước tiếp theo, cho tới khi bước chân dẫn cô tới ghế sofa. Cô đi một vòng.
Cô lấy ly rượu của mình đang để trên bàn, xiết chặt nó trong tay, rồi nhấp một ngụm dài. Thêm nhiều những đứa trẻ khác tràn vào nhà và cô vẫy chúng vào như một người trông coi bãi đậu xe. “Dưới nhà,” cô nói. “Chơi vui vẻ nhé.” Cô cảm thấy như bị lừa rằng hai người này quen nhau. Giờ thì họ đang nói chuyện về một người bạn chuẩn bị chuyển tới San Rafael.
“Tớ đã bảo cô ấy xem phim Những đứa trẻ,” Maggie nói. “Hãy đi tới bể bơi công cộng đó – nó giống hệt như trong bộ phim. Hoàn toàn dễ sợ.”
“Một bộ phim tuyệt vời,” Barrett nói. “Và cuốn sách cũng vậy.”
Cả hai người phụ nữ quay sang nhìn cô, và Barrett cảm thấy như cô quay lại thời trung học một lần nữa. Cô phải làm bất cứ thứ gì để hòa nhập, để khiến cho những cô gái này thích cô, nhưng không giống như trong thế giới các bà mẹ, thời trung học cô chưa bao giờ phải cố gắng đến thế. Thông thường thì những cô gái tóc vàng làm chuyện đó dễ như trở bàn tay.
“Tôi không biết nó là một cuốn sách đấy,” Maggie nói. “Ôi, lạy Chúa, bọn tôi đang đọc cuốn sách tệ nhất trong câu lạc bộ sách của mình. Ý tôi là nó không tệ, nhưng nó quá nghiêm túc và tôi không thể đắm chìm vào nó.”
“Chúng tôi đang đọc cuốn Đứa trẻ trong Bộ não,” Christine nói. “Nó nói về một giám đốc marketing quyền lực và cô ta có thai, nhưng vẫn cố xoay xở mọi thứ? Và các bạn của cô ta đều độc thân, nên cô ta vẫn cố đi chơi và duy trì phong cách sống đó, nhưng rồi bố mẹ cô ta qua đời và… Thôi đừng bận tâm.” Christine phẩy tay. “Tôi không muốn tiết lộ đoạn kết.”
Barrett kết thúc câu kể trong đầu. Rồi bố mẹ cô ta qua đời và nhân vật chính phát hiện ra điều gì thực sự quan trọng. Hoặc: Rồi bố mẹ cô ta qua đời và cô ta nhận ra mình cần phải nghĩ đến người khác thay vì chỉ nghĩ đến chính mình. Hoặc: Cô ta nhận ra những người bạn độc thân của mình toàn là một lũ điếm rồi sẽ có kết cục cô đơn và con cái là điều tuyệt vời nhất. Sau cùng thì cô yêu Arabellabellalulu bé nhỏ của mình. Mele chắc sẽ nôn.
“Tôi nên đọc cuốn đó,” Barrett nói, dùng giọng khiển trách bởi đó là cách mà bạn nói chuyện nếu bạn muốn tỏ ra ăn nhập, cũng giống như những cô thiếu niên nói bằng giọng mũi kéo dài, miệng mím chặt, chán-muốn-chết chỉ để hòa nhập một cách phù hợp với bạn bè đồng lứa.
“Cô có muốn một ly không?” Cô nâng ly của mình lên về phía Maggie.
“Cô đùa à, tôi rất muốn một ly.”
Cả hai người phụ nữ phá lên cười – ha, ha, ha, chúng ta uống, chúng ta ngồi lê đôi mách, chúng ta sành điệu, những bà mẹ phong cách! – và Barrett đi vào bếp như một người phục vụ. Gian bếp ở ngay góc nhà, nên cô vẫn có thể nghe thấy tiếng bọn họ. “Đỏ hay trắng?” Barrett hỏi.
“Cho tôi trắng nhé,” Maggie nói. “Jake vừa mới bắt đầu học ở Sterne phải không?”
“Không, không. Thằng bé học ở đấy từ hồi lớp năm.” Thằng bé đã phải làm một bài kiểm tra và trải qua một cuộc phỏng vấn, và việc chờ đợi kết quả cứ như là chờ đợi vạch thứ hai xuất hiện trên que thử thai sau lần thứ năm thụ tinh trong ống nghiệm. Cô không thích khi cô không thể nhìn thấy biểu lộ cảm xúc trên mặt họ.
“Ồ,” Maggie nói. “Tôi không nhớ trông cậu bé như thế nào nữa.”
“Cậu ta ở trong băng ghi hình quảng cáo đó,” Christine nói.
“Đúng vậy!” Maggie nói. “Cậu bé trở thành ngôi sao rồi.”
“Chà,” Barrett nói, quay lại cùng với rượu của Maggie. “Tôi sẽ không nói là một ngôi sao—”
“Thế hiện tại cô đang làm gì?” Christine hỏi. “Cô đi làm phải không?”
“Tôi làm trong lĩnh vực bất động sản.”
“Chẳng phải chúng ta đều như thế sao?” Maggie nói, và cả hai người phụ nữ cùng phá lên cười, nhưng Barrett thì không hiểu. Họ bắt đầu thảo luận về những cơ ngơi mà họ biết và ai trong số bạn bè của họ đang “mắc kẹt” vì họ muốn chuyển đi mà không thể do hiện tại đang là thời điểm tồi tệ để rao bán.
Barrett thấy rằng mình có thể móc nối một chút. Cô đã lướt qua ngón tay, đôi tai, giày, đầu tóc của họ và khá chắc chắn khoảng giá cả của bạn bè họ.
“Đối với hầu hết mọi người thì bây giờ là thời điểm không tốt để rao bán,” Barrett nói, “nhưng điều này thực sự còn tùy. Những căn nhà trong khoảng ba, bốn, năm triệu đô la trở lên – những căn nhà trong phân khúc đó thì vẫn đang buôn bán mạnh mẽ.”
“Tôi nên bảo Trey gọi điện cho cô,” Maggie nói. “Tray?” Barrett hỏi. “Giống như trong, ‘Mang cái này trên một’?”[1]
“Anh ta đang vô cùng muốn chuyển đi.”
“Dĩ nhiên rồi,” Barrett nói, “Tôi sẽ rất vui nếu được nói chuyện với anh ta.”
Cô bước tới giá sách và nắm lấy cả đống danh thiếp từ một cái bát đựng danh thiếp, những mô hình đồ chơi nhựa thu nhỏ, bụi, và tiền lẻ. “Hãy đưa một chiếc cho bạn cô, còn đây là tặng thêm.” Cô cầu Chúa rằng chuyến này sẽ tạo ra vụ làm ăn mới nào đó, mặc dù những người mà họ biết chắc hẳn đã có đại lý riêng của mình, những đại lý hàng đầu, những đại lý tiên duyệt, những đại lý khiến cho bạn cảm thấy áy náy vì đã bước vào một căn nhà trống. Nhưng không ai biết trước được điều gì. Đôi khi những đại lý đó lại quá bận rộn để đón tiếp họ.
“Mọi người có muốn ăn gì không?” Barrett hỏi. “Ồ,” Christine nói. Cô nhìn đồng hồ. “Vậy là chúng ta sẽ không phải lái xe cả quãng đường về Nob Hill rồi lại quay về đây,” cô nói. Hai người phụ nữ thảo luận bằng ánh mắt, và Barrett nhìn đi chỗ khác.
“Dĩ nhiên rồi!” Maggie nói.
“Tuyệt. Tôi sẽ lấy vài cái đĩa ở trong bếp và hãy tự nhiên như ở nhà nhé. Có salad và cá. Hy vọng các cô ăn được cá. Và tôi sẽ lấy một chai rượu nữa ở nhà dưới. Tôi sẽ ngó xem bọn trẻ thế nào!”
Cô những tưởng điều đó sẽ khiến cho họ muốn lẻn xuống cùng với cô, nhưng họ đã đắm chìm trong một cuộc hội thoại khác.
“Cậu đùa tớ phải không.”
“Không!”
“Nghiêm túc đấy?”
“Phải!”
Đó là bởi vì họ đã quen với việc nhìn thấy con mình cùng những đứa trẻ khác. Họ đã quen với việc nhìn thấy chúng ở các bữa tiệc, hoặc được ngưỡng mộ bởi các bạn cùng trang lứa. Barrett đã thèm muốn cả tối nay để được trông thấy điều đó, để lần mò xuống nhà và chứng kiến con trai của cô cuối cùng cũng nhận được sự chú ý mà cậu xứng đáng. Thằng bé giống như Cô bé Lọ Lem. Cậu vẫn luôn ở đó, nhưng từ chối cơ hội để hòa nhập.
Trên đỉnh cầu thang cô nghe tiếng nhạc bass sâu. Cô phải bịt tai lại cho tới khi đi hết cầu thang vì nhạc to quá. Làm sao mà bọn trẻ có thể nói chuyện trong tình trạng này cơ chứ? Trước khi đi ngang qua phòng sinh hoạt gia đình tới gara, cô chuẩn bị tinh thần. Cô sẽ đi thật nhanh và liếc nhìn một cách tình cờ về phía bữa tiệc. Rồi cô sẽ lấy 4 chai rượu vang để trên đường ra cô có thể giả vờ gặp khó khăn trong việc mang chúng, và sẽ phải di chuyển thật chậm qua đó trong khi tỏ ra hoàn toàn bận rộn.
Cô bắt đầu thực hiện, liếc nhìn thật nhanh và sau đó cô dừng lại và đi lùi lại về phía cầu thang để trốn.
Cái gì thế?
Cô liếc nhanh ra ngoài, rồi lần mò xuống dưới để tìm điện thoại, một phản ứng điển hình khi đối mặt với nguy hiểm. Cô tìm tên chồng, để liên lạc với anh. Tất cả mọi việc cần phải chia sẻ với Gary nếu không cô sẽ đơn độc. Nhu cầu của cô cũng giống như ước gì bạn có máy ảnh khi bạn nhìn thấy thứ gì đó đáng kinh ngạc. Chồng cô chính là cái máy ảnh, một dụng cụ giúp cô chụp lại những gì cô trân trọng, sợ hãi, hoặc không thể hiểu nổi.
Chúng đang nhảy. Bọn trẻ đang nhảy. Tuy nhiên chúng không thực sự đang nhảy. Cô nghĩ tới chương trình Cuộc sống tươi đẹp, trong cảnh bọn trẻ nhảy múa trên sàn vắt qua mặt bể bơi, nhanh và nhún nhảy, như thể chúng đang phê bột mạch nha. Âm nhạc sống động – bạn thực sự có thể nhận biết các nhạc cụ - piano, saxophone. Đó là nhảy múa. Cô lắng nghe tiếng nhạc này từ chân cầu thang – Gõ, gõ, gõ gõ, tiếng gõ ở khắp mọi nơi – và nhìn thấy con trai mình đang ngoáy mông nhanh đến mức trông như một con chim ruồi đang bay liệng bên trên cây kim ngân hoa. Sau đó cậu trượt về bên phải với hai cánh tay dang rộng như thể đang biểu diễn ảo thuật. Tiếp theo cậu nâng một chân lên, một động tác mà cô sẽ gọi là Chó Đi Tè nếu cô buộc phải đặt một cái tên cho nó, và xoay tròn với tốc độ của một cái máy búa khoan.
Cô quá kinh ngạc khi nhìn thấy Jake trong phong cách này đến mức phải mất một lúc cô mới để ý tới những đứa trẻ khác. Bọn con gái xoay lưng vào bọn con trai, mông của chúng cử động một cách hoang dại. Cô thấy mình ghen tị với chúng trong một giây. Nhưng cảm giác này không kéo dài lâu khi cô sực nhớ những cô bé này mới 12 và 13 tuổi. Cô chắc chắn rằng bọn con trai đều đang thật tình, hay bất cứ gì mà thái độ đó thể hiện – hào hứng? Hoàn toàn chìm đắm? Biểu hiện của chúng vô cùng nghiêm túc và tập trung, như thể đây là một bài kiểm tra cuối kỳ. Chính lúc đó cô mới nhận thức được những gì bọn trẻ đang mặc. Áo bóng rổ và quần thụng, dây chuyền vàng và mũ bóng chày che sụp đôi mắt chúng. Bọn con gái mặc quần bò bó, một vài đứa mặc quần soóc và áo quây; con gái Christine mặc một cái áo bóng rổ màu tím buộc thắt nút ngay dưới ngực. Con bé mặc quần cạp trễ, và một cái quần lọt khe màu tím lộ ra trên hông. Barrett nghĩ tới chương trình mà Jake xem về nhà của các ca sỹ nhạc rap, làm thế nào mà một vài chi tiết lại diễn ra ở trong “phòng sinh hoạt gia đình” với một cảnh quay “phong cách sống của chúng tôi,” trong đó bao gồm việc chơi điện tử trên một cái ti vi quái dị trong khi những người phụ nữ ăn mặc hở hang nhảy nhót xung quanh, và ý cô nhảy nhót ở đây nghĩa là uốn éo, rất giống quang cảnh trước mặt cô. Cô không muốn làm con trai phải lúng túng, nên cô chỉ há hốc miệng. Cô bị bóp nghẹt bởi nỗi lo sợ rằng những người phụ nữ kia, những bà mẹ kia, sẽ đi xuống nhà và nhìn thấy những gì đang diễn ra. Hay có thể nào họ đã biết không? Có thể đây cũng là “phong cách sống của họ”? Không. Không thể nào.
Cô liếc vào và giơ tay lên, hy vọng là ánh vàng trên trang sức của cô sẽ khiến Jake để mắt tới. Cô cảm thấy mình đang bị mắc cạn và đang cố gây chú ý với một chiếc máy bay cứu hộ. Rốt cuộc thì cậu cũng để ý tới cô.
“Lại đây,” cô ra dấu bằng miệng, thể hiện sự tức giận và công khai mắng mỏ.
Cậu lách mình qua đống rác rưởi của bọn trẻ. Cô trấn tĩnh bản thân, rồi lùi lại một bước để họ ra khỏi tầm nghe và nhìn của chúng.
“Cái quái gì đang diễn ra ở đây vậy?” cô thì thầm to tiếng.
“Chẳng có gì hết,” cậu đáp. “Bọn con chỉ đang nhảy thôi mà.”
Ôi, đôi mắt đẹp tuyệt của cậu. Giống như của Gary. Mà anh ta đang ở đâu vậy? Cô đang phải khổ sở chỉnh đốn đứa con này – Jake vẫn luôn lặp lại lời mắng mỏ của cô từ hồi hai tuổi. “Ôi, con không lắng nghe ư? Con thật tệ phải không? Con xin lỗi.” Thằng bé chết tiệt.
“Nhưng, nhảy nhót kiểu gì vậy? Con đã yêu cầu các bạn nhảy như thế này hay là—”
“Bọn con chỉ đang nhảy thôi. Đây là cách mà mọi người vẫn nhảy.” Cậu giơ cánh tay lên như thể chuẩn bị đấm bốc, chu mỏ ra hôn, và lắc hông.
“Dừng lại,” cô rít qua tiếng thì thầm. “Tại sao mọi người lại ăn mặc thế này?”
“Thế này?”
“Con biết là thế nào mà. Cứ như là—” Ôi, trời ạ. Cô thử lần nữa: “Tại sao bọn trẻ không ăn mặc giống như lúc chúng mới bước vào căn nhà này?”
“Bởi vì đây là một bữa tiệc kiểu dân da đen,” Jake nói.
“Cái gì? Cái gì? Một bữa tiệc kiểu cái-chết-tiệt-gì-con-vừa-nói-cơ?”
Cậu che miệng và bật cười vì cô vừa mới nói chết tiệt, điều mà hiện tại quá nhỏ nhặt để bận tâm. Cô có thể nói đủ các từ bậy bạ và điều đó chẳng có gì đáng quan trọng.
“Bữa tiệc kiểu dân da đen,” cậu nói, như thể nó chẳng là gì. “Kiểu như bọn con là người da đen đang tổ chức một bữa tiệc thôi. Cái đó bây giờ ai mà chẳng làm.”
“Ôi Chúa ơi,” cô nói. “Ôi, đức Chúa của tôi.” Cô không chắc còn gì là tệ hơn - rằng chúng đang làm chuyện đó ở đây hay rằng đó là điều mà tất cả mọi người bây giờ đang làm. Mọi người đang bị cái quái quỷ gì vậy?
Cô nhìn lên cầu thang, đẩy Jake sang một bên, rồi liếc qua tường. Một cô bé đang nhảy, nhìn qua vai trái, rồi nhìn qua vai phải. Barrett trông thấy con trai của Maggie ở bên cạnh màn hình phẳng đang ăn một miếng gà rán.
“Ôi, lạy Chúa tôi!”Cô dựa vào tường. Cô nghĩ đến những bà mẹ sẽ nói về cô trên diễn đàn SFMC hoặc toàn bộ chuyện tối nay bị quay phim bởi một đứa trẻ rình mò nào đó, và đoạn phim đó truyền tới trường học, báo chí, Dateline, Primetime, YouTube! Một xu hướng mới đáng lo ngại giữa những thanh thiếu niên ngoại ô da trắng. Phải chăng các bậc phụ huynh đang khuyến khích phân biệt chủng tộc ở các trường tư nhân? Tổ chức NCAA sẽ kiện họ, sẽ có những mối đe dọa chết người, công ty ngũ cốc sẽ hạ quảng cáo xuống – chờ đã. Có phải là NCAA[2] không nhỉ? Nghe có vẻ không đúng lắm. Hình như là A gì đó? Ôi, khốn kiếp. Một tổ chức nào đó sẽ cho cô lên bờ xuống ruộng.
Trán của Jake lấp loáng mồ hôi. Cậu hơi bốc mùi một chút. Cô chưa từng nhìn thấy điều này trước đây. Thằng bé đang bắt đầu có mùi như một cậu con trai.
“Vui mà,” Jake nói. “Có gì sai cơ chứ?” “Không,” Barrett nói. “Mẹ không cho là thế.
Chuyện này không vui. Chuyện này phải chấm dứt. Chúa ơi, Jake!” “Cái gì?”
“Làm ơn. Mẹ không muốn làm loạn lên. Hãy giảm nhạc xuống, gợi ý một trò chơi, hoặc một bộ phim, hoặc bánh! Mẹ đã mua một cái bánh. Hãy ăn nó. Ăn bao nhiêu tùy thích. Hãy lên nhà và ăn bánh. Ăn cả bánh trong cốc nữa! Mẹ hoàn toàn thoải mái.”
Con trai cô quay lại nhìn căn phòng với sự thèm thuồng, rồi nhìn cô với sự tuyệt vọng và căm ghét, như thể cuộc sống của cậu xoay quanh khả năng trượt và làm động tác Chó Đi Tè.
“Hãy tìm cách, Jake,” cô nói. “Hãy chuyển sang một hoạt động khác nào đó một cách tự nhiên. Con rất thông minh. Con có thể làm được việc khó khăn này. Mẹ có hai phụ huynh ở trên kia, và nếu con không thể chấm dứt được chuyện này thì mẹ sẽ lại xuống đây và sẽ không nhẹ nhàng đâu. Mẹ sẽ làm loạn lên đấy. Con biết mẹ làm thế nào mà. Và mẹ muốn tất cả mặc lại quần áo bình thường.”
“Nhưng tại sao chứ?” cậu hỏi. “Tại sao chuyện này lại sai trái? Jay và Cassie cũng ở đây. Các bạn ấy là người da đen và cũng đang chơi trò này.”
“Bọn chúng giàu có! Thôi quên đi – chuyện này đơn giản là sai trái! Trên rất nhiều phương diện.” “Nhưng tại sao?”
Có lẽ cậu thực sự không hiểu. Có lẽ cô cũng thực sự không hiểu.
Cô nhớ lại khi cô và em gái muốn những quả bóng kẹo cao su khổng lồ trong những cái máy ở Safeway. Chị em cô đã hỏi một cô bé tầm tuổi mình liệu họ có thể mượn hai đồng 25 xu không. Cô có thể ghi lại địa chỉ của mình và họ sẽ trả lại cho cô bé, điều mà họ lẽ ra sẽ làm. Mẹ của họ từ cửa hàng bước ra, chứng kiến cuộc giao dịch, và hoàn toàn hoảng hốt.
“Thật đáng xấu hổ,” bà nói. “Tại sao bọn con có thể lợi dụng cô bé như thế? Thật đáng xấu hổ.”
Cô bé đó bị hội chứng Down, nhưng Barrett và em gái không hề cân nhắc đến điều này. Họ chỉ cần hai đồng 25 xu và cô bé là một đứa trẻ giống như họ và cô bé đang ở đó. Họ sẽ hỏi bất cứ đứa trẻ nào đang ở đó.
Những đứa trẻ đang ở nhà dưới của cô – liệu có phải chúng vẫn ngây thơ không? Chúng có thực sự biết bọn chúng đang làm gì hay không? Hay có phải chúng đang bắt chước lại những gì chúng nhìn thấy trên ti vi, trên băng hình âm nhạc? Bọn chúng không phải những cậu bé cho bản thân là nhất, ngang nhiên lôi chuyện đó ra làm trò cười, nhưng điều này quá khó để giải thích.
“Chuyện này sai trái vì mẹ có cảm giác là nó sai trái,” cô nói. “Đó là lý do. Mẹ tin vào trực giác của mình. Con đang tỏ ra nhạo báng. Con đang thể hiện sự phân biệt đối xử.”
Barrett lắng nghe bài hát đang phát, một bài hát mới: Tôi có những cô gái, bạn có những cô gái. Chúng ta hãy gác mọi việc lại.
“Bọn con không nhạo báng ai cả,” Jake nói. “Vậy thì đó là sự chiếm đoạt hay gì đó tương tự,” cô nói.
“Cái đó nghĩa là sao?”
“Đơn giản là tồi tệ, được chưa? Mẹ phải lên trên kia. Hãy tìm cách chuyển chủ đề đi, nghe không? Chuyển hướng. Quỷ thần ơi, mẹ không quan tâm là trò Xoay Chai hay Bảy Phút trên Thiên Đường[3].”
“Đó là trò gì?”
Barrett đi lên cầu thang. “Hãy dừng lại, thế thôi,” cô hét lên trong tiếng thì thầm. Tim cô đập mạnh; mọi thứ đang xoay mòng mòng. Cô hít một hơi thật sâu khi lên tới đỉnh cầu thang và nhìn lại xem Jake đã đi chưa. Cậu vẫn đứng đó, nhưng không quay mặt về phía cô. Cô có thể nhìn thấy nét mặt nghiêng của cậu. Trông cậu bàng hoàng và bối rối, nhưng cô tiếp tục bất chấp cảm giác kỳ lạ rằng cô đang bỏ rơi cậu.
Cô nhẹ người khi thấy Christine và Maggie đang ở trong bếp. Mọi thứ đều bình thường. Mọi thứ đều ổn thỏa.
“Món này trông thật tuyệt,” Christine nói.
“Tôi biết. Tôi không thể tin nổi cô đã nấu món này,” Maggie nói. “Tôi không bao giờ nấu ăn.”
“Không bao giờ,” Christine nói.
Chà, thật là hay ho, Barrett nghĩ. Để tiết kiệm tiền cô thậm chí không mua phô mai đã cắt lát sẵn hay bất cứ thứ gì kích thước đồ ăn nhẹ. Kích thước đồ ăn nhẹ nghĩa là bạn sẽ phải trả thêm tiền để bỏ ít thức ăn hơn vào trong một cái hộp đựng nhỏ hơn.
“Bọn trẻ ở dưới đó thế nào rồi?” Maggie hỏi. “Tuyệt!” Barrett nói. “Chúng cũng đang ăn tối.
Một ít… gà, và đang nghe nhạc, nhưng chúng sẽ lên trên này ngay thôi để ăn bánh. Hát “Chúc mừng Sinh nhật.”
“Thật là khó để lên kế hoạch cho một bữa tiệc,” Maggie nói. “Hình như bọn trẻ không thích bánh và bài hát nữa, nhưng bạn vẫn phải có bánh và hát hò để biến nó thành một bữa tiệc sinh nhật! Matt vừa mới tổ chức sinh nhật lần thứ 13 và bọn trẻ làm điều tương tự - xuống dưới nhà và hát om sòm nhạc của Lil Wayne, Lil’ Kim, Little Richard, chỉ có Chúa mới biết.”
Du dum dum chi[4]. Chỉ có Chúa mới biết cô ta đã lặp lại câu nói đùa đó bao nhiêu lần rồi. Barrett cho một ít đồ ăn vào đĩa của mình, nghĩ xem nên làm gì. Cô cho rằng mình có thể kể cho các bà mẹ này về những gì đang diễn ra, nói cho họ biết việc mà bọn trẻ thực sự đang làm ở dưới nhà, và không chỉ ở nhà của cô, cô chắc chắn như vậy, mà ở các tầng hầm ở khắp San Francisco. Các phụ huynh nhất định phải biết về hành động này, nhưng sao nó phải diễn ra ở nhà của cô cơ chứ? Cô cần phải bán bất động sản. Cô cần phải làm quen với những bà mẹ khác ở trường của Jake. Quan trọng nhất là cô không muốn làm tổn thương cuộc sống xã hội của con trai mình. Cậu chỉ vừa mới được trao cho một cánh cổng mà cô sẽ không có ý định khép nó lại.
“Đúng là một độ tuổi khó khăn. Giờ thì chúng xấu hổ vì chúng ta!” Christine nói. “Vậy nên cô chỉ cần lùi lại.”
“Tôi biết,” Barrett nói, quyết định sẽ hỗ trợ và tiếp tay. “Đúng là một độ tuổi khó khăn.”
Món cá ngon tuyệt hảo, và Barrett tin rằng cần phải nói thêm về nó. Món cá. Sao mà nó lại xuất sắc đến thế. Maggie đang sắp xỉn rồi. Cô ta cố gắng che đậy nhưng đôi mắt cô đã trở nên đờ đẫn và vô hồn. Barrett thích cô ta như vậy hơn. Cô luôn thấy bản thân thích mọi người hơn khi họ uống nhiều, mặc dù điều đó nghĩa là họ sẽ lái xe đưa tụi nhỏ về nhà trong tình trạng không tỉnh táo. Đó là một trong những mâu thuẫn đạo đức mà cô không biết phải làm sao.
Trong phòng khách cô vờ cười theo những điều mà Maggie và Christine thấy hài hước. Maggie khăng khăng rằng con trai cô ta say mê Frank Sinatra. Còn Christine khẳng định rằng con gái mình thích gan ngỗng.
“Nghe như chuyện kỳ quái bậc nhất,” cô nói, “nhưng con bé mê món đó.”
Cứ như là họ biết vậy, Barrett nghĩ một cách tự mãn. Bọn trẻ đang ở dưới nhà giả vờ như chúng đang ở thành phố Compton còn mấy bà cô này thì đang nói với tôi bọn trẻ thích gì. Ý tôi là, mẹ kiếp. Cô cũng chẳng biết mọi thứ, đương nhiên, rõ ràng là như vậy, nhưng cô chấp nhận điều đó như một phần của cuộc sống. Cô sẽ không thể quen được với những mảnh ghép vĩ đại trong thế giới của con trai cô. Thật buồn, cô nghĩ. Thật đáng buồn làm sao.
“Tôi thích cái bàn này quá!” Maggie nói. Một chút rượu vang sánh ra khỏi miệng ly rơi vào chiếc áo len màu vàng cát của cô. “Khốn thật”, cô nói. “Tôi luôn bị thế này. Tôi không thể trải qua một ngày, dù chỉ một ngày, mà không làm đổ thứ gì đó lên áo. Thật kỳ cục. Trông tôi cứ như một thí sinh trong cuộc thi áo ướt vậy. Này, tôi sẽ ngạc nhiên nếu không kiếm được mấy đồng từ người lạ đấy...”
Barrett kiên nhẫn đợi. Cô băn khoăn không biết Maggie sẽ còn đi tới đâu nữa và liệu cô ta có thể ra về ổn thỏa không.
“... Ố ồ, bà mẹ nổi loạn. Ôi, thật ngớ ngẩn. Ngớ. Ngẩn”
Barrett liếc mắt nhìn lên. Christine trông có vẻ lo lắng và háo hức, như thể cô ta đang nhìn ai đó chạy vượt rào với cái cổ chân bị bong gân. Khi Maggie có vẻ như đã kết thúc, Christine lắc đầu. “Tôi biết mà, tôi biết mà,” cô ta nói, nhưng Barrett chẳng nói gì, cô thích để Maggie trông giống như một tên ngốc.
Cuối cùng đã tới, điều mà cô đã chờ đợi suốt tối nay. Tiếng bọn trẻ đi lên cầu thang.
“Tôi đi lấy bánh!” cô nói và bật dậy nhanh tới mức bạn có thể nghĩ cô bị điện giật. Cô đi vào bếp và châm từng ngọn nến bằng một que diêm dài. Mười ba cây nến, mười ba năm. Chàng trai của cô, cục cưng của cô. Một chiếc ván trượt trên chiếc bánh chocolate, nằm gác trên một cái cây. Nó thật sự khá đáng yêu, và bánh là thứ mà bạn không bao giờ quá lớn để hưởng thụ.
Cô giảm bớt ánh đèn để những ngọn nến cháy sáng rực rỡ và đi về phía bàn ăn. Cô bắt nhịp bài hát chúc mừng sinh nhật, và nhận ra rằng cô đã vào tông quá thấp, nghe như thể cô đang rên rỉ vậy, nhưng bọn trẻ cùng đồng thanh, giọng của chúng mềm mại một cách đáng ngạc nhiên đến nỗi cả khoảnh khắc đó như một buổi lễ gọi hồn, một lời khẩn cầu tới ma quỷ, một khúc bi ca dành cho tuổi thơ và những quãng thời gian mà bạn đã từng nếm trải. Cô ngắm Jake qua ánh nến, khuôn mặt ngọt ngào của cậu, thân hình vụng về cùng sự hấp dẫn tiềm tàng. Nhìn cậu giống hệt như hồi 4 tuổi, ngại ngùng nhìn các bạn hát chúc mừng mình, và nhìn mẹ cậu bước tới với cảm xúc tự hào nghèn nghẹn. Trông cậu giống hệt. Nhưng không phải cùng một người, lẽ tất nhiên. Không hẳn. Hoàn toàn không.
Cô đứng trước mặt cậu bé. Cô không còn phải cúi xuống nữa. Jake thổi tắt những ngọn nến.
Mọi người vỗ tay. Các cậu bé hú lên reo hò, và rồi cô nghe thấy âm thanh thân yêu. Cánh cửa mở ra. Gary và Tara cuối cùng cũng đã về.
“Gary!” Cô nói, giọng rung lên nhè nhẹ.
Khuya đó, sau khi mọi người đã về cả, Gary kể cho cô nghe về tang lễ của cậu bé tên Thomas. Mỗi lần tên của cậu vang lên trong lúc làm lễ, Tara lại la lên “Thomas? Thomas! Bạn Tàu hỏa Thomas!”
“Anh bảo con, ‘Suỵt. Không, không phải bạn tàu hỏa. Đó là một cậu bé. Một cậu bé.’ Rồi Tara nói, ‘Cậu bé Thomas,’ nhưng vẫn tiếp tục hét tên của thằng bé.”
“Thật kinh khủng,” Barrett nói.
Tara đi về phía Gary đang ngồi khoanh chân trên sàn, chờ đợi cuốn sách được chọn. Tara đưa anh cuốn sách cô bé đã lựa, và ngồi phịch vào lòng bố. Thay vì dọn dẹp, Barrett ngồi cạnh hai bố con và lắng nghe câu chuyện về chú cừu xanh. Cô muốn kể cho Gary nghe về buổi tối nay, nhưng không biết nên kể như thế nào. Đó có thể là một câu chuyện vui. Có thể là một câu chuyện đáng lo ngại, kinh khủng. Nó có thể chẳng là gì cả. Chẳng là gì so với đám ma hôm đó.
“Đây là cừu mặt trăng. Còn đây là cừu sao,” Gary đọc. “Thế còn bạn cừu xanh đâu? Bạn cừu xanh ĐÂU rồi?”
“Bạn Thomas đâu?” Tara hỏi.
Câu hỏi khiến Barrett trào nước mắt, cô và Gary nhìn nhau. Họ nói sao bây giờ? Khi nào thì người ta bắt đầu nói cho bọn trẻ nghe sự thật?
“Ồ, con yêu,” cô nói. “Bạn Thomas phải đi rồi.” Tara há hốc miệng nhìn Barrett. “Ô, bạn ấy phải đi ư?”
“Bạn ấy phải đi,” cô nói. “Bạn ấy ổn thôi,” Gary nói.
“Đúng đó con yêu,” cô nói. “Bạn ấy ổn mà, sẽ ổn mà.”
Có rất nhiều người phụ nữ trông giống Dora ở các khu vui chơi ở San Francisco bởi vì...
Một bữa tiệc kiểu dân da đen là phân biệt chủng tộc bởi vì...
Thomas qua đời bởi vì...
Con trai của cô đang lớn dần. Cậu sẽ trở thành... Cô không thể điền tiếp vào chỗ trống.
Tara lật trang sách, và đã có câu trả lời. Sự bí mật đã vén màn.
“Lật sách nhẹ thôi con,” Gary nói. “Hãy liếc nhìn xem. Bạn cừu xanh của chúng ta đang ngủ này.”
Barrett và Mele đẩy hai cô con gái trên xích đu, cả hai thầm ước có một cái nút đung đưa mà họ có thể chỉ việc bấm. Ellie ngồi ngửa ra sau chiếc ghế xích đu của mình, duỗi chân như thể đang chơi trượt trên dây. Cô bé nhìn lên, mê mải với cuộc trình diễn trên bầu trời.
“Mấy bà mẹ đã phát hiện ra vụ bữa tiệc chưa?” Mele hỏi.
“Trời, chưa,” Barrett nói.
Mele nghĩ về những bộ phim hoạt hình, những cô công chúa khiến Ellie hạnh phúc. Ai cần quan tâm nếu cô bé chơi những món đồ chơi bằng nhựa và đọc sách không phải về những chú đại bàng đen trắng với hai người cha đầy tự hào? Ai cần quan tâm! Đã có cuộc trình diễn trên bầu trời kia!
Cô nói với Barrett rằng cô đang nghĩ về cánh gà, ngô nguyên bắp, và có thể thêm một ít bánh mỳ hot dog.
“Haute dog,” cô nói. “Haute dawg[5],” Barrett nói.
“Có lẽ một loại salad trộn bắp cải gì đó.”
“Với nhân vật hoạt hình trong đó để bọn trẻ sẽ ăn.”
“Salad Dora,” Mele nói. “Và đừng quên cái bánh.”
Mele băn khoăn: vui, buồn, nhẹ nhàng, nặng nề. Phải tiếp cận cách nào đây? Mình có dám dùng gà không? Mình có dám ăn một quả đào không? Thomas, sinh, tử, trẻ con. Bữa tiệc sinh nhật, những quãng thời gian mà bạn từng nếm trải.
“Sao Tara lại đến dự tang lễ?&r