Chương 4
Giờ đến lượt Elwyn trông đầy vẻ ngạc nhiên.
- Rồi một ngày nào đó. Cô nóng nảy- Bố sẽ lao vào một cái cây sắp bị hạ mất. Nói rồi cô ung dung bước đến bàn ăn nơi Gran Hanks đã sắp sẵn thức ăn cho cô.
Không phải là cô muốn ăn. Chưa bao giờ cô cảm thấy chán ăn như thế. Cô muốn chạy ngay tới bệnh viện để nói chuyện với bố cô, nhưng liếc lên chiếc đồng hồ treo trong bếp cô biết đã muộn rồi, vì cô phải mất cả giờ đồng hồ lái xe mới tới được bệnh viện. Bố cô lúc ấy đã ngủ rồi, giờ thăm bệnh nhân cũng đã hết. Vả lại một cuộc thăm viếng đột ngột như thế sẽ làm bố cô phát hoảng mất. Cô phải mang nỗi lo lắng này tới tận ngày hôm sau thôi.
Cantrell theo cô đến ngồi đối diện với cô tại bàn ăn.
- Chúng tôi luôn tháo gỡ được khó khăn mà. - Anh ta nhận xét. - Thực tình tôi đã nghĩ cô trông có vẻ nhẹ nhõm khi nhận tin cha cô sẽ phải mổ.
- Đúng, tôi như vậy đấy. Cô thừa nhận. - Không phải tôi lo vì bệnh tình của bố tôi, không phải vì ông ấy phải phẫu thuật, không phải vậy. Mà là bởi vì những gìj tôi nhận thấy ở đây và vì những thay đổi mà tôi nhận thấy ở ông. Tôi nghĩ bố tôi đã bị gục gã theo một nghĩa nào đó.
Cantrell mỉm cười.
- không gì có thể một người nhanh hơn mấy viên sỏi thận. Cô xa cha cô đã bao lâu rồi?
- Ba năm. Tôi đã xin ông cho tôi về nhà, nhưng ông không cho. Ông sợ nếu về tôi sẽ không chịu quay lại trường nữa. Ông có đến thăm tôi một lần.
Cantrell đăm chiêu một lát rồi nói
- Vậy là cô đã xa rừng bốn năm rồi cơ đấy
- Chỉ về mặt thể xác thôi. -Cô gay gắt- Tôi đã học thêm một khoá học về thương mại. Tôi đã học mọi thứ có thể về rừng từ cây cối cho đến hầm lò. Khi tôi còn sống với bố tôi tôi mới chỉ biết những kiến thức ban đầu của việc đưa một cái cây ra thị trường, giờ tôi đã có bức tranh toàn diện về công việc này.
Nat Cantrell nhìn cô băn khoăn
- Trong khi các cô gái khác học những công việc của phụ nữ thì cô lại học những việc của đàn ông. Tại sao vậy?
- Lý do cũng tương tự như lý do ở nước Anh có những Land Girl (những phụ nữ phải làm công việc nông trại trong thời kỳ chiến tranh). Cô lại gay gắt. - Làm sao tôi biết được là chừng nào các anh tôi mới có thể giúp bố tôi được? từ khi họ có thể làm việc được thì họ toàn ở trong quân đội
Gran Hanks bước tới, đặt một tách cà phê và một đĩa bánh trước mặt Cantrell
- Nat, anh cũng ăn đi để Elwyn được ăn vài miếng chứ. Cô bé đã sửa nhà suốt cả ngày, còn tôi cũng mỏi lưng lắm rồi đây.
Cantrell gật đầu, với một cái bánh, anh ta cắt một miếng và mở to mắt
- Gran, bà thật tuyệt. Đây là cái bánh ngon nhất mà tôi được ăn trong cả năm đấy.
- Tất nhiên rồi. Gran ngồi ghé xuống một đầu ghế với chỗ cà phê và bánh của riêng mình. - Các anh bạn ăn sạch sẽ. Tôi phải bớt lại một ít thì chúng ta mới được ăn đấy. Cô đã làm thế nào mà bánh nổ giòn thế, Elwyn?
- Chịu khó một chút là được ấy mà. Elwyn khẽ nói.
- Bà Gran, chúng ta phải mua một máy trộn bằng điện thôi, cháu không thể để bà cứ phải làm bằng tay như thế được.
- Bà nói là cô ấy nấu ăn cũng giỏi như sửa nhà à? -Cantrell hỏi Gran Hanks
- Tôi buộc phải làm thế thôi. Elwyn vội nói. - Lý do duy nhất tôi học là để thay thế khi trại vắng người nấu ăn.
Gran cằn nhằn vì một que diêm hỏng, làm Cantrell phải bật cười
- Tôi nên đi khỏi đây thôi để cho hai người đi nghỉ. Đêm nay Jugger lại gác chứ?
Elwyn ngước mắt lên nhìn. Vậy là anh ta đã ở trại đênm qua. Thì ra không phải cô mơ thấy mái tóc đỏ. Tự nhiên một nụ cười nở trên môi cô.
- Anh muốn để chúng tôi đi nghỉ, hay để anh có cơ hội hoá trang đấy?
Nat Cantrell trông rất bối rối. Anh ta đứng dậy, ngón tay vân vê vành mũ
- Ngày mai sẽ bận bịu chứ?
- Lúc nào cũng bận. - cô trả lời - Tôi muốn kiểm tra sổ sách của bố tôi và kiểm tra các trang thiết bị, sau đó tôi sẽ tới bệnh viện. Nhưng thế thì sao?
- Tôi có thể giúp cô hiểu sơ sơ về việc quản lý ở đây. Tôi nghĩ là ngày kia tôi có thể…
Sáng hôm sau, ngay khi ăn sáng xong, Elwyn vào văn phòng của cha cô, lôi những giấy tờ từ cái hòm ra. Cô đọc chúng một cách cẩn thận. Sau đó cô xem đến những ghi chép của các trại ở miền Tây trước đây, khi cha cô hoạt động ở vùng Cazadero của California, rồi tới những ghi chép ở vùng sông Eel, vùng Kalamath. Cô nhận thấy các con số cứ ngày một nhỏ đi.
Khi bố cô bắt đầu mở trại thứ nhất, các anh cô đã tái ngũ. Ông ấy hình như đã kiếm được ít tiền ở trại đó, và chỉ mất chút ít ở trại thứ hai. Có một điều ghi chú. Lụt. Vận tải. Cô nhớ lại lần ông ấy bị mắc lũ. Còn lần sau đó? Ông ấy chưa kịp vận chuyển hết gỗ thì mùa đông đã ập tới, tuyết dày làm công việc bị ngưng trệ. Ông bỏ chỗ đó và đi chỗ khác.
Sau mấy tiếng kiểm tra kỹ lưỡng, cô đã biết được cả cột tổng kết những thiệt hại. Cô đã biết được chiếc xe tải hạng nhẹ của bố cô đã biến đâu mất - nó đã bị lũ nhấn chìm. Còn ở đây chắc phải có mối hiềm khích nào đó, cả 18 lốp xe tải đều bị rạch. Thế là mất đứt gần 3000 đô la rồi.
Đến trưa cô ngẩng đầu lên khỏi đám giấy tờ và cảm thấy không thể cử động đầu lên cao được, như thể đang có gánh nặng đang đè lên vai cô
Những người đàn ông nhà Thebold đã rời Lousiana với những chiếc xe tải, những trang thiết bị nhẹ, những cái cưa máy và những cái cưa tay. Họ đã khởi đầu với một số vốn khá vững, số tiền cả gốc lẫn lãi mà Ed Thebold đã đầu tư vào rừng trong bao nhiêu năm. Bốn tháng trước Ed Thebold đã nhận khai thác cánh rừng này. Mỗi trang ghi chép của ông đều cho thấy ông thua lỗ và chỉ có thế, doanh thu từ việc khai thác chỉ vừa bằng với giá cho thuê. Giờ đây cô lục tới các giấy tờ bảo hiểm của bố cô và bắt đầu đọc kỹ tất cả. Đó là các bằng chứng về các vụ tai nạn với các giấy tờ nằm viện, các hoá đơn thanh toán cho bác sỹ. Cô buồn bã xếp các giấy tờ đó vào chiếc cặp tài liệu của bố mình, rồi đi thay quần áo để xuống thành phố
Vừa lái xe tới những ngọn đồi cô chợt nảy ra một ý nghĩ. Các anh cô sẽ giúp một tay. Trong số những tài liệu cô đọc ở phòng của bố cô không hề thấy có giấy tờ nào chứng tỏ các anh cô gửi tiền về cho bố, vậy là họ đã không gửi; chuyện đó sẽ không xảy ra trừ khi họ không biết hoàn cảnh của bố hiện nay. Hiểu bố mình hơn ai hết, cô chắc chắn rằng ông không cho các con trai mình biết gì hơn ngoài những điều ông đã nói với cô. Cô vừa nghĩ vừa lái xe trong nắng thu rực rỡ qua những ngọn đồi xanh ngắt, rồi tới những dải đồi trải dài với những mảng lá cây đỏ thẫm và vàng nâu. Chiêm ngưỡng vẻ đẹp của thiên nhiên cô bỗng cảm thấy can đảm trở lại
Ed Thebold nhận thấy biểu hiện đó trên nét mặt cô con gái bèn vươn vai một cái. Nó không thất vọng sao? Khi ông cho Nat Cantrell địa chỉ của con gái, ông đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, và ông đã hối tiếc hàng trăm lần vì việc làm đó. Nhưng dù sao con bé cũng phải được biết. Ông bật cười khi nghe cô kể về Jugger, Gwendolyn, và thầm cảm ơn sự có mặt của Gran Hanks ở trại
- Bà Gran nói mùa đông năm nay sẽ không dài, vì vậy chúng ta có thể vượt qua được
Có một tia hy vọng ánh lên trong mắt Ed Thebold; sau đó là một vẻ đăm chiêu
- Wyn này, có điều này bố phải nói với con
- Con biết, cô ngắt lời ông, Nat Cantrell tối qua đã nói với con rồi. Bố, con đã làm anh ta ngạc nhiên đến sững sờ vì con đã không che dấu vẻ nhẹ nhõm của mình
- Nhẹ nhõm ư, Wyn?
- Con biết sức khoẻ của bố không ổn và con e là có lẽ bệnh của bố nghiêm trọng. Và rồi cô cười thành tiếng - Cứ tưởng tượng là mình sắp sửa được thành tựu tuyệt vời nhất của Wyn học đi bố. Cô giáo hay làm dáng của con, cô đã dạy con về Emily Post ấy bố, cô ấy cũng phải mổ sỏi thận như bố. Cô ấy sau khi ra viện đã bỏ những viên sỏi người ta lấy ra từ thận của cô ấy vào một cái lọ và đi đâu cũng mang theo. Một hôm một học sinh đã lén thay những viên sỏi đó bằng những hạt cườm đá trong chuỗi hạt cườm đáng giá một xu của nó. Bố không biết trường con đã náo nhiệt thế nào vì sự việc đó đâu. Cô giáo hay làm dáng kia cứ tưởng bà ấy nuôi được đá saphia từ những viên sỏi thận.
- Nhưng chi phí, Wyn à…
- Chúng ta trả được mà bố. Thực ra, con có đủ. Bố luôn rất hào phóng khi gửi tiền cho con ăn học, và ở trường đó con có phải tiêu gì nhiều đâu bố, thế nên con đã để dành. Con nghĩ để sau này con sẽ mua một chiếc xe tải chở gỗ.
- Wyn …
Người y tá ra hiệu trật tự và Elwyn phải cố cười bé đi
- Bố thấy chưa, thật phí tiền khi cho con đi học ở đó. Con vẫn cứng đầu và vẫn thích rừng như trước khi con đến Wildwood đấy thôi
- Wyn. Bố cô nắm lấy tay cô. - Giờ thì bố biết mọi chuyện sẽ ổn thôi
Mọi chuyện sẽ phải ổn, cô nghĩ một cách cương quyết trên đường lái xe ra khỏi thành phố, và rồi cô cho xe tăng tốc hướng về những ngọn núi trước mặt như thể đó là một cái đích để cô tới.
Bố cô đã nói điều gì đó về các anh cô, đã đưa cho cô thư của họ. Được, về trại, sau khi đọc những bức thư này, cô sẽ viết thư cho các anh cô.
Trại! Cô lái xe qua Jacksonville và nhận thấy ở cùng ấy không còn một ngôi nhà kiểu cũ nào, rồi cô cho xe rẽ vào một đoạn đường gấp khúc nơi có một toà nhà xây bằng gạch đã từng được sử dụng như một pháo đài của những nữ chiến binh trong cuộc chiến, mà Elwyn có thể nói rằng, chỉ để chống lại người Ấn Độ
Cô phải kiểm tra những điểm rò rỉ. Có một lái xe tải tên là Danny. Danny đã từng bị người ta nghi là phá hoại xe. Anh ta lái những chiếc xe tải có bảo hiểm. Nhưng không có bảo hiểm nào bù đắp được những tổn thất trong thời gian xe nghỉ để sửa chữa. Cô phải kiểm tra việc trả công cho đội khai thác, xem xét mức công cơ bản người ta vẫn trả cho những thợ đến từ vùng khác. Đội cô thuê là một đội thợ đặc biệt, vì không có quán ăn hay nhà trọ trong vòng 30 dặm quanh trại. Trừ khi cô tiếp tục nấu cho họ ăn. Nếu không cô không chắc mức lương cân đối có thể thúc đẩy họ làm việc hăng hái hơn.
Khi lái xe lên tới Thompson Creek cô nhìn thấy ngọn Greyback ảm đạm nằm tựa lưng vào chân trời phía nam, màu tuyết trên đỉnh ngọn núi như một vật cảnh báo đối với cô, một sự cảnh báo lạnh lùng, cô cảm thấy như vậy.
Lúc cô lái xe qua dãy nhà cuối cùng để lên đồi thì trời đã tối, cô cảm thấy một cảm giác e ngại nhen lên trong lòng cô; cô ngại phải rời xa những toà nhà với những ông cửa sổ màu vàng, ngại phải rời xa những mái nhà nhỏ, những nhà kho và những con người nơi vùng thung lũng.
Một con cáo lao qua ngay trước ánh đèn pha của xe, đi thêm mấy dặm nữa cô bất ngờ phải giảm tốc độ vì một con nai đứng ngẩn ra khi thấy ánh đèn. Cô nhớ là người ta đã cảnh báo cô về việc sẽ đụng những con gấu nhưng cô biết chúng hầu như không tấn công một chiếc ô tô. Cô cảm thấy thật cô đơn, và ý nghĩ rằng ở bên dưới con đường luôn có vực sâu thăm thẳm cứ ám ảnh đầu óc cô.
Cô ngoặt xe vào đoạn rẽ cuối cùng khi nhìn thấy trại ở trước mặt với ánh sáng toả ra từ nhà chính và nhà bếp cô cảm thấy nhẹ nhõm. Có lẽ cô đã tưởng tượng rằng mình đang từ Lessville trở về, rằng cô đã đi men theo những con sông sâu, đã trở về nhà và rằng trong một trong những khu nhà kia sẽ có cha và các anh cô.
Trong khu nhà ấy có Gran Hanks và Jugger
- Thấy chưa, Gran chế giễu Jugger, tôi đã bảo ông là cô ấy sẽ về ăn tối mà lị.
Những thợ rừng sắp đi nghỉ thì thấy xe của Elwyn về, thế là họ nán lại chút ít và Elwyn đã nói cho họ biết sơ qua tình hình của bố cô.
Bà Gran Hanks đã làm gì đó với cái nhà kho. Elwyn cảm thấy một sự khác biệt, một cái gì đó đã tràn vào đó biến nó thành một ngôi nhà ấm cúng thực sự. Có lẽ đó là chiếc chăn bông pha nhiều miếng vải khác nhau, chiếc khăn trải giường có những đường diềm rủ xuống sàn nhà, hay ngọn lửa khoẻ khoắn trong bếp lò lớn. Ở những cái trại trong rừng chưa bao giờ có những cảnh như thế, nhưng cô thích nó. Thậm chí cô thích cả con lắc tự tạo mà Gran đã mang lên.
- Thử đi, nó không cắn cô đâu. - Gran bảo Elwyn. Sau đó khi đã kéo Elwyn lên chiếc giường mới bà ấy cầm con lắc và để nó lắc trong khi bà ngồi khâu mảnh muslin để làm rèm cửa sổ.
Elwyn nhìn người đàn bà to béo với cái cằm chẻ, với mái tóc hoa râm và cặp kính lão có viền gọng thép mà thầm so sánh bà với những người phụ nữ cô từng găp ở trường, những người phụ nữ trong các gia đình cô được gửi tới nghỉ hè. Bà Gran có một phẩm chất mà những người phụ nữ kia thiếu, một phẩm chất mà Elwyn rất muốn có.
Bà ấy khiến mình cảm thấy an tâm với chính mình, cô nghĩ trong cơn buồn ngủ. Cô chợt nhớ đến những bức thư của các anh trai mà cô chưa đọc. Những bức thư ấy có thể đợi cô. Cô còn có thời gian để biết họ viết gì mà.
Sáng hôm sau Elwyn đi theo những người thợ rừng tới chỗ đốn gỗ. Cô không đến tận nơi mà dừng lại bên bờ vực để từ đó cô có thể nhìn sang và thấy được toàn cảnh của đội khai thác.
Từ đó cô ngồi quan sát và thấy rằng hình như những người thợ cứ chặt cây một cách bừa bãi chẳng tính toán đến đường trượt. Sau đó cô chỉnh ống nhòm tới chỗ cái cây mà đội sắp hạ…
- Thảo nào - cô lẩm bẩm. Thay vì đốn cây ở phía trước họ, đội thợ lại chọn cây ở chỗ thấp an toàn nhất, làm mất nhiều thời gian của người và máy kéo. Dĩ nhiên đây là khu rừng thuộc thế hệ thứ hai, và nếu chặt sạch thì có nghĩa là sẽ gây hại cho rừng. Rồi cô hướng ống nhòm lên cao, nhìn thấy ngọn núi ở đằng sau khu rừng đang được khai thác với những cây nguyên sinh khoẻ khoắn.
Dù sao cô cũng phải có một cái nhìn tổng thể về công việc của đội thợ đã rồi mới đưa ra bất cứ lời phê bình nào. Đột nhiên cô thấy cả đội thợ quay cả về hướng một thung lũng bên dưới chân cô, ngay tức thì cô nghĩ đến cảnh những cây gỗ ở gần đó và nghĩ tới cái túi trang bị cô mang theo.
Trong nháy mắt cô đã lao xuống con đường hẹp, chạy ra thung lũng và nhận thấy một nhóm thợ đang đứng nhìn lên một cái khung hình chữ A, một chiếc xe tải ở ngay cạnh nó trên đường trượt, một chiếc máy kéo đứng chết dí ở một bên. Thoạt nhìn cái khung đó chẳng khác gì hai con sào đứng xiên lên trên cách mặt đất khoảng hơn 20m, được giữ thẳng bằng những sợi dây thừng, nhưng nhìn kỹ Elwyn lại không thấy có cái dây cáp nào buộc từ đỉnh khung nơi hai đầu sào gặp nhau. Kẻ cẩu thả nào đó đã để tuột mất đoạn cáp đó, và đám thợ không nghĩ ra cách nào để lên đó mà luồn dây cáp lại.
Lái xe đến gần hết mức có thể, Elwyn chạy lại và lôi ra các đồ đi rừng của cô, đôi giày dùng để trèo và dây an toàn.
Đội thợ rừng đang nhìn lên cái khung thì nghe thấy tiếng xe của Elwyn, họ liếc cô trong chớp nhoáng rồi lại nhìn lên cái vật gây rắc rối ấy. Dường như họ đang cố quyết định xem ai sẽ trèo lên, ai đủ nhẹ để có thể bám vào ngọn sào ấy và có thể tụt xuống sau khi đã mắc được dây thừng vào đầu ngọn sào.
Elwyn chạy tới, trong lúc đội thợ còn chưa kịp nhận ra ý định của cô thì cô đã chộp lấy sợi dây thừng trong tay một người và tiến đến chỗ cây sào.
- Này, cô - Một người kêu lên hoảng hốt- Cô không thể leo lên đó được. Đó đâu chỉ là trèo; nó sẽ đung đưa ghê lắm đấy
Elwyn nhìn xuống
- Tôi có thể làm việc này dễ hơn bất cứ ai trong số các anh, tôi nhẹ hơn và tôi có giày leo
- Nhưng…
Một người thợ già chạy lên, với vẻ mặt thất kinh: - Xuống ngay
Elwyn leo nhanh lên cây sào như một con vượn để thoát khỏi tay với của người thợ già và cười xuống dưới
- Sẽ ổn thôi, các anh em. Tôi đã trèo lên một cây cột buồm ngon ơ. Tôi đã trèo cao hơn cây sào này, cứ để tôi, như thế sẽ an toàn hơn.
- Chúng tôi có thể hạ nó xuống mà
- Và để mất bao nhiêu thời gian ư?
Cô không để phí một hơi nào nữa. Đây là một việc liều lĩnh nhưng cũng rất thú vị. Nó không dễ như việc trèo lên một cây cột buồm. Người ta đã lột vỏ của cây sào này, chẳng có cái mấu nào trên cái than trơn tuột của nó để cô gá giày vào, cô phải xiết những răng giày thật chặt vào than sào để nhích từng tí một. Còn những nút dây bảo hiểm thì chẳng đáng tin tí nào. Khi cô leo đến đỉnh cái khung nơi hai đầu sào gặp nhau, cô nghỉ một lát. Ở trên đó cô không còn nghe thấy tiếng máy cưa, không còn nghe thấy tiếng động cơ ở bên dưới. Không còn nghe thấy những tiếng nói, chẳng còn nghe thấy gì cả ngoài tiếng chim hót từ xa vọng lại cùng tiếng than khe khẽ của gió trên các ngọn cây.
À, đây rồi. Cô thít dây bảo hiểm chặt hết mức cô có thể chịu được, rồi sau đó cô thận trọng di chuyển quanh ngọn sào, chân ép đặt vào than sào. Cô vung một tay lên và ngón tay cô chạm vào chỗ buộc nút ở đầu sào, ngọn sào bật ra xa. Khi nó bật trở lại cô cố túm nó và nó lại bật xa hơn, rồi cô cầm được ngọn sào khi nó bật trở lại, cô giữ nó về phía mình, kiểm tra dây thừng và thả lỏng dây ra.
Cơ hội ở trước mắt mình. Cô nghĩ trong đầu. Cái này chả khác gì cái xà trong môn thể dục, vả lại bên dưới mình lại có một cái đệm rồi. Mình có bao giờ chịu thua trong môn thể dục đâu cơ chứ
Không ai ở bên dưới có thể miêu tả được cô đã làm việc đó như thế nào. Phần lớn họ thú thật là họ đã nhắm mắt lại không dám nhìn cảnh đó. Ai không nhắm mắt thì đều thở hắt ra, và khi họ nhìn lên thì họ đã thấy cô gái ở trên cao, đang nằm dọc theo ngọn sào, hai chân quặp chặt thân sào một cách kiên quyết. Cô nằm dọc con sào một lát; sau đó họ nhìn thấy cánh tay cô đang bám chặt hai bên sào bỗng cử động. Chỗ để thắt dây ở đầu sào bật ra còn sợi dây có lót chì ở đầu thì lượn sát nó như một con rắn. Ngay lúc đó có tiếng động cơ máy kéo rú lên từ bên dưới. Một người đàn ông nhảy tới bắt sợi dây khi nó đang trên đường rơi xuống, nối nó vào một dây thừng to, và dây thừng đó được tung lên cao qua cô cho đến khi nó được móc vào đầu sào. Tất cả lại nín thở. Bây giờ cô phải trèo xuống và trèo xuống còn khó hơn cả khi trèo lên. Mỗi cử động đi xuống lại kéo theo một cú rung phản hồi vào thân sào. Một lần bấm trượt sẽ là cả sự nguy hiểm đến tính mạng mà cô không dám nghĩ tới. Cô trèo xuống rất chậm, nhưng cô không chạm đất bằng sức của chính mình. Dây an toàn của cô đã bị tuột khoá và hai cánh tay khoẻ khoắn đã nhấc cô xuống khỏi cây sào; nâng cô dậy và lay cô cho tới khi cô gật gật đầu.
- Cô ngốc quá! Một giọng nói hét vào tai cô. - Đừng bao giờ liều lĩnh như thế này nữa đấy!
Elwyn nhìn lên. Cô thấy mái tóc đỏ rực ở trước mặt mình.
Cô né người ra. rồi sau đó cô giơ tay lên, ngang với mặt Nat Cantrell là một vết bỏng đỏ hệt như màu tóc của anh
Kinh ngạc, cô nhìn bàn tay mình. Lòng bàn tay cô đã bị cháy đỏ vì ma sát.