← Quay lại trang sách

Chương 5

ZOWIE! - Ai đó kêu lên

- Rồi, làm được rồi, hai bạn. - Người đội trưởng đội khai thác dành Elwyn từ tay Nat Cantrell, còn hai người khác thì nắm tay Nat Cantrell, nhưng chỉ nắm nhẹ thôi. Anh chỉ làm cái việc mà họ mong muốn được làm.

- Cột cái dây đó lại kéo cô ấy lại phải leo lên mà buộc nó lần nữa. - Người đội trưởng yêu cầu.

rồi sau đó những người đàn ông bắt đầu cười. Tất cả căng thẳng của một phần tư giờ qua đã tan biến theo những tiếng cười sảng khoái cùng những tiếng hò hét vang cả rừng. Trong lúc mọi người phấn khích, Elwyn nhìn Nat Cantrell rồi nhớ lại sự việc vừa xảy ra, cô cũng phá lên cười theo những người đàn ông. Nat Cantrell trông rất bối rối, rất ngạc nhiên, cứ đứng như trời trồng.

- Tôi xin lỗi. - Họ nói với nhau, và lúc đó Nat Cantrell mới bật cười.

- Nhưng đúng là tôi muốn nói thế mà lại. Anh ta nói và quay sang nhìn những người đàn ông

- Các anh cứ đứng đó nhìn thì cô ấy không…

- Này, Nat. - Một người thợ rừng gọi - Anh đã bao giờ ngăn được cô ấy làm việc gì cô ấy muốn chưa?

- Nat, tôi không thấy anh leo lên đó ngăn cô ấy lại.

Nat cười.

- Một cây sào đã bị lột vỏ không phải là chỗ cho một cuộc giành giật một mất một còn. Tôi không nghĩ có cách nào tốt hơn khiến cô ấy ngã hơn là cố ngăn cô ấy khi cô ấy đã bắt đầu. Họ tranh luận ồn ào; sau đó người đội trưởng nói to

- Quay lại làm việc thôi, các anh em, nếu không cô gái gyppo của chúng ta sẽ làm việc hộ chúng ta mất.

“Cô gái gyppo của chúng ta”. Những từ ấy là những lời hy vọng nhất đối với Elwyn kể từ khi cô tới trại Ba- T

- Bà Gran nhờ tôi đi tìm cô. - Nat bảo Elwyn - Bà ấy bảo cô phải có mặt ở trại. Người cấp dưỡng trước của trại đã kiện đòi bồi thường.

- À, ông ta làm thế hả! Elwyn đứng phắt dậy. - Tuyệt lắm. Vậy là có cơ hội thu hồi số thực phẩm mà ông ta đã bớt xén của trại. Cứ để tôi đối diện với ông ta.

- Nếu cô cần giúp gì… những người thợ rừng gọi với theo. Cantrell vừa cười vừa gật đầu trước vẻ hiên ngang của Elwyn

- Giúp ư? Cô gái này á? Tôi sẽ đi bảo vệ ông luật sư.

Chúng ta không thể để cô gái gyppo của chúng ta bị kết tội giết người được.

Cuộc nói chuyện giữa luật sư và cô gái gyppo không kéo dài lắm.

- Nghe này, cô gái. Ông luật sư bắt đầu vẻ kiêu căng. - Cô không thể sa thải người ta chỉ vì cô không muốn trả công cho người ta, ở đất nước này không thể có chuyện đó được

Elwyn nhìn lên, đôi mắt xanh của cô trong vắt đầy vẻ ngây thơ

- Nhưng nếu ông không có tiền trả thì sao? - Cô hỏi - Còn hoá đơn và đồ dùng nữa thì sao? Tôi muốn nói là nếu ông mua hàng và không thể trả…

- Cô không nên mua đồ nếu cô không có khả năng thanh toán

Cô nhăn nhó như thể sắp khóc vậy - Nhưng nếu hàng được mua bởi hoá đơn của người khác, thì người mua sẽ phải thanh toán đúng không?

- À, tất nhiên. Nếu như người sở hữu hoá đơn có thể chứng minh rằng người mua đã thực hiện việc mua bán mà không có sự đồng ý của anh ta. Nhưng cô đang định nói về chuyện gì vậy? -

Giờ thì mặt Elwyn bỗng rạng rỡ.

- Cám ơn ông rất nhiều, tôi chỉ muốn chắc rằng luật ở bang này cũng giống như luật ở bang mà tôi đã theo học luật thôi.

- Cô đã học luật sao?

- Có. Dường như bố tôi đã có lợi chút ít từ việc đầu tư giáo dục cho tôi rồi đấy. Việc đó sẽ được chứng minh. Nào, xin mời luật sư ngồi xuống.

Ông luật sư ngồi xuống. Và khi ông ta rời đó, không có một lời yêu cầu bồi thường nào nữa. Ông ta thừa nhận là có rất ít cơ hội để trại Ba- T thu lại số nợ mà lão cấp dưỡng cũ đã để lại, nhưng toà án sẽ bác bỏ đơn kiện của lão ta. Ông luật sư sẽ khuyên lão thôi kiện.

Bà Gran dọn bữa ăn trưa trên cái bàn dài cho họ, rồi gieo cái lưng to béo của mình vào một chiếc ghế tựa. Nat Cantrell mỉm cười với Gran và gật đầu với Elwyn

- Cô ấy sửa nhà, nấu ăn, cột dây thừng vào một cái khung dài hơn 20m, lại còn dùng luật thuyết phục được cả một luật sư. Còn có việc gì mà cô ấy không thể làm không nhỉ?

- Có đấy - Gran tiết lộ - Cô ấy không biết chơi tí nào. Không bao giờ học chơi và có lẽ sẽ không bao giờ có thể chơi cả. Cô ấy không có cảm giác gì về chuyện đó.

Cantrell nhìn cô

- Vậy khi còn bé cô không chơi sao? Búp bê và các đồ chơi khác?

Elwyn gật đầu

- Tất nhiên là có. Bố tôi đẽo cho tôi những đội búp bê, vào những ngày thời tiết xấu thì ông không thể đưa tôi theo tới chỗ những người thợ rừng làm việc, tôi lại chơi với chúng trong bếp. Tôi mang những cây nhỏ vào bếp, và những búp bê của tôi sẽ trèo lên cây, tôi cũng có những chiếc xe tải, và khi những búp bê của tôi chặt cây xuống tôi chất cây lên xe tải, rồi một lần người làm bếp nặng 80 kilô của nhà tôi đi qua cửa hàng bằng một chiếc xe tải. Tôi muốn nói là bà ấy dẫm vào nó và thế là bánh xe đưa bà ấy đi ) ) )

Gran và Cantrell vừa cười vừa thở dài

- Hồi ở trường cô không chơi tennis, chơi gôn hay đi khiêu vũ sao?

- Có, đó là bắt buộc. Elwyn thừa nhận. - Và luôn luôn chơi cùng với con trai. Tôi nghĩ bọn họ thật là ngốc nghếch

- Chắc vì họ không biết tí gì về rừng. Gran Hanks thở dài, và đứng dậy.

Ngay sau khi ăn trưa, Elwyn bắt đầu bàn bạc công việc với Nat Cantrell

Mặc dầu họ khá gay gắt với nhau cô vẫn phải công nhận là cô thán phục sự thông minh, sự đánh giá thẳng thắn của anh và sẵn sàng trò chuyện cởi mở với anh

- Tôi không sao hiểu nổi. Cô nói với anh. - Tôi biết những gì bố tôi có khi rời Lousianna. Tôi biết ông luôn bảo quản tốt trang thiết bị của mình. Và ông biết ông luôn tạo ra lợi nhuận. Xem sổ sách của ông. Tôi thấy từ khi ông tới miền Tây ông toàn thua lỗ. Trang thiết bị duy nhất còn lại là chiếc máy kéo và hai chiếc xe tải, ngoài ra còn mấy chiếc cưa máy mà tôi biết phần còn lại là của đội tự sắm.

Cantrell gật đầu

- Ông ấy kể với tôi rằng ông ấy đã bán đi nhiều thiết bị trước khi tới miền tây. Phần nhiều trong số chúng được thiết kế cho việc khai thác ở đầm lầy và vùng trũng, không hợp với vùng đồi dốc. Dĩ nhiên một số đã hư hỏng và tôi cho rằng ông đã vứt bỏ một số bởi ông không muốn phải chi cho sửa chữa các bộ phận hỏng hóc.

- Nhưng ông đáng lẽ không… tôi muốn nói… - Cô không biết việc sử dụng trang thiết bị của cha cô thế nào, và làm sao cô biết được cha cô đã làm gì trong những năm cô đi học xa.

- Rồi sau khi các anh trai cô kết hôn…

- Các anh tôi …gì cơ? Cô thốt lên

- Cô không biết à?

Chết lặng cả người, Elwyn đờ đẫn lắc đầu

- Chúng tôi chưa bao giờ thư từ cho nhau. Chúng tôi ghét việc viết thư. Nhưng mà chuyện đó…

Và rồi cô đã hiểu. Thế là các anh cô đã rời xa bố cô hơn cả khi họ tái ngũ. Bố cô đã rất buồn nên không thể đề cập đến chuyện đó, không thể nói tới chuyện hôn nhân của họ vì sợ sẽ để lộ nỗi đau đó.

- Cô không thể trách họ. Cantrell nói. - Các chàng trai ở tuổi họ không có nhiều cơ hội nữa. Tôi biết bố cô đã lo lắng về việc tạo cho họ một cuộc sống riêng tốt nhất có thể.

- Bằng cách nào? - Cô hỏi vẻ gay gắt.

- Ông ấy không nói rõ. họ được quyền vay một số vốn để lập gia đình. Tôi đóan là ông Thebold biết họ phải mua sắm đồ đạc

- Còn vợ họ… tại sao họ không quan tâm đến việc bố chồng họ phải làm gì?

- Gì cơ? Nat hỏi. - Họ và chồng họ có thể làm gì chứ?

- Nhưng tôi giận các anh tôi. Elwyn nói sau một lát suy nghĩ. - Bố tôi ở Lousianna rất ổn. Ông có thừa tiền để hưởng tuổi già an nhàn. Ông cũng có thể có rừng của riêng ông. Nhưng không, họ muốn đến miền Tây và muốn làm ăn lớn. Họ đạt được rồi đấy. Nhờ ông. Nếu cái trại này không làm ra tiền, ông sẽ tiêu đời.

Cantrell mỉm cười

- Làm gì đến nỗi nghiêm trọng thế chứ. Khi nào cha cô khoẻ lại ông ấy sẽ lại làm cho mọi chuyện ổn hết. Làm khai thác lưu động đâu có hết nhiều vốn lắm, cô biết mà. Tuy nhiên tôi không nghĩ là ông ấy mất tất cả đâu. Ông ấy thuê theo tỉ lệ %

Elwyn lại nghĩ tới các anh cô và bỗng cảm thấy phát buồn nôn. Cô đã tính sẽ kêu gọi sự giúp đỡ của họ để giúp cha cô phẫu thuật cơ đấy.

- Anh đợi tôi vài phút nhé? Tôi đã mang thư của các anh tôi về đêm qua, thư viết cho bố tôi ấy mà. Tôi chưa có thời gian đọc chúng.

Anh nhìn cô đi tới nhà kho với đôi vai hơi rũ xuống và mái đầu hơi cúi. Năm phút sau anh nghe thấy tiếng sập cửa và cô quay lại, chân bước nhanh, tóc dường như dựng đứng, đôi mắt xanh ngùn ngụt tức giận.

Cô nhìn nhanh một lượt khắp căn phòng.

- Tôi kgồn nghĩ là một cái máy chữ có thể giải quyết được. Cô nói đầy giận dữ. - Nhưng tôi phải viết hai bức thư, và nếu tôi dùng bút chì mà viết thì đầu bút chì chắc phải chảy ra mất.

- Vậy thì đừng viết nữa, Cantrell khuyên, rồi cười, nếu cô đã từng phải sống dưới họng súng quân thù thì cô sẽ biết một lá thư nhà không nên thêm vào những nỗi lo lắng của cô.

- Nhưng những bà vợ đó đâu có sống dưới họng súng quân thù. Cô cãi

Nat ngồi im đợi, sau một lát cô đã nói bởi cô phải giải toả nếu không đầu cô sẽ nổ tung mất.

- Cả Tom và Jim đều yêu cầu bố tôi gửi tiền cho vợ họ. Những phụ nữ đó hình như nghĩ bố tôi là một đại tư bản hay sao ấy. Một người thì mua một chiếc xe hơi mới còn người kia thì định sửa ngôi nhà còn mới nguyên của chị ta. Ôi, cứ để họ ra ngoài lao động như những người vợ khác nếu muốn họ sống tiện nghi như vậy.

Cô bước tới bước lui trong căn phòng nhỏ, rồi đột nhiên dừng lại.

- Tôi phát điên lên mất. Cô nói vẻ bức bối. - Anh có biết Jim đã cả gan viết gì không? Anh ta viết rằng bố tôi có thể chi nhiều như vậy cho tôi họ ở Wildwood thì nhất định có thể làm gì đó cho Ruthanne, vợ anh ta.

- Thì sao nào?

- Chính Jim cứ khăng khăng bảo bố tôi gửi tôi đến đó chứ ai. Cô nói như hát.

Cantrell cũng đứng dậy đi tới đi lui trong phòng, rồi anh dừng lại và nói.

- Nếu tình hình này duy trì được chúng ta sẽ phải đặt các biển hiệu giao thông. Bây giờ, Wyn, hãy tính đến điều này…

Vậy là anh gọi cô là Wyn?

- Nếu cô viết một bức thư khó nghe cho các anh cô hay cho vợ họ, thư có thể sẽ được gửi lại cho bố cô. Ông sẽ cảm thấy thế nào khi biết được cô nghĩ gì về các con dâu và các con trai ông ấy, về cách ông ấy điều hành công việc? Tôi nghĩ là không hay đâu. Vả lại nếu thứ đến không đúng lúc thì có thể hại đến sức khoẻ của ông nữa ấy chứ.

Cô đi đến bên cửa sổ ghé sát mặt vào cửa kính. Cô đứng đó rất lâu, và khi quay ra cô nở nụ cười.

- Cám ơn. Cô nói. - Tôi sẽ viết một bức thư xứng đáng được nhận điểm mười của cô Cavalier. Tôi sẽ làm một quý cô lịch lãm dù có khó đến mấy. Nào bây giờ hãy quay lại với công việc thôi.

Cô nói cho anh biết những điều cô nhận thấy về công việc, đưa ra ý kiến của cô và lắng nghe các phản ứng của anh. Và cô đã biết được nhiều lý do giải thích cho tình hình hiện tại.

- Tôi có biết khu rừng nguyên sinh ở đó, nhưng giữa chỗ đó và những khu khác mà chúng ta chuyển gỗ qua là rừng thuộc thế hệ thứ hai. Tôi không muốn những rừng ấy bị phá hoại và sẽ không thể tìm được người tính toán cho việc ấy, cho tới khi bố cô quay lại làm việc được. Vậy nên tôi đã thoả thuận với ông ấy. Nếu ông ấy giao việc được cho người khác, thì tôi sẽ cho ông ấy khai thác chỗ đó.

- Công việc khai thác ở đây rất vất vả, tôi thừa nhận, nhưng ông ấy đã xây dựng đường xa, những hạ tầng mà không phải nay mai sẽ hỏng được, và gần đây ông ấy đã thuê được một đội khai thác giỏi. Những người ở ngoài thì hài lòng, nhưng những người ở lại trại thì khá bê trễ. Tôi cho rằng đó là vì việc ăn uống ở trại không đảm bảo; nhưng chắc cô biết tìm được người cấp dưỡng tốt không phải là dễ. May mà cô tìm được Gran Hanks

Cô bàn với anh kế hoạch của cô, gồm kế hoạch sửa ngôi nhà chính trước mùa đông, dựng một cái lán để làm nơi sấy quần áo, một phòng tắm nước nóng, và anh đã nhận xét rằng cô làm thế là khôn ngoan.

- Và tôi sẽ biến phòng này thành một phòng khách. Cô nói.

Rồi sau đó cô giải thích kế hoạch áp dụng cách trả công theo tỉ lệ % đối với những thợ ở lại trại, tiền công của họ phải được tính theo mỗi cây gỗ họ hạ. Và cứ để họ tự trả tiền ăn uống. Bà Gran có thể tính toán được lượng tiêu thụ. Tôi nghĩ chúng ta có cơ hội tốt hơn để cân đối chi phí cho nhà bếp.

- Thực hiện những việc ấy không khó. Tôi nghĩ thợ sẽ chấp nhận thôi. Bố cô khi mới tới đây đã gặp khó khăn trogn việc tìm thợ. Ông ấy đã phải thu nạp những người du mục không có chỗ ở, vì thế mới phải mở nhà bếp.

Nat nhìn đồng hồ tay

- Tôi phải đi bây giờ, tối nay có buổi khiêu vũ. Cô thì chắc chả thích những trò tầm phào không cần thiết như vậy.

Cô cảm thấy ghét anh. Cô nhìn anh lên xe, chỉ mong xe anh hỏng giữa đường hoặc bị ngoéo chân ở sàn nhảy cho rồi. Khiêu vũ. Một người đàn ông, một người làm ăn, mà lại để phí thời gian vào những chuyện như thế chứ! Mắt nảy lửa, cô đi vào bếp nơi bà Gran đang chuẩn bị bữa tối.

- Hmm. Bà Gran làu bàu với chậu đậu lạnh ngắt.

- Elwyn - Bà gọi- Cô đã bao giờ thấy ai nói tới chuyện đổi một cái mô tô lấy một con lừa chưa?

- Đổi lấy gì cơ ạ?

- Tương tự như đổi một cái thuyền gắn máy lấy cái thuyền thường ấy. Bà Gran tiếp tục. - Cứ cho là làm như thế không phải các thêm bao nhiêu lắm.

- Gran Hanks … Elwyn rên rỉ.

- Chà, Gwendolyn thì rất có ích ở dưới thung lũng đấy, nhưng cô chả bao giờ thấy cái gì leo đường núi chậm hơn nó. Tôi muốn ngày mai đi Applegate. Hội phụ nữ ở đó có một buổi họp. Cô biết không, phần lớn họ làm mền chăn.

- Thời buổi này còn tự làm mền chăn ư? Tại sao họ không mua mà lại làm lấy làm gì chứ? Cháu chưa bao giờ nghe thấy việc gì lãng phí thời gian như thế. Tại sao họ không làm gì có ích hơn?

- Như việc trèo lên cái khung hình chữ A chứ gì? Bà Gran nói vẻ không vui.

Elwyn nóng nảy

- Bà Gran, cháu không làm việc đó để khoe khoang. Việc vận chuyển gỗ đang bị kẹt và… - Ôi, cháu đâu có nghĩ đến gì khác. Cháu biết cháu có thể leo lên đó dễ hơn bất cứ người thợ nào.

- Nào tôi có nói gì về việc khoe khoang đâu cơ chứ. - Gran tiếp tục một cách gay gắt. - Tôi đang nói với cô là tất cả phụ nữ đều không thể làm khai thác gỗ hoặc là họ đều không muốn người xây tổ ấm gia đình muốn tự làm những thứ để trang trí ngôi nhà của mình, không muốn dùng những thứ mà ai cũng có thể mua được. Ngoài ra, khi làm việc cùng nhau, họ có thể trò chuyện.

Elwyn nhún vai.

- Cháu có thể tưởng tượng ra họ trò chuyện những gì rồi, xé hàng xóm của họ ra từng mảnh mà.

- Họ chẳng xé gì ngoài vải cả. Ở giữa những người phụ nữ ấy tôi thấy mình ngoan đạo hơn. Elwyn ạ, chỗ ấy là chỗ của đàn bà với nhau. Tôi cho rằng cô làm việc không đúng chỗ đâu.

- Cháu vẫn cho việc làm mền chăn là một việc ngốc nghếch, Elwyn cãi, nhưng cháu sẽ lái xe chở bà tới đó rồi sau đó cháu lại tới đón bà

Cô quay vào căn phòng của bố cô thu dọn, chuẩn bị dọn mọi thứ sang nhà kho để nhường căn phòng đó cho thợ sử dụng trong những buổi tối giá buốt sắp tới.

Trong lúc làm việc Elwyn không được vui. Ý nghĩ của cô cứ quanh quẩn giữa việc các anh cô cưới vợ và việc Nat Cantrell nhảy với một cô gái nào đó, dĩ nhiên là thế; cô gái đó được người ta gọi là “Vâng- Nat”. Rồi cô nghĩ tới chuyện mình có chị dâu và băn khoăn không biết họ trông ra sao và tại sao bố cô lại không nhắc tới họ

Cô cảm thấy lo lắng. Cô không có đủ số tiền cần phải dùng. Thực tình, cô đã tiết kiệm được kha khá từ số tiền bố cô gửi cho cô ăn học, nhưng so với số tiền cần dùng cho cuộc phẫu thuật mà bệnh viện cho biết thì tiền cô có chỉ là một phần nhỏ.

Và chúng ta còn phải trù liệu cho mùa đông. Cô suy nghĩ. Và lại còn chuyện nộp thuế thu nhập cho bố cô nữa.

Tự nhiên cô rời phòng, chạy ra khu rừng thông non, nơi ươm trồng những thế hệ cây mới. Cô bước chầm chậm đến bìa rừng nơi những tia nắng ấm áp cuối cùng chiếu xuống, cô ngồi đó, dựa lưng vào một thân cây và phóng tầm mắt qua thung lũng tới tận dòng suối nằm ở cuối thung lũng như một sợi chỉ nhỏ vắt ngang. Rồi cô nhìn lên ngọn núi tuyết phủ ở phía xa xa. Dần dần cô cảm thấy thoải mái, không còn những ý nghĩ miên man trong đầu, chỉ để ý đến phong cảnh rộng lớn mênh mông, đến không gian yên tĩnh cuối ngày. Đầu óc cô vốn đang quanh quẩn tìm một lối thoát, bỗng trở nên thanh thản, và khi ánh mặt trời lướt qua những đỉnh đồi thấp phía dưới, cô đứng dậy phủi sạch lá thông bám trên quần và quay về trại

Tối đó cô nói chuyện với đội thợ. Họ ngồi quanh chiếc bàn dài trong khi bà Gran dọn dẹp bát đĩa. Elwyn bắt đầu nói: - Tôi sẽ cho các anh biết sự thật. Tôi không bọc đường cho tình hình thực tế vì nhà Thebold hay vì các anh. Sau khi tôi nói xong, nếu các anh muốn đi, tôi sẽ chỉ xin các anh chút thời gian để tìm thợ mới chứ không giữ. Các anh đều biết chúng tôi đang thiếu người như thế nào.

Cô nói cho họ biết về bố cô

- Tôi nói ra không phải để kêu gọi sự thông cảm của các anh. Tôi chỉ muốn để các anh biết rằng tôi định kiếm tiền trả viện phí từ việc khai thác. Tôi muốn tận dụng cái máy kéo và cái ròng rọc nữa, nhưng bây giờ tôi chưa thể lo được. Chúng ta vẫn phải tiếp tục khắc phục qua mùa đông

Những người thợ rừng ngồi im nghe cô nói

Cô khôngyêu cầu cho không cái gì. Việc trả công họ theo sản phẩm đã chứng minh điều đó. Các thợ rừng càng mang về được nhiều gỗ thì họ càng kiếm được nhiều tiền. Mùa đông sắp đến rồi nên chẳng cho phép họ có nhiều cơ hội để tính toán

Cuối cùng thì người chỉ huy đội thợ cũng lên tiếng: - Chỉ có mỗi một điều này, cô Wyn ạ

- Các anh không thích làm việc cho một cô gái chứ gì?

Tất cả cùng đồng thanh phản đối: - Chúng tôi thấy tự hào khi được làm việc cho cô gái gyppo. một người nói to, còn những người khác gật đầu đồng tình

- Thế thì còn điều gì?

- Cô cho chúng tôi biết xem liệu cô có cố liều làm gãy cổ cô nữa hay không?

Họ phá lên cười. Mac, chỉ huy đội thợ, nói rằng các thợ đang nghĩ đến việc ở trại vào cuối tuần để sửa lại ngôi nhà chính.

- Chúng tôi có thể kiếm được 10$ trong một ngày. Anh ta giải thích. Còn gỗ của chúng ta lại không bị cắt thành nhiều đoạn. Chúng tôi đã tính tối thứ Sáu này sẽ chơi bài và ai thua sẽ phải trả tiền ăn.

Elwyn ngồi yên một lát, sau đó cô đi tắt đèn, quá xúc động cô ngồi xuống bàn và ôm đầu khóc.

ở bên ngoài, Jugger đứng bồn chồn không yên, rồi đi tới chỗ Gran Hanks

- Để cô ấy một mình, Gran khuyên, đàn bà khóc thường xuyên như chuyện quét nhà ấy mà. Cô ấy vừa giải toả được những lo lắng cũ để thanh thản chuẩn bị đối phó với những nỗi lo sắp tới.

Elwyn không cảm thấy thanh thản. Cô cảm thấy dịu đi, mệt mỏi và yếu ớt. Cô rửa mặt bằng nước lạnh rồi đi xuống nhà bếp.

Đến nhà kho, cô mong nhìn thấy quang cảnh vui mắt và thoải mái ở đó. Cô nhớ lại tối hôm trước, nhớ lại việc bà Gran đã kéo cô tới, ấn cô xuống giường và kê chiếc gối nhồi lông chim êm ái dưới gáy cô.

Cô hăng hái đi vào, đến cửa cô gọi to: - Cháu đây, bà Gran

Rồi cô bước vào. Cô đợi một lát để mắt cô làm quen với ánh sáng đột ngột trong phòng, cô bỗng nhăn nhó. Chuyện gì đã xảy ra vậy? Căn phòng giờ đây trông tẻ ngắt hệt như ngôi nhà chính.

Bà Gran nhìn cô: - Có gì không ổn sao? - Bà ấy hỏi

- Đúng. Elwyn gật đầu. - Ở đây trông khác quá. Trông lạnh lẽo thế nào ấy. Bà Gran, tối nay phòng này sao thế?

- À, vì cô cho rằng đàn bà thật ngốc khi lãng phí thời gian để làm chăn, để trang trí căn nhà của họ sáng sủa và vui mắt nên tôi tháo bỏ mọi thứ đi đấy. Kia, những cái chăn của quân đội cũng đủ ấm rồi mà.

- Ôi!

Elwyn đi vào giường và nằm đó nhìn Gran với cặp mắt mở to đầy ngạc nhiên. Gran Hanks đang ngồi ở chiếc bàn nhỏ với quyển sách để trước mặt. Thỉnh thoảng bà ấy lại ngáp một cái.

- Quyển đó có hay không bà? Elwyn hỏi

Gran ném về phía Elwyn một cái nhìn bất mãn

- Tất nhiên là không. Tôi đang cố làm cho cái đầu tôi khôn ra đây. Sáng mai tôi sẽ hỏi: - Nào, các chàng trai, các anh hôm nay có hạ cố làm pinus lambertiana (một loại cây thông thân to, gỗ mềm, trồng nhiều ở bang Caliofornia) được không? Cô nghĩ họ sẽ nói gì? họ nói rằng những người này đã làm nghề rừng từ khi họ biết nhặt vỏ bào bia.

Bà ấy lại ngáp, sau đó nói thêm: - Trong khi chúng ta đến Applegate, hãy mua một bao tải bánh nướng sẵn. Những phụ nữ kinda ngốc nghếch đã phí phạm thời gian để làm ra những thứ mà đáng ra họ có thể mua những đồ đóng gói sẵn

Trên hành trình trở về gấp gáp, Elwyn đã mua mấy gói đồ ăn chế biến sẵn. Cô so sánh những cái bánh đó và những bánh quế cuộn giòn tan mà bà Gran đã làm bằng những ngón tay khéo léo của bà. Rồi sau đó cô ngồi dậy ôm đầu gối

- Được, bà Gran, bà muốn mắng cháu. Vậy bà hãy nói cho thoả.

Gran Hanks gỡ kính mắt ra và nhìn quanh.

- Cứ nghĩ là tôi sẽ làm thế đi, Elwyn. Phải có ai đó làm việc ấy. Cô có thể sa thải tôi khi tôi nói xong nhưng đã đến lúc phải có ai đó phản đối cô.