← Quay lại trang sách

Chương 6

Elwyn ngồi đó, mỉm cười. Dĩ nhiên cho dù bà Gran có nói gì đi nữa cô cũng không sa thải bà. Suy cho cùng, Elwyn là một phụ nữ biết làm ăn. Thợ của cô thích Gran nấu ăn. Vả lại có bao giờ người ta thắng nổi bà Gran trong các cuộc tranh luận đâu cơ chứ.

Elwyn sẵn sàng đợi cuộc tấn công thứ nhất

- Những lá thư của các anh cô mà cô đã cho tôi đọc ấy. Đừng bao giờ coi thường những người con gái nông nổi, bởi đó là loại con gái điều khiển đàn ông. Bây giờ chẳng có cô gái biết nghĩ nào lại đi gây lo lắng cho một người đàn ông, người có thể bị mất mạng bất cứ lúc nào.

Elwyn thích thú trước sự phê bình đó

- Điều ấy khiến tôi nghĩ tới việc thế nào mà các anh cô lại đi cưới cái thứ bọt kem đó. Một người ngày nào cũng sống bằng những củ khoai lang và đậu thì khi cô đặt một đĩa bánh gatô trước mặt anh ta, anh ta sẽ chọn lấy phần ngọt nhất, mịn nhất có trong khay đó. Anh ta sẽ chộp lấy nó, không quan tâm liệu nó có thực chất hay không?

Elwyn cười

- Rồi tôi nghĩ về cha của cô, khônghiểu tại sao ông ấy lại không đi bước nữa, khi mẹ cô qua đời, ông ấy đâu đã già.

Bà để ngỏ câu hỏi ấy, để Elwyn có thời gian suy nghĩ. Những ngón tay Elwyn siết chặt trên đầu gối. bố cô đã từng doạ sẽ lấy vợ. Elwyn không thể chịu đựng những người phụ nữ bố cô chọn. Cô ta mặc váy kêu sột sà sột soạt và sức nước hoa đầy người lại còn đánh phấn nữa, và Elwyn lúc đầu đã đấu tranh quyết liệt, sau đó lăn ra ốm tưởng chết. Lúc ấy cô mới bảy tuổi. Đó là người đầu tiên trong số nhiều người đã đe doạ tình đoàn kết của nhà Thebold.

- Ông ấy không lấy vợ bởi lúc đó ông ấy có tiền và đủ loại đàn bà đã dòm ngó số tiền ấy.

- Hmm. - Gran lẩm bẩm, rồi tiếp tục. - Tôi không hiểu tại sao ông ấy cho các con trai ông ấy nhiều đến độ để mình lâm vào khó khăn như thế. Và rồi tôi suy nghĩ. Ông ấy cố gắng tạo cho các con trai mình những gì ông ấy không thể có vì Elwyn

- bà có đi quá xa không đấy Gran Hanks? - Elwyn hỏi giọng gắt gỏng

- Không, tôi không đi qúa xa đâu. Nếu tôi không đụng chạm tới chỗ nhạy cảm thì cô không nhận ra sự thật được. Giờ, dĩ nhiên nếu cô không thể chịu được thì…

Elwyn khẽ nhún vai và Gran kiên quyết nói tiếp: - Cô đã lại làm hỏng, nhưng cô không đáng trách. Tôi nghĩ cô đã từng là một đứa trẻ tinh nghịch dễ thương, mặc quần cụt đi nghênh ngang trong khi đáng lẽ cô phải mặc váy. Cô chỉ quanh quẩn trong trại với những người thợ rừng.

- rồi đến lúc cô phải ra ngoài hoà nhập với những đứa trẻ khác, những đứa bé trai, bé gái. Cô không biết phải chơi với con gái như thế nào. Trẻ con rất tàn nhẫn với những đứa trẻ khác chúng. Làm một nhân vật bé nhỏ can đảm, cô dĩ nhiên đã phải cho chúng thấy rằng cô ổn. Chỉ có mỗi một cách giúp cô có thể làm được điều đó bởi vì cô chỉ biết mỗi một việc khai thác gỗ.

- Tôi cho rằng cô có thể trèo lên bất cứ cái cây nào và hạ chúng ngon lành

Elwyn để khuôn mặt đỏ bừng của mình sát đầu gối. Cô đã đem mạg sống của 40 đứa trẻ ra làm trò đùa khi cô dám cả gan đốn đổ cây mộc lan to tướng xoà tán trên mái lớp học. Ngày nào cũng vậy khi không thấy bóng giáo viên là cô lại đập thân cây. Và rồi đến một ngày, một cơn gió lớn đã hoàn thành công việc giúp cô. Bố cô đã phải xây đền phòng học đó, nhưng sau sự kiện đó bọn con gái rất nể cô. Hay chúng chỉ sợ thôi?

Giọng Gran trở nên gay gắt hơn

- Vậy là cô đốn một biểu tượng của trường bởi cô biết nghề rừng và biết rằng những đứa trẻ khác cũng là con thợ rừng. Và vì thế cô phải làm chuyện đó để nổi bật giữa một đám đông

- Và khi cô đến họ ở cái trường lớn đó thì chuyện kia chẳng thấm vào đâu cả. Cô phải trở nên sắc sảo thông minh hơn người khác để họ không biết những gì cô che giấu là ngốc nghếch, là những gì cô tuyệt nhiên không hiểu

Elwyn có vẻ rất nóng nảy. Cô nói: - Vậy thì may cho bố tôi vì tôi khác người. Nếu tôi không được dạy đốn gỗ thì cái trại này sẽ chẳng ra làm sao cả và cả ông ấy cũng vậy.

- Không cần thiết. Tôi không đổ lỗi cho cô vì bản thân cô như thế này, cô Elwyn ạ; đó chỉ là sự ngẫu nhiên thôi. Nhưng nếu cô giúp cha cô có một người vợ thì bà ấy sẽ chăm sóc ông ấy. Bà ấy sẽ nhận thấy các anh cô cần có những điều phải cân bằng để họ không vội vàng khi chọn vợ. Bà ấy sẽ không để bố cô đã ngần ấy tuổi còn dám liều lao theo ý tưởng làm giàu ở một bang khác.

- Bà cho là bà đúng ư? Vậy thì bà đúng. Thế thì sao nào?

Gran Hanks mỉm cười

- Là một cô bé tinh nghịch thông minh cô nên nhận thấy rằng có đầy chỗ cho đàn ông và phụ nữ trên thế giới này và không nên cố lấn sân của đàn ông. Phải cân bằng mới tốt.

- Nhưng phụ nữ làm những …

- Những việc ngốc nghếch chứ gì? Như là làm mền chăn và làm bánh mà đáng ra họ có thể mua chứ gì? Elwyn ạ, nếu cô đã từ bỏ cái ý nghĩ rằng cô là Paul Bunyan, thì cô cũng nên để cho bản thân mình yêu một người đàn ông nào đó. Đến lúc ấy, cô sẽ nhận ra rằng yêu một người đàn ông có nghĩa là mong muốn nấu cho người ấy những món ngon nhất, và cô sẽ muốn làm cho dù cô đã từng nghĩ việc đó ngốc nghếch đến thế nào đi nữa.

Bà Gran đứng dậy và đi tới chỗ đặt lò sưởi

- Chúc ngủ ngon. Bà nói với Elwyn

Đêm đó Elwyn chẳng thể ngủ ngon. Sau khi trằn trọc một hồi cô thiếp đi và mơ thấy mình đang nhảy ở một sàn nhảy, bạn nhảy là một cây tùng đang lung lay sắp đổ. Ở phía kia của sàn nhảy, Nat Cantrell đang nhảy với một cô gái quấn mền bông được may từ nhiều miếng vải khác nhau và đeo một tràng bánh quế cuộn; Nat vừa nhảy vừa gỡ những chiếc bánh bỏ vào mồm nhai ngon lành. Khi cô tỉnh giấc trời vẫn còn chưa sáng, nhưng Gran đã dậy lo bữa sáng rồi. Sau những gì nói tới hôm trước, Elwyn cảm thấy sợ phải theo bà ấy xuống bếp. Tuy nhiên cô có lẽ đã tin tưởng vào bà.

- Chào cô, cô và Bob Messenger khá giống nhau. Một hôm anh ta đi chở gỗ thấy một cây gỗ có chạc đang sệ xuống khỏi xe, thế là anh ta tìm một chỗ đỗ và đỡ cây gỗ xuống. Người ta cứ tưởng anh ta sẽ chặt cây gỗ đó ra làm ba bốn đoạn, nhưng anh ta không làm vậy, anh ta ấn cây gỗ thật sâu vào trong xe và lại đi tiếp

- Bây giờ một khi tôi đã phải nói thì tôi cũng giống một cây gỗ cứng đầu vậy. Phải tạo cho tôi một bục diễn thuyết. Cô uống cà phê chứ?

- Vâng. Elwyn mỉm cười. - Gran, cháu không sao đâu. Ít nhất bà cũng thật tốt khi giải thích tại sao cháu lại khác người. Xin hãy mang mền chăn và rèm cửa trở lại phòng đó đi

Gran gật đầu

- Tôi đã nhào được một mẻ bột để làm bánh quế cuộn rồi đấy. Bà ấy nói đầy ẩn ý

Elwyn ăn vội vàng rồi đi xuống đoạn đường dốc nơi tập kết gỗ cho xe tải. Cả buổi sáng cô ở đó xem xét công việc, chốc chốc cô lại nổi giận.

Các lái xe thúc giục kêu gào đòi chuyển gỗ tới để họ chở cho đủ chuyến. Cô đủ rộng lượng để thừa nhận rằng nếu cô là một lái xe tải được trả theo tỉ lệ phần chia của số khối gỗ và loại gỗ mang đi thì cô cũng sẽ chỉ chở những cây gỗ tốt nhất. Nhưng như vậy thì ai sẽ chở những đoạn gỗ nhỏ, gỗ ngắn?

Một lái xe đánh xe đến, cô liền đi tới gần chiếc xe gọi to: - Hãy xếp chỗ gỗ tùng nhỏ này lên xe.

Người lái xe nhìn cô. - Không phải xe tôi. Tôi không chở thứ gỗ này đâu

- Tôi không bảo chở. Mac, xếp chỗ gỗ nhỏ này lên.

Rồi cô quay sang tay lái xe.

Gran có cà phê và bánh trong nhà bếp đấy, anh trông mệt quá rồi.

Người lái xe nhìn cô một lát, nhăn nhó, rồi nhún vai đi lên đồi. Elwyn theo dõi việc xếp gỗ, kiểm tra trọng tải, sau đó xem xét các lỗ hổng, khi những người bốc xếp đã đứng lùi lại cô nhảy lên buồng lái.

- Tôi sẽ lái xe lên cho anh ta. Cô nói. Trứoc khi họ có thể lên tiếng phản đối cô đã khởi động động cơ. Họ đứng ngây người nghe cô sang số xe, nhìn chiếc xe tải lắc lư, sau đó nhìn cái móoc từ từ chuyển động, rồi chạy nhanh dần tới con đường hẹp. Tốt, Elwyn nghĩ khi cho xe lên đồi. Cô vẫn hiểu chiếc xe tải cũ kĩ này.

Khi cô lái xe qua trại, Gran và người lái xe cùng lao ra cửa, nhưng lúc bấy giờ cô đang xuống dốc nên không thể dừng lại để nói chuyện không đâu được. Cô nghe thấy tiếng người lái xe gọi với theo, hình như anh ta có nhắc tới một chỗ rẽ nguy hiểm và một cây cầu có mái che thì phải.

Cô có một thoáng lo lắng. Cô không mang theo bằng lái xe hợp lệ của bang Oregon; vì thế cô không được để vi phạm lỗi nào trong chuyến chở gỗ này nếu không tiền phạt mà cô phải trả sẽ nhiều hơn cả giá trị chuyến gỗ.

Mình sẽ dừng lại ở cái biển kia, cô chợt nghĩ, rồi dừng lại, mặc dầu ở cả hai phía chẳng có chiếc xe nào. Một chuyến đi căng thẳng, cô nghĩ và lái xe vào nhà máy gỗ Applegate nơi người kiểm hàng trông như bị sốc khi thấy cô nhảy xuống từ buồng lái.

Nhìn thấy hàng trên xe anh ta làu bàu

- Chúng tôi đâu có sản xuất tăm xỉa răng

- Nhưng các anh vẫn chặt một cây ra làm hai ba đoạn đấy thôi. Cô kiên quyết. - Dĩ nhiên nếu anh không muốn…

Anh ta lôi thước đo ra và bắt đầu đo gỗ với sự kiên nhẫn miễn cưỡng, bởi Elwyn cứ bám sát anh ta không rời mắt khỏi từng cây gỗ.

- Đo đi, đừng có ước lượng. Cô khăng khăng yêu cầu. Cô muốn đi loanh quanh trong nhà máy một chút nhưng chợt nhớ tới cuộc họp của nhóm phụ nữ làm chăn mà Gran sẽ tham gia. Ngồi trên cabin cao với chiếc moóc lúc lắc ở phía sau, Elwyn cảm thấy chẳng việc gì phải bận tâm tới những chiếc mền chăn.

Nhưng lời hứa vẫn là lời hứa, trong khi Gran chơi với những người bạn của bà ấy, cô sẽ ghé bệnh viện một lát. Trở lại bãi tập kết gỗ, cô lại bực mình. Ở đó chỉ còn lại loại gỗ nhỏ. Đã có đủ gỗ nhỏ cho một chuyến xe, nhưng rõ ràng người lái xe vẫn đang đợi. Cô có thể nghe thấy tiếng máy kéo trên đồi, rồi cô nhìn thấy máy kéo gỗ tới.

Mình phải có thêm một máy kéo nữa mới được, cô nghĩ, một máy để xếp gỗ và một máy để kéo gỗ tới đây. Nhưng với giá máy kéo hiện nay thì cô không thể mua nổi. Cô đợi cho tới khi người lái máy kéo tắt động cơ rồi mới hỏi anh ta.

- Anh có nghĩ nếu dùng hai máy kéo thì đủ nhanh chứ?

- Ồ, cô Wyn, nếu thợ theo được tiến độ như sáng nay thì có đấy. Cô định mua một cái nữa ư? - Anh ta hỏi vẻ phấn khởi.

- Anh hãy xem xem tôi có thể thuê một cái máy nữa ở đâu và với giá bao nhiêu.

- 15$ 1 giờ cho cả lái xe và xe.

Người lái xe tải ban nãy nhìn cô lái xe qua trại bèn chạy xuống

- Tôi nghĩ là cô muốn tôi chở cái đám gỗ nhỏ như củi đun này?

- Không. Elwyn trả lời. - Nhưng nếu các anh không chở các loại gỗ khác nhau thì phải có người mang những đoạn các anh bỏ thừa đi, giống như chuyến gỗ tôi chở đi sáng nay.

Tối ấy cô bàn bạc công việc với Mac với ánh mắt khích lệ của bà Gran

- Sao chúng ta không cho những chiếc xe tải chạy luân phiên?

- Những lái xe có xe riêng không thích thế. Họ có thể chở ba đến bốn chuyến nếy họ đều đi được chuyến vào sáng sớm.

- Vậy thì nói với họ rằng chúng ta sẽ không trả một xu cho cái họ thích có hơn không? Chúng ta đang lừa những lái xe nhà bằng việc hạn chế chuyến của họ, và chúng ta cũng đang phí thời gian khi phải chờ đợi đủ gỗ để chở.

- Nếu chúng ta có thêm một máy kéo nữa… - Thế nên chúng ta sẽ thuê, máy kéo nữa nếu anh đảm bảo là có đủ gỗ cho nó làm việc. Sau đó Elwyn nói rằng cô không giữ Mac lâu hơn nữa, bởi đó là đêm đám thợ tổ chức chơi bài

- Nhân tiện anh hãy nói với toàn đội là Gran vẫn nấu ăn trong ngày cuối tuần. Ba bữa đầy đủ đấy

Sáng hôm sau người thua bài đến ăn sáng với vẻ mặt kiêu hãnh như thể anh ta là người chiến thắng. Một người đã tìm được chỗ thuê xe tải cà tàng và họ đi tới nhà máy ngay. Elwyn dùng ngày cuối tuần để xem xét sổ sách kế toán. Thỉnh thoảng cô lại ngẩng lên mỉm cười khi những tràng cười chen lẫn tiếng đóng ván vọng tới chỗ cô. Rồi đột nhiên cô có một ý nghĩ khiến cô giật mình. Đội thợ đang sửa nhà chính, thế có nghĩa là mùa đông đang tới. Và cô sẽ chở một người vừa bình phục từ bệnh viện về, có thể trong một cơn giông.

- Sao chúng ta không sửa phía mặt kia của căn nhà này? Gran hỏi khi Elwyn bàn chuyện đó với bà ấy. - Chẳng phải là tôi đã đánh cuộc rằng mái nhà sẽ không sập trên đầu chúng ta nếu tuyết không rơi nặng quá đấy thôi

- Vậy thì chúng ta chỉ phải dựng lại cái mái đó. Elwyn lẩm bẩm. Giá của thứ họ cần là một mối lo mới; không phải chỉ giá gỗ mà cả giá lao động.

- Sao cô không thuê ai đó dựng khung nhỉ? Sau đó tôi và cô sẽ lợp được. Gran nói. Bảo thợ họ mách cho…

- Tìm người chuyên nghiệp ư?

- Đúng! Chúng ta sẽ đi mua gỗ trước khi họ mang trả chiếc xe này.

Sáng hôm sau họ đi rất sớm, khí trời đã ngả sang se lạnh chứ không còn chỉ là mát mẻ nữa. Elwyn đã có một cuộc tranh cãi. Những tay lái xe có xe riêng không thích việc vận chuyển luân phiên. Họ sẽ không kéo được nhiều chuyến một ngày; họ sẽ mất tiền.

- Các anh muốn nói các anh sẽ không kiếm được nhiều? Chúng tôi chính là những người phải chịu thiệt vì các anh, Elwyn bảo họ. Nhưng chúng tôi có thêm chiếc máy kéo nữa thì tôi tin là các anh sẽ không thiệt đâu mà lo. Sẽ không còn phải phí thời gian để chờ gỗ nữa.

Chiếc xe tải rất to và cũ kĩ. Suốt dọc đường tới Thompson Greek nó lắc và va đập liên tục, Elwyn và Gran muốn nói gì với nhau đều phải hét thật to. Đột nhiên Gran kêu

- Rẽ ngoặt đấy, cái cầu có mái che…

- Cháu biết rồi. - Elwyn hét. - Hôm nọ cháu đã chở gỗ qua đây rồi mà

Cô cho xe rẽ lên cầu, khi xe ở trên cầu rồi cô mới nhìn thấy một chiếc xe con đang đến từ đầu bên kia. Cô nhanh chóng đạp phanh nhưng phanh chân không ăn. Cô vội giật mạnh phanh tay.

Chiếc xe tải trượt một cái rồi dừng lại trước khi nó kịp húc nhẹ vào chiếc xe con khiến một vật gì đó rơi tõm xuống nước. Một người đàn ông thò đầu ra khỏi chiếc xe con

- Anh … đồ điên khùng, ra khỏi đó ngay. Anh nhìn thấy xe tôi rồi cơ mà. Anh cũng nghe thấy tôi nhấn còi rồi. Xuống ngay, đồ… Elwyn mở cửa xe rồi nhảy xuống.

- Trời! Đáng lẽ tôi phải biết là cô chứ. Nat Cantrell rên rỉ.