← Quay lại trang sách

Chương 7

Gran vội can hai người ra. Khi bà ấy dàn xếp, ở cả hai đầu cầu đều có xe sắp qua cầu.

- Nếu cô cậu muốn đánh nhau, đừng chọn chỗ chật hẹp thế này.

- Được thôi, Nat chấp nhận vẻ cáu kỉnh, - Wyn, cô lùi xe của tôi, còn chiếc xe tải cứ để đấy.

- Anh sẽ làm gì cơ? Anh thì biết cái gì về nó chứ? Anh đã chẳng làm vỡ bộ toả nhiệt xe rồi đấy sao?

- Tôi á? Chỗ lõm đó có từ trước khi tôi sinh ra kia. Wyn, đợi… Gran quay lại chiếc xe tải, ngồi trong xe ló đầu ra gọi. - Anh lùi xe đi, Nathan. Elwyn thấy một chiếc xe tải của cô ấy đang đến. Cô ấy sẽ lái xe qua xe anh

- Được thôi, nếu cô ấy có thể đánh xe ra lề.

Elwyn đánh xe ra lề đường trong khi Nat lùi xe của anh vào cạnh đường, sau đó anh vòng xe lên trước chiếc xe tải và dừng xe lại.

- Nào hãy nói cho tôi biết ai đã đặt cái vũ khí chết người này vào tay cô? Anh bắt đầu, và không cho cô có cơ hội cãi lại. - Tôi biết chiếc xe này. Mọi người cũng đều biết nó. Ai trông thấy nó chạy tới mà không chui vào bụi nấp ngay

- Đội thợ đã đến nhà máy, chở một chuyến gỗ xẻ về bằng xe này, đúng không? Elwyn lý sự

- Có thể họ đã làm vậy, nhưng họ có đưa cho cô bảng thống kê những người bị thương và bị chết vì nó không? Cô sẽ không đến nhà máy đấy chứ? Ôi, không, Elwyn ; chiếc xe này đã rơi xuống hồ hai lần rồi. Nó có dớp chết người đấy. Và cô đừng có cãi như thế, cô thật ngang.

- Anh Cantrell, tôi phải dựng một ngôi nhà, và tôi không thể đứng đây mà tranh cãi về công trạng và khuyết điểm của một chiếc xe tải.

- Dựng nhà như thế nào? Tại sao…

- Không, Nathan, con trai, hãy bình tĩnh nào. Gran can. - Cô bé này phải tạo một chỗ thích hợp để đón bố cô ấy ở viện về, đúng không? Anh biết ở cái trại đó có chỗ nào đáng không?

- Đó là một cái nhà có 9 phòng, vậy cô nên mua khung ba phòng thôi. Không việc gì phải dính dáng đến chiếc xe này. Hãy cho tôi xem kế hoạch của cô… mà cô đã thuê thợ mộc chưa?

Elwyn lắc đầu

- Tôi biết vài người làm tốt. Bây giờ cô và Gran lên xe tôi, còn tôi sẽ mang chiếc xe này đi trả, sau đó tôi sẽ lái xe đưa hai người về trại

Elwyn không tranh cãi nữa. Cô đã ngán cái xe tải không ăn phanh kia. Gran nhìn Elwyn nghi hoặc. Khi họ đã ngồi vào xe của Nat, bà ấy nói

- Có vẻ như anh ta quan tâm đến mọi thứ trừ hoá đơn thanh toán. Và khi đợi một lát không thấy Elwyn phản ứng gì bà ấy hỏi. - Cô bé, cô đang mơ gì vậy?

- Không biết chủ chiếc xe tải đó có bán nó không. Nên tống khứ nó đi được rồi. Sửa chữa nó sẽ không mất nhiều tiền đâu. Chúng ta cần… mà bà vừa nói gì thế nhỉ?

Gran Hanks không nói. Bà ấy không cần phải nói; cái khịt mũi đầy ngạc nhiên của bà ấy đã đủ làm Elwyn hiểu rồi.

- Ý bà là chiếc xe tải đó không đáng?

- Ý tôi là cô gặp phải một anh chàng như Nat Cantrell mà sau đó lại nghĩ ngay tới những chiếc xe tải được.

Elwyn mỉm cười

- Đối với cháu anh ta chỉ là một kẻ khởi sự

Gran ngồi im vài phút, rồi nhận xét: - Tôi nghe nói các cuộc hôn nhân tan vỡ vì sự nhàm chán nhiều hơn bất cứ nguyên nhân nào khác.

Elwyn liếc Gran một cái và nói

- Gran, người bà vừa, nhưng bà mặc quá nhiều quần áo đấy. Và trước khi bà Gran kịp phản đối, Elwyn kết luận: Vì Cupid.

Hai người yên lặng và Elwyn có vẻ bồn chồn. Thời gian, thời gian thực sự đang trôi đi giống như dòng nước sông kia

- Cháu không hiểu sao anh ta đi lâu thế. - Cô nói vẻ cáu kỉnh. Gran nhún vai

- Cô không thấy anh chàng đó rối trí ư? Anh ta đi mà quên mất rằng anh ta phải bắt xe nhờ tới đây nếu không anh ta sẽ phải đi bộ.

- GIá mà anh ta để chìa khoá xe lại. Gran ngồi im một lát rồi khẽ nói: - Tôi không biết anh chàng này có sợ để cô và Susie gặp nhau hay không. Bố Susie chính là chủ chiếc xe tải đó. Cũng có thể Susie đã giữ anh chàng lại ăn bánh hay uống trà cũng nên. Elwyn này, cô đi đâu thế?

- Quay lại trại. Bà ở yên đấy, cháu sẽ gửi Gwendolyn xuống đón bà. Nó sẽ đến đây trước cái gã Cantrell ấy cho mà xem.

- Cô không thể đi bộ 18, 20 dặm được.

- Cháu có thể, nhưng cháu sẽ không phải đi bộ xa thế đâu.

Đúng vậy, cô biết một chiếc xe tải của cô đang trên đường đến nhà máy, cũng có thể có một chiếc đang trên đường về... cô đã bắt một chiếc tới nhà máy, và khi họ quay lại, xe của Cantrell đã biến đâu mất, cho đến lúc họ về đến trại cũng ko nhìn thấy chiếc xe đó.

Tuy nhiên xe của Cantrell đã về trại trước. Gran nhìn thấy Elwyn bèn lắc đầu.

- Anh chàng tội nghiệp đã tới ngay sau khi cô vừa đi khỏi. Anh chàng đã đi tắt qua đồng cỏ và bị ngã xuống mương lấm hết cả. Anh ta bức phát điên lên. Bà ấy nói thêm.

Bà ấy định nói gì đó nữa, nhưng Elwyn đã quay gót chạy khỏi nhà bếp vào căn phòng có giường ngủ của cô. Chắc mình bị chứng khó tiêu rồi, cô lo lắng nghĩ. Sáng nay mình vẫn bình thường cơ mà, còn bây giờ.....

Cô cố nghĩ xem cô bắt đầu buồn bực từ bao giờ. Và rồi cô nhớ ra cô bị như thế từ lúc Gran nói đến bánh và cafe, Nat và cái cô Susie đó.

Cô giật mình nhìn quanh trại. Liệu có phải cô đã yêu không? Nếu đúng đó là tình yêu thì các nhà thơ say sưa viết gì về nó chứ? cô cảm thấy tệ quá.

Cô lo lắng nhìn vào chiếc gương bà Gran treo trên đầu tủ ở trong phòng. Cô nhìn mình trong đó như thường lệ. Rồi cô làm một việc lạ lùng. Vào giữa ngày giữa buổi với hàng đống công việc chất chồng, cô lôi ra chiếc áo hoa đẹp nhất của cô, chải đầu và thoa phấn lên mặt.

- Cô nên thường xuyên mặc áo màu hơn. Gran bình luận. - Chiếc áo hoa nhã nhặn đó rất đẹp; màu xanh da trời làm cho mắt cô xanh hơn, còn những kẻ đỏ sẽ tôn nướ da của cô lên. Từ giờ Nat sẽ không thể rời mắt khỏi cô được.

Đó không phải là chứng khó tiêu. Vấn đề nằm ở trong tim cô kia. Bà Gran nói chưa dứt lời thì tim Elwyn đã đập loạn lên. Rồi cô nghĩ không thể như thế được. Với công việc của một trại khai thác đặt trên vai một người cha ốm đau luôn ở trong tâm trí, mình làm gì còn thời gian cho chuyện vớ vẩn. Và " chuyện vớ vẩn " lái xe tới.

- Xong chưa? Cantrell hỏi nóng ruột.

- Để làm gì? - Cô ngang bướng hỏi.

- Gỗ, xẻ, thợ mộc..

- À, cái đó....

- Nếu cô sợ người ta trông thấy cô đi với tôi thì..... Nat bắt đầu.

Anh không cần phải nói hết câu, chừng đó là đủ để Elwyn bước phăng phăng tới xe của anh rồi.

- Sáng nay cô làm sao vậy? Trên đường đi Nat hỏi.

- Tôi không thuê được một chiếc xe tải; tôi có việc phải làm. Tôi không thể để phí thì gian trong khi anh ngồi thưởng thức món bánh của cô gái nào đó.

- Tôi làm gì cơ?

- Anh bảo là không có bánh ư? vậy thì uống trà của Susie chứ gì?

- À, Nat lẩm bẩm vẻ nghĩ ngợi, rồi sau đó anh cười thành tiếng. Anh có hàm răng đẹp khi cười.

Cô muốn anh phản ứng để cô có thể ném thêm vài câu châm chọc mà cô đã chuẩn bị sẵn, nhưng anh lại chẳng hề lí sự gì. Anh cứ tập trung vào tay lái, chỉ thỉnh thoảng mới chú ý tới phong cảnh trên đường đi.

- Cô thấy vùng này như thế nào? - Anh vừa hỏi vừa giơ cánh tay lên làm một cử chỉ bao quát cảnh dãy Greyback, dải đồi thấp, mấy nhánh sông và con suối nhỏ ở bên dưới.

- Quá nhiều chỗ là bờ vực, nếu không thì rừng sẽ rộng gấp đôi. - Cô đáp.

Khi họ đến địa điểm ngôi nhà đang bị dỡ, những người làm công việc tháo dỡ đang chuẩn bị khai cuộc với mỗi người một chiếc xà beng trong tay, sau đó họ quyết định cùng phá một lúc.

Một người nhỏ hơn hai người kia một chút, cầm chiếc xe bò bốn bánh đứng cạnh một đống đổ nát, và khi bụi cùng gạch tường đổ xuống họ cười phá lên; người này cười người kia.

Nat nói chuyện mua đồ bị dỡ bỏ với họ. Anh vòng xe quay về theo mạn bắc Applegate và suốt nhiều dặm Elwyn được thưởng ngoạn quanh cảnh tuyệt vời đến ngạc nhiên.

Đây dòng sông thu trong vắt đến tận đáy chảy qua những lùm cây với những tán lá vàn sẫm mà cô không thể nhận ra chúng là loại cây gì. Phía sau chúng là màu xanh, vàng, nhạt và đỏ tươi hoà cùng với màu vàng thẫm và đỏ chói của những tán cây ở bờ phía trên. Và sau tất cả là những ngọn núi như thể mọc lên từ bờ sông với một màu sắc vô cùng ấn tượng; màu xanh lấp lánh như màu trời lúc nửa đêm cô chỉ thấy ở mảnh đất này mà thôi.

Nat quay sang cô bình luận gì đó, cô gật đầu nhìn lại anh. Đột nhiên Nat reo lên: - Elwyn, màu mắt cô giống hệt màu những ngọn núi kia.

Cô lại gật đầu.

- Còn màu tóc anh giống hệt màu lá cây trên kia kìa.

- Cứ cho là rừng của cô phức tạp thì đó là một lời khen có trật tự cao đấy. Chúng ta nên dừng lại ở chỗ Bird để rửa cái xe này bằng cafe đặc.

Như thường lệ bãi đỗ xe lớn ở phía trước khu thương xá đầy những xe con, xe tải, và đằng sau bãi đỗ là cả một khu giữ ngựa. Dãy nhà họ tới đông nghịt các lái xe các thợ chặt gỗ, những người chăn gia súc và.. Elwyn nghĩ, những chàng cao bồi thực thụ.

Cô bật cười khe khẽ khi nhìn thấy những người chăn gia súc. Không phải là những chàng mặc sơ mi sáng màu và mang khăn quàng cổ mà là những người đàn ông trông cũ kĩ với những bộ quần áo đã xỉn màu bởi họ mang gia súc đi từ những vùng đất của mùa hè tới những đồng cỏ của mùa đông. Cô sẽ viết thư kể cho những người bạn gái lãng mạn của cô biết rằng họ đã nhầm và cô sẽ viết thêm: " Trông họ thật hơn bất cứ tấm ảnh nào các cậu treo trên tường ".

Trên đường về trại Elwyn cứ lặng thinh đến nỗi Nat phải hỏi cô tại sao lại như vậy.

- Thật sự... cô giải thích. - Có gì đó về nơi này và con người ở đây rất thật, như thể mảnh đất này không thể hoà hợp được. Với sự giả tạo, con người ở đây buộc phải quy phục nó hoặc là bị quẳng đi nơi khác.

Ở trại Gran đang sốt ruột đợi Elwyn về.

- Ơn chúa, bà ấy đón họ. - Ba tiếng đồng hồ và không bị băng bó ở đâu, chắc được việc rồi.

- Được việc - Nat nói. - Elwyn có nói đến gỗ ván đâu cơ chứ, nếu ko....

Elwyn quay sang Nat hét to.

- Nat Cantrell, tôi ghét anh. Anh đã làm tôi quên mất chiếc máy kéo đó. Bây giờ tôi phải quay lại.

- Tôi sẽ làm việc đó. Tôi có thể không biết ngôn ngữ của những tay buôn máy chuyên nghiệp hơn cô, nhưng tôi có thể sử dụng chúng thoải mái.

Sau khi Nat lái xe đi khỏi, Elwyn đi xem xét chỗ dựng một căn phòng kiên cố, một căn phòng kiên cố cho một syppo, cô tính toán. Nó sẽ phải là chỗ đẹp để bố cô có thể ngồi bên lò sưởi và nhìn qua cửa sổ ra cái hồ của nhà máy cũ và những ngọn núi. Tuy nhiên cái hồ lại nằm ở hướng bắc đúng hướng gió lạnh.

Có lẽ cô nên tính đưa thêm vào các chi phí cho việc trang trí tường bên trong cũng như việc cách nhiệt. Còn củi nữa. Cô có thể nhờ ai bỏ củi được chứ? Con thợ giày mà không có giày, còn vợ thợ rừng mà không có gỗ củi để đốt lò.

Mình sẽ phải học cách bổ củi. Cô quyết định, và cô nghĩ phải học ngay.

Cô đi ra lán để lấy củi cạnh nhà bếp, chọn một khúc gỗ và một cây rìu. Đứng thật chắc, cô nhắc rìu lên rồi bổ xuống cây rìu nảy lên như thể cao su nên vào cao su vậy. Thật lạ! cô có thể chặt và xẻ gỗ, thế mà lại không biêt bổ củi.

Bực mình cô đứng vững lại, hai chân trụ chắc vào đất. Cô vung rìu mạnh hết sức, khúc gỗ nảy lên khỏi mặt đất 2 mét. Hết lần này đến lần khác Elwyn vật lộn với cây rìu và khúc gỗ, cho tới khi cô không thể nhìn rõ cây rìu hay khúc gỗ nữa vì nước mắt nhạt nhoà.

Rồi có một tiếng kêu đầy sợ hãi. Cô đã không nghe thấy tiếng đội khai thác của cô về trại. Họ chạy tới nhà bếp và nghe thấy tiếng gào thét đầy giận dữ của Elwyn, thế là họ vây quanh cô để xem cô làm sao.

- Các anh…- Mac nói. - Chúng ta nên để cho cô ấy luyện tập trên cái khung chữ A đó. Còn cách này giống như hành động cảm tử đối với cô gái Gyppo.

Elwyn quyệt ống tay áo lên mắt.

- Không, cô cãi - Tôi không để một cái rìu bé xíu nào đánh bại đâu. Tôi sẽ chẻ khúc gỗ này ra nếu đó là điều cuối cùng tôi làm.

- Được rồi, Jugger đồng tình. - Đây sẽ là điều cuối cùng. Bây giờ cô đưa cái rìu để tôi chỉ cho cô biết cách làm. Cô dựng khúc gỗ lên, thế. Sau đó cô nâng rìu lên như thế này. Cô thả rìu xuống và khúc gỗ tách ra làm đôi rất gọn. Thế, cô làm được rồi đấy. Cô cứ để đầu rìu làm chứ đừng dùng đôi cánh tay như thế.

Elwyn quan sát Jugger làm. Ông ấy dường như chỉ cần một lực nhỏ ở cổ tay là chẻ củi ngon lành được. Bây giờ cô cầm rìu, nâng nó lên, rồi hạ nó xuống, chiếc rìu đi chệch một chút. Lần thứ ba cô làm được. Ôi giống như chơi gôn vậy. Đầu gậy chơi gôn cũng giống như đầu rìu. Nào, khẩn trương, đưa cho tôi khúc gỗ khác kẻo tôi quên mất cách bổ bây giờ.

Gran Hanks phải gõ cái chảo ầm lên thì đám thợ đang nửa sợ nửa thích kia mới chịu vào ăn tối. Họ kéo Elwyn vào cùng.

- Cứ để chúng tôi bổ củi cho. - Họ nài nỉ, Gran và Elwyn đồng thanh.

- Nếu các anh làm vậy thì các anh là một đội thợ rừng có một không hai đấy.

Đêm đó khi Gran và Elwyn về phòng ngủ, họ thấy lửa cháy rực hồng trong lò sưởi lớn, chỗ để củi đầy những thanh gỗ vừa được chẻ, và họ lại đồng thanh - Sẽ ko được lâu đâu mà.

Nơi họ làm chỗ ngủ lại sáng sủa lên bởi chiếc mền chăn và khăn trải giường có diềm rủ xuống đất của Gran. Họ ngồi bên lò sưởi ấm áp và Elwyn lại bắt đầu lo về chỗ ở mới cho bố cô. Cô vạch xuống đất phần thiết kế mà cô dự tính trong đầu, Gran vừa theo dõi vừa gật đầu. Rồi khi Elwyn hỏi: - Gran, cháu có thể mua mền chăn như của bà cho bố cháu ở đâu? - Bà ấy cười to.

- Tại sao?

- Trông chúng ấm áp hơn, và cháu muốn bố cháu có mọi thứ... Cô dừng lại nhìn Gran và đỏ mặt.

- Tôi cho rằng đây là lần đầu tiên cô có trách nhiệm chăm sóc cho bản thân. - Gran nhận xét.

- Được rồi, bà Charlie Nelson có làm vài cái, nhưng không biết bà ấy có bán không. Tôi sẽ xem xem còn chỗ nào có nữa không.

Tự nhiên bà Gran lái câu truyện sang Nat Cantrell.

- Cô và anh chàng đó giống nhau ở một điểm: cả hai người cùng lớn lên trong rừng mà không có mẹ. Mẹ cậu ấy không thích rừng nên bà ấy bỏ về thành phố và sống ở đó luôn. Bố của Nat mang về một anh người Trung Quốc. Nhưng dù sao người đó chăm sóc Nat cũng không thể bằng một người phụ nữ được.

- Cháu còn không biết anh ta sống ở đâu nữa. - Elwyn thừa nhận

- Trên đường lên rừng ấy. Trên đường xuống Ruch, cô sẽ nhìn thấy đường tới nhà cậu ấy. Bố cậu ấy đã xây một ngôi nhà kiên cố ở trên đó khi họ làm rừng.

Elwyn cho thêm một ít củi vào lò và đứng sát chỗ ống điều nhiệt đợi gỗ mới cháy.

- Tôi cho là không có ngôi nhà thực sự nào khiến Nat phí thời gian quanh quẩn bên Susie đâu.

- Phí thời gian ư?

- Cậu ấy và Susie sẽ chẳng bao giờ thành công đâu. Gran nói. - Ở mảnh đất này, một người đàn ông cần phải can đảm đương đầu với những thách thức, đúng không?

Nhiều ngày trôi qua, gỗ xẻ đã được chở tới và các thợ mộc cũng đã có mặt, nhưng Nat Cantrell không xuất hiện. Thời điểm thanh toán công cũng đã đến và trôi qua. Tiến độ công việc được đẩy nhanh như thể cái lạnh càng tăng đã buộc những người thợ rừng phải làm việc khẩn trương hơn để chạy đua với mùa đông. Thế nhưng Nat Cantrell vẫn không thấy đâu cả. Những dải đồi đã mang một dáng vẻ mới ảm đạm hơn khi những đám cháy rừng hoành hành đây đó, nhưng lửa đã tắt chỉ còn khói âm ỉ và Elwyn k thể dành thời gian để dọn những đoạn cây trơ trụi quanh trại đi được. Cô không biết Nat ra sao.

Mình chắc là anh ta đang ở với cái cô Susie đó. Cô nghĩ, và băn khoăn không hiểu tại sao cô lại chẳng muốn ăn uống gì. Cô cũng không biết Susie như thế nào, cô ta có bùa mê gì để quyến rũ được Nat, và khi cô nghĩ về cô gái đó, cô bắt đầu tìm một lý do nào đó để gặp cô ta.

Dĩ nhiên cô có thể cùng Gran tới một số nơi bà ấy gọi là nơi sinh hoạt! Ở vùng ấy luôn có sự kiện nào đó diễn ra. Những cuộc bán đấu giá, những buổi khiêu vũ, những buổi diễn kịch, rồi lại những buổi khiêu vũ. Tuy nhiên Elwyn Thebold làm gì có thời gian cho những chuyện vô bổ đó. Cái khung nhà đã được dựng lên, và với sự giúp đỡ của Gran cô đang ghép ván tường bó xung quanh, sau đó chỉ còn việc lợp ván lên mái. Chính những tấm ván lợp đã gợi cho cô một ý. Cô sẽ phải mất 10$ để mang ván xẻ tới trại. Nếu cô có một chiếc xe tải, cô sẽ tự chở ván trên đường đi thăm bố cô trở về.

Mình sẽ đến gặp bố của Susie và hỏi xem ông ta có bán xe không, cô nghĩ.

Sáng ấy cô dành sự quan tâm đặc biệt tới vẻ bề ngoài của mình. Tất nhiên cô sắp đi đến bệnh viện thăm bố cô lần cuối trước khi người ta phẫu thuật cho ông. Cô cố tự nhủ rằng cô mặc diện như vậy là vì Ed Thebold, nhưng một ý nghĩ cứ đeo bám cô, khăng khăng bảo cô rằng cô mặc diện là vì cô nàng của Nat Cantrell

Nhà của Susie ở dưới con đường nhỏ kia, Elwyn đã nhận ra. Đó là một ngôi nhà có tường sơn màu trắng và có mái màu xanh dường như hoà quyện với những tán cây, bởi tán lá rủ sát mái đến nỗi người ta không thể phân biệt đâu là tán cây, đâu là mái nhà. Có một bãi cỏ và mấy thảm hoa, ánh lên màu của hoa bách nhật muộn và hoa cúc vàng.

Nhớ lời dặn của Gran, Elwyn lái xe tới phần sau của ngôi nhà. Chỉ có những người buôn bán, những người thanh toán hoá đơn mới vào cửa trước, ở vùng đó có phong tục như vậy, bà Gran đã nói thế.

Các cửa sổ nhà bếp đều có rèm che. Có một ô cửa sổ được viền bằng những dây hoa leo rực rỡ và nhìn ra từ giữa hai bức rèm là một cô gái có đôi má hồng và mái tóc vàng xoăn xoăn. Cô gái vội vã bước ra với hai cánh tay dang rộng

- Tôi biết cô là Elwyn Thebold. Tôi là Susie. - Cô gái đón chào Elwyn - Tôi rất vui được gặpcô. Tôi đang định lên trại thăm cô, nhưng người ta bảo cô lúc nào cũng bận.

Elwyn nhận thấy mình đang ở trong một căn bếp kỳ lạ nhất. Cô chưa bao giờ thấy có nhà bếp nào lại có nhiều dụng cụ nội trợ và nhiều đồ gốm đủ các kích cỡ và màu sắc như thế. Cô cảm thấy choáng như thể cô đang ở một thế giới khác vậy.

- Cà phê sắp được rồi, chúng ta sẽ cùng uống.

Nếu cô ta nói bánh quế cuộn thì mình sẽ la lên mất, Elwyn nghĩ, và vội ngắt lời

- Tôi xin lỗi, tôi không thể đợi cà phê được. Tôi phải đến bệnh viện bây giờ

- Dùng bánh đi. Susie liến láu. - Sáng nay tôi đã thử một cách làm bánh mới, đúng là nó tuyệt chưa từng thấy, cô còn mấy tiếng để đến Medford cơ mà.

Elwyn ngồi lại bởi cô không biết làm thế nào mà đi được. Thực tình, sau khi đã uống hai tách cà phê và kiên quyết từ chối cái bánh thứ ba, cô yêu cầu được gặp bố của Susie

- À, có lẽ ông ấy đang tranh cãi với ai đó. Bao giờ ông ấy hoặc người kia kiệt sức thì cô mới gặp được. Nếu là chuyện công việc, cô có thể nói với tôi, ông ấy thường bàn qua tôi trước khi quyết định bất cứ chuyện gì. Nào, cô có chắc là cô không muốn ăn bánh nữa không? Nếu không thì tôi sẽ gói mấy cái để cô mang theo và tôi sẽ cho cô công thức làm loại bánh này

Một giờ sau Elwyn đi ra xe, có Susie theo tiễn. Susie để một cái túi vào ghế sau xe của Elwyn, trong cái túi đó là những lọ dưa muối, lọ mứt, lọ mía ép, lọ ô mai và, dĩ nhiên cả bánh nữa.

- Không có gì đâu, Susie khăng khăng ép Elwyn nhận, ở đây chúng tôi đều làm thế cả.

- Còn về công việc, Elwyn nghiêm túc, cái xe tải mà chúng tôi đã có lần thuê nó ấy, bố cô có bán nó không?

- Cái xe cà tàng chuyên phá hại đó hả? Tôi có thể nói là không. Bố tôi rất thật và rất tốt bụng nên không bán chiếc xe ấy đâu. Dĩ nhiên nếu có kẻ thù nào ông ấy muốn tống cổ đi thì có thể ông ấy sẽ bán đấy. Nhưng thế thì ông ấy chẳng thể đòi hỏi người ta trả tiền, vả lại ông ấy giữ chiếc xe ấy để đuổi gia súc vì trông thấy nó là bọn gia súc chạy mất mạng luôn.

Elwyn vào số xe

- Cô sẽ trả bao nhiêu? - Susie hỏi, Elwyn nhìn đồng hồ đeo tay

- Chúng ta sẽ bàn chuyện đó sau. - Cô nói và cho xe chạy

Đúng là loại con gái nói có trong khi trong bụng muốn nói không, cô nghĩ khi cho xe phóng lên đường lớn. Cô cảm thấy chán nản. Nếu Susie là kiểu người Nat Cantrell thích thì có lẽ chẳng bao giờ anh thích một cô gái gyppo

Mình tưởng phát điên lên trong cái nhà bếp đó, cô nghĩ và lái xe đến Ruch. Khi cô ngửi thấy mùi hương gỗ từ nhà máy cưa, nỗi thất vọng của cô càng tăng lên. Gran nghĩ rằng cô có thể mở rộng mối quan tâm của mình tới những việc nội trợ, nhưng cô biết cô không bao giờ có thể như Susie được.

Từ Jacksonville trở đi cô lái suy nghĩ của mình sang những chủ đề vui vẻ hơn những chuyện bếp núc và Susie. Cô phải làm cho mình trông tươi tắn, vui vẻ mới được. Bố cô chỉ liếc một cái là biết ngay cô có lo lắng hay không. Trông bố cô hôm nay khá hơn, cô nghĩ khi bước chân vào phòng bệnh. Rồi cô phát hiện ra bên cạnh bố cô có một cái cây.

- Đó là cây thiên trúc quì. Ông bảo cô. - Bố ước gì con đem nó đi khỏi đây; các y tá đã quá bận rồi nên chẳng tưới nước cho nó được, bố lại không thể nằm đây mà nhìn nó chết héo

Hai bố con cô nói chuyện vui vẻ cả một giờ. Elwyn có mang theo cả sơ đồ cùng sổ kế toán của trại, Ed Thebold phải chia sẻ sự chú ý của mình cho những thứ ấy và con gái ông. Ông ngạc nhiên không hiểu làm thế nào mà chỉ trong một thời gian ngắn mọi thứ lại thay đổi như thế.

- Đó là nhờ Gran - Cô giải thích. - Bất cứ thứ gì bà ấy cho vào thức ăn đều như một vũ khí để dành chiến thắng. Có bà ấy con cảm thấy có cái gì đó như phép màu rất khó giải thích.

Cô kể cho bố cô nghe về chỗ ở mới của ông, và bố cô tỏ ra rất yên tâm

- Bố đã lo không biết con sửa cái nhà kho ấy làm chỗ ở như thế nào và cũng không biết chúng ta lấy đâu ra tiền cho việc xây dựng gấp rút như thế.

Thực ra Elwyn đã nhờ cậy Nat Cantrell. Ed Thebold đã nhướn mày lên vì ngạc nhiên.

- Làm sao con và cậu ấy lại hợp nhau được cơ chứ? Ông hỏi vẻ nghi ngờ. - Cậu ấy nóng như lửa, còn con thì bố không tin là trường Wildwood đã thay đổi hoàn toàn được tính con.

- Chúng con chưa đánhnhau công khai trận nào, bố yên tâm. - Cô đáp. - Nhưng con không chắc là con thích khiếu thẩm mỹ về phụ nữ của anh ta. Bố, đàn ông thích những ngôi nhà ngổn ngang những đồ lặt vặt đúng không? Con muốn nói đến những cái bếp đầy những bình những lọ, những hộp, những con vật bằng sứ, với hoa với chim, ở đấy đầy rẫy các thứ đó, họ có thích không?

- Con nghĩ là một người đàn ông có thể ở những nơi đó mà không đánh vỡ thứ gì sao? - Ed Thebold trông có vẻ đăm chiêu. - Phần lớn đàn ông không dành nhiều thời gian ở trong bếp, con gái ạ; đó là chỗ của đàn bà.

- Cô ta thậm chí còn có cả những con bướm bằng sứ treo lơ lửng trên cửa sổ và còn trồng xương rồng trên lưng chúng nữa chứ.

- Con muốn nói Gran Hanks đã làm vậy trong bếp của chúng ta sao? Ông kêu lên đầy vẻ bất bình đến nỗi cô y tá không hiểu chuyện gì bèn chạy vội vào

- Không, không phải Gran đâu bố. Không có gì đâu chị y tá.

- Nhưng cô không được làm ông ấy bực mình. - Cô y tá nghiêm khắc yêu cầu

- Vâng, ông ấy chỉ mất bình tĩnh chút thôi. Không, bố ạ, con đang nói về căn bếp của người yêu Nat Cantrell

- Bố không biết là cậu ta đã có người yêu. Nào bây giờ nói về cái máy kéo. Đáng lẽ bố phải làm việc đó. Nhưng, Wyn ạ, bố không thể.

Cô thở phào vì họ đã thoát khỏi chủ đề cái bếp. Cô vui vẻ nhận mang cây thiên trúc quì ra khỏi phòng và cô đã để nó bên cạnh cô trong khi lái xe làm cho nó cứ đổ nghiêng từ bên này sang bên kia.

Về đến trại cô quyết định không thể mang cái cây đó vào nhà bếp được, vì thế cô để nó ở phòng ngủ. Gran bảo với cô rằng loài thiên trúc quỳ cần nhiều ánh sáng mặt trời và cô nhớ ra khung cửa sổ có hoa leo xung quanh của Susie nên cô đặt cây thiên trúc quỳ của cô ở ông cửa sổ phía đông để nó đập vào mắt những người đàn ông lái xe tới trại vào buổi sáng.

Khi cô tới ăn sáng, Gran bưng một tách cà phê và ngồi xuống bên cô với ánh mắt đầy cảm thông.

- Tôi đã nói với cô về những người tới trại hôm qua chưa nhỉ? Bà ấy nói như đang hỏi chính mình. - À, chưa, tôi đã nghĩ đẻ cô có một đêm ngủ ngon rồi mới nói.

- Ai đến trại cơ? - Elwyn hỏi

- Những người bên lâm nghiệp, những người tuần tra. Họ nói cô phải dọn đám cây cháy dở ở quanh trại, đánh đồng chúng vào một chỗ mà tàn lửa không bay tới được. Họ nói họ đã nhắc nhở bố cô rồi nhưng ông ấy chẳng làm gì cả.

Elwyn gục đầu xuống. Công việc đó đòi hỏi phải có một người đàn ông và một máy kéo, còn cô thì lại chẳng có ai làm cũng chẳng có máy.

Cô chống chế. - Rồi ngày mai trời sẽ mưa thôi mà

- Không có vẻ như vậy đâu, tất cả đều khô và dễ bén lửa. Trận mưa nhỏ tuần trước chẳng giải quyết được gì mà chỉ tổ làm cho mọi người chủ…

- Chủ quan. - Elwyn thở dài. - Nhưng mà đó đâu phải là những cây cháy dở của chúng ta; chúng ta có bỏ chúng ở đó đâu. Nat…

- Lúc đội kiểm tra đến cậu ấy cũng có mặt ở đây. Gran nói. - Và cậu ấy đã hứa với họ rằng cậu ấy sẽ gặp cô để thúc giục cô giải quyết.

- À, vậy đấy, anh ta nói vậy hả? Được, cháy để xem anh ta thúc giục cháu bằng cách nào.

- Tôi cũng vậy. Gran lẩm bẩm

Lần này mình sẽ cho bà ấy mắc lừa, Elwyn tự hứa với mình. Mình sẽ không cãi nhau với Nat. Mình sẽ xử sự như Susie

Chưa hết buổi sáng bà Gran đã bắt đầu lo lắng. Thỉnh thoảng bà liếc nhìn Elwyn, bà thấy cô cư xử không bình thưòng. Cô mỉm cười, cúi chào rất khiêm tốn, nhu mì. Cô ấy định làm gì thế nhỉ? Gran băn khoăn tự hỏi và biết rằng chẳng lời nịnh nọt của đàn bà nào lại có thể xoay chuyển được đội lâm nghiệp đi tuần tra

Ngay sau bữa trưa Cantrell đến và Gran nhìn thấy anh trước tiên

- Cô ấy ở trong phòng kia, đang xem sổ sách. Bà bảo Cantrell. Mà này, Nathan, cô ấy hôm nay lạ lắm. Cậu đừg nóng với cô ấy nhớ. Đừng có thúc ép cô ấy vì cái đám cây cháy dở. Hãy nghĩ ra chuyện gì vui vẻ để nói trước đã

Cantrell gật đầu. Anh lúng túng nghĩ đến chuyện vui vẻ. Anh chẳng biết có chuyện vui vẻ nào để nói cả, anh cứ hết đứng lại ngồi xuống cái gốc thông già.

Elwyn đã nhìn thấy cảnh đó.

* * *

- Thật tội nghiệp anh. - Cô chào Nat ở cửa. - Nào để tôi xem nào, anh làm trầy da mặt anh rồi này, để tôi …

Nat hét lên khi thứ thuốc chiết từ hoa dùng để bôi vào những chỗ trật khớp đổ xuống những vết xước và vết trầy da trên mặt anh đến nỗi Gran đang làm bếp vội chạy ra cửa. Bà nhìn xuống và thấy tay Nat đang vẫy rối rít thế là bà vội chạy tới. Bà vừa xuống khỏi các bậc cửa nhà bếp thì nhìn thấy cái chậu thiên trúc quì bay vèo qua cửa, rơi xuống làm đất bắn tứ tung ngay trênđầu Nat. Gran quay trở lại bếp, tìm một vỏ hộp đựng cà phê và chạy xuống. Bà kéo Nat ra khỏi cửa và cứu cái cây mà anh đang nhặt lên.

- Tôi giữ cái vỏ hộp này là có mục đích đấy. - Gran nói. - Tôi biết chả có đồ sứ nào tồn tại được quanh hai người, nào nói cho tôi biết, cậu đã làm gì để Elwyn giận dữ như vậy chứ?

- Hãy hỏi xem cô ấy đã làm gì với cháu. - Anh phản đối

Nat nói thế khiến Gran thấy khó mà mở miệng lục vấn anh được, vì thế bà ấy bảo Nat: - Vào trong kia, tôi sẽ xoa một chút dầu ăn lên, cậu sẽ thấy đỡ xót ngay thôi

Bà ấy dùng một chút dầu ô liu còn sót lại từ lần nấu ăn trước.

- Nào, bây giờ cậu kể xem cậu đã nói gì mà lại khiến Elwyn nổi điên lên như thế?

- Cháu chẳgn nói gì! Anh giữ miếng gạc thấm trên mặt. - Cháu chỉ bảo cô ấy rằng bất cứ một cô gái nào có một gam não cũng biết hơn thế

- Cô ấy nói sao?

- Cô ấy nói: “à, Susie có một gam não đấy?” thế thì có gì đáng buồn cười nào?

- Không có gì. - Gran đáp. - Có lẽ là cậu đã bảo cô ấy là cô ấy thậm chí không biết đến loại dầu cúc đó. Vậy cậu có nói gì khác nữa không?

Nat lắc đầu

- Cháu không nhớ chính xác. Cháu đã nói gì đó về phụ nữ; rằng mặc dù Susie không biết đốn gỗ song cô ấy biết những thứ phụ nữ nên biết. Cháu vừa nói đến đó thì cô ấy...

- Quẳng cái cây đó lên đầu cậu. Ồ, cậu không chết được đâu nhưng tôi không chắc là cậu sẽ đi khiêu vũ mà không bị tra hỏi đâu. Tôi nghĩ là Elwyn đau nhất. Thôi nào, hãy đi tìm xem cô ấy đâu để chữa vết thương cho cô ấy nếu chúng ta có thể.

Nhưng Elwyn đã mang vết thương của mình đến một chỗ nào đó và họ gọi thế nào cô cũng không chịu lên tiếng

- Cháu k thể ở đây mãi được. Nat lo lắng. - Này, bà Gran, hãy cố thuyết phục cô ấy dọn cái đống cây cháy dở đi bà nhé? Nếu cô ấy không thể nhận ra mối nguy hiểm hoặc không muốn thừa nhận thì bà hãy bảo với cô ấy là toàn bộ cái trại này sẽ tan thành tro bụi nếu cái đám hỗn tạp ấy dính lửa.

- Cô ấy bảo cái đám hỗn tạp ấy là của cậu

- Không phải của cháu. Nhiều năm trước khi nhà máy được xây dựng, một số gốc cây đã được để lại làm bóng mát và để chắn gió. Đến khi Ed Thebold nhận chỗ này, những cây đó đã trở thành những cây đủ tiêu chuẩn khai thác. Ông ấy đã bắt đầu khai thác chúng. Tuy nhiên, dù ai để lại chỗ cây bị đẵn dở dang đó đi nữa thì chúng cũng cần phải được dọn đi

Gran vẫn nhìn Nat bằng ánh mắt băn khoăn.

- Thôi được, Gran, bà biết cháu sẽ làm việc đó mà, nhưng cháu phải đến Klamath Falls hai tuần. Ságn mai là cháu pjải đi rồi

- Cậu đã nói với Elwyn chưa?

- Nói với cô ấy! Gran, cháu không muốn đi tới đó trên một cái xe cứu thương đâu

Trước khi Nat rời đi, anh tìm Jugger và Mac rồi nói chuyện với họ khá lâu

- Tôi biết lần này ngày phát lương sẽ vào thứ sáu và các anh sẽ được nghỉ đến tận sáng thứ hai, nhưng tôi biết luôn có người ở lại trại. Đường điện thoại kia sẽ truyền tín hiệu cấp cứu. Nếu có cháy, cô Thebold sẽ cứu dụng cụ trước khi nghĩ đến bản thân

- đúng. Jugger buồn bã thừa nhận

Nat lái xe đi và Elwyn lúc đó mới xuất hiện, nhưng cho đến tối cô vẫn tránh mặt Gran. Khi Gran đưa ra vấn đề dọn cây, Elwyn nói

- Cháu sẽ phải liều thôi. Chẳng lẽ lúc nào cũng có cháy ư? Cháu lại còn phải lợp mái nhà nữa.

Gran đi qua trước mặt Elwyn

- Cô phải nghe tôi nói một phút trước khi cô lợp nhà hay làm bất cứ việc gì khác. Tôi chắc là khả năng cháy rất cao đấy. Trời đang lạnh; ban đêm người ta đốt những lò lửa lớn và tàn lửa sẽ bay qua ống khói như dầu xe lửa. Lại còn những người săn bắn nữa. Cô đến từ một nơi có nhiều bùn và đầm lầy nơi mà lửa không thể lan xa theo mặt đất và nơi có những cơn mưa rào lớn trong suốt mùa hè. Mấy năm gần đây chúng tôi chẳng có cơn mưa mùa hè nào.

- Được rồi, Gran. Nhưng trước tiên, những tấm ván lợp….

- Sẽ chẳng ích gì nếu chúng cũng bị cháy thành tro. Gran nói lời cuối cùng

Tối thứ 6 tất cả đội thợ đều rời trại trừ Jugger. Thế nhưng Elwyn không biết điều đó cho tới sáng thứ 7 khi cô nhìn ra và thấy Jugger đang dọng Gwendolyn đi với những đoạn cây chất đầy trên xe kéo.

Bực mình Elwyn hét to: - Jugger, ai bắt ông làm thế?

- Chẳng ai cả, Jugger đáp một cách buồn rầu, nhưng tôi không thể ngồi yên mà nhìn. Với lại…

Ông ấy nhìn Elwyn bằng ánh mắt khiêu khích

- Nhìn Gwendolyn mà xem, gần đây nó béo đến nỗi có thể chở được cả cô và Gran rồi đấy. Cô cần phải bớt khắt khe đi một chút, vả lại nếu như Jugger đã thua bài hết số tiền lương của ông ấy thì đó cũng chẳng phải là việc của cô.

Gần trưa Mac lái xe vào nhưng lại quay xe ra ngay. Công việc của Jugger có vẻ sẽ tạm dừng trong khoảng một giờ nữa. Ông ấy vừa dong Gwendolyn đi vừa hát cho nó nghe và con vật cần mẫn ấy đáp lại ông bằng những tiếng kêu rất ăn ý.

Gran ngó ra cửa bếp lắc lắc cái cằm vẻ nặng nhọc và nhìn lên Elwyn

- Cháu sẽ làm xong đống ván này rồi mới xuống ăn trưa. Elwyn bảo Gran

Cô đóng tấm ván cuối cùng lên mái nhà, rồi ngồi trên đó nhìn ra xung quanh. Jugger và Dolwyn vẫn đang làm công việc tình nguyện. Ông ấy đang mang những đoạn cây sang chỗ đất trống gần cái hồ. Một chiếc xe con phóng vào trại và tim Elwyn đập rộn lên nhưng rồi cô lại ỉu xìu. Một biển đăng kí thuộc bang khác, cô nhận thấy đó không phải là chiếc xe cô mong đợi

Gran xuất hiện ở cửa bếp và cô nghe thấy cuộc nói chuyện giữa bà ấy và những người mới tới

- Nghe nói Oregon Caves ở gần đây

- Đúng, Gran xác nhận

- 10 hoặc 15 dặm nữa

- Theo đườg chim bay thôi. Nếu đi phải còn 100 dặm nữa.

Những người lạ túm tụm xem lại bản đồ và cuối cùng kết luận rằng họ đã bị lạc đường.

- Chúng ta sẽ ăn trưa ở đây, người trưởng đoàn nói và lấy trong xe ra một cái làn mây to tướng.

Elwyn uể oải nhìn họ tìm chỗ nghỉ. Cái hồ hấp dẫn họ đấy, nhưng họ cũng muốn ở dưới bóng cây, vậy nên họ đi tới chỗ mảng rừng cây non ở phía đông của hồ. Elwyn chuyển sang ngồi một chỗ dễ chịu hơn trên mái nhà đang bắt đầu hấp thu nhiệt. Đám người lạ đã tới chỗ mà Jugger hồi sáng thườgn đi qua. Cả Mac cũng lái xe vào từ hướng đó. Đột nhiên Elwyn nhìn thấy một cảnh tượng không thể tin nổi. Jugger đang đánh con lừa qua khoảng đất trống với tốc độ khá nhanh. Mặc dầu Gwendolyn phải kéo khá nặng, nó vẫn chạy cồ cồ.

Gran chạy ra giúp điều khiển Gwendolyn, và một phút sau Elwyn nhìn thấy một làn khói xanh bay lên từ bìa rừng. Bấy giờ Jugger đã hãm được Gwendolyn và đang chạy về phía ngọn khói, còn Elwyn cũng trượt thang xuống chạy theo Jugger. Ngọn khói xanh đã trở thành một đám lửa lẫn khói trước khi Elwyn có thể chộp được một cái xẻng để chạy theo Jugger. Gran thì cũng đang chạy với cây rìu lấy từ lán để đồ. Họ nghe thấy những tiếng quát tháo đầy giận dữ và tiếng kêu hoảng hốt của Jugger. Sau một lát đám khói đã dịu đi chút ít

Gran nhận thấy điều đó trước rồi đến Elwyn, và sau đó họ dừng lại, mặc dầu nguy hiểm vẫn chưa qua hẳn. Jugger đang đổ chai rượu vang lên chỗ ngọn lửa ban nãy đã lan ra đất.

- Tình yêu lớn không có thợ rừng. Gran ngâm nga