Chương 8
Elwyn không ngạc nhiên khi phát hiện ra Gran Hanks biết câu nói đó. Cô không thể sống giữa các thế hệ thợ rừng mà không thẩm thấu ít nhiều ngôn ngứ của họ. Nhưng cô không biết rằng Gran lại có thể sử dụng những từ ngữ đó một cách hiệu quả như vậy khi bà đối phó với những người đi pic- nic kia.
Rồi bà ấy nói: - Không phải chỗ để cô làm một quý cô lịch sự, Elwyn ạ. Nếu Jugger nói với họ, bọn đàn ông sẽ đánh nhau ngay, và không thể để phí thời gian. Phải bắt họ đưa giấy phép cho tôi. Và phải có ai đó nói cho bọn ngốc ấy biết hành động của họ nguy hại đến thế nào.
- Tôi chưa bao giờ nghe thấy chuyện vô lý như thế. Một người phụ nữ mặc quần ống rộng và đi giày mũi nhọn trong nhóm picnic la lên.
- Tôi cũng không chắc là chị đã biết.- Elwyn nghiêm khắc nói. - Nhưng chị sẽ nghe thấy những điều mà chị không thể quên được khi chúng tôi giao các anh chị cho những người quản rừng
Jugger đang dọn quanh khu vực vừa phát lửa do đám người đi picnic đun cà phê gây ra, tuy nhiên họ vẫn chưa hết lo lắng. Những cục than tiềm tàng có thể vung vãi đâu đó, chờ cơ hội bén lửa.
- Chúng ta sẽ thay nhau theo dõi. Elwyn nói. - Jugger, ông canh trước, trong khi cháu gọi đội lâm nghiệp
- Chúng ta sẽ đi khỏi đây ngay. Người cầm đầu nhóm picnic nói
- Sau khi chúng tôi ghi tên biển đăng kí của các anh chị. Tôi khuyên các anh chị nên khai báo ở đồn cảnh sát gần nhất; nếu không các anh chị sẽ bị chặn lại giữa đường đấy
Người đàn ông trẻ nhất nhóm nãy giờ vẫn có vẻ suy nghĩ; anh ta quay sang những người khác.
- Tôi đã cảnh cáo các cậu rồi mà. - Anh ta bảo họ. - Nhưng các cậu cứ cho là mình biết hết mọi thứ. Này cô, anh ta nói với Elwyn, chúng tôi giúp ông này dọn được không? Nào, nếu cô có chiếc máy kéo, tôi biết lái nó
Người phụ nữ đi giày cao gót đột nhiên kêu lên một tiếng. Cô ta vừa nhìn thấy một ngọn khói
- Cứ thế đi. Người đứng đầu nhóm picnic quyết định. -Chúng ta sẽ ở lại để trông chừng, nếu Bill muốn giúp, thì tôi cũng sẽ tham gia. Còn các cô thì hãy tìm chỗ nào mà ngồi đợi; việc này các cô không làm được đâu
Gran trông thấy hai người phụ nữ kia hút thuốc bèn lắc đầu
- Tôi nghĩ họ nên đi xuống phòng của chúg ta. Chúng ta có thể cho họ cái gạt tàn, và cho họ mượn sách đọc.
Gran dẫn hai phụ nữ đi rồi quay trở lại
- Tôi sẽ làm bữa tối. Trong bếp
Sau đó Elwyn thấy tất cả họ cùng ở trong nhà bếp. Gran đang dạy họ làm những đường diềm chăn. Họ cứ nài mua những mền chăn có trong phòng của Elwyn; thật ngạc nhiên đối với Elwyn, họ nài nỉ mua tất nhưng Gran không bán.
- Các cô tự làm lấy mà dùng mới hay
Jugger chạy tới chạy lui làm công việc dọn cây, còn hai người đàn ông kia thì làm việc với chiếc máy kéo, người lớn tuổi hơn mau chóng học được cách sử dụng cái xích dùng để bó
- Đây là phần thú vị nhất trong cả chuyến đi của chúng tôi. Người đàn ông lớn tuổi hơn nói khi họ quây quần trong bếp ăn tối. - Nếu các bạn có chỗ cho chúng tôi ngủ lại đêm nay thì ngày mai chúng tôi sẽ ở lại dọn tiếp
Họ đã ở lại. Hai phụ nữ ngủ chung ở chỗ ngủ của Elwyn ; hai người đàn ông thì mang túi ngủ lên nhà chính. Và ngày hôm sau, khi Elwyn đi tới bệnh viện thì cả khu vực quanh trại đã sạch sẽ như một bãi đỗ xe vậy
- Dĩ nhiên là Nat Cantrell sẽ không có mặt để chứng kiến cảnh này, cô làu bàu với Gran mà trong lòng băn khoăn không biết Nat đang đi picnic hay đang ăn tối với Susie?
- À, cô sẽ chẳng phải đụng độ với cậu ấy ít nhất là trong 2 tuần. Gran an ủi cô. - Cậu ấy nói 2 tuần nữa cậu ấy mới quay về. Cậu ấy đi Klamath Falls lo công chuyện, cậu ấy đang định nói với cô như vậy thì cô đã quẳng chậu thiên trúc quì lên đầu cậu ấy còn gì
Cô cảm thấy rất vui. Cô đã sợ rằng bố cô sẽ nhận ra cô có gì đó khác lạ và sẽ nghĩ là ở trại có chuyện không hay trong khi chẳng có gì liên quan đến trại. Cô có lẽ đã biết nhiều hơn là cố bắt chước Susie. Susie chắc là biết trong cái bình đó có nước ép cây cúc dùng để bôi các chỗ trật xương.
Cô gửi xe vào bệnh viện thăm bố. Bố cô mới nhận được thư của hai người con dâu, trên bì thư đề địa chỉ của bệnh viện, nhưng trong thư họ viết “Bố và Elwyn yêu quý”, và họ còn gửi hoa tới nữa. Có lẽ họ cũng không đến nỗi không biết điều. Elwyn nghĩ một cách miễn cưỡng. Lúc Elwyn ra về, bố cô đưa cho cô một bức thư nữa.
- Nó khá dài, con mang về mà đọc. Ổn không, Wyn?
- Ổn mà bố. Cô quả quyết với ông - Các bác sỹ bảo con rằng tình hình của bố rất ổn nên con không cần phải ở lại. Có lẽ con phải về trại, bố nghĩ gì vậy? Bố cô trôngcó vẻ đăm chiêu
- Bố cho rằng nếu con không về trại thì giá gỗ sẽ hạ
Cô phá lên cười
- Con cũng định nói thế đấy. Người nhà Thebold chúng ta là những nhà điều hành giỏi, kể cả điều hành từ xa. Hẹn gặp bố vào sáng mai
Sáng hôm sau Elwyn gặp bố trước khi ông được đưa vào phòng mổ, nhưng cô chỉ gặp được một lát thôi
- Con đọc thư rồi chứ? bố cô hỏi, khi cô chỉ có thể gật đầu và mỉm cười, ông cũng mỉm cười đáp lại. -Sau cái đó không có gì có thể đánh gục được bố. Đó là một sự khởi đầu mới, Wyn ạ. Chúng ta sẽ vượt qua, con gái của bố
Cả đêm trước cô đã thức rất khuya vì bức thư, và giờ đây trong khoảng thời gian tưởng như dài lê thê ở bệnh viện cô lại đem bức thư ra đọc lại một lần nữa.
Cô nghĩ nếu bố cô qua được thì đó là nhờ bức thư này và tất nhiên ông sẽ vượt qua được. Ông phải vượt qua. Ông không thể làm Nat thất vọng, sau tất cả những gì anh ấy cho ông biết
Cô muốn khóc vì cô đã ném chậu thiên trúc quì lên đầu Nat và mong nó đập vỡ đầu anh, gạt nước mắt, cô đọc mấy dòng chữ trong bức thư dài. “chúng tôi đã có kế hoạch; nếu mọi việc hoàn tất thì không có lý do gì khiến chúng ta không thể bắt đầu hoạt động vào mùa khai thác đầu xuân này. Tôi tin tưởng hoàn toàn vào điều đó, thế nên tôi đã mua toàn bộ rừng có thể khai thác trong vùng, đủ để nhà máy chúng ta hoạt động trong 5 năm.”
Và anh viết: “nếu ông đồng ý, chúng ta sẽ đặt tên nhà máy là Thebold và Cantrell”
Cái cách anh ấy ấn định thời gian. Elwyn nghĩ, cách anh ấy lập kế hoạch cho nhà máy để tác động đến bố cô, để bố cô không phải lo lắng về tương lai trước khi ông bước vào cuộc phẫu thuật. Dường như cả thế kỷ đã trôi qua trước khi bác sỹ chỉ huy cuộc phẫu thuật xuất hiện và nói với cô mấy lời nghiêm trang. Sau khi thót tim vì nhìn thấy vẻ mặt ông bác sỹ, cô bình tĩnh đôi chút và có thể nghe được phần nào những gì bác sỹ nói.
- Phức tạp hơn chúng tôi nghĩ… cô phải đợi ít nhất 24h nữa.
Cô đi đến phòng ông bác sỹ phẫu thuật và lặng lẽ ngồi xuống ghế. Elwyn ngước lên nhìn ông bác sỹ
- Xin hãy nói cho tôi biết sự thật. Tôi sẽ cố bình tĩnh. Tôi chỉ muốn biết những gì ông nói với tôi
- Chẳng có gì để nói cả. - Ông ấy khăng khăng như vậy. Sẽ chẳng có gì để nói cho tới khi họ biết được phản ứng cơ thể của Ed Thebold sau ca mổ.
Ngày hôm đó Elwyn rời bệnh viện hai lần bởi cô buộc phải làm thế. Một lần cô gọi điện về trại, và vì không thể gọi được nên cô phải nhắn tin qua Bird. Cô không biết mình đã lo âu như thế nào khi bóng tối kéo tới với những đám mây đen lấp ló phía chân trời. Nếu có ai đó trong số các anh của cô ở đây thì tốt biết bao. Hay là Gran cũng được.
Cô y tá bảo Elwyn ra ngoài một lát, cô ngồi ở phòng đợi ôn lại những lỗi lầm cô đã gây ra
- Đúng là một nơi buồn tẻ. Một giọng nói bất ngờ vang lên. - Cô y tá nói chúng ta có thể vào được rồi. Elwyn …
Nat đột ngột có mặt ở đó thật là đúng lúc. Gran nói rằng anh đã đi Klamath Falls, thế mà giờ đây anh lại ở đây, nắm cánh tay cô, đưa cô đi dọc hành lang. Cái nắm tay của anh rất chặt
- Nếu anh chị đứng ở cuối giường… - Cô y tá hướng dẫn
Một lát sau Ed Thebold mở mắt
- Hoa cả mắt. Ông phàn nàn, nhưng rồi ông mỉm cười. Ông yên lặng một lát, sau đó ông khẽ hỏi. - Đã giặt sạch chưa thế này?
Bác sỹ không hiểu Ed Thebold nói gì, nhưng Nat thì bật cười
- Ông hoàn toàn sạch sẽ, Ed ạ. Họ để ông lên bãi bốc xếp và đợi chúng tôi mang xe tải đến chở ông về
- Wyn đâu?
Elwyn tiến tới gần bố
- Bố ổn chưa con?
- Bố qua được ca phẫu thuật rồi, bố ạ
Họ đợi cho tới khi cô y tá sửa lại kim truyền dịch cho Ed Thebold xong xuôi rồi mới quay ra phòng đợi.
Tôi sẽ đi gặp bác sĩ - Nat nói - Không, không tôi sẽ ko nhượng bộ cô đâu, tôi nghĩ với tôi ông bác sĩ sẽ thẳng thắn hơn.
Anh đi gặp bác sĩ khi quay lại anh nói: - Bây giờ ta đi ăn chút gì đã nhé.
Anh lái xe đưa cô tới một chỗ nào đó cô không còn bụng dạ nào mà xác định nơi đó là đâu bởi cô không rời mắt khỏi anh, cố đọc những điều anh không cho cô biết. Và rồi cô cứ hỏi đi hỏi lại.
- Cho đến bây giờ thì tạm ổn, ông bác sĩ đã nói thế mà Wyn. Nat khăng khăng - Ông ấy rất hài lòng với phản ứng đầu tiên của bố cô. Nhưng tất nhiên trong các trường hợp như thế này đôi khi người ta phải mất 2 hoặc 3 ngày mới nói chính xác được. Tối nay người ta sẽ kiểm tra chính thức vì vậy chúng ta sẽ ở lại bệnh viện
Cô ăn bởi vì anh bảo cô rằng điều đó là cần thiết, nhưng cô không thể ăn nhiều được. Cô uống cafe và sau tách cafe thứ hai cô chợt nhớ hỏi Nat.
- Nat, sao anh lại ở đây? Anh đã nhận được tin gì ư?
Anh nhìn cô mỉm cười.
- Quý bà đó không tin tôi. Không, Wyn ạ. Cái ông tôi định gặp lại đi Porland. Đáng lẽ tôi sẽ ở đó đợi, nhưng tôi nghĩ cô phải ở đây một mình trong hoàn cảnh này. Tôi đã trải qua chuyện này, một lần rồi. Khi ấy tôi 17 tuổi. Hồi đó tôi ở nông thôn. Với lại...
Cô chờ đợi với nỗi sợ hãi phấp phỏng.
- Tôi nghĩ bệnh viện là một nơi mà tôi có thể nói chuyện với cô mà không sợ bị cô tát hay ném đồ vào người.
- Anh đừng có nói chắc như vậy. - Cô thở dài - Bây giờ đầu tôi đang muốn nổ tung đây.
Khi họ quay lại bệnh viện, cô nhất định không chịu chợp mắt một lúc, cô cũng chẳng muốn chuyện trò gì, và Nat yên lặng chiều theo ý cô. Tựa lưng vào chiếc ghế mây anh giả vờ ngủ, Elwyn có dịp ngắm anh thoải mái rồi cô nhận ra cái sẹo vẫn còn đỏ trên má anh. Chưa bao giờ Elwyn có một đêm dài như thế. Cô nhìn đồng hồ, lắng nghe những tiếng ồn không dứt của bệnh viện, rồi lại nhìn đồng hồ, tính từng phút trôi qua.
Lúc nửa đêm cô y tá đến bảo họ vào trông ông Thebold một lát để cô ấy đi uống café. Elwyn vội đồng ý ngay. Thật may là có Nat bên cạnh, nếu không Elwyn sẽ phải ở đó một mình mà nhìn bố cô nằm bất động, mặt nhợt nhạt.
Cô y tá quay lại, kiểm tra bệnh nhân của mình, rồi ra hiệu bảo họ ra ngoài.
- Ông ấy rất ổn. anh chị nên nghỉ một lát.
-Tôi không thể, Elwyn nói với Nat.
Mắt cô cứ mở thao láo cho tới khi bình minh lên và cô y tá lại tới gặp họ lần nữa.
Lần này, Elwyn cảm thấy bố cô trông khá hơn, và khi họ ra khỏi phòng bệnh cô đồng ý ra xe ngủ một lát.
- Tôi sẽ gọi cô dậy khi bác sĩ tới. Nat hứa.
Cô không ngủ, cô ngồi trong xe nhìn thành phố thức giấc cho một ngày mới. Cô vừa ngáp vừa nhìn người ta đi lại cô nhận thấy những bước chân người thật nặng nề chậm chạp và cảm thấy họ là một phần của những cơn đau ban đêm trong bệnh viện.
Gần sáng trời đổ mưa và cho đến giờ trời vẫn đang mưa lấp phất. Chắc cô cũng lơ mơ một lát bởi vì cô đã nghe thấy tiếng gõ và cửa xe của ông bác sĩ trước khi cô nhìn thấy ông ta.
- Tôi phải đến bệnh viện sớm vì có cấp cứu. Ông bác sĩ nói và mở cửa ngồi vào trong xe với cô
- Không, không phải là bố cô ; một người bị tai nạn. Chắc cô cũng biết lúc sáng sớm và tối nhập nhoạng là giờ cao điểm của những vụ tai nạn. Cơ thể của bố cô phản ứng rất khá. Dĩ nhiên, tôi không dám nói trước điều gì.
Nhưng Nat bảo với cô rằng các bác sĩ luôn nói như vậy.
- Tôi muốn nói với cô về tương lai, tôi biết cô đang sống trong một trại khai thác và cô định đưa ông Thebold về đó sau khi ông ấy được ra viện. Tôi không nghĩ cô làm như thế là hợp lí. Tôi chắc rằng ông ấy sẽ không chịu nằm yên ở đó mà tĩnh dưỡng trong khi công việc của trại này bày ra trước mắt đâu....
Nat gợi ý tìm một nhà an dưỡng ở một nơi có khí hậu ấm áp để Ed Thebold có thể bình phục sức khoẻ hoàn toàn.
- Nếu mà là mùa hè thì ở trại được. Nhưng đằng này mùa đông sắp đến.
Trong khi Nat nói, Elwyn ngước nhìn lên những hàng cây trước mặt. Cô thấy những cây tùng Douglas cao lừng lững và những cây thông già đứng suy tư. Mỗi tuần ở viện là bao nhiêu cây tùng, bao nhiêu cây thông; mỗi tuần ở nhà an dưỡng; mỗi tuần ở nơi có khí hậu ấm áp sẽ có bao điều xảy ra?
- Bất cứ điều gì tốt nhất cho bố tôi đều phải được làm. - Cô nói.
- Tốt, giờ ông ấy có thể gặp cô một lát trước khi cô về trại.
Đúng là họ chỉ gặp Ed Thebold được một lát thôi, Nat đã tóm tắt cho cô những gì nên nói.
- Con chưa đi sao? - Bố cô hỏi.
Cô đáp: - Nat không muốn con lái xe về một mình ban đêm. Anh ấy nói thỉnh thoảng trời có sương mù.
- Ừ, đúng vậy.
- Con đoán anh ấy đã cho bố biết rằng người anh ấy cần gặp đã đi Portland đến thứ 5 mới về, vì vậy con sẽ quay về trại. Con còn phải lợp một bộ ván nữa.
- Không thể lợp khi trời mưa. Không cần lợp khi trời không mưa.
Câu nói chế giễu của bố khiến cô yên tâm hơn cả những lời nói của bác sĩ và y tá. Cô cười, không dấu nổi sự nhẹ nhõm trong lòng.
- Hẹn gặp bố ngày mai. - Cô nói.
- Chiều, không phải là đêm con gái ạ.
- Tuân lệnh, thưa ông chủ!
Nat đợi ở bên ngoài. Anh nghĩ cô sẽ phải nghỉ đã rồi mới quay về trại, nhưng cô nói cô không thể. Cô bảo nếu buồn ngủ quá, cô sẽ cho xe vào vệ đường và làm một giấc.
Anh sẽ lo mọi chuyện. Từ việc gọi cho các con của Ed Thebold đến việc duy trì liên lạc với bệnh viện.
Đến tối anh sẽ cố gọi điện thoại về trại; nếu không được. Anh sẽ để tin nhắn ở Bird để sáng hôm sau lái xe tải ghé đến nhận.
Cô ngồi vào trong xe và ngước lên nhìn anh, tự hỏi không biết nếu đêm trước không có anh thì cô có ngồi ở viện cả đêm nổi không? Rồi cô cố diễn đạt sự biết ơn của mình thành lời.
- Nat... tôi... - Cô lúng túng. - Cám ơn anh.
- Không cần đâu - Anh cũng lúng túng ko kém. - Tôi muốn làm vậy, cô biết mà.
Elwyn không nhớ cô đã lái xe về được bao lâu rồi. Như một cái máy, cô cho xe chạy qua thung lũng Rogue, lên đồi Jackson và xuống thung lũng Applegate, đến Greek mà vẫn không nhận ra là cô đã về tới đó. Cô chỉ tỉnh táo khi cô nghe thấy tiếng xe gầm rú phía trước và nhìn thấy Danny đang cho xe xuống dốc với một các móc chấp ngất gỗ. Có lẽ đã đến lúc mình phải liều vậy, cô nghĩ.
Cô nhớ là mình đã ra khỏi xe, đã nói với Gran rằng bố cô đã qua ca phẫu thuật, nhưng vẫn còn chưa thoát khỏi tình trạng nguy hiểm, cô nhớ là cô đã ngạc nhiên trước quang cảnh ấm áp của cái nhà kho nơi cô làm chỗ ngủ, và cô không còn nhớ gì nữa.
Khi tỉnh dậy cô nằm một lát nghe một thứ âm thanh mà cô không tài nào nhận ra nổi, một âm thanh rất lạ. Cái nhà kho tràn ngập một thứ ánh sáng lung linh, lửa trong lò sưởi lớn đang bập bùng nhảy nhót qua cái cửa lò được ghép bằng đá vân; tuy nhiên ngay cả trong lúc chạng vạng tối căn phòng cũng có vẻ rất rạng rỡ, tươi sáng.
Tuyết! Elwyn muốn khóc oà lên. Thế mà Gran đã nói rằng mùa đông này sẽ không khắc nghiệt lắm.
Elwyn ngồi dậy, hai vai run rẩy, cô đối mặt với sự thật. Tuyết dày và các máy móc sẽ không thể hoạt động được. Một cái máy kéo không thể cho biết chắc được. Liệu nó có đi đúng đường kéo không hay lại va vào một đoạn cây cụt nào đó. Các xe tải sẽ không thể xuống bãi tập kết gỗ được. Và sẽ không có nguồn thu nào được trả cho nhà an dưỡng để giúp Ed Thebold bình phục ở một nơi có khí hậu ấm áp hơn.