Chương 9
Cánh cửa bập mở, một bóng người hiện ra, rồi rón rén đi vào.
- Jugger!
Một tiếng rú đau đớn kèm theo một cú đấm đánh uỵch và Jugger nhảy dựng lên.
- Chúa ơi, cô Wyn. Tôi chỉ đến để cho củi vào lò sưởi thôi mà.
- Jugger, trời đang có tuyết.
- Đúng, nhưng đó là tuyết ướt. Sẽ không kéo dài đâu.
- Ông chắc không?
- Gran chắc mà. Tôi nên đi báo cho bà ấy biết là cô đã dậy. Ôi, suýt quên, Nat gọi điện đến cửa hàng, đường dây tới chỗ chúng ta bị mất liên lạc, lúc nào có tuyết cũng vậy cả. Danny mang tin nhắn về. Bố cô đang khá lên. Nat nói ngày mai cậu ấy sẽ gọi điện sớm để chiếc xe tải đầu tiên mang tin lên cho cô.
Elwyn kéo gối kế cao và nằm xuống một lát để tận hưởng sự thoải mái hiếm hoi. Sau đó cô ngồi dậy và nhìn ra ngoài. Cô biết tuyết sẽ không kéo dài vì có bao giờ Gran làm cô thất vọng đâu nhỉ? Cô có thể tận hưởng cơn tuyết rơi đầu mùa.
Khi cô đang ngắm tuyết thì đội thợ về trại trong chiếc xe phủ trắng tuyết. Họ làm việc muộn quá, cô nghĩ. Họ không đi ăn tối trong thời tiết lạnh và ẩm ướt này sao?
Cô thấy vui với ý nghĩ về căn nhà chính ấm áp nơi thợ ngủ, về cái lán hong quần áo ướt cho họ, về căn phòng nhỏ nơi họ có thể ngồi quây quần chơi bài không biết chán.
Nghĩ tới đội thợ và bữa tối của họ, cô chợt nhận ra mình cũng chết đói tới nơi. Cô phải thay quần áo và xuống bếp.
Cô bước vào bếp, Jugger đã quay trở lại, đang lom khom với cái khay lớn trong tay, một cái khay đượ lót khăn với những đĩa thức ăn bốc khói nghi ngút.
- Gran bảo cô mặc cái áo choàng của bà ấy vào và ngồi cạnh lò sưởi. Jugger nói: - Nhưng tôi khuyên cô, nếu cô mà mặc áo choàng của bà ấy vào thì chả ai nhận ra cô đâu.
Jugger nhìn quanh băn khoăn.
- Chỗ này thông trống quá. Ông ấy phàn nàn. chúng tôi phải che đầu kia cho kín lại trước khi mặt trời lặn mới được. Ông ấy dựng vội cái mà ông ấy gọi là "giải pháp tình thế ", một cái ghế tựa lớn với cái mền chăn lót xung quanh, rồi lặng lẽ đi ra.
Đứng không vững. Elwyn cố tìm được một chiếc áo choàng bằng vải bông rồi mau chóng mặc áo và đến ngồi trên cái ghế cạnh lò sưởi. Dần dần hơi ấm của lửa và thức ăn nóng khiến cô lấy lại cảm giác.
Đó là những gì Gran muốn cô nghĩ. Bà ấy và Jugger đã làm điều đó cho cô và đó chính là điều mà cô phải mang lại cho bố cô. Hoặc phải để ai đó làm cho ông. Cô nghĩ tới Nat, anh người tàu mà bố Nat đã đưa về chăm sóc cho anh và hiểu ra rằng chính là điều Nat tìm thấy ở Susie, một sự ấm áp, quan tâm cả về thể xác lẫn tinh thần.
Gran tới, trông bà như một người tuyết. Bà ấy đứng trước đầu hồi căn nhà trống hoắc rũ rũ tuyết trên người.
- Tuyết đầu mùa bao giờ cùng tuyệt. Bà ấy nói.
- Đây là lần đầu tiên cháu thấy tuyết rơi đấy.
- Tuyết sẽ không rơi quá một ngày đâu. Mac nói nếu thời tiết xấu khiến họ không thể làm việc được thì họ sẽ làm bù vào các chủ nhật. Mac còn có một ý kiến nữa. Tôi bảo cậu ấy đến gặp cô mà nói.
Mac đến, Elwyn tròn mắt ngồi nghe anh trình bày ý tưởng của mình.
- Nếu thứ 2 tới chúng ta có thêm chiếc máy kéo nữa thì tôi sẽ để máy kéo lên đây bốc xếp, trong khi chúng ta không thể xuống hẻm vực được.
- Từ trại ra đến đường cái, chúng ta có một nửa đường kéo, nếu đường không quang thì chúng tôi sẽ lắp một lưỡi cào tuyết vào máy và sẽ dọn đường luôn.
- Khi trời mưa to các xe tải có thể bị sa lầy nếu điểm tập kết gỗ vẫn nằm ở vị trí hiện nay. Nếu họ có thể lái xe lên, chúng ta sẽ cho xếp gỗ ở trên này. Tôi tính chúng ta có thể giao gỗ tận đến khi các nhà máy đóng cửa.
- Nhưng, anh Mac à, liệu có đủ gỗ cho xe chạy suốt ko?
Mac cười: - Chúng tôi đảm bảo. Chúng tôi có thể điều khiển được sản lượng. À, ông chủ ra sao rồi?
Mac trông rất trầm tư khi nghe Elwyn kể về tình hình của bố cô, rồi anh nói: - Cô bảo với ông ấy là chúng tôi tất cả đang làm việc vì ông ấy đấy. Ngay khi bác sĩ cho phép, tôi sẽ tới thăm và cho ông ấy biết ý tưởng đẩy nhanh tiến độ công việc hiện giờ.
Ngày hôm sau Elwyn nhận được tin về bố cô. Đấy là tất cả những gì cô đã nói với bố, bởi đối với cô ông dường như yếu đi nhiều. Nếu trước đó Gran không nói cho cô biết trước thì chắc cô đã thất vọng lắm, bà Gran đã nói: - Elwyn ạ, các ca mổ cũng giống như những chiếc xe tải thôi. Chúng xuống đồi, rồi tăng tốc. Sau một hồi chúng lại leo dốc tiếp theo, về số, rồi bắt đầu dùng sức mạnh riêng của chúng. Không phải chúng thụt lùi hay đi chậm lại; thế nào rồi chúng cũng trở về tốc độ của chúng.
Và bây giờ Thebold hỏi Wyn: - Vậy là con thích Mac hả?
- Vâng, bố ạ, con nghĩ anh ấy đã có rất nhiều ý tưởng hay mà không có cơ hội để thực hiện.
- Chúng ta sẽ cho Mac cơ hội. - Bố cô nhắm mắt lại và Elwyn cảm thấy dường như ông ấy phải cố lấy hết sức lực mới nói thêm được mấy lời. - Có Mac bên con thật tốt Wyn ạ.
Elwyn rời phòng bệnh, niềm hy vọng vừa nhen lên tối hôm trước đã tiêu tan. Thậm chí khi thấy Nat Cantell đợi ở ngoài Elwyn cũng không vững tâm lên được.
Đối với cô việc tin rằng bố cô sẽ hồi phục là rất khó khăn. bởi trong kí ức của cô ông luôn là người đàn ông không bao giờ ốm đau. Nat đưa cô ra phòng đợi. Khi tôi gặp ông ấy, ông ấy đã không còn là một người khoẻ mạnh, vì vậy sự thay đổi này đối với tôi không lớn lắm.
- Đó là lí do tại sao tôi không thể tha thứ cho bản thân mình được - Elwyn bảo Nat: - Ôi, tôi biết tôi đã chẳng có gì để nói về chuyện đi học, tôi ghét cái ý ấy.
Nhưng trước kia, nếu tôi không khăng khăng nổi loạn, thì bố tôi đã cưới một người phụ nữ để chăm sóc cho ông rồi. Gran đã nói....
À ra vậy, vấn đề của cô là thế đấy. Cảm giác tội lỗi, đợi đấy, tôi sẽ phải xử lí cái bà Grant Hanks đó mới được, này, Wyn, cô vừa nói là cô bị ép đi học, rằng cô ghét điều đó. Được lại nói về chuyện đó, nếu bố cô quyết định tái hôn, ông ấy sẽ làm cho dù cô phản đối đi nữa. Cô và bố cô rất giống nhau, Wyn ạ; cả hai người đều sống và thở nhờ rừng. Ở đây có cái gì đó.... Nat dẫn cô đi dọc hành lang từ phòng của bố cô.... làm cho cô nhận ra rằng cô có những cảm giác khác.
Cách anh an ủi cô mới hiệu quả làm sao! Cô nhớ lại người cha của cô trong những ngày họ còn ở vùng đầm lầy. Khi ấy ông vẫn khoẻ mạnh, ít nói, nhưng hễ nói là như đinh đóng cột.
Làm sao cô có thể vượt qua mà ko có Nat. Sau khi anh cưới Susie và sống với những đồ gốm đó, cô sẽ ra sao đây? Đêm đó, trong căn phòng chán ngắt của bệnh viện, nhưng lại có ý nghĩa với cô biết bao. Cô như thể một cây nho, vươn những cái tua mỏng manh của mình ra bám chặt lấy anh như bám lấy một cái trụ cột vững chắc để phát triển. Và đó là lần đầu tiên cô hiểu ra mình cần một người khác.
- Nat, anh sẽ nói là bố tôi đã sai lầm khi nuôi tôi ở một trại gỗ ư?
- Không, Nat quả quyết - Tôi nghĩ rằng quan điểm sẽ tha thứ tất cả, kể cả việc một người lớn đánh một đứa trẻ là sai. Thứ nhất, nó khiến người ta thoát khỏi trách nhiệm cá nhân đối với hành động của riêng họ. Thứ hai....
Elwyn đợi.
- Đối với tôi tính cách của con người giống như những cái cây. Cô có thể uốn chúng, chất rác lên nó, nhưng cho dù chúng có bị làm cong như thế nào, chúng vẫn cứ vươn ra ánh mặt trời.
- Nếu chúng có sức mạnh Elwyn nhận xét.
- Và tuỳ thuộc vào mỗi loài nữa.
Elwyn thở dài. Người đàn ông này sẽ giam hãm cuộc đời mình với Susie. Cô cố không khóc. Nhưng nếu những gì Susie có thể mang lại chính là cái anh ấy cần....Cô nhớ đến những cái cây mọc nghiêng khi mà một phần rễ của nó phải tìm đất để có thể phát triển tốt nhất.
- Hãy đi uống chút cà phê đã. Anh gợi ý. - Tôi biết cô còn đợi gặp bác sĩ rồi mới về.
Cô không muốn đi. Cô không muốn ngồi uống ca phê với đôi mắt ngấn lệ, cô không muốn anh đọc thấy những điều trong mắt cô. Cô nghĩ đến những cô bạn học ở Wilwood và nhớ đến vẻ hân hoan của họ khi lên kế hoạch quyến rũ bạn trai của những cô gái khác. Giờ đây, cô ước gì hồi ấy cô chú ý tới các mánh khoé của họ.
Nat đưa cô tới một quán cà phê nhỏ, và trong khi cô ăn những gì anh ép, anh đã nói cho cô biết rằng anh sẽ đi Klamath Falls vào ngày hôm sau.
- Nhưng trước khi đi, tôi sẽ ghé qua trại nếu điều đó giúp cô yên tâm.
- Nhưng tôi muốn vào viện với bố tôi.
- Ed nói rằng hôm qua ông ấy phải làm ra vẻ khá lên nếu không cô sẽ không chịu về trại. Như thế khiến ông ấy can đảm hơn là những gì bác sĩ và tôi có thể nói.
- Làm sao anh lại có thể biết trước là anh phải đi. Cô hỏi.
- Khuôn mặt Nat Cantrell bỗng đỏ bừng hệt như màu tóc của anh.
- Tại sao, à tôi...
Đôi mắt màu xanh lam của cô liếc sang anh thật nhanh, môi cô bỗng nở nụ cười.
- Tôi biết mà - Cô bảo anh. Cô đang nghĩ. Cô chợt hiểu ra rằng chính cái người ở Klamath Falls đang đợi Nat chứ không phải Nat đợi anh ta.
- Tôi nghĩ, tôi nên nói cho anh biết. - Cô quyết định. - Anh đã gọi điện cho ông bác sĩ vào hôm thứ 2 sau khi bố tôi phẫu thuật. Ông ấy là một người quen của anh, tôi tin thế. Đó là lí do tại sao bố tôi gọi ông ấy vào. Bác sĩ đã nói cho anh biết tình hình của bố tôi và anh vội về đây vì nghĩ rằng anh có thể giúp được. Thebold học con gái ông ấy. Nếu mai anh đi thì có nghĩa là bố tôi đã qua cơn nguy hiểm.
- Ồ dĩ nhiên tôi đã ở đó vì công chuyện liên quan tới cả tôi và ông ấy. Cô thấy đấy, Ed sẽ lo chuyện nguyên liệu còn tôi sẽ điều hành nhà máy.
Elwyn lắc đầu và vẫn mỉm cười.
- Nat, anh có đất ở rừng để khác thác trong mùa xuân tới. Anh được mọi người vùng này coi trọng. Có đầy người muốn chộp lấy cơ hội hợp tác với anh. Đáng lẽ anh không nên đợi để xem bố tôi bình phục nhanh hay chậm.
Anh lúng túng tìm cách chống chế lại những lời Elwyn vừa nói, rồi anh chợt tháo gỡ bế tắc bằng một câu hỏi.
- Vậy sao trước đây tôi không làm thế chứ? Tôi có đất, có rừng để khai thác lâu dài, cô biết mà.
- Trước đây anh đã nói với tôi rằng anh đời người nào đó sẵn lòng chịu chặt những cây gỗ già trước khi rừng cây non trưởng thành. Bây giờ chúng đã trưởng thành rồi. Không ai lại muốn đánh bạc như thế.
- Cô và Gran - Anh ca cẩm. - Nhưng một ngày nào đó tôi sẽ quyết định.
Họ quay lại bệnh viện. Cô y tá cho phép Elwyn vào thăm bố cô lần nữa. Cô cảm thấy có chút ít thay đổi và cuối cùng đã thấy nó qua dáng vẻ của ông. Bố cô có vẻ đang ngủ ngon. Bác sĩ dường như cũng lạc quan hơn. Elwyn trở về trại trong tâm trạng vui vẻ hơn những lần thăm trước.
Tôi nghĩ chi phí cho bệnh viện sẽ cao lắm. - Tối đó Gran thì thầm với Elwyn. - Cho bố cô ấy mà. Tôi đang tính chúng ta phải kiếm thêm ở đâu đây.
Elwyn giở hoá đơn của bệnh viện ra xem, các hoá đơn cô vừa thanh toán. Hoá đơn tới đây sẽ cao hơn, đây mới chỉ là chi phí trước khi mổ mà bảo hiểm không chi trả.
Mỗi tuần sẽ mất khoảng 400 dollars. Elwyn nhẩm tính. -Vậy lại còn chi phí phát sinh. Còn tiền trả cho bác sĩ phẫu thuật và các phụ tá của ông ấy nữa và còn....
- Thế không đủ sao? - Gran rên rỉ. - Chúa ơi, tôi đang nghĩ bớt một dollar ở chỗ này,50 cents ở chỗ kia, vấn đề là phải kiếm thêm ở đâu cho nhanh.
- Đúng đấy - Elwyn đồng tình. - Và chỉ có 5% trong tống thuế thu nhập, mùa khai thác lại sắp khó khăn đến nơi, rồi lại không có gỗ mà chở nữa..... Ơn chúa cháu sẽ mang mọi thứ theo, Gran ạ. Mỡ bôi giày ở đâu nhỉ?
- Cô định làm gì vậy?
- Chặt gỗ, khi thợ không nhìn thấy, cháu sẽ làm khẩn trương.
- Thế còn việc làm ở nhà thì sao?
- Cháu sẽ làm vào lúc rỗi. Bố cháu đến mùa xuân mới về cơ mà.
- Tôi và cô cũng chẳng đáng kể. Gran buồn bã nói.
Elwyn nhìn lên với ánh mắt nặng trĩu lo lắng và ân hận.
- Gran cháu xin lỗi, cháu sẽ xoay sở được bằng cách nào đó.
- Có lẽ cách duy nhất để vượt qua là giữ gìn sức khoẻ của cô. Tất cả đều cần có một cái đầu; nếu cô ốm hoặc bị thương thì chúng tôi chả có gì ngoài đôi tay. Chả có gì hết. Còn nữa, những người thợ của chúng ta sẽ phát xấu hổ khi họ biết cô làm công việc của họ. Họ sẽ nghĩ rằng họ làm không tốt nên cô mới phải tự tay làm.
Nghe đến đó Elwyn không chịu nổi nữa. Cô chạy ra khỏi bếp. Cô ko đi đâu xa. Thời tiết giá lạnh buổi tối làm cô lạnh buốt đến tận xương. Mình đâu có làm việc bên những bếp lò hồng rực và mình cũng đâu còn là một con bé 16 tuổi, cô nghĩ. Mình đang yêu cầu Gran chuyển chỗ từ lò nướng vào trong một chiếc tủ lạnh.
Cô bước chầm chậm quay về.
- Gran, một đứa con gái có thể ngốc vậy sao?
- Có một số điều cô sẽ không bao giờ học được từ kinh nghiệm. Gran quả quyết - Cô sẽ sớm nhận ra thôi.
Elwyn đã tìm được một công việc cô có thể làm. Trong khi họ chưa có thời gian để làm hai đoạn đường cong từ con đường hẹp tới trại và tới bãi tập kết gỗ, họ cần một người điều khiển. Với những chiếc máy kéo mang gỗ tới chỗ tập kết và những xe tải bốc gỗ tại những thời điểm khác nhau, công việc đòi hỏi phải có ai đó hướng dẫn để giữ an toàn cho người và phương tiện. Elwyn là người duy nhất không nằm trong bảng lương.
Cô tạm bỏ việc làm ở nhà để ném mình vào công việc mới giữa trời gió rét, cho tới khi cô bắt được nhịp độ của công việc và tính được những khoảng thời gian trống cho phép cô lái xe về trại để tranh thủ tiếp tục công việc dựng nhà.
Hai tuần đầu cô kiểm tra công suất của chiếc máy kéo cô mới thuê xem liệu cô đầu tư lỗ hay lãi. Tuy kết quả chưa được như ý muốn song khi thời tiết trở nên khắc nghiệt hơn họ sẽ có thể dọn sạch đường tới bãi tập kết gỗ và đảm bảo được thu nhập mà đáng lẽ họ không thể giữ được Trừ khi các nhà máy đong cửa trước khi họ có thể dọn đường.
Ed Thebold đã qua giai đoạn nguy hiểm và đang bắt đầu bình phục. Nhưng với những chuyến thăm bố thường xuyên, Elwyn chỉ thấy ông chỉ khá lên chút ít và cô mới hiểu bố mình đã ốm nặng biết chừng nào
Việc Nat Cantrell trở về đã khiến Thebold khoẻ lên trông thấy. Ngày hôm đó cô ý tá bảo Elwyn rằng cô ấy tin Nat là một liều thuốc bổ đối với Thebold.
- Chính cái chuyện nhà máy mà ông Cantrell nói đã vực ông Thebold dậy. Anh chàng đó biết nói bao nhiêu là vừa. Anh ấy đã cho ông Thebold cái để nghĩ đến, nhưng lại không làm cho ông ấy cảm thấy rằng ông ấy phải nhảy ngay ra khỏi giường để tham gia.
Ngay sau khi ở Klamath Falls về, Nat ghé qua trại và anh hết sức ngạc nhiên khi nhìn thấy Elwyn. Cô đang ngồi hướng ra cái đầu nhà kho chưa làm xong khâu vá một thứ gì đó đỏ tươi.
- Ôi! Anh reo - Cô đang làm cờ để báo hiệu ư? Thoạt đầu tôi đã nghĩ.... Nhưng rồi đáng ra tôi phải biết là cô ko bao giờ...
Hai gò má Elwyn đỏ bừng lên
- Anh có thể tưởng tượng ra ai đó lại đi làm cờ hiệu bằng vải đỏ với một cây thông thân vàng với những chiếc lá xanh thêu ở giữa hay không? Tôi làm rèm cửa cho căn phòng mới đấy. Tôi muốn nó trông vui mắt một chút để bố tôi hài lòng. Rồi cô bật cười thành tiếng.
- Cô cười gì thế?
- À, tôi chợt nhớ đến cái hồi chúng tôi thuê một người nội trợ cho trại. Bà ấy treo những cái rèm bằng đăng ten lên các cửa sổ. Bố tôi luôn túm chúng rồi thắt nút lại. Ông ấy nói ông không thể nhìn ra ngoài được Tôi nghĩ những cái rèm này rồi cũng sẽ bị kéo về một bên để khỏi che mất tầm nhìn của ông ấy.
- Tôi cho rằng trong ngôi nhà nên sử dụng một chút màu sắc tươi tắn. - Nat nói, và Elwyn lập tức nghĩ đến Susie.
Sau đó Nat nói đến chuyện nhà máy, Elwyn lắng nghe với vẻ hài lòng. Anh đã mua lại thiết bị của một nhà máy cách đó không xa lắm. Nhà máy đó do một người sống ở miền Nam của bang sở hữu, nhưng ông ta không hứng thú với công việc điều hành một nhà máy gỗ vì thế ông ta đã bán mọi thứ đi.
- Tôi mua được tất cả với giá rẻ bất ngờ.- Anh tiết lộ - Chúng ta có thể vận chuyển về đây dễ dàng.
Sẽ cần mấy phòng nữa cho công nhân của nhà máy. Nếu Elwyn biết thì Nat muốn cô cho mấy ý kiến về sở thích của phụ nữ....
- Sao lại là tôi? Susie biết về phụ nữ rõ hơn kia mà.
- Những phụ nữ đến làm việc cho nhà máy giống cô hơn. Anh nài nỉ, và biết không biết thế nào cô lại nhận lời.
Cô nhìn thấy từ phía dưới vực chiếc máy kéo cô thuê đang tiến đến đoạn đường cong, những bó gỗ nhấp nhô phía sau máy. Cô vội vàng vớ lấy cờ và chạy ra điểm báo hiệu nơi một chiếc xe tải đang tiến đến có thể nhìn thấy. Ngay khi máy kéo tiến tới bãi xếp gỗ, cô sẽ được nghỉ cho tới khi nào gỗ được xếp xong.
Họ đi vào bếp uống cafe rồi đi thăm nơi ở mới mà cô chưa hoàn thiện. Nat có vẻ rất thích chỗ đó. Anh bảo anh sẽ giúp họ dọn nhà mới nếu đội thợ quá bận. Nhưng Elwyn lắc đầu.
- Họ đã lên kế hoạch cả rồi, ngay cả tờ giấy dán tường cuối cùng, nhưng anh có thể đến dự tiệc mừng tân gia đấy.
Thế rồi Elwyn thấy rằng Nat không thể tới dự buối tiệc mừng đó, anh phải tham dự một cuộc họp ở Portland, nhưng trước khi đi anh nói: - Tôi sẽ yên tâm hơn khi cô ở đây, Wyn ạ. Tôi chẳng thích những tối lạnh trời cô phải ở trong cái lều đó. Có nhiều điều để sống hơn là ngủ và làm việc Wyn ạ!
Elwyn đang khám phá điều đó. Cô ngạc nhiên với chính mình khi nhận ra cô quan tâm đến căn nhà mới nhiều như vậy. Cô kết hợp 3 ô cửa sổ lớn thành một bức tường kính hướng ra hồ và những ngọn núi phía xa xa.
Gran kiếm được những quyển tạp chí và họ ở trong nhà bếp nghiên cứu chúng. Rồi những anh thợ rừng cũng truyền nhau xem, vừa xem vừa kêu trời vì giá đồ nội thất tăng ghê quá. Một giá sách có thể xoay, với những ngăn để gạt tàn và tẩu thuốc. Mấy chiếc bàn dùng để uống cafe và một chiếc ghế tựa cho Elwyn, ấy là chưa kể tới một cái giá đựng sách dùng chung cho mọi người.
- Ngoài một lò sưởi thì chỉ cần như một nhà nghỉ qua đêm trên núi thôi. Tất cả thoả thuận như vậy. Chả là người ta không làm lò sưởi trong các nhà nghỉ qua đêm trong núi.
Susie gửi tới một giấy mời Elwyn dự bữa tối nhân ngày lễ tạ ơn với họ. Cô ta không nói rõ những người cô viết " họ " là ai. Elwyn viết trả lời bằng văn phong tiêu biểu nhất của Wildwood, thông báo rằng cô chấp nhận lời mời nhưng cô sẽ ăn tối tạ ơn với bố cô và sau đó sẽ ăn với đội thợ rừng của trại.
Vào ngày lễ tạ ơn. Ed Thebold được ăn bữa ăn có thức ăn rắn đầu tiên kể từ khi ông bị phẫu thuật. Elwyn với khay thức ăn trên tay, cảm thấy chưa bao giờ biết ơn hơn thế. Buổi tối khi cô về trại, cô nhìn thấy từ căn nhà mới hắt ra một thứ ánh sáng ấm áp qua các ô cứa sổ, cô cảm thấy muốn tạ ơn hơn bao giờ hết.
Tuần tiếp theo Ed thebold được chuyển tới một căn nhà an dưỡng và thế là mấy khoản chi phí nhờ đó mà được cắt giảm. Ngoài hai trận tuyết rơi dày khiến công việc của đội khai thác bị ngưng trệ ít ngày, mùa đông dường như không mấy khắc nghiệt.
- Cháu nghĩ cháu sẽ vượt qua được Gran ạ Cô bảo với Gran.
- Nếu chúng ta có thể kiếm đủ tiền nộp thuế quý này và đủ tiền sinh hoạt qua mùa đông.
Cô bắt đầu tạm thấy thư thái đôi chút. Nat Cantrell đã đi lo công việc tháo máy móc để chuyển về. Một đội sẽ bắt đầu được tuyển vào đầu năm để xây cất nơi ở tạm rồi sau đó sẽ xây nhà xưởng. Đến lúc ấy Nat luôn ở đó.
Jugger mượn xe ô tô của Elwyn để chở Gran đi mua sắm cho lễ giáng sinh. Cả 2 giải thích, họ không muốn cô đi cùng, họ bỏ cô ở lại trồng cây một mình quanh nhà bếp và nhà mới.
Giáng sinh đó chắc phải là một giáng sinh rất tuyệt cô nghĩ khi lôi ra những bọc gói gồm vô số những đồ trang trí mà cô mang từ miền Nam về. Gran và Jugger cùng những người thợ rừng, những người đã quên Giáng sinh là điều gì đó có ý nghĩa hơn món gà tây, sẽ được quây quần trong nhà bếp đế hướng một Giáng sinh ấm áp.
Và có lẽ Nat sẽ ghé tới.
Elwyn có một món quà cho anh, một món quà hoàn toàn riêng tư. Đó là một cuốn sách đại cương về rừng.
Màn sương dày hiện rõ dưới ánh đèn pha khi Gran và Jugger lái xe về. Jugger phấn khởi khuân vào nhà những gói những hộp gì đó được dán kín đầy bí mật.
- Gặp Nat dưới phố. - Gran thông báo. - Trông bảnh bao lắm. - Tối nay chắc anh ta ăn tiệc ở nhà Susie, đúng thế.
- Vậy ư? Elwyn hỏi.
- À, tôi đã nói cho cô biết chưa nhỉ? Susie cuối cùng đã tóm được anh chàng của cô ấy. Tối nay cô ấy sẽ tuyên bố đính hôn.