← Quay lại trang sách

Chương 10

Trên nhà chính những người thợ rừng đang ngồi bàn tán chuyện đó. Chiều thứ 6 khi cô gái Gyppo đưa ngân phiếu thanh toán cho họ cô vẫn rất ổn. Lúc đó, trông cô xinh xắn như một con hoạ mi rừng với bộ đồ màu đỏ, và một nhành dâu tây cài trên tóc. Thế mà bây giờ cô lại buồn.

- Không thể có chuyện sức khoẻ của ông chủ đang xấu đi đúng ko? - Một người nói.

- Không, Ed Thebold không như vậy. Gran và Jugger đã vào thăm ông hôm thứ 7 và họ thấy ông đang khá lên. Dầu vậy ông có vẻ bồn chồn. Họ bảo trông ông ấy chẳng giống như một người đang an dưỡng cả.

- Sau đó ông có đi miền Nam không?

- À, giờ thì có lẽ đó chính là vấn đề khiến cô ấy lo lắng. Cô ấy đã cố hết sức để trả chi phí cho viện, cho bác sĩ, y tá và các khoản khác. Có lẽ trong mùa khai thác khó khăn này cô ấy sẽ không tìm ra cách kiếm tiền để giửi ông già xuống đó đâu. Này các anh có dành dụm được ít nhiều không? Tôi tính nếu chúng ta góp lại....

Họ đã dùng tất cả cho lễ Giáng Sinh. Họ đã góp tiền lại để mua đồ trang trí, mua một cái Radio Cassette loại tốt. Thứ đó là để dành cho cô gái Gyppo của họ. Thậm chí họ đã mua rất nhiều băng nhạc, những băng đắt tiền bởi họ tin rằng chúng là những băng hay nhất.

Nat Cantrell không biết phải làm gì. Mấy lần anh cố tìm cách gặp riêng Elwyn, nhưng cô cứ tránh mặt anh và trong khi đội thợ rừng đối xử với anh như một thành viên của đội, anh không chắc Elwyn có hài lòng hay không.

- Có chuyện gì vậy Gran? Gran? - Anh hỏi. - Cô ấy đang vui rồi lại lầm lì rồi lại cáu giận. Cô ấy thậm chí chẳng buồn khiêu chiến với cháu nữa.

Gran lắc đầu.

- Con trai à, tôi không biết. Có gì đó đã xảy ra, và cô ấy không nói cho tôi biết, khi mà cô bé ấy mà đã không muốn nói thì chịu chả ai tìm ra nổi tại sao đâu. Trước đây khi tôi còn ngủ cùng cô ấy, thỉnh thoảng chúng tôi có tâm sự với nhau. Bây giờ cô ấy ngủ ở phòng của bố cô ấy, cô ấy vào đó là đóng cửa luôn.

Có lẽ cô ấy sẽ làm cái phòng đó sốt lên mất. Anh lẩm bẩm. Cháu ước gì chúng ta có thể khiến cô ấy quan tâm đến những chuyện ở dưới Apllegate. Nếu cô ấy gặp những phụ nữ dưới đó thể nào cô ấy cũng thích họ cho mà xem. Một cô gái trẻ như cô ấy không thể chỉ quanh quẩn trong một trại gỗ như thế này.

Tôi biết, Gran thở dài thườn thượt. Nhưng hễ tôi nói với cô ấy về Applegate là y như rằng cô ấy rên rỉ: Gran làm ơn đi, cháu đã nói là cháu không thích mà lại.

Cantrell cũng băn khoăn về tình hình tài chính của trại. Anh không muốn đề cập vần đề đó với Thebold, không muốn làm ông ấy lo lắng; và bây giờ anh nói chuyện đó với Gran.

- Elwyn vừa xoay xở được rồi. Nhưng đừng có mà đề nghị giúp Nat ạ, nếu không cậu sẽ được đánh nhau như cậu muốn đấy, dù sao cũng không nên. Thật không công bằng nếu bắt cô ấy phải đánh nhau trong một thời điểm như thế này.

Nat Cantrell buộc Gran hứa rằng Nếu Elwyn cần giúp gì thì bà hãy cho anh biết, rồi anh đi. goài ra anh cũng để lại cho Elwyn một món quà. đó là một cuốn sách y hệt cuốn sách Elwyn đã gửi bưu điện tặng anh, chỉ có điều anh chưa nhận được nên không biết sự trùng hợp đó.

Hôm trước lễ Giáng sinh, Gran cùng Elwyn mở món quà đó ra. Bà dang rộng hai tay ôm lấy Elwyn và cứ thế giữ cô trong tay bà nói: - Tôi không biết mấy ngày nay có gì mắc vào họng cô, Elwyn ạ, nhưng tôi muốn nói rằng cô không có quyền khiến tất cả chúng tôi phải buồn. Những anh chàng kia đang chuẩn bị để đón một Giáng Sinh thực sự kể từ nhiều năm nay, bởi họ thấy họ làm được việc gì đó cho người khác. Giờ cô hãy quên những phiền muộn của riêng mình đi để chung vui với họ; họ không đáng nhận những nụ cười gượng gạo đâu.

Mắt Elwyn rưng rưng lệ, cô ngả đầu lên vai Gran.

- Cám ơn bà. Cháu sẽ không ích kỷ như vậy nữa. Cô nói rồi gỡ mình ra khỏi tay bà Gran và chạy đi. Đội thợ rừng tin chắc rằng món quà của họ sẽ gây một bất ngờ lớn. Đúng vậy, cô gái gyppo của họ như phát điên lên khi nhận nó. Cô để catsette hoạt động liên tục và khi đã nghe hết băng cô lại bật Radio.

- Trời ạ, tôi không nói được một câu với cô ấy từ khi các anh mang cái của nợ ấy lên. Gran phàn nàn - Lúc tôi sắp sửa nói được thì cái đài nói lại kêu re ré, thì cô ấy lại gọi đó là bản Sympony. Cái máy đó chạy được bao lâu?

- Tại sao? Bà Gran...

- À, tôi chỉ hỏi xem liệu tôi có thể làm nó chạy lâu hơn không?

Elwyn tìm thấy sự giải thoát trong âm nhạc và cô dùng nó tạo thành một bức tường chắn giữa cô và Gran, Gran cứ muốn nói về Susie, cô cũng cố nói được vài lời.

- Cưới vào mùa đông. Cô ta muốn ràng buộc cô ta với anh chàng trước khi nhà máy được xây dựng để mọi thứ có thể trở thành của cô ta.

Ôi, Gran thở dài. Tôi bắt đầu ngán cô rồi đấy Elwyn ạ, nhưng tôi buộc phải kiên nhẫn. Nào, giờ cô có thể vui lên như tôi bảo không nào?

Những người thợ rừng vừa ở thành phố về, họ đang nói với nhau về thời tiết. Họ nói ai cũng bàn về thời tiết. Trại 3-T đang phải ngừng khai thác. Các trại khác quanh vùng Rogue thượng đều đã nghỉ trước lễ tạ ơn. Nhưng tất nhiên chuyện đó không thể kéo dài được.

Elwyn nhìn ra bãi xếp gỗ. Cô xác định rằng công việc còn lại là giải phóng chỗ đó. Về mặt tài chính mà nói, giờ cô đã hết rừng để khai thác. Cô cần một khoản để giúp họ trụ được tới mùa xuân.

Gran và đội thợ rừng vẫn ở lại. Trướcđó Nat đã yêu cầu họ tham gia đội xây dựng nhà máy sắp tới.

Anh cũng đã đề nghị Elwyn tiếp tục làm người chấm công cho tới khi nào bố cô có thể tiếp quản công việc, và cô đã đồng ý, thậm chí lúc đó cô rất vui là đằng khác. Cô không thể tưởng tượng ra cảnh cô ngồi không, không làm gì. Thế nhưng bây giờ cô không chắc là cô muốn tiếp tục ở lại.

- Có vẻ trời sắp mưa to. - Danny nói khi anh ta ghé vào trại uống cafe vào một buổi sáng.

- Chúng ta nên đẩy chỗ gỗ này đi nếu muốn dọn bãi bốc xếp.

Anh ta và những lái xe tải khác đồng ý làm việc thêm ngày thứ 7 nếu như nhà máy vẫn nhận gỗ.

Vào cuối ngày thứ 5 trời bắt đầu mưa. Mưa bắt đầu một cách rất hệ thống. Gran nhìn ra ngoài cảnh mù mịt của Pregon bà nói: - Mưa lớn đây.

Mac đến nói rằng họ phải ngừng công việc, phải đưa máy và dụng cụ khác về trước khi đường lầy lội. Dù không muốn Elwyn vẫn buộc phải đồng ý. Cô đã trả chiếc máy kéo cô thuê từ mấy tuần trước, cả những thở thuê thêm ở ngoài cũng đã được cho nghỉ. Vi vậy cô chỉ còn lại đội thợ ở trại và những chiếc xe tải của nhà hoạt đông trong mùa khai thác cầm chừng.

Sáng thứ 7 cô đứng ở cửa bếp lắc đầu.

- Gran, trời không ngớt được chút nào sao?

Gran cũng lắc đầu: - Tôi không biết, tôi chưa thấy bao giờ có mưa to và mưa dai như thế này.

Ngày hôm đó họ đã giao được bốn chuyến gỗ. Nhưng sau chuyến thứ 5 người lái xe đã từ chối.

- Trời tối lắm không trở được đâu. Tôi không muốn lăn xuống vực, cô thì cũng chẳng muốn mất một chiếc xe tải, cô Elwyn ạ.

Mac và hai người thợ rừng ở lại giúp việc bốc xếp đã đồng tình với người lái xe tải, thế là họ xuống phố bằng xe con của của người lái xe đó.

Elwyn, Gran và Jugger đang ngồi trong căn phòng mới dựng thì nghe thấy tiếng ô tô vào trại.

một tiếng gõ cửa vang lên và Nat Cantrell bước vào.

- Ở đây có vẻ tuyệt đấy. Anh nói, và anh vừa nói thì trại mất điện.

- Nào cậu đã làm gì thế? Gran trêu, và tất cả họ cùng cười.

- Cháu đã mua nến đây rồi. Cháu dừng ở Bird và thấy người ta xếp hàng mua nến, cháu biết trên này sẽ mất điện đầu tiên nên vậy.... đợi cháu lấy diêm đã. Có gì làm giá nến ko nhỉ?

Elwyn có 2 cái, quà cô nhận được ở trường mà cô chưa bao giờ sử dụng. Cô mang chúng ra và cố không nhìn Nat khi anh thắp nến, nhưng rồi cô nhận ra anh nhìn cô qua ánh nến vàng mờ nhạt.

- Ghé qua chỗ Susie rồi chứ? Gran hỏi.

- Không, cháu thấy nhà cô ấy tối om. Có lẽ cô ấy đang đi dự tiệc ở đâu đó. Bà biết các chủ trại rồi đấy.

Anh ko định ở lại lâu. Vì Gran đã mang bình cafe và bánh tới nên anh nán lại để khỏi phụ lòng hiếu khách của bà mà thôi, nhưng anh phải đi.

- Cả cháu và Hung đều chẳng nhớ là đã che mạn bắc của ngôi nhà hay chưa. Cháu để anh ấy lại Melford chỗ các bạn cháu.

Thế đấy, trước đây anh có thể đến ăn sáng với họ, nhưng bây giờ thì anh muốn đi.

Tuy nhiên anh nán lại ở cửa như thể anh thấy khó mà có thể rời khỏi một căn phòng ấm áp như thế và có lẽ, Elwyn nghĩ, anh ấy không muốn xa những người bạn của anh. Khi anh mở cửa cô chợt rùng mình. Cô cảm thấy có gì đó nguy hiểm trong màn mưa xối xả kia.

- Xin đừng đi. - Cô sững sờ khi nghe giọng nói của chính mình. Khi anh quay vào, đóng của lại để nghe cô rõ hơn. Cô nói: - Làm sao chúng tôi yên tâm để anh về giữa thời tiết thế này được.

- Còn chỗ ngủ trong nhà chính mà. - Jugger nhiệt tình mời.

- Dù cậu về bây giờ cũng chẳng giải quyết được gì, ướt thì cũng ướt rồi, hỏng thì cũng hỏng rồi.

Gran thì bảo: - Con trai, chúng tôi muốn cậu ở lại trong một đêm như thế này.

Anh nghe họ, nhưng mắt anh lại nhìn Elwyn, Bây giờ khi mắt cô đã quen với ánh sáng nến, cô có thể nhận thấy Nat trông mệt mỏi biết chừng nào, có thể thấy anh thay đổi biết bao so với cái đêm anh cùng cô thức ở bệnh viện.

Cô thấy giận Susie quá. Tại sao cô gái đó lại không nhận thấy Nat gầy đi dường ấy, không nhận thấy những nết nhăn trên khuôn mặt anh, và sao không làm gì bắt anh phải nghỉ ngơi, bắt anh hiểu ra rằng anh chẳng thể và không việc gì phải tái tạo thế giới trong 3 tháng.

Có lẽ cô ta quá mải tiệc tùng nên chẳng còn đầu óc mà nghĩ về anh nữa. Elwyn đứng dậy.

- Nat, anh cởi áo khoác ra đi, và xuống ghế của bố tôi ấy, nếu không anh sẽ ngã quỵ bây giờ.

- Tôi sẵn sàng ngủ ngay trên cái ghế đó. Anh nói.

- Thực sự, tôi phải vất vả lắm mới lên được trên này.

- Nếu cậu sợ cậu sẽ ngáy thì... - Gran nói: - Đừng lo, chúng tôi đã được rèn luyện rồi. Tôi thề là mấy lần cánh thợ ngủ tôi thấy mái nhà chính tốc lên đấy.

Được rèn luyện. Bây giờ bà Gran lại sử dụng cụm từ đó cơ đấy. Elwyn nhìn Nat gieo mình xuống cái ghế dài mà Jugger đã làm cho bố cô, còn Jugger thì đang làu nhàu với Nat như thể một bà mẹ già đang rày la cậu con trai.

Elwyn đứng vặn các ngón tay vào nhau. Gran và Jugger thì cuống quýt chăm sóc cho Nat. Họ để cái gối nhỏ cho anh gối đầu. Anh kê gối cao lên và nằm đó kể cho họ nghe những gì anh nhìn thấy trên đường đi, cảnh những con suối tràn bờ, cảnh những nông dân đi ủng cao lua gia súc lên các gò đất, cảnh nhà máy ở vùng trũng bị ngập.

Giờ đây trong đầu Elwyn hiên lên 3 hình ảnh. Cái đầu nhà kho chưa được ghép kín. Chiếc xe tải ở bên ngoài chất đầy gỗ đang chuẩn bị chạy đến nhà máy. Và hình ảnh các nhà máy bị ngập. Khi các nhà máy bị ngập các máy móc được tháo để di dời và chúng sẽ nguyên trong tình trạng như vậy suốt mùa đông trong khi các chủ nhà máy cho tiến hành sửa chữa lặt vặt để chuẩn bị cho mùa sản xuất tới.

Danny sẽ phá luật để tới chở chuyến gỗ đó. Anh ta chỉ phải lái xe một đoạn là tới đường quốc lộ. Không có lẽ anh ta lại bị mắc lũ, ko phải Danny.

Tâm trí Elwyn chuyển sang nghĩ tới Nat. Vậy, cô nghĩ đó là yêu đấy, một điều giúp cô chế ngự được ham muốn chiếm hữu. Đó là khao khát mãnh liệt muốn làm gì đó cho anh mặc dù biết rằng anh đã thuộc về Susie.

Đó chính là những gì đêm đó mà Gran đã cố giải thích với cô khi bà ấy nói tới phụ nữ, tới những mền chăn và những bí quyết. Và tình yêu còn có ý nghĩa hơn thế nữa. Đột nhiên Elwyn đứng dậy đi về phòng của cô. Ra đến cửa cô nhìn lại. Trước đó Nat đã nhắm mắt; nhưng giờ đây khi Elwyn bước ra anh lại nhướn mắt nhìn theo cô.

Tôi nhớ ra chút việc - Cô khẽ nói. - Tôi sẽ quay lại.

Cô liếc thấy khuôn mặt Gran ngời lên vẻ hãnh diện.

Elwyn không quay lại, cô cũng không ngủ. Đối với cô đêm đó dường như dài vô tận với những tiếng mưa dội không ngừng trên mái nhà. Cô nghe thấy tiếng Gran đi ngủ nhưng cô không nghe thấy những người đàn ông rời đi, tiếng sấm đêm ầm ầm vang, có lẽ tiếng gào thét trong sâu thẳm lòng cô đã cộng hưởng với những âm thanh giông tố ấy.

Rồi cô thiếp đi. Cô ngủ, ngủ rất rất say. Khi cô thức giấc giông mưa vẫn đang tiếp diễn với cường độ không hề giảm. Nhìn ra ngoài cô thấy những cái cây rũ xuống dưới làn mưa xối xả, mặt đất thì bị san phắng, dải đồi bị cắt đứt thành từng đoạn, cái hồ giờ đây đã rộng hơn, nó vốn có rất nhiều.

Cô thay áo sơ mi dài tay, mặc bộ đồng phục đi mưa vào, khoác thêm chiếc áo khoác dài đến đầu gối, đi đôi ủng cao su và đội mũ lên đầu.

Cô lao ra mưa chạy tới nhà bếp, ở đó cô thấy Gran, Jugger, Nat Cantrell và một người đàn ông, người mà cô không nhầm là người đặt bẫy thú ở Greyback.

Thoạt tiên cô nhìn Nat. Trông anh đã tươi tỉnh hơn. Có lẽ nỗi lo lắng của cô tối hôm trước chỉ là cảm giác bắt nguồn từ nỗi sợ trước cảnh thời tiết bất thường mà thôi. Bây giờ Nat cười với cô và mái tóc đỏ của anh vẫn dựng lên ngang bướng như nó vốn thế.

- Anh thấy đấy.- Người đặt bẫy tiếp tục thu hút thính giả của ông ta. - Tôi chưa bao giờ chứng kiến cảnh mưa nào như thế. Khi tôi đi tôi nghe thấy người ta bảo đường quốc lộ 99 đã bị ngập, chắc các đường khác cũng ngập trong vài giờ nữa thôi.

Đường quốc lộ bị ngập, các cây cầu bị cuốn trôi, Elwyn nghĩ tới những cây cầu trên tuyến đường từ trại tới các nhà máy. Cô nhìn ra ngoài. Chiếc xe tải vẫn đứng đó vớI những bó gỗ chất đầy moóc, ở chỗ đỗ xe chỉ còn lại chiếc xe của Nat và xe của cô.

Gran đứng dậy khỏi bàn lấy thức ăn cho Elwyn, Elwyn cố ăn chút ít.

Cô muốn hỏi Nat xem anh đã về qua nhà chưa, những người bẫy thú cứ nói tràn. Đó là một dịp hiếm hoi đối với ông ta. Thường ngày ông ta chỉ được ngồi chầu rìa mà nghe, nhưng bây giờ mọi người đang lắng nghe ông nói. Ông ta không lỡ lấy giây nào để chứng tỏ sự quan trọng của mình.

Elwyn nghe ông ta một cách lơ đễnh. ông già này đã trải qua tất cả các trận lụt từ thời của ông Noah.

Sốt ruột quá Elwyn đứng dậy nói: - Tôi lên căn phòng mới một chút.

Nat cũng nhổm dậy, nhưng sau đó anh lại ngồi xuống mắt dõi theo Elwyn

Danny ko đến. Elwyn chắc chắn như vậy. Hoặc nếu như anh ta có đến thì cũng là đến muộn. Mỗi tiếng đồng hồ, thậm chí mỗi phút bây giờ đều quan trọng. Cô phải đưa chỗ gỗ đó qua các cây cầu trước khi các trụ cầu yếu đi; cô phải trở gỗ đến nhà máy trước khi nó đóng cửa. Họ không thể từ chối nhận một chuyến gỗ trong hoàn cảnh như thế này.

Nếu Danny đang ở giữa đường thì cô sẽ để anh ta lái tiếp tới nhà má. Cô sẽ đi cùng anh ta, sẽ mang xe tải về từ chỗ Danny rời xe con của Nat.

Cô lấy chùm chìa khoá trong ngăn kéo và đi ra ngoài. Cô có thể len lén thì cô sẽ không phải tranh cãi với ai. Nếu cô có thể leo lên Cabin xe để khởi động làm nóng máy lên và cho xe chạy. Ồ, tiếng sấm sét đã giúp cô, chiếc xe tải đang đứng cách nhà bếp một đoạn.

Cô nhấn ga và động cơ cứ kêu mãi một kiểu. Cho xe lăn bánh được là rất khó, đặc biệt là với mộtchiếc xe tải có hàng khối gỗ chất nặng trên moóc để cả đêm trên nền đất đã hoá lầy vì mưa lớn.

Một tiếng nổ ròn vang lên khiến Elwyn suýt bật ra khỏi ca bin.

- Cô đang làm cái quái gì vậy hả Nat Cantrell hét lên.

Elwyn ko trả lời. Cô nhanh chóng vào số và cũng nhanh chẳng kém, Nat cantrell trèo lên với tay vào trong buồng lái tắt động cơ xe.

- Phanh xe đi. Anh ra lệnh.

Cô phải làm theo Nat nếu không cô có thể mất cả chuyến gỗ. Anh biến mất một lát, cô rướn người lên phía trước kịp nhận ra anh đã có được chìa khoá xe trong tay. Bây giờ anh đứng thẳng lên. Anh đã kê lại đòn kê vào bánh xe mà cô đã đá chúng sang một bên, giờ đây cô sắp sửa hành động.

- Ra khỏi đó ngay. Anh quát.

Đây là xe của tôi. Cô quát lại.

- Đó là xe của bố cô.Cô không có quyền đánh liều với chiếc xe. Với chỗ gỗ này với cái cổ của cô. Không thể điều đó xảy ra. Anh nói thêm giọng quyết liệt. Không thể để một người cứng đầu ngang bướng như cô đánh liều với một chuyến gỗ. Nào cô có xuống....

- Không!

- Được.- Cửa xe bị giật ra. Trước khi Elwyn có thể né người về phía cửa bên kia thì đôi tay Nat đã vòng quanh người cô nhấc cô ra.

Anh để cô xuống đất, vẫn giữ cô trong tay và bắt đầu nói. Thoạt tiên Elwyn sững người khi nghe người ta đưa ra những ý nghĩ sai lầm như thế về cô, sau đó cô cảm thấy chán nản, và rồi một nỗi tức giận trào dâng trong cô.

Cô bắt đầu bằng giọng nói đầy chế giễu.

- Vậy tôi cứng đầu và bướng bỉnh, kiêu căng và ích kỉ đúng ko? Tôi thích nghĩ rằng tôi mặc quần cộc đi quanh trại. Tôi thích nghĩ rằng không ai biết việc đốn gỗ trừ tôi. Được, Nat Cantrell đó là những gì anh nghĩ, thì ra vậy. Anh đúng là đồ ngốc. Đúng đồ ngốc anh hiểu không? Anh phải lòng một cô gái như Susie bởi susie nó " có " trong khi trong lòng cô ta muốn nói " không ". Susie không chơi bài một cách đàng hoàng mà cô ta chơi qua gầm bàn, cô ta đã tống cho anh tất cả nhưng quân bài mà cô ta muốn anh phải có và anh chẳng đủ tỉnh táo để nhận ra điều đó.

- Susie! - Giọng Nat nghe rất bàng hoàng - Tại sao, Susie...

- Ồ, tôi hy vọng là anh sẽ hạnh phúc bên cô ta. Cô ta sẽ điều kiển anh, và anh thì chẳng bao giờ biết mình đang bị biến thành con rối. Nhưng tôi hy vọng anh sẽ đập cái đầu mông muội của anh và những thứ đồ gốm treo lủng lẳng trong bếp của cô ta.

- Wyn, về Susie... Tại sao, cô định đi đâu?

Cô đang trở lại căn phòng mới dựng. Vừa đi cô vừa quay lại trút thêm cho Nat mấy lời: - Anh đừng tưởng mỗi chiếc xe tải chỉ có một bộ chìa khoá.

Gran đang ở trong phòng thì Elwyn phăng phăng đi vào với bộ đồ đi mưa ướt sũng nước và đôi mắt đẫm lệ.

-Elwyn - Gran kêu lên. - Cô định...

Elwyn quay sang Gran. Bà cũng cùng một giuộc với anh ta. Thật tội cho bà không được đến sống cùng họ sau khi họ cưới nhau. Nếu không các người sẽ thành bộ ba, Nat mê muội vì tài bếp núc của bà và Susie, còn tôi sẽ vui lắm đây.

Susie... Nat... Gran nhắc lại những cái tên như một cái máy, rồi bà ấy hiểu ra: - Elwyn quay lại đây, Elwyn. - Bà gọi nhưng Elwyn đã chạy xuống đường, như một con thiêu thân lao vào đèn.

Gran ngồi thừ trên chiếc ghế lớn.

- Lạy chúa nhân từ. - Bà lẩm nhẩm

Elwyn nghe thấy tiếng Gran gọi. Cô không có ý định trả lời vì tiếng mưa và bởi cơn giận đang dâng trào trong cô, cô đã không nghe thấy tiếng xe tải khởi động. Giờ thì chiếc xe tải đã đi khỏi chỗ nó đỗ. Giờ thì Nat đã đưa chiếc xe tải cùng chuyến gỗ của cô đi và có trời biết được với cơn giận trong mình anh sẽ làm gì. Nat không biết rõ chiếc xe tải đó. Danny nói, nó giống như một người phụ nữ. Bạn phải biết khi nào cần ngon ngọt với nó, khi nào phải cứng rắn, mà Nat thì không hiểu phụ nữ, anh chỉ biết có Susie.

Elwyn bị vướng chân vào rễ của một cái cây bị bật gốc và ngã xuống bùn. Cô biết cách đi trên địa hình như thế này mà. Đó là lỗi tại cái cây, cô cãi lý.

Bây giờ thì cô không đuổi kịp chiếc xe tải nữa rồi. Ồ, nhưng cô vẫn còn có xe con của cô kia mà.

Lấy tay lau bùn bám trên mặt, cô quay lại chỗ đế xe. Bộ chìa khoá dự phòng vẫn ở trong hộp đựng găng tay. Động cơ thì nguội lạnh. Thế rồi cô cũng nổ máy được.

Chiếc xe rú lên khi nó vòng qua hai đoạn đường cong. Bây giờ chiếc cầu qua nhánh sông nhỏ đang ở phía trước. Sau nữa là con đường đi vào thôn nuôi gia súc.

Cô đạp phanh cho xe dừng lại.

Không còn cái cầu nào cả. Thoạt tiên cô nghĩ nước sông dâng ngập cây cầu, rồi sau đó cô nhìn thấy những đoạn gỗ bị gãy ở cuối cầu.

Chiếc xe tải! Không, nó không thể bị sập cùng chiếc cầu được!

Cô lùi xe ra xa rồi đi theo vết lốp xe tải, suy nghĩ xem liệu chuyện gì đã sảy ra. Chiếc xe tải có thể đã đi qua cầu được, nhưng chỗ gỗ nó kéo theo đã làm cây cầu sập. Moóc xe với sức ép của nó đã đi qua khỏi cây cầu rồi, sau đó cây cầu quá yếu đã bị nước cuốn trôi.

Nat ở trên chiếc xe tải, còn cô thì đứng đây. Có một cây cầu dành cho người đi bộ ở trên kia. Cô sẽ đi qua nó. Bằng cách nào đó cô sẽ đuổi kịp Nat và nói cho anh biết cô đã thấy nhánh sông....

Cô phải lội tới ngang đầu gối mới đến được chỗ cây cầu tạm đó. Cô bước lên, những cây gỗ đung đưa làm cô chóng cả mặt, nhưng cô đã sang được bờ bên kia. Khi cô vừa chực chạy thì chợt nghe thấy tiếng kêu răng rắc khiến cô phải quay đầu nhìn lại.

Cây cầu đã bị tuột một đầu, đầu kia của nó không trụ hông với dòng nước điên cuồng, thế là những tấm ván lần lượt tuột ra, trôi đi.

Từ xa xa cô nghe có tiếng ai đó gọi. Cô nhìn lại con đường dẫn tới trại. Jugger đang chạy về phía cô. Khi chạy tới bờ sông ông ấy dừng lại, nhìn sang và đưa tay vẫy cô quay lại.

Elwyn không muốn để phí thêm chút thời gian nào nữa. Cô băng qua lối đi xuyên rừng, tới đường vào thôn và bắt đầu quan sát để tìm dấu vết của chiếc xe tải. Tất nhiên chỗ là là địa hình lòng chảo rất vững chắc, với mưa dội như thế các vết xe có thể đã bị xoá sạch. Ôi, nếu cô tới được chỗ cao nhất kia cô có thể nhìn xuống quan sát được hàng dặm đường. Nếu Nat đã đi về hướng Ruch thì cô sẽ dễ dàng nhìn thấy chiếc xe.

Cô đã lên được chỗ cao nhất đó và nhìn xuống. Mặc dầu trời đang mưa cô vẫn có thể nhìn rõ con đường, nhưng cô chẳng thấy gì chuyển động dưới đó hết. Cô đợi đến 10 phút và nghĩ nếu Nat dừng lại ở chỗ ngoặt nào đó thì cô sẽ cho anh thời gian để xuất hiện.

Rõ ràng là Nat đã đi xuống đường Thompson Greek rồi.

Có những vết bánh xe tải, nhưng trong thời tiết như thế cô không thể chắc đó là vết xe mới hay vết xe từ ngày hôm qua.

Elwyn tiếp tục bước đi. Ở phía trước có một cây cầu nữa, nhưng chiếc cầu đó bắc qua một cái vực, vì vậy cô không phải lo nó bị cuốn trôi. Trên chiếc cầu này cũng có vết xe tải đi qua

Trong bụng mừng thầm, cô bước vội. Cô không thể quay lại trại được vì vậy cô phải cố đuổi kịp chiếc xe tải và trú trên trên Ca- bin thôi.

Bây giờ cô không còn bận tâm đến những vết lốp xe. Cô đã nhìn thấy những vết trượt nhỏ và cô thấy mặt đường trơn bóng bùn. Cô rùng mình. Những dòng sông bùn đã bào mòn những bờ chắn để rồi tạo thành một dòng thác bùn đổ xuống phía dưới kia. Vậy là một chiếc xe tải đã bị trượt. Men theo mép một bờ ngăn cô tìm thấy những vết xe mỗi lúc một rõ. Đó không phải là vết lốp của chiếc xe tải nhà cô. Có một chiếc xe tải nào đó đã đi qua trước. Thế là cô đã lần theo một dấu vết giả.

Cô đứng lại do dự. Cô tính có thể quay về, đi ngược nhánh sông cho tới khi gặp đoạn hẹp nhất của nó và cô sẽ tìm cách qua đó được. Bây giờ chắc đã trưa rồi, cô không muốn chờ đợi giữa chốn không người này đến tận tối.

Elwyn quay gót, cô nhìn thấy những hòn sỏi lăn qua, cô sững sờ. Ngay phía trên cô cách khoảng vài trăm thước là một đường trượt. Trông nó không khiếp lắm, nhưng nhìn theo đường trượt đó đến nơi nó bắt nguồn cô hiểu rằng cô sẽ không dám cả gan đụng vào một hòn đá trụ để khiến cả núi đá đổ xuống người mình.

Bây giờ ý nghĩ xuống dưới thung lũng là điều quan trọng hơn hết. Cô chạy hết sức cô có thể, vừa chạy cô vừa nhìn sườn núi, thở phào khi cuối cùng cô đã đứng được dưới một đám cây, mặc dầu dưới đám cây đó cô cũng chả chắc được yên ổn bởi gió từ đáy vực liên lục dội lên bẻ gãy những cành cây một cách không thương tiếc.

Nhưng mình không sợ cây, cô nói cứng, cô cũng chẳng sợ nước. Cô lớn lên bên những nhánh sông của vùng đầm lầy, nhưng đó là những con sông nước lặng.

Chúng không gào thét và dâng trào như những con sông này.

Cô sợ điều gì? Trong khi chạy cô đã xác định ra. Đó không phải là một nỗi sợ hãi cho bản thân cô mà là một nỗi sợ hãi sâu xa hơn. Cô sợ một anh chàng Nat Cantrell đang bực tức điều khiển một chiếc xe tải. Sợ một anh chàng Nat ngồi trong Ca bin xe với hàng bao nhiêu tấn gỗ chất đầy phía sau, lúc nào cũng sẵn sàng đổ về phía trước để đè bẹp một khoáng lái và một con người để có trục trặc gì về máy móc, xích chằng hay thời tiết.

Bây giờ cô phải xuống cái dốc cuối cùng để tới thung lũng. Những nông trại nằm ở dưới kia. Trông chúng như đã bị cào bằng, bị nèn dúm xuống bởi nước mưa. Nhưng ở dưới đó có người và vào những ngày đặc biệt như thế này nếu có chiếc xe, hay một người nào đi qua thì người trong thôn đều biết cả. Cô dừng chân tại ngôi nhà đầu tiên cô cho là có người. Người chủ nhà cho cô biết rằng ông ấy không thấy chiếc xe nào đi qua, trừ một chiếc xe tải đi lên trại 3 - T. Cô từ chối lời mời vào nghỉ chân của người nông dân và quay nhìn lại con đường. Cây cối đã che mất tầm nhìn của cô khiến cô chỉ dõi theo con đường đó chỉ một đoạn. cô tiếp tục đi.

Cô bước những bước nặng nề cho tới khi tới một cây cầu và đứng đó nhìn dòng nước chảy cuồn cuộn lên phía trại của cô cách đó nhiều dặm. Cô nghĩ cô đã hành động ngu ngốc biết chừng nào. Gran và Jugger chắc đang điên lên vì lo lắng. Nếu có những con thú hoang hung dữ - Nhưng chẳng có con thú nào ra đường trong thời tiết thế này đâu. Còn những khe trượt cô sẽ chú ý phát hiện chúng và cô sẽ chạy thật nhanh. Jugger chắc đang tìm kiếm cô. Họ có thể ra hiệu cho nhau; ông ấy sẽ hướng dẫn cô đi nguợc dòng tới nơi sông hẹp cô có thể qua. Cô quay lại, bắt đầu chạy như thể để tạo thêm đã cho giải pháp của mình. Cô đến một con đường cong và dừng lại. Cây cầu cô vừa đi qua đang gãy.

Được. Cô tự nhủ, bây giờ thì đủ rồi. Nat chắc đang ở nhà anh ta, có lẽ đang ngủ ngon lành cạnh lò sưởi. Anh ta có lẽ đã đỗ xe bên đường. Còn mình thì ở đây, đúng là một hình phạt, Elwyn Thebold, mình đang đi về hướng nhà Susie đấy. Mình sẽ vào đó và bảo với cô ta rằng mình là một con ngốc. Có thể những người ở đó sẽ tìm cách nào đó để báo cho trại mình biết là mình đang ở đâu. có thể susie sẽ thấy là đủ nghiêm trọng để quan tâm đến Nat. Cô mím chặt môi, cúi đầu đi về phía nhà Susie.