Chương 11
Chỉ khi đến lối vào trại nhà Susie, Elwyn mới biết điều gì đã xảy ra ở nơi ấy. Hèn nào ngôi nhà đó đêm qua tối om, cô nghĩ. Ngôi nhà đã bị cách ly khỏi đường cái như một ốc đảo.
Chẳng có gì phải làm hơn là thẳng tiến. Bực tức Elwyn bước lên. Sao cô lại tự đẩy mình vào tình cảnh này chứ? tại sao cô không bao giờ hiểu được rằng sự nóng nảy luôn đưa cô vào những tình huống khó khăn? Cô bước một cách khó nhọc tới một cái cổng và nghe thấy có tiếng ai đó gọi tên cô. Một người đàn bà, mà theo cô là người quản gia của nông trang, đứng đó mỉm cười.
- Cô là cô Thebold, phải ko? Trông vô vất vả quá. Cô vào uống cafe đã. Cứ như thể cơn mưa này chả bao giờ tạnh được cô nhỉ?
Đầu Elwyn từ chối lời mời, nhưng chân cô lại xử sự khôn ngoan hơn. Họ đi qua cổng và tháo ủng bước vào phòng khách.
- Cô ngồi xuống đi. Người phụ nữ bảo Elwyn. Tôi đi hâm cafe.
Elwyn ngồi xuống. Cô thả người trên cái ghế tựa êm ái. Chân hướng về phía lò sưởi hồng rực, dần dần sự căng thẳng của cả một buổi sáng dịu đi, rồi mí mắt cô khép lại.
Khi mở mắt ra, cô thấy người chủ nhà đang ngồi đối diện cô và đang đọc một cuốn sách.
- À, cô thiếp đi được một lúc rồi đấy, khoảng 2h thì phải. Cô cứ ngồi yên đấy; Cô cần nghỉ ngơi, rồi cô sẽ giải quyết tốt hơn bất cứ việc gì cô định làm.
Người phụ nữ biến đi đâu đó một lát rồi trở lại với một cái khay trên tay, Elwyn cảm thấy thèm ăn kinh khủng. Bánh mì tự làm, thậm chí còn ngon hơn cả bánh của Gran, thịt gà thái miếng và một ít dấm thơm. Mấy tách cafe bốc khói và những chiếc bánh. Người tiếp đãi cô cũng ăn bánh, uống cafe cùng cô và tiếp tục nói chuyên và chẳng cần biết Elwyn có nghe hay không.
- Người nhà này bị kẹt ở Medford. Quốc lộ 92 bị ngập nếu không họ đã có thể vòng qua Gran’s Pass và quay lại đường missouri Flat, vì đường Gran's Pass Applegate cũng ngập rồi. Nhưng tôi chẳng phải lo. Họ đã gọi điện về Birds và người hàng xóm đã mang tin tới.
Bà ấy kể với Elwyn về những chiếc cầu bị sập, về những đoạn núi lở, về những người bị kẹt ở những nơi xa lạ, về chuyện đường quốc lộ không thông được.
- Người ta nói trước kia cũng đã từng có một trận lụt lớn hơn, nhưng ngày ấy không có nhiều người bị ảnh hưởng bởi lụt như bây giờ.
Bà ấy chờ đợi Elwyn đóng góp vào chủ đề bà nói, và cô đã tham gia. Cô kể rằng cô đi tìm một chiếc xe tải chở gỗ đã rời trại, rồi kể về chiếc cầu sập.
- Đó là chiếc thứ nhất. Sau đó chuyện rất lạ; dường như cứ mỗi lần cháu đi qua chiếc cầu nào là y rằng khi quay đầu lại cháu đã thấy chiếc cầu đó gãy.
- Vậy là cô đi bộ từ trại 3-T đến đây ư? Thảo nào trông cô tệ quá. Cô có thấy dấu vết nào của chiếc xe tải không?
Elwyn lắc đầu.
- Danny lái hay Bob?
- Không Nat Cantrell; ít nhất cháu đã thấy anh ấy ở trên chiếc xe đó khi anh ấy rời khỏi trại. \
- Ồ vậy thì, có lẽ cậu ấy đánh xe vào một chỗ nào đó rồi. Nat không phải là người liều lĩnh trừ khi cậu ấy đang nổi điên.
Elwyn lấy một miếng bánh, và người phụ nữ kia tiếp tục: - Nói về Nat làm tôi nhớ đến Susie. Cô gặp Susie chưa nhỉ? Hôm cô ấy tuyên bố đính hôn cô có mặt không?
Elwyn chẳng thể nào nói chính xác được cảm giác của cô lúc ấy, như vẻ mặt cô có thể cho thấy phần nào tâm trạng cô. Lạ thật, quanh đây chẳng có cô gái nào đẹp hơn susie, nhưng trừ Nat và vài người đàn ông đứng tuổi ra thì không ai để ý đến cô ấy. Người ta nghĩ cô ấy chẳng bao giờ có được người đàn ông của mình.
- Ồ, thế mà cô ấy có được rồi đấy thôi. Sự rèn luyện của cô Cavalier đã giúp Elwyn ngồi được trên chiếc ghế đó chừng ấy thời gian, nhưng giờ cô muốn đi, cô cảm thấy cô phải đi khỏi đó. Phải ra ngoài mưa kia, đi dọc đường tìm chiếc xe tải, tìm Nat Cantrell, người không dám liều trừ khi nổi điên. Anh đã nổi điên rồi.
Chuông điện thoại chợt reo và Elwyn bật dậy.
- Nếu đường điện thoại hoạt động lại rồi, bà cho cháu gọi về trại với?
Người phụ nữ cố liên lạc. Trên điện thoại có giọng Gran Hanks lo lắng và yếu ớt, nhưng Elwyn không thể nghe rõ được.
- Để tôi, Người phụ nữ nói - Tôi quen với cái đồ tậm tịt ấy rồi. Chào Gran. Tôi Adeline. Vâng đúng, cô bé của bà đang ở đây; cô ấy không sao cả.
Elwyn giật tay áo bà ấy.
- Hỏi chiếc xe tải đi.
Cô thấy bà ấy gật đầu, nhướn mày, lắc vai, rồi bỏ máy.
- Mất tín hiệu rồi. Lúc nào có việc khẩn là y rằng nó trục trặc.
- Chiếc xe tải... Elwyn thúc giục.
Gran nói Bob đã quay lại trại và ông ấy không quay về được. Ông ấy nhìn thấy chiếc xe tải chạy khá nhanh về phía đường xuống Ruch. Gran sợ là cô lái chiếc xe đó. Giờ thì bà ấy đỡ lo rồi.
- Vậy nếu thế thì Nat sẽ cho xe chạy đến nhà máy. Bây giờ chắc anh ấy đã ở đó rồi.
Nếu anh ấy có thể vượt qua đoạn giữa Ruch và Applegate. Người ta bảo đoạn đó chiều nay bị ngập.
Ở nông trang nhà Susie không có chiếc xe ô tô nào. Elwyn không thấy phiền. So với đoạn đường cô đã đi bộ thì khoảng cách phía trước chẳng là gì cả. Cô đã được. Một chiếc xe tải nhỏ cho đi nhờ một quãng và đã nghe thêm một chút về cơn mưa.
- Tan rồi, Người đàn ông cho cô đi nhờ nhìn trời và nói. Tôi chắc trời sẽ quang đãng ngay thôi.
Bây giờ cô không còn phải đi bộ quá xa nữa. Chỉ sau đoạn đường cong kia là tới đường lớn và chiếc cầu sắt. Từ đó cô chỉ phải đi hơn mộtdặm là tới nhà máy. Đến đó cô sẽ biết. Cô đi qua cầu, căng mắt ra nhìn dòng nước đang trôi cuồn cuộn và đứng lặng nghe tiếng gầm gào của dòng lũ. Không thể tin nổi nơi này đã từng là dòng suối êm ả mà có lần cô và Nat đứng ngắm.
Cô bám vào thành cầu rồi nhìn thấy một thứ khiến cô chết lặng cả người. Đang trôi theo dòng nước về phía cô với tốc độ chóng mặt là những khúc gỗ dài chừng 4 thước, loại gỗ thông Ponderosa, cô nhận ra điều đó khi một khúc gỗ trôi đến chân cầu. Nhưng căn cứ vào đâu để khẳng định những khúc gỗ đó là gỗ của trại 3-T chứ? Cả cùng này có gỗ chứ có phải riêng trại 3-T đâu? Có thể những khúc gỗ đó trôi ra từ những hồ ngâm gỗ lắm chứ. Nhưng những vết cắt còn mới nguyên, gỗ lại nổi như thế lẽ nào lại là gỗ ngâm ở hồ?
Một khúc gỗ dài bị cuốn vào vùng xoáy và quay tròn như một cái cù, rồi giữa những vòng quay nó chợt dừng lại giữa tâm xoáy, Elwyn nhìn thấy điểm cuối của khúc gỗ. Elwyn chắc chắn rằng cô đã nhìn vết đánh dấu bằng bút bi của Mac. Chuyến gỗ cuối cùng của mùa khai thác, Mac đã đánh dấu B1 kí hiệu kì quặc lên mấy đoạn gỗ; một cái gạch ngang 3 cái gạch thẳng để tượng trưng cho trại 3 - T.
Ánh sáng làm cô loá mắt mà tưởng tượng ra cảnh đó chăng? Cô nhìn lên thấy phía trên đầu cô một khoảng trời quang mây, một khoảng trời với một màu xanh lạnh lẽo, ở phía tây những cột mây dày đang lấp ló trên nền trời hoàng hôn. Cô phải biết. Ngay khi cô chạy về phía khu thương xá cô đã nghĩ, Nat chắc đã nhảy ra được. Anh biết rõ mảnh đất này. Anh lại chẳng đời nào để mình bị mắc kẹt trong ca bin xe. Anh hẳn đã nhảy ra ngoài khi anh biết mình không thể cứu được chiếc xe tải.
Cô chợt nghĩ tới Bob Messenger, người biết rõ tất c, những hiểu biết của anh ta cũng không giúp được anh ta khi bị mộtdây xích tuột dưới chiếc xe tải chạy ngoằn ngoè. Anh ta đã đâm thủng khoang lái của anh ta và phải mất nhiều giờ để sửa chữa nó. Còn những người khác thì phải vất vả lắm mới dùng cưa tay cưa bỏ bánh lái đã bị anh ta làm thế bằng với ghế ngồi. Elwyn chạy vào trong khu thương xá hỏi trong hơi thở hổn hển
- Các anh có nghe tin gì về chiếc xe tải bị lũ cuốn không?
Họ biết mọi tin tức, trừ tin đó. Khi cô nói cho họ biết về những khúc gỗ trôi dưới cầu họ đề nghị gọi lên đường quốc lộ. Đường dây chính vẫn hoạt động.
Họ tới Ruch trước tiên, lát sau có người ở đầu dây nói rằng ông ta nghe một người từ Applegate thượng xuống kể rằng anh ta dã gặp một chiếc xe tải của trại 3-T trên dốc lớn vào khoảng quá trưa. Nó đi chậm lắm cứ như thể lái xe không biết đường ấy.
- Tôi có thể thuê một chiếc xe đến Ruch không? - Cô hỏi
- Cô khôngthể tới đó được đường quốc lộ bị ngập rồi.
- Nhưng nhiều chiếc xe vẫn chạy về hướng đó. Chẳng lẽ tất cả chúng đều đến mấy nông trại ở quanh đây hay sao?
Cô cố đến nhà máy trước. Bằng một phép màu nào đó một chiếc xe tải chạy chậm có thể vượt qua đường dòng lũ trước khi nó trở nên quá sâu; một chiếc xe tải biết chạy lên cao.
Nhưng khi tới nhà máy cô thấy nước lũ đã dâng lên tới gần mái xưởng, nhà máy đã đóng cửa, mọi người không còn ở đó, trừ mấy người theo dõi mực nước sông.
Chẳng bao lâu nữa trời sẽ tối, dù khoảng trời quang đãng kia sẽ làm trời tối chậm hơn chút ít. Elwyn cảm thấy cô phải tìm ra điều gì đó trước khi trời tối.
Một chiếc xe qua đường cho cô đi nhờ và cô ngồi yên nghe nói về các trận lụt.
Ở một chỗ rẽ họ được khuyên nên quay xe lại. Chỉ có một đường dành cho ô tô có thể sử dụng. Nước lũ đã làm ngập cả đường và thung lũng. Chỉ có những người đi bộ bằng đường mới có thể đến Ruch được. Elwyn không chịu để người ta thuyết phục. Chí ít cô cũng sẽ tận dụng những tia sáng cuối ngày để tìm chiếc xe tải. Nhưng khi đã đi qua đoạn rẽ cô dừng lại. Cô không thể nào tin vào mắt mình. Chính trên con đường này tuần nào cô cũng lái xe vào viện thăm bố. Bây giờ không còn có đường nữa, không còn gì hết, tất cả chỉ là một hồ nướcmênh mông vây quanh những ngọn đồi đến tận phía bắc.
Và rồi cô nhận ra tiếng gào thét của dòng sông. Âm thanh ấy lan trong không khí giữa các ngọn đồi cũng chẳng thua kém gì tiếng nước đổ vào thung lũng. Rồi cô lại suy luận. Nếu những đoạn gỗ đó là gỗ từ xe tải của cô thì rất có thể Nat đã thoát khỏi khoang lái, đã bị cuốn theo dòng nước và chắc đã bám được vào một trong hàng ngàn cây cối đọc dòng chảy lắm chứ? cô sẽ chộp lấy những tia sáng cuối cùng của ngày để tìm kiếm đọc hai bên bờ, để lắng nghe bất cứ tiếng kêu cứu nào trong vùng nước mênh mông này.
Cô rẽ và bước vội, từ chối những lời mời mọc cho đi nhờ xe, tai lắng nghe, đầu căng ra chắt lọc âm thanh sôi sục của dòng sông. Cô đi lên phía trên, nhìn toàn cảnh một cách kĩ lưỡng và xa nhất cô có thể. Có một nhóm người và một chiếc xe con. Quay lại, cô thấy họ đang ở gần một cây cầu có mái che. Trên cầu có mấy người đàn ông và mấy con chó, nhóm người gần chiếc xe con đang cố kéo chiếc xe ra. Từ lúc cô đi qua nước đã dâng cao như vậy đấy. Giờ đây những ngôi nhà nhỏ nằm bên bờ sông nối thành dãy ra đến đường lớn đã bị ngập nước đến lưng chừng. Những ô cửa sổ chờ bị ngập nằm chịu chết như những đôi mắt tuyệt vọng.
Dòng sông rẽ sang hướng khác, Elwyn phải bỏ đường lớn vì ủng của cô lún sau xống bùn, để nhấc chúng lên mà bước tiếp cô phải tiêu tốn một sức lực đáng kể.
Phía trước có một điểm cao. Nếu cô đến đó được cô có thể quan sát được một đoạn khá dài.
Lội qua những bụi dâu tây dại và những đám dây sồi độc, cô tìm được một gò đá. Từ đây cô có thể quan sát, nhưng tiếng nước chảy quá ồn. Phía dưới kia cách chỗ Elwyn đứng một đoạn những tảng đá mòn lớn vẫn ngoan cường nhô cái đầu của chúng lên không chịu khuất phục trước dòng nước hung hãn, những tảng đá đứng đó chấp nhận và loại bỏ những rác rưởi trôi sông.
Hoàng hôn phủ một màu vàng tươi lên cảnh vật. Bám vào một thân cây và đu người ra, cô quan sát dòng nước đang chảy dữ dội để phát hiện bất cứ một dấu hiệu nào cúa một người đang bị kẹt trong lũ. Cô phóng tầm mắt lên phía trên ngược dòng chảy và cô đã nhìn thấy mái che của cây cầu.
không thể rời mắt khỏi đó được vì sợ, cô nhìn thấy cái mái che tách ra, đung đưa, rồi đâm xuống, những mảnh ván vỡ thành nhiều mảnh nhỏ rồi rơi xuống dòng nước trôi về phía cô. Trên cầu có người và những con chó. Nhưng chắc họ đã chạy ra kịp; những con chó chắc phải biết cảnh báo. Cô nhìn lên trời thấy một vì sao lấp lánh trên nền trời xanh, rồi cô lại nhìn. Những tấm ván của cây cầu đang tách ra, trôi về phía cô hệt như những đoạn gỗ cô nhìn thấy ở cây cầu gần nhà máy. Bỗng cô nhìn thấy một người. Thoạt đầu cô cứ nghĩ đó là hai tấm ván, nhưng sau đó cô nhìn thấy cái đầu và cô biết đó là một người bám một tấm gỗ đang trôi thẳng về phía những tảng đó mòn.
May mắn nào sẽ giúp người đó có được cơ hội sống sót? Liệu Nat có được may mắn đó không cho dù anh thoát khỏi buồng lái. Đờ người ra vì sợ, đờ người ra vì không biết làm cách nào để giúp người đó. Elwyn chỉ biết nhìn. Những tảng đá dường như vươn ra để bám lấy những cây cối đang trôi về phía chúng. Chúng cuốn cành cây vào đống rác xoáy mà chúng đã chặn được, sau đó lại bật tung lên không khí như thể ném chúng vào một vòng may rủi nữa.
Người kia sẽ bị cuốn vào vòng xoáy và sẽ mất mạng. Còn cô thì đứng đó mà nhìn. Không sức người nào có thể lái tấm gỗ người ấy đang bám ra khỏi dòng xoáy cuồn cuộn kia. Không gì... Elwyn bật ra tiếng kêu kinh ngạc. Tấm gỗ đó đang trôi bỗng tách ra khỏi dòng nước cuốn, xoay ngang và rẽ về phía một bụi cây bị ngập đến lưng chừng.
Giá nó đến gần hơn chút nữa.... giá nó không trôi qua quá nhanh, nếu người ta không bị va quá mạnh đến nỗi nảy lên.... Những ý nghĩ lộn xộn hiên lên trong đầu Elwyn.
Rồi cô lấy lại được hơi thở. Ôi không, những phép màu đâu còn xảy ra ở thời đại này nữa, thế mà cô lại đang chứng kiến một điều kì diệu. Cô đang nhìn một người đàn ông bơ vơ trên một tấm gỗ chống lại tất cả các qui luật của tư nhiên như thể có một sức mạnh siêu nhiên vô hình nào đó đưa tay ra cứu giúp ông ta. Tấm gỗ đang trôi chậm lại. Dường như chuyện đó là không thể, nhưng rõ ràng nó đang trôi chậm hơn giống như một chiếc ô tô đi chậm để thả khách.
Rồi nó tăng tốc, nhưng giờ đây Elwyn không thể nhìn thấy người trên tấm gỗ nữa. Những cành cây trong bụi vây đang rung rất mạnh. Và những cánh tay bảo vệ, những cành cây đó đỡ lấy người đàn ông mắc cạn.
Cô phải mau đi tìm ai đó đến cứu người đàn ông ấy. Cô quay xuống rời khỏi gò đá, nhận ra nước đang tràn vào đồng cỏ sau lưng cô. Elwyn nhìn lên. Bầu trời bây giờ trở lại một màu xanh thăm thẳm và một vầng trăng non hình móng tay đã hiển hiện trên cái nền xanh ấy tự bao giờ. Những ngôi sao bắt đầu lấp lánh phía trên những ngọn núi xanh sẫm. Cô chỉ còn lại chút ánh sáng ban ngày nữa thôi.
Cô phải mất nửa giờ mới đi qua được cái đảo đá. Lội qua được vùng nước ngập để tới đường quốc lộ. Nhìn lại, cô thấy những ánh đèn quét về phía bờ sông nói có người đang ông đang chờ được cứu và cô cũng nghe thấy tiếng chó sủa về hướng đó.
Một chiếc xe con lừ lừ chạy qua, rồi đột nhiên chiếc xe phanh lại. Nó lùi về phía cô, một người đàn ông ló đầu ra hét to: - Cô thebold, một chiếc xe tải của cô bị chìm.... ở bên kia đường quốc lộ, phía trên đoạn đường ngập cạnh bờ sông.
- Lái xe...
-Tôi không biết. Người báo tin không cho biết gì về lái xe, anh ta chỉ nhìn thấy nóc buồng lái thôi. - Nói rồi người đó lái xe đi.
Elwyn rẽ theo chiếc xe. Với chút sức lực khiêm tốn còn lại sau cả ngày dầm mưa cô cố chạy như thể cô nghĩ cô có thể đuổi kịp nó vậy. Bây giờ ánh chiều chỉ còn phớt trên những ngọn đồi phía xa và thung lũng như một biển nước nằm giữa những bóng đồi đen sẫm. Rẽ vào một đoạn đường cong, Elwyn nhìn thấy có ánh đèn hắt ra từ một ngôi nhà sơn màu trắng, ngang qua bãi cỏ dẫn tới con sông là cả đoàn xe nối đuôi nhau chạy chầm chậm với những ánh đèn pha quét loang loáng như một bày đom đóm khổng lồ.
Cô không biết những chiếc xe và người trong đó đổ từ đâu ra. Với quốc lộ bị ngập cả phía Nam và phía bắc, núi thì chắn mạn Đông và Tây, vùng lụt dường như chỉ là một phạm vi nhỏ. Mà làm sao người ta loan tin cho nhau được nhanh thế chứ?
Cô theo đoàn xe và người đi đến lối vào cánh đồng nới có một người đàn ông mắt đen dường như đang chỉ huy tất cả. Khi cô tới nơi ông ấy đang yêu cầu mang dây thừng tới, dây thừng để buộc vào một chiếc thuyền cứu hộ, chiếc thuyền sẽ đến cứu người đàn ông đã thoát vòng xoáy bám được vào cây mà cô đã chứng kiến. Người ta giải thích tình hình cho những người mới đến. Có 2 người đàn ông trên cầu lúc cầu sâp, 2 bố con. Chó đã nghe thấy tiếng gỗ vỡ nên chạy thoát thân còn người thì không chạy kịp. Người bố đã cố túm được một khúc gỗ hay một tấm ván. Hiện không ai biết chuyện gì đã xảy ra với người con.
Và rồi một chiếc xe chạy tới, lăn bánh qua bãi cỏ, tiến xuống cánh đồng, Elwyn lại co chân chạy theo chiếc xe đó, bởi cô tin rằng chính người lái xe ngồi trong xe đó đã cho cô biết thông tin về chiếc xe tải của cô. Chạy qua cánh đồng loang lổ những vết bò gặm, Elwyn tới bờ sông mới và nhìn thấy cảnh tương như trong một cơn ác mộng khôngcó thực.
Xếp hàng trên bờ sông là những chiếc xe con để nguyên đèn, những cái đèn xe làm thành một dãy đèn như trong sân khấu, dãy đèn thấp khiên cận cảnh trở nên tối còn cảnh trung tâm thì càng thêm nổi bật. Đây đó, không ra hàng lối những chiếc xe nông trang hiện ra giữa màn sương qua những ánh đèn nhập nhoạng.
Ở trong bóng tối, Elwyn cứ ngỡ như một phần của đêm đã bị cắt bỏ đi và thay vào đó ánh sáng ban ngày trong cơn bão lũ đang hướng vào dòng sông cuồn cuộn, những vòng xoáy, những lớp sóng vàng trào bọt, những bụi cây rối rắm trên một hòn đảo ngập lụt.
Át đi tất cả là tiếng gầm nhức óc của dòng sông, thứ âm thanh mô phỏng chiều sâu của thung lũng.
Elwyn chạy tới hết xe này tới xe khác, dừng lại trước bờ sông nơi có một nhóm người đang cúi xuốngkéo một chiếc thuyền vào bờ, rồi lại dừng tiết để nghe những tiếng kêu vọng lên từ mặt nước, cố xác định xem chúng có nghĩa gì.
- Họ nói có hơn một người ở ngoài đó - Lance và ai đó nữa khác. Không, không phải Wes.
Họ nói người bố đã bị gãy chân. Không, ông ấy bị gãy lưng. Không ông ấy bị va đập mạnh lắm nếu không cấp cứu ngay, ông ấy sẽ chết. Họ nó con trai ông ấy vẫn mất tích nhưng họ không để ông ấy biết.
Elwyn vẫn tiếp tục đi tìm cái cô cần. Chen qua những đám người đang đứng lặng vì choáng ngập trước tiếng ầm vang của dòng lũ, Elwyn chợt nghĩ tới Gran. Giá mà trước đây cô quen biết những người này. Cô đâu có thời gian, cô chẳng nghĩ được gì ngoài việc khai thác gỗ. Giờ đây họ nhìn cô, trong ánh mắt họ chẳng có gì chứng tỏ họ nhận ra cô cả. Còn cô thì lại cần nói với ai đó. Cuộc làm quen kì quặc như thế này đâu có nằm trong chương trình giảng dạy của trường Wildwood. Nỗi thất vọng càng tăng khi Elwyn nghe thấy một tiếng hét từ dưới sông khiến cô quay ra nhìn. Hiện ra dưới ánh đèn như thể hiện ra từ cánh gà của sân khấu là một chiếc xuồng, chiếc xuồng đó có ba người đàn ông mà Elwyn đã có lần nhìn thấy ở khu thương xá. Chiếc xuồng máy thì gầm rú với dòng sông, nhưng nó thua; tiếng động cơ của nó gần như chìm nghỉm trong âm thanh hào hùng của cơn hồng thuỷ. Như một con sò, con xuồng lao vào dòng nước xoáy. Chỉ trong chốc lát nó đã trôi như bay về phía hòn đảo; nó chòng chành, rồi lật úp và biến mất.
Ở trên bờ những người đàn ông đứng nhìn chỗ dây thừng họ cầm trên tay. Những chàng trai kia đã không thể đợi dây thừng tới, con trai của người chỉ huy là một trong ba người đã bị lật xuồng.
Trong những giây phút kinh hoàng ấy Elwyn dường như đã quên đi nỗi sợ của riêng mình. Nhưng rồi nỗi sợ của cô lại trở nên lớn gấp 3 lần. Tốc độ đánh gục chiếc xuồng do ba người đàn ông khoẻ mạnh điều khiển là mộtsự nhắc nhở lạnh lùng.
Một tiếng kêu vang lên, cô nhìn về phía đảo cây. Trên một cây thông nhỏ có một người tóc đen với chiếc áo trắng anh ta mặc nổi bật giữa đám cây. Rồi cô bị đám đông đẩy về một bên. Họ thi nhau gọi tên hai người còn lại.
Hành động, cô phải làm gì đó. Cô không thể đứng như thể cô sẽ chỉ đứng mãi trên bờ sông này mà nhìn được. Cô sẽ không thể nhận ra người đàn ông lái xe con đã gọi cô. Cô phải làm gì đó, bất cứ điều gì.
Cô cười chua chát. Cô, Elwyn Thebold đã mất đi tất cả sự nhanh nhạy - điểm mạnh của cô. Tại sao? bởi vì lần này không phải là công việc mà là cảm xúc đã kêu gọi cô ư?
Điện thoại, cô sẽ gọi đến tổng đài và hỏi người ta cách liên lạc tới những nhà nằm ở gần đoạn lụt ở phía Ruch. Nhưng cô tìm đâu ra một chỗ gọi điện bây giờ? Cô chạy trở ngược lại bãi cỏ đến ngôi nhà gần đó. Trong khu nhà phụ có rất nhiều phụ nữ, lại một lần nữa cô thấy hối tiếc vì trước đó cô đã không đếm xỉa tới việc làm quen với họ.
Họ quay ra khi thấy cô bước vào và thi nhau hỏi về tiến trình cứu hộ, rồi cô nói cho họ biết chuyện lật xuồng họ kêu thất thanh rồi chạy hết chỉ còn lại một hay hai người gì đó. Cô nhìn thấy trong căn phòng đó chỗ nào cũng bày đầy thức ăn. Những cái chảo lớn đựng đầy bánh qui, những ổ bánh mì, bánh, trái cây. Những ấm pha cafe lớn vẫn ở trên bếp.
- Những người tìm kiếm sẽ cần ăn đêm. Một phụ nữ giải thích với Elwyn.
Và rồi Elwyn nói cho bà ấy biết vấn đề của cô.
- Tôi nghe người ta nói có một chiếc xe tải đã bị mặc lũ ở đoạn quốc lộ phía Ruch.Tôi lo không biết người lái xe ra sao. Tôi nghĩ tổng đài có thể giúp tôi liên lạc với ngôi nhà gần nhất ở vùng lụt đó.
- Đợi chút. Người phụ nữ nghĩ một lát, rồi đi đến chỗ để điện thoại.
- Tôi nghĩ tôi biết. Bà ấy giải thích và cầm máy lên.
Một người phụ nữ trả lời điện thoại. Tất cả đàn ông đi tới vùng lụt, bà ấy giải thích. Một chiếc xe cứu thương và một bác sĩ đã tới đó, có chiếc xe tải chở đèn bão vừa đi. Họ đang cố tìm cách sang đầu bên kia để cứu giúp những người bị lũ cuối trôi do sập cầu.
Elwyn lo lắng cầm điện thoại
- Chiếc xe tải của trại 3-T bị mắc lũ ở đó? cô hỏi: - Bà biết gì về người lái xe không ạ? Đã có ai cứu anh ta rồi chứ gì?
Người phụ nữ ở đầu dây không biết gì về người lái xe cả. Không ai biết gì hết, chẳng ai biết về chiếc xe tải cho tới khi họ nhìn thấy nóc xe. Những đoạn gỗ, nếu có, thì chắc đã bị nước cuốn rồi. Đúng, có một số người đã men theo hàng rào tới được chỗ chiếc xe tải. Họ thấy cửa xe mở tung. Không có ai trong buồng lái cả.