Chương 12
Elwyn gác máy, quay ra nói lại cho người phụ nữ biết biết những gì cô nghe được.
- Đây, một tách cafe được đặt vào tay cô. Anh ấy có lẽ đã thoát được rồi. Những lái xe tải quen với tình huống nguy hiểm. Cô biết mà.
Rồi đột nhiên người phụ nữ bị gọi đi và Elwyn chỉ còn lại một mình ở đó. Cô uống vội tách cafe, đặt cốc xuống rồji đi khỏi ngôi nhà vắng người đó để đi ra đường quốc lộ. Cô sẽ đến đó để tự tìm kiếm xem có ai biết thêm gì không, và nếu những chiếc ô tô ở đầu kia có thể sang được bên này thì cô sẽ tìm cách sang bên ấy được.
Cô không biết ngày hôm đó cô đã đi bộ bao nhiêu dặm rồi. Cô cứ bước trong nỗi lo lắng, những tiếng bước chân của cô cứ dội vào trong đầu cô với một nhịp điệu khó tả. Gran từng nói rằng nếu mình đã bỏ cái ý nghĩ rằng mình là Paul Bunyan thì mình sẽ cho phép mình yêu một người đàn ông. Mình đã chẳng còn nghĩ mình giống bất cứ gì nữa rồi, bất cứ gì.
Mưa đã tạnh đượcmột lúc nhưng bây giờ Elwyn mới cảm thấy sức nặng của cái áo khoác, cái mũ và đôi ủng,nhưng cô chẳng thể làm gì với những thứ cô đang mang trên người. Khi cô mở cúc áo khoác cô cảm thấy gió lạnh phải vào da thịt và cô rùng mình nghĩ tới những người đàn ông đang dầm mình trong nước, nghĩ tới hai thanh niên quần áo ướt sũng chẳng có sự bảo vệ nào ngoài những cành cây. Cô không dám nghĩ tới người ở trên xe tải của trại 3 -T.
Tiếng nước chảy lại rõ mồn một; điều đó có nghĩa là cô sắp tới quốc lộ.
Cô giựt mình khi chợt nhìn thấy luồng ánh sáng loé lên trong một bụi cây ngay phía dưới đường quốc lộ, ánh sáng đó quét xuống mặt sông. Sau đó cô nhận ra một chiếc thuyền đang tìm kiếm quanh bụi cây nứa nổi nửa chìm và hiểu rằng họ đang soi sáng đường bằng ánh đèn pin. Cô nghe đượcbập bõm những lời họ nói.
- Cậu ấy ở đâu đây thôi. Chỗ cây chăn đó. Cậu ấy đã bám vào cây đó mà. Đúng, Wes.
Elwyn nhận ra giọng nói của Al Bird và cảm thấy như trút được gánh nặng. Nếu cả hai người trên cầu đều sống sót qua cơn lũ cuốn đó, thì chắc là có thiên thần hộ mệnh nào đang quanh quẩn ở đây đêm nay. Có một cơ hội may mắn cho Nat.
Những tiếng kêu khác nổi lên. Họ chắc phải qua được dòng xoáy đó. Và Elwyn mỉm cười. Một trong hai người trên chiếc thuyền là Bob, người lái xe tải.
Anh ta đang ở trên thuyền rồi sau đó anh ta không còn ở đó nữa. Chiếc xuồng ở dưới kia ban nãy đã bị lật úp trong nháy mắt và chiếc thuyền này cũng có thể bị như vậy lắm chứ. Nhưng không phải vậy, lần này thuyền đã được cột chặt.
Elwyn nhìn thấy một người đàn ông đang ở trên một cái cây thấp, chiếc thuyền đỗ ở bên gốc cây, sẵn sàng đón anh ta xuống. Rồi cô nhìn thấy chiếc thuyền đứng thăng bằng và người ở trên cây nhảy xuống lòng thuyền, một lát sau người thứ hai nhảy xuống mũi thuyền.
Dòng sông ở đoạn này bị thu hẹp, nước chảy xiết hơn dưới kia. Họ sẽ phải sắp đặt một phương tiện cứu hộ khác. Elwyn không chắc họ có chuẩn bị được hay không và cô đứng nhìn. Bây giờ những người khác đã tới để tiếp nhận chiếc thuyền. Bird tung sang một sợi dây, thả theo một chiếc thuyền sang rìa của luồng chảy
Elwyn không thể nhìn thấy thêm gì nữa. Cô chỉ nhìn thấy mỗi một đốm sáng đèn trong màn đêm đen như mực. Sau đó ánh đèn pin lại quét trên sông và cô nhìn thấy một chiếc thuyền cứu sinh, hay có lẽ là một chiếc ống cao su được bơm căng. Rồi cô cảm thấy bầu không khí căng thẳng bao trùm và thấy hình như có cái gì đó được kéo chầm chậm qua luồng chảy. Tiếng reo vui vang lên giữa tiếng gầm thét cúa dòng sông. Elwyn quay ra đường quốc lộ và tiếp tục đi. Một người đã được cứu, người thứ nhất. Cô không biết còn bao nhiêu người nữa sẽ được cứu ở đoạn ấy. Qua một đoạn đường vòng, cô nhìn thấy biển nước ngăn cách giữa cô và chiếc xe tải. Ở đó, về phía Ruch, dường như có những chiếc thuyền có đèn đang rẽ nước. Rồi một luồng đèn sáng quét qua, cô nhìn thấy một chiếc máy kéo đang rọi đèn soi cho đội cứu hộ.
Khi cô theo đường chiếc máy kéo lội xuống vùng nước theo hướng ngược chiều, mấy người bỗng chạy lại ngăn cô.
- Chúng tôi đã gặp đủ rắc rối rồi, xin cô đừng mạo hiểm ra đó nữa. Một người đàn ông nói to, Elwyn buộc phải bước lùi lại.
Điều gì xảy ra với cô, Elwyn băn khoăn, chấp nhận đi nhờ về Applegate ư? Ôi, Elwyn Thebold mà lại có thể bị ngăn cản một khi cô đã định làm việc gì cơ đấy.
Cô ngồi co lại trong xe, kể cho người lái xe nghe những gì cô nhìn thấy đồng thời cám ơn anh ta đã cho cô đi nhờ. Bây giờ cô mệt quá, cô mệt đến chóng mặt, đến phát ốm. Cô phải nghĩ tới một chỗ để ngủ qua đêm, có lẽ ngôi nhà của người phụ nữ ở Thompson Greek, Sau đó cô sẽ chộp lấy ánh sáng ban ngày đầu tiên để tiếp tục tìm kiếm. Và cô có thể lại gọi điện thoại hỏi tin trước khi cô rời khỏi vùng điện thoại còn hoạt động.
Chiếc xe rẽ vào trang trại Gearhart và băng qua bãi cỏ để đỗ lại tron gàng xe đứng sẵn đó. Elwyn cám ơn người lái xe lần nữa, rồi bước ra hoà vào đám đông.
Mọi người bây giờ có vẻ yên lặng, như thế càng làm nổi bật tiếng ầm vang của dòng sông. Elwyn chợt nghĩ hoạt cảnh này giống như một câu đố thách thức cảm giác vô dụng của cô. Sức mạnh của con người nhỏ nhoi biết bao trước cơn cuồng nộ của thuỷ thần và bóng tối. Cô đi theo người lái xe ban nãy đã cho cô đi nhờ, nghe anh ta hỏi và trả lời những người anh ta quen.
Bốn người đàn ông đã được định vị. Họ nghĩ họ đã nghe thấy tiếng của người thứ năm, nhưng họ e là anh ta đã bị thương.
- Vậy không ai làm gì được sao? - Người lái xe hỏi
- Chúng tôi có thể làm gì nào? Hãy nhìn một đoạn gỗ và anh sẽ hiểu điều gì có thể xảy ra với bất cứ chiếc thuyền nào chúng tôi có. Trời thì tối đen...
Một giọng nói khác chen vào: - Chúng tôi đang đợi những người từ sông Rugue; Họ mang theo cả thuyền nữa.
Elwyn nghe thấy thế trong lòng khấm khởi hy vọng. Cô đã đọc về những người đó, những con người sông nước gan dạ luôn chế ngự được dòng Rogue xảo quyệt khó lường.
- Họ sẽ mang thuyền, xe Jeep và moóc kéo theo đường Missouri Flat từ Grant's Pass tới. Elwyn xiết chặt vòng tay trước ngực như để kìm giữ một kí ức. Đó chính là con đường mà Nat đã lái xe đưa cô qua cái ngày thu vàng ấy.
Đột nhiên quang cảnh vốn được chiếu sáng bằng đèn xe, bỗng bừng lên bởi một luồng ánh sáng 3 chiều. Sông, núi đá, cây được phân biệt rõ rệt, được chiếu sáng từ bên dưới tới tận dãy núi cách đầu họ hàng mấy trăm mệt nhờ những chiếc đèn mà máy kéo vừa mang tới. Tiếng gọi nhau vang lên khắp một đoạn bờ sông. Người ta đã nhận ra những người cứu hộ đến từ bên kia vùng lụt. Khi Elwyn chứng kiến cảnh đó cô nghĩ tới một bức ảnh đố mà cô rất thích; những cái cây mà trong đó người ta có thế tìm thấy những mặt người. Cô nhìn thấy một bác sĩ, một y tá và những chiếc xe tải đang được kiểm tra gấp để sử dụng làm xe cứu thương.
Những người đàn ông khác đã tới trên một chiếc xe Jeep. Một người đàn ông nói rằng có mấy chiếc trực thăng đang đỗ ở Hamilton Field gần San Francisco, sẵn sàng tham gia cứu hộ nếu các phương tiện khác thất bại.
Những người của sông Rogue đã tới. Nhìn thấy họ, Elwyn cảm thấy cảm giác yên tâm đầu tiên của cô trong cả ngày hôm đó. Cô biết, khi những người đàn ông này hoàn thành nhiệm vụ tình nguyện của họ ở đây, họ sẽ sẵn sàng đi với cô tới chỗ chiếc xe tải và tiến hành tìm kiếm Nat. Những người con của sông Rogue đến rất lặng lẽ, nhưng trong sự lặng lẽ của họ Elwyn thấymột sự bảo đảm vững chắc, một sự thạo việc. Họ hạ thuyền xuống nước, nhanh nhẹn leo lên và cho thuyền chạy tới chỗ người cần cứu nhất đã được phát hiện.
Khi cô lại có thế nhìn thấy họ, họ đã ở bên kia sông và đang lái qua chỗ có người bị nạn để rồi lùi lại, túm lấy các cành cây, đẩy thuyền bằng mái chèo và dừng lại ngay sát gốc cây nơi có người bị nạn đang đợi.
Một tiếng reo vang lên khi người bị nạn được đỡ xuống thuyền được choàng quanh người bằng một chiếc áo khoác; sau đó chiếc thuyền biến mất giữa những cành cây. Khi nó xuất hiện trở lại thì trên thuyền đã có thêm một người nữa được choàng áo ấm. Theo đám đông, Elwyn chạy đọc bờ sông đón chiếc thuyền cập bờ và dĩ nhiên bác sĩ là người đầu tiên tiếp cận được với hai người bị nạn vừa được tìm thấy. Trong chốc lát tất cả mọi người trừ người cứu hộ trên thuyền trèo cả lên các xe tải và xe chở hạng nhẹ tiến qua cánh đồng về phía ngôi nhà của trang trại.
Đợt cứu hộ thứ hai mất nhiều thời gian hơn. Elwyn nhận ra một sự thay đổi qua âm điệu của dòng sông, nhận thức một sự biến chuyển qua những người xung quanh cô. Các gia đình đang lên các xe tải và xe con; những người duy nhất còn làm nhiệm vụ là những người đàn ông ở trên mũi đất nhô ra như một vòng cung để chiếc thuyền có thể đậu. Những người ở phía ngoài mũi đất ấy đang ném dây thừng qua một đoạn kênh hẹp.
Bây giờ tất cả đã được cứu sống, tất cả đã được nhận sự chăm sóc y tế đầu tiên. Mọi người rời khỏi sông, dòng sông dường như trở nên bớt hung dữ như thể nó đã cúi đầu chịu sự thất bại.
Còn lại một mình, Elwyn bắt đầu bước tới mép nước nơi những người của sông Rogue đang thu thuyền chuẩn bị rời đi.
Cô bước gần vệt đèn sáng và nhìn thấy ai đó đang di chuyển phía trước cô. Nhìn lên, cô nhận ra một cái đầu với những món tóc đỏ rực bay ngược trong gió.
- Wyn, Ôi, Wyn, Wyn!
Anh dang cả hai tay ôm choàng lấy cô. Còn cô, Elwyn Thebold thì gục đầu trên vai anh khóc như một đứa trẻ.
- Wyn, họ bảo với tôi là cô đã bị chìm theo chiếc xe tải
Cô cuống quýt...
- Nhưng Nat, họ cũng bảo với tôi như thế. Họ bảo rằng anh đã bị mắc lũ trên chiếc xe đó.
- Nhưng tôi không ở trong xe, Wyn ạ.
Cô nhìn lên.
- Nat, tôi cũng không mà.