Chương 13
Trong nỗi vui mừng tìm thấy nhau và cả hai đều còn sống, họ bước đi, ngược lên qua cánh đồng giờ đây đã chìm trong bóng tối.
- Nhưng mà, Nat, chẳng phải là anh đã lái chiếc xe tải đó rời trại hay sao?
- Đúng, tôi lái. Tôi sợ cô sẽ lái nó xuống và tôi không biết chiếc xe tải sẽ vượt qua những đoạn đường dốc ấy thế nào. Cô sẽ không nghe tôi đâu
- Tôi xin lỗi, Nat. Tôi khôngbiết. Tôi không biết thời tiết như vậy khó lường đến thế nào
- Rồi khi cây cầu bị cuốn đi ngay sau bánh xe, tôi nghĩ tôi đã an toàn. Và cô cũng vậy. Tôi biết là tôi không thể quay lại lấy xe của tôi, vì vậy tôi lái xe xuống dốc và cho xe rẽ vào một đường tải gỗ cũ. Tôi để xe tải ở đó và đi bộ về nhà. Tôi ở nhà khoảng hai tiếng; sau đó quay lại, tôi nghĩ lúc đó cô đã bình tĩnh hơn rồi
Elwyn cúi đầu
- Khi tôi quay lại chỗ để xe tải, tôi không thấy xe đâu nữa. Tôi nghĩ ngay là cô đã lái nó đi, bởi chẳng có ai khác có chìa khoá xe cả.
Elwyn cho tay vào túi lấy ra chùm chìa khoá. - Tôi vẫn giữ chum chìa khoá đây
- Và tôi cũng vậy. Nat nói
- Chùm chìa khoá cô bỏ lại khi tôi kéo cô ra khỏi xe
- Vậy chẳng lẽ Danny đến lái xe đi à
- Làm sao anh ấy biết chỗ tôi đỗ xe cơ chứ? Tất nhiên có ai đó biết về xe vì tôi đơn giản chỉ lấy chìa khoá ra thôi, tôi đã không tắt động cơ, mặc dầu tôi nhớ là tôi đã tắt rồi
Elwyn lại cảm thấy thót tim
- Vậy đó là Jugger. Ông ấy là lái xe tải mà. Nat, hãy gọi những người cứu hộ Rogue lại trước khi họ…
- Chẳng ích gì đâu, Wyn ạ. Cô nghĩ là tôi đã ở đâu trong suốt 6h qua? Khi tôi nhìn thấy những vết xe về phía Ruch, tôi chạy về nhà lấy chiếc xe cũ của Hung. Phải vất vả lắm nó mới nổ máy được
- Tôi không thể diễn tả nổi cho cô biết được tôi đã cảm thấy thế nào khi nhìn thấy chiếc xe tải. Người lái chiếc xe đã tự cho xe vào vùng lụt vì nghĩ rằng có thể lái xe qua đó được họ bị lạc đường, đã đi vào mé bờ sông địa tầng không vững cách con sông đó vài mét, và gỗ sau xe đã bung cả ra. Chúng ta sẽ không biết toàn bộ sự việc cho tới khi nào chúng ta tìm ra người lái xe.
- Nhưng cửa buồng lái mở cơ mà
- Do nước xoáy. Không biết nước cuốn người lái xe ra hay anh ta tự thoát ra kịp. Tôi đã gần như phát điên. Tôi tìm gặp những người đã thấy chiếc xe trước khi tôi tới đó và tìm kiếm quanh đó một hồi. Tôi biết, bởi lúc đó tôi đã gọi điện đến Applegate, rằng phía bên kia sông người ta đang tìm kiếm những người bị sập cầu. Vậy nên tôi lái xe ngược lên, đi sàng ngang và đi bộ xuống mạn Tây Nam. Tôi không tin là tôi đã bỏ sót một mẫu đất nào. Ở đó dốc hơn và không bị ngập quá sâu.
- Wyn, cô sẽ không bao giờ hiểu được tôi cảm thấy thế nào. Lần mò trong bóng tối, ra sức gọi và nghe ngóng giữa tiếng gào thét của dòng sông.
- Điều gì khiến anh nghĩ là tôi không hiểu chứ? Cô kêu lên
- Cô đã không đáp lại tôi sau những gì tôi đã nói với cô. Đáng lẽ tôi phải biết rằng đối đầu với cô như thế sẽ đủ làm cô lao lên chiếc xe tải đó. Đáng lẽ tôi phải bình tĩnh giải thích với cô. Thay vì thế tôi lại gọi cô là…
- Anh đã gọi tôi…, chuyện cũ rồi. Cô nói, những từ anh dùng đúng đấy. Vì thế tôi mới cảm thấy đau đớn. Bây giờ Jugger …
- Lo lắng quá cũg chẳng ích gì đâu, Elwyn ạ. tối nay Applegate đã đủ sóng gió rồi. Lũ lụt đã cuốn đi người nhưng trả lại 5 người nguyên vẹn, và mỗi trường hợp là một điều kỳ diệu. Nào, hãy ghé vào trang trại nhà Gearhart đi. Dana sẽ có cà phê, ngay lúc này tôi sẽ đổi mạng sống của mình để lấy một tách. Từ sau bữa sáng ở trại tôi chưa ăn gì cả.
Quên đi mong muốn được trở về trại, bước vào nơi có vô số những người lạ đang mỉm cười hân hoan, Elwyn cảm thấy cô sẵn sàng làm bất cứ việc gì để Nat vui lòng.
Đang lạnh cóng người, họ bước vào một căn bếp ấm áp, nơi thức ăn được chất đầy và vẫn tiếp tục được chất đầy thêm nữa để phục vụ những người đang nói cười ở khắp các phòng trong nhà
Người phụ nữ lúc trước gọi điện hộ Elwyn ngẩng lên nhìn
- Vậy là cô đã tìm thấy anh ấy rồi. Tôi biết là cô sẽ tìm thấy mà
Họ biết những người vừa được cứu đã nghỉ ngơi chút ít nhưng không muốn ở lại đó thêm, trừ một người còn đang bị lạnh. Phòng khách và phòng ăn chật ních người, các phóng viên đang phỏng vẫn giữa một đám đông vây quanh, chỗ nào cũng đầy bánh, cà phê, hoa quả
Nat nhìn Elwyn và cười.
- Mặt cô bẩn kìa! Anh trêu. - Chúng ta nên tìm Dana để bà ấy sửa sang lại cho cô
Được rửa mặt, chải đầu, bỏ áo khoác và mũ ứơt vào một cái túi, Elwyn cảm thấy dễ chịu hơn. Khi Dana Gearhart dẫn cô vào bếp, cô cảm thấy sự nồng ấm, hiếu khách còn biểu hiện rõ và nó còn hữu hiệu hơn cả lò sưởi và thức ăn
- Tôi nghĩ bà phụ trách tất cả việc này. - Cô gợi chuyện
- Chúa ơi! Không phải. Tôi chưa kịp nghĩ ra thì mọi người đã mang cơ man nào là bánh, cà phê, và mọi thứ tới
Elwyn gật đầu. Đó là điều Gran đã cố nói với cô: Cách những người này hợp lại lúc khó khăn.
Cô quan sát căn bếp. Đó là một căn bếp sáng sủa, hiện đại, các căn phòng khác cũng được sắp đặt rất thanh nhã. Tuy vậy chúng vẫn gợi được cảm giác vui tươi và tiện lợi mà không cần phải có những đồ gốm treo lơ lửng như ở chỗ của Sussie
Cô tới phòng ăn và ngồi xuống một chiếc ghế dài. Những phụ nữ khác cô nhìn thấy ở đó đều rất thân thiện như thể họ chưa từng biết cô đã nghĩ về họ như thế nào. Họ ngồi cạnh cô, nói chuyện về trận lụt, về đội cứu hộ. Rồi một nhóm ng ùa vào từ cửa trước và một giọng nói vang lên: - Nat! Nat Cantrell, anh làm cái quái quỷ gì ở đây vậy? Người ta nói anh đã chết chìm rồi cơ mà
- Addie, cứ làm như tôi sinh ra là để chết chìm ấy
- Sussie phát điên lên kia kìa. Cô ấy đã tìm kiếm khắp các ngọn đồi và dọc con sông, lại còn chuẩn bị gọi cảnh sát Canada nữa chứ. Cô ấy nói con bé Gyppo ở trại Ba- T đó - À…- Chắc ai đó nhận ra cô nên sau đó cô không nghe thấy gì thêm
Cô đã hiểu được phần nào, bởi người phụ nữ ngồi gần cô đã nhanh chóng tạo ra một câu chuyện để lấp lời người đang nói, để cho Elwyn và những người quanh đó không nghe được những lời bình luận hồ đồ
Nhưng điều đó chẳng ích gì. Sussie. Nat đã thuộc về Sussie bởi cô gái gyppo đó quá thông minh nên đã không học các công việc của phụ nữ
Giọng nói kia lại tiếp tục: - À, tôi đã bảo Sussie đến đây; ở đây cô ấy có thể biết được mọi tin tức. Cô ấy nói cô ấy sẽ tới ngay
Bây giờ Elwyn muốn tìm cách ra khỏi chỗ này. Cô đã để áo khoác và mũ ở gần cửa bếp. Cô có thể viết thư cảm ơn Dana sau. Giờ cô phải rời khỏi đây, thật nhanh, trước khi Sussie tới. Chứng kiến Nat và Sussie gặp nhau là một đòi hỏi quá đáng đối với cô. Sau này cô sẽ học để quen dần với chuyện đó. Nhưng không phải tối nay
Môt phụ nữ đứng dậy, Elwyn di chuyển ra mép ghế rồi nhân lúc có một đám đàn ông vào lấy cà phê, cô đứng dậy đi ra cửa
Chỉ có một lối ra duy nhất à một con đường duy nhất để đi, nhưng nếu cô tránh ánh đèn thì sẽ không ai nhìn thấy cô được. Từ sáng qua cô đã toàn đi bộ rồi. Cho đến lúc trời sáng cô thế nào cũng phải đi qua đoạn đường khó nhất trong hành trình trở về trại
Cô rón rén đi quanh ngôi nhà, một con chó phát hiện ra khi cô đi qua. Cô dừng lại vuốt ve nó để nó khỏi sủa, và đợi cho nhóm người mới tới đi ra cửa. Chợt cô nghe thấy tiếng của Sussie
- Nat yêu quý, em đã phát điên lên vì lo. Nat, anh yêu, con bé Gyppo hư hỏng ấy đã làm gì anh vậy?
Elwyn đứng như muốn ngã. Cô nghe thấy tiếng ai đó càu nhàu ở ngay gần đó và nhìn thấy một người đàn ông từ sau một cột điện bước nhanh về phía cô
- Jugger, cô gọi, ôi Jugger, cháu đang mog được gặp ai đó quá