Chương 14
Jugger chạy về phía cô.
- Cô sẽ không nói thế nếu cô biết tôi đã gây ra chuyện gì cô Wyn ạ. Tôi đã làm mất một chiếc xe tải của cô rồi
- Cháu không quan tâm cho dù ông đánh mất cả chục chiếc, Jugger. Làm thế nào chúng ta có thể đi khỏi đây mà không ai biết?
- Tôi có xe con ở đây; tôi thuê nó của một ng quen. Không phải xe xịn đâu, nhưng nó sẽ giúp chúng ta về trại
- Vậy thì đi thôi
Cô không muốn Jugger dừng lại hay đi chậm lại để nói chuyện cho tới khi họ lên đến đường Thompson Greek. Sau đó cô hỏi: - Chuyện gì đã xảy ra thế, Jugger?
- À, Gran rất nhanh trí. Bà ấy biết cô sẽ cố tình lái xe tải đi nên bà ấy đã mách nước cho Nat, Gran biết cậu ấy sẽ ngăn cô. Bà ấy biết cô sẽ quay lại để lấy chùm chìa khoá dự phòng trong ngăn kéo, vì vậy bà ấy đã tráo chìa khoá - để vào đó một chùm chìa khoá khác. Bà ấy nghĩ rằng cô sẽ tức điên lên khi thử chùm chìa khoá và bà ấy tính sẽ đợi đến khi nào cô bớt nóng sẽ khuyên giải cô. Bà ấy nghĩ rằng cô và Nat sẽ quay trở lại trại vì thế tôi đã đi theo cô, nhưng tôi biết cô sẽ không quay lại. Sau đó bà ấy nghĩ có lẽ Nat đã thiếu kiên nhẫn với cô nên đã ném trả chùm chìa khoá cho cô. Trong khi đó, tôi cầm chùm chìa khoá dự phòng. Khi thấy cô đi xuống dưới đường mà Nat đã đi, tôi vội đi tắt qua rừng. Tôi lái chiếc xe tải xuống một đoạn đường vòng; sau đó tôi đợi cô đi qua. Đợi cô đi rồi tôi mới lái xe xuống đường đó và không biết phải làm gì tiếp theo. Rồi tôi nghĩ chuyến gỗ này có ý nghĩa với cô như thế nào nếu nó được chuyển kịp tới nhà máy. Tôi nghĩ tới những việc cô đã làm cho tôi, nghĩ đến cách cô đối xử với tôi như với cha chú của mình. Tôi tự bảo mình, này lão già vô tích sự, lão đã lái xe tải bao lân rồi. Chả có lý nào lão không thể đưa chuyếngỗ này tới nhà máy được. Và tôi quyết định chở gỗ tới nhà máy, nhưng chuyến gỗ đó nặng quá, khi tôi qua một khúc cua rộng tôi thấy gỗ trên moóc xe xộc xệch. thoạt đầu tôi nhìn ra và thấy mấy khúc rơi lơ lừng bên mạn xe. Tôi qua chỗ cua khó nhất, tôi biết chỉ cần các bánh xe lắc mạnh một cái là có thể các bó gỗ sẽ tuột khỏi xe. Tôi không muốn để mất chỗ gỗ đó. Xe tải thì có bảo hiểm rồi, nhưng gỗ thì không. Vậy là tôi cho xe chạy mau. Khi đi tới đoạn đường bên rìa sông, tôi nghĩ rằng đường chưa bị ngập sâu lắm. Có quá nhiều bùn nên tôi không nhìn thấy rõ đường. Tôi đã lái xe trật khỏi đường và gỗ sau xe đổ xuống. Tôi vội ra khỏi xe, thật nhanh. Nhưng điều tệ nhất, cô Wyn ạ, là tôi không thể quay lên xe được. Tôi lội đến một hàng rào và men theo đó tới một đường khác; sau đó tôi đi nhờ xe về phía trại. Họ chở tôi ngược lên. Đi được một đoạn thì xe không đi tiếp nữa. Tôi tiếp tục đi bộ về trại, cứ tưởng cô đã về đó rồi. Tôi biết một lối đi qua con sông, và tôi đã đi qua được. Gran nói cô đã gọi điện về, rằng cô đang lo lắng về ng lái xe. Bà ấy bảo tôi đi tìm cô. Tôi đã cố tìm, cô Wyn ạ. Nhưng tôi đến chỗ nào họ cũng bảo cô vừa ghé qua nhưng đã đi rồi, vậy nên tôi đến trại Gearhart. Tôi đang ngại chưa muốn vào.
Elwyn yên lặng khiến Jugger cảm thấy lo lắng
- Tôi biết chiếc xe tải thì có bảo hiểm, nhưng chỗ gỗ… tôi có thể…
- Ồ, đừng băn khoăn điều đó nữa Jugger. Elwyn nói. - Jugger, ông không làm hỏng gì cả; chính cháu đã gây ra chuyện. Chính tính ngang ngạnh của cháu đã làm mọi ng phải lo lắng. Cháu đã không muốn bị lỗi. Cháu phải nhặt từng đồng xu từ việc khai thác. Jugger, may mà không có chuyện gì xảy ra với ông, nếu khôngcháu sẽ ân hận suốt đời
- Ôi, cô Wyn. Bây giờ tôi ở đây rồi, cô đừng có nói như vậy nữa. Jugger ngừng nói. Cô gái gyppo của ông ấy đang khóc
- Cháu mượn khăn với. Cô sụt sịt
Jugger rụt rè đưa cho cô chiếc khăn tay màu xanh thẫm, sực mùi thuốc lá. Elwyn cầm lấy lau mắt
- Dũng cảm lên nào. - Cô nói
Ông bạn gìa của cô thở phào. Ông ấy cho rằng dù là cô gái gyppo đi nữa thì cũng phải có những lúc yếu đuối chứ. Và đây là một dịp như thế.
Trăng đã lặn từ lâu, nhưng những vì sao thì vẫn còn lấp lánh trên bầu trời. Khi họ lái xe vào con đường lên trại, một màn sương mỏng đã bao trùm lên khắp không gian. nước trên nhánh sông gần trại đã rút đáng kể nhưng vẫn không đủ nông để họ có thể lội qua, thế là Jugger phải dẫn Elwyn đi ngược lên trên tới một đoạn sông hẹp mới dẫn Elwyn lội qua được
Gran vẫn còn thức. Đến đoạn rừng thưa, Elwyn nhận ra trại đã có điện trở lại. Cô nhìn thấy khói toả trên ống khói như một hồn ma trắng, và cô nhìn thấy những tấm rèm màu đỏ ấm áp trái ngược hẳn với màu của đêm sương giá. Rồi cô chợt hiểu đó chính là những gì người đàn ông cần được cảm nhận khi họ trở về trong nỗi mệt mỏi của cuộc sống thăng trầm; trở về thiên đường ấm áp nơi có tình yêu và sự thấu hiểu đang chờ đợi họ
- À, tôi biết ngay đặt một bình cà phê mới lên bếp là hợp lý mà. Gran chào họ. - Tôi cược là cả hai đã mệt rã rời rồi. Tình hình dưới đó thế nào? Elwyn nhận tách cà phê và ngồi xuống bên Gran. Cô để Jugger nói, trong khi ông ấy nói Gran liếc nhìn cô, nhìn đôi mắt thâm quầng của cô gái gyppo
Rồi bà ấy đứng dậy đặt một ấm nước lên bếp. Gran rót nước nóng vào hai cái bình, đút chúng vào hai cái túi len rồi hỏi vẻ như tình cờ: - Có gặp Nat dưới đó không?
- Cháu và Jugger đã để anh ta lại với Sussie. Elwyn đáp cũng bằng vẻ thản nhiên không kém
- Thôi, đi ngủ nào. Elwyn, trông cô cóng đến tận xương ròi kìa, cái túi này sẽ làm cho chân cô ấm lên, còn cái này tôi sẽ để dưới lưng để cô bớt căng thẳng
- Gran… Elwyn giơ một bàn tay ra ngăn Gran khi bà đã sắp bước ra cửa. Mai bà hãy cho Gwendolyn thêm ít lúa mạch giúp cháu. Cháu muốn cảm ơn nó đã mang bà tới cho cháu
- Ôi, Wyn, tôi đang tính sẽ cho nó ăn thêm vì nó đã mang tôi đến với một cô chủ đáng yêu như cô. Ngủ đi, Wyn. Ngày mai bao giờ cũng tốt hơn mà
Sẽ không như vậy đâu. Ngày mai sẽ không có lý do nào để Nat băng qua đêm tối tìm kiếm cô và ôm cô trong vòng tay. Cô thức dậy vì tiếng máy kéo. Nat đang lái máy kéo tới và phía sau anh là hai đoạn gỗ được đẽo cong. Cô quỳ bên cửa sổ, quấn chăn quanh vai và nhìn anh để máy kéo vào chỗ của nó rồi đi tới nhà bếp. Lát sau anh đi ra, ngồi lên chiếc xe của anh và lái đi
cô ném người trở lại giường ấm và nghĩ, anh ấy đã chọn đường để mang xe của anh ấy đi khỏi trại
Cô nằm đó và cố ngủ trở lại. Cô nghe thấy tiếng Jugger vào phòng cho thêm củi vào lò sưởi, cô gọi để nhờ ông ấy mang bữa sáng lên. Khi Jugger mang thức ăn tới, Wyn bảo ông ấy đi tìm Mac và bảo anh ấy đến gặp cô
- Nếu cậu ấy còn ở đây. Hầu hết các thợ đều bị kẹt ở bên kia vùng lụt và tôi không biết nước đã rút chưa mà sang.
Sau đó cô viết một bức thư ngắn cho Mac, một cho Jugger và một cho Gran. Rồi cô xếp hành lý vào mấy cái túi xách và mang chúng ra xe. Đi tới nhà bếp cô dừng lại gọi
- Gran, cháu đi lo việc vớt xe tải đây. Cháu sẽ lái thẳng tới thành phố thăm bố cháu luôn và nhân thể gặp bên bảo hiểm nữa. Tối nay cháu khôngvề được đâu. Và rồi cô hỏi:- Sáng nay Nat có ổn không ạ?
- Nhìn cậu ấy ăn tôi nghĩ cậu ấy không sao. Cậu ấy khá bực vì đêm hôm qua cô bỏ đi. Tôi bảo cậu ấy là cô mệt quá không ở đó mà chuyện trò được. Hôm nay cậu ấy bận lắm, phải đi chở thiết bị. Cậu ấy bảo tôi nói lại là cậu ấy sẽ gặp lại cô sớm, vậy mà cô lại đi
Jugger cứ nhất định đòi lái xe cho Elwyn ra hết đoạn đường dành cho xe chở gỗ, Elwyn buộc phải đồng ý vì không muốn ông ấy lo lắng.
Đến Medford cô nhắn tin về cho ông ấy. Cô đã dừng lại nhìn chiếc xe tải và thấy một người đàn ông ở Ruch đang lái máy kéo cố trục chiếc xe tải ra khỏi vùng nó sa lầy. Cô chắc là nó không hư hỏng nặng, nhưng dù sao nhân viên bảo hiểm cũng sẽ tới để kiểm tra
- Bên bảo hiểm hoặc bên sửa chữa sẽ liên lạc với cô sau khi họ sửa xong. Người lái máy kéo nói với cô như vậy
Cô đi thăm ông bác sỹ trị liệu của bố cô, sau đó thăm bố khi ông đang đi chầm chậm qua một hành lang
- Wyn, ông nói khi đưa cô vào phòng, bố nghĩ việc gửi bố xuống miền Nam California không tiện đâu con ạ. Chi phí…
- Nhưng bố sẽ không ngại nếu con lái xe đưa bố đi chứ? Cô hỏi. - Con đã gọi điện cho các chị dâu rồi. Con nghĩ đã đến lúc chúng ta cần gặp họ
Trời quang đãng và lạnh nhưng khá đẹp. Họ lái xe đi chậm và dừng lại nghỉ mỗi khi Elwyn nhận thấy bố cô mệt. Nhưng mỗi ngày họ lại mất thêm nhiều thời gian hơn và khi họ tới miền Nam của bang bên cạnh thì Elwyn nhận thấy bố cô đã gần trở lại như cái ngày cô rời nhà đi học ở Wildwood.
Cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Cô không sợ nhìn lên và thấy một người đàn ông tóc đỏ rực nữa. Cho tới khi cô đưa bố cô trở về, thì chắc cô đã quen với ý nghĩ anh ấy là chồng của Sussie rồi.
Họ dừng lại ở một nhà nghỉ rồi gọi điện cho Ruthanne. Ruthanne gọi điện cho Lenore, thế là hai cô gái đi xe hơi mới của Lerone tới gặp gia đình nhà chồng.
- Cô chẳng giống như chúng tôi hình dung chút nào, Elwyn ạ. - Họ bảo Elwyn
Còn Elwyn, được thấy họ tận mắt, cũng muốn thốt lên như vậy
Ruthanne cứ nhất định mời họ về ngôi nhà mới của cô, nhưng vì Lenore đã mời được bố chồng nên Ruthanne khăng khăng dành Elwyn về nhà mình
- Lenore mua chiếc xe đó bởi vì xe của Tom hay bị hỏng giữa đường. Chị ấy muốn chuẩn bị sẵn một chiếc xe tốt cho anh ấy để khi anh ấy trở về họ sẽ lái xe đến trại.
Và Ruthanne kể về mình: - Tôi nghĩ tôi có thể trả tiền thuê bằng tiền riêng của mình. Nếu anh Jim muốn về làm với bố thì chúng tôi có thể bán căn nhà này để có chút vốn góp vào
Họ ở đó được vài ngày thì nhận được lá thư đầu tiên từ miền Bắc. Elwyn, nhận ra nét chữ nguệch ngoạc của Gran bèn mang thư về phòng đọc
“Không có nhiều tin tức mới”. - Gran viết- Chỉ có tin về đám cưới của Sussie. Xem cách cô ấy tính toán thì có lẽ cô ấy chả quan tâm đến người đàn ông của mình. Sussie tính sẽ tiếp tục sống ở nhà của bố cô ấy để chăm sóc ông già. Nếu cô hỏi tôi, tôi sẽ nói cô ta sợ ông già đó trước khi chết sẽ lấy một người đàn bà và để lại gia sản cho bà ta”
Sau đó bà viết về nhà máy, Elwyn không đủ kiên nhẫn để đọc chúng. Cô tìm trong trang thư những dòng về Nat, nhưng cô chẳng thấy gì cả. Cô quẳng bức thư đi, chạy ra ngoài nhưng trong đầu cô những phỏng đoán về tuần trăng mật của Nat cứ hiện ra, nào là anh sẽ đưa Sussie tới những nơi thú vị, nào là họ sẽ ăn những bữa tối lãng mạn…
Elwyn dành rất nhiều thời gian để đọc những mục dành cho người muốn kiếm việc làm trên báo. Cô nhận thấy chẳng có tin gì mấy ngoài một nghề vốn không dành cho phụ nữ
Cô có thể leo cây, cô có thể hạ cây, có thể lái những chiếc xe tải gỗ, nhưng cô chỉ được phép làm những việc đó khi cô làm vợ hay là con gái của một ng thợ rừng mà thôi. Vậy thì cô có thể làm nghề gì đây? chắc chắn ở đâu đó phải có việc làm thú vị, dẫu vậy, cô vẫn không thể tìm được một việc làm như thế. Cô không muốn làm gì khác ngoài nghề rừng
Elwyn nhận được bức thư thứ hai của Gran. Chỉ nhìn lướt qua cô đã thấy tên Nat được nhắc lại mấy lần. Thế là cô ngồi xuống đọc ngấu nghiến
“… từ khi quay trở lại, cậu ấy đã làm việc như một con thiêu thân. Trông cậu ấy chẳng lúc nào vui. Thật tội nghiệp, một người đàn ông tốt như Nat mà không có được một người phụ nữ có thể quên bản thân mình để chăm sóc cậu ấy?”
Vậy chẳng lẽ nghệ thuật làm bà nội trợ của Sussie chỉ là bề ngoài thôi sao? Có lẽ cô ta đã nói với Nat. Sussie cái miệng luôn nói “không” khi trong lòng muốn nói “có” và ngược lại. Tự nhiên Elwyn gục đầu xuống bàn và khóc cho những năm tháng cô đã phí phạm để học cái nghề khai thác gỗ rừng!
Ruthanne vốn thích khiêu vũ. Lenore cũng vậy. Họ đã dạy chồng họ khiêu vũ. Và bây giờ họ lại dạy cô học trò Elwyn đang háo hức học. Họ rất buồn cười trước thái độ nghiêm túc của Elwyn khi tiếp nhận sự hướng dẫn của họ.
Họ còn buồn cười trước những điều khác nữa. Elwyn, người mà theo họ biết vốn coi thường tài cán của những người nội trợ, nay lại không chỉ hí húi khâu những mảnh mền bông, cô còn năng đi chợ, mua vô số sợi và vải đẻ học làm mền chăn. Một hôm bố cô đến gặp Wyn
- Wyn, bố đã sẵn sàng rồi. Bố đã đi bệnh viện và kiểm tra toàn diện. Họ nói chẳng có lí do nào để ngăn bố quay lại làm việc, miễn là bố kiêng những việc nặng. Giờ nếu con muốn đợi các anh con về thì bố sẽ đi tàu hoả về trại
- Bao giờ bố muốn đi nào, mai nhé? Cô hỏi
Đáng lẽ họ chỉ đi mất 2 đêm là về tới trại, nhưng họ gặp tuyết rơi ở Siskiyous nên phải đợi sáng mới đi được. Rồi họ cũng bắt đầu chặng đường cuối cùng, Elwyn mở to mắt ngắm khung cảnh núi rừng hùng vĩ được tắm dưới ánh mặt trời. Cô yêu mảnh đất này. Có lẽ, giờ đây chỉ tình yêu đối với mảnh đất này là đủ. Khi họ đến gần Applegate, Thebold bắt đầu nói chuyện. Ông có những kế hoạch lớn cho tương lai. Bây giờ ông biết các con ông sẽ sớm trở về nên ông đã lập các kế hoạch
Elwyn nghe bố nói và không hiểu tại sao cô lại không cảm thấy tự ái. Cô đã thay bố quản lý trại Ba- T, đã cứu nó ra khỏi tình trạng bị đóng cửa, đã kiếm đủ tiền để trả cho việc trị bệnh của bố cô. Vậy mà trong các kế hoạch mới của Thebold, chẳng có gì dành cho Elwyn cả. Rồi cô sẽ đấu tranh, còn lúc này đây cô đang bị thu hút bưởi những gì cô nhìn thấy. Đến Thompson Greek cô phải lái xe chậm hơn, vì thế cô có thể nhìn thấy thảm hoa địa lan rực rỡ như đang rung rinh; những thảm hoa cúc vàng tươi dập dờn trong gió; chỉ những bụi cọ sơn Ấn độ màu hồng ngọc là có vẻ không dao động. Ngang qua khu trại, họ nhìn thấy những khóm hoa liên kiều, những dây hoa leo cùng những cây đào trổ bông tươi thắm trên con đường về trại tuyết lại rơi. Một cây cầu mới rộng và đẹp hơn cây cầu cũ đã được dựng từ bao giờ, khi họ rẽ vào đoạn đường cong cuối cùng, Elwyn phanh kít xe lại
- Con đã bao giờ nói… - Thebold kêu lên
Nhà máy cũ không thấy vết tích đâu nữa, ở vị trí của nó giờ đây mọc lên những cái lán mới chạy dài với màu gỗ mới nổi bật lên trong ánh tuyết. Và kia nữa, có rất nhiều căn nhà nhỏ mới được dựng bên bìa rừng tùng nơi Jugger đã hy sinh chỗ rượu vang của mình vì những người đi pic- nic bất cẩn. Và rồi Elwyn thở khe khẽ, - không, thế này thì thật quá sức chịu đựng của mình, ở đó, trên một ngọn đồi ngay sát trại có một ngôi nhà gỗ lớn, với những ô cửa sổ rộng hướng ra dãy Greyback, dãy Siskyous và xa, xa hơn nữa.
Cô khôngthể, sẽ không bao giờ có thể sống trong cùng một trại với Sussie.
Không bao giờ.