- 3 -
Anh về rồi đây.”
Nghe thấy tiếng nói, Miharu ngẩng đầu lên. Chồng cô vừa từ phòng hành chính về. Nhìn gương mặt thoáng chút mệt mỏi của anh, Miharu ân cần đứng dậy pha trà.
“Anh về sớm thật.”
“Ừ. Bên phòng hành chính cũng quen rồi nên mọi chuyện rất nhanh gọn.”
Sau khi từ bệnh viện về, Isao nói muốn làm xong mọi thủ tục trong ngày, còn Miharu không muốn ra ngoài thêm nữa, nên cuối cùng chỉ mình Isao đi làm các thủ tục.
Quả thực, đó là việc họ sẽ phải sớm thực hiện. Miharu biết càng trì hoãn thì càng ngại làm, nhưng cô không thể làm được nên đành giao cả cho chồng.
“Từ nay về sau em tính sao?”
Sau khi ngồi xuống ghế rồi thở dài, Isao chau mày hỏi.
“Tính sao là sao hả anh?”
“Tính sao với thằng con của chúng ta ấy.”
Isao hất cằm về phía Yuichi đang thu mình trong góc phòng khách.
“Ta sẽ giao nó cho trung tâm y tế cộng đồng à? Hay đem nó lên núi bỏ? Ngọn núi mà ngày xưa chúng ta đem vứt con chó chúng ta từng nuôi ấy.”
“Anh đang nói gì thế? Không được!”
“Không phải em định tiếp tục nuôi không nó như thế này đây chứ?”
“Anh đừng dùng từ “nuôi không” như vậy. Yuichi là con trai của chúng ta cơ mà.”
“Nhưng Yuichi chết rồi.”
“Đừng nhắc lại chuyện đó nữa!”
Trước cơn giận của Miharu, Isao thở dài vẻ khó xử và cầm lấy cốc trà.
“Chạy trốn hiện thực có giải quyết được gì đâu.”
Tiếng uống trà xì xụp vang lên một cách khó chịu. Miharu buồn bã lắc đầu.
“Em không thể làm thế được. Em không thể vứt bỏ con mình như vậy. Anh không thấy con đáng thương sao?”
“Đáng thương cái gì chứ!”
Isao từ đầu tới cuối vẫn chỉ thể hiện sự ghét bỏ.
“Nó không phải là con người nữa. Nhìn cũng biết còn gì. Nó không nói chuyện được, cũng không đi lại bằng hai chân được. Thậm chí chúng ta còn chẳng rõ nó có hiểu được chúng ta nói gì hay không. Chẳng khác gì chó mèo. Mà không, ít ra chó mèo còn dễ thương hơn nó nhiều.”
Vừa nghĩ đúng là không thể phủ định được lời chồng, Miharu vừa liếc nhìn Yuichi.
“Em định để con vật gớm ghiếc đó trong nhà à? Trong khi nó chỉ là một con côn trùng không thể nhận bảo hiểm, chẳng đem lại tác dụng gì mà chỉ tốn cơm tốn gạo?”
“Anh đừng nói thế.”
“Không, anh phải nói. Những lời này anh muốn nói lâu rồi. Em quá nuông chiều Yuichi. Em nuôi ăn, nuôi ở, chăm sóc một đứa trẻ to xác, hơn hai mươi tuổi đầu mà biếng nhác không chịu đi làm. Hẳn là nó sướng lắm. Chẳng làm gì mà vẫn được bố mẹ cung phụng đủ thứ. Suốt ngày lông bông, không biết tới nỗi cực nhọc vì công việc. Thế nên giờ nó mới phải trả giá cho tất cả những việc đó đấy.”
Cô nhìn xuống, ánh mắt rơi xuống bàn tay đang đặt trên bàn của mình. Bàn tay với những nếp nhăn bắt đầu hiện rõ. Miharu cũng không còn trẻ nữa.
“Còn hai năm nữa là anh nghỉ hưu. Em đã từng nghiêm túc nghĩ tới việc sau khi anh nghỉ hưu chúng ta sẽ sống như thế nào chưa? Nếu một trong hai chúng ta đổ bệnh thì em tính sao? Nếu dư giả tiền bạc, chúng ta có thể thuê người giúp việc, nhưng nếu không đủ tiền, hai ông bà già sẽ phải chăm nhau đấy. Không còn sức để chăm sóc cho Yuichi đâu. Ngoài ra còn rất nhiều chuyện phải tính tới nữa.”
“Vâng… Đúng là như vậy thật.”
Miharu cũng đã nghĩ tới cảnh về già. Nhưng khi nghe Isao nói, sức nặng của hiện thực mới đè nặng lên vai, lên lưng cô không một chút khoan nhượng.
“Chúng ta chẳng thể trông đợi quá nhiều vào lương hưu được. Chỉ cần tính sai một bước, chúng ta sẽ lâm vào cảnh khốn khó, trở thành những người già nghèo túng, vậy mà em vẫn định ôm lấy cái cục nợ này à?”
Isao chỉ tay vào Yuichi và nói. Miharu co mình lại vì khổ tâm.
“Anh thấy đây là cơ hội tốt. Cuối cùng, cơ hội để chúng ta vứt bỏ cục nợ này một cách hợp pháp đã đến rồi.”
“Ý anh là sao?”
“Nếu có thể thì anh vứt bỏ nó lâu rồi, nhưng vì còn thể diện nên không làm được. Nhưng giờ nó không phải là con người nữa. Chúng ta sẽ không vi phạm điều luật nào cả. Dù chúng ta có làm điều gì với nó đi nữa.”
Sống lưng Miharu run rẩy trước những lời nói ấy.
Nhìn sang Yuichi, cô thấy con đang co rúm mình lại đến mức đáng thương.
“Nếu bỏ rơi con và để con chết, hẳn là hàng xóm láng giềng sẽ khinh thường anh lắm. Nhưng hôm nay Yuichi đã chết rồi. Giấy khai tử cũng đã được thụ lý. Dù chúng ta có đối xử với con vật gớm ghiếc kia thế nào thì cũng chẳng có ai trách móc gì chúng ta được. Thế nên chúng ta hãy sớm ngắt bỏ mầm mống của nỗi bất an, xây dựng lại cuộc sống không con cái, chỉ có hai vợ chồng mình, em không thấy như vậy tích cực hơn sao?”
Hóa ra Isao nghĩ như vậy.
Miharu nghĩ ngợi hồi lâu, rồi thở ra một hơi dài.
Cô không thể đoán được tình thương của Isao dành cho con trai đã cạn kiệt từ khi nào. Thật đáng buồn, nhưng có lẽ quãng thời gian vài năm sau khi Yuichi giam mình trong phòng đã là quá đủ để anh bỏ rơi con trai mình rồi.
Nhưng Miharu không thể dễ dàng phân định rạch ròi như vậy được. Dù Yuichi đã trở thành một sinh vật gớm ghiếc, cậu vẫn là con trai cô. Cậu là một người thân ruột thịt đã cùng sống với cô hơn hai mươi năm, là đứa con cô đã chăm bẵm từ thưở lọt lòng. Làm sao cô có thể bỏ rơi con được? Sao cô có thể giết chết con được?
Dù sao Isao cũng bận rộn với công việc nên thời gian tiếp xúc với con trai rất hạn chế. Miharu nghĩ, có lẽ vì vậy nên anh mới có thể dễ dàng cắt bỏ Yuichi khỏi cuộc đời mình như thế.
Với Miharu, Yuichi là đứa con cô đã mang nặng đẻ đau, giống như một phần cơ thể mình vậy. Dù con cô có kém cỏi và that bại thì điều đó vẫn không hề thay đổi tình yêu thương của cô dành cho con mình. Có lẽ Isao không hiểu được điều đó.
“Anh để em nghĩ thêm đã…” Miharu chau mày nói: “Em không thể từ bỏ được. Nên hãy cho em chút thời gian. Chúng ta hãy sống cùng con một thời gian, sau đó hẵng tính tiếp được không anh?”
Thấy khóe miệng Isao trĩu xuống thể hiện rõ sự không vừa ý, Miharu bèn hăng hái nói thêm.
“Việc chăm sóc con vẫn do em đảm nhiệm, không thay đổi gì cả.”
Nét mặt Isao đầy vẻ miễn cưỡng, rồi anh thở dài bối rối.
“Chẳng biết cảm xúc nhất thời đó của em sẽ tồn tại được tới bao giờ đây… Mà thôi, em cứ làm thử xem. Xem xem có làm nổi không.”
Cô biết chồng đồng ý một cách chẳng vui vẻ gì, nhưng dù sao anh cũng đã cho phép, cô đã có thể yên tâm thở phào.
“Cảm ơn anh.”
Tới tận lúc đó, gương mặt căng cứng nãy giờ của Miharu mới giãn ra được một chút.
“Yuu ơi, ăn cơm thôi nào.”
Miharu run run lại gần con, nói. Yuichi vẫn ngồi co cụm ở góc phòng như lúc trước bởi chẳng biết phải ngồi đâu.
Cô bày món hamburger - món ăn yêu thích của Yuichi - lên đĩa rồi đặt lại gần con. Yuichi có vẻ hơi quan tâm, nhưng sau khi ghé đầu vào ngửi thử, cậu liền quay mặt đi.
“Thế món này thì sao?”
Cô đưa món cơm cuộn trứng ra, nhưng phản ứng của Yuichi vẫn không thay đổi. Miharu ngồi sụp xuống, miệng khẽ rên.
“Không phải sau khi biến thành sinh vật khác, con không cần tới đồ ăn nữa đấy chứ?”
Nếu không ăn gì, chắc chắn sẽ chết đói. Nhưng nhìn con phản ứng thế này, cô không thể đoán được là do con ghét những món cô mang tới, hay con không ăn được, con đã no bụng hay con đang từ chối đồ ăn.
“Nước thì thế nào? Chắc là con khát rồi.”
Cô nói rồi đặt một đĩa đựng nước ra trước mặt con.
Yuichi chậm chạp bò tới trước cái đĩa. Cậu nâng đầu lên, ghé mặt vào đĩa. Rồi cậu mở miệng, khóe miệng mở rộng sang hai bên mép, lưỡi thè ra tọp nước.
Lòng cô thầm reo lên vui sướng, nhưng trước khung cảnh đó, Miharu bất giác co cứng người lại.
Ngoại hình của cậu giống hệt một con sâu, nhưng chiếc lưỡi trong miệng lại là lưỡi của con người. Dù cô có nghĩ gì trong đầu thì cảm giác ghê tởm vẫn tới trước. Cảm giác đó thật là kinh khủng.
Miharu khẽ vuốt cánh tay đang nổi da gà của mình, vẫn ngồi quỳ như vậy, cô thụt lùi về sau mấy bước. Rồi cô định thần lại, cố gắng quên đi những cảm xúc tiêu cực.
Nếu bản thân mình không mạnh mẽ thì còn làm được việc gì.
Nếu chỉ vì việc này mà chùn bước, chắc chắn mình sẽ không thể làm gì hơn được, vẻ ngoài có kỳ dị đên đâu thì nhìn lâu cũng sẽ quen thôi - cô tự động viên bản thân như vậy.
Sau đó cô thử thêm nhiều món nữa và nhận ra rằng Yuichi ăn được món rau.
Hồi vẫn còn là con người, Yuichi không thích ăn rau, vậy mà lúc này cậu đang nhai lá xà lách đỏ một cách đầy sung sướng. Nhìn từ xa, Yuichi giống hệt một con sâu bướm khổng lồ.
“Càng nhìn càng thấy ghê sợ.”
Cùng cảm giác với Isao, nhưng Miharu vẫn lườm anh chằm chằm.
Mình phải bảo vệ thằng bé!
Nếu cô lơ là việc trông nom, lần này con trai cô sẽ chết thật mất. Nghĩ tới đó, một nỗi bất an dai dẳng liền siết chặt lấy trái tim cô.