- 4 -
Tuy gọi là căn bệnh hiếm, nhưng khi tìm kiếm trên mạng, cô tìm thấy rất nhiều trang web viết về “Hội chứng biến thành sinh vật quái dị” hiện đang bùng phát rộng khắp và những nạn nhân của căn bệnh này. Nội dung của các trang web đó rất đa dạng, bao gồm trang chủ của bệnh viện, những trang viết về các cơ sở thiết bị dành cho người bệnh, blog cá nhân, các trang mạng xã hội,…
Trước mắt phải thu thập thông tin đã. Vừa nghĩ, cô vừa tìm hiểu những thông tin mà trước giờ cô vẫn cố tình lờ đi.
Cho tới hôm nay, Miharu đã luôn trốn tránh những tin tức liên quan tới “Hội chứng biến thành sinh vật quái dị”. Khi chương trình đặc biệt về căn bệnh được chiếu trên tivi, cô sẽ ngay lập tức chuyển kênh để xem chương trình khác. Bằng cách tránh xa mọi thứ liên quan tới căn bệnh này, cô hy vọng căn bệnh sẽ không chạm tới gia đình mình.
Mình không cần xem chương trình này. Mình không cần biết về căn bệnh này. Bởi mình và gia đình mình không liên quan gì tới nó cả. Mọi chuyện phải là như vậy, cô mong mọi chuyện sẽ là như vậy.
Nhưng ước nguyện đó thật mong manh, bởi hiện thực vô cùng tàn nhẫn. Chúng ta không thể biết khi nào bệnh tật, tai nạn, thiên tai giáng xuống đầu mình. Nếu chuẩn bị cho tất cả những việc đó thì sẽ trở thành lo lắng viển vông, nhưng nếu có một chút kiến thức dự phòng, đến khi xảy ra chuyện sẽ không bị hoảng loạn.
Vừa cắn chặt răng nghĩ lẽ ra mình phải tìm hiểu sớm hơn, Miharu vừa khẽ day khóe mắt. Cô hối hận, nhưng cứ mãi phiền não về chuyện đã qua cũng chẳng giúp được gì. Bây giờ cô bắt đầu tìm hiểu vẫn còn kịp.
“Đầu tiên mình cần tìm hiểu về những điều cơ bản đã.”
Miharu tự nói với mình, rồi nhấp chuột vào kết quả tìm kiếm đầu tiên.
“Hội chứng biến thành sinh vật quái dị, hay còn gọi là Mutant Syndrome, là căn bệnh khiến người bệnh đột nhiên biến thành một sinh vật khác với hình thù kỳ quái. Nguyên nhân và phương pháp trị liệu vẫn chưa được tìm ra. Nó được coi là căn bệnh không có thuốc chữa, là nguyên nhân dẫn đến cái chết. Phần lớn người mắc bệnh là các thanh thiếu niên từ mười lăm cho tới dưới ba mươi tuổi. Người bệnh được gọi là người đột biến gen.”
Trang Miharu vừa tra cứu là một trang từ điển bách khoa mạng khá nổi tiếng. Đó là một trang hỗ trợ đa ngôn ngữ, cư dân mạng có thể xem và chỉnh sửa nội dung trang từ khắp mọi nơi trên thế giới. Cô thường vào trang web này mỗi lần cần tra cứu về vấn đề gì đó.
Thấy trang web chỉ đăng những thông tin cơ bản nhất, Miharu chau mày lại. Cô đã tưởng sẽ tra được nhiều thông tin chi tiết hơn, giờ thấy ít như vậy thật hụt hẫng.
Vì bất cứ ai cũng đều có thể chỉnh sửa được trang web này, nên nếu nội dung của bài viết mang tính chủ quan thì cũng không có gì lạ. Số bệnh nhân mắc “Hội chứng bệnh biến thành sinh vật quái dị” đã lên tới hàng chục nghìn người. Hơn nữa thời gian từ khi mới phát hiện ra căn bệnh tới nay đã khá dài, căn bệnh này chắc hẳn đã được biết tới rộng rãi rồi. Vậy mà bài viết trên đó thật vô thưởng vô phạt, câu chữ thì đơn giản.
Từ đó cô suy ra đây là một chủ đề nhạy cảm. Nếu viết một cách chi tiết, lồng ghép những yếu tố chủ quan vào, rất có thể sẽ gây ra vấn đề rắc rối. Có lẽ bài viết đã được chỉnh sửa rất nhiều lần trước khi định hình như hiện tại.
Miharu vươn vai ra sau rồi tựa lưng vào ghế. Sau đó cô đảo mắt nhìn quanh. Yuichi đang ngồi co lưng tĩnh lặng trên ghế sô pha. Có lẽ cậu đang ngủ.
Từ sau khi biến thành côn trùng, Yuichi chuyển sang ăn ngủ nghỉ ở phòng khách. Vì ở trên tầng sẽ có nhiều cái bất tiện.
Đầu tiên, cậu không thể mở cửa phòng. Nếu vậy chỉ cần không đóng cửa phòng là xong, nhưng ngoài ra còn có vấn đề khác nữa. Đó là cậu không tự mình đi cầu thang xuống tầng một được.
Leo lên cầu thang thì có vẻ như cậu làm được. Cậu sẽ dùng đầu và hai cặp chân trước cố gắng nâng người lên bậc, kéo phần thân dưới lên cùng. Lúc leo, bụng và các cẳng chân cậu bị đập vào bậc cầu thang, nhưng sau một lúc, cậu sẽ leo được tới tầng hai. Sở dĩ hai cặp chân trước mỏng manh như que rào ấy có thể nâng đỡ được cơ thể cậu có lẽ là vì cơ thể cậu rất nhẹ. Nhưng lúc bò xuống, sự mất cân bằng của cơ thể có thể gây ra thảm họa cho cậu. Vì phần đầu quá to, nên cậu không thể bước xuống vững vàng mà bị ngã lăn xuống luôn.
Lần đầu tiên chứng kiến Yuichi ngã lăn từ đầu cầu thang xuống, Miharu lạnh cả sống lưng. Cô đã sợ chuyện xấu nhất xảy ra.
Nhưng may là Yuichi không bị đập vào tường hay nện mình xuống nền nhà mà chỉ trượt xuống đất trơn tru như khi trượt cầu trượt. Sau khi ngã xuống, cậu ngồi im một lúc không cử động khiến Miharu rất lo, nhưng có vẻ không có vết thương nghiêm trọng nào.
Miharu vuốt ngực thở phào, tự nhủ rằng sẽ không dẫn cậu lên tầng hai nữa. Vốn dĩ có đưa Yuichi trở lại phòng mình trên tầng hai thì cậu cũng không thể lướt mạng, chơi game hay đọc truyện tranh như trước được, thế nên chẳng có ích gì cả.
Vì lẽ đó nên lúc này Miharu đang ngồi trong phòng khách cùng cậu con trai đã biến thành một sinh vật quái dị của mình.
Một ngày đã trôi qua kể từ khi con trai cô “chết” về mặt xã hội. Isao đã trở lại nếp sống thường nhật, giờ anh đang đi làm như mọi ngày. Vì không cần tổ chức tang lễ nên anh cũng không cần nghỉ phép.
Miharu nghe kể rằng trong trường hợp này anh có thể xin nghỉ phép ở công ty để đưa tang người thân.
Việc nghỉ đưa tang không được pháp luật quy định cụ thể, nên mỗi công ty tự quy định số ngày nghỉ và việc có cấp lương cho ngày nghỉ này hay không. Công ty nơi Isao làm việc có chế độ khá tốt, nghe nói anh có thể nghỉ có lương để đưa tang người thân ruột thịt trong vòng ba đời với mình. Lần này người mất là con ruột, tức là đời một, anh có thể nghỉ tối đa năm ngày, nhưng điều này chỉ áp dụng trong trường hợp thông thường.
“Chẳng có ai xin nghỉ đưa tang một người bị đột biến cả.” Isao quả quyết nói. Có lẽ anh đang thuật lại một vài tiền lệ ở công ty anh.
Miharu chưa từng nghe chồng kể đồng nghiệp nào ở công ty anh có con cái bị đột biến gen cả. Có lẽ anh cũng sẽ không hé răng về chuyện con trai mình bị đột biến. Chỉ có điều, có vẻ như Isao đã chuẩn bị tinh thần cho việc Yuichi trở nên như hiện tại, nên cô có thể đoán được rằng lý do anh không nhắc tới chuyện này hoàn toàn khác với cô - cô luôn trốn tránh vì không muốn đối mặt với hiện thực.
Vợ chồng xét cho cùng vẫn là hai cá thể riêng biệt. Họ đâu thể nắm được mọi suy nghĩ trong đầu nhau.
Dù sao Miharu cũng chẳng có lý do gì để ngăn Isao đi làm, thế nên cô không nói gì cả.
Trong ngày hôm qua họ đã báo tin buồn tới họ hàng thân thích. Phản ứng của mọi người phần lớn là điềm tĩnh. Lời lẽ của mọi người vẫn mang ý thương cảm, nhưng cô có thể nhận thấy ít nhiều sự ngạc nhiên trong đó.
Lúc gọi điện báo tin cho bà Kiyomi để làm tròn nghĩa vụ, cô cũng cảm thấy như vậy. Nghe Miharu kể xong, bà Kiyomi thở một hơi dài rồi nói: “Tội nghiệp thằng bé quá”, nhưng sắc thái “quả nhiên ngày này cũng tới” lộ ra một cách rõ rệt trong câu nói của bà.
Chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Căn bệnh biến thành sinh vật quái dị là căn bệnh của những thanh thiếu niên giam mình trong phòng ăn bám bố mẹ, nên việc mắc căn bệnh này giống như bị một vết nhơ không thể gột sạch được.
Kéo thanh cuộn trang mạng trong tâm trạng bức bối, Miharu chợt dừng mắt trước một tiêu đề táo bạo:
“SỰ LOẠI BỎ KẺ HÈN YẾU TRONG XÃ HỘI”
“Hội chứng biến thành sinh vật quái dị - Sự sắp đặt của Chúa trời, loại bỏ kẻ hèn yếu trong xã hội.
Về căn bệnh lạ đang gây náo động đất nước ta trong thời gian gần đây, dù cho rằng nó là luật nhân quả, nhưng tôi vẫn vô cùng hứng thú với việc quan sát diễn tiến của căn bệnh. Tôi sống độc thân không con cái, nên có lẽ cả đời tôi sẽ không có quan hệ gì với căn bệnh này.
Hội chứng biến thành sinh vật quái dị. Một hội chứng đáng sợ làm sao, nhưng điểm thú vị của nó là chỉ giới trẻ mới mắc phải. Hơn thế nữa, những thanh thiếu niên chăm chỉ học tập và làm việc, hoặc đang sống hết mình cho tuổi thanh xuân rực rỡ sẽ không mắc bệnh, căn bệnh này chỉ ghé thăm những kẻ hèn yếu, những kẻ đang sống những tháng ngày u ám của họ mà thôi.
Nhìn nhận tình huống một cách thật khách quan, tôi cho rằng đây chính là sự loại bỏ của Chúa.
Trong một xã hội mà dân số người già tăng nhanh, tỷ lệ sinh giảm, cần tới nhiều lao động trẻ, có thể nói rằng những kẻ không thực hiện nghĩa vụ lao động của mình chẳng khác gì rác sống. Nói cách khác họ chính là những con sâu mọt trong xã hội.
Những kẻ như thế này không làm việc mà chỉ hưởng thụ, họ dai dẳng gặm nhấm gốc rễ của xã hội và gây ra biết bao thiệt hại. Nếu tình trạng đó tiếp diễn, đất nước ta chắc chắn sẽ chìm xuống đáy.
Nhưng Chúa trời vẫn luôn dõi theo chúng ta. Căn bệnh này sinh ra từ sự thần bí mang tên tự nhiên, nơi mà nền khoa học của con người vẫn chưa chạm tới được. Nó chỉ nhắm tới những kẻ hèn yếu có hại cho xã hội để giáng xuống. Tôi đã phấn khích nghĩ, đây đúng là sự phán xét của Chúa trời.
Những người sống chăm chỉ, trung thực sẽ được sống cả đời không cần lo lắng tới căn bệnh này, nhưng những kẻ sống bệ rạc, lười biếng thì sẽ trở thành nạn nhân của nó. Những bậc phụ huynh bỏ mặc con cái, không chịu nỗ lực đưa con trở lại con đường đúng đắn sẽ phải chịu quả báo bởi việc những đứa con của họ bị biến thành sinh vật quái dị.
Trên thực tế, mọi chuyện đều tuân theo quy luật một cách hoàn hảo. Sức mạnh tự thanh lọc của thế giới thật đáng kinh ngạc.
Mỗi lần số người nhiễm bệnh ở các địa phương được cập nhật, tôi lại cảm thấy run sợ vì những kẻ gây hại có mặt một cách rộng khắp như thế. Trong giai đoạn thanh lọc, có thể mọi chuyện rất hỗn loạn, nhưng khi chuyện này lắng xuống, đất nước ta sẽ tiến thêm một bước tới gần với hình thái lý tưởng của nó. Tôi mong đợi ngày ấy tới hơn bất kỳ điều gì khác.”
“Toàn điều xằng bậy!”
Đọc xong bài báo, Miharu nổi giận nói.
“Sự phán xét của Chúa trời ư? Thật là ngạo mạn! Lấy đâu ra lẽ đó. Căn bệnh này công bằng với tất cả mọi người, nó không chọn ai cả!”
Nhưng bản thân Miharu cũng hiểu rõ rằng người bệnh đều là những người hèn yếu trong xã hội. Isao, bà Kiyomi và họ hàng của cô cũng vậy. Điều đó đã trở thành nhận thức chung rồi.
Thế nhưng, khi bài viết nhắc đến những khái niệm siêu linh, nào là “phán xét của Chúa trời”, nào là “sự sắp đặt của Chúa”, cô không thể không phản bác lại. Và không chỉ có như vậy.
“Những người làm bố, làm mẹ không chịu nỗ lực đưa con cái vào con đường đúng đắn ư?”
Trước lời lẽ quá đáng, cô chỉ muốn bật khóc.
Họ nhầm rồi. Có ai thích thú để mặc con mình bệ rạc như vậy đâu. Cô đã cố gắng hết sức, chỉ là nỗ lực của cô không được đền đáp thôi.
Dù đã trở thành bố mẹ nhưng họ vẫn có lúc mắc sai lầm, không phải là những người hoàn hảo. Vậy mà lại đổ hết trách nhiệm lên đầu họ, như vậy chẳng phải đã sai rồi sao? Những đứa trẻ không thể làm theo lời dạy bảo của bố mẹ đương nhiên cũng có vấn đề. Miharu nghĩ vậy.
Mà không phải người viết bài này nói mình độc thân sao? Một người không kết hôn, không sinh con, chưa từng làm bố mẹ thì hiểu được điều gì chứ? Không hiểu được tâm trạng, cũng không biết đến những cực khổ của cô, vậy mà lại nhận xét bừa bãi như vậy, thật là quá đáng.
“Có đọc những thứ này cũng chẳng ích gì.”
Cô còn nhiều điều khác cần phải tính đến. Miharu ép bản thân thay đổi suy nghĩ. Thế nhưng cô vẫn không khỏi nghĩ rằng đó chính là cách nhìn của xã hội đối với căn bệnh này.