- 5 -
Đã đến giờ này rồi sao?”
Nhìn đồng hồ, cô nhận ra đã quá mười hai rưỡi trưa. Đứng dậy để chuẩn bị bữa ăn, Miharu chớp chớp mắt. Yuichi khi nãy ngồi ở sô pha giờ không thấy đâu nữa.
Vừa nhận ra điều đó, người cô liền ớn lạnh. Cô ráo riết nhìn xung quanh xem con đã bò đi đâu.
“Yuu ơi? Con đâu rồi?”
Chắc thằng bé không ra ngoài đâu. Dù nó có rướn người lên cũng chẳng chạm tới được cánh cửa, nên chắc chắn nó không thể tự mở cửa được.
Cô dọn đệm ngồi qua một bên, nhìn xuống gầm và phía sau đồ đạc trong nhà. Không thấy Yuichi đâu cả. Nếu vậy hẳn là thằng bé ở phòng khác, nghĩ vậy cô liền ra hành lang, và nhận ra Yuichi cũng không thể tự mở cánh cửa này được.
“Yuu ơi.”
Nếu là chó mèo, khi được gọi tên thì đôi lúc chúng sẽ lên tiếng đáp lại. Nhưng Yuichi lúc này không thể đáp lại lời cô được.
… Nó đi đâu rồi nhỉ?
Tâm trạng lo lắng, sốt ruột của cô hoàn toàn không giống với sự bất an khi lạc mất con.
Nói một cách chính xác, đó là cảm giác khi một mối nguy mà cô luôn muốn định vị giờ đã biến mất khỏi tầm mắt.
Đó là cảm giác khi ta muốn biết mối nguy đó ở đâu để chuẩn bị tinh thần, để tránh bị mối nguy ấy thình lình nhảy chồm ra từ một nơi ta không ngờ tới và dọa ta sợ hết hồn.
Ví dụ, lỡ như cô vô tình dẫm phải cơ thể đó…
Không!
Không được. Mình đang nghĩ cái gì thế này!
Cô không thể mang suy nghĩ này đối với con trai mình được.
“Yuu ơi, ra đây nào.”
Vừa nói cô vừa đi vòng quanh khu bếp, liền sau đó cô tìm thấy con. Giữa bếp và bàn ăn là một chiếc tủ bếp làm nhiệm vụ ngăn cách không gian trong phòng. Phía sau nó có tủ lạnh, Yuichi ngồi ở góc khuất bên dưới chân tủ bếp.
Cậu đang vục đầu xuống túi đồ ăn cô mang từ siêu thị về và để chỏng chơ ở đó, đầu mò mẫm trong túi.
“Yu… Yuu à, con đang làm gì thế?”
Cô cất tiếng gọi, Yuichi liền ngẩng mặt lên khỏi túi như thể nghe hiểu được. Trong miệng cậu ngậm một chiếc lá bắp cải cắn dở.
Một cảm giác khó tả nặng như chì nghẹn trong cổ họng Miharu. Cảm giác đó chìm xuống đáy phổi cô, nặng nề chèn lấp ở đó.
Yuichi vừa nhai bắp cải vừa nhìn chằm chằm Miharu đang đứng sững ở đó, rồi cậu dợm bước định lặng lẽ rời khỏi chỗ này. Dáng vẻ lầm lũi bò đi vương chút buồn rầu đó của cậu giống như một người vừa làm chuyện xấu bị bắt gặp, đầy xấu hổ và khó xử.
“Yuu ơi, chờ đã!”
Nhìn bóng lưng con, Miharu cất tiếng giữ con lại.
“Đến giờ ăn trưa mà chưa có đồ ăn nên con đói quá phải không?”
Cô vặt một chiếc lá bắp cải cắn dở từ trong túi ra, đưa ra trước mắt Yuichi. Yuichi ngẩng đầu lên, hết nhìn Miharu lại nhìn chiếc lá bắp cải.
Rào rạo.
Yuichi cử động hàm.
“Gì thế con?”
Nghe cô hỏi, Yuichi dừng lại một chút rồi bắt đầu nhai bắp cải. Tiếng nhai nghe thật vui tai. Miharu mơ màng đứng nhìn Yuichi cần mẫn ăn bắp cải.
Một lúc sau số lá bắp cải còn lại ít dần, Yuichi vươn mình về phía bàn tay cầm bắp cải của Miharu. Thấy Yuichi tới gần tới mức sắp chạm phải mình, Miharu giật mình, cô vô thức rụt tay lại.
“Ối!”
Yuichi ngúc ngoắc đầu đuổi theo chiếc lá bắp cải bị rơi, sau khi tóm được cậu lại nhai lá tiếp. Rồi cậu ngậm lá bắp cải vào miệng, cố cựa quậy cặp chân ngắn ngủi, chậm chạp bò ra khỏi bếp.
Yuichi đi thẳng về phía khu bàn ăn, rồi vào phòng khách. Cậu leo lên sô pha rồi ngồi khom lưng như cũ, ngoan ngoãn ăn nốt chỗ bắp cải. Sau khi dõi theo tất cả những hành động đó của cậu, Miharu như sực nhớ ra, bèn đi nấu bữa trưa cho mình.
“… Yuu này.”
Vừa ăn miếng trứng ốp la, Miharu vừa bắt chuyện với Yuichi đang ngồi thù lù trên ghế sô pha.
“Con có hiểu được những lời mẹ nói với con không?”
Không có lời đáp nào cho câu hỏi của cô.
“Yuu à, nếu con có thể hiểu những lời mẹ nói… Thì hãy ngẩng đầu lên và nhìn mẹ được không?”
Miharu nói rồi chăm chú nhìn Yuichi. Nhưng dù cô có đợi tới khi nào, Yuichi vẫn không hề nhúc nhích.
Mình đã nghĩ nó hiểu, nhưng chắc đó chỉ là tưởng tượng thôi.
Miếng trứng ốp trong miệng cô tự nhiên chua chát.
Sau khi tìm hiếu, cô đã biết thêm một vài điều. Không phải tất cả bệnh nhân đều biến thành cùng một hình dáng như nhau. Nghe nói mỗi người lại biến thành một hình dạng riêng. Món ăn yêu thích của họ cũng vậy, có những người mà sở thích ăn uống hoàn toàn khác với khi họ còn là con người, nhưng cũng có những người mà món ăn yêu thích của họ không hề thay đổi.
Với tình hình này, có lẽ sẽ rất khó để bổ sung hoàn thiện các cơ quan y tế dành cho người bệnh đột biến. Nếu mỗi bệnh nhân lại biến thành một hình dạng riêng, thì cấu tạo cơ thể của họ chắc chắn cũng khác nhau. Việc trị liệu bao quát tất cả những trường hợp này e là chưa thể thực hiện được ở thời điểm hiện tại.
Cô đã học được một điều rằng, Yuichi có vẻ thích các món rau và đặc biệt vui sướng khi ăn các món rau có lá như bắp cải, xà lách. Trông cậu hệt như sâu bướm vậy.
Sau khi ăn xong, cậu sẽ không làm gì mà chỉ ngồi im, cuộn tròn mình lại. Thật khó để biết cậu đang ngủ hay đang thức. Khi cô gọi tên, thỉnh thoảng cậu sẽ động đậy đôi râu để phản ứng lại. Nhưng cô vẫn không thể biết chắc cậu có hiểu được ngôn ngữ không.
Cậu có quá ít cử động để cô ngắm, quá ít phản ứng để có thể yêu quý cưng nựng. Phải nghĩ xem, mà không, Miharu phải thay đổi cách nghĩ.
Như vậy thật kỳ cục. Những suy nghĩ đó không phải là những suy nghĩ mà cô nên có đối với con trai mình.
Những năm gần đây, Yuichi hầu như không ra khỏi phòng mình, chỉ có lúc đến bữa ăn cậu sẽ xuống nhà ăn cùng bố mẹ. Giữa bữa ăn cậu không nói gì, ngay cả khi tình cờ đụng phải bố mẹ ở nơi khác trong nhà cậu cũng không nói. Chỉ có Miharu đơn phương bắt chuyện, Yuichi chẳng bao giờ đáp lại, mắt hầu như lảng tránh ánh mắt cô.
Thế nên, nếu xét theo nghĩa này, có lẽ cậu chẳng thay đổi gì so với hồi vẫn là con người cả, mặc dù hình ảnh trong lòng Miharu đã thay đổi rất nhiều.
“Mình nên làm gì bây giờ?”
Trái với tưởng tượng ban đầu, cô hầu như không thể tìm thấy các blog và trang mạng xã hội viết về đời sống thường nhật của người bị đột biến và gia đình họ. Đôi lúc cô sẽ thấy các bài viết với nội dung “Con tôi đã bị đột biến”, nhưng chi tiết thì không được nhắc đến.
Miharu nghĩ, quả nhiên mọi người đều muốn giấu chuyện con cái mình bị đột biến thành một sinh vật khác.
Họ làm vậy là để giữ gìn hình ảnh ư? Hay là để tránh bị người đời nhìn với ánh mắt coi thường? Giống như một bài viết cô đã đọc trước đó, những bậc phụ huynh có con bị đột biến sẽ bị đóng mác là những ông bố bà mẹ kém cỏi. Sẽ chẳng có ai thích thú vạch áo cho người xem lưng, đưa ra khuyết điểm của mình cho người khác xem đâu.
Dù nghĩ vậy nhưng cô vẫn tiếp tục tìm kiếm xem có thể biết thêm điều gì không, và từ những từ khóa cô nhập, cô tìm thấy một trang blog.
“NHÀ TÔI XUẤT HIỆN QUÁI VẬT!”
Bài viết này được đăng vào hai năm trước.
“Trong phòng con trai tôi có một con quái vật. Đó là một con hải quỳ có kích cỡ tầm một đứa bé sơ sinh.
Con hải quỳ này không có những chiếc xúc tu mềm mại của một con hải quỳ thông thường, thay vào đó là những cánh tay giống như tay người. Nhìn nó thật sự rất ghê sợ.
Tôi quá hoảng loạn, bèn lấy chiếc gậy bóng chày dựng trong phòng để đập nó mấy nhát thì nó nằm ra không động đậy nữa. Nó chết rồi chăng?
Dịch thể màu xanh từ người nó chảy ra, nhuộm bẩn tấm thảm. Thật là phiền toái.
Cảnh tượng ấy giống như một cơn ác mộng, không thể tin đó là hiện thực. Lúc này, đôi chân tôi như đang bồng bềnh trôi nổi, mất hẳn cảm giác.
Con trai tôi đã đi đâu rồi nhỉ? Không phải nó đã bị con quái vật kia ăn thịt đấy chứ?
Tôi đã gọi cảnh sát vì nghĩ rằng mình phải thông báo với ai đó. Nhưng liệu cảnh sát có thụ lý một vụ động vật xâm nhập nhà dân bất hợp pháp không đây? (Cười)
Thôi không nói đùa nữa, thực không biết con trai tôi đi đâu rồi. Nếu nó đang chạy trốn khỏi con quái vật này thì tốt, nhưng nếu mổ bụng con quái vật này ra mà thấy con trai tôi ở trong dạ dày của nó thì tôi biết phải làm sao đây?”
Miharu nuốt nước bọt. Cô muốn biết diễn biến sau đó nên định tìm đọc bài viết mới nhất, nhưng rồi liền nhận ra blog đã dừng cập nhật bài mới.
Từ cách viết, có thể đoán rằng chủ blog còn trẻ và có lẽ là chưa biết về căn bệnh đột biến này. Khi cô ta nhận ra con hải quỳ đó chính là con mình, và chính mình đã đánh chết con, không biết cô ta đã tuyệt vọng đến thế nào.
Không biết về căn bệnh thật là một điều đáng sợ. Và cũng đáng thương nữa. Đứa trẻ không được bà mẹ nhận ra đương nhiên rất đáng thương, nhưng nghĩ tới tâm trạng của người mẹ không nhận ra con để rồi xuống tay đánh đập con, tim cô đau đớn khôn tả.
Chuyện này xảy ra đã lâu, nhưng cô vẫn rất lo lắng về những chuyện xảy ra sau đó. Cậu con trai bị đột biến ấy có chết đi như vậy không? Chủ nhân của blog giờ ra sao rồi?
Miharu không có cách nào biết được. Thế nên cô thấy thật sợ hãi.