← Quay lại trang sách

- 4 -

Cô đã có thêm một người bạn có cùng nỗi phiền muộn như mình. Nói thẳng ra thì mọi chuyện chỉ có vậy, nhưng Miharu vẫn rất vui sướng.

Nhìn Miharu vui vẻ nhẹ nhõm trở về nhà, Isao cau mày trách: “Em về muộn thế.” Nhưng tâm trạng cô tốt tới mức cô không hề khó chịu với lời phàn nàn đó.

“Em chuẩn bị bữa tối bây giờ đây.”

Isao liếc nhìn Miharu bằng ánh mắt ngờ vực. Anh có vẻ định nói gì đó, nhưng rồi lại quay lại xem tivi như cũ.

Isao cơ bản là không quan tâm.

Dù Miharu có làm kiểu tóc mới thì anh cũng chẳng phản ứng gì. Dù cô có thử đổi loại tương hoặc loại nước dùng cho món súp miso, hay thử nấu một thực đơn mới, anh cũng không đả động tới nửa lời. Chỉ khi nào không hợp khẩu vị thì anh mới lên tiếng kêu ca. Isao là một ông chồng như vậy.

Ngày nghỉ anh thường ở nhà xem tivi hoặc ngủ, anh không có sở thích bên ngoài cũng không có mối quan hệ bạn bè thân hữu nào. Thật may vì anh không có máu bài bạc, nhưng vì có những hôm anh ngồi uống bia lon xem bóng chày cả ngày, nên nhà cô tốn không ít tiền bia. Cô luôn thấy bực bội vì việc này, nhưng vì mỗi tháng sau khi chi trả mọi thứ họ vẫn còn dư một ít tiền, nên cô kiềm chế không kêu ca gì cả.

Lúc nãy Tsumori nói chồng cô ấy đang công tác ở nước ngoài nhỉ.

Vừa chiên tôm tẩm bột, Miharu vừa liếc nhìn trộm lưng chồng.

Còn ông chồng nhà này thì hai năm nữa sẽ nghỉ hưu, sau đó ngày nào cũng sẽ vạ vật ở nhà…

Thôi đừng nghĩ nữa, Miharu lắc lắc đầu. Khó khăn lắm tâm trạng mới tốt lên một tí, cô không muốn nghĩ tới những chuyện u ám.

“Yuu ơi, cơm tối này con.”

Cô đưa chỗ bắp cải còn thừa sau khi dùng làm món ăn kèm cho Yuichi, cậu liền gặm sồn sột như mọi khi. Cô đã đưa con trai ra ngoài chơi nửa ngày trời, nhưng trông cậu không có vẻ gì là mệt mỏi nên cô yên tâm phần nào.

Từ khi giam mình trong phòng, cậu con trai cô chỉ ra khỏi nhà vào những dịp bắt buộc hiếm hoi. Nhưng từ giờ, cô có thể cho con vào túi và mang con ra ngoài chơi được rồi.

Dù ban đầu có là cưỡng chế, thì dần dần khi đã quen, có lẽ Yuichi sẽ không kháng cự khi được mang ra ngoài nữa. Tuy không thể cho người khác thấy con, nhưng trong nhà Tsumori thì con cô có thể tự do đi lại được. Ở đó còn có cả Saya nữa, tuy rằng kiểu đột biến của chúng khác nhau nhưng chúng cùng là những bệnh nhân đột biến, có thể chúng sẽ có cách thức giao tiếp riêng nào đó với nhau.

Cô có cảm giác mình đã tiến được về phía trước một bước.

Hôm đó, Miharu đã ăn bữa tối với cảm giác vô cùng hài lòng.

“Chồng em làm việc ở nước ngoài như vậy có hay về thăm nhà không?”

Miharu đang ngồi ở nhà Tsumori, vừa ăn bánh vừa nói tiếp câu chuyện hôm trước.

“Nhiều thì cũng một tuần mới về một lần chị ạ. Về thường xuyên quá sẽ tốn tiền đi lại, vả lại cũng mệt nữa.”

“Ừ, cũng phải.”

“Thỉnh thoảng em cũng về nhà chồng để quét dọn nhà cửa. Nhà đi thuê nên phải giữ cho sạch đẹp, vậy mà không có người để chăm lo cho tử tế được.”

Vừa gật đầu phụ họa, Miharu vừa nghĩ tới chồng mình.

Isao làm việc trong một công ty không có chế độ nhậm chức ở chi nhánh khác. Hồi mới kết hôn, cô cảm thấy đó là một trong những điều kiện rất tốt. Nhưng giờ nghĩ lại, cô thấy việc một mình đi công tác nơi xa cũng không phải một lựa chọn tồi.

“Trước đó anh ấy thường xuyên đi công tác khắp nơi rồi, nhưng sau khi con gái bị đột biến mà anh ấy vẫn thế, khiến em thấy hơi cô đơn và bất an. Chồng chị thì ở nhà cùng chị đúng không?”

“Nhưng mà anh nhà chị vô dụng lắm. Anh ấy chẳng giúp đỡ gì cho chị, suốt ngày chỉ biết kêu ca, lại còn ghét con trai mình nữa.” Miharu chau mày lại, nói.

Nói về Yuichi, cậu đang náu mình trong chiếc túi được đặt ở góc phòng. Giống như hôm trước, chị cũng mở khóa kéo của túi và đặt chiếc túi trong góc phòng. Mục đích là để Yuichi có thể ra ngoài khi nào cậu muốn.

Sau một lúc ẩn mình trong túi, Yuichi chậm chạp thò mặt ra. Đầu cậu quay ngang quay ngửa như để xác nhận xem xung quanh có an toàn không, rồi cậu bò ra sàn một cách thận trọng.

“Anh ấy tệ lắm. Anh ấy bảo Yuichi đã chết rồi và bảo chị hãy mau vứt con côn trùng kia đi. Em có nghĩ thế là quá vô tình không?”

“Trời, lạnh lùng thật.”

“Đúng là thế đấy em ạ.”

Yuichi chậm rãi bò trên sàn, hướng về phía gian phòng kiểu Nhật. Để Saya có thể tự do đi lại, Tsumori luôn luôn mở nửa cánh cửa cho cô bé.

“Giờ nghĩ lại mới thấy chồng chị lúc nào cũng quá khắt khe với con… Từ khi Yuichi giam mình trong phòng, anh ấy đối xử với con như của nợ. Mỗi lần nhìn thấy con anh ấy đều cau mặt lại. Thế nhưng chị chưa từng nghĩ tới là ngay sau khi con bị đột biến anh ấy đã bắt chị đem bỏ thằng bé đi như thế.”

Yuichi lắc lư cái đầu bò một bước vào căn phòng kiểu Nhật, ngay giây phút đó một cục bông trắng muốt lao từ trong phòng ra.

Đầu Yuichi bị hai chân trước của Saya ghì xuống, tạo nên tiếng cọt kẹt trên bậc cửa.

“Con trai chị từng giam mình trong phòng ạ?”

“Ừ. Tới giờ đã được năm năm rồi. Sau khi bỏ học cấp ba, cháu ở lì trong nhà không đi đâu nữa.”

“Bỏ học ngang chừng cấp ba ư. Lúc ấy chắc chị vất vả lắm.”

“Ừ, dạo đó chị thực sự rất buồn phiền.”

Đầu bị đè chặt xuống, Yuichi cố dùng đôi chân dài để bám chặt xuống chiếu. Nhưng cậu chẳng có sức chống cự. Cậu thậm chí không thể đâm móng chân xuống chiếu, không thể làm gì để phản kháng lại.

“Tới giờ chị vẫn suy nghĩ mãi em ạ. Nếu như ngày đó con trai chị ráng học hết cấp ba thì không biết giờ này mọi chuyện thế nào. Nếu làm được như vậy, chắc chắn giờ này cháu nó đã không bị đột biến rồi. Chị toàn nghĩ tới những giả định không bao giờ thành hiện thực như thế đấy.”

Đôi chân đó rốt cuộc có vai trò gì? Nếu Yuichi không phải là con người bị đột biến mà chỉ là một con côn trùng bình thường, thì có lẽ đôi chân đó sẽ có ích khi cậu ôm và trườn bò trên thân cây. Nhưng so với độ lớn của cơ thể, đôi chân ấy hoàn toàn không có đủ lực, chúng vốn không thể chống đỡ toàn thân được.

Có thể chia cơ thể côn trùng làm ba phần, phần đầu, phần ngực và phần bụng. Với côn trùng trưởng thành, bình thường ở phần ngực sẽ có ba cặp chân, nhưng những con sâu bướm còn non thì sẽ có chân ở ngực, chân ở bụng và chân ở đuôi. Chân ở bụng và chân ở đuôi dần dần sẽ tiêu đi trong quá trình sâu trưởng thành.

Thông thường, chân ở bụng của sâu bướm sẽ có khoảng bốn đến bảy cặp chân. Nhưng ở trường hợp của Yuichi, bên dưới hai cặp chân ngực mảnh và dài là rất nhiều những chiếc chân khác, mọc theo từng đốt cơ thể như loài rết. Chúng không mọc theo cặp nữa, mà mỗi đốt lại có từ một đến năm chân, sắp xếp không theo quy tắc gì. Cần phải nói thêm, những chiếc chân này không giống chân côn trùng bình thường mà chính là ngón tay người, và trên đầu ngón chỉ có một khớp ngón tay.

Sâu bướm bám được vào thân cây nhờ vô số những chiếc móng nhỏ xíu mọc trên những cái chân ở phần bụng. Nhưng Yuichi chỉ có những ngón tay không hoàn thiện, nên cậu không thể trèo lên cây hay bò trên tường được.

Mỗi sinh vật trên Trái đất đều có cấu tạo phù hợp nhất để sống được trên môi trường Trái đất, nhưng riêng sinh vật do con người đột biến thành thì không như vậy. Từ phần chân thừa thãi ở bụng không có tác dụng gì, cho tới phần chân ở ngực yếu ớt vô lực, các bộ phận trên cơ thể cậu đều vô cùng bất lợi trong việc sinh tồn trong thế giới tự nhiên. Giống như một sự tiến hóa để đi tới diệt vong vậy.

“Thực ra con gái em cũng không đi học cấp ba. Cháu nói cháu muốn đi học một trường trung cấp chuyên đào tạo thợ làm móng, thế nên cháu đã không dự thi kỳ thi tuyển vào cấp ba.”

“… Ừm, xin lỗi em, thợ làm móng là nghề gì cơ?”

“Chị Miharu đi vẽ móng bao giờ chưa? Vẽ móng nghệ thuật ấy. Đây, như thế này này chị.”

“Ồ, như này gọi là vẽ móng nghệ thuật đó à. Có lẽ chị từng nghe qua rồi. Trông vừa dễ thương vừa thời thượng nữa. Một nghề hay đấy chứ.”

“Nhưng mà làm móng cũng yêu cầu nhiều thứ lắm. Ngoài các kiến thức cơ bản và kỹ thuật thực hiện ra, còn cần tới thẩm mỹ thiết kế và khả năng hội họa nữa. Kết cục là con gái em có vẻ không hợp với ngành này. Con bé đã bỏ học giữa chừng chị ạ.”

“Ồ, thật đáng tiếc.”

Yuichi cử động hàm phát ra tiếng rạo rạo. Sau đó Saya thu lại đôi chân trước trên đầu Yuichi, nhưng răng vẫn nhe ra như thể sắp cất tiếng sủa vậy. Cô bé đang hết sức cảnh giác.

Yuichi chậm rãi vươn dài người, đi dọc theo đồ đạc phía tường để tiến về góc phòng.

Rạo rạo rạo rạo.

Cậu cử động hàm dưới như đang biện minh điều gì. Saya vẫn đứng nhìn Yuichi chằm chặp với tư thế đe dọa.

“Chị ơi, em nói câu này nếu làm chị khó chịu thì chị cho em xin lỗi nhé. Người ta vẫn bảo bệnh này chỉ xuất hiện ở những thanh thiếu niên giam mình trong phòng, ăn bám người thân thôi phải không chị?”

“Ừ, đúng là như vậy. Không sao, chị không để ý đâu, em cứ nói tiếp đi.”

“… Cháu nhà em không hề giam mình trong phòng chị ạ. Cháu đi làm công việc tự do, nhưng cũng không ăn bám bố mẹ. Vậy mà cháu lại bị đột biến thế này, thật kỳ lạ phải không chị?”

“Thế à…”

“Có những người còn nói căn bệnh này chỉ thuộc về những người yếu thế, hèn kém trong xã hội. Nhưng em nghĩ, chỉ vì hiện tại số người mắc bệnh có hoàn cảnh như vậy quá nhiều nên mọi người mới nói thế, chứ thật ra ai cũng có khả năng mắc phải căn bệnh này cả.”

Saya lườm Yuichi một lúc, nhưng rồi cô bé đưa ánh mắt xuống mặt chiếu, giậm giậm chân trước xuống đó. Rồi cô bé phì mũi một cái và lại nhìn Yuichi.

Yuichi rung rung đôi râu đáp trả ánh nhìn của Saya. Cậu cử động đôi râu như muốn nắm bắt được bầu không khí hiện tại, hàm vẫn phát ra tiếng rạo rạo.

“Chị Yamasaki cũng từng nói như vậy đấy. Chị ấy bảo rằng hiện tại căn bệnh này chỉ có một tầng lớp nhỏ mắc phải, nhưng rất có khả năng tất cả mọi người đều có nguy cơ mắc bệnh ngang bằng nhau.”

“Nếu vậy, điều cần nhất lúc này là tìm ra phương pháp chữa trị chị nhỉ. Em không hiểu tại sao con người đang dần bị đột biến thế này mà đất nước chúng ta vẫn bình chân thế. Đúng là việc nhà người khác nên chẳng ai sốt ruột.”

“Ừ…”

“Họ định khi nào bệnh tật tìm tới mình rồi mới bắt đầu hành động đó mà. Đợi tới khi đó thì muộn rồi còn đâu. Không thể ngờ họ lại bỏ mặc một vấn đề xã hội nghiêm trọng đên thế. Nếu trong bản đề xuất chính sách trong cuộc tuyển cử Quốc hội có người nhắc tới căn bệnh này, em nhất định sẽ bỏ phiếu cho người đó.”

“Nhưng mà chị thấy họ cũng đâu bỏ mặc chuyện này. Chị không có chứng cứ rõ ràng, nhưng nghe nói từ giờ những cơ sở vật chất dành cho người đột biến sẽ ngày càng được trang bị thêm đấy em ạ.”

“Em cũng nghe nói như vậy. Có điều, giờ chúng ta vẫn chưa biết những cơ sở đó là những cơ sở gì, dùng tới khi nào thôi.”

Nhìn Saya quay lại phủ phục trên nệm ngồi, Yuichi khẽ khàng tiến về phía trước. Cậu chậm rãi, len lén tiến tới gần Saya.

Dần dần đầu Yuichi ngấp nghé vượt qua mép chiếu. Đúng lúc đó, Saya đột nhiên ngẩng đầu lên, răng lại nhe ra, gương mặt đầy đe dọa. Yuichi giật mình lùi lại phía sau. Sau khi xác nhận được điều đó, Saya thôi điệu bộ đe dọa và nằm phủ phục lại như cũ.

Yuichi cúi đầu, cằm khẽ cử động tạo ra tiếng cọt kẹt. Nhìn kỹ, nơi mà Yuichi muốn đến chính là chỗ khi nãy Saya giậm giậm chân.

Yuichi lại đi tới lần nữa, sắp vượt qua mép chiếu thì Saya ngẩng mặt lên gầm gừ. Thấy Yuichi lùi lại, Saya lại thôi không dọa nữa.

Đôi râu của Yuichi thất vọng rủ xuống. Cậu lùi thêm về phía sau, tới sát chân tường thì ngồi xuống thu mình lại.

“Em nói vậy chị mới nhận ra rằng mình chẳng biết cơ sở nào như thế cả. Nếu tìm kiếm may ra sẽ thấy…”

“Vâng. Trên các chương trình đặc biệt trên tivi, người ta cũng chỉ làm các phóng sự về ảnh hưởng của ngoại hình người bệnh đột biến, sự đáng sợ của căn bệnh, sự vất vả khổ sở của người bệnh và người thân của họ, nhưng chúng ta đâu cần những nội dung như thế. Chúng ta đâu cần biết những người xuất hiện trên các băng hình được biên tập kỹ lưỡng cho phù hợp với ý đồ của đạo diễn ấy phản ứng thế nào. Thay vì thế, lẽ ra họ nên giới thiệu cho chúng ta những địa chỉ hữu ích và đưa ra những vấn đề nổi cộm mới đúng.”

“Ừ, đúng là như thế thật.”

“Chẳng biết vì họ là người ngoài cuộc nên tò mò hay họ đang vui thú tận hưởng nữa. Họ giống như những vị khách ngồi trên dãy ghế cao và an toàn nhất của khán đài rạp xiếc, đưa mắt nhìn xuống những con hổ đang làm trò cho họ xem vậy.”

“Ồ, em ví von hay ghê.”

“Trời đất, em nói nghiêm túc đó.”

Vừa xoa dịu bức xúc của Tsumori, Miharu vừa mỉm cười hiền hòa. Không phải cô không hiểu lời Tsumori nói, nhưng phản ứng của cô nhìn bề ngoài giống như cô đang đùa cợt vậy.

“Đúng là tuổi trẻ có khác, dễ bị kích động quá.”

Đột nhiên cô có cảm giác vừa hiểu thấu một chuyện.

Người ta thường nói con người càng có tuổi càng tròn đầy hơn, giờ cô ngẫm thấy đúng là như vậy. Tuổi tác tăng lên, lòng người càng lúc càng bao dung hơn. Nói khó nghe thì là từ bỏ chính kiến của mình, nói dễ nghe thì là biết chấp nhận nhiều luồng tư tưởng.

Thời còn trẻ, Miharu luôn nổi giận với tất cả mọi chuyện trên đời. Khuynh hướng ấy biểu hiện rõ rệt nhất hồi cô mười mấy tuổi. Cô không thể chấp nhận sự mập mờ của thế gian, lại có khả năng cảm nhận sắc bén nên luôn làm tổn thương người khác và tổn thương chính mình. Chỉ sau khi liên tiếp xung đột như thế, những góc cạnh của cô mới bớt sắc nhọn phần nào.

Tsumori chừng ba mươi lăm tuổi, trong mắt Miharu, độ tuổi này vẫn còn rất trẻ. Có lẽ cô ấy thắc mắc về rất nhiều thứ và còn rất nhiệt huyết với cuộc đời, cô ấy nghĩ rằng mọi chuyện phải là như thế này, phải giải quyết như thế kia. Cô thầm ghen tị với sự nồng nhiệt, trẻ trung đó.

Mỗi lần nhận ra sự bảo thủ của mình, cô lại thấy mình già đi. Nhưng mặt khác, cô cũng nghĩ đó là dòng chảy hết sức tự nhiên thôi.

“Chị nghĩ rồi đây chúng ta sẽ thu được những thông tin hữu ích thôi mà. Thứ Sáu tới là bữa tiệc giao lưu nhỉ.”

“Em chẳng hứng thú lắm…”

“Đi cũng tốt mà. Biết đâu tới đó sẽ vui hơn em tưởng nhiều đấy.”

“Thế sao.”

Khi nói chuyện với Tsumori, thời gian lúc nào cũng trôi nhanh. Tuy cảm thấy nuối tiếc, nhưng đến chiều tối cô vẫn phải ra về.

“Yuu ơi, chúng ta về nào.”

Cô cất tiếng gọi Yuichi, vẫn như lần tới đây đầu tiên, Yuichi luôn ngồi cuộn tròn trong góc phòng, duy trì khoảng cách với Saya.

Hai đứa này thờ ơ thật đấy. Không lẽ chúng không thể thân thiết với nhau hơn một chút sao?

Vừa nghĩ vậy, cô vừa cho Yuichi vào túi xách và rời khỏi nhà Tsumori.