← Quay lại trang sách

- 5 -

Buổi thư giãn mà Miharu và Tsumori tham gia đầu tiên, buổi tiệc giao lưu do Harumachi chủ trì, được tổ chức tại một nhà hàng vào lúc hơn mười hai giờ.

Harumachi ngồi trong cùng, bên trái của dãy đối diện. Bên cạnh Harumachi có ba phụ nữ, còn dãy bàn Miharu thì ngoài cùng phía trái là một người đàn ông, rồi tới Miharu và cuối cùng là Tsumori, tổng cộng bảy người.

“Mọi người tới đông đủ rồi nhỉ. Vậy trước khi bắt đầu, tôi xin phép giới thiệu hai hội viên mới gia nhập Câu lạc bộ Giọt nước tuần trước nhé.”

Harumachi nói, chị ta trỏ vào Miharu trước. “Đây là chị Tanashi Miharu. Ngồi cạnh chị ấy là chị Tsumori Nonoka.”

Mọi người lên tiếng và cúi đầu chào hỏi nhau.

“Chị Tanashi và chị Tsumori à, để tôi giới thiệu lần lượt mọi người chọ hai chị nhé. Đầu tiên, đây là chị Sasayama, chị Yonemura và chị Suzuhara. Còn đây là người đàn ông duy nhất của nhóm chúng ta, anh Terada.”

Những thành viên này nhìn đều khoảng tứ tuần. Gương mặt Harumachi rất khó đoán tuổi, nhưng có lẽ trong nhóm này Tsumori là người trẻ tuổi nhát, còn Miharu là người lớn tuổi nhất.

“Chào chị Tanashi, chị Tsumori. Lúc đầu chắc sẽ có nhiều chuyện các chị không hiểu, những lúc đó hãy hỏi chúng tôi, đừng ngại nhé.”

“Đúng đấy. Hai chị đừng gồng mình quá, hãy giữ cho tâm trạng thoải mái nhé.”

Sasayama và Yonemura tươi cười nói, Suzuhara thì chỉ cười mỉm ngại ngùng.

“Rồi, vậy chúng ta vừa ăn vừa thong thả nói chuyện với nhau nhé.”

Sau câu nói của Harumachi, món ăn được bưng ra, bữa tiệc giao lưu bắt đầu.

“Nhà chị Tanashi có mấy cháu ạ?”

Sasayama hỏi, ánh mắt tràn đầy vẻ hiếu kì.

“Tôi có một cháu trai chị ạ.”

“Vậy cậu con trai đó bị đột biến à chị?”

“Vâng.”

“Cháu bao nhiêu tuổi ạ?”

“Hai mươi hai tuổi chị ạ.”

“Ồ, thế ư.”

Có lẽ cô sẽ phải lặp lại những câu hỏi đáp kiểu này nhiều lần nữa. Lần nào cũng phải nhắc tới thế này thật phiền phức, nhưng dù sao đây cũng là một dạng nghi thức. Tsumori cũng bị tấn công bởi một loạt các câu hỏi như Miharu, cô ấy trả lời về Saya.

“Nhà có một con mà lại bị đột biến như vậy thì vất vả quá.” Sasayama nói, giọng nói xen lẫn tiếng thở dài. Harumachi vừa dùng dao cắt miếng bít tết vừa nói xen vào.

“Chị Sasayama có hai cháu nhỉ.”

“Vâng. Còn nhà chị Harumachi có ba cháu phải không ạ? Nhà chị Yonemura và chị Suzuhara thì cũng giống nhà tôi nhỉ?”

“Nhà tôi giống nhà chị Sasayama đấy. Một cháu trai và một cháu gái. Nhà chị Suzuhara thì cả hai đều là con trai chị nhỉ?”

“Vâng, đúng vậy ạ.”

Suzuhara gật đầu nói ngắn gọn, đột nhiên Terada góp chuyện.

“Nhà tôi cũng chỉ có một cháu.”

Sasayama “Ồ” một tiếng vẻ ngạc nhiên, nhìn Terada.

“Nhà anh Terada cũng chỉ có một cháu thôi ạ?”

“Vâng. Tôi có một con trai.”

“Thế thì giống với nhà chị Tanashi rồi.”

Harumachi nói, Miharu cũng nhìn Terada đang ngồi cạnh mình. Khi mắt hai người chạm nhau, Terada khẽ cúi đầu xuống, Mihara cũng dùng ánh mắt để chào lại. Nhìn thoáng qua, Terada có vẻ là một người đàn ông hiền hòa. Có lẽ vì đã quen phải nhìn gương mặt luôn cau mày khó chịu của Isao, nên khi nhìn Terada cô thấy anh ta dịu dàng tử tế đến lạ.

“Nhân tiện, cháu Mana nhà chị Sasayama thế nào rồi?”

“Chưa đâu vào đâu chị ạ. Gia đình nhà trai phản đối dữ lắm, nên chuyện kết hôn chắc phải lùi lại rồi.”

Được Yonemura hỏi thăm, Sasayama bắt đầu kể lể, thấy thế Harumachi và Terada cũng bắt đầu nói chuyện của mình. Chủ đề câu chuyện của họ đều là về gia đình, là những chuyện mà những người không hiểu biết nhiều về các mối quan hệ xã hội như Miharu và Tsumori khó có thể góp chuyện được.

Tsumori liếc mắt ra hiệu với Miharu. Miharu mỉm cười khó xử, với tay lấy đĩa salad.

“Chị Suzuhara ơi, ở nhà chị thì con trai cả bị đột biến hay là cháu út ạ?”

Tsumori bắt chuyện, Suzuhara hơi tròn mắt như thể ngạc nhiên, sau đó ánh mắt chị ta hấp háy nhìn xung quanh.

“Là cháu út ạ.”

“Thế ạ.”

“Vâng…”

Chị ta cụp mắt xuống có vẻ bất an, đầu cúi xuống như đang chú tâm vào việc ăn uống. Sau khi nhìn chị ta im lặng, chậm rãi nhai đồ ăn, Tsumori lại nhìn Miharu.

Miharu không phải kiểu người chủ động trò chuyện với người khác. Cô còn có phần nhút nhát, ngại người lạ nữa.

Bầu không khí kiểu này thực không phải thế mạnh của mình.

Vì quá để tâm đến mọi người xung quanh nên cô chẳng còn cảm nhận được mùi vị của thức ăn nữa.

“À phải rồi, hai chị có đang phiền muộn, trăn trở điều gì không?”

Harumachi nói như vừa sực nhớ ra, đột nhiên những cuộc trò chuyện khi đó ngừng bặt lại. Ánh mắt mọi người dồn về phía họ, Miharu không biết trả lời sao.

“Chắc phải có một hai điều gì đó chứ? Biết đâu chúng tôi có thể giúp được thì sao, chị cứ thoải mái nói ra đi.”

Đột nhiên bị hỏi như vậy, cô không thể nghĩ ra ngay được. Đương nhiên cô cũng có những trăn trở phiền muộn của mình, nhưng để kể ra một chuyện có thể chia sẻ ở đây thì cô không biết phải kể chuyện gì cả.

Nỗi phiền muộn. Chuyện về Yuichi. Chuyện về người chồng không hề giúp đỡ cô. Tương lai của Yuichi sau này. Tương lai của gia đình. Cô nên làm gì. Nỗi bất an đối với tương lai mờ mịt. Và còn nữa…

“Ví dụ thế này…”

Người cất tiếng nói là Tsumori.

“Trường hợp người bệnh đột biến bị thương hay bị bệnh, các anh chị sẽ xử trí như thế nào ạ?”

Trước câu hỏi, Sasayama nói “ừ nhỉ” và ra vẻ suy nghĩ.

“Cháu nhà tôi vẫn khỏe mạnh nên trước giờ tôi chưa bao giờ nghĩ đến cả.”

“Tôi cũng giống chị Sasayama.”

“Cháu nhà tôi vốn ít khi cử động, nói thật tôi không rõ tình trạng sức khỏe của nó ra sao.”

“Ít cử động nghĩa là như thế nào ạ?”

Tsumori thắc mắc trước câu nói của Terada. Terada cười nói.

“Con trai tôi gần giống như thực vật vậy. Không rõ nên nói là nó giống như cây cối hay nó chính là cây cối nữa…”

“Cây cối?”

Miharu cũng ngạc nhiên, cô nhắc lại.

“Nói là cây cối thì cũng không hẳn. Chắc nên gọi là cây cảnh. Loại cây mà những chiếc lá xòe rộng như thế này này. Chỉ có điều thứ mọc ra không phải là lá cây mà là bàn tay, ngón tay người thôi.”

Thử tưởng tượng trong đầu, một vật thể vô cùng kỳ lạ hiện lên. Hình thù kỳ quái của một cây cảnh, mà thay vì cành lá thì lại mọc ra những bộ phận cơ thể người. Tưởng tượng ra cảnh thứ cây đó đứng im lặng trong phòng, lòng Miharu lập tức bứt rứt không yên.

“Bình thường anh chăm sóc cháu như thế nào ạ? Ví dụ như khi cho ăn uống chẳng hạn.”

Tsumori hỏi, Terada lại cười.

“Tôi đặt cháu ở nơi có ánh nắng mặt trời, tưới nước và bón phân cho nó. Nghe giống như đang chăm bón cây cảnh thật ấy nhỉ. Bây giờ mọi thứ vẫn bình thường, nhưng tôi không biết thế nào mới là cách chăm sóc đúng nữa.”

“Khó thật đấy. Cháu nhà tôi bị biến thành chó, nhưng dù sao tôi vẫn hiểu được cảm xúc và những thứ cháu nó muốn, nên nghĩ theo hướng này thì cháu nhà tôi thuộc dạng dễ chăm sóc thật.”

“Chị thật may mắn. Giá mà con trai tôi cũng biến thành động vật thì tốt biết bao.”

Thấy Terada có vẻ thực lòng ghen tị, Miharu cũng nghĩ ngợi về mình.

Cô đã nghĩ thật khó mà hiểu được suy nghĩ và cảm xúc của Yuichi, nhưng đúng là núi cao thì có núi cao hơn.

Có lẽ khi bị đột biến, chính tính cách của một người sẽ quyết định người đó bị đột biến thành thứ gì. Nếu như Yuichi bị biến thành hình dạng đó vì trước khi đột biến cậu ít khi giao tiếp với Miharu và Isao, thì con trai của anh Terada có lẽ còn mang tính cách khép kín hơn Yuichi nữa… Nhưng tất cả chỉ là suy đoán, chẳng có cơ sở chắc chắn nào cả.

“Tôi biết một cơ sở y tế khá tốt đấy.”

Harumachi lấy khăn giấy lau khóe miệng rồi nói vẻ đầy tự hào.

“Ở phố Niimachi có một bệnh viện dành cho người đột biến hoạt động từ khoảng một năm trước trở lại đây. Bác sĩ ở đó vốn là bác sĩ thú y. Thế nên tôi nghĩ bệnh viện đó tốt cho những người đột biến thành hình dạng động vật đấy.”

Vậy thì Saya có thể tới đó khám chữa bệnh được rồi, Miharu nghĩ và nhìn Tsumori.

“Ủa, thế ạ.” Tsumori nở một nụ cười bình thản vô thưởng vô phạt, nói: “Chị Harumachi đã tới đó khám thử lần nào chưa ạ?”

“Cháu nhà tôi ấy hả, tiếc là… Nhưng nếu nói tới cơ sở y tế gần đây và nhiều người ghé tới nhất thì chính là bệnh viện đó đấy. Tên nó là bệnh viện Sakurai.”

Miharu vừa uống nước vừa nghĩ tới Yuichi.

Nếu Yuichi bị thương, nếu như con ốm bệnh, cô có thể nhờ cậy ai đây?

Cô chưa từng nghe nói tới bệnh viện dành cho côn trùng bao giờ cả. Động vật thì có bác sĩ thú y, nhưng côn trùng thì có bác sĩ chuyên không?

“Ngoài ra còn có những cơ sở thiết bị nào khác dành cho người đột biến hả chị?”

Tsumori nhìn Harumachi, khóe miệng cô ấy vẫn cong lên tạo thành một nụ cười. Nhìn cô ấy giống như đang muốn tìm hiểu thêm vậy.

“Ừ, ngoài ra còn có dịch vụ điều dưỡng ngày, nơi nhận gửi người bệnh và viện điều dưỡng tập trung nữa.”

Harumachi vừa nhìn Tsumori vừa nói. Sasayama và Yonemura bắt đầu nói chuyện với nhau, Suzuhara thì yên lặng ăn uống.

“Dịch vụ điều dưỡng ngày là một cơ sở chuyên dụng để người nhà mang bệnh nhân đột biến đến nhờ chăm sóc, hoặc giao lưu với các bệnh nhân đột biến khác, đi về trong ngày. Nơi nhận gửi người bệnh, nói một cách đơn giản thì giống như nhà trẻ vậy, họ nhận giữ người bệnh một vài giờ nhất định ban ngày. Còn viện điều dưỡng tập trung là nơi người bệnh vào ở hẳn trong đó để được chăm sóc.”

“Có nhiều người dùng tới các dịch vụ này không ạ?”

“Cũng tương đối đấy.” Harumachi đan các ngón tay vào nhau. “Tuy có nhiều hình dạng đột biến khác nhau, nhưng hễ bị đột biến thì việc chăm sóc hằng ngày chắc chắn sẽ nhiều hơn rất nhiều. Thế nên các viện điều dưỡng tập trung được ưa chuộng lắm. So với viện điều dưỡng tập trung, các nơi nhận gửi theo giờ và dịch vụ chăm sóc ngày có vẻ ít khách hơn. Nhưng mà viện điều dưỡng tập trung cũng có số lượng hạn chế và có thẩm tra trước khi nhận, lại tốn kém nữa nên nhiều người vẫn phải trăn trở lắm.”

“Ra là vậy… Ngoài ra còn gì khác nữa không ạ?”

“Ngoài ra à… Kể chi tiết ra thì cũng còn vài nơi nữa. Ngoài ra còn có…”

Harumachi ngừng lời, nghĩ ngợi một chút rồi nói tiếp.

“Một nơi không hẳn là cơ sở chuyên dụng. Hình như là trung tâm y tế cộng đồng.”

Trung tâm y tế cộng đồng - Tsumori mở tròn mắt kinh ngạc, Miharu khẽ nuốt nước bọt.

“Giống như việc mang chó mèo vào đó vậy. Ban vệ sinh đời sống sẽ nhận những người đột biến vào đó. Nhưng khác với chó mèo, người bệnh đột biến hầu như không thể tìm thấy bố mẹ nuôi cho mình, cuối cùng sẽ…”

Harumachi nói lấp lửng rồi im bặt. Miharu chớp chớp mắt, bối rối hỏi: “Có nhiều người sử dụng dịch vụ của trung tâm đó không vậy?”

Harumachi chau mày, gương mặt nhăn lại.

“Nghe nói là khá nhiều đấy. Những người không thể chăm sóc được bệnh nhân nữa, mà cũng không có tiền để mang người bệnh tới viện điều dưỡng tập trung hoặc các cơ sở khác… Có nhiều lý do khác nữa, nghe nói số người mang bệnh nhân đến đó đông lắm.”

“Không thể nào…”

Người thốt lên câu nói đầy vẻ kinh ngạc đó là Tsumori. Miharu cũng hít vào một hơi thật sâu để giữ bình tĩnh.

Trước đây Isao đã từng nhắc tới chuyện mang Yuichi tới trung tâm y tế cộng đồng rồi. Lúc đó Miharu nghĩ anh chỉ nói đùa, giờ ngẫm lại hóa ra không phải vậy.

Có lẽ Isao đã biết tin trung tâm y tế cộng đồng có tiếp nhận các bệnh nhân đột biến. Cô không biết rõ là do anh tự tìm hiểu được thông tin đó hay là nghe ai nói. Thế nhưng có một điều chắc chắn là anh đã biết chuyện gì sẽ xảy ra với người bệnh đột biến sau khi được đưa tới đó, vậy mà vẫn bảo cô đưa Yuichi tới.

Người đột biến không có quyền con người. Không có luật pháp bảo vệ. Isao đã nói mọi người có quyền tự do làm bất cứ điều gì họ muốn với người đột biến. Rằng dù có mang con mình tới trung tâm y tế cộng đồng để họ tiêm thuốc trợ tử cho con thì cũng sẽ không bị ai chỉ trích. Nhưng anh dựa vào cơ sở nào để nói thế? Là vì những người quanh anh đã từng làm như thế và không bị chỉ trích ư? Hay vì số người mang con tới trung tâm y tế cộng đồng quá nhiều? Số bệnh nhân mắc bệnh rất lớn, nhưng cô chưa từng thấy ai trên phố, không phải vì họ náu mình trước ánh mắt người lạ mà vì một phần lớn trong số họ đã bị tiêm trợ tử sao?

Trong lúc nghĩ tới chuyện đó, Miharu chợt nhận ra cơ thể mình đang bắt đầu run rẩy nhẹ.

“Nhưng Câu lạc bộ Giọt nước đã được thành lập để giúp cho bệnh nhân đột biến và gia đình họ không gặp phải những chuyện bất hạnh như vậy nữa.”

Harumachi nói với giọng pha lẫn sự lạc quan, Miharu ngẩng gương mặt đang dợm cúi xuống lên.

“Tôi nghĩ chị Itsuko thật mạnh mẽ. Tôi rất kính trọng chị ấy. Chị ấy rất nhân đạo, rất chuẩn mực. Chị ấy đã gạt bỏ ánh mắt coi thường của người đời để thành lập hội gia đình này, riêng việc đó đã đủ khiến tôi thấy chị ấy thật mạnh mẽ rồi. Thế nên hằng tháng tôi đều ủng hộ tiền cho hội.”

“… Ủng hộ tiền ạ?”

Tsumori hỏi với vẻ nghi ngờ. Terada im lặng ngồi bên Miharu, tay dùng nĩa cuốn mì xào.

“Ừ, ủng hộ tiền. Câu lạc bộ Giọt nước không thu tiền hội phí, nhưng có nhận tiền ủng hộ. Có ủng hộ hay không, ủng hộ bao nhiêu là tùy mỗi người. Cái này tùy vào tấm lòng của các hội viên thôi. Có điều để thuê được phòng để họp định kỳ và mời được chuyên gia về nói chuyện thì cần phải có tiền. Số tiền này hiện tại đều do chị Itsuko chi trả, nhưng để hội có những hoạt động hiệu quả hơn và tồn tại được lâu hơn thì rất cần tới quỹ hoạt động.”

Sasayama và Yonemura đang nói chuyện hăng say, Suzuhara thì cúi đầu.

“Đương nhiên không phải là cưỡng chế. Việc ủng hộ tiền là tùy tâm, nhưng các chị cân nhắc giúp nhé. Rồi đây các chị sẽ nhận ra sự hữu ích của hội và sẽ tự ủng hộ với lòng biết ơn thôi, nên có khi tôi nói những lời này là thừa thãi ấy.”

Miharu và Tsumori lặng lẽ nhìn nhau.

Món tráng miệng được đưa tới, các món ăn theo suất đã được bưng ra hết.