- 6 -
Tuần sau đó, Miharu và Tsumori quyết định tham gia một nhóm khác.
Harumachi lên kế hoạch cho một chuyến du lịch hai ngày một đêm và mời hai người tham gia cùng, nhưng họ đã từ chối, nói muốn thử tham dự các nhóm khác xem sao. Harumachi nói “Tiếc quá” nhưng cũng không giữ hai người lại, phản ứng của cô ấy nhẹ nhàng ngoài sức tưởng tượng của hai người.
Nhóm mà hai người tham gia là một nhóm do một phụ nữ tên Ishii đảm trách.
Nội dung hoạt động của ngày hôm nay là hái quả anh đào. Họ tới vườn cây ăn quả bằng xe buýt và nói chuyện với các thành viên khác vừa hái quả. Vườn cây ăn quả này không giới hạn thời gian, nên mọi người có thể tận hưởng việc hái quả anh đào thỏa thích theo tốc độ hái của riêng mình.
“Lâu lắm rồi em mới tới vườn cây ăn quả đấy.”
Tsumori vừa nhìn quanh vườn cây vừa vui vẻ nói.
“Chị cũng thế. Cả đời chị mới đi hái lê duy nhất một lần, cách đây lâu lắm rồi.”
“Đi hái lê à chị, thích thế. Chị đi cùng gia đình ạ?”
“Ừ. Hồi đó con trai chị đang học tiểu học thì phải.”
Vừa nói, Miharu vừa lần giở lại ký ức.
Hồi Yuichi học lớp Hai, trong số bài tập hè của cậu có một yêu cầu là “Hãy đi thu hoạch quả”. Đó không phải là bài tập do giáo viên đưa cho, mà là một nội dung trong sách bài tập dành cho học sinh được dùng chung cho tất cả các tỉnh thành phố.
Bài tập đó không phải bài tập bắt buộc, nhưng cô đã bàn với Isao và quyết định sẽ đưa Yuichi đi hái lê, coi như là một kỷ niệm của gia đình luôn.
Yuichi khi đó còn thấp nên được Isao kiệu lên vai để hái lê. Cô nhớ lại hình ảnh cậu con trai sung sướng chạy về phía mình, khoe quả lê lớn quá khổ so với bàn tay bé nhỏ của con.
Đôi gò má của cậu bé đỏ bừng, hai tay ôm quả lê tròn xoe mọng nước, đôi mắt sáng lấp lánh. Miharu nói “Chúng ta ăn thử xem sao nhé” rồi mang dao tới, nhưng cậu bé lắc đầu quầy quậy phản đối, tay không rời quả lê. Có vẻ cậu rất thích hình dáng tròn trịa của nó nên không muốn lấy dao bổ ra. Cậu bé nói sẽ rất uổng phí nếu ăn nó.
Không còn cách nào khác, Miharu đành bổ những quả mà cô và Isao hái được để ăn ở đó, rồi mang về nhà những quả còn thừa lại, trong đó có quả Yuichi hái.
Kết cục thằng bé đã giữ gìn quả lê ấy đến cùng, cho tới khi nó hỏng và đành phải vứt đi…
Miharu nghĩ, lòng cô chợt thấy buồn. Hồi đó gia đình cô hạnh phúc quá…
“Thế nào rồi? Các chị có hái được nhiều không?”
Người vừa cất tiếng bắt chuyện là Ishii. Miharu chỉ cao một mét sáu mươi, nhưng Ishii thấp hơn cô cả một cái đầu, thân hình hơi mập mạp. Tuổi tác chừng trên bốn mươi lăm, dưới năm mươi lăm tuổi.
Ishii nở một nụ cười thân thiện, hai bên má dưới phồng ra phúng phính.
“Các chị ăn thử rồi à? Anh đào ở đây mọng nước, ăn ngon thật đấy. Vườn cây ăn quả này có tới ba loại anh đào, chúng ta có thể hái được rất nhiều.”
“Ôi thế ạ? Thích quá!”
“Đằng kia có cây anh đào ra trái màu đen thẫm, gọi là anh đào Benisayaka, quả của nó ngọt lắm. Các chị hái thử ăn nhé.”
Ishii nói rồi cất tiếng gọi một thành viên khác đang đứng cách họ khá xa. Hình như với thành viên nào Ishii cũng bắt chuyện như thế.
Có khoảng mười hai người tham gia hái quả anh đào. Số thành viên này nhiều hơn số người tham gia tiệc giao lưu do Harumachi chủ trì lần trước, nhưng mọi người không tập trung lại mà chia ra lẻ tẻ, mỗi người đều hăng say hái quả anh đào trong luồng suy nghĩ của riêng mình.
Mọi người có nói chuyện giao lưu, nhưng không ai nhắc đến người thân bị đột biến của mình. Họ còn có vẻ cố ý lảng tránh chủ đề này.
“Chị thấy thế nào?”
Ngày tiếp theo sau khi đi hái quả anh đào, Tsumori gọi điện tới hỏi.
“Thế nào là sao em?”
“Về Câu lạc bộ Giọt nước ấy chị.”
Trước câu hỏi của Miharu, Tsumori trả lời ngắn gọn: “Đúng là buổi đi hái anh đào rất vui, các thành viên cũng rất hiền hòa, thân thiện, nhưng mà…”
“Ừ…”
“Nhưng mà chị có thấy có gì đó là lạ không?”
“Không.” Miharu khẽ đáp.
Tsumori rất nhạy bén, có thể cô ấy đã nhận ra điều gì đó, nhưng Miharu thì không thấy gì.
“Lạ thế nào cơ?”
Cô hỏi lại, lần này tới lượt Tsumori chìm vào suy nghĩ, cô ấy trầm giọng nói.
“Rất khó để giải thích được. Nhưng em có cảm giác có gì đó rất kỳ cục…”
“Chị thì thấy mọi chuyện đều bình thường. Chỉ cần chúng ta thấy vui là đủ rồi. Đúng như mục đích ban đầu đặt ra mà.”
“Tuy là như vậy, nhưng mà…”
Trước giọng nói ngập ngừng, Miharu đưa ống nghe điện thoại ra xa tai một chút để tránh điện thoại bắt được âm, rồi cô khẽ thở dài.
Miharu thấy Câu lạc bộ Giọt nước là một tổ chức tốt. Cô không băn khoăn gì về cơ cấu và các hoạt động của hội, cô cũng khá hài lòng với hiện trạng của hội.
Nhưng Tsumori thì khác. Có vẻ cô ấy không ưa điểm gì đó ở Câu lạc bộ Giọt nước. Không biết là không ưa trạng thái của hội hay các hội viên, nhưng mỗi lần nói chuyện thế này, cô đều có cảm giác như bị dội gáo nước lạnh.
“Chúng ta mới tham gia được hai buổi thôi mà. Vả lại cả hai đều chỉ là những buổi giao lưu hội viên với nhau. Các hoạt động chính là vào tuần sau và tuần sau nữa. Hãy tạm gác sự kỳ cục mà em cảm thấy sang một bên và thử tham gia vào các hoạt động chính xem sao. Dù sao cũng không mất tiền hội phí, mình cứ trải nghiệm qua tất cả các hoạt động, nếu thấy không hợp thì bỏ cũng được mà.”
“Vâng, chị nói phải.”
Không ai thúc ép cưỡng chế gì. Tiếp tục tham gia hay bỏ là tùy mỗi người, giả dụ Tsumori có nói sẽ bỏ Câu lạc bộ Giọt nước đi nữa, cô cũng không định giữ lại. Cô chỉ thấy quyết định như vậy lúc này hơi sớm. Miharu không định ép, nhưng với cô, có Tsumori tham gia cùng vẫn yên tâm hơn. Cô muốn Tsumori đừng vội kết luận mà hãy suy nghĩ kỹ lưỡng trước đã.
Trạng thái của Yuichi vẫn như cũ. Isao vẫn cố tình xa lánh Yuichi một cách không giấu giếm. Ngày tháng trôi qua, không khí gia đình ngày càng lạnh lẽo hơn trước, điều đó khiến trái tim Miharu thật nặng nề.
Cô nghiệm ra rằng hội gia đình tồn tại chính là để cô thoát khỏi sự căng thẳng triền miên hằng ngày này. Đôi với Miharu, sự hiện diện của Câu lạc bộ Giọt nước rất quan trọng.
Ngày Chủ nhật đầu tiên của tháng Bảy - trên lịch là tuần thứ hai của tháng Bảy - Câu lạc bộ Giọt nước đã thuê phòng họp của trung tâm phúc lợi xã hội để tổ chức buổi họp thường lệ. Tổng số hội viên của hội tính cả Miharu và Tsumori là sáu mươi lăm người, nhưng số người thực tế tham gia hôm đó chỉ hơn hai mươi người.
Yamasaki nhìn từng người từng người một, rồi giải thích ngắn gọn trước khi vào chủ đề chính. Rồi cô ấy yêu cầu mọi người báo cáo tình hình gần đây của mình lần lượt theo chiều kim đồng hồ, người đầu tiên báo cáo là Harumachi.
“Cháu nhà tôi không có vấn đề gì đặc biệt. Tình trạng sức khỏe của cháu cũng không tệ. Chỉ có điều dạo gần đây thời tiết nắng nóng nên cháu có vẻ hơi mệt mỏi.”
“Hè rồi mà. Chị phải chú ý đừng để cháu cảm nắng nhé.”
Yamazaki góp ý như vậy rồi yêu cầu người tiếp theo báo cáo.
“Đơn giản không ngờ chị nhỉ.”
Tsumori nói nhỏ, Miharu cũng gật đầu. Người tiếp theo là một phụ nữ Miharu chưa gặp bao giờ, người này cũng báo con mình “không có vấn đề gì” giống Harumachi.
“Nhà tôi cũng không có vấn đề gì. Dù sao con trai tôi cũng không cử động nên không có gì nhiều để báo cáo cả, tôi sẽ chú ý để cháu không bị ánh nắng mặt trời gay gắt chiếu vào.”
Lời báo cáo vừa rồi là của Terada. Có vẻ như rất khó có thể nhận ra những chuyển biến ở cậu con trai đã biến thành cây cảnh của anh.
“Nhà tôi cũng không có vấn đề gì, vẫn như tháng trước.”
“Cháu nhà tôi cũng không có gì đặc biệt cả.”
Sau khi Suzuhara thấp giọng nói, Ishii báo cáo bằng giọng nói thanh thoát. Những thành viên tham gia hái quả anh đào đều nói gần như đồng thanh rằng con họ không có vấn đề gì.
Có thực là không có vấn đề gì không?
Miharu bất giác liếc nhìn những người đang nói bằng ánh mắt hoài nghi. Có lẽ vấn đề của họ đã được giải quyết rồi, và việc có thể báo cáo là “không có vấn đề gì” ở cuộc họp thường lệ này là một điều lý tưởng, nhưng sự nghi ngờ trong cô vẫn không thể giải tỏa được.
“Còn nhà tôi…”
Giọng nói nặng nề khó nhọc vừa rồi là của Sasayama.
“Tình trạng tháng trước vẫn tiếp diễn, hiện đang ở trạng thái đóng băng rồi.”
“Tình trạng tháng trước của chị Sasayama là cháu Mana bị nhà trai phản đối chuyện kết hôn vì cháu Takahiro nhà chị bị đột biến phải không nhỉ?”
“Đúng vậy.” Sasayama khẳng định với giọng trầm trầm. “Hình như con bé và cậu kia cũng cãi vã nhiều… Cuối cùng chúng quyết định hủy hôn rồi.”
Ngồi kế bên Sasayama, gương mặt Yonemura đau đớn sâu sắc như thể đó là chuyện của nhà mình vậy.
“Thế nên bây giờ con gái tôi đang lâm vào trạng thái u uất… Nó rất thất vọng và chán nản, nói nếu cứ thế này thì sau này dù có cận kề ngày cưới đến đâu, người ta cũng sẽ lôi Takahiro ra để từ hôn mất.”
“Tội nghiệp cô bé.” Yamasaki nói với vẻ đồng cảm sâu sắc, “Lần này thật tiếc cho cô bé, nhưng tôi nghĩ chúng ta đành phải chờ ngày cô bé gặp được người thấu hiểu và thông cảm cho cảnh ngộ gia đình mình thôi.”
“Nhưng biết khi nào ngày đó mới tới? Lẽ ra chúng tôi nên giấu tiệt chuyện đó mới phải.”
“Không đâu, chị sai rồi chị Sasayama ạ.”
Câu nói vừa rồi của Yamasaki đầy cứng rắn. Vừa là để khích lệ một Sasayama đang sợ hãi nhút nhát, vừa có vẻ nghiêm khắc không chịu bỏ qua những suy nghĩ sai lầm.
“Dù chị có giấu chuyện về Takahiro để con gái kết hôn êm đẹp thì một lúc nào đó họ cũng sẽ biết thôi. Kết hôn là sự gắn kết mọi người lại thành người một nhà, nên chuyện như thế không thể giấu kín cả đời được. Lần này gia đình chị biết được cách nghĩ của nhà trai trước khi hôn lễ diễn ra như vậy là may đấy. Nếu sau khi kết hôn chị mới nhận ra họ là những người không biết cảm thông thì mọi chuyện sẽ còn rắc rối hơn nhiều.”
“Nhưng mà…”
“Tôi nghĩ đúng như chị Itsuko nói đấy. Tuy Mana thật tội nghiệp, nhưng cậu người yêu của cô bé không phải là người tốt. Cô bé nên tìm một người tốt bụng hơn để kết hôn chị ạ.”
Harumachi nhanh miệng xen vào, Sasayama cúi đầu. Thấy Sasayama vẫn lí nhí nói “Nhưng mà…”, Yonemura bèn lên tiếng an ủi với nét mặt cảm thông.
“Về việc này có chị nào có ý kiến gì hay không ạ?”
Sau câu hỏi của Yamasaki, mọi người quay sang nhìn nhau nhưng không ai phát biểu điều gì.
“Thật buồn vì giờ đây mọi người vẫn chưa cảm thông và có ánh nhìn định kiến đối với những người bị đột biến. Chúng ta vẫn phải đấu tranh, nhưng việc thay đổi cách nhìn của xã hội là rất khó khăn, nên chắc sẽ không thể giải quyết vấn đề này sớm được. Nếu không có một bước ngoặt thật lớn thì có lẽ quan điểm cố định về người đột biến sẽ không thay đổi, nếu có thì sự thay đổi ấy cũng sẽ chỉ diễn ra từ từ được thôi. Tôi nghĩ chúng ta chỉ còn cách thực hiện từng bước vững chắc, không thể nóng vội được.”
Yamasaki nói, giọng cô ấy xen lẫn tiếng thở dài.
“Tôi biết lúc này chị Sasayama rất khổ sở. Nhưng chị hãy cầu mong mọi chuyện tốt dần lên và đợi tâm trạng của cháu Mana bình ổn trở lại chị nhé.”
“Vâng…”
Sasayama đáp, nhưng nhìn biểu cảm trầm uất trên gương mặt chị ta thì biết chị ta rõ ràng không đồng ý với cách nghĩ đó.
Lời lẽ của Yamasaki có gì đó rất sách vở, rất đạo đức, giống như lời lẽ của những người tài giỏi. Nghe rất lý tưởng, rất đẹp nhưng sáo rỗng. Câu nói của Yamasaki có thể xếp vào loại này.
Miharu hiểu những lời Yamasaki nói và cô nghĩ những lời đó là đúng đắn, nhưng đồng thời cô cũng nghĩ lúc này những lời đó không thể chạm tới Sasayama được.
Đối với những người đang gặp phải vấn đề khó khăn, cần một cách giải quyết cấp tốc, thì có lẽ không có lời khuyên nào vô ích bằng lời khuyên rằng thời gian sẽ giải quyết tất cả. Dù đó có là một lời khuyên chính xác thì đối với một người đang quẫn bách, lời khuyên này vừa không hữu dụng lại dễ gây phản cảm nữa.
Với những vấn đề thuộc phạm vi gia đình thì người ngoài xen vào khuyên nhủ cũng chẳng giải quyết được gì đâu.
Đang nghĩ vậy thì đột nhiên Tsumori vỗ vai cô.
“Tiếp theo đến lượt chị Miharu đấy.”
Chẳng biết đã đến lượt cô báo cáo từ khi nào. Miharu vội vàng đứng ngay ngắn lại.
“Chào chị Tanashi. Chị là hội viên mới, trước khi báo cáo chị có thể tự giới thiệu qua về bản thân không?”
“Vâng. Tôi là Tanashi Miharu. Tôi bắt đầu tham gia hoạt động với tư cách hội viên của Câu lạc bộ Giọt nước từ tuần thứ ba của tháng trước…”
Cô không biết nên nói gì nên nhìn Yamasaki, cô ấy liền mỉm cười với cô.
“Nếu được chị hãy nói thêm về các thành viên trong gia đình chị và về con chị nhé.”
“Tôi hiểu rồi. Ừm… Nhà tôi là một gia đình ba người, ngoài tôi thì có chồng tôi và con trai tôi nữa, người bị đột biến là con trai tôi.”
“Tên cháu là Yuichi phải không chị? Hiện tình trạng của cháu ra sao và cháu có vấn đề gì không chị? Chị có thể nói bất kỳ chuyện gì khiến chị bận tâm ạ.”
“Vâng. Yuichi… Con trai tôi tính cách nhút nhát, cháu đã giam mình trong phòng từ thời đi học tới giờ… Sau khi bị đột biến cháu không trở lại phòng mình được nữa, nên phần lớn thời gian cháu đều ở phòng khách. Vấn đề của tôi là chồng tôi không ưa con trai tôi.”
“Ồ, chồng chị ư.”
“… Chắc anh ấy cũng có suy nghĩ của riêng mình. Vì thế mà không khí gia đình tôi rất nặng nề, điều đó khiến tôi phiền muộn không dứt.”
Nghe Miharu nói xong, Yamasaki trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi nói.
“Chị Tanashi à, nếu được chị có thể mời chồng cùng tham gia Câu lạc bộ Giọt nước được không?”
“Mời chồng tôi ư?”
“Vâng. Tôi nghĩ để anh nhà hiểu rõ mọi chuyện hơn thì anh ấy nên cùng tham gia với chúng ta. Vừa hay tuần sau có buổi kể chuyện nữa.”
Yamasaki mỉm cười, Miharu bất giác cụp mắt xuống. Cô biết đây là một ý tưởng hay, nhưng Isao đang nghi ngờ Câu lạc bộ Giọt nước. Cô không nghĩ mình có thể thuyết phục anh cùng tham gia với mình.
“Tôi cũng nghĩ nên làm như vậy. Tôi nghĩ sau khi tham gia cùng chúng ta, anh ấy sẽ hiểu ra được nhiều điều đấy.”
Harumachi cũng tán thành.
“Vâng, chị nói phải.” Miharu nở một nụ cười phức tạp, “Tôi sẽ nói thử với chồng xem sao.”
Thực tế, nhìn quanh trong phòng, cô nhận ra có những người mang bạn đời tới tham gia cùng. Chỉ có điều, phần lớn những người tập trung ở đây là nữ giới, là người vợ. Có lẽ mỗi nhà có một lý do riêng, ví dụ như nhà Tsumori, chồng cô đi công tác xa nhà nên không tham gia được. Nhưng gia đình Miharu thì khác, vợ chồng cô không cùng tham gia là chuyện thường, cùng tham gia mới là kỳ lạ.
Isao sẽ không nhận lời đâu, Miharu nghĩ với tâm trạng bỏ cuộc. Có lẽ anh sẽ từ chối thẳng thừng một câu rằng anh không muốn tham gia vào một hội đáng ngờ như thế này. Anh sẽ nghe lời Miharu nói sao? Vì Isao là một người rất bảo thủ, anh sẽ không thay đổi suy nghĩ của mình đâu.
“Tiếp theo, tới chị Tsumori.”
“Vâng. Tôi là Tsumori Nonoka. Tôi vào hội cùng thời điểm với chị Tanashi, tôi tham gia hoạt động từ tuần thứ ba của tháng trước. Gia đình tôi gồm vợ chồng tôi và một con gái. Chồng tôi đang đi công tác xa nhà nên thường ngày chỉ có hai mẹ con tôi sống cùng nhau.”
Tsumori trình bày mạch lạc như mọi khi. Cô không có vẻ căng thẳng, nhưng nét mặt hơi cứng nhắc hơn mọi khi một chút.
“Điều khiến tôi trăn trở là con gái Saya của tôi luôn có thái độ phản kháng, cháu thường hay cắn tôi và làm phòng ốc bừa bộn.”
“Chị từng kể là trước đây cháu khá khó tính và nhạy cảm nhỉ.”
“Vâng. Một chuyện bé tí cũng có thể khiến tâm trạng cháu nó xấu đi và nổi giận đùng đùng, cháu rất ít khi nghe lời tôi.”
Nghe Tsumori nói, Yamasaki gật đầu một cái.
“Về vấn đề này, tôi nghĩ chị cần đối xử với cháu thật dịu dàng. Khi bị đột biến, tôi nghĩ bản thân người bệnh chính là người lo lắng nhất, nên tâm trạng cháu không ổn định cũng là điều dễ hiểu. Chị hãy ở bên quan sát và bảo vệ cháu nhé.”
“… Cảm ơn chị.”
Quả nhiên, Tsumori cũng cười một nụ cười không rõ nghĩa.
“Anh à, chúng ta nói chuyện một lúc được không?”
Đến giờ ngủ, cô gọi Isao lại trước khi anh kịp chui vào chăn.
“Gì thế?”
“Chủ nhật tuần sau ở Câu lạc bộ Giọt nước có tổ chức một buổi trò chuyện…”
Đúng như cô dự đoán, Isao chau mày lại.
“Cái hội đáng ngờ mà gần đây em thường xuyên lui tới ấy hả?”
“Em đã bảo anh đừng dùng từ kiểu đó nữa mà.”
“Sự thật là thế còn gì. Một tổ chức sặc mùi giáo phái, chẳng mang lại kết quả gì.”
“Anh thật là!” Miharu cất tiếng hờn trách rồi thở dài, “Nghe em nói đã nào.”
“Chẳng cần nghe anh cũng đoán ra em định nói gì rồi. Anh không nhận lời đâu.”
Isao nói với giọng khó chịu rồi quay lưng lại với cô.
“Không nhận lời cái gì?”
“Em định rủ anh đi cùng em tới cái buổi trò chuyện gì gì đó chứ gì.”
Khóe miệng Miharu trễ xuống, cô nhìn lưng chồng.
Bị đoán trúng, tâm trạng cô thật phức tạp. Cô không nghĩ mình là kiểu người dễ đoán. Thế nhưng cô vẫn bị Isao đoán được, có lẽ vì họ là vợ chồng sống bên nhau đã nhiều năm.
“Anh không thích can dự gì vào chuyện này cả. Đừng kéo anh vào nữa.”
Sau khi nói với thái độ lạnh lùng, Isao chui thật sâu vào giữa lớp chăn nệm. Miharu chẳng thể nói gì thêm, chỉ biết thở dài và tắt đèn trong phòng.
Suy nghĩ duy nhất nổi lên trong lòng cô là “Quả nhiên là như vậy”. Giờ cô không còn thấy buồn nữa. Vì cô không kỳ vọng ở Isao tới mức bị tổn thương khi anh từ chối.
Isao có vẻ chẳng hề muốn tìm hiểu tâm trạng của Miharu, mới nghe một nửa anh đã đưa ra kết luận và chấm dứt cuộc nói chuyện. Với tình hình này, cô không thể làm gì được.
Miharu nhìn trần nhà, tâm trạng u ám mịt mờ nặng trĩu trong lòng cô.
Cô cảm thấy mình không còn thấy được tương lai với Isao nữa.