← Quay lại trang sách

- 7 -

Nam diễn giả xuất hiện tại buổi kể chuyện tự xưng là thành viên nhóm nghiên cứu “Hội chứng biến thành sinh vật quái dị”. Anh kể về lai lịch căn bệnh, nêu các triệu chứng bệnh đã được làm rõ cho tới thời điểm hiện tại, sau đó đưa ra giả thuyết của mình về căn bệnh với cách nói thông minh, sắc sảo.

Vừa nghe, Miharu vừa khổ sở chống chọi với cơn buồn ngủ. Bởi quá nửa bài diễn thuyết miên man này là giả thuyết của diễn giả về cơ chế của căn bệnh quái ác khiến cho cơ thể con người biến thành sinh vật quái dị chỉ sau một đêm. Miharu chẳng hề hứng thú với những điều này.

Diễn giả càng nhiệt huyết thì tâm trạng Miharu càng nguội lạnh. Bởi đó không phải điều cô muốn biết. Lúc này, cô không cần biết nguyên nhân căn bệnh là gì nữa, cô chỉ muốn diễn giả tập trung nói về cách trị liệu và cách chăm sóc người bệnh từ nay về sau thôi.

Sau khi bài diễn thuyết dài khoảng một tiếng kết thúc, thứ cô nhận được không phải là cảm giác hài lòng mà là sự mệt mỏi.

“Bài diễn thuyết chẳng có ích mấy chị nhỉ.”

Dường như Tsumori cũng cùng ý kiến với cô.

“Ừ. Nghe mãi mệt quá.”

“Mà chị Miharu ơi, hôm nay hình như chị Sasayama không đến thì phải.”

Nghe Tsumori nói, Miharu liếc nhìn xung quanh, mọi người cũng đang sửa soạn đồ đạc đi về.

“Đúng là không thấy chị ấy thật. Chắc chị ấy có việc bận nên vắng mặt chăng?”

“Nhưng mà nếu chỉ là nghỉ một buổi thì hơi lạ.”

“Lạ ư?”

“Chị nhìn kìa. Chị có thấy chị Yonemura và chị Harumachi thân thiết một cách khác thường không?”

Nhìn về hướng tay Tsumori chỉ, cô thấy Yonemura và Harumachi đang trò chuyện có vẻ thân mật.

“… Có gì lạ đâu?”

“Lạ chứ chị. Vì chị Yonemura và chị Sasayama bữa trước thân thiết với nhau như một đôi bạn thân mà. Nếu thân nhau đến thế có chuyện gì họ cũng sẽ gọi trước cho nhau. Ví dụ như tuần sau có tới buổi họp mặt kể chuyện được không chẳng hạn. Buổi họp này rốt cuộc vẫn là tự do tham gia, nếu chị Sasayama vắng mặt thì theo lẽ thường chị Yonemura cũng không tới mới đúng, nhưng chị Yonemura lại tới đây một mình…”

Miharu bất giác nghiêng đầu khó hiểu.

“Nếu chị Sasayama không đến thì chị Yonemura cũng sẽ không đến ư, liệu có chuyện đó không? Sao nghe giống các nữ sinh quá.”

“Nhưng chị cũng không thể nói là hoàn toàn không có chuyện đó mà.”

“Em nghĩ quá đấy thôi.”

Miharu cười, Tsumori lắc đầu vẻ nghiêm túc.

“Em rất để ý tới chị Sasayama. Ở buổi họp định kỳ, hầu hết mọi người báo cáo là “Không có vấn đề gì”, chỉ riêng chị ấy lại kể ra nỗi phiền muộn của mình. Nhận được lời khuyên nhưng vẻ mặt chị ấy có vẻ không phục. Thế nên em nghĩ có lẽ chị ấy sẽ không bao giờ tới tham gia nữa. Và quả nhiên hôm nay chị ấy đã không tới, chị thấy không?”

“Có khi chỉ là vì chị ấy quá bận rộn thôi.”

“Có thể như vậy. Nhưng em lại nghĩ có lẽ chị ấy rời khỏi hội rồi.”

“Rời khỏi hội ư…”

“Và vì thế nên chị Yonemura mới kết thân với chị Harumachi. Em nghĩ vậy đấy.”

Miharu chìm vào suy nghĩ. Tuy suy nghĩ của Tsumori hơi kỳ lạ, nhưng cô có thể hiểu được. Nhưng cô cũng có cảm giác, cứ cho rằng Sasayama thực sự đã rời khỏi hội và Yonemura trở nên thân thiết với Harumachi đi chăng nữa, thì cũng đâu có ảnh hưởng gì đến ai. Nếu trước đó Tsumori thân thiết với nhóm Sasayama thì không nói, nhưng theo như Miharu thấy thì họ đâu có giao thiệp gì nhiều.

Ra khỏi tòa nhà, nét mặt Tsumori vẫn hơi chau lại khiến Miharu bối rối không hiểu cô ấy làm sao. Trước đó hai người đã hẹn nhau sau buổi diễn thuyết sẽ đi uống trà một chút, nhưng bầu không khí này làm cô chùn bước.

“Quả nhiên cái hội này có gì đó kỳ lạ…”

Đột nhiên Tsumori nói, Miharu bất giác liếc nhìn xung quanh.

“Lần này là chuyện gì?”

“Lần trước em cũng nhắc đến rồi phải không. Rằng em thấy Câu lạc bộ Giọt nước có gì đó rất kỳ quặc. Em không nói rõ được là kỳ quặc chỗ nào, nhưng em luôn bị mắc lại ở một chỗ nào đó. Kiếu như em cứ thấy băn khoăn về nó không dứt ấy.”

“Em nói băn khoăn không dứt, nhưng mà…”

Đang nói giữa chừng thì Miharu ngậm miệng lại. Cô nhìn thấy bóng lưng của Suzuhara đang đứng đợi đèn đỏ vài mét phía trước họ.

Suzuhara thật chẳng giống ai. Chị ta ít nói, không tỏ ra thân thiết với ai, nhưng trang phục chủ yếu là màu đen, áo lại là áo dài để chống nắng nên đi đâu cũng nổi bần bật. Vì lẽ đó mà tuy họ không trò chuyện nhiều với nhau nhưng hình ảnh chị ta vẫn dễ dàng lưu lại trong ký ức cô, chỉ nhìn bóng lưng cô cũng đoán ra được.

“Ừm, hẳn là em cũng có nhiều suy nghĩ của riêng mình.” Miharu nói, hạ giọng thấp hơn khi nãy một chút, “Tới quán trà rồi chúng ta thong thả nói nhiều hơn nhé.”

“Nhưng mà em…”

Đang nói dở thì Tsumori trông thấy Suzuhara, cô liền tạm ngừng lời. Rồi không hiểu nghĩ gì, cô ấy cất tiếng gọi Suzuhara. Miharu ở bên cạnh tròn mắt ngạc nhiên.

“Chúng tôi đang định đi uống trà, chị Suzuhara đi cùng không?”

Gương mặt u ám của Suzuhara nhuộm đầy vẻ ngạc nhiên, chị ta chớp chớp mắt.

“Chị rủ… tôi ư?”

“Vâng. Tôi muốn trò chuyện với chị từ lâu rồi. Miễn là chị không ngại ạ.”

Suzuhara bối rối trước gương mặt tươi cười của Tsumori, nhưng rồi sau một chút đắn đo chị ta gật đầu đi theo hai người tới quán trà.

“Chị Suzuhara vào Câu lạc bộ Giọt nước lâu chưa ạ?”

Nhấp một ngụm cà phê, Tsumori bắt đầu trò chuyện với Suzuhara ngồi ở phía đối diện.

“Mới chừng… nửa năm ạ.”

“Ồ, chị vào hội từ nửa năm trước ạ.”

Suzuhara căng thẳng cúi mặt xuống, ánh nhìn rơi xuống đôi tay mình. Chị ta vừa có vẻ đang cảnh giác, vừa có vẻ nhút nhát trước người không thân thiết.

“Những buổi họp mặt thư giãn chị đều tham gia vào hội do chị Harumachi tổ chức ạ?”

“… Vâng.”

“Cơ bản sẽ có từng đó thành viên nhóm ạ? Hay là thành viên thường xuyên thay đổi hả chị?”

“Không đâu, thường chỉ là những thành viên đó thôi.”

Miharu lén nhìn gương mặt nghiêng của Tsumori. Cô không biết Tsumori có ý đồ gì khi hỏi Suzuhara dồn dập như vậy. Vì không còn cách nào khác nên cô đành ngồi đó nghe diễn biến cuộc trò chuyện mà không xen vào.

“Mọi người có thân nhau không hả chị? Ví dụ như ngoài những lúc cả nhóm cùng tụ tập thì mọi người đi ăn uống riêng với nhau ấy ạ.”

“… Ít nhất tôi không như vậy. Nhưng chị Sasayama và chị Yonemura có vẻ thân thiết với nhau lắm.”

Mỗi lần trả lời câu hỏi, Suzuhara luôn để trống một nhịp rồi mới trả lời. Phản ứng như thể có một độ trễ nào đó cho tới khi câu hỏi của Tsumori được truyền tới tai chị ta vậy.

“Hôm nay không thấy chị Sasayama đến nhỉ.”

Trước câu nói này, Suzuhara không đáp. Tsumori ngừng lời một lúc, nhưng không khí vẫn tĩnh lặng, nên cô ấy nói thêm.

“Chị Suzuhara có biết gì về chuyện này không?”

“Tôi… không, tôi không biết gì cả. Nhưng mà nhìn dáng vẻ của chị ấy gần đây, và nghe câu chuyện chị ấy kể ở buổi họp định kỳ, tôi nghĩ có lẽ chị ấy đã rời bỏ hội rồi, vì trông chị ấy khổ sở quá.”

“Quả nhiên là như vậy.”

Nhìn Tsumori nói với vẻ tin chắc, Miharu nghĩ, hóa ra là cô ấy muốn xác nhận việc này. Để làm được việc đó nên cô ấy mới cất công bắt chuyện với Suzuhara, một người không hề thân thiết, để hỏi han tìm hiểu sao.

“Nhưng chuyện này không phải một chuyện… lạ lùng gì đâu ạ.”

Suzuhara bổ sung thêm, giọng chị ta có vẻ luống cuống.

“Vì nhiều người rời bỏ Câu lạc bộ Giọt nước lắm. Hẳn là mỗi người đều có nhiều chuyện phải lo. Chị Yamasaki chắc chắn cũng đang rất cố gắng. Đó là chuyện không tránh khỏi được.”

“Nhiều người bỏ hội lắm à chị?”

“Ừm… tôi nghĩ mỗi người đều có nhiều lý do. Nhưng không có nhiều người trụ lại lâu. Trong nhóm hiện tại, tham gia lâu nhất là chị Harumachi, tiếp theo là tôi. Những người vào trước tôi đều đã lần lượt rời bỏ hết.”

“Thế ạ?”

Miharu ngạc nhiên, cô bất giác hỏi. Suzuhara ảm đạm khẽ gật đầu.

“Khi báo cáo trạng thái ở buổi họp định kỳ, ban đầu mọi người đều nói ra những điều mình thắc mắc phiền muộn. Giống như hai chị vậy. Nhưng rồi họ quen dần và chỉ báo là “Không có vấn đề gì”. Thông thường là vậy. Nhưng rồi sau đó, khi một hội viên có vấn đề lớn xảy ra trong gia đình mình, hội viên đó sẽ rời khỏi hội. Nhưng lỗi không phải ở chị Yamasaki. Chị ấy đã luôn nhiệt tình tư vấn và đưa lời khuyên cho mọi người.”

Suzuhara nói. Với một người hay trả lời ngắn gọn như Suzuhara thì câu trả lời vừa rồi thật dài.

“Chúng tôi không có bất mãn gì với chị Yamasaki đâu.”

“Thế … thế ạ.”

“Chúng tôi chỉ muốn trò chuyện với chị Suzuhara một chút thôi mà. Phải không chị Miharu?”

“Vâng.” Đột nhiên bị lôi vào, tuy ngạc nhiên nhưng cô cũng hùa theo Tsumori, “Nếu chị không phiền, hay là nhân dịp này chúng ta giao lưu thân thiết hơn nhé?”

Nghe Miharu đề nghị, Suzuhara hơi xấu hổ một chút rồi đáp: “Vâng, tôi rất vui khi được trò chuyện nhiều hơn với hai chị.”

•••

Con gái tôi đang khóc ở bên kia đầu dây. Bao nhiêu năm đã qua kể từ lần cuối cùng tôi nghe thấy tiếng con gái tôi khóc lóc đau khổ đến thế này? Nó vốn là đứa con gái mạnh mẽ. Thời đi học, dù có cãi nhau với bạn cùng lớp, dù có bị thương, nó cũng rất ít khi để người khác thấy mình rơi nước mắt.

“Con phải làm sao đây mẹ ơi?”

Vừa thổn thức khóc, con gái tôi vừa hỏi.

“Con hẹn hò với anh Maa được năm năm rồi. Chúng con đã hẹn ước là nhất định sẽ lấy nhau. Vậy mà… vậy mà… thật tàn nhẫn. Như thế này tàn nhẫn quá mẹ ạ.”

Tôi biết nói gì đây. Tôi có thể nói gì để an ủi trái tim con gái mình đây. Càng nghĩ, những suy nghĩ của tôi càng mơ hồ, không thể tìm ra được câu trả lời.

“Mẹ ơi, phải làm sao đây?” Con gái tôi nói, giọng tăng thêm phần đau khổ, “Cứ thế này có phải con sẽ không thể kết hôn được không? Chỉ vì anh con, chỉ cần anh con vẫn còn ở nhà thì con sẽ mãi như thế này sao?”

“Mana…”

Tôi muốn gọi con về nhà. Tôi muốn trực tiếp an ủi đứa con đang khóc nức nở của mình.

Nhưng nếu nó về nhà, nó sẽ gặp anh trai nó - nguyên nhân trực tiếp dẫn đến việc hôn ước của nó và bạn trai bị hủy.

Nếu vậy, có lẽ tôi nên tới chỗ con gái, nhưng nếu tôi rời nhà ai sẽ chăm sóc con trai tôi? Tôi không thể giao phó cho chồng mình, người suốt ngày kêu công việc bận rộn để rồi nhìn thấy mà vờ như không thấy được.

“Mana à, không sao đâu con. Con vẫn còn trẻ mà, còn nhiều cơ hội chờ đón con lắm.”

“Mẹ nói dối.”

Lời an ủi của tôi lập tức bị phủ định.

“Vài năm nữa là con ba mươi tuổi rồi. Vả lại dù có tìm được một người tốt thì cuối cùng cũng sẽ giống như lần này thôi. Chỉ tại anh con, chỉ tại anh con…”

Giống như hàng ngàn lời nguyền rủa đang tràn ra vô tận từ ống nghe vậy.

Đó là chuyện của mấy ngày trước.

Từ phương xa, con gái tôi trở về nhà không một lời báo trước. Nó đứng đó một mình, quầng mắt nó thâm đen có lẽ vì nhiều ngày không ngủ, sắc mặt nó vô cùng xấu khi xuất hiện trước chúng tôi. Lúc đó, tôi vừa cho đứa con trai bị đột biến ăn xong bữa trưa.

“Tìm thấy rồi.” Con gái tôi nhìn xuống đứa con trai bị đột biến của tôi và nói, “Anh là vị thần reo rắc bệnh tật cho cái nhà này đây phải không?”

Con trai tôi vẫy vẫy đôi tai dài rủ xuống, chớp chớp đôi mắt như mắt dê, chiếc mũi hình dáng giống mũi chuột hếch lên hít hít. Dáng vẻ đứng lên bằng hai chân của nó giống như dáng vẻ của một con vật nhỏ đang tập trung cảnh giác.

Để ý mới thấy tay con gái tôi đang cầm một chiếc gậy đánh golf. Có lẽ nó đã vơ lấy một chiếc gậy của chồng tôi đặt ngoài cửa. Trong tôi tràn ngập những dự cảm không lành.

“Mana…?”

Tôi sợ hãi cất tiếng gọi, nhưng đôi mắt con gái không nhìn tôi.

“Anh có biết tại anh mà tôi khổ sở thảm hại đến thế nào không?”

Như thể quên cả việc chớp mắt, đôi mắt hằn lên những tia máu đỏ ấy chỉ hướng về phía con trai tôi.

“Chắc anh chưa bao giờ nghĩ tới việc chỉ vì sự tồn tại của anh mà tôi đã khổ sở, đã xấu hổ thế nào, chưa bao giờ nghĩ tới tâm trạng của tôi đúng không? Anh lúc nào cũng thế. Từ hồi cấp hai lúc nào tôi cũng bị bạn cùng lớp cười nhạo, bị bọn con trai trêu chọc, bị các anh chị lớp trên…”

“Mana.”

“Chỉ vì có anh mà tôi không thể rủ bạn về nhà chơi, tôi quá xấu hổ, quá căm ghét sự tồn tại của anh. Tôi ghét cả việc phải hít thở chung bầu không khí với anh trong nhà. Thế nên tôi đã rời khỏi nhà, những tưởng tôi đã được giải phóng, được tự do rồi, những tưởng tôi đã có thể quên đi sự tồn tại của anh rồi, vậy mà anh còn ngáng đường tôi đến bao giờ, anh còn định làm tôi khổ sở đến bao giờ mới vừa lòng đây?”

“Mana ơi, bình tĩnh lại nào con.”

“Đã vậy dáng vẻ kia của anh là sao?”

Con trai tôi đang đập chân sau xuống sàn rất mạnh. Tiếng bộp bộp từ sàn nhà vang lên.

“Anh muốn gì?”

“Mana à, ngồi xuống nào con. Bỏ cái gậy xuống đã, nhé?”

“Mẹ đừng nhiều chuyện!”

Tôi định ôm lấy con nhưng bị nó đẩy bật ra bằng hết sức bình sinh của nó. Lưng và đầu tôi đập vào giá để đồ, tôi thấp tiếng rên rỉ vì đau. Con gái tôi thậm chí không thèm liếc nhìn qua một cái.

Con trai tôi lại giậm chân, vẻ càng tức giận hơn. Mỗi lần nghe thấy tiếng giậm, gương mặt con gái tôi lại sắc lạnh thêm một bậc.

“Anh định làm gì?”

Sàn nhà lại truyền tới tiếng giậm chân bộp bộp, thứ tiếng ấy như dẫn dắt con gái tôi, khiến con bé cử động.

“Đừng có bắt chước Mimi nữa! Chính anh đã giết chết nó mà giờ còn dám!”

Chiếc gậy đánh golf vung lên rồi nện xuống tâm lưng tròn trịa của con trai tôi, tôi lập tức lấy tay bịt mắt lại. Một thứ tiếng động trầm trầm, và tiếng kêu nho nhỏ vang lên.

Mimi, đó là tên con thỏ mà con gái tôi nuôi hồi tiểu học. Con bé đã rất yêu quý con thỏ ấy. Nghe con gái nói, tôi mới nhận ra vẻ ngoài đột biến của con trai tôi thật giống loài thỏ.

Mỗi khi cảm thấy nguy hiểm hoặc khi khó chịu hay cảnh giác điều gì, loài thỏ sẽ giậm giậm chân sau của mình, hành vi này gọi là “stumping” - hành động thách thức. Có lẽ con gái tôi đang nói về việc này.

Hồi đó con trai tôi ghét thỏ, con thỏ cũng có vẻ ghét nó. Mỗi lần con trai tôi tới gần, con thỏ sẽ cảnh giác, tai nó dựng lên, chân nó giậm mạnh xuống đất.

Con thỏ ấy chết lúc con trai tôi học lớp Tám, con gái học lớp Bảy, nhưng không rõ nguyên nhân cái chết là gì…

“Đồ khốn! Đồ hạ đẳng! Đồ vô dụng! Lúc nào cũng chỉ biết ra uy với những kẻ yếu thế hơn mình! Sao anh lại giam mình trong phòng chứ! Ai cho anh dựa dẫm như vậy! Không thể tha thứ cho anh, không thể tha thứ cho anh được!”

Thứ tiếng động trầm đục liên tiếp vang lên. Quá sợ hãi, tôi không thể rời tay khỏi mặt. Một người mẹ như tôi lẽ ra phải ngăn cản hành vi hung bạo của con gái mình, nhưng cơ thể tôi run rẩy, đôi chân tôi hoàn toàn vô lực.

“Tại sao lúc nào tôi cũng bị anh hại, lúc nào tôi cũng bị anh hại! Đồ rác rưởi, rác rưởi, rác rưởi! Vì một người như anh! Một kẻ như anh! Một kẻ như anh!”

Tiếng kêu lanh lảnh đau đớn sau mỗi tiếng trầm đục tự khi nào đã không còn phát ra nữa. Sau đó chỉ có thứ tiếng trầm đục giống như đang dùng chày nện vào miếng thịt ẩm ướt vang lên.

Âm thanh thật dai dẳng. Tôi chợt nghĩ, thật giống tiếng động khi mình nhào thịt làm món hamburger, ngay lập tức cơn buồn nôn cuộn trào lên trong tôi.

Một lúc sau, âm thanh đó dừng lại, từ sàn nhà vọng lên tiếng “Bịch” nặng nề. Tôi chậm rãi bỏ tay ra khỏi mắt, liền nhìn thấy con gái tôi ngồi đó như đã mất hết sức lực.

“Ôi…”

Con gái tôi lấy tay bưng miệng, sắc mặt nó còn xấu hơn lúc mới bước vào căn phòng.

“Con… Con đã làm gì thế này…”

Có lẽ cuối cùng đầu óc nó đã trở lại bình thường.

Vừa nghĩ, tôi vừa đi bằng đầu gối tới gần con gái.

“Mana.”

Tôi ôm lấy vai con từ phía sau, con gái tôi giật bắn mình. Cơn run rẩy từ thân thể con truyền sang tôi.

Nhìn qua vai con gái thấy một khối thịt lẫn lộn đỏ đen, tôi bất giác nuốt nước bọt khô khốc. Hình ảnh khủng khiếp tới mức tôi không thể nhìn trực diện, việc tưởng tượng ra hình dạng ban đầu của nó thực sự là một sự báng bổ.

Tôi ép con gái ngoảnh mặt về phía mình, sau đó ôm lấy con. Mana vừa run rẩy vừa nép vào người tôi, nức nở những tiếng rất nhỏ.

“Không sao, không sao đâu con.”

Tôi chậm rãi vỗ về vai con, vừa vỗ vừa cất tiếng trấn an. Bây giờ, trong hoàn cảnh hiện tại, người khổ sở nhất hẳn là con gái tôi. Tôi nghĩ mình cần giúp con an tâm và bình tĩnh lại.

Con trai tôi - Takahiro - là một kẻ hung bạo. Ở nhà nó hống hách bắt mọi người làm mọi việc cho mình, nhưng ra tới bên ngoài một bước nó liền trở nên hiền lành trầm lặng. Nhưng tính cách ích kỷ đó của nó đã báo hại nó, nó không thể làm quen với môi trường làm việc, cuối cùng đã giam mình trong phòng. Và rồi nó bị đột biến.

Tôi biết mối quan hệ giữa hai anh em chúng đã rất tệ từ khi chúng học tiểu học. Và cả việc sau khi lên cấp hai giữa chúng đã có một hố sâu ngăn cách nữa. Tôi từng tìm nhiều cách để chúng làm hòa với nhau, nhưng lần nào cũng kết thúc trong thất bại.

Đương nhiên cả hai đều là con tôi và tôi đều yêu thương chúng, nhưng tôi luôn cảm thấy thương cảm cho con gái tôi hơn. Chuyện lần này cũng vậy.

“Mẹ sẽ tới ở cùng con cho tới khi con bình tĩnh lại. Thế nên con hãy quên chuyện này đi nhé…”

Tôi đưa con gái ra khỏi phòng khách, thu xếp hành lý qua loa. Tôi nhét đồ đủ mặc trong vài ngày vào túi du lịch, chuẩn bị ví, điện thoại cùng những món đồ tối thiểu cần thiết khác.

Ôm lấy vai đứa con gái giờ vẫn còn đang khóc, chúng tôi rời khỏi nhà như chạy trốn.

Có lẽ có rất nhiều việc tôi phải nghĩ tới, ví dụ như từ giờ chúng tôi sẽ làm gì. Thế nhưng lúc này tôi không muốn nghĩ tới bất kỳ điều gì phiền phức nữa.

Cuối cùng tôi và con gái lên kế hoạch chạy trốn, bỏ lại tất cả mọi thứ sau lưng mình.