← Quay lại trang sách

Chương III - 1 -

Đang gấp quần áo thì đột nhiên chuông điện thoại cố định reo vang. Miharu dừng tay, chạy tới chỗ chiếc điện thoại.

Số điện thoại hiển thị trên màn hình là số của nhà bố mẹ Isao. Cánh tay đang vươn ra lấy ống nghe của cô khựng lại, Miharu hít sâu vào một hơi rồi mới bắt máy.

“Alô.”

“… A lô, Miharu đấy à?”

“Vâng. Con chào mẹ.”

Cô bất giác đáp lại với ngữ điệu ứng nhắc. Theo phản xạ có điều kiện, cô cố mỉm cười để làm dịu đi tâm trạng gai góc của mình, nhưng ngay cả việc đó cô làm cũng thật gượng gạo.

Mối quan hệ giữa cô và nhà chồng không được tốt lắm. Mẹ chồng cô - bà Toshie - còn bảo thủ và lắm điều hơn cả Isao, bà thường xuyên kêu ca những chuyện nhỏ nhặt trong mọi việc Miharu làm. Ví dụ như phàn nàn về số bánh uống kèm trà và hương vị của loại bánh cô mua khi về quê chồng, kêu ca cô tới muộn, về sớm, chuyện gì bà cũng phàn nàn nói mát với cô.

Ngoài những điều trực tiếp nói trước mặt, có vẻ bà còn kêu ca sau lưng cô rất nhiều, tới hôm sau thì chuyện đến tai Isao. Nghe chuyện từ bà Toshie, Isao vô cùng bực bội, cuối cùng về nhà chỉ trích cô nặng nề khiến cô không chịu nổi.

Isao là con trai thứ trong gia đình có ba anh chị em, bố mẹ chồng cô sống cùng gia đình anh cả. Miharu cũng không hợp với vợ chồng anh cả, nên mỗi lần về đó cô rất mệt mỏi. Trong số ba anh em, người nói chuyện dễ chịu nhất là chị chồng. Thế nhưng chị ấy chẳng mấy khi về nhà bố mẹ ruột chơi.

“Ừm, về chuyện lễ Obon năm nay ấy…”

“Vâng?”

“Vì con chẳng bao giờ chịu gọi về nên mẹ đành phải đích thân gọi tới đây.”

Cô vẫn chưa hiểu mẹ chồng định nói gì, nhưng riêng ý định nói mát của bà thì đã được truyền tải rất đầy đủ.

Miharu chau mày nghĩ, có lẽ bà đang định hỏi xem đợt lễ Obon cô có về không. Giờ mới là tháng Bảy, vả lại trước giờ chưa bao giờ cô được yêu cầu phải gọi sớm để thông báo về việc này.

“Con định thế nào?”

“Dạ, chúng con định về như mọi năm ạ.”

“Không phải chuyện đó!”

Bà Toshie nóng nảy cắt ngang lời cô. Miharu vẫn chưa hiểu được điều bà Toshie định nói.

“Vậy là chuyện gì ạ?”

“Sao lại hỏi chuyện gì. Lần này là lễ Obon đầu tiên đấy.”

“Lễ Obon đầu tiên?”

“Chậm hiểu quá. Là lễ Obon đầu tiên của Yuichi.”

Lễ Obon đầu tiên của Yuichi ư?

Miharu bất giác chớp chớp mắt, sau đó cô ngoảnh đầu lại. Yuichi vẫn đang ngồi cuộn tròn trên ghế sô pha như mọi khi.

“Chuyện đó nghĩa là sao ạ?”

“Thì là…”

Giọng bà Toshie càng thêm sốt ruột.

“Mẹ nghe Isao kể rồi. Nó nói Yuichi đã chết. Nói chính xác là hội chứng bệnh gì gì ấy nhỉ? Nó mắc bệnh đó rồi phải không? Isao nói không tổ chức lễ tang, mẹ đồng ý việc ấy, nhưng ngay cả lễ Obon đầu tiên cũng không tổ chức sao? Con nghĩ thế nào? Dù chỉ là hình thức thì cũng nên có bàn thờ chứ. Dù sao nó cũng là cháu nội của mẹ, nên mẹ nghĩ ít nhất cũng phải làm cho nó những chuyện đó.”

“Chờ đã mẹ.”

Miharu bất giác lên tiếng như để dừng lời bà Toshie lại.

Câu chuyện quá đột ngột, cô vẫn chưa hiểu hết, nhưng cô hiểu rằng toàn bộ câu chuyện này thật kỳ cục. Đầu tiên cô phải đính chính lại đã.

“Đúng là Yuichi đã mắc phải “Hội chứng biến thành sinh vật quái dị”, nhưng không có nghĩa là cháu nó đã chết. Thế nên con không làm bàn thờ, cũng không tổ chức lễ Obon đầu tiên cho cháu đâu.”

“Con nói gì thế!” Bằng giọng ngạc nhiên, Toshie thẳng thừng gạt đi, “Mẹ vẫn nghĩ là không thể nào, nhưng không phải con vẫn để nó ở nhà đấy chứ…?”

“Yuichi vẫn đang ở nhà mẹ ạ.”

Bực mình với cách nói năng của bà Toshie, Miharu đáp. Từ ống nghe điện thoại, giọng run rẩy của bà Toshie vọng ra.

“Ôi, thật không thể tin được! Miharu à, xin con đấy, đừng nói những chuyện khiến người già cả như mẹ phải sợ chứ. Lỡ như mẹ sợ quá tim ngừng đập thì con tính sao?”

Trong lòng thầm nghĩ, làm gì mà nói quá lên vậy, nhưng Miharu vẫn hỏi lại.

“Có vấn đề gì sao ạ?”

“Con thật là… Sao có thể điềm nhiên đến thế được!” Toshie cố tình thở dài thật lớn, “Mẹ từng xem trên tivi rồi. Con đang sống với một con quái vật chứ gì. Rốt cuộc đầu óc con nghĩ gì mà làm như thế?”

“Mẹ! Dù thế nào thì mẹ cũng không nên nói chuyện kiểu đó mới phải.”

“Con nói cái gì? Con nghĩ trong chúng ta ai mới là người vô lý hả?”

Miharu bất giác đưa điện thoại thật xa khỏi tai mình. Một người ngang ngạnh bảo thủ như bà Toshie khó nói chuyện hơn Isao nhiều.

“Có thể con thấy ổn với việc đó, nhưng con không thấy Isao rất đáng thương à? Cái con vật ghê tởm ấy…” Toshie tạm thời ngừng lời, bà lại thở ra một hơi dài, “Tại con mà tim mẹ đập nhanh hẳn lên đây này. Con định giết mẹ đấy à?”

Trong lòng ngán tận cổ, nhưng Miharu cũng thở dài.

“Khổ thân mẹ. Có vẻ chúng ta nên đợi mẹ bình tĩnh lại rồi hãy nói chuyện tiếp mẹ nhỉ? Con cúp máy đây, hôm sau chúng ta sẽ nói tiếp về chuyện này nhé.”

Cô không đợi lời đáp mà cúp máy luôn, liền sau đó điện thoại reo vang như đuổi theo cô. Miharu không lưỡng lự rút dây điện thoại ra và ngồi xuống ghế sô pha, trở lại công việc gấp quần áo.

“Đúng là mẹ nào con nấy.”

Cô thầm thì, đôi râu của Yuichi khẽ động, sau đó cậu ủ rũ nằm xuống.

Không biết đã là lần thứ bao nhiêu cô tới nhà Tsumori chơi. Cô cũng đã quen với việc mang Yuichi đi theo bằng cách cho cậu vào túi xách và lên tàu điện.

Trước đây Yuichi không thích ra ngoài, nhưng cậu cũng không kháng cự nhiều mỗi lần cô mang cậu tới nhà Tsumori. Không rõ là vì cậu đồng ý với việc bị dẫn đi chơi, hay vì cậu biết có kháng cự cũng vô ích. Dù vì lý do gì thì thời gian chuẩn bị để ra ngoài của Miharu cũng giảm hẳn.

“Cảm giác như quanh mình toàn kẻ địch ấy em ạ.”

Sau khi kể về cuộc điện thoại, Miharu thở dài nói. Tsumori vừa bưng chiếc khay đựng bánh tới vừa cười.

“Mẹ chồng chị phiền phức thật đấy.”

“Phiền thật… Thế còn bên nhà chồng em thì sao?”

“Bên nhà chồng em không có những vấn đề kiểu này chị ạ.”

Đặt hồng trà và bánh su kem xuống trước mặt Miharu xong, Tsumori ngồi xuống ghế.

“Ghen tị thật đấy.”

Miharu than vãn. Tsumori vừa dùng thìa khuấy hồng trà vừa nói.

“Ngược lại, mối quan hệ giữa em với bố mẹ và anh em ruột không được tốt lắm. Thậm chí em còn bị họ từ mặt. Từ khi em sinh Saya cho tới tận bây giờ em vẫn không gặp lại họ.”

“Thế à…”

Theo như lời Tsumori kể thì cô và bố mẹ đã tranh cãi rất nhiều về việc kết hôn thời còn đi học của cô.

“Nhưng mẹ chồng lại rất tốt với em. Bà chưa từng phàn nàn vì em dẫn theo con gái vào cuộc hôn nhân mới. Như em đã kể lần trước, khi Saya bị đột biến, em đã không có tinh thần để làm việc nhà hay bất kỳ việc gì cả, khi ấy mẹ chồng em đã thay em làm rất nhiều việc. Bà quan tâm chăm sóc em như con gái vậy. Em thực sự biết ơn bà rất nhiều.”

Nói rồi, ánh mắt Tsumori trở nên xa xăm, cô thở dài.

“Lễ Obon đầu tiên ư… Không phải là em quên, nhưng mà đúng là chị nhắc em mới sực nghĩ đến. Có lẽ vì em vẫn chưa chấp nhận được hiện thực.”

Trước câu nói sâu lắng của Tsumori, Miharu nghiêng đầu ngạc nhiên, mấy giây sau mới cất tiếng được.

“Không lẽ mẹ chồng em đã…?”

“Vâng, bà vừa mất năm nay.”

“… Xin lỗi em nhé, chị không biết nên cứ hỏi mãi.”

“Không sao ạ. Chị đừng để ý.”

Tsumori xua tay, cô mỉm cười để Miharu yên tâm.

“Sau khi mẹ chồng mất, em đã rất đau buồn… Nhưng điều đó đã giúp em quyết định rằng mình không thể ủ dột mãi được, mình phải mạnh mẽ và vững vàng hơn. Thế rồi em tìm thấy và tham gia Câu lạc bộ Giọt nước, với hy vọng tình hình thay đổi một chút.”

Tsumori tham gia hội gia đình với mong muốn thay đổi hiện trạng và giải quyết vấn đề. Miharu cũng vậy.

Những hội viên khác chắc cũng muốn vậy. Lần trước lúc trò chuyện ở quán trà, Suzuhara cũng nói thế. Chị ta nói mình muốn nghe câu chuyện của những người khác, tiếp nhận nhiều ý kiến khác nhau, như vậy có thể chị ta sẽ có cái nhìn đa chiều hơn, nếu làm được như thế chắc chắn tâm trạng sẽ thoải mái hơn.

Có lẽ Câu lạc bộ Giọt nước mang trong mình rất nhiều kỳ vọng của hội viên. Nhưng nếu hỏi nó có hoạt động hiệu quả đúng như mong đợi của hội viên hay không, thì câu trả lời thực không dễ chịu gì.

Cả Miharu và Tsumori đều không biết nguyên nhân nằm ở đâu và không đưa ra được phương án cụ thể đế cải thiện tình hình. Dù rằng việc chỉ ra vấn đề thì rất dễ dàng.

“Chị Miharu ơi.”

Được kéo ra khỏi luồng suy nghĩ của mình, Miharu ngẩng đầu lên. Tsumori ghé đầu lại gần và nói nhỏ.

“Chị nhìn đằng kia kìa.”

Nghe Tsumori nói, cô nhìn vào căn phòng qua khe hở từ chiếc cửa kéo chỉ đóng một nửa.

Cô nhìn thấy hai người ở vị trí cố định mọi khi - Saya đang nằm ngủ trên đệm ngồi và Yuichi nằm cuộn tròn mình cách đó một đoạn, có vẻ cũng đang ngủ.

“Ồ, chúng ở gần nhau hơn rồi này. Đợt trước thì ở cách xa nhau đến thế chắc dạo này chúng thân hơn một chút rồi.”

“Rất có thể chúng có cách trao đổi suy nghĩ nào đó mà chúng ta chưa biết tới chị nhỉ.”

“Ừ, có lẽ thế.”

Khóe miệng Tsumori khẽ nhếch lên, cười mỉm.

“Gần đây Saya có vẻ hiền hòa hơn một chút rồi. Hồi trước nó hay cắn em, sủa khi thấy em và gầm gừ với em lắm. Nhưng gần đây nó không làm thế nữa. Biết đâu là nhờ Yuichi đó chị.”

“Nhờ Yuichi á?”

Miharu nhướng mày. Cô chưa từng nghĩ Yuichi sẽ gây được ảnh hưởng tốt lên ai đó, thế nên cô thấy rất kỳ lạ.

Không phải là “Do lỗi của Yuichi”, mà là “Nhờ vào Yuichi”.

Miharu lại nhìn trộm vào trong phòng lần nữa.

“Thú thực với chị, chị cũng biết lần trước em bị chị Yamasaki nhắc nhở rồi đó, trước đây mỗi lần Saya không nghe lời là em lại đánh con bé.”

Tsumori đột nhiên nhỏ giọng nói.

“Từ hồi Saya còn nhỏ, em nghĩ cần phải làm như vậy để dạy dỗ con. Sau khi giai đoạn phản kháng của nó qua đi, số lần em đánh con cũng giảm, nhưng từ sau khi nó bị đột biến chẳng bao giờ nó nghe lời em, còn thường xuyên sủa và cắn em nên em lại ra tay. Nhưng dạo này Saya không còn thái độ phản kháng nên em cũng không phải đánh nó nữa…”

Tsumori đưa mắt xuống nhìn lòng bàn tay mình, ánh mắt cô xa xăm, nhưng cô vẫn tiếp tục câu chuyện.

“Khi đánh con, chính cánh tay em cũng bị đau. Con em khi bị đánh đương nhiên cũng đau, nên như vậy là hòa… Em đánh con đâu phải vì em muốn đánh. Mọi người đều nói không nên phạt đánh con, có lẽ cách suy nghĩ của em thực sự cổ hủ rồi. Nhưng việc đánh con của em đều xuất phát từ tình yêu thương con mà ra. Hồi nhỏ em cũng hay bị mẹ đánh lắm. Em có cảm giác mình đã học được một số thứ nhờ bị đánh. Em luôn nghĩ không phải chỉ yêu thương cưng nựng con mới là cách đúng để nuôi dạy con.”

Miharu ngồi lặng yên nhìn gương mặt Tsumori đang kể từng lời.

“Chị Miharu có từng đánh con không ạ?”

“Ừm, không biết thế nào nhỉ. Chị không còn nhớ rõ nữa.”

“Thế ạ?” Tsumori khẽ thở dài.

“Em không biết nhiều về Yuichi, nhưng em đoán cậu bé là một người dịu dàng. Vì chị Miharu dịu dàng mà. Em nghĩ, có lẽ chính vì quá dịu dàng nên cậu bé đã không chịu được môi trường khắc nghiệt xung quanh, vì thế mới tự giam mình trong phòng chị ạ.”

Miharu chớp chớp mắt rồi cười bảo “Không phải đâu.”

“Yuichi không được như em nói đâu. Nói cháu nó thụ động thì đúng hơn là dịu dàng. Cháu hay chần chừ thiếu quyết đoán nữa. Thậm chí có những việc khiến chị thấy cháu thiếu can đảm nữa. Lúc còn có thể giam mình trong phòng thì cứ như thế cũng được, nhưng cháu nó không thể giam mình trong phòng mãi… Thế nên chị nghĩ cần phải khiến cháu mạnh mẽ hơn.”

Vì cậu là con trai nên cô muốn cậu thật mạnh mẽ, nam tính. Miharu luôn mong đợi điều đó ở Yuichi.

Cậu con trai mà hai vợ chồng cô luôn khao khát mong ngóng - “Yuichi”. Cô đặt tên ấy cho con với hy vọng con sẽ thật tài giỏi, con sẽ là số một. Hồi con còn nhỏ, cô đã cho con chơi bóng chày và nhiều môn khác để tìm ra năng lực của cậu.

Nhưng trái với kỳ vọng của bố mẹ, Yuichi thích đọc sách hơn là chơi thể thao, lớn lên cậu trở thành một cậu bé hiền hòa tĩnh lặng, chẳng bao giờ ra ngoài chơi đùa.

Cô nhớ lại thời mình còn trẻ. Khi Isao rủ con chơi ném bắt bóng, Yuichi đã lặng lẽ từ chối, khiến anh thất vọng chau mày.

Khi Yuichi mới được sinh ra, Isao đã nói ước mơ của anh là được chơi trò bắt bóng với con trai, một ước mơ thường thấy ở các ông bố. Anh đã rất háo hức nói đợi khi con lớn lên sẽ cùng con chơi trò này, nhưng cậu con trai không hiểu lòng anh đã từ chối thẳng thừng.

Giờ đây nhớ lại cảnh vai Isao rũ xuống, Miharu vẫn thấy anh thật đáng thương. Cô biết anh đã háo hức mong chờ đến thế nào, thế nên cô cảm nhận rõ tâm trạng thất vọng của anh khi bị từ chối, lúc đó cô thấy rất buồn cho anh.

“… Nhưng em nghĩ như vậy cũng tốt mà.”

Nghe Tsumori nói, Miharu ngẩng mặt lên.

“Có thể gọi tính cách đó là thụ động, là thiếu quyết đoán, nhưng cậu bé cũng rất tinh tế và nhạy cảm, em nghĩ điều đó không phải là xấu. Tính cách ấy còn tốt hơn nhiều so với những kẻ không ngại ngần đẩy người khác xuống để mình bước lên, hoặc những kẻ thô lỗ hung bạo không hiểu được tâm trạng của người khác.”

Nhìn nụ cười phảng phất nét buồn trên gương mặt Tsumori, cô cảm thấy như có thứ gì đó dâng lên tận cổ họng mình.

Cảm giác như sắp nắm bắt được chân tướng cảm xúc của mình, chỉ còn một bước nữa, vậy mà tay không thể với tới.

“Có lẽ cách làm của em sai thật rồi.”

Tsumori cúi mặt nói nhỏ, nhưng câu nói ấy đã tan biến đi trước khi Miharu nghe thấy.