- 2 -
Tôi không thích cá đâu.”
Buổi họp mặt thư giãn vào tuần thứ tư của tháng Bảy, Miharu lại tham gia nhóm do Harumachi tổ chức.
Lần trước họ ăn trưa tại nhà hàng, nhưng lần này họ quyết định sẽ uống rượu tại quán rượu, hòa mình vào bầu không khí nhộn nhạo ở đây để cơ thể nhẹ nhõm hơn một chút. Mọi người ngồi quanh Harumachi bên chiếc bàn dạng bàn sưởi có lỗ phía dưới để đặt chân, tổng cộng sáu người. Quả nhiên không thấy Sasayama tham gia.
“Ủa, chị Harumachi không ăn được cá rán ạ?”
“Cá rán hay sashimi đều thế, mọi món cá tôi đều không ăn được.”
Harumachi và Yonemura chuyện trò như vậy, bên cạnh họ, Miharu và Tsumori cũng lật giở quyển thực đơn.
“… Chị Harumachi trước đây vẫn ăn các món cá mà.”
“Thế à? Không biết đã xảy ra chuyện gì thế nhỉ.”
“A! Tôi muốn ăn món trứng cuộn này quá!”
Họ có hai tiếng ăn buffet nên mỗi người đều tự gọi món yêu thích của mình. Bàn ăn lập tức được lấp kín bởi những món ăn vừa mang tới, bát đũa ly tách bị dồn lại khá chật hẹp.
“Thế là chị Sasayama bỏ hội rồi nhỉ. Chị Yonemura có biết gì về tình hình của chị ấy không?”
Vừa lấy đũa gắp món sụn tẩm bột, Harumachi vừa hỏi, Yonemura lắc đầu.
“Chị ấy không nói gì với tôi cả. Trước buổi họp mặt kể chuyện tôi có gọi cho chị ấy nhưng không thể liên lạc được. Tôi đã rất lo lắng cho chị ấy, không biết đã có chuyện gì, vậy mà hôm đó đột nhiên tôi bị từ chối cuộc gọi luôn. Vả lại chị ấy nghỉ sinh hoạt hội là vì chuyện gia đình đúng không? Các chị có thấy như vậy lạnh nhạt quá không?”
Yonemura nói với vẻ mỉa mai, một bên mép nhếch lên như thể đang tự cười mình. Lắng nghe những lời đó giữa bầu không khí ồn ào, Miharu cảm thấy mình có chút thấu hiểu và đồng tình với hành động của Yonemura.
Hẳn là Yonemura đang cảm thấy như mình bị Sasayama phản bội. Thế nên chị ta mới chẳng hề lo lắng cho Sasayama mà chuyển sang làm thân với Harumachi luôn.
Mỗi người tới tập trung nơi đây đều có hoàn cảnh khó nói riêng. Dù họ có tâm trạng muốn chia sẻ nỗi phiền não, muốn bày tỏ tâm sự với người khác, nhưng mối quan hệ gia đình của họ luôn sâu nặng hơn sự gắn kết với các hội viên nơi đây. Cô không rõ chuyện gì đã xảy ra với Sasayama, nhưng có lẽ mọi việc đơn giản chỉ là cô ấy đã ưu tiên gia đình hơn Yonemura mà thôi.
“Chị Miharu uống bia à? Chị thích bia ạ?”
“Ừ, chị thích bia.”
“Ồ, bất ngờ thật đấy. Em cứ nghĩ chị sẽ thích rượu vang hơn cơ.”
“Thỉnh thoảng chị cũng uống rượu vang. Tuy là dạo gần đây chị không uống mấy nữa.”
“Còn em, tới tuổi này rồi mà em vẫn chỉ uống được các loại rượu ngọt thôi chị ạ.”
Thứ đồ uống Tsumori gọi là cocktail Kahlua sữa. Miharu đã uống tới cốc bia tươi thứ hai, tiếp theo cốc đầu uống khi chạm cốc với mọi người. Đơn giản là vì gọi món đồ uống khác cũng phiền.
Cô rời ánh mắt nhìn sang Suzuhara, thấy chị ta đã chuyển sang uống trà Ô long. Chắc chị ta uống bia rượu kém.
“À này, chị Tanashi ơi.”
Dột nhiên nghe Harumachi gọi tên, Miharu ngẩng đầu lên, hơi ngạc nhiên.
“Hôm trước tôi có tìm hiểu thêm thì thấy bệnh viện ở Niimachi mà tôi đã nhắc tới có nhận khám chữa cho cả các loài bò sát nữa đấy.”
Miharu ngạc nhiên đến ngớ người. Trước phản ứng chậm chạp của cô, Harumachi nghiêng đầu hỏi: “Không phải chị Tanashi là người đã thắc mắc về bệnh viện à?”
“Người đưa ra vấn đề ấy là chị Tsumori chị ạ.”
Terada lập tức nói. Harumachi chớp chớp mắt, lẩm bẩm nói “Thế à.”
“Cháu nhà chị Tsumori bị đột biến thành chó chị nhỉ?”
“Vâng.”
“Cháu vẫn khỏe chứ chị?”
“Vẫn như mọi khi ạ.”
Gật đầu với Tsumori đang nở một nụ cười gượng gạo, Harumachi lại nhìn sang Miharu.
“Buổi họp mặt kể chuyện hôm trước chồng chị Miharu không tới cùng nhỉ?”
“Vâng. Thực ra… anh ấy có hẹn trước nên đã từ chối chị ạ.”
“Tiếc thật đấy. Nếu anh ấy cùng tham gia buổi họp định kỳ được thì tốt biết bao.”
“Vâng, chị nói phải.”
Vừa đáp, Miharu vừa thoáng nghĩ sẽ vô ích thôi. Giờ Miharu nói gì Isao cũng không nghe, cô đã sớm không còn ý định thuyết phục anh rồi.
“Chị Itsuko thường nói rằng chị ấy mong số lượng gia đình có cả vợ lẫn chồng cùng tới tham gia sinh hoạt hội sẽ tăng lên. Nhưng thực lòng mà nói thì điều này khó lắm. Gia đình tôi cũng sống riêng nhiều năm nay rồi, bản thân chị Itsuko cũng không còn chồng nữa…”
“Chuyện gì đã xảy ra với chồng chị Yamasaki thế chị?”
Vừa nhồm nhoàm nhai món gà nướng kế bên Harumachi, Yonemura vừa hỏi.
“Nghe kể là họ đã ly hôn lâu lắm rồi. Từ đó chị Itsuko một tay nuôi nấng con gái. Hồi đó kinh tế gia đình không thoải mái nên ngày nào chị ấy cũng phải làm ca ở mấy chỗ liền, vất vả lắm.”
“Ủa, nhưng mà…” Miharu bất giác nói xen vào, “Tôi nhớ chị ấy kể con chị ấy là con trai mà?”
Nghe thấy thế, Harumachi ngơ ngác chớp chớp mắt. Tiếp theo, Tsumori cũng được dịp hùa theo.
“Tôi cũng nghe thấy vậy. Không phải cậu con trai ấy đã bỏ đi mất tích sao?”
Đó là chuyện Yamasaki kể khi trả lời câu hỏi của Tsumori vào ngày họ đăng ký gia nhập hội. Rằng hai năm trước con trai cô ấy phát bệnh, sau ba tháng thì bỏ nhà ra đi, từ đó cô ấy không nắm được tung tích của con nữa. Vẻ mặt cô ấy có vẻ không muốn nhắc đến câu chuyện, kể lại với vẻ khó nói. Lúc đó Miharu cảm thấy có gì đó phi tự nhiên không rõ là gì, nên tới giờ cô vẫn còn nhó rõ.
Harumachi há miệng ra rồi ngậm lại, gương mặt chị ta nở một nụ cười nhăn nhó.
“… À, đúng vậy, phải rồi. Vâng, là con trai các chị ạ. Xin lỗi các chị nhé, tại tôi nhớ nhầm. Ghét thật, cứ mỗi lần ra vẻ nắm được tình hình là tôi lại quên đủ thứ. Chắc là tôi nhầm với thông tin của ai đó khác rồi.”
Harumachi rút khăn tay từ túi áo ngực ra lau mồ hôi trên trán. Nhìn cảnh đó, Yonemura bèn khẽ rời chiếc bếp đặt nồi lẩu đang sôi sùng sục trước mặt Harumachi sang một bên.
“Nhưng mà chị Itsuko giỏi thật. Một mình tôi thì chẳng làm được việc gì, mãi tới khi tham gia Câu lạc bộ Giọt nước này, tâm trạng tôi mới nhẹ nhàng đi được một ít đấy. May là chị ấy đã vượt qua hoàn cảnh và đang cố gắng giúp đỡ người khác nữa. Tôi thực nể phục chị ấy.”
“Vâng, tôi cũng nghĩ vậy.” Yonemura cất tiếng tán thành rồi gật đầu, “Anh Terada cũng thấy vậy đúng không?”
“Vâng, tôi cũng được chị Yamasaki giúp đỡ rất nhiều.”
Ngoảnh nhìn lại, Terada trả lời với nụ cười hiền hòa trên môi. Yonemura có vẻ hài lòng, chị ta quay lại nhìn Harumachi.
“Nhân tiện, sắp tới tôi định ghé qua văn phòng, có anh chị nào có thể gửi tiền ủng hộ chị Itsuko không? Như mọi khi, tôi sẽ cầm giúp mọi người và mang tới cho chị ấy.”
Harumachi nhìn quanh bàn, nói. Terada và Suzuhara bắt đầu lục tìm trong túi của mình.
“Biết sắp tới kỳ nên tôi chuẩn bị sẵn rồi này.”
“Ồ, cảm ơn anh nhé, đúng là anh Terada có khác.”
“Chị Harumachi ơi, tôi cũng…”
“Cảm ơn chị nhé, chị Suzuhara.”
Vài giây sau, Yonemura cũng vội vàng lục tìm túi của mình. Miharu và Tsumori chỉ nhìn nhau.
“Ơ… Ủa? Lạ ghê. Tôi nhớ là đã bỏ nó vào túi rồi mà.”
Yonemura nói nhỏ, giọng thanh thanh, tay đặt lên má có vẻ ngại ngùng.
“Chị để quên ở nhà à?”
“Hình như vậy. Có lẽ tôi để nó trên bàn mà quên bỏ vào túi rồi.”
“Thế thì lần này đành thôi vậy. Hay là để tôi gửi giúp chị rồi chị trả lại tôi sau nhé?”
“… À, vâng, phải rồi. Vậy… nhờ chị gửi giúp được không ạ?”
Thấy Yonemura ngước mắt lên nhìn mình nhờ cậy, Harumachi cười híp mi.
“Được. Lần sau khi gặp lại chị nhớ mang cho tôi nhé.”
“Cảm ơn chị ạ.”
Yonemura thể hiện vẻ vui sướng hơi làm quá, cùng với vẻ an tâm. Sau khi thở phào một tiếng, đột nhiên chị ta ngoảnh lại nhìn Miharu và Tsumori.
“Hai chị không mang tới à?”
Giọng nói chị ta thay đổi đột ngột, có vẻ gì đó như thể ta đây đứng trên người khác. Miharu bất giác cười nhăn nhó.
“Vâng, tôi không mang tới.”
“Tôi cũng vậy…”
Nghe câu trả lời, Yonemura nhướng mày lên một cách không che giấu.
“Nếu các chị không đem theo thì nhờ chị Harumachi gửi trước giúp cho. Chị Harumachi nhỉ?”
Bên cạnh cô, Tsumori vẫn đang giữ nụ cười trên môi, nhưng một bên mắt cô ấy nheo lại. Nhìn cảnh đó, Miharu khẽ thở dài trong lòng.
Bầu không khí chẳng yên ả chút nào.
Không rõ là vì hai người thân thiết, hay vì hai người đứng cạnh nhau, Miharu cảm nhận được rõ nét sự khó chịu của Tsumori. Nhưng Yonemura có vẻ không nhận ra sự thay đổi của Tsumori thì phải. Có lẽ chị ta lúc này đang bận khinh thường bọn cô, như kẻ chiến thắng khinh thường người thua cuộc.
“Cảm ơn chị đã có lời.”
Khóe miệng Tsumori vẫn mỉm cười, nhưng quả nhiên cô ấy không thể che giấu sự gai góc trong giọng điệu của mình.
“Nhưng tôi muốn tham gia hoạt động một thời gian nữa rồi mới tính, nên tôi xin phép từ chối.”
Đôi mắt Yonemura mở lớn. Vẻ mặt chị ta cứng ngắc, rõ ràng trong lòng khó chịu không ít.
“… Ừm, tôi cũng cùng ý kiến ạ. Vả lại để chị Harumachi phải đứng ra gửi tiền giúp thật ngại quá.”
Nghe câu nói như thể té nước theo mưa của Miharu, Yonemura lườm cô một cái.
Thật tệ vì cô không thể hùa theo bằng một câu sắc sảo hơn. Việc Miharu có thể làm chỉ là san sẻ vai bị ghét với Tsumori mà thôi.
Suzuhara cuống quýt hết nhìn người nọ lại nhìn người kia. Miharu chuyển ánh mắt sang Harumachi. Khác với Yonemura đang tức tối đầy vơi và khiến người khác có ấn tượng xấu về mình, vẻ mặt Harumachi chỉ hiện ra sự áy náy.
“Hình như tôi đã khiến các chị phải nghĩ ngợi rồi. Không sao đâu. Như lần trước tôi nói đó, việc ủng hộ tiền không phải là bắt buộc. Chỉ là vấn đề cảm giác của mọi người thôi. Tôi muốn ủng hộ chị Itsuko và tương lai của Câu lạc bộ Giọt nước, anh chị nào tán đồng thì góp tiền ủng hộ cùng tôi là được.”
Yonemura bối rối quay lại nhìn Harumachi.
“Ôi, xin lỗi chị. Tôi đã nói điều thừa thãi rồi.”
“Không sao đâu chị Yonemura. Chị không cần để ý. Quan trọng hơn là, mọi người tập trung vào ăn uống đi nào. Chúng ta bị giới hạn thời gian ăn đó anh chị ạ.”
Yonemura cười có vẻ yên tâm trước thái độ của Harumachi, sau đó chị ta lườm Tsumori chằm chằm. Vờ như không thấy những tia lửa bắn ra tung tóe, Miharu nâng cốc bia lên uống cạn rồi đưa vào miệng một miếng trứng cuộn.
“Chị Yonemura xấu tính quá chị nhỉ.”
Trên chuyến tàu điện về nhà, ngay khi chỉ còn mình và Miharu, Tsumori liền nói thẳng. Đôi má cô ấy ửng hồng vì rượu.
“Chị có bực mình không chị Miharu? Chị ta sao thế không biết. Thật không thể tin được.”
“Thôi nào thôi nào.”
“Đúng kiểu người em ghét nhất. Tự mình phân mọi người thành các tầng lớp, rồi bám lấy kẻ có vẻ có quyền lực nhất trong nhóm để có được cảm giác mình ưu việt, trên cơ người khác, loại người này em không thể chịu nổi. Quả nhiên đúng như em nghĩ, chị ta định ký sinh nơi chị Harumachi thay cho chị Sasayama đó mà.”
“Ký sinh ư?”
“Đó là sự thật mà?”
Thực lòng mà nói, cô thấy ngôn từ của Tsumori thật tinh tế.
“Chị ta rõ ràng là xun xoe lấy lòng chị Harumachi. Về tiền ủng hộ, bản thân chị ta cũng không mang tới, vậy mà vẫn nói người khác như vậy được. Chị ta nói mình đã chuẩn bị sẵn, chỉ là quên mang theo, nhưng lời nói đó chắc chắn là nói dối.”
Có lẽ nhờ men say góp sức nên Tsumori nói nhanh hơn, lời kêu ca của cô ấy cũng mạnh miệng hơn.
“Mà rốt cuộc là sao chứ. Cái cách nói của chị Harumachi ấy. Chỉ cần những người tán đồng góp tiền ủng hộ thôi ư, ý chị ấy là những người không ủng hộ tiền chính là những người xấu bụng, không có ý định ủng hộ hoạt động của hội hay sao?”
“Em nghi ngờ hơi quá rồi. Chỉ là cách nói của chị ấy dễ gây hiểu lầm thôi.”
“Tại chị Miharu tử tế quá đấy.”
Trong lòng tự cười chính mình và nghĩ, cô chẳng tử tế đến thế đâu, nhưng Miharu vẫn cất tiếng.
“Ấn tượng về chị Harumachi trong chị đã thay đổi rồi. Chị cứ tưởng chị ấy sẽ về cùng phe với chị Yonemura và dai dẳng hối thúc chúng ta góp tiền ủng hộ cơ, nhưng cuối cùng chị ấy đâu có nói thêm lời nào.”
“Ngoài miệng thì chị ấy ra vẻ thế thôi. Bầu không khí khi ấy có gì đó lạ lắm.”
Tsumori chu miệng nói.
“Nhiều người thần tượng chị Yamasaki quá đáng, nhất là chị Harumachi. Chị không thấy rất lạ à?”
“Thế à?”
“Em thấy chị Harumachi đáng ngờ lắm. Chúng ta đâu biết chị ấy có thực sự đưa tiền ủng hộ cho chị Yamasaki hay không phải không? Rất có thể tiền đó vào túi chị ấy hết rồi.”
Đúng như người ta hay nói, “Ghét nhau quả bồ hòn cũng méo” chính là đây.
Trước đây Tsumori nói không hợp với Harumachi, có lẽ vì thế mà cô ấy có những định kiến kỳ lạ về Harumachi. Việc Harumachi lấy hết tiền ủng hộ để cho vào túi mình chỉ là một suy đoán vô căn cứ, cô ấy không nên dễ dàng nói ra những suy đoán kiểu này như vậy.
“Em nói quá lời rồi đó, Tsumori.”
Bị trách mắng, hai má Tsumori phụng phịu hờn dỗi. Điệu bộ thật trẻ con.
“Chị Miharu cũng phải học cách nghi ngờ người khác đi. Em rất lo sau này chị bị người ta lừa phỉnh đấy…”
“Này này, em nói gì thế.”
Xe điện dừng lại, cánh cửa mở ra, mọi người túa ra khỏi tàu. Miharu lơ đãng nhìn ra bên ngoài, liền nhận ra nơi đây là ga tàu gần nhà Tsumori nhất.
“Đến ga gần nhà em rồi này.”
“Ủa, đúng thật. Em chào chị, lần tới chúng ta gặp lại nhé.”
Tsumori vẫy tay, chân bước xuống khỏi tàu, dáng vẻ hơi lập cập. Miharu nhìn theo bóng lưng cô ấy cho tới khi cô ấy leo lên cầu thang đi khuất, khi cánh cửa tàu đóng lại cô khẽ thở dài.