- 3 -
Ngày tháng lơ đãng trôi qua. Sáng, tới trưa, rồi tới tối. Miharu lặp lại việc nhà, việc chăm sóc Yuichi, ngoảnh đi ngoảnh lại đã hết một ngày.
Với tình trạng này mọi chuyện có ổn không?
Đôi khi Miharu trở nên bất an. Mỗi khi nấu ăn, phơi đồ, khi gội đầu trong phòng tắm,… câu hỏi “Để mọi chuyện thế này có ổn không” lại hiện ra, cô liền đứng ngồi không yên và bị cảm giác nóng nảy, sốt ruột dày vò.
Yuichi bị đột biến đợt cuối tháng Năm. Giờ là tuần thứ năm của tháng Bảy, sang tuần sau sẽ là tháng Tám.
Thời gian trôi qua thật nhanh, mùa hè mới bắt đầu từ khi nào mà giờ đã đến giữa hè rồi. Dạo gần đây cô bắt đầu nhìn thấy tụi trẻ con ngoài phố ngay cả trong giờ học, hóa ra là vì kỳ nghỉ hè đã bắt đầu. Với những bà nội trợ như Miharu thì nghỉ hè chẳng có ý nghĩa gì. Cô vẫn sẽ làm việc giống như mọi ngày khác thôi.
Miharu chuyển ánh mắt từ cuốn lịch về cuốn sổ thu chi gia đình trên tay rồi thở dài.
Cô có cảm giác mọi thứ đang chững lại. Không cảm thấy được sự tiến bộ hằng ngày, cô mơ hồ thấy nóng ruột, có cảm giác không thể để mọi thứ như hiện tại. Cảm giác cần phải làm việc gì đó… Nhưng cụ thể cô phải làm gì và làm như thể nào? Cô cũng không biết nữa.
Cô từng tin tham gia hội gia đình sẽ giúp thay đổi điều gì đó. Thực tế cô đã quen biết với Tsumori và gây dựng được mối quan hệ bạn bè với cô ấy, kết quả là hai người có thể chia sẻ thông tin cùng nhau, than thở với nhau và giải tỏa stress cho nhau. Có lẽ đó cũng là một bước tiến bộ. Tuy nghĩ vậy nhưng cô vẫn không thấy hài lòng.
Tuy mối quan hệ bạn hữu với Tsumori ngày một sâu sắc, nhưng mối quan hệ với Isao thì ngày càng xấu đi. Sự khác biệt về giá trị quan và cách nghĩ của hai người ngày càng hiện rõ, vì thế cô tránh nói chuyện với chồng. Điều này cũng là một sự tiến bộ ư? Trên khía cạnh tình hình chung, nó giống như một bước lùi hơn, nên có cảm giác mối quan hệ với Tsumori và mối quan hệ với Isao là một tiến một lùi.
Lật giở cuốn sổ thu chi gia đình với tâm trạng ủ dột, ánh mắt Miharu chợt dừng lại ở một điểm.
Chi phí dịch vụ tiện ích công cộng đã giảm…
Cô so sánh chi phí tiện ích công cộng của tháng Năm và tháng Sáu, thấy tiền điện, tiền gas, tiền nước đều giảm. Cô thử nghĩ xem mình có áp dụng phương pháp đặc biệt nào không, và rồi cô nghĩ ra.
Rằng số tiền này đã giảm từ khi Yuichi bị đột biến.
Con trai cô từng giam mình trong phòng và ngày nào cũng chơi đến tận sáng sớm, nhưng từ khi bị đột biến cậu chủ yếu ăn ngủ ở phòng khách. Cậu không dùng tới nước, điện hay gas. Số tiền này giảm đi là đương nhiên.
Vậy là tiết kiệm được một ít.
Cô nghĩ vậy, nhưng có nên mừng vì điều này không? Rốt cuộc, số tiền thừa ra cô đã dùng làm phí giao lưu ở Câu lạc bộ Giọt nước, nên cuối cùng phần dôi ra và hụt đi lại triệt tiêu lẫn nhau.
… Lúc đầu cô khá e dè Isao, nhưng giờ đây Yuichi không tiêu tốn tiền cũng chẳng tốn công chăm sóc. Vì cậu luôn ngồi ở nơi cô có thể quan sát được, nên ít nhất cô có thể nắm được hành động của cậu. Hồi cậu giam mình trong phòng, tuy ở cùng một nhà nhưng cô không thấy được cách sống hằng ngày của cậu. Nghĩ tới điều này, Miharu cảm thấy tình trạng như hiện tại tiện hơn cho cô nhiều.
Nghĩ vậy, Miharu khẽ nhổm người lên nhìn về phía ghế sô pha.
Yuichi đang ngồi cuộn tròn người ở vị trí mọi khi. Khung cảnh này cô đã nhìn quen mắt. Cậu ngồi lặng im không động đậy, nên nhìn cũng giống đồ vật.
Vì con gái Tsumori biến thành chó nên cô bé nhà đó hoạt bát chạy qua chạy lại suốt, quan sát cô bé như vậy có lẽ không bị chán mắt. Trái lại, con trai nhà anh Terada - nghĩ tới đây chị mới nhớ ra mình chưa hỏi tên cậu bé - biến thành cây cảnh, không động đậy cũng không cất tiếng nói, nên chắc hẳn anh ấy sẽ không thể cảm nhận được sự thay đổi nào, dù anh ấy có nhìn con trai mình vào thời điểm nào đi nữa.
Terada có lẽ chẳng có mấy nhiệt thành với cuộc sống. Nếu so với anh…
Nghĩ tới đó, Miharu chợt ngạc nhiên nhận ra.
Bằng việc giao lưu với những người cùng cảnh ngộ ở Câu lạc bộ Giọt nước, Miharu đã tiếp nhận không ít tác nhân kích thích. Bằng cách lắng nghe câu chuyện của ai đó, cô biết được tình cảnh của một gia đình khác và trở nên yên tâm hơn. Rằng không phải riêng nhà mình bị vậy. Rằng mọi người đều giống mình, tất cả đều đang sống với những nỗi phiền muộn trăn trở.
Khi nghe chuyện Terada kể về đứa con trai mình biến thành một cái cây, cô đã vuốt ngực yên tâm. Vì có một cậu bé lâm vào tình trạng khó giải quyết hơn cả Yuichi. Vì có những gia đình còn khó khăn hơn gia đình cô.
So sánh với người khác chẳng giúp hoàn cảnh của mình tốt lên, cũng không mang tới thay đổi nào trong việc Yuichi đã bị đột biến thành một sinh vật quái dị. Vậy mà cô lại thở phào nhẹ nhõm như thể vấn đề đã biến mất. Thật là kỳ lạ.
Chắc chắn ở buổi họp định kỳ tiếp theo Miharu sẽ báo cáo là “Không có vấn đề gì”. Dù tình trạng của Yuichi vẫn chưa được cải thiện chút nào.
Miharu đã quen dần từng ngày. Cô đã quen với ngoại hình quái dị của con. Nếu hỏi cô đã hoàn toàn xua đuổi được cảm giác ghê tởm hay chưa thì lại là chuyện khác, nhưng việc Yuichi biến thành sinh vật quái dị không ảnh hưởng gì tới cuộc sống của Miharu nữa.
Nhưng còn Yuichi thì sao?
“… Yuu ơi, con có đang thức không?”
Không có lời đáp cho câu hỏi của cô. Chỉ có sự im lặng tràn ngập căn phòng, thời gian cứ lặng lẽ trôi đi không gây nên một tiếng động nào.
Một ngày hè nữa lại sắp đi qua.
Một buổi chiều thứ Năm. Để hỏi lại thông tin về buổi họp mặt thư giãn vào thứ Bảy tuần đó, Miharu gọi điện tới Tsumori.
Lần này hai người định tham gia buổi họp nhóm do Ishii chủ trì. Có lẽ là người theo trường phái hoạt động ngoài trời, nên nội dung chủ yếu của những buổi họp mặt mà chị Ishii lên kế hoạch là các hoạt động thể chất bên ngoài. Mọi người dự định tổ chức đi dạo bộ trong rừng, đắm mình trong thiên nhiên rừng núi.
Miharu không hẳn có xu hướng thích hoạt động trong nhà, nhưng cũng không phải kiểu người chủ động tham gia các hoạt động bên ngoài. Với tính cách của cô, cô sẽ không bao giờ tự mình nghĩ tới việc đi dạo bộ trong rừng cả.
Thế nên khi đột nhiên tham gia hoạt động này, cô không biết sẽ cần tới những gì. Cô đã chuẩn bị những thứ cô nghĩ mình sẽ cần đến, nhưng không tự tin là đã đủ hay chưa. Vì thế cô định bàn với Tsumori xem hôm đó nên tham gia với trang phục gì, mang theo những thứ gì v.v…
Lắng nghe tiếng chuông chờ không dứt từ máy di động của Tsumori, Miharu chợt thấy nghi hoặc. Bình thường Tsumori sẽ trả lời điện thoại trong năm hồi chuông, nhưng hôm nay đợi mãi chưa thấy cô bắt máy.
Chắc cô ấy đang bận làm gì đó chăng.
Nghĩ thế, Miharu định gọi lại thì đột nhiên tiếng chuông chờ dừng lại.
“… Alô?”
Trong khoảnh khắc, Miharu ngỡ như mình vừa gọi nhầm đến một số nào khác. Giọng trả lời vừa thấp vừa nhỏ, khác hẳn với giọng nói của Tsumori mọi khi.
“A lô, chị Miharu đây. Tsumori đó à em?”
“Vâng, em đây.”
“Em ơi, chị muốn hỏi em vài việc liên quan tới buổi họp mặt ngày thứ Bảy tới…”
Miharu chỉ nghe thấy tiếng sóng điện thoại kêu “Xẹt, xẹt” nho nhỏ mà không thấy Tsumori trả lời.
Miharu chau mày.
“… Tsumori à? Em có đang nghe chị nói không?”
Có lẽ sóng điện thoại bị yếu chăng. Chị im lặng một chút để xem tình hình, nhưng vẫn không thấy Tsumori trả lời.
“A lô, Tsumori à?”
Miharu gọi tên cô lần nữa, lần này có tiếng đáp lại rất nhỏ: “Em đang nghe đây.”
“Lần họp mặt thứ Bảy này em không đi được… Không đi được chị ạ.”
Trước giọng nói chẳng có chút sinh khí nào, Miharu bối rối.
Cô không dựa vào sô pha nữa, người hơi ngả về phía trước.
“Em sao vậy? Em có chuyện gì à? Hay là trong người không khỏe?”
Vì quá lo lắng nên cô hỏi liên tiếp.
Tsumori bình thường là một phụ nữ vui vẻ, linh hoạt và rất sôi nổi trò chuyện. Vậy mà hôm nay cô thơ thẩn như một người khác, trả lời chậm chạp, còn nói không tham gia buổi họp mặt nữa, cô nghĩ chắc chắn đã xảy ra chuyện gì ghê gớm lắm.
Dự cảm của Miharu đã đúng.
“… Saya chết rồi chị ạ.”
Mắt Miharu mở lớn trước câu nói ngắn ngủi.
“Hả…?”
Quá ngạc nhiên, cô hỏi lại. Một lần nữa cô nghe thấy tiếng tạp âm từ điện thoại di động.
“Con bé đã bị giết…”
Tsumori nói nhỏ, Miharu nuốt nước bọt trong cổ họng khô khốc. Tsumori chậm rãi đính chính lại.
“Mà không phải, đó chỉ là một vụ tai nạn… Phải rồi, con bé gặp tai nạn chị ạ.”
“Tai nạn.” Miharu khẽ thì thầm trong miệng.
“Con bé không còn nữa… Cho nên, em…”
Tưởng như Tsumori nghẹn lời ở đó, nhưng rồi từ điện thoại cô nghe thấy tiếng sụt sịt mũi nho nhỏ.
“Xin lỗi chị, em… giờ em không biết phải làm sao nữa…”
Giọng nói yếu ớt run rẩy.
Miệng Miharu vẫn hơi mở ra, cô thẫn thờ áp điện thoại vào tai.
“Là… là lỗi tại em. Vì em mà Saya mới…”
“Tsumori à, bình tĩnh lại đã.”
Cố trấn tĩnh tâm trạng hỗn loạn trong lòng, Miharu ráng tỏ ra bình tĩnh nói. Bàn tay cô càng lúc càng nắm chặt chiếc điện thoại.
“Giờ em đang ở nhà một mình à?”
“Vâng…”
“Em không sao chứ? Để chị tới thăm em nhé?”
Sau khi suy nghĩ một chút, Tsumori vừa nức nở vừa trả lời.
“Không sao… ạ. Xin lỗi chị. Chồng… chồng em sắp về rồi…”
“Thế à…”
Tâm trạng cô thật phức tạp, nửa thở phào nhẹ nhõm nửa như thất vọng. Nhưng so với một người ngoài như Miharu thì việc chồng Tsumori vội chạy về bên cô chắc chắn sẽ giúp cô mạnh mẽ hơn nhiều.
“Em không cần gượng ép bản thân nhé. Khi nào bình tĩnh lại em gọi cho chị được không? … Còn nữa, nếu em chưa thông báo sẽ không tham gia thì để chị báo cho chị Ishii giúp em.”
“… Cảm ơn chị.”
Sau cuộc gọi, Miharu ngồi nhìn màn hình chờ điện thoại một lúc lâu.
Saya đã chết. Saya, một người đột biến, cùng cảnh ngộ với Yuichi, đã chết. Bị giết ư?
Tsumori đã đính chính lại rằng cô bé gặp tai nạn, nhưng nghe thật đáng ngờ. Bởi lúc đó giống như cô ấy đang tự thuyết phục bản thân vậy.
Saya đã chết. Trong đầu Miharu chỉ còn đọng lại thông tin đó. Dòng chữ đó hiện lên rõ nét, sống động trong đầu cô. Giữa lúc không biết phải làm sao, trí óc dừng hoạt động, chỉ có một ý nghĩ nổi lên trong đầu cô, Saya đã chết.
Cô có cảm giác sự việc quá đường đột.
Cô nhớ lại nét mặt Tsumori khi chia tay cô ở ga tàu sau buổi tiệc. Từ đó tới nay chưa tới một tuần, vậy mà bi kịch này đã giáng xuống, thật không thể tưởng tượng được.
Nhưng những tin không lành đều là những tin đường đột như vậy cả. Yuichi cũng bị đột biến mà không hề có dấu hiệu báo trước. Cái chết của ai đó, nhất là vì tai nạn, là thứ không có gì báo trước được.
Chỉ nghe thông báo lại mà Miharu đã sốc thế này, nỗi buồn và đau khổ của Tsumori chắc chắn sẽ rất sâu sắc, không gì so sánh được.
Cô ấy vừa mất con gái. Đối với một người mẹ, không có nỗi tuyệt vọng nào lớn hơn việc đánh mất chính đứa con của mình cả.
Vừa nghĩ, Miharu vừa lấy tay bưng mặt.
Mấy phút, hay là mấy chục phút trôi qua. Miharu ngồi yên như thế, rồi chợt ngẩng mặt lên.
Ánh nắng phía Tây từ bên ngoài rọi vào, trong phòng chia thành những mảng sáng tối rõ rệt. Trong màu cam ấm áp ấy, bóng chiều đổ sâu xuống căn phòng, như muốn dự báo trước bóng tối sâu thẳm của buổi đêm sắp đến.
Miharu luôn cảm thấy ánh sáng và cảnh sắc hoàng hôn thật buồn. Nhưng hôm nay cô cảm thấy những thứ ấy buồn hơn hẳn mọi khi, có lẽ là vì cô đau lòng sau khi nghe tin buồn đó. Cảnh sắc này ngày thường cô vẫn nhìn ngắm vô tư lự, nhưng giờ đây cô có cảm giác nó bóp nghẹt lồng ngực mình.
Cô liếc nhìn đi chỗ khác, ánh mắt cô bắt gặp ánh mắt của Yuichi. Nói chính xác thì cô có cảm giác như vậy.
“Yuu ơi…”
Nhìn đứa con trai đã biến thành sinh vật quái dị của mình, Miharu thẫn thờ thầm thì.
“Con biết không, con gái của cô Tsumori ấy… Cô bé ấy mất rồi con ạ.”
Yuichi ngẩng đầu lên, hàm khẽ cử động phát ra tiếng rạo rạo. Đôi râu trên đầu cậu rung rung như thể cậu đang rất luống cuống, sau đó đôi râu thõng xuống buồn rầu. Cậu chậm rãi cúi đầu xuống, hàm khẽ run, đôi chân trước khẽ cào xuống mặt ghế sô pha vài lần, sau đó cậu nằm xuống tại chỗ, tỏ vẻ ủ rũ.
Ôi, quả nhiên Yuichi hiểu tiếng người.
Miharu lơ đãng nghĩ.