- 4 -
Tsumori gọi đến cho cô vào tuần thứ hai của tháng Tám, ngay trước lễ Obon. Lúc ấy cô đang lo lắng vì sau chuyến dạo bộ trong rừng và qua cả buổi họp định kỳ mà chưa thấy cô ấy liên lạc.
Trong hai tuần đó, Miharu luôn canh cánh nỗi lo về Tsumori. Không biết cô ấy giờ này ra sao. Không biết tình trạng hiện tại thế nào. Nhưng Miharu cũng không tiện gọi cho cô ấy, đúng lúc đang lo lắng đủ chuyện thì cô ấy gọi tới.
Tsumori rủ cô tới nhà chơi để nói chuyện cho thong thả. Miharu vội đồng ý không chút lưỡng lự.
Cô băn khoăn không biết có nên mang Yuichi đi cùng không. Cô lo rằng khi nhìn thấy Yuichi, Tsumori sẽ nhớ tới Saya và cảm thấy buồn.
Dù băn khoăn nhiều như vậy nhưng cuối cùng Miharu vẫn quyết định dẫn Yuichi theo. Bởi cô nghĩ Yuichi cũng muốn tới chào Saya.
Trong lúc chuẩn bị, Miharu cảm nhận rõ rệt ánh mắt của Yuichi. Cô cảm thấy ánh nhìn chăm chú và bền bỉ đó muốn nói với cô rằng hãy mang cậu đến nhà Tsumori.
“Chị Miharu, mời chị vào.”
Tsumori ra tận cửa đón cô, nét mặt cô ấy phờ phạc với nụ cười yếu ớt. Nhìn thoáng qua cũng thấy cô ấy đã gầy rộc đi, nhưng cô không thể nhắc đến chuyện đó. Thay vì thế, Miharu nói lời chia buồn, Tsumori cụp mắt nhìn xuống và gật đầu, cô ấy mời Miharu vào trong phòng.
“Hôm trước cho chị xin lỗi nhé. Đúng lúc nhà em có chuyện buồn mà chị lại vô ý gọi đến…”
“Không sao ạ. Em cũng xin lỗi vì hôm trước đã mất bình tĩnh, khiến chị phải nghĩ ngợi.”
“Không phải vậy đâu em. Chị không sao.”
“Chị dẫn cả Yuichi đến đấy ư? Cảm ơn chị. Em nghĩ Saya sẽ vui lắm.”
Tsumori nói rồi dẫn họ tới căn phòng kiểu Nhật, đó là căn phòng cho tới gần đây được dùng làm phòng cho Saya. Tủ ngăn kéo gỗ, giá và kệ đựng đồ xếp ngay ngắn cạnh tường, một căn phòng dùng làm phòng đựng đồ. Giữa phòng là một tấm đệm ngồi, Saya trước đây luôn ngồi trên tấm đệm đó.
Nhưng giờ đây trong phòng không còn bóng dáng cô bé nữa. Một trong những chiếc kệ bị dời đi, bàn thờ được đặt thế chỗ vào đó. Giây phút nhìn thấy bàn thờ, một cảm giác trống rỗng chạy từ đầu ngón tay Miharu và tấn công toàn thân cô, khiến cô như mất hết sức lực.
Người đang cười rạng rỡ trong bức ảnh khung đen kia không cần nghĩ nhiều cũng biết, chính là Saya lúc sinh thời - khi cô bé chưa bị đột biến. Khi cô bé ở hình dạng một chú chó, cô chưa bao giờ nhìn kỹ gương mặt cô bé, giờ nhìn kỹ thấy nét mặt cô bé thật giống Tsumori. Họ là mẹ con, nói giống nhau là đương nhiên, nhưng cô cảm thấy lạ vì tới giờ cô mới nhận ra điều đó.
“Chị thắp hương cho cháu được không?”
“Vâng, đương nhiên là được ạ.”
Cô chắp tay lại, chăm chú nhìn Saya trong di ảnh.
Một cô bé rất bình thường. Trước đây Tsumori từng kể Saya mới hai mươi tuổi thì phải.
Cô bé vừa bước vào tuổi trưởng thành, cuộc sống chỉ mới vừa bắt đầu, một cô gái trẻ có cả tương lai trước mắt với bao niềm vui đang chờ đợi phía trước, vậy mà giờ cô gái ấy chỉ còn tồn tại trong bức ảnh này.
Không thể chịu nổi vị nghẹn đắng dâng lên trong lồng ngực, Miharu vội lấy khăn tay ra lau khóe mắt.
“Yuu ơi, lại đây nào.”
Vừa mở khóa túi, Yuichi lập tức thò đầu ra. Nhìn thấy di ảnh, đôi râu của cậu dựng thẳng lên và dừng lại không động đậy. Miharu không biết nên làm sao, nhưng rồi cô để chiếc túi ở đó và trở lại phòng khách nơi Tsumori đang ngồi đợi.
Ra tới cửa, cô ngoảnh đầu lại. Hình ảnh Yuichi đang ngồi yên chăm chú nhìn di ảnh lọt vào mắt cô.
Hẳn là Yuichi cũng có những suy nghĩ, cảm xúc riêng. Vừa nghĩ mình nên rời khỏi căn phòng này thật khẽ khàng, Miharu vừa cụp mắt xuống, lặng lẽ ra khỏi phòng.
“Xin lỗi em, trình tự hơi bị ngược một chút…”
Miharu đưa tiền viếng cho Tsumori. Cô ấy đặt hai tách trà lên bàn, khi nhìn thấy tiền viếng thì Tsumori ngạc nhiên xua tay.
“Ôi xin lỗi chị, để chị phải bận tâm rồi. Chúng em không làm lễ tang cho Saya, nên không thể nhận tiền này được.”
“Em đừng nói vậy, cứ nhận đi. Chỗ tiền này là của em rồi.”
Miharu nói, dúi chiếc phong bì vào tay Tsumori. Sau một hồi lưỡng lự, Tsumori cúi đầu cảm ơn với vẻ áy náy. Thấy Tsumori nhận, Miharu yên tâm phần nào.
“Đừng lo chuyện đáp lễ nhé. À, xin lỗi vì chị không mang đồ tới viếng nhé.”
“Không sao đâu ạ, thật đấy… Chị nhắc em mới nhớ, vẫn chưa tới bốn chín ngày của cháu nhỉ. Em mời chị tới chơi mà chẳng nghĩ đến ngày tháng gì cả, làm chị phải nghĩ ngợi rồi.”
“Em đừng để ý chuyện đó. Chúng ta là những người bạn đồng cảnh ngộ mà.”
Nhưng từ giờ trở đi… Trong khoảnh khắc, Miharu chợt nghĩ tới điều này, rồi cô bắt ép bản thân xóa nó ra khỏi đầu. Có lẽ Tsumori cũng từng có ý nghĩ tương tự. Trong nụ cười của cô ấy có chút sắc thái phức tạp.
“… Nếu là bình thường, có lẽ những ngày này em vẫn đang bận rộn tiếp khách tới chia buồn. Nhưng em vốn ít người thân quen, vả lại cũng không tổ chức tang lễ, nên em có cảm giác rất lạ. Thêm nữa, trên sổ hộ tịch, con bé được coi là đã chết từ nhiều tháng trước rồi.”
Vừa nhìn cốc trà, Tsumori vừa nói bằng giọng nho nhỏ.
“Nghe nói rất ít trường hợp người đột biến được chôn cất tử tế. Saya mang hình dáng động vật nên em đã gọi cho nghĩa trang thú cưng, nài nỉ họ hỏa táng và đặt tro cốt vào mộ giúp, nhưng những trường hợp khác thì rất khó để xử lý được như vậy. Đúng là trong rủi có may chị nhỉ.”
Tsumori cười buồn, hình ảnh ấy khiến Miharu đau lòng.
“Rốt cuộc đám tang chỉ là thứ an ủi những người còn sống thôi chị nhỉ, giờ thì em đã cảm nhận được điều đó rồi. Việc chuẩn bị bàn thờ và di ảnh như thế này là vì em chứ không phải vì con gái em. Nếu không làm thế này, em không thể sắp xếp lại suy nghĩ của chính mình được. Con ruột của mình vừa chết, vậy mà em không làm gì cho tang lễ của con… Vừa bực bội, vừa không biết xử lý tâm trạng mình ra sao.”
“Không làm gì cho tang lễ của con”. Cụm từ này đè nặng trong lòng Miharu. Đó chắc chắn không phải một việc không liên quan tới cô.
Vạn nhất Yuichi có xảy ra chuyện gì, có lẽ cô sẽ không thể sử dụng dịch vụ của nghĩa trang thú cưng được. Phía nghĩa trang chắc sẽ từ chối, vả lại với cơ thể đó của Yuichi, sau khi hỏa táng chắc sẽ không còn gì sót lại mất.
Ít nhất, nếu sau khi hỏa táng còn sót lại tro cốt thì được, nhưng nếu không còn tro cốt, thứ có thể bày ở đó chi còn di ảnh. Ráng nghĩ xem bức ảnh mới nhất cậu chụp là khi nào, cô nhớ ra bức ảnh chụp ở lễ Thành Nhân mà cô đã phải cố gắng thuyết phục Yuichi đi chụp.
Bức ảnh là cột mốc cho sự trưởng thành, là kỷ niệm của một dịp đáng mừng, vậy mà phải đem ra dùng làm di ảnh thì thật mỉa mai. Thế nhưng nếu không dùng tấm này thì chỉ còn bức ảnh dùng làm thẻ học sinh thời cấp ba của cậu thôi.
Nghĩ tới việc thứ duy nhất còn sót lại có thể chứng minh con trai mình đã từng sống trên đời chỉ là một bức ảnh chụp hai năm trước, tâm trạng Miharu vô cùng phức tạp.
Giá mà thường ngày cô chăm chụp ảnh cậu hơn… Nhưng lúc này dù có hối hận, cô cũng không thể chụp được hình dáng cậu trước khi bị đột biến nữa.
“… Saya mất ba ngày trước khi chị Miharu gọi tới.”
Tsumori bắt đầu nói tiếp, Miharu được kéo ra khỏi luồng suy nghĩ của mình.
“Vì em bất cẩn nên Saya đã chạy ra khỏi nhà. Con bé chạy khỏi tòa chung cư… thế rồi bị tai nạn.”
Giọng Tsumori run run. Hai mắt cô nhòe nước.
Chỉ cần nghĩ lại cũng đủ đau đớn rồi. Miharu khẽ vuốt bờ vai buông thõng của Tsumori.
“Chắc em khổ sở lắm. Không cần miễn cưỡng kể lại cho chị đâu.”
Cô cố gắng nói thật dịu dàng. Tsumori cố để không khóc, cô ấy hướng ánh nhìn về Miharu.
“Chị Miharu ơi, em…”
“Ừ?”
“Cho đến phút cuối em vẫn không hiểu được con bé. Em không xứng làm mẹ chị ạ.”
Miharu sững lại trước đôi đồng tử tràn ngập nỗi đau đớn. Từng câu chữ của Tsumori nghe thật day dứt.
“Không phải vậy đâu.” Miharu lập tức phủ định, “Không phải vậy. Em đã rất cố gắng rồi. Ít nhất thì thời gian quen biết em chị đã thấy như vậy. Thế nên hãy trân trọng nỗ lực của bản thân hơn em ạ.”
“Chị Miharu…”
Tsumori nói tiếp với giọng run run nho nhỏ, “Cảm ơn chị”. Dáng vẻ yếu ớt ấy khiến trái tim Miharu thắt lại. Cô cảm thấy lồng ngực mình cuộn lên biết bao thương cảm không thể nói thành lời trước sự đáng thương của một người mẹ vừa đánh mất đứa con.
“… Em có chuyện cần thông báo với chị.”
Sau một hồi cúi đầu trầm lặng, như thể cảm xúc đã lắng xuống, Tsumori ngẩng đầu lên nói.
“Em sẽ rời khỏi Câu lạc bộ Giọt nước chị ạ.”
Một giọng nói trầm tĩnh, không lưỡng lự. Có lẽ cô ấy đã suy nghĩ rất lâu trước khi đưa ra quyết định này.
Miharu không bất ngờ trước thông báo của cô ấy. Cô nghĩ, giờ Saya đã mất, cô ấy chẳng còn lý do gì để tiếp tục tham gia hội gia đình những người bị đột biến nữa. Đó là chuyện cô đã dự đoán từ trước.
Nhưng chuyện Tsumori muốn nói không chỉ có vậy.
“Thêm nữa, đợt này… chồng em về nhà và chúng em đã nói chuyện với nhau, chúng em quyết định em sẽ rời khỏi đây và chuyển tới nơi anh ấy công tác.”
Miharu mở tròn đôi mắt.
“Thế à…”
“Vâng. Chậm nhất là trong tháng em sẽ trả lại căn phòng này.”
Tâm trạng cô thật phức tạp. Tsumori không cần phải sống tiếp một mình ở một nơi cách xa chồng mình, nên quyết định như vậy là hợp lý nhất. Bằng lý trí của mình, cô rất hiểu điều đó.
“… Chị sẽ buồn lắm.”
Cô nói ra điều mình nghĩ trong lòng, Tsumori ngước mí mắt sưng húp của mình lên và mỉm cười nói: “Em cũng vậy.”
“Tuy thời gian quen biết chưa lâu, nhưng chị Miharu đã giúp em nhiều lắm.”
“Không đâu, chị mới là người nên nói điều đó. Đúng lúc quan trọng thì chị lại không giúp gì cho em được.”
“Không phải vậy đâu chị. Chúng ta đã nói được rất nhiều chuyện với nhau. Ngay cả lúc này cũng vậy… Em thực sự biết ơn chị. Em cảm ơn chị nhiều lắm.”
Tsumori cúi đầu thật thấp. Miharu cũng cúi đầu đáp lễ.
Sau đó Miharu hỏi và Tsumori vừa kể chuyện vừa trả lời. Ví dụ như Tsumori sẽ chuyển tới đâu. Từ giờ cô ấy sẽ sống tiếp như thế nào.
Điều mấu chốt quyết định việc Tsumori chuyển tới nơi công tác của chồng, nghe nói chính là lời đề nghị của chồng cô ấy. Lo lắng cho Tsumori ở một mình nơi xa, chồng cô ấy đã gợi ý cô ấy chuyển tới nơi công tác ở cùng anh. Cảm động trước sự lo lắng quan tâm anh dành cho mình, cô ấy quyết định nghe theo lời đề nghị đó. Trong thời gian đi công tác, chồng của Tsumori đã dành hết thời gian cho phép của mình để an ủi, vỗ về và làm chỗ dựa cho Tsumori, người vợ đang đau lòng của mình.
Nỗi đau mất con không thể nào xoa dịu hoàn toàn được, có lẽ cả đời cô ấy cũng không thể quên. Nhưng nhờ chồng mình, cô ấy đã thoát khỏi trạng thái tinh thần tồi tệ. Tsumori nói cô ấy thật may mắn vì có được người chồng lý tưởng, một lần nữa cô ấy thấy vô cùng biết ơn chồng.
“Chị thấy mừng cho em.”
Lời Miharu nói là thật lòng, nhưng mặt khác cô cảm thấy tâm trạng mình u ám hẳn đi.
… Nếu như Miharu rơi vào hoàn cảnh này… Giả dụ có chuyện không hay xảy ra với Yuichi, dù Miharu có đau lòng đến thế nào, Isao cũng sẽ bỏ mặc cô thôi. Cô có cảm giác như vậy.
Có khi anh sẽ không thể hiện sự dịu dàng giống như chồng Tsumori, mà rất có thể anh còn nói những lời vô tâm, kiểu như thật dễ chịu khi Yuichi không còn ở đây nữa. Càng nghĩ lòng cô càng chùng xuống.
Nhưng để Tsumori không nhận ra nội tâm mình, Miharu ráng không thể hiện cảm xúc quá rõ ràng.
“Vậy nhé. Phải chia tay em thật buồn, nhưng chị nên về thôi.”
“Cảm ơn chị hôm nay đã tới ạ… Chắc Saya cũng vui lắm.”
“Nếu chị đã làm được điều gì có ích thì tốt rồi. Lúc nào chuyển nhà nhớ báo cho chị nhé.”
“Vâng. Nhất định em sẽ gọi.”
Cô và Tsumori chào nhau, sau đó cô quay lại căn phòng kiểu Nhật.
Cô khẽ nhìn vào trong. Không thấy bóng dáng Yuichi đâu.
“Yuu ơi.”
Cô gọi rồi cuống cuồng đi tìm, hóa ra Yuichi đã chui gọn vào trong túi, không biết cậu chui vào từ lúc nào nữa. Dù cô có gọi tên, cậu cũng chỉ khẽ đung đưa bộ râu một chút.
Miharu không biết giây phút này con trai mình đang nghĩ gì. Nếu Tsumori không xứng làm mẹ, thì có lẽ Miharu cũng vậy.
Tsumori có một người chồng thấu hiểu mình. Còn Miharu thì…
Sau một hồi nghĩ ngợi miên man, tỉnh ra thì Miharu đã về tới nhà tự bao giờ.