← Quay lại trang sách

- 5 -

Em nhớ giữ gìn sức khỏe. Khi nào mọi thứ ổn định rồi thì gọi cho chị nhé.”

Nhìn chiếc xe chuyển nhà của Tsumori đi khuất, Miharu mới chậm rãi hạ cánh tay xuống.

Cô cảm nhận được một nỗi trống trải khó nói thành lời. Cô mới quen biết Tsumori chưa lâu. Nếu được hỏi hai người biết những gì về nhau, có lẽ câu trả lời sẽ là chỉ biết rất ít.

Thế nhưng với Miharu, Tsumori là người mẹ đầu tiên có con bị đột biến mà cô được gặp. Tuổi tác và cách nghĩ của hai người đều khác nhau, nhưng cô nghĩ mình đã có một mối quan hệ tốt.

Nhưng giờ Saya đã mất, cô có cảm giác sợi dây gắn kết mỏng manh giữa hai người đã bị đứt gãy, con đường đi chung cũng đã chia thành hai nhánh. Có lẽ con đường mà Miharu và Tsumori đi từ nay về sau sẽ không còn điểm giao nào nữa. Cô có dự cảm như vậy.

Sự đình trệ hằng ngày đè nặng lên lưng và vai Miharu. Cảm giác nóng ruột, không thể để mọi chuyện như hiện tại ngày càng mạnh mẽ hơn.

Sau khi Tsumori bỏ hội, Miharu vẫn tiếp tục tham gia Câu lạc bộ Giọt nước, nhưng cô không thấy có gì tiến triển. Cô có cảm giác nhóm Harumachi chỉ lặng lẽ quan sát vấn đề từ xa, còn nhóm Ishii thì có vẻ muốn trốn tránh vấn đề, cố tình vờ như không thấy.

Cô nghĩ, nếu vậy mình thử tham gia các nhóm khác xem sao, thế là cô thử tham gia vào buổi đi hát karaoke cho một phụ nữ tên Hashimoto chủ trì. Thấy thế, thành viên nhóm đó chỉ hát hò qua loa rồi quay sang bắt chuyện với Miharu đầy hứng khởi, nài nỉ cô buôn chuyện về nhóm Harumachi.

“Chị Tanashi hay tham gia họp nhóm bên chị Harumachi nên chúng tôi cứ tưởng chị là người bên đó cơ. Hôm nay nghe nói chị tới đây, tôi bất ngờ lắm đấy.”

“Chị này, sau chị Sasayama, tới lượt chị Tsumori cũng bỏ hội rồi. Có phải vì trong nhóm chị Harumachi có lục đục gì không?”

“Chị Tanashi ghét cãi cọ ồn ào nên mới giữ khoảng cách với nhóm chị Harumachi, phải không chị?”

Cụm từ “bè cánh” mà ngày nào Tsumori nói đến chợt hiện lên trong đầu Miharu. Nhóm do Hashimoto phụ trách này dường như đang đối địch với Harumachi.

“Chị Harumachi hay yêu cầu mọi người đóng tiền ủng hộ lắm phải không chị? Ghét nhỉ. Chẳng biết chị ta có đưa cho chị Yamasaki thật không nữa.”

“Vả lại chị ta bí ẩn lắm. Chị ta rất lạ, có vẻ đang che giấu nhiều chuyện. Chị ta cậy mình là “cây cổ thụ” ở Câu lạc bộ Giọt nước này, nhưng chẳng biết chị ta có đứa con nào bị đột biến không nữa. Nhìn chị ta chẳng có vẻ gì là có chồng con cả.”

“Tôi nghe kể là chưa từng có ai đến nhà chị Harumachi bao giờ. Ngay cả chị Yamasaki cũng chưa. Nghe nói mỗi khi mọi người đến tận nhà chơi thì chị ta lại tìm lý do nào đó để đuổi khéo mọi người từ ngoài cửa.”

“Có khi chị ấy thực sự chẳng có đứa con nào cũng nên. Vì không muốn mọi người biết chuyện đó nên chị ấy mới giấu.”

“Nếu không có đứa con bị đột biến nào thì chị ấy tham gia Câu lạc bộ Giọt nước vì lý do gì?”

“Thì là để vơ vét tiền ủng hộ hội vào túi riêng của mình đó. Chị Tanashi này, chị có nghĩ thế không?”

Bị hỏi tới, Miharu trả lời một cách không rõ ràng, không khẳng định cũng không phủ định. Trước phản ứng của Miharu, những phụ nữ kia có vẻ hơi bất mãn, nhưng câu chuyện của họ vẫn không dừng lại. Miharu cảm thấy nơi đây chẳng dễ chịu chút nào.

Miharu phát ngán vì những lời suy đoán vô căn cứ trước mặt mình. Nhóm hát karaoke chỉ là danh nghĩa, thực chất họ tới đây chỉ để buôn chuyện. Thay vì hát hò, cô bị tra tấn liên tục bởi những tiếng nói chuyện liến thoắng chướng tai. Cô ra về trong cảm giác ngán ngẩm.

Tới cuộc họp mặt thư giãn mà lại tích tụ thêm stress thì thật là mua dây buộc mình. Tham gia nhóm nào cũng không được thoải mái đầu óc, chỉ thấy bực bội dồn nén thêm. Miharu dần rút chân khỏi Câu lạc bộ Giọt nước.

Từ khi gia đình Tsumori có chuyện, tình hình của Yuichi cũng thay đổi một chút. Cậu ăn bớt ngon hơn, phản ứng và cử động chậm chạp hơn trước. Miharu không biết Saya và Yuichi nói chuyện với nhau được chừng nào. Thế nên cô cũng không suy đoán được tâm trạng của Yuichi, nhưng cô nghĩ chắc Yuichi đang sốc lắm, vì cậu cũng là một người đột biến mà.

Quan trọng nhất là cô không biết hiện tại khả năng suy nghĩ các vấn đề của Yuichi như thế nào, không khác biệt so với trước khi đột biến hay đã kém hơn trước nhiều. Ngay cả tưởng tượng cô cũng không tưởng tượng được.

Dù sao, tình thế đang xấu dần đi. Miharu cảm thấy thế.

Cứ để mặc mọi chuyện thế này không ổn. Mình phải làm gì đó… Nhưng Miharu có thể làm gì?

Mọi suy nghĩ đều đi vào ngõ cụt. Cô sắp bị nỗi bất an vì không nhìn thấy tương lai nghiền nát, bị vây hãm bởi cảm giác bất lực.

Chẳng lẽ mọi chuyện cứ thế trôi vào con đường tồi tệ nhất ư? Chẳng lẽ ngoài việc khoanh tay đứng nhìn, cô không thể làm gì khác sao?

Con đường tồi tệ nhất mà Miharu lo ngại đó là Yuichi sẽ chết đi sau khi cả tinh thần và thể xác đều kiệt quệ, cô cùng Isao không thể hòa thuận, cuối cùng sẽ ly hôn. Cô lo sợ sự cân bằng trong gia đình mà mình cố gắng duy trì cho tới lúc này sẽ bị sụp đổ hoàn toàn.

Cô đã sống nửa thế kỷ, cũng đã trải qua bao cực nhọc giống như những người bình thường khác. Cô không cố sống thật an nhàn, cũng không lười biếng quên nỗ lực, nhưng cô cũng không đặt ra những kỳ vọng quá cao.

Cô chỉ mong ước có được một gia đình bình thường, không muốn sau khi đi chệch khỏi khuôn mẫu ấy sẽ chỉ còn một tương lai cô độc chờ đón phía trước.

Rốt cuộc mình phải làm gì…

Không biết phải làm sao với những suy nghĩ luẩn quẩn không lối thoát của mình, Miharu thở dài thật sâu.

Chỉ đứng không trong bếp cũng đủ mỏi mệt rồi. Cô không muốn, nhưng vẫn đành phải làm việc nhà.

Chẳng có ai làm thay cô cả. Cô có nấu bữa tối cũng chẳng được ai cảm ơn, nhưng nếu cô lười nấu thì sẽ bị kêu ca nên cô buộc phải làm.

Cô phải cất công nấu ăn cho Isao, một người mặt mũi suốt ngày cau có và chỉ biết cắm mặt vào ăn chẳng chuyện trò gì. Ba trăm sáu mươi lăm ngày không nghỉ, ngày nào cũng phải cung cấp bữa ăn. So với Isao, Yuichi đỡ hơn nhiều. Tuy cậu cũng không nói chuyện, không phản ứng gì, nhưng cậu chỉ nhai lá bắp cải nên thời gian nấu ăn giảm hẳn.

Nấu nướng, dọn dẹp, giặt giũ, mua sắm. Những công việc hằng ngày không bao giờ thay đổi. Cô không có sở thích hay điều gì để háo hức mong chờ. Chương trình tivi xem theo thói quen thật nhàm chán, nghĩ tới kinh tế gia đình cô lại không thể tiêu pha xa xỉ như đi du lịch hay đi ăn hàng được.

Cuộc sống khép kín của cô cho tới nay chẳng có gì thay đổi. Thế nhưng dạo đó Yuichi vẫn là con người. Dù cậu có giam mình trong phòng và bố mẹ với con cái ít khi trò chuyện đi chăng nữa, cô vẫn có thể hy vọng rằng ngày nào đó tình hình sẽ cải thiện.

Nhưng giờ cậu đã biến thành một sinh vật quái dị, cô có thể hy vọng vào điều gì đây?

Cuộc đời mình đã chệch bước từ chỗ nào thế nhỉ?

Từ khi Yuichi bị đột biến? Từ khi Yuichi bắt đầu giam mình trong phòng? Từ khi sinh Yuichi ra? Từ khi kết hôn với Isao? Từ khi quen biết Isao? Hay là từ thời điểm đi làm? Từ khi tốt nghiệp cấp ba đi làm luôn thay vì học lên đại học?

Hay là…?

Thật vô nghĩa.

Việc suy nghĩ về điều gì đó, tương lai sắp tới và cả giây phút hiện tại, tất cả đều thật vô nghĩa và ngớ ngẩn khiến cô phát ngán.

Những ngày thường nhật này có ý nghĩa gì chứ.

Cô nằm xuống giường định ngủ, nhưng khi nhắm mắt lại, trong đầu lại hiện lên toàn những chuyện không đâu.

Những bọt bong bóng tiêu cực cứ nổi lên rồi lập tức biến mât. Cô trở mình nhiều lần, mỗi lần như vậy chăn nệm lại phát ra tiếng sột soạt, cuối cùng Isao kêu ca cô bằng giọng ngái ngủ: “Em làm ồn quá.”

Một ông chồng thế này…

Dù Miharu có băn khoăn trăn trở tới đâu, anh ta cũng không biết tới. Không chịu tìm hiểu. Một ông chồng không coi trọng Miharu, không coi trọng Yuichi, không coi trọng gia đình.

Sau một hồi suy nghĩ, đột nhiên gương mặt Tsumori hiện lên trong đầu cô.

Tsumori bị gia đình từ mặt, mười mấy tuổi đã sinh con gái, sau đó ly hôn bố của đứa bé và tái hôn với người chồng hiện tại. Nhưng rồi cô ấy chẳng được sống cạnh chồng nhiều, đứa con gái duy nhất không thể tự lập, rồi con gái cô ấy bị đột biến, cuối cùng chết vì tai nạn. Cô ấy đã mất đi người mẹ chồng bao dung thấu hiểu mình. Một cuộc đời đầy sóng gió.

Trái lại, về phía Miharu, tuy mối quan hệ với nhà chồng không tốt nhưng mối quan hệ với mẹ ruột lại rất tốt, chồng ở ngay bên cạnh, Yuichi vẫn còn sống… Thế nhưng cô không nghĩ rằng mình hạnh phúc hơn Tsumori.

Cô biết việc so sánh hạnh phúc của mình với người khác là một điều sai lầm. Mỗi người sinh ra trong hoàn cảnh khác nhau. Giá trị quan và cách nghĩ cũng khác. Nhưng nếu chỉ nhìn vào hiện tại, cô có cảm giác Tsumori vẫn đỡ khổ hơn mình.

Quan trọng nhất là cô ấy còn trẻ, ở độ tuổi của cô ấy hoàn toàn có thể làm lại được. Mối quan hệ của cô ấy và chồng cũng tốt, giờ nếu cô ấy muốn có con thì vẫn kịp. Cô có thể xây dựng lại một gia đình hạnh phúc.

Miharu thì không thể. Cô không thể sinh thêm con, nhưng giờ có ly hôn với Isao cũng chẳng giải quyết được gì.

Cô nghĩ, ở lứa tuổi trên năm mươi này, xác suất để cô gặp được người có thể kết hôn sẽ thấp tương đương với xác suất chơi xổ số trúng giải cao, dù cô không có cơ sở gì cho suy nghĩ này cả.

Để sống được một mình, cô phải đi tìm việc làm, nhưng ở tuổi Miharu bây giờ, cô sẽ vướng phải giới hạn độ tuổi ở nhiều nơi. Số lựa chọn bị thu hẹp, bị giới hạn. Những công việc chân tay có thể tàn phá sức khỏe cô, nếu cô bị đau lưng hoặc đau tay và phải trả tiền chữa trị thì công sức đổ bể hết.

Đã quá muộn để xuất phát lại từ đầu. Không thể vãn hồi được. Trong khi lỗi của cô chỉ là cô đã già đi thôi.

Đúng thế, cô không thể mong đợi điều gì nữa. Khác với Tsumori.

Trong lúc suy tư, Miharu chợt nhận ra. Lý do khiến cô cảm thấy đầu óc mông lung sau khi nghe Tsumori nói sẽ chuyển đi. Lý do cô không thể chân thành tiễn Tsumori ra đi để làm lại cuộc đời, lý do cô không thể thực tâm ủng hộ cô ấy.

Đó là vì Miharu ghen tị với Tsumori. Tất cả những thứ cô ấy có: Tuổi trẻ, hy vọng, quyết tâm cùng chồng nương tựa lẫn nhau đi đến hết cuộc đời… đều sáng chói lấp lánh, khiến cô vô cùng ghen tị.

Cô đã quay mặt đi với tất cả những gian khổ mà cô ấy đang gánh chịu, sự mất mát lớn lao của cô ấy, những bất lợi của cô ấy. Cô chỉ so sánh cuộc sống tốt đẹp của cô ấy với cuộc sống tồi tệ của mình. Cô đã đo đạc Tsumori bằng cây thước kẻ tự mình tạo ra, với quan điểm rằng cô ấy có những thứ tốt hơn mình.

Mình đã tùy tiện quá rồi.

Vừa khổ sở vì cảm giác chán ghét bản thân, Miharu vừa cảm thấy năng lượng của cô đã cạn kiệt tận đáy.

Sau khi chìm vào giấc ngủ, Miharu mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ.

Trong không gian đó, bóng tối bao trùm mọi ngóc ngách, một thế giới không có tiếng động hay thứ mùi nào. Miharu lập tức nhận ra thế giới đó không phải hiện thực, nhưng đây là lần đầu tiên cô có được trải nghiệm đó.

Có một kiểu giấc mơ gọi là giác mơ sáng suốt. Trong mơ, người đó biết rằng mình đang mơ, nhiều trường hợp còn điều khiển được nội dung giấc mơ nữa.

Cho đến nay, Miharu chưa từng mơ giấc mơ sáng suốt bao giờ. Nhưng bằng trực giác, cô hiểu ngay nơi này là một nơi không có thực.

Trong bóng tối mịt mù ngay cả nhiệt độ cũng không cảm nhận được ấy, đột nhiên cảm nhận được sự hiện diện của thứ gì đó, cô ngẩng mặt lên. Nhìn quanh chỉ thấy bóng đêm, ngay cả việc mình đang đứng đâu cô cũng không biết. Nhưng cô có cảm giác chắc chắn có ai đó ở hướng mình đang nhìn tới.

Cô đang tuyệt vọng ư?

Cô nghe thấy một thứ gì đó, gọi là “âm thanh” thì đúng hơn là “tiếng nói”. Cô có cảm giác âm thanh ấy trực tiếp truyền tới não mình thay vì đi trong không gian và làm rung màng nhĩ mình, nhưng cô nghĩ nếu đây là một giấc mơ thì chuyện gì cũng có thể.

Cô đã chán cuộc sống làm người rồi phải không?

Không phải đàn ông, cũng không phải phụ nữ. Không giống máy móc, nhưng âm thanh bình bình không có ngữ điệu đó đang hỏi Miharu.

Thấy Miharu im lặng không đáp, âm thanh ấy lại vang lên.

Cô muốn bỏ cuộc rồi đúng không?

Cô có cảm giác mình phải nói gì đó. Giữa giấc mơ nhưng cổ họng cô khô khốc, Miharu trả lời… Lúc này cô không nhớ khi đó đã trả lời thế nào nữa.

Sáng hôm sau lúc tỉnh dậy, Miharu nhận ra lưng mình đầm đìa mồ hôi. Cảm giác chán nản và khó chịu cắm rễ sâu thẳm trong lồng ngực cô. Nhưng nội dung giấc mơ của cô mờ nhạt dần đi theo thời gian.

Lúc máy giặt báo hiệu giặt xong cũng là lúc những nội dung ấy đã rơi rụng sạch sẽ khỏi đầu Miharu.