- 6 -
Ngoảnh đi ngoảnh lại, tháng Tám đã sắp trôi qua. Tiết trời chẳng có thời gian nuối tiếc mùa đã qua mà vội chuyển sang mùa mới, trong lúc đầu óc còn lơ đãng, ngày tháng đã trôi qua. Khi sực tỉnh ra đã thấy tuổi tác chất chồng.
Buổi sáng một ngày nghỉ, khi Miharu chưa thấy tình hình có tiến triển gì, Isao vừa đọc báo vừa chau mày lại.
“Này, em lại xem này.”
Bị Isao hối thúc, Miharu đeo kính lão vào rồi chuyển tầm mắt xuống bài báo mà Isao chỉ.
“Gì cơ? “Hội chứng biến thành sinh vật quái dị - Quy mô bệnh nhân có dấu hiệu mở rộng”…?”
Sau khi đọc thành tiếng dòng tiêu đề báo được in lớn, Miharu cũng chau mày.
Cô đọc nội dung bài báo, thấy viết rằng trước đây đối tượng bệnh nhân mắc hội chứng bệnh này chỉ giới hạn trong những người trẻ tuổi, nhưng gần đây rất nhiều trường hợp mắc bệnh mới trong độ tuổi từ ba mươi đến năm mươi đã được phát hiện.
“Từ ba mươi đến năm mươi ư? Không thể nào…”
Dù chứng kiến căn bệnh hằng ngày, căn bệnh vẫn thật xa xôi với cô, nhưng giờ đây cô có cảm giác nó có thể đổ ập xuống đầu cô bất cứ lúc nào.
Theo như bài báo, kể từ tuần trước, các cơ sở y tế địa phương bắt đầu báo cáo về các trường hợp này. Giống các trường hợp trước, đa số bệnh nhân là những người thất nghiệp, sống tách biệt với xã hội, nhưng nghe nói có cả những trường hợp mắc bệnh mới ở các gia đình hiện có bệnh nhân đột biến.
Một căn bệnh có quá nhiều điểm chưa được làm rõ. Có những gen di truyền dễ mắc bệnh ư, hay nó là căn bệnh truyền nhiễm có thời gian ủ bệnh lâu? Nếu không nghiên cứu sâu hơn thì không thể nào biết được.
“Có vẻ như nó không phải căn bệnh của riêng giới trẻ nữa rồi.”
Isao ném về phía Miharu một ánh mắt nghiêm trọng.
“Anh chờ đợi đủ rồi. Chắc em cũng đủ quyết tâm rồi chứ?”
“… Anh đang nói về chuyện gì thế?”
“Về việc nên làm sao với con sâu kia.” Nói rồi Isao hạ tháp giọng xuống, “Giờ này em phải hết hy vọng rồi chứ.”
“Anh lại nói thế nữa rồi.”
Miharu nói, giọng nói trộn lẫn sự ngạc nhiên, cô nhìn Isao với ánh nhìn phản kháng.
“Gần đây em không tới cái hội khỉ gió nào đấy nữa, không phải vì em có ý định nhìn vào hiện thực sao.”
“Hiện thực gì?”
“Anh đã định tử tế chờ tới khi em ổn định được cảm xúc của mình.”
Không hiểu nổi lời chồng, Miharu tỏ vẻ nghi hoặc.
Anh ta đang tự hào gì vậy? Không phải chính Isao, một người không chịu đối diện với vấn đề về Yuichi, mới là kẻ đang chạy trốn khỏi hiện thực hay sao?
“Ý anh là gì?”
Miharu đáp lại ngắn gọn, Isao thở dài khó chịu.
“Em không thể thương xót nó mãi được. Chúng ta phải tiến về phía trước thôi.”
“Anh đang nói chuyện gì?”
“Em hãy thẳng thắn đối diện với sự thật rằng Yuichi đã chết rồi đi.”
“Em đã nói…”
“Em đừng lồng ghép hình ảnh Yuichi vào con sâu đó nữa.”
Miharu ngạc nhiên trước lời lẽ của Isao. Cảm giác như trái tim cô bị vuốt ve bởi một bàn tay lạnh ngắt.
“Lồng ghép hình ảnh Yuichi…?”
Cô bất giác nhìn về phía ghế sô pha. Yuichi không còn ở đó nữa. Từ lúc nào, cậu không còn ở phòng khách mà lui về ở lì trong phòng chứa đồ. Dù đã đột biến, tính cách khép kín thích giam mình biệt lập của cậu vẫn không thay đổi. Đúng là Yuichi có khác - Miharu nghĩ với tâm trạng phức tạp.
“Hồi mẹ gọi tới nhà mình bàn chuyện lễ Obon, em đã từ chối nói chuyện với mẹ à?”
“Chuyện đó là…” Vừa mở miệng, Miharu vội ngậm lại. Đúng là cô đã rút dây điện thoại, có bị nói là từ chối nói chuyện thì cũng không oan.
“Mẹ gọi điện ngay cho anh. Nhưng anh nghĩ lúc đó tinh thần em còn đang hỗn loạn nên đã vỗ về mẹ rồi.”
Cuối cùng cô đã không về quê chồng dịp Obon. Cô cũng chưa nói chuyện thêm với bà Toshie kể từ cuộc điện thoại đó. Cô chưa từng nghĩ việc này là nhờ Isao đứng sau nói đỡ giúp.
“Cái gì…”
Miharu lẩm bẩm trong tâm trạng ngạc nhiên.
Có gì đó không bình thường. Diễn tiến của cuộc trò chuyện và cả cách nói chuyện của Isao đều có gì đó rất lạ.
Trống ngực đập dồn, cô che hai tai và nhắm mắt lại như để cự tuyệt. Cô có cảm giác mình không muốn nghe thêm nữa.
Một thứ gì đó bao trùm khiến đầu óc cô mơ màng, cảm giác một phần nào đó lạnh ngắt. Đầu cô bắt đầu tê rần, thậm chí cô còn cảm thấy buồn nôn.
“Em nghe cho kỹ này, Miharu.”
Một giọng nói với ngữ điệu như nói với trẻ con vang lên. Giọng nói thật dịu dàng, khác hẳn với giọng điệu thô lỗ thường ngày.
“Anh nghĩ một lúc nào đó sẽ phải nói với em, có lẽ giờ là lúc thích hợp rồi.”
Cảm giác lạ lẫm mãnh liệt và cảm giác trái tim nặng như chì đan xem vào nhau.
Không hiểu sao cô không muốn nghe. Rốt cuộc Isao định nói gì với cô đây?
“Anh nhắc lại nhé, Yuichi thật đã chết rồi. Con vật mà em nghĩ là Yuichi chỉ là một con sâu bình thường thôi.”
“Vì con bị đột biến nên mới thành ra hình thù ấy, nhưng vì thế mà nói đó không phải là con trai chúng ta thì…”
“Không phải thế.”
Bị giọng nói quả quyết cắt ngang, Miharu khựng lại.
Nếu được xác định là đã mắc “Hội chứng biến thành sinh vật quái dị”, bệnh nhân sẽ đón cái chết về mặt xã hội của mình. Thế nên trên hộ tịch, Yuichi được coi là đã chết. Cô hiểu điều đó, nhưng đó chỉ là vấn đề thủ tục hành chính, thực tế Yuichi vẫn sống dưới vẻ ngoài là một sinh vật quái dị. Isao cứng đầu không muốn công nhận việc Yuichi bị đột biến, anh gọi con là con sâu và đối xử tệ bạc với con… Đó là nhận thức của Miharu lúc này.
“Yuichi không bị biến thành sinh vật quái dị nào hết.”
“Sao có chuyện đó được. Chúng ta đã khám cho con ở bệnh viện rồi mà.”
Miharu hoang mang nói. Isao lắc đầu.
“Là do em không thể tin vào cái chết của Yuichi đấy thôi.”
“… Không thể nào…”
“Con sâu mà em nghĩ là Yuichi ấy thực ra chỉ là một con sâu bình thường, không có quan hệ gì với Yuichi cả. Căn bệnh lạ mà em tin đó là thứ được dựng lên, không phải là thật.”
“Anh… Anh đang nói gì thế, thật là…”
“Hội chứng biến thành sinh vật quái dị là một hội chứng bệnh không có thật. Em không thể chấp nhận được việc Yuichi đã mất, nên trong đầu em đã dựng lên căn bệnh giả tưởng ấy.”
Miharu mở lớn mắt nhìn Isao.
… “Hội chứng biến thành sinh vật quái dị” không tồn tại ư? Đó là căn bệnh giả tưởng do Miharu tạo ra sao?
Không thể có chuyện đó được - Cô tin chắc như vậy, nhưng những giọt mồ hôi đáng ghét cứ rịn ra. Biểu cảm trên mặt Isao cũng rất đau khổ, bất giác cơ thể cô run lên.
Có lẽ nào… có lẽ nào?
“Con người sao có thể biến thành sinh vật khác được. Không có chuyện đó đâu. Tất cả chỉ là tưởng tượng của em thôi.”
“Nhưng… nhưng em đã tới Câu lạc bộ Giọt nước và đã gặp rất nhiều người cùng cảnh ngộ với mình ở đó.”
“Cái đó cũng là ký ức giả đấy. Em không hề lui tới hội nhóm nào cả.”
“Tại sao? Không thể thế được. Thế còn Tsumori thì sao? Chị Yamasaki? Chị Harumachi?”
“… Anh không biết những người đó là ai cả.”
Vì chưa từng gặp mặt nên Isao không biết họ cũng là đương nhiên thôi. Miharu vội đứng lên, cầm lấy chiếc điện thoại di động đặt trên bàn. Bằng những ngón tay run run, cô mở màn hình và tìm danh bạ điện thoại. Cô cố đưa bằng chứng cho Isao xem.
“Không có…”
Trong danh bạ không có số của Tsumori, mà cô tin chắc là mình đã lưu trước đó. Số điện thoại văn phòng “Câu lạc bộ Giọt nước” cũng không có.
Miharu muốn hét lên rằng không thể có chuyện ngu ngốc này được. Cơn run rẩy toàn thân không lắng xuống, cô cảm thấy sợ hãi. Sau khi đi từ hoang mang tới trạng thái sợ hãi, Miharu ôm lấy đầu mình.
“Nói ra sự thật như thế này thật nhẫn tâm, anh đã trăn trở rất lâu về việc nên nói như thế nào. Anh từng nghĩ rằng việc trốn tránh trong những tưởng tượng của mình sẽ giúp em hạnh phúc hơn. Nhưng Miharu ạ, chạy trốn chẳng giải quyết được vấn đề gì. Dù đau khổ đến đâu, nếu chúng ta không đón nhận những chuyện đã xảy ra và chấp nhận hiện thực thì chúng ta sẽ không thể tiến về phía trước được. Nếu cứ lảng tránh thì em sẽ không thể đi đâu được. Em sẽ mãi mãi dừng lại ở một chỗ mất.”
Nói những lời mạnh mẽ đó xong, Isao nắm lấy bả vai Miharu. Bàn tay ấy có vẻ gì đó trẻ trung quá, Miharu ngạc nhiên nhìn anh.
“Xin em, hãy đối mặt với sự thật đi.”
Trên gương mặt chân thành và tha thiết ấy không có những nếp nhăn khó tính. Đó không phải là gương mặt chớm già của một người sắp lục tuần, mà có lẽ là khoảng hơn ba mươi - Isao của thời mới cưới đang đứng trước mặt cô.
Miharu chớp chớp mắt, quay đầu nhìn xung quanh. Hình ảnh cô phản chiếu trên cánh cửa kính của tủ bát đĩa cũng đã trẻ lại thời hơn ba mươi tuổi.
Không, không phải là trẻ lại, hình dáng già nua mà Miharu nhìn thấy trước nay chỉ là tưởng tượng của cô, và hình dáng hiện tại mới là hình dáng thực sự của Miharu. Nếu đó là sự thực…
“Em…”
Tiếng thì thầm ngạc nhiên của cô cũng trẻ trung hơn hẳn mọi khi, “Em đã luôn sống trong tưởng tượng ư?”
Trước câu hỏi của cô, Isao điềm đạm gật đầu.
“Yuichi ra đi ở độ tuổi dễ thương nhất như vậy, anh cũng rất đau buồn. Con mới được hai tuổi đã mắc bệnh, thật quá bất công và vô lý với con. Thế nhưng chúng ta phải nhìn thẳng vào hiện thực ấy. Em hiểu mà phải không?”
Phải rồi - Miharu lần theo sợi chỉ ký ức. Hồi hai tuổi Yuichi bị cảm rồi chuyển thành viêm phổi. Cô đã cho bé uống thuốc cảm mà triệu chứng bệnh vẫn kéo dài, các cơn ho không dứt, lại bị sốt cao nên cô đã đưa bé đến viện. Nhưng ở đó họ chẩn đoán là bé đã bị viêm phổi do vi khuẩn nên phải nhập viện.
Miharu đã túc trực bên cạnh chăm sóc con, nhưng bệnh tình không thuyên giảm và Yuichi cứ thế ra đi.
Giống như máu trên người bị rút hết đi, cô cố chịu đựng để mình không kiệt sức và ngã ra đó.
“Yuichi đã chết…”
Vừa nói ra miệng, lồng ngực cô đau nhói như bị ai đâm dao trúng. Khung cảnh trước mắt cô nhòe đi, không nhìn rõ gương mặt Isao nữa.
“Yuu đã…”
Hóa ra những chuyện từ trước tới giờ đều chỉ là ảo ảnh thôi ư. Chuyện Yuichi đã trưởng thành, chuyện cậu bỏ học cấp ba và giam mình trong phòng, chuyện cậu mắc phải “Hội chứng biến thành sinh vật quái dị”, tất cả đều là tưởng tượng của Miharu. Cả Câu lạc bộ Giọt nước và những người cô quen biết ở đó đều không tồn tại trong hiện thực.
Sau khi mất con, cô đã không thể vực dậy được. Nhưng Isao đã lo lắng, quan tâm bảo vệ cô. Chẳng hề biết tới chuyện đó, Miharu đã nhận thức quá méo mó, sai lệch về hiện thực. Cô không hề nhận ra Isao đã luôn ở bên che chở cho mình.
“Em hiểu chưa, Miharu? Đây mới là hiện thực. Em đã mơ một giấc mơ rất dài.”
Isao nói với giọng đặc biệt dịu dàng. Anh vỗ về vai cô thương cảm, nhìn cô với ánh mắt lo lắng.
“Em không cần đau khổ một mình nữa. Những chuyện về sau hai ta cùng nghĩ cách giải quyết nhé. Dù nỗi đau không biến mất thì vẫn còn nhiều thứ chúng ta có thể làm được mà.”
Cô cảm thấy một thứ gì đó nóng bỏng vừa lăn từ khóe mắt xuống má mình.
Phải rồi. Miharu đã luôn mong chờ Isao nói với mình như vậy. Cô muốn anh nói với mình rằng hai chúng ta hãy cùng nhau cố gắng, chúng ta hãy cùng nhau vượt qua mọi khó khăn nhé. Cô đã luôn khao khát một sự thấu hiểu như thế.
Miharu vươn tay tới nắm lấy bàn tay anh đang chìa ra cho mình.
Hy vọng luôn ở rất gần cô, chỉ là cô không nhìn thấy mà thôi. Nó đã luôn ở đó, chờ Miharu nhận ra. Những gì cô cần làm chỉ là đón nhận nó.
… Bàn tay Miharu vươn ra đã sắp chạm tới ngón tay Isao. Đúng lúc đó…
Cánh cửa từ phòng khách dẫn ra hành lang chợt phát ra tiếng động.
Người ghé đầu nhìn vào chính là Yuichi, trong hình dạng chú sâu.
Cậu bò lổm ngổm từ hành lang vào, chậm rãi tới gần chiếc bàn nơi Miharu và Isao ngồi.
“Miharu!”
Isao khẽ gọi như muốn nhắc nhở cô.
“Em đừng để ý tới con sâu nữa.”
Nhưng Miharu không thể rời mắt khỏi cậu. Isao nói đây chỉ là một con sâu bình thường, nhưng Miharu không nghĩ thế. Quả nhiên lúc nào trong lòng cô cũng canh cánh suy nghĩ về chú sâu này.
Cậu cử động hàm gây ra tiếng rạo rạo. Đôi mắt kép có vẻ đã thu toàn bộ hình ảnh Miharu vào trong.
“Con vật này không liên quan gì tới Yuichi cả… Này, đi ra đằng kia mau.”
Isao nói rồi vo tròn tờ rơi quảng cáo nằm gần đó để ném con sâu. Tờ giấy vo tròn rơi xuống trước mặt chú sâu, nó khẽ nảy lên rồi rơi xuống. Sau khi ngúc ngoắc đầu như để đuổi theo cục giấy, chú sâu một lần nữa tiến tới gần Miharu.
“Em đừng để ý tới con sâu đó nữa. Anh sẽ đem vứt nó đi.”
Chuyện cậu con trai giam mình trong phòng, chuyện về căn bệnh kỳ quái, tưởng tượng đáng sợ về việc con trai bị biến thành sinh vật quái dị, một Isao bảo thủ và không bao giờ chịu nghĩ tới Miharu, tất cả đều chỉ có trong giấc mơ của Miharu. Thế nên Isao mới nói hãy mau vứt nó đi và mau nắm lấy tay anh.
Nhưng sự thực đúng là như thế ư?
Miharu đột nhiên khựng lại, nghi ngờ nhìn con sâu.
“Mẹ thực sự đồng ý với điều đó sao?”
Giọng nói yếu ớt rất quen tai. Cô có cảm giác mình vừa nghe rất rõ ràng lời con mình nói.
Chú sâu ngước mắt nhìn Miharu dò ý, gương mặt cậu con trai đã trưởng thành với đôi mắt sáng chói hiện lên trong đầu cô. Lần cuối mẹ con họ nhìn thẳng vào mắt nhau là khi nào vậy nhỉ?
Con trai cô thường hay cụp mắt xuống, cậu rất ghét việc chạm ánh mắt với người khác. Cậu sẽ ngay lập tức dời mắt đi, hướng mắt về phía khác để không phải nhìn mặt đối phương rồi đi qua họ. Khi cậu nằm bò ra, tấm lưng tròn trịa như lưng mèo. Nhìn theo bóng dáng ấy của cậu, Miharu luôn thở dài và chôn giấu sự buồn khổ trong lòng mình.
Một ngày nào đó chắc chắn con trai cô sẽ đứng thẳng người đường hoàng và nói chuyện với cô thật thẳng thắn. Miharu đã cầu ước như vậy, cô mong là mọi chuyện sẽ diễn ra như thế.
Cứ nghĩ tới Yuichi là cô lại lo lắng không dứt, nhưng cậu vẫn là cậu con trai yêu quý của cô. Từ khi cậu còn nhỏ cô đã chăm bẵm nuôi nấng. Cô tự hào vì đã luôn ở gần bên con hơn bất cứ ai khác để chứng kiến con trưởng thành.
Tuy khác với hình tượng trong kỳ vọng của Miharu, nhưng con trai cô cũng đã trưởng thành. Cô có thể chắc chắn rằng những ngày tháng đó, những năm tháng đã qua đi đó, những dấu vết và những ký ức đó không thể là ảo mộng được.
… Một Yuichi giam mình trong phòng không phải là sản phẩm của trí tưởng tượng. Cô không thể coi như chưa từng có chuyện đó được.
“Em không thể nắm lấy tay anh được.”
Miharu chậm rãi lắc đầu. Isao có vẻ ngạc nhiên, anh chầm chậm hạ tay xuống.
“Tại sao?”
Giọng nói mang một âm hưởng vô cùng ngạc nhiên.
“Em quyết định chọn thứ này ư?”
Miharu gật đầu trước câu hỏi.
“Đã tới lúc em nhìn thẳng vào hiện thực để đối đầu với nó rồi.”
Tuy rằng khác với kết quả cô mong chờ, nhưng không thể phủ định sạch trơn sự tồn tại của Yuichi được. Cô nghĩ như thầm răn đe bản thân, rằng không được phép chạy trốn vào một giấc mơ màu hồng như thế.
Tỉnh dậy, Miharu thấy mình đang nằm trong phòng ngủ. Chiếc đồng hồ điện tử đang chỉ bốn giờ hai mươi tư phút chiều.
“Đúng là mình vừa mơ thật.”
Sau khi lẩm bẩm, cô tự cười nhạo chính mình.
“Trong mơ mà cảm giác còn thật hơn hiện thực nữa.”
“Hội chứng biến thành sinh vật quái dị” không có thật. Tất cả đều là tưởng tượng của Miharu… Cách giải thích đó hợp lý hơn, có tính thuyết phục và tính thực tế cao hơn.
Nhưng chính thế giới mà những chuyện phi hiện thực như con người biến thành sinh vật kỳ quái thực sự xảy ra mới là một hiện thực không thể nhầm lẫn. Khi nghĩ vậy, cô thấy thật kỳ lạ.
Nếu đây chỉ là giấc mộng hồ điệp của Trang Tử thì tốt biết bao.
Dù nghĩ như vậy, nhưng từ đáy lòng, Miharu cảm thấy yên tâm với hiện thực này. So với một thế giới mà hầu như mọi thứ đều đúng với nguyện vọng của Miharu, bù lại Yuichi phải chết từ hồi thơ bé; thì thế giới trong đó Yuichi vẫn còn sống, dù nhiều chuyện khác không được như ý vẫn sẽ tốt hơn nhiều.
Thế giới này - nơi Yuichi hai tuổi mắc bệnh viêm phổi đã vượt qua được hiểm nghèo nhờ những lời cầu nguyện để chào đón tương lai - đẹp hơn nhiều.
Cô rời phòng ngủ và tiến vào phòng khách. Cô liếc nhìn Isao đang ngồi xem bóng chày, rồi lấy nước từ máy lọc lên và uống một ngụm, sau đó Miharu bước về phía căn phòng ở phía Tây.
“… Yuu ơi?”
Yuichi không ở đó. Cô không nhìn thấy cậu.
“Yuu ơi. Yuu. Con đi đâu rồi?”
Cô trở lại phòng khách lần nữa, tìm kiếm ở khe hở giữa các món đồ đạc hoặc tìm trong các góc khuất. Không thấy cậu đâu cả.
Cô không thấy bóng dáng Yuichi đâu.
“Anh ơi, anh có thấy Yuu không?”
Bị hỏi tới, Isao làm vẻ mặt khó chịu rồi ngoảnh lại trả lời với ngữ điệu như muốn nói “Chẳng còn cách nào khác”: “Nếu là con sâu đó thì anh vứt đi rồi.”
Miharu khựng lại, cô nhìn lại Isao.
“Anh vừa nói gì?”
“Anh bảo anh đem vứt đi rồi. Em không nhớ chuyện sáng nay à?”
“Chuyện sáng nay ư?”
“Trên báo có viết đúng không. Rằng rất có thể căn bệnh đó là bệnh truyền nhiễm, và anh đã đề nghị em đem vứt nó đi. So với anh thì thời gian em ở cùng con sâu đó dài hơn nhiều. Anh nghĩ làm như vậy tốt cho cả em nữa.”
Cô nhớ hai người đã đọc báo và thảo luận với nhau. Sau đó có vẻ hiện thực bị hòa lẫn với giấc mơ cô vừa mơ, nhưng đó là hiện thực. Vậy giấc mơ bắt đầu từ đoạn nào?
“… Lúc đó em đã trả lời thế nào?”
Anh mắt Isao vẫn lạnh lẽo, anh lạnh nhạt nói: “Em nói em đau đầu nên không muốn nghĩ gì cả, em sẽ ngủ, anh muốn làm gì thì làm. Thế nên anh đã mang nó đi vứt rồi.”
Miharu không nói nên lời, cô ngồi sụp xuống đó.
•••
Tôi không thích gia đình mình. Bởi ở đó giá trị của tôi luôn bị phủ nhận, tôi luôn cảm thấy nơi đó không dành cho mình.
Gia đình tôi có năm người, gồm bố mẹ, bà, tôi và em gái. Tôi lớn lên với sự dạy dỗ khắt khe, với những kỳ vọng đối với con gái cả và với những quy định gò bó về việc con gái phải thế này thế kia. Nếu tôi làm điều gì không tốt, tôi sẽ ngay lập tức bị quát mắng, bị đánh, thậm chí bị đẩy ra ngoài đường.
Có lẽ vì hằng ngày nhìn thấy tôi bị quát mắng nên em gái tôi nhanh chóng rút kinh nghiệm, nó đã học được cách thăm dò tâm trạng và sắc mặt của người lớn. Sự cách biệt giữa hai chị em dần dần lớn lên, em gái tôi được bố mẹ và bà yêu quý chiều chuộng, tuy là chị nhưng so với em gái tôi chỉ như một đứa con gái kém cỏi, bị đối xử lạnh nhạt, hắt hủi.
Trái với tôi lúc nào cũng bị mẹ dạy rằng: “Con là chị nên phải biết nhẫn nhịn”, em gái tôi luôn có được thứ nó thích và được làm điều nó muốn. Gia đình tôi rất chiều chuộng nó. Tất cả những quy định khắt khe đối với tôi đều được miễn trừ cho em gái tôi, họ thiên vị và cưng nựng nó.
Em gái tôi có năng lực nắm bắt bầu không khí chung, nó hiểu rõ việc nào được phép làm, việc nào không. Nó luôn đòi hỏi trong phạm vi cho phép, luôn láu lỉnh điều khiển mọi người xung quanh theo ý mình. Nhưng mọi người trong nhà lại coi những việc làm của em gái tôi là đáng yêu. Vì nó biết cách vừa thỏa mãn lòng tự tôn của người lớn vừa ngọt ngào làm nũng, nên nó cũng rất giỏi nắm bắt lòng người khiến mọi người làm những điều mình muốn.
Vừa đắm mình trong cảm giác bản thân ưu việt vì có thể nắm người lớn trong lòng bàn tay, em gái tôi vừa coi thường và cười nhạo tôi rằng “Chị hai dở quá.”
Nhiều lần như vậy khiến tôi nổi giận với nó, tôi túm tóc nó giật mạnh, những ngón tay tôi cào vào gương mặt đáng căm hận của nó. Em gái tôi khóc to gọi người lớn đến, giả vờ như rất đau đớn để khơi gợi sự thương cảm của mọi người. Thế là chỉ mình tôi bị mắng mỏ thậm tệ.
Một đứa con gái ưa bạo lực, tính cách méo mó, suốt ngày gây chuyện. Đó là hình ảnh của “tôi” khi ở giữa gia đình mình - nhà Sagami.
Cảm giác mình là vật dị biệt trong nhà. Cảm giác nếu không có mình, mọi sự trong nhà sẽ đều bình yên suôn sẻ. Cảm giác không được ai cần đến. Và cảm giác thù ghét.
Tôi ghét em gái. Tôi ghét người bà luôn chỉ cưng chiều em gái mình. Tôi ghét người bố luôn bắt tôi phải nhường nhịn và chịu đựng. Tôi ghét người mẹ lấy cớ tôi là con gái cả để suốt ngày giao việc nhà cho tôi.
Vì trong nhà chẳng có nơi nào thuộc về mình nên tôi thường ra ngoài rong chơi cùng lũ bạn. Bố mẹ phàn nàn nhiều lần về giờ đóng cửa, nhưng tôi vẫn cãi lại và mải mê đi chơi tối. Tôi nghĩ, việc gì mình phải nghe lời những người luôn bài xích và đối xử tồi tệ với mình kia chứ.
Kết cục, năm lớp Mười, tôi mang thai với bạn trai khi anh ta đang là sinh viên, hơn tôi ba tuổi. Một phần cũng vì tôi mới mười sáu tuổi, nên gia đình và họ hàng nhà tôi vô cùng khắt khe về chuyện này.
Nhưng ở Nhật Bản, một cô gái mười sáu tuổi là đủ tuổi kết hôn rồi, nên chắc chắn về mặt pháp luật sẽ không có vấn đề gì. Tôi đâu quan tâm tới lời người ta nói, rằng tôi vẫn còn là học sinh cấp ba, hay như vậy thật mất mặt.
Tôi muốn sớm ra khỏi nhà mình. Tôi ghét nhà mình, rất ghét.
Thế nên tôi đã kết hôn và chấm dứt việc là một người nhà Sagami. Vì muốn được độc lập sớm nhất có thể, nên tôi đã ra đi dưới hình thức bị bố mẹ từ mặt, nhưng cách này trái lại khiến tôi thật nhẹ nhõm. Tôi cũng sung sướng vì được xưng tên bằng họ của chồng.
Tôi muốn nhanh chóng chôn vùi bản thân mình trước đây, một người bị mọi người xung quanh dồn ép tới mức tính cách trở nên méo mó. Chắc chắn rằng so với em gái, so với bố, với mẹ và họ hàng, tôi chính là người ghét con người mang tên Sagami Nonoka hơn cả, ghét đến mức muốn giết chết con người đó.
Tôi đã tin rằng mình có thể vứt bỏ được con người trong quá khứ và hồi sinh lại, trở thành một con người hoàn toàn mới. Tôi thậm chí còn dự định sẽ xây dựng một gia đình gồm vợ, chồng và con gái thật hạnh phúc để người nhà phải nhìn nhận lại về mình.
Nhưng cuộc sống hôn nhân của tôi đã kết thúc sớm hơn tôi tưởng. Với chồng tôi, tôi và con gái chỉ là những gánh nặng. Anh ta nói anh ta cảm thấy vướng víu và muốn được rong chơi nhiều hơn. Vì dù sao anh ta vẫn đang là sinh viên. Nghe anh ta nói vậy tôi đâu còn có thể nói gì khác. Anh ta hơn tôi ba tuổi, bình thường tuổi đó đã có thể để người khác dựa dẫm, nhưng tâm lý của anh ta chưa trưởng thành, không thể làm một người bố tốt.
Người đời thường nhìn những bà mẹ quá trẻ với đôi mắt lạnh nhạt, đối với mẹ đơn thân thì càng bị lạnh nhạt hơn. Thế nhưng tôi không nhụt chí. Tôi rất tự tin bởi mình đã sinh trưởng trong một môi trường toàn kẻ địch vây quanh, nhưng tôi vẫn sống mạnh mẽ như cỏ dại.
Tôi rất mạnh mẽ. Thế nên cái nghịch cảnh cỏn con này chẳng là gì với tôi cả. Vừa nghĩ vậy tôi vừa thầm cổ vũ mình. Thật bực vì sau khi ly hôn tôi lại trở lại thành “Sagami Nonoka”, nhưng tôi đã thầm nhắc đi nhắc lại với mình rằng “chỉ là một cái họ thôi mà, có nghĩa lý gì đâu” để động viên chính mình. Rằng tôi sẽ lại sớm từ bỏ họ Sagami, rằng tôi sẽ dễ dàng cắt đứt sự trói buộc với gia đình Sagami thôi.
Trên hết, giờ tôi không chỉ có một mình, tôi còn con gái nữa, phải nuôi nấng và bảo vệ con. Nghĩ vậy nên tôi làm việc rất cần mẫn.
Tại nơi làm việc, tôi gặp Tsumori Yasuaki. Anh ấy là một người tốt bụng và đầy lòng vị tha, chấp nhận mọi điều về tôi. Khi ở bên anh ấy, tôi cảm thấy lòng mình thật yên bình. Tuy rằng trái tim tôi không loạn nhịp vì anh ấy, nhưng anh ấy khiến tôi có cảm giác có thể tin tưởng được.
Tôi rất cần một người chồng, một người bố cho con gái mình, người sẽ nuôi nấng dạy dỗ con bé. Anh ấy không để tâm chuyện tôi từng ly hôn và sống cùng con gái mà nói muốn cùng tôi xây dựng gia đình, vì thế tôi đã quyết định tái hôn mà không mảy may đắn đo cân nhắc.
Mẹ chồng tôi cũng rất hiền từ. Bà đối xử với tôi ấm áp ân cần như đối với con gái ruột, khiến tôi cảm thấy như vừa được mở mang tầm mắt, không ngờ trên đời có một gia đình tốt đến thế có những con người dịu dàng ân cần đến thế. Tôi thầm cảm tạ trời đất vì đã cho tôi được gặp họ.
Khi đó, cảm giác như mọi thứ đều thuận lợi. Tôi đã nghĩ, sau bao chuyện khổ sở, cuối cùng tôi cũng có thể tiến về phía trước, dù có khó khăn gì tôi cũng có thể vượt qua được…
Thế nhưng con gái tôi lại bị đột biến. Một ngày, con bé đột ngột biến thành một sinh vật khác, không có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào.
Lần đầu tiên tôi phải nếm trải cảm giác đất dưới chân mình sụt xuống, tôi không thể đứng vững nổi.
Tại sao chuyện này lại xảy đến với con gái tôi?
Trong đầu tôi chỉ hiện lên câu hỏi đó. Tôi nghe nói “Hội chứng biến thành sinh vật quái dị” là hội chứng mà những kẻ ăn bám, tự giam mình trong phòng, tóm lại là những thanh niên không có ích cho xã hội mới mắc phải. Nhưng con gái tôi đâu phải loại nào trong hai loại trên. Ít nhất thì tôi cũng nghĩ thế.
… Đúng là Saya con gái tôi có tính ba ngày là chán, chẳng duy trì được việc gì lâu dài. Nó còn lười biếng nữa. Tôi cũng công nhận rằng nó đã bỏ dở chương trình học trung cấp, không kiếm việc làm ổn định mà chỉ làm nghề tự do là đi giúp việc gia đình.
Có thể nó đang mấp mé chệch khỏi bánh răng xã hội, nhưng chắc chắn nó không phải một con người không phù hợp với đời sống xã hội.
Tôi không muốn tin như thế. Ai có thể tin được rằng con bé là một người bị đóng những cái mác xấu xí, bị người đời phủ nhận và chê trách chứ.
Nền tảng mà tôi luôn cố gắng gia cố cho vững chắc, con đường mà tôi chuẩn bị hóa ra đều là ảo mộng, thực tế tôi và con gái luôn đứng trên lớp băng mỏng mà không biết - điều này sao tôi có thể tin được chứ.
Con người biến thành sinh vật kỳ dị. Một sự thực mà người ta không thể tin cho tới khi tận mắt trông thấy. Ý tưởng rằng không phải con mình biến thành một sinh vật kỳ quái, mà nó đã bị đánh tráo nghe còn hợp lý hơn. Nếu thế tôi sẽ phải tin vào những chuyện sặc mùi giả tưởng như người ngoài hành tinh và các giả thuyết lý giải những sự việc bất thường mất, nhưng những điều đó có lẽ còn dễ chấp nhận hơn hiện thực thần bí này.
Người ngoài hành tinh đã bắt cóc Saya, rồi để lại một con chó có dán gương mặt đã sao chép từ mặt của Saya…
Càng nghĩ càng cảm thấy chuyện đó thật ngớ ngẩn. Dù tôi có vận dụng hết khả năng tưởng tượng của mình để dựng lên bao nhiêu giả thuyết đi nữa, thì con chó mặt người này vẫn là con gái tôi. Không phải là một khuôn mặt giống với Saya, mà đó chính là khuôn mặt của Saya, thế nên tôi không thể nghi ngờ việc đó chính là con gái mình được nữa.
Trong lúc tôi trốn tránh hiện thực như thế, người chăm lo việc nhà, chăm sóc tôi và con gái chính là mẹ chồng tôi. Tôi nhớ lại ánh mắt ấm áp của mẹ chồng khi bà không quản ngại vất vả để chăm sóc cháu gái Saya, người đã biến thành một sinh vật kỳ quái, và tôi, một người không có máu mủ gì với bà; bà đã dịu dàng động viên khích lệ để tôi có thể tự vực mình dậy.
Trong đời tôi, chưa tùng có ai đối xử tốt với tôi như vậy.
Nhưng thật trớ trêu, những người tốt bụng chẳng được trời cho sống lâu. Có lẽ bởi vì cuộc sống hằng ngày có quá nhiều việc khiến họ lao tâm khổ tứ. Mẹ chồng tôi đã từ giã cõi đời một cách rất đột ngột.
Nếu nói về tâm trạng khi đó của tôi thì… Tôi đã thẫn thờ bởi những việc bất hạnh cứ chồng chất xảy đến với mình, nhưng khi bị xô xuống tận cùng của vực sâu, tôi bỗng như chợt tỉnh ngộ.
Tôi không thể mãi đắm chìm trong khổ sở và tuyệt vọng được. Từ nay về sau, tôi và con gái phải mạnh mẽ sống tiếp cùng nhau. Nghĩ vậy, tôi một lần nữa lấy lại nghị lực sống cho mình.
Đơn khai tử của Saya đã được thụ lý, giờ trên hộ tịch, con bé trở thành người đã khuất. Saya không được bảo vệ, không còn quyền lợi gì nữa. Tôi có cảm giác như mình đang nuôi nấng một vong hồn vậy.
Vì đứng mãi một chỗ thật bất an, nên tôi quyết định bước tiếp. Việc gia nhập hội gia đình có lẽ cũng là để mang lại một kết quả thực nào đó từ hành động của mình. Nhưng việc có thể giao lưu quen biết những người đồng cảnh ngộ thực sự là một thu hoạch lớn.
Tanashi Miharu… Nét mặt Miharu có gì đó rất giống nét mặt mẹ tôi. Lẽ ra, nếu giống mẹ tôi - một người tôi từng rất ghét - thì ngay từ đầu tôi cũng phải có ác cảm với chị ấy mới đúng, nhưng tôi đã không thấy ác cảm, có lẽ bởi chị ấy tạo cảm giác thật dịu nhẹ, ôn hòa.
Mỗi lần nhìn gương mặt mỉm cười của chị, tôi đều có cảm giác hoài niệm thật kỳ lạ. Biểu cảm trên gương mặt chị gợi cho tôi nhớ đến những hồi ức khi tôi còn thơ bé, thời điểm tôi có những ký ức ít ỏi về sự dịu dàng của gia đình mình.
Mỗi khi bị nỗi nhớ nhà và cảm giác cô đơn siết chặt lồng ngực, tôi đều tự ngộ ra. Rằng dù tôi có ghét, có hận mẹ nhường nào thì đâu đó trong đáy lòng tôi vẫn luôn muốn có mẹ, rằng tôi đang khao khát thứ mà thời ấu thơ tôi không thể có được và có lẽ bây giờ và cả sau này tôi cũng không thể có được thứ đó.
Miharu không phải mẹ tôi. Tính cách và suy nghĩ của chị cũng khác hẳn tôi. Chị hẳn sẽ không đánh con, cũng sẽ không nặng lời với con. Nhưng con trai chị ấy đột nhiên nhốt mình trong phòng không ra ngoài học tập và giao thiệp nữa, cuối cùng đã biến thành sinh vật kỳ quái, nên chắc chắn bản thân chị ấy cũng có vấn đề nào đó.
“Hội chứng biến thành sinh vật quái dị”… Tôi có một giả thuyết cho căn bệnh kỳ lạ này. Vấn đề không nhất thiết thuộc về bản thân người bị đột biến, mà có thể thuộc về bố mẹ của bệnh nhân… Nghĩa là vì gia đình có vấn đề nên căn bệnh đó mới phát tác.
Tôi cảm nhận được một điểm chung mơ hồ trong dáng vẻ của những bậc phụ huynh đến với hội gia đình đó. Tôi tự biết mình là một người hay có những lầm tưởng khủng khiếp, nên tôi không biết nhìn nhận một cách khách quan như thế nào. Nhưng dù tôi có cố loại bỏ yếu tố chủ quan để cân nhắc mọi việc, thì cuối cùng, miễn là sự vật sự việc đi qua mắt tôi và được xử lý trong đầu tôi, nó sẽ chỉ có thể là suy nghĩ chủ quan mà thôi.
Tôi cảm thấy mình cũng có vấn đề chưa tốt. Cụ thể, tôi nghĩ rằng mối quan hệ mẹ con giữa tôi và con gái chưa đủ sâu sắc. Thế nên dù con đã qua giai đoạn thích phản kháng, thỉnh thoảng con vẫn có thái độ không tốt với tôi. Sau khi bị đột biến, con thường xuyên nhe răng một cách đầy hung dữ, có lẽ cũng là vì điều đó.
Tới lúc này có lẽ đã muộn, nhưng tôi không muốn bỏ cuộc. Tôi muốn hiểu con gái mình. Tôi muốn biết Saya đang suy nghĩ điều gì, muốn biết con nghĩ gì về mình.
Nghĩ vậy, tôi bèn bước vào phòng riêng của Saya.
Phòng con gái tôi khá bừa bộn, quần áo vương vãi và chất đống. Cho tới lúc này, tôi vẫn để nguyên mọi thứ như vậy, nhưng giờ tôi chợt muốn sắp xếp lại một chút… Vì tôi có cảm giác rằng, nếu sắp xếp đồ đạc cho con, tôi sẽ hiểu ra được điều gì đó.
Dạo ấy thời tiết âm u nhiều ngày, nhưng hôm đó là một ngày nắng ráo tràn đầy không khí mùa hè. Những ngày thời tiết đẹp, cơ thể tôi cũng khỏe mạnh hơn. Sinh lực trong người dâng lên, đúng là một ngày rất hợp để lau dọn nhà cửa, đồ đạc. Tôi mở hé cửa nhà cho phòng thoáng khí rồi bắt tay vào làm việc.
Sắp xếp lại phòng con gái có gì đó giống như đang sắp xếp lại các di vật của con vậy. Có lẽ thực tế cũng là vậy thật. Những bộ quần áo này đã không còn chủ nhân để khoác chúng lên người nữa. Tôi cũng không mặc được, nên có lẽ chỉ còn cách bỏ chúng đi. Nhưng trong lòng tôi vẫn còn chưa cam tâm vứt đi. Saya chắc chắn sẽ nổi giận nếu tôi bỏ đồ cá nhân của nó đi, thế nên tôi chỉ trải chúng ra, vuốt phẳng các nếp nhăn, gấp lại rồi cất vào tủ.
Tôi xếp các tạp chí thời trang và truyện tranh bừa bãi trong phòng lên giá sách, mỹ phẩm cất vào túi đựng. Tôi dọn dẹp những chiếc túi xách bị lôi ra rồi để chỏng chơ trên sàn, khi sàn nhà không còn đồ gì nữa, tôi bật máy hút bụi. Chỉ với chừng đó việc, căn phòng đã thông thoáng và nhìn khác hẳn.
Khi phòng ốc gọn gàng sạch sẽ, tôi có cảm giác tâm trạng mình cũng bình ổn, rõ ràng hơn. Tôi rất thích việc dọn dẹp và vứt bớt đồ đạc thừa thãi.
Công việc tiếp theo là gì nhỉ. Tôi liếc nhìn chiếc bàn bừa bộn những vật nho nhỏ. Những con thú bông được bài trí tùy tiện, đồ dùng học tập, khung ảnh, cuốn lịch cũ, dây đeo của cái gì đó và móc khóa, chẳng thấy được tính nhất quán hay mối quan tâm của chủ nhân những vật này. Có thể nói nó giống như tính khí thất thường của Saya vậy.
Tôi mở ngăn kéo để xem tình trạng tủ đồ ra sao, thấy bên trong khá gọn gàng. Trong đó có một xấp thư tay, sổ ghi nhớ, chiếc thiệp nhỏ từ ai đó và một món đồ chơi đã cũ mòn. Có cả hộp kem dưỡng môi đã dùng hết và những thứ cũ kỹ sần sùi tới mức tôi còn ngỡ là rác.
Tiếp theo tôi mở xem ngăn kéo bên cạnh. Trong đó có một cuốn sổ. Tôi bất giác cầm lên và nhìn qua, đó là một cuốn sổ bìa cứng trông giống như một cuốn nhật ký vậy.
Nhật ký của Saya!
Trái tim tôi đập thịch một tiếng.
Cuốn sổ này hẳn đã ghi lại tất cả những suy nghĩ, những cảm xúc của con bé qua từng ngày. Để hiểu được con gái mình thì không còn thứ gì phù hợp hơn thế.
Rốt cuộc điều gì đã được viết trong cuốn sổ này? Một con bé mau chán như Saya lại có thể duy trì việc viết nhật ký hằng ngày như thế này sao? Tôi khấp khởi hy vọng, tay lật bìa cuốn sổ.
Ngày tháng được ghi trên trang đầu cuốn nhật ký là một ngày hơn một năm trước. Nội dung trong đó không có gì đặc biệt. Trong đó chỉ viết những chuyện thông thường, như các anh chị ở chỗ làm thêm của con bé làm nó khó chịu, khách hàng kỳ cục làm con bé khó xử…
Trang tiếp theo được viết sau đó vài ngày, viết liền trong hai ngày liên tiếp, nhưng rồi lại trống một ngày không viết, thỉnh thoảng cách ra hẳn một tuần. Giữa chừng không hề có trang trắng, mặc dù ngày tháng có nhảy loạn xạ nhưng con bé vẫn duy trì việc viết nó.
Giữa những lời than vãn liên miên về sự mệt mỏi và uể oải, đôi khi lại xuất hiện những đoạn văn mang tâm sự khác hẳn. Những đoạn văn đó có chút trừu tượng, thậm chí có thể cảm nhận được ý thơ trong đó nữa. Điều được viết trong đó là tâm trạng khi yêu của con bé đối với ai đó. Có vẻ như khi ấy Saya đang yêu đơn phương.
“Mình biết mình không thể bày tỏ tình cảm của mình với anh ấy, nhưng không hiểu sao mình vẫn vui mừng trước những điều thật nhỏ nhặt.”
Những câu từ đầy mộng mơ điển hình của một thiếu nữ đang yêu. Dù trong lòng phân vân không biết mình có nên đọc những dòng này không, nhưng tôi vẫn không thể thắng nổi lòng hiếu kỳ muốn biết con gái mình đã có một tình yêu đơn phương như thế nào.
“Đôi khi mình lại tưởng tượng ra những điều không thể có trong hiện thực. Ví dụ như, nếu như anh ấy chưa kết hôn, liệu mình có cơ hội với anh ấy không. Nhưng nghĩ tới chuyện đó thật vô ích. Chắc hẳn mình và anh ấy sẽ chẳng có duyên gặp gỡ, và đối với anh ấy, mình chỉ là một đứa trẻ chẳng có chút liên hệ gì với anh cả.”
Có thể đoán rằng anh ta hơn tuổi con bé. Và anh ta đã kết hôn. Con bé đã yêu một tình yêu thật vô vọng. Saya cũng hiểu được điều đó, nhưng nó vẫn viết ra những câu từ thể hiện sự nuối tiếc và không thể từ bỏ.
“Giá như một ngày nào đó anh ấy nhìn mình bằng một ánh mắt đặc biệt. Giá như một ngày nào đó anh không coi mình là trẻ con nữa, mà mình như nhìn một cô gái đã trưởng thành. Thế nhưng dù có như vậy, chắc chắn sẽ không có đám cưới nào giữa mình và anh ấy. Dù có thế nào, mình cũng không thể làm thế được. ”
Vừa nghĩ nếu đã thích anh ta đến thế, tại sao thái độ của con bé lại tiêu cực như vậy, mắt tôi vừa đuổi theo các con chữ. Tôi dùng ngón tay lần theo dòng chữ, rồi đột nhiên ngón tay tôi chững lại.
“Nếu thế, thà rằng ngay từ đầu mình và anh ấy là ruột thịt thật sự.”
Đột nhiên tiếng chó sủa dữ dội vang lên bên tai tôi, tôi giật mình ngẩng mặt lên.
Saya đang đứng ở cửa phòng.
“… Saya…”
Sau một thoáng sửng sốt, tôi luống cuống giấu cuốn nhật ký đang cầm trên tay ra sau lưng, nhưng đã muộn rồi. Saya đã chứng kiến tôi đang dòm ngó bí mật của nó, con bé đang sủa một cách đầy phẫn nộ.
“Saya!”
Saya sủa rất váng óc, tiếng sủa mà tôi chưa từng nghe thấy trước đây. Nếu con bé có thể nói được như người, chắc hẳn lúc này nó sẽ lớn tiếng chất vấn tôi.
Kiểu như, tại sao tôi tự tiện vào phòng nó, sao lại tự tiện lục lọi ngăn kéo và xem trộm nhật ký của nó.
Thân thể nhỏ bé của Saya run bần bật, nó nhắm tới đầu gối tôi và nhảy chồm lên.
“Á đau!”
Bị cắn mạnh vào cẳng chân, tôi bất giác ngồi sụp xuống. Theo phản xạ, tôi đưa tay lên định đánh, nhưng rồi tay tôi buông thõng xuống.
Tôi biết người sai là mình. Vả lại nội dung trong cuốn nhật ký đó…
Thay vì đánh, tôi hướng ánh nhìn nghi hoặc về phía Saya. Tôi không thể ngăn mình làm việc đó.
Saya khẽ rên lên, chân sau của con bé lùi lại. Gương mặt con bé thể hiện rõ trạng thái chuyển từ cơn giận dữ thành bối rối, trông con bé có vẻ xấu hổ.
Cơ thể con bé là chó, riêng gương mặt vẫn là gương mặt Saya mà tôi biết, thế nên tôi nhớ rất rõ biểu cảm đó của con bé. Đó là gương mặt con bé khi nó tự biện hộ cho mình rằng nó không có lỗi gì cả.
Saya đứng đó không biết làm sao, con bé khẽ kêu nho nhỏ rồi đột ngột quay lưng chạy ra phòng khách.
“Chờ đã, con đi đâu thế?”
Tiếng “cạch cạch cạch” của chân chó đập xuống sàn nhà khi nó chạy xa dần, một lúc sau tôi không còn nghe thấy nữa. Tôi sực nhớ ra mình đang mở cửa nhà.
“Chờ đã!”
Tôi cố đứng dậy với một bên chân rỉ máu và đau âm ỉ, vội đuổi theo con. Trong phòng khách không có dấu hiệu gì của Saya, khắp phòng tĩnh lặng không có tiếng động nào. Tôi có cảm giác con bé đã chạy ra ngoài.
Tôi vội vã xỏ tạm đôi xăng đan vào chân và chạy ra hành lang khu chung cư. May là với cơ thể của loài chó, con bé không thể dùng được thang máy. Nếu vậy nó hẳn đã chạy cầu thang bộ xuống phía dưới.
Tôi cũng không thể thong thả chờ thang máy mà liền chạy thang bộ xuống. Chẳng nhìn thấy bóng dáng Saya đâu, nên tôi không biết con bé có chạy về phía này không. Nếu là lo lắng hão huyền thì tốt, nhưng tôi vẫn lo lắng không dứt.
Để đảm bảo an ninh, tầng một - điểm cuối của cầu thang và bên ngoài được ngăn cách bởi một lớp cửa có khóa. Đó là kiểu cửa khóa tự động, cơ chế của nó là người từ bên trong tòa nhà sẽ mở được cửa mà không cần chìa khóa, nhưng Saya không thể với tay tới tay gạt của cánh cửa được.
Chạy xuống cuối cầu thang, tôi thấy Saya ở đó, người tựa vào cửa, cố sức vươn chân trước và toàn bộ cơ thể lên với lấy tay gạt. Đúng như tôi dự tính, quả là không thể coi thường trực giác được.
Sau khi để ý thấy tôi, Saya vừa lùi dần vào trong góc vừa nhe răng dọa.
“Về thôi con.”
Tôi cố gắng lấy giọng dịu dàng nhất để nói chuyện với con.
“Là lỗi của mẹ. Vì mẹ đã không chịu quan sát kỹ mọi chuyện…”
“Ư ư ư…” Saya vẫn giữ nguyên tư thế phòng vệ đó.
Khi tôi chậm rãi đến gần, con bé liền lùi thêm về phía sau, cố duy trì khoảng cách với tôi.
Đúng lúc tôi thủ thế để bắt lấy con bé và cưỡng chế đem về nhà thì đột nhiên cánh cửa bị mở ra từ phía ngoài.
“Ồ… Chào chị.”
Người phụ nữ trung tuổi vừa xuất hiện sau cánh cửa có lẽ là cư dân trong tòa chung cư này. Chị ta ngạc nhiên khi thấy tôi đứng ngay cạnh cửa, dù nghi ngờ nhưng chị ta vẫn cất tiếng chào. Tôi cũng vừa lùi về phía sau vừa cúi đầu chào lại. Chính khoảnh khắc đó, Saya nhanh chóng lách mình qua khe hở của cánh cửa vừa mở ra và chạy vụt ra ngoài.
“Saya, không được!”
Tôi hấp tấp đẩy người phụ nữ đang đứng như trời trồng ở đó để mở cửa rồi vội vã đuổi theo. Saya chạy cắt ngang qua bãi đỗ xe phía sau chung cư, rồi bỏ chạy về phía khu dân cư, ngược với hướng đường quốc lộ. Chân chó chạy rất nhanh, dù sắp mất dấu tới nơi nhưng tôi vẫn cố hết sức đuổi theo.
“Chờ đã!”
Tôi mặc bộ đồ thun ở nhà, tóc tai rối bù. Chân đi dép lê, bộ dạng bên ngoài vô cùng luộm thuộm, chạy trên con đường trong khu dân cư. Mỗi khi chạy ngang qua ai đó, tôi đều cảm thấy họ nhìn mình với ánh mắt kỳ quái, nhưng tôi vẫn đuổi theo Saya.
Cục bông trắng muốt chạy nhanh như lăn đi trước mặt tôi. Chẳng biết nó định chạy đi đâu, hay chỉ biết cắm đầu cắm cổ chạy bừa. Saya đang cố gắng chạy đi thật xa, bất kể nơi đâu cũng được, chỉ để trốn thoát khỏi tôi.
Mẹ xin con, đứng lại chờ mẹ đã, con chạy đi đâu thế?
Tôi ráng hết sức đuổi theo thân hình bé bỏng ấy. Tôi chỉ biết đuổi theo Saya đang chạy thật nhanh về phía trước để cắt đuôi tôi.
Đột nhiên, có một thứ bay vọt vào tầm mắt tôi. Bóng dáng nhỏ bé đang chạy đi trong chiếc gương ở góc đường. Một chiếc xe chạy tới từ góc đối diện.
“Saya!”
Tiếng thét của tôi có tới được tai con gái tôi không?
Tiếng phanh xe gấp gáp và tiếng va chạm trầm đục.
Tôi chạy chậm lại, với đà chạy đó tôi vẫn tiến lên phía trước thêm vài bước, rồi đứng sững lại ở đó. Khoảng cách giữa tôi và Saya, khoảng cách mà tôi đã chạy hết sức bình sinh cũng không thể thu hẹp lại ấy, giờ chỉ còn khoảng một mét.
Một người đàn ông trung niên với sắc mặt xám ngoét bước xuống khỏi ghế lái. Ông ta vòng ra phía đầu xe như để xác nhận lại.
Bộ lông trắng muốt của Saya nhuộm màu đỏ tươi, đôi chân gập lại một cách kỳ dị co quắp lại, con gái tôi nằm giữa những vệt máu vương vãi. Bụng nó rách toạc, những dây nhợ bên trong xổ ra ngoài. Tôi không thể nhìn cảnh đó, chỉ thẫn thờ đứng nhìn gương mặt người đàn ông.
“Là chó của cô à?”
Gã đàn ông hỏi tôi với giọng khó chịu.
“Tại cô không đeo vòng cổ và buộc dây cho nó đấy. Những chủ nuôi vô trách nhiệm như cô thật phiền phức. Cô tự làm tự chịu đã đành, nhưng tôi cũng chẳng dễ chịu gì. Xe tôi vừa bẩn vừa bị xước đây này. Xui xẻo quá đi mất!”
Gã đàn ông cau mày lại thở dài, đoạn ngồi xổm xuống xem xét phần đáy xe.
“Nói trước cho cô biết, tiền đền bù cho thú cưng - tội phá hoại tài sản của người khác chỉ được công nhận khi người chủ của thú cưng thực hiện đầy đủ trách nhiệm quản lý của mình thôi. Những trường hợp giống như lần này gọi là miễn trừ bồi thường vì người gây hại cũng phải chịu tổn thất, thế nên tôi sẽ không trả tiền bồi thường tài sản và bồi thường chấn thương về tinh thần cho cô đâu.”
Vừa nói gã đàn ông vừa đứng lên, ánh mắt gã vô tình chuyển sang Saya, rồi đột nhiên mắt gã trợn trừng.
“Ối! Chuyện gì thế này? Chó có gương mặt con người ư?”
Saya rên khe khẽ, chân trước huơ huơ vô lực trong không trung.
Gã đàn ông nhìn tôi với ánh mắt như đang nhìn quái vật. Ánh mắt ấy đã thể hiện một cách chân thực nhất cách nhìn và đánh giá của xã hội về người bệnh đột biến và tôi - mẹ của bệnh nhân đột biến, hơn bất kỳ lời lẽ nào.
“Tha cho tôi, tôi không muốn dính líu tới chuyện này!”
Nói rồi người đàn ông vội vã leo lên ghế lái như trốn chạy. Gã nổ máy, quành xe một góc thật rộng như muốn tránh xa Saya nhất có thể, rồi phóng vụt đi, trong nháy mắt đã không nhìn thấy nữa.
Bị bỏ lại, tôi đứng sững ở nơi đó một lúc.
Tiếng ồn xung quanh tắt hẳn, không gian lặng lẽ như tờ. Trong không gian đó chỉ có tôi và Saya nằm đó.
Tôi chậm rãi bước về phía con, quỳ gối xuống đường. Con đường bê tông nóng bỏng cả da thịt. Hôm nay thời tiết đẹp và có nắng to.
Cơ thể vô lực đang nằm trên đường đó giờ không còn động đậy chút nào nữa.
“Saya ơi.” Tôi gọi.
Không có phản ứng gì cả.
Tôi vươn hai tay tới lớp lông lấm bẩn màu hồng trà loang lổ đó, nhấc con lên.
Hơi ấm và cảm giác nhớp nháp cảm nhận được từ đôi tay tôi. Chân cẳng con thõng xuống, khi tôi nâng lên, người con oặt sang một bên với tất cả trọng lực của cơ thể. Dịch cơ thể chảy ra qua vết rách trên bụng thấm ướt đùi tôi nóng hổi.
Đôi mắt đã quên chớp bờ mi của Saya đang hướng về nơi nào đó. Đôi đồng tử có lẽ không còn phản chiếu thứ gì nữa. Từ khuôn miệng mở ra he hé không còn hơi thở thoát ra nữa.
Chuyện gì đang xảy ra thế này… Tôi không thể hiểu nổi. Đầu óc tôi vô cùng mụ mị, dòng chảy thời gian dường như cũng chậm hẳn lại.
Nhiệt độ cơ thể của con bé giảm dần. Tôi ôm lấy Saya, giờ đang dần biến thành một vật thể vô tri giác vào lòng mình.
Lúc này hình ảnh tôi nhớ tới chính là Saya lúc con bé mới được sinh ra.
Hình ảnh của Saya khi con bé được quấn lớp tã trắng phau và mềm mại, đôi mắt nhắm nghiền, chỉ có các ngón tay nhỏ xíu khẽ động đậy.
Lúc này, tôi chỉ còn nhớ tới cảm giác trên đôi tay mình khi lần đầu tiên tôi ôm lấy đứa con gái sơ sinh bé bỏng, đứa con gái dấu yêu duy nhất của mình ấy.