← Quay lại trang sách

Chương IV - 1 -

Này, em đi đâu thế?”

Bỏ mặc giọng nói của Isao sau lưng, Miharu cầm lấy chìa khóa xe rồi vội vã lao ra khỏi nhà.

Mình phải đi tìm Yuu!

Isao đã kể với Miharu, với một giọng điệu chẳng có vẻ gì là xấu hổ, trái lại còn có phần nhẹ nhõm, rằng anh đã mang Yuichi vứt đi thật xa rồi. Khi cô hỏi dồn, anh đành khai rằng trong lúc cô ngủ đã lái xe chở Yuichi tới ngọn núi gần nhà và bỏ cậu lại ở đó.

Sao anh ta nỡ lòng làm thế chứ?

Trong lòng lẫn lộn cảm giác thất vọng và nghi ngờ chồng, Miharu vội vã lái xe tới ngọn núi nọ. Nhìn lịch sử chạy xe trên bảng điều hướng xe, cô cố gắng đi theo con đường đó.

Bốn giờ rưỡi chiều một ngày cuối hè. Trời vẫn còn sáng, nhưng chỉ chừng một tiếng nữa mặt trời sẽ lặn dần. Nếu để trời tối thì việc tìm kiếm sẽ rất khó khăn. Nhưng cô không định trì hoãn thêm tới sáng mai nữa.

Mình phải mau đi tìm và dẫn Yuu về!

Đáng lo nhát là cơ thể của con. Cơ thể đó quá yếu ớt trước những mối đe dọa bên ngoài. Nếu bị động vật hoang dã tấn công, chắc con cô không chịu nổi nửa đòn. Dù đó có là chim hay lợn rừng đi nữa. Cậu không có cách nào tự bảo vệ mình, nên chẳng khác đứa trẻ sơ sinh là mấy.

Trên lịch sử chạy xe có ghi rõ ngọn núi mà Isao đã đem Yuichi đi vứt, nhưng nếu không có nó cô cũng phần nào đoán ra. Vì cô đã từng đem vứt chú chó mà Yuichi nuôi hồi tiểu học lên ngọn núi đó.

Đó là một con chó tạp chủng, to cỡ trung bình và rất thông minh, luôn làm theo mọi mệnh lệnh của chủ nhân. Con chó đó vốn là do Yuichi nhặt về, cậu đặt tên cho nó là Chataro, hồi đó con trai cô quấn quít cưng chiều con chó lắm.

Rồi một ngày, không rõ vì sao nó cắn tay Isao, Miharu cũng không biết chính xác lý do là gì. Cô đã hỏi Isao, nhưng anh chỉ bảo nó đột nhiên cắn anh mà không giải thích thêm gì khác. Vết thương rất sâu, anh đã phải khâu ba mũi. Cuối cùng, họ cho rằng con chó quá nguy hiểm và quyết định không nuôi nó nữa.

Yuichi đã khóc lóc và phản đối rất nhiều, nhưng Isao rất cứng rắn. Miharu cũng lo sợ chuyện xấu nhất xảy ra, nên cô đã không phản đối ý kiến của chồng.

Lúc đem con chó đi vứt, việc chọn vứt nó ở ngọn núi thay vì mang đến trung tâm y tế cộng đồng là do sự từ bi của Isao. Nếu mang nó đến trung tâm y tế cộng đồng, nó sẽ bị tiêm thuốc trợ tử. Yuichi phản đối quyết liệt chuyện đó nên họ quyết định sẽ mang con chó lên núi vứt. Đương nhiên, việc mang động vật và bỏ lại trên núi là phạm pháp.

“Chataro thông minh lắm, nó sẽ sống khỏe mạnh trên núi thôi.” Isao giả lả nói. Nhưng chó vốn là loài có bản năng tìm về nhà cũ. Nếu chỉ vứt nó ở đấy rồi về thì nó sẽ về theo ngay, thế nên họ đã đóng một cái cọc xuống đất và xích nó vào cái cọc ấy rồi mới đi về.

Họ dừng xe ở chân núi, một mình Isao dắt theo con chó xuống xe. Trong lúc chờ Isao quay lại, Yuichi cắn chặt đôi môi, không nói gì cả. Giờ nghĩ lại, cô có cảm giác bắt đầu từ ngày đó, Yuichi không còn nói ra suy nghĩ và ý muốn của mình nữa, cậu đã trở thành một đứa trẻ hoàn toàn lặng lẽ. Không khó để hình dung ra rằng đó là một sự kiện gây ảnh hưởng rất xấu tới sự nuôi dưỡng và giáo dục về mặt cảm xúc cho Yuichi. Vừa nhớ lại cảm giác tội lỗi khi đó, Miharu vừa quẹo tay lái.

Cô dừng xe ở điểm mà lịch sử chạy xe lần trước bị ngắt. Miharu bậm chặt môi, thận trọng nhìn con đường rừng trước mắt. Từ đoạn này, phần mềm chỉ đường trên xe không có thông tin nữa, nhưng cô chỉ còn cách tiến về phía trước. Trong đầu thường trực ý nghĩ phải nhớ đường để lúc quay về không bị lạc, cô với tay lấy chiếc đèn pin luôn để sẵn trong xe. Miharu hạ quyết tâm rồi bước xuống con đường sỏi đá.

Cô mải miết leo lên con đường dốc thoai thoải. Dù trong lòng luôn có nỗi bất an, không biết có thể tìm thấy không, nhưng trước mắt vẫn phải đi tìm đã. Không phải là có tìm thấy được hay không, mà là cô nhất định phải tìm thấy và mang con trai trở về. Cho tới lúc đó, cô sẽ không dừng lại.

Tiếng lá cây xào xạc vì gió, đôi lúc có tiếng chim kêu. Ngoài những âm thanh đó, con đường rừng hoàn toàn tĩnh lặng. Miharu chăm chú cất bước trên con đường, trong đầu cô miên man biết bao luồng suy nghĩ.

Yuu ơi.

Bị bỏ lại một mình trên núi, giờ này con cô đang thế nào? Càng nghĩ trái tim cô càng đau đớn như bị ai giày xéo.

Hẳn là lo lắng lắm. Hẳn là sợ hãi lắm. Khi đang mải miết nghĩ tới cảm xúc của Yuichi, đột nhiên cô nhận ra.

Đã khi nào cô nghiêm túc nghĩ về việc Yuichi nghĩ gì sau khi cậu bị đột biến chưa?

Miharu chớp chớp mắt, thở dài. Tiếng ve chợt vang lên râm ran như vừa sực nhớ ra, rồi ngay lập tức lại im bặt.

Sự thật là, sau khi con trai biến thành một sinh vật không rõ chân tướng, cô đã không coi đó là con người nữa mà đã đối xử với con đúng như vẻ ngoài của cậu - một sinh vật hoàn toàn khác.

Chắc nó không hiểu tiếng người đâu. Chắc nó không có những suy nghĩ như của con người đâu. Cô đã tự ý suy đoán như thế và ngay từ đầu đã từ bỏ việc để ý đến nội tâm của Yuichi.

… Mà không, có thực là cô cư xử như vậy chỉ từ sau khi Yuichi bị đột biến?

Hay là từ trước tới giờ, cô chưa từng đặt mình vào vị trí của con để suy nghĩ điều gì, chưa từng trăn trở suy nghĩ tới việc tìm hiểu nội tâm con?

Mồ hôi túa ra trên cổ Miharu, bầu không khí lạnh hơn không khí trong khu phố một chút nhẹ nhàng bao quanh cô. Đang là giữa hè, nhưng trên núi vẫn mát. Khi trời tối hẳn, trời sẽ lạnh hơn nữa chăng? Yuichi lúc này có lạnh không? Vừa nghĩ, Miharu vừa thở hổn hển mà bước tiếp.

Tại sao đột nhiên Yuichi trở thành một đứa trẻ lặng lẽ như vậy? Tại sao Yuichi không còn nói lên ý kiến, mong muốn của mình, lúc nào cũng rụt rè nhìn sắc mặt người lớn như vậy?

Cậu không bao giờ phản kháng, không bạo lực, dễ bảo, nên cô đã tưởng cậu là một đứa con ngoan. Nhưng kết quả của việc đó là từ chối đến trường và giam mình trong phòng riêng, đó là những vấn đề hiện hữu trước mắt cô.

Đối với Miharu, một cuộc đời hạnh phúc nghĩa là tốt nghiệp một trường đại học bình thường, đi làm ở một công ty bình thường, kết hôn như những người bình thường và già đi như những người bình thường.

Vậy “bình thường” nghĩa là thế nào?

Đó là mức tiêu chuẩn cuộc sống trung bình. Không nghèo khó, không sung túc, chỉ ở mức trung bình.

Đương nhiên nếu có thể hướng tới mục tiêu cao hơn thì cũng không sao. Nhưng không được phép thấp hơn thế. Không được phép ở lớp đáy… Tại sao không được phép? Vì sẽ rất vất vả. Vì sẽ phải nếm trải nhiều cực nhọc. Vì cô không muốn con mình phải chịu khổ, sống cuộc sống bó buộc, thiếu tự do.

Chắc hẳn bậc làm cha mẹ nào cũng sẽ nghĩ như vậy. Nếu là một người bố, người mẹ bình thường, chắc chắn người đó sẽ cầu mong hạnh phúc cho con trai mình.

Thế nên Miharu rất mong Yuichi là “một đứa trẻ bình thường” theo cách nghĩ của cô. Cậu buộc phải trở thành một đứa trẻ như thế. Cô luôn cố gắng dẫn dắt con vào con đường đúng đắn, nhưng cô lại rất bực bội bởi con mình chẳng chịu lắng nghe.

Nhưng nói thẳng ra thì, những cái đó cũng chỉ là để phục vụ cho “cái tôi” của Miharu mà thôi.

Cô đã khi nào lắng nghe Yuichi để biết con mình muốn có cuộc sống như thế nào chưa? Chẳng phải cô luôn cho rằng cậu con trai nhút nhát thiếu quyết đoán của mình không thể tự thiết kế một tương lai tử tế cho mình sao? Chẳng phải cô luôn nghĩ Yuichi không thể tự mình quyết định được nên cô phải quyết định thay con nhiều việc đấy sao?

“Ôiii!” Miharu khẽ thở dài.

Cô đã nghĩ, vì Yuichi còn nhỏ nên cô cần phải làm mẫu cho con, rằng con đường cô đã chọn cho con mới là con đường đúng đắn, rằng cô phải bắt con đi trên con đường đó, nếu không Yuichi sẽ không được hạnh phúc.

Con đường đẹp đẽ đã được trang bị sẵn. Con đường mà xung quanh chẳng có mối nguy nào, dẫn thẳng tới tương lai sáng chói. Nhưng cơ hội chọn lựa con đường đó có bình đẳng với tất cả mọi người không?

Rất có thể, con đường đúng đắn mà Miharu luôn cố gắng cung cấp cho Yuichi lại là một con đường mòn nhỏ hẹp mấp mô, tới mức mỗi bước chân đặt xuống đều phải phân vân lưỡng lự. Hoặc có thể cậu cảm thấy con đường đó cũng giống như con dốc mà cô đang leo lên lúc này, chỉ toàn những đoạn dốc thoai thoải, chẳng thể thấy được thông suốt.

Cô biết mình chưa đi được bao nhiêu, nhưng vì mệt quá nên đôi chân cô tự động dừng lại. Cô đứng đó với hơi thở đứt quãng và đôi chân đau ê ẩm.

Xa xa vọng tới tiếng ve sầu đêm. Âm thanh ấy như muốn khơi gợi lên nỗi cô đơn buồn bã.

Khác với khu phố nhốn nháo những người, ngọn núi rất yên tĩnh. Xung quanh không có dấu hiệu nào của động vật. Miharu nghĩ, nếu cứ đi tiếp thế này, có phải cô chỉ càng bị cách ly hơn không?

Cảm giác khi bị tách biệt khỏi “những người bình thường” và “mọi người” - những hình mẫu và khuôn khổ lớn mà Miharu luôn tin tưởng. Cô cảm thấy điều đó thật đáng sợ.

Cảm giác an tâm khi hòa cùng nhịp bước với người xung quanh, hòa tan vào đám đông có phải rất giống với tâm trạng của những chú dê trong bầy được nuôi ở nông trại không?

Một cuộc sống không có niềm hạnh phúc lớn lao nào, cũng không có nỗi bất hạnh nào đặc biệt. Cuộc sống không bị thứ gì nhắm tới và hãm hại.

Nhưng trên ngọn núi này, Miharu thực sự là một người cô độc.

Càng đi sâu vào trong núi, cô càng chìm sâu vào cảm giác không thể trở lại được nữa. Và cô còn lo lắng rằng nếu không cẩn thận, cô sẽ gặp nạn trên núi, rồi phơi xương ở đây mà không ai hay biết.

Lẽ ra cô nên thuyết phục Isao để anh dẫn đường cho mình chăng? Hay lẽ ra cô nên gọi cảnh sát để nhờ tìm kiếm? Không phải chưa từng nghĩ tới, nhưng cô dễ dàng tưởng tượng ra việc Isao ngoan cố không chịu hợp tác. Nếu anh trắng trợn nói rằng không nhớ đã để Yuichi ở đâu thì cô cũng chẳng làm gì được. Và nếu cô nhờ cảnh sát đi tìm, khi biết đối tượng tìm kiếm là một người bị đột biến, chắc họ cũng không nhận lời giúp đỡ đâu.

Cho tới hôm nay, cô đã luôn làm công tác tư tưởng với chồng, nhưng không ngờ Isao thực sự dùng đến cách thức quyết liệt này. Có lẽ đâu đó trong lòng cô vẫn muốn tin vào tình cảm của Isao dành cho Yuichi.

Vì dù con đã bị đột biến, dù về mặt hình thức họ đã nộp giấy khai tử, nhưng hai người họ vẫn là bố con. Cô đã nghĩ ngoài miệng anh có thể nói những lời cay nghiệt, nhưng chắc chắn trong lòng anh chưa hoàn toàn từ bỏ, rằng đó chỉ là biểu hiện khác của một Isao bảo thủ, cộc cằn và ác khẩu. Hoặc những lời đó chỉ là để dọa nạt Miharu mà thôi. Cô đã muốn tin vào tất cả những điều đó.

Miharu thật ngây thơ. Cô đã quá tin vào những câu chuyện cổ tích về tình phụ tử, lầm tưởng rằng một người cha không thể nào vứt bỏ con trai mình được. Cô đã tự suy luận rằng mình như vậy nên Isao cũng như vậy. Tại sao cô không nghĩ rằng chính những suy nghĩ đó của cô mới thật hoang đường?

Lau đi giọt mồ hôi trên trán, Miharu cuối cùng cũng ngồi xuống. Cô ôm gối, mặt cúi xuống. Tầm nhìn của cô bị bóng tối bao phủ, hình ảnh Isao và Yuichi hiện lên trong đầu cô. Sợi dây tình cảm kết nối gia đình, tình yêu thương tuyệt đổi, niềm tin mù quáng rằng bậc làm cha mẹ nào cũng sẽ làm điều tốt nhất cho con cái mình.

Trong lòng Miharu điều đó có thể đúng, nhưng trong lòng Isao thì không phải vậy. Có lẽ lý do chỉ đơn giản là như thế. Cô nghĩ, nếu vậy thì Isao hoàn toàn không yêu thương Yuichi hay sao, nhưng cô không biết được điều đó. Nụ cười của anh khi cô sinh ra Yuichi, giọng nói dịu dàng của anh với con khi anh nắm ngón tay con và nói “Bố đây”, tất cả đều là thật. Anh đã nhiều ngày vắt óc suy nghĩ tên con, cũng từng tranh cãi với cô rất nhiều về việc nên mua món đồ chơi nào cho con, một người chỉ có thể làm tất cả những việc đó nếu họ thực sự mong muốn điều tốt cho con trai mình mà thôi.

Anh thực sự đã từng yêu thương con. Nhưng giờ thì lại thành ra như vậy.

Vì anh không cần tới nữa nên anh vứt bỏ. Vì hình dáng của cậu không như anh mong đợi. Vì tình yêu thương của anh bị từ chối. Thế nên anh đã vứt bỏ cả con chó tạp chủng và đứa con trai vô dụng của mình. Với Isao, mọi chuyện có lẽ là như vậy… Miharu không biết nữa.

Môi trường lớn lên của cô khác với Isao. Vì vậy cách suy nghĩ cũng khác. Điều đó thật hiển nhiên, thế mà cô lại từng nghĩ vì họ là vợ chồng nên chắc chắn hai người phải có chút đồng điệu trong cách nghĩ với nhau. Nhưng giờ ngẫm lại cho kỹ, Miharu nhiều lần đã nhượng bộ theo ý chồng, còn anh đã được bao nhiêu lần nhượng bộ theo ý cô?

Nếu như hai người chỉ có thể là vợ chồng khi cô nhượng bộ làm theo ý chồng, vậy thì…

Nghĩ tới đây, Miharu lắc lắc đầu. Giờ không phải lúc để nghĩ tới những chuyện đó.

Sau một lúc nghỉ ngơi khá dài, hơi thở của cô không còn hổn hển nữa, nhưng cô vẫn chưa có sức ngẩng mặt lên, đứng dậy và bước tiếp.

“Yuu ơi…”

Suy nghĩ của cô lẫn lộn rồi. Điều gì mới là đúng đắn?

Cô không biết phải làm sao để giải quyết, không biết nên làm gì, không biết đâu là câu trả lời đúng. Giữa ngọn núi này, chỉ có mình Miharu đơn độc, ngồi thu lu ôm gối. Cô không thể trông cậy vào ai, không thể dựa dẫm vào ai.

Trong không gian tĩnh mịch không một tạp âm, chỉ còn Miharu ngồi đó đối diện với chính mình. Thứ duy nhất chắc chắn hiện hữu nơi đây chỉ gồm trí não và cơ thể của chính mình. Nếu như lúc này trái tim cô yếu mềm và quay về điểm xuất phát, cả đời cô có lẽ sẽ không được gặp lại Yuichi nữa.

Miharu tự hỏi chính mình rằng như thế có ổn không?

Cô tạm gác sang một bên những câu hỏi điều gì là đúng đắn, nên làm như thế nào. Không phải những câu trả lời mô phạm mà người đời đưa ra, mà là tự bản thân Miharu muốn làm điều gì cho Yuichi. Cô có thể chấp nhận việc vĩnh biệt Yuichi không. Hay là…

Câu trả lời ngay lập tức đã hiển hiện, nhanh hơn hẳn suy nghĩ của cô.