- 2 -
Cơn gió vuốt ve cánh tay trần của cô mỗi lúc một lạnh hơn, Miharu ngẩng mặt lên nhìn trời. Bầu trời đang ngả bóng, bắt đầu chuyển sang buổi tối.
Lúc cô xuống xe đi bộ là khoảng hơn năm giờ chiều. Vì cô vội vã ra khỏi nhà không mang theo đồng hồ nên không biết giờ là mấy giờ. Ít nhất cô cũng nên mang theo thứ gì có thể dùng để liên lạc với mọi người, nhưng Miharu không có thói quen mang theo điện thoại di động bên mình, cô bị thiếu ý thức về những đồ vật thiết yếu.
Vì chân bị đau nên cô phải vừa đi vừa nghỉ, nhưng dựa theo cảm giác, cô đoán mình đã leo đên lưng chừng núi. Giờ cũng chỉ còn cách tưởng tượng xem Isao đã leo tới đoạn nào của núi, đã để Yuichi lại như thế nào. Nếu cho rằng gần chân núi quá thì không ổn, mà lại không cần leo tới tận đỉnh núi, thì rất có thể anh sẽ chỉ leo đến khi mỏi chân rồi bỏ con lại đó mà xuống.
Nếu thế, đã tới đoạn cô có thể tìm thấy Yuichi rồi, đương nhiên với điều kiện là cô không đi nhầm đường.
“Một chút nữa thôi…”
Trong lòng Miharu chưa bao giờ tồn tại lựa chọn vứt bỏ Yuichi. Dù có nghĩ thế nào, dù Yuichi không còn hình dạng của con người nữa thì cậu vẫn là con trai cô.
Khi đào sâu ký ức của mình, chỉ có những ký ức thời Yuichi thơ bé tỏa sáng lấp lánh trong đầu cô. Một cậu con trai ngoan ngoãn trung thực. Một đứa trẻ dịu dàng. Cô biết mình đã tô hồng mọi thứ. Những ký ức về thời thơ ấu của con càng tốt đẹp, thì sự thất vọng đối với Yuichi của những năm tháng sau đó càng lớn. Cô đã bao lần nghĩ, lẽ ra thằng bé đã không phải người như thế.
Nhưng đối với cậu con trai bắt đầu giam mình trong phòng, cô chưa từng nghĩ “mình không cần nó nữa.” Có thể ý nghĩ lẽ ra cô nên sinh thêm một đứa con nữa từng vài lần nổi lên trong đầu cô. Nhưng dù có thế, đối với Miharu, Yuichi vẫn là cậu con trai duy nhất của cô.
“Yuu ơi.”
Với cơ thể đó, con trai cô không thể tự do di chuyển theo ý mình được. Hay là cậu đã thử đi xuống núi rồi?
Con có bị con chim nào tấn công không? Con có bị thương ở đâu không?
Khi bị Isao đưa đến đây, Yuichi đã nghĩ gì? Cậu đã tuyệt vọng vì bị người thân ruột thịt vứt bỏ trên núi hoang, như một sự lọc bỏ những thứ thừa thãi, như bỏ rơi người già ngày xưa ư? Hay là cậu còn suy nghĩ gì khác?
Mình muốn có thêm một cơ hội nữa.
Nếu sai, cô muốn có thời gian và cơ hội để sửa chữa lại nó, muốn được làm lại.
Xin hãy cho tôi thêm một cơ hội nữa!
Lời cầu xin không hướng về ai, Miharu chỉ cầu xin trong trái tim mình. Cô đã lên xuống con đường dốc quá nhiều lần, đôi chân đã mỏi nhừ tới đỉnh điểm.
Đúng lúc đó, cô nghe thấy tiếng thứ gì đó đang rẽ ngang lớp cỏ cây ở khu rừng trước mặt để đi tới.
Miharu bất giác co rúm người, chân khựng lại. Ban đầu cô tưởng đó là tiếng gió nhưng không phải.
“Gì vậy…?”
Cô cẩn trọng nhìn quanh. Có vẻ không phải tiếng bước chân người. Thứ tiếng này giống như tiếng một con vật bốn chân nào đó đang chạy tới một cách mau lẹ.
Là chó hoang ư? Hay là…
Khoảnh khắc nghĩ tới, khuôn mặt cô cắt không còn hột máu. Sự đe dọa của núi rừng đương nhiên có thể sẽ lan tới chỗ cô.
Cô đứng sững đó, không biết nên rời khỏi hay đứng yên không nhúc nhích. Nếu cô bỏ chạy, con vật đó chắc chắn sẽ đuổi kịp. Nhưng nếu cô ở lại đây, cô cũng sẽ bị nó tấn công thôi.
Cây cỏ rung rinh. Có một con gì đó đang tới gần. Cô biết rõ điều đó, nhưng đôi chân không thể cử động nổi. Cô co rúm người lại, khẽ nuốt khối không khí cứng ngắc trong cổ họng.
Một con thú bốn chân nhảy chồm ra trước mắt cô. Đôi tai cụp, gương mặt nhỏ, lông đốm, chiếc đuôi cuộn tròn vào trong và chiếc vòng cổ xanh dương có đính kèm mặt dây hình chiếc xương. Cô vẫn nhớ chú chó này.
“Chataro?”
Miharu run rẩy cất tiếng, chú chó đột nhiên quay người bước về phía trước. Đi được một lúc, khi cô và nó đã cách nhau một quãng, nó ngoảnh đầu lại và nhìn cô chăm chăm.
“Hả?”
Trước tiếng nói nghi hoặc của Miharu, chú chó ngoảnh nhìn về phía trước rồi ngay lập tức lại quay đầu lại. Giống như chú đang ra hiệu rằng “Hãy đi đường này” vậy. Thấy cô cứ đứng yên ở đó, chú chó lặp lại động tác đó nhiều lần với vẻ sốt ruột.
“Mày muốn tao đi theo mày… hả?”
Dù vẫn còn bối rối nhưng cô vẫn bước theo chú chó. Thấy thế, chú chó lại bước tiếp. Khi Miharu dừng bước, chú chó cũng dừng theo, khi cô bước tiếp, chú chó cũng bước về phía trước. Quả nhiên là chú chó muốn dẫn cô tới đâu đó.
Miharu cảm thấy thật kỳ lạ. Thời điểm gia đình cô đem Chataro đi vứt là mười lăm năm trước. Cô nghĩ, dù nó còn sống tới giờ này thì cũng không thể xuất hiện trước mặt cô với dáng vẻ vẹn nguyên như mười lăm năm trước được, nhưng cô tin chắc chú chó trước mặt cô chính là Chataro. Nếu bị hỏi là dựa vào cơ sở gì để tin thì cô không thể trả lời được. Chỉ có điều, trực giác đã mách bảo cô như vậy.
Đi được nửa chừng, chú chó rời khỏi con đường rừng để rẽ lối đi trực tiếp vào trong rừng. Dù trong lòng không thoải mái khi đi xa khỏi con đường rừng đã được trải sẵn, Miharu cũng không có cách nào khác ngoài việc đi theo chỉ dẫn của chú chó.
Mặt trời gần như đã lặn hẳn, bầu trời hiện ra giữa khoảng trống của những thân cây đang ngả màu tím biếc. Vừa đi theo chú chó, cô vừa cảm thấy kỳ lạ trước màu sắc hiếm gặp của bầu trời.
Rốt cuộc nó muốn dẫn cô đi đâu vậy?
Lòng băn khoăn, nhưng Miharu vẫn ráng sức bước đi theo. Cùng một cảnh sắc cứ trải dài mãi, đến khi vô tình ngoảnh lại, cô không còn xác định được vị trí con đường rừng mà mình đi lúc đầu nữa.
Cô đang đi trên một nơi mà không rõ đâu là bên phải, đâu là bên trái nữa. Giống như cô chắc chắn sẽ gặp nạn ở đây vậy.
Nếu như Chataro ôm mối hận với gia đình Miharu - những người đã vứt bỏ nó, thì việc nó khiến cô đi lạc và không thể trở về cũng đâu có gì khó hiểu. Nó thông minh như vậy, chắc chắn có đủ trí tuệ để làm được việc đó. Biết đâu đây là một cái bẫy, là sự trả thù của nó?
Trong lúc Miharu nghĩ vậy, chú chó vừa đi vừa ngoảnh lại nhìn. Nó giương mắt nhìn cô ở đúng thời điểm như thể nó vừa nhìn thấu nội tâm cô vậy.
Đôi mắt tròn xoe của nó nhìn Miharu chăm chú, rồi nó lại quay đầu về phía trước như cũ. Miharu không biết động tác ấy của nó có ý đồ gì. Nhưng vì không cảm nhận được ác ý hay địch ý từ nó, nên cô quyết định tiếp tục đi theo, giao phó cả vào chú chó.
Mặt dây gắn ở chiếc vòng cổ của chú chó đi phía trước khẽ rung rung. Cô mua mặt dây này vì Yuichi thích nó. Người yêu thương cưng nựng và tích cực chăm sóc Chataro chỉ có mình Yuichi. Miharu chỉ chăm nom ở mức tối thiểu cho chú chó trong những lúc Yuichi đi học. Cô đã bao giờ đưa nó đi dạo chưa nhỉ? Vì quãng thời gian Chataro ở cùng gia đình họ quá ngắn, nên ngay cả chuyện đó cô cũng không nhớ được.
Giờ ngẫm lại, có lẽ Miharu đã luôn xa lánh trách nhiệm của mình. Cô đã không phản đối phương châm dạy dỗ quá nghiêm khắc của Isao, trái lại còn phó mặc nhiều thứ cho Isao, rồi chỉ lên tiếng góp ý từ một khoảng cách xa, ví dụ như qua một bức tường ngăn.
Càng trở đi trở lại suy nghĩ của mình, những điểm chưa tốt của cô càng hiện lên nhiều hơn. Miharu hơi cúi đầu, vừa nhìn đám cây cỏ vừa bước tiếp.
Cứ bước tiếp như hiện tại rồi cô sẽ đi về đâu? Cô đã không thực hiện nghĩa vụ của mình một cách đầy đủ, vì thế nên nơi cô đang đi tới là địa ngục chăng?
Cô tự cười với suy nghĩ đó của mình và ngẩng mặt lên.
Đúng lúc đó, chú chó trước mắt cũng ngoảnh đầu nhìn cô. Sau khi nhìn Miharu, nó lập tức ngoảnh đầu về phía trước và bước nhanh chân hơn.
“Chờ đã!”
Sau khi chạy đuổi theo chú chó một lúc, đôi chân cô chợt khựng lại. Tự khi nào, Miharu đã từ khu rừng nhiều cây cối vây quanh ra tới một khoảng đất trống.
Nhiều nơi vương vãi những cành cây khô nhỏ, phía bên kia khoảng đất, cây cối um tùm tạo nên bóng tối đậm đặc tối tăm. Khi đang đứng thẫn thờ ở nơi có vẻ là ngõ cụt không thể bước tiếp này, ngay lập tức một chiếc cọc sắt han gỉ được chôn ở đó đập vào mắt cô. Trên thân cọc có cột chặt một thứ giống như dây buộc chó, chiếc dây thõng xuống đất và nằm đó.
“Chataro?”
Bóng dáng chú chó khi nãy còn đi trước mặt Miharu giờ đột ngột biến mất. Lúc này cô chợt thấy sợ hãi bóng tối xung quanh hơn, cô liền bật đèn pin. Cô vội vã rọi đèn ở khu vực đó rồi nhìn quanh, và rồi cô đột nhiên nhận ra.
Bên cạnh một thân cây đổ cách chiếc cọc sắt chừng vài mét, một chiếc túi quen mắt được đặt trơ trọi ở đó.
Miharu lặng lẽ lại gần chiếc túi với tâm trạng không thể tin được.
Cô biết nó. Cô biết rất rõ chiếc túi này. Bởi vì chính cô đã đi mua nó về. Vì cô đã nhiều lần khoác nó lên vai và ra ngoài chơi.
Và cả thứ nằm trong chiếc túi này nữa.
Cô biết rất rõ.
Cô ngồi quỳ một gối xuống, đặt tay lên chiếc khóa đã bị kéo lại cứng ngắc.
Chiếc khóa kéo kêu lên rin rít. Chiếc túi hơi gập lại, từ khe hở nhỏ hẹp đó, thứ bên trong thấp thoáng hiện ra.
Thấy Miharu nhòm vào, thứ bên trong túi chậm rãi ngẩng đầu lên. Đúng là Yuichi rồi!
“Yuu!”
Khi cô không kìm được mà vươn tay về phía cậu, thì Yuichi lại càng rúc đầu vào sâu bên trong túi hơn như thể bị ngạc nhiên. Một lúc sau, như muốn xem tình hình bên ngoài, cậu lại rụt rè ngẩng đầu lên lần nữa.
Hình dáng ấy nhìn ở góc nào cũng thấy kỳ quái, không phải hình dáng con người mà cô đã quen thấy, mà là hình dạng đột biến kỳ dị không dễ thương một chút nào.
Dù như vậy, nhưng với Miharu thì đây vẫn là hình dáng cậu con trai mà cô luôn tìm kiếm.
Cô vô cùng hạnh phúc vì một lần nữa tìm thấy Yuichi, dù nhìn dáng vẻ con sâu của cậu, cô vẫn cảm thấy như cũ, không hề thấy ghê tởm.
“Mẹ xin lỗi con, Yuu. Chắc nãy giờ con sợ lắm phải không.”
Miharu ôm Yuichi cùng với chiếc túi vào lòng và nói.
“Mọi chuyện ổn rồi. Giờ mẹ đã ở bên con đây.”
Hàm Yuichi cử động gây nên những tiếng rạo rạo. Cô không biết ý con là gì. Nhưng Miharu nghĩ, hẳn là con đang muốn nói với mình điều gì đó.
Một lần nữa, cô khẽ khàng đưa tay lên đầu Yuichi. Lần này Yuichi cũng không giật mình rụt lại nữa.
Cảm giác khi vuốt thử thật trơn mềm. Không phải cảm giác thô nhám khó chịu như Miharu tưởng tượng lúc đầu.
Từ khi Yuichi bị đột biến, cô chưa từng trực tiếp chạm vào con như lúc này. Bởi cô vẫn thấy sợ, dù biết đó là con trai mình. Bởi cô cảm thấy ghê tởm.
Nhưng khi sờ thử thì không thấy có vấn đề gì. Cảm giác ở đôi tay này, hơi âm này mượt mà ấm áp như làn da em bé vậy. Lần đầu tiên Miharu nhận ra điều đó.
“… Nào, chúng ta cùng về thôi.”
Trời đã tối đen, ánh sáng từ những ngôi sao quá yếu ớt. Nhưng trong lòng Miharu vẫn vững tin rằng mình có thể bình an về nhà.
Cô đeo túi lên vai và trở lại con đường mình vừa đi tới. Cô có cảm giác mình đã băng qua rừng để tới đây, nhưng lúc này con đường rừng đang trải rộng trước mắt cô.
Nhớ tới chú chó đã xuất hiện giữa rừng để dẫn đường cho mình, cô ngoảnh nhìn lại chiếc cọc sắt. Nhìn kỹ, cô phát hiện ra ở phần đầu sợi dây cột chặt vào chiếc cọc ấy là một chiếc vòng cổ màu xanh dương đã cũ bẩn.
“Là Chataro hiện hồn về ư?”
Nhìn thấy mặt dây đeo cổ hình chiếc xương, Miharu liền chắp hai tay lại.