← Quay lại trang sách

- 3 -

Sao em còn mang cái thứ đó về đây?”

Isao đứng ngay cửa như thể đang chờ sẵn, nói. Đúng như Miharu dự tính.

Cô không biết Isao đã ở đó từ lúc nào. Có lẽ nghe thấy tiếng xe nên anh chạy ra, còn về những sự tình trước đó cô không quan tâm.

“Chuyện này chẳng liên quan gì tới những người không định giúp đỡ, hợp tác với em cả. Thêm nữa, anh hãy thôi cái kiểu nói đấy đi.”

“Kiểu nói đây là kiểu nói gì?”

“Anh đúng là chẳng hiểu gì cả. Em đang nói anh hãy thôi đối xử với Yuichi như đối xử với đồ vật đấy.”

“Em vẫn còn nghĩ cái thứ đấy là Yuichi đây à?”

“Anh cũng vậy, anh còn định tiếp tục nói như thế đến bao giờ? Thật chẳng khác những đứa trẻ con nhõng nhẽo vòi vĩnh để đạt được điều nó muốn.”

“Câu em vừa nói, anh trả lại y nguyên cho em đấy.”

“Em từ chối nhận lại câu đó.”

Sau một hồi châm chọc, Miharu ngó lơ Isao và nhanh bước vào phòng khách. Cô đặt chiếc túi lên ghế sô pha, mở rộng khóa kéo.

“Yuu ơi, về tới nhà rồi này con. Con có bị nóng không? Mà chắc con đói lắm?”

“Trông em càng lúc càng giống người tâm thần rồi đấy.”

Isao đuổi theo tới nơi và nói, Miharu lườm anh rồi tới chỗ tủ lạnh. Cô lôi một cây bắp cải từ ngăn chứa rau ra và bẻ khoảng ba cái lá như mọi khi.

“Có thể em thấy ổn với chuyện này…” Isao nói với giọng điệu đầy gai góc, “… Nhưng còn anh thì sao? Anh không thể chịu đựng việc nhìn con côn trùng này hằng ngày mà sống nữa. Anh tới giới hạn chịu đựng rồi!”

“Tội nghiệp anh ghê.”

Miharu trả lời tỉnh bơ, mắt không nhìn chồng.

“Sao anh không đi đâu đó một thời gian xem sao?”

“Em muốn đuổi anh ra khỏi nhà sao? Đây là nhà anh đấy!”

“Tức là anh muốn mẹ con em ra đi chứ gì?”

Isao chau mày, nét mặt nhăn nhó.

“Em không cần phải đi. Em chỉ cần làm gì đó với con sâu kia thôi.”

“Anh đúng là không hiểu gì hết…”

Vừa đưa lá bắp cải cho Yuichi, Miharu vừa thở dài.

“Em sẽ sống cùng Yuichi. Nếu anh không thích thì anh đi khỏi đây. Còn nếu anh không muốn đi thì mẹ con em sẽ đi.”

“Em đừng nói chuyện quá đáng!”

“Vứt con trai ruột của mình lên núi mới là quá đáng đấy.”

“Đủ rồi.”

Sau khi bỏ lại câu cuối, Isao trở về phòng mình với bộ dạng thất thế. Miharu liếc nhìn cảnh đó qua khóe mắt, rồi lại thở dài lần nữa.

Ngoảnh nhìn xuống, cô bắt gặp ánh mắt Yuichi đang nhìn mình như dò ý, không hiểu sao cô có cảm giác cậu có vẻ lo lắng. Cô bèn nở nụ cười khó xử.

“Không sao đâu con… Không sao cả con ạ.”

Cô nhìn đồng hồ, sắp mười giờ rưỡi rồi. Giờ đã hơi muộn, nhưng Miharu vẫn quyết định sẽ ăn tối.

Isao đã ăn chưa nhỉ? Trong bồn rửa không có bát đĩa bẩn, nhưng trong thùng rác thì có vỏ cơm hộp mua ở siêu thị.

Nhìn chiếc vỏ hộp, Miharu lặng lẽ nghĩ, cô không nhất thiết phải nấu ăn hằng ngày cho Isao. Anh là người trưởng thành rồi, khi đói bụng có thể tự nấu cho mình ăn được. Đó là chuyện đương nhiên thôi.

Miharu nghĩ, điều mình thực sự nên làm là gì. Điều cần thiết nhất vào lúc này, ít nhất điều đó không phải là chiều theo ý Isao.

Người cần tới sự giúp đỡ của Miharu nhất giờ đang ở ngay bên cạnh cô đây, là Yuichi giờ đã bị đột biến, là cậu con trai duy nhất của cô, người mang những vấn đề mà tự bản thân không thể giải quyết được. Bản thân là một người thân ruột thịt, là mẹ của cậu, cô nghĩ mình cần phải trợ giúp cậu giải quyết những vấn đề đó.

“Yuu ơi, từ hôm nay…”

Vừa vuốt ve mái đầu Yuichi đang gặm bắp cải, Miharu vừa nói.

“Mẹ và con hãy xây dựng lại cuộc sống mới nhé.”

Cô không biết mình có thể làm được những gì. Cô cũng không biết những việc đó có thực sự giúp ích cho Yuichi hay không. Nhưng dù có thế, cô vẫn muốn thẳng thắn đối mặt với khó khăn.

Cô sẽ bền bỉ tiếp tục những thử nghiệm. Dù cô có sai hay thất bại, cô cũng sẽ cải thiện từng điều một để hướng tới cuộc sổng tốt đẹp hơn đối với cả hai mẹ con cô.

Điều đó nghe thật mơ hồ, quá lý tưởng và khó thực hiện. Nhưng Miharu đã quyết định rồi, rằng cô sẽ trò chuyện, tiếp cận con một cách nghiêm túc và chân thành nhất có thể.

Yuichi ngừng ăn bắp cải, đầu động đậy và ngước nhìn lên Miharu. Cô không biết ý nghĩa của cái nhìn ấy, nhưng cô vẫn mỉm cười, tiếp tục vuốt ve đầu cậu.

Hàm dưới của Yuichi lại phát ra tiếng rạo rạo, cậu bắt đầu ăn bắp cải trở lại.

Miharu lặng im ngắm nhìn cảnh đó một hồi lâu.

Chẳng ngờ nguồn cơn cho mọi chuyện lại đến vào ngày hôm sau, theo cách Miharu chưa hề nghĩ tới.

Trong lúc Miharu đang bật máy hút bụi trong phòng, đột nhiên tiếng chuông cửa reo vang báo hiệu có khách đến.

“Tôi ra đây ạ.”

Cô lên tiếng, dựng máy hút bụi lên rồi đi ra cửa, vừa mở chốt cửa thì cánh cửa đã bị mở bật ra một cách thô bạo.

“Ủa, mẹ đó ạ.”

“Mẹ vào nhé.”

Toshie thông báo với giọng điệu không để chủ nhà có ý kiến, rồi bà đi thẳng vào trong chẳng cần lời đáp của Miharu.

“Chờ đã mẹ, đột nhiên có chuyện gì thế ạ? Như vậy không được…”

Vừa đuổi theo sau lưng bà mẹ chồng đang bước đi tạo ra những tiếng bước chân giận dữ, Miharu vừa nói. Toshie đột nhiên dừng chân, ngoảnh lại lườm Miharu.

“Mẹ nghe Isao kể rồi, con vẫn đang nuôi con quái vật đó hả?”

“Yuichi không phải…”

“Nó nói không chịu nổi nữa, mẹ thấy đáng thương quá nên đã đích thân đi tàu điện hơn một tiếng đồng hồ tới đây đấy.”

Cô nên nói là “Cảm ơn mẹ, mẹ vất vả quá” chăng? Bị ép uổng nhận lấy những việc mình chẳng nhờ giúp, cô thấy khá phiền. Không, phải nói là rất phiền mới đúng.

“Nếu hai con không thể giải quyết được thì mẹ đành phải làm giúp hai đứa vậy. Vì muốn tốt cho Isao mà.”

“Mẹ, rốt cuộc mẹ muốn gì?”

Toshie không khách khí bước thẳng vào phòng khách, mắt đảo nhìn xung quanh. Khi nhìn thấy Yuichi đang ngồi ngủ trên ghế sô pha, bà “Á” lên một tiếng.

“Ôi chao. Ghê quá. Miharu, sao con có thể để cho cái thứ đáng sợ này…”

Toshie lớn tiếng kêu, chân tay run rẩy. Yuichi ngẩng mặt lên, cơ thể hơi cựa quậy.

“Mẹ, mẹ dừng lại đi!”

“Con… con… Cái thứ này… Ôi ghê quá! Sao con lại thả cái thứ này cho nó tự do như thế hả?

Yuichi khẽ rung rung râu, sau một lúc như thể tìm hiểu phản ứng của Toshie, cậu khẽ cựa quậy. Cậu thả mình từ ghế sô pha xuống tấm thảm trên sàn, rồi bò đi như trốn chạy. Điệu bộ đó của cậu thật chậm chạp và buồn cười, thậm chí có thể khiến người khác cảm thấy thật đáng thương, nhưng có vẻ như nó đã để lại ấn tượng rất ghê tởm trong lòng Toshie.

“Nó trốn kìa! Miharu, con bắt nó lại cho mẹ!”

“Mẹ đang nói gì thế. Vì mẹ làm ồn nên Yuichi mới sợ hãi bỏ đi đấy.”

“Sợ ư? Mẹ mới là người phải sợ đây này.”

Mái tóc Toshie bung ra sau cơn nóng giận, bà lấy một chai xịt ra khỏi chiếc xắc tay nhỏ mà bà mang theo. Miharu chưa kịp xem xem chai đó là gì thì Toshie đã nhanh chóng bật nắp chai, không chần chừ và khoan nhượng xịt thẳng về phía Yuichi.

“Hí í í í”

Nghe Yuichi kinh hãi kêu lên, giọng kêu cao vút mà Miharu chưa từng nghe bao giờ, người cậu quằn quại dưới đất, Miharu chạy tới khóa trái hai tay Toshie ra phía sau.

“Mẹ đang làm cái gì thế!”

“Câu đó là của mẹ mới đúng. Thả mẹ ra!”

Miharu cướp lấy chai xịt trên tay bà mẹ chồng đang giãy giụa. Nhìn kỹ, trên đó có dòng chữ “Thuốc diệt côn trừng”.

“Yuichi!”

Cô ném chai xịt ra xa rồi cuống quýt chạy đến bên Yuichi. Lớp da trên người Yuichi - lúc này đang quằn quại đau đớn - hơi chuyển sang màu đỏ.

“Mẹ làm gì… Mẹ làm gì với Yuichi thế này!!”

Trước cơn giận dữ của Miharu, bà Toshie hơi chùn lại, nhưng rồi bà phì một hơi qua mũi, khóe miệng trễ xuống buông ra lời mỉa mai.

“Không phải mẹ đành phải dọn dẹp giúp vì hai đứa không đủ dũng khí vấy bẩn đôi tay mình hay sao. Ý kiến gì nữa đây? Thật không biết điều. Nhìn mà xem. Thuốc diệt côn trùng phát huy hiệu quả chứng tỏ nó là một con sâu có hại. Lẽ ra con phải biết ơn mẹ mới đúng.”

Trước lời lẽ đó, Miharu lườm mẹ chồng với ánh mắt đầy oán hận.

Từ hồi mới kết hôn, mẹ chồng cô đã luôn gây khó dễ với cô, soi mói xét nét đủ điều, dù thế cô vẫn cố gắng chịu đựng. Nhưng không ngờ bà lại làm những việc quá đáng thế này.

Với tâm trạng giống như nỗi uất hận tích tụ bao năm giờ bùng nổ, Miharu tức giận đứng lên.

“Mẹ thật vô đạo đức!”

“Cái gì?”

“Mẹ ra khỏi đây ngay!”

Vẫn trong cơn cuồng nộ, Miharu tóm lấy vai bà Toshie và đẩy bà ra cửa. Cô phớt lờ những tiếng kêu thét của Toshie, mở cửa và đẩy bà ra ngoài xong cô liền, đóng khóa cửa lại.

“Chị nuôi con quái vật đó trong nhà mà còn nói gì nữa? Ai mới vô đạo đức? Nếu Isao căng thẳng quá mà đổ bệnh thì chị tính thế nào? Đồ con dâu điên cuồng này! Vô ý thức cũng phải có chừng mực thôi chứ!”

Vừa đâm cửa, Toshie vừa gào thét. Trong lời bà chỉ toàn những lo lắng dành cho Isao, cô hiểu rằng đối với bà, anh con trai Isao là quan trọng nhất, nhưng đối với Miharu, người quan trọng nhất lại là Yuichi.

“Thật quá đáng khi xịt thuốc diệt côn trùng lên người Yuichi như thế…”

Khẽ thầm thì yếu ớt bằng giọng nói run run, Miharu ngẩng mặt lên và lớn tiếng nói với bà Toshie bên kia cánh cửa.

“Mẹ còn làm ồn nữa sẽ gây phiền hàng xóm, lúc đó con sẽ báo cảnh sát đấy.”

“Cái gì mà cảnh sát chứ, tôi mới là người gọi báo cảnh sát ấy! Đừng có ra vẻ mình là nạn nhân!”

Bỏ mặc Toshie kêu la ngoài cửa, Miharu chạy lại phía Yuichi. Yuichi không còn quằn quại nữa, nhưng da cậu vẫn đỏ tấy bong tróc như cũ.

“Tội nghiệp con quá…”

Miharu khẽ chạm vào con, người Yuichi khẽ nẩy lên. Cậu chậm chạp cử động đầu, nhìn cô như muốn nói điều gì đó. Nghĩ tới Yuichi không biết nói, chỉ biết dùng cách đó để truyền đạt ý mình, cô thấy thương con quá. Nếu như Yuichi nói được, cậu đã có thể cho cô biết mình đau hay khó chịu, hay trạng thái bây giờ của cậu ra sao, hoặc nói những lời than thở bất bình.

Nhưng giờ ngẫm lại, chẳng mấy khi mình thấy nó nói những lời như thế.

Từ lúc nào, Yuichi đã thôi không nói với Miharu và Isao những điều về mình nữa. Những cảm xúc của cậu, những điều cậu nghĩ tới, trạng thái của cậu, thậm chí cậu chưa từng nhờ bố mẹ cứu giúp mình. Có lẽ đó là kết quả của việc Yuichi đã mất hết kỳ vọng, mất hết niềm tin đối với Miharu và Isao rồi. Có lẽ cậu nghĩ rằng dù cậu nói ra cũng chẳng có ích gì.

Thế nhưng, dù cô không thể thay đổi quá khứ, thay đổi những điều đã tiếp diễn tới hiện tại, thì cô vẫn có thể thay đổi những chuyện từ nay về sau. Cô chỉ còn cách dành thời gian để lấy lại niềm tin đã mất của con trai mình mà thôi.

Có lẽ lúc này, cô nên coi Yuichi là một động vật không hiểu tiếng người hoặc một em bé thì hơn.

Chỉ cần cậu ở đó, chỉ cần cậu sống được là cô vui rồi, giống như khi cậu mới sinh ra vậy. Không kỳ vọng quá nhiều điều, sẵn sàng chấp nhận mọi thứ như hiện tại. Và cô nhất định sẽ không để lỡ những dấu hiệu mà con trai gửi tới cô.

“Chúng ta tới bệnh viện thôi. Sau đó, chúng ta sẽ tới một nơi an toàn hơn…”

Vừa lấy khăn lông tẩm nước lau lên vùng bị thương cho con, Miharu vừa nói, trong lòng cô đã quyết định một chuyện.