← Quay lại trang sách

- 4 -

Nơi cô tới là bệnh viện Sakurai. Cô nhớ ra bệnh viện này từ câu chuyện Harumachi kể lần trước và đã tới đây, nhưng Miharu vẫn lo lắng không biết họ có chịu khám cho Yuichi không.

Cô bước vào với tâm trạng hơi căng thẳng. Khung cảnh bên trong giống như trong phòng đợi của bệnh viện thú y vậy. Điểm khác biệt chỉ là, những động vật được đưa đến đây không đơn giản là chó hay mèo, mà chính là những bệnh nhân đột biến.

“Chị ơi, cho tôi hỏi với…”

Cô cất tiếng hỏi tại quầy tiếp tân, một phụ nữ trung niên dáng vẻ mệt rã rời quay đầu lại.

“Đây là lần đầu tôi tới đây… Bên chị có thể khám cho cháu được không ạ?”

Trước câu hỏi của Miharu, người phụ nữ tiếp tân không nói gì mà chỉ liếc qua rồi đưa phiếu khám cho cô. Có vẻ chị ta muốn cô đầu tiên hãy điền vào đó đã, Miharu hơi bối rối trước thái độ lạnh lùng của chị ta nhưng vẫn cầm lấy chiếc bút bi.

Ngoài những nội dung thông thường được viết trong lần khám đầu tiên, nội dung phiếu khám còn có cả mục lựa chọn loại đột biến nữa. “Chó”, “Mèo”, “Chim”, “Động vật nhỏ”, “Các loại khác”. Các mục có thể chọn chỉ có chừng đó, nên Miharu chọn mục “Các loại khác” rồi dừng tay viết tại cột ghi chú.

Cô có thể đon giản viết là “Sâu” được không? Nhưng Miharu không biết rõ Yuichi đã đột biến thành loài sâu nào.

Sau một hồi băn khoăn, cuối cùng cô chỉ viết chữ “Sâu” vào đó. Nếu bệnh viện này chỉ là một dạng bệnh viện thú y, liệu họ có khám cho sâu không nhỉ? Và nếu không kể nơi đây, liệu có bệnh viện nào chữa trị cho sâu không?

Thôi cứ nộp thử phiếu khám xem sao đã. Nghĩ vậy Miharu đưa phiếu khám cho chị tiếp tân.

Chị tiếp tân liếc mắt qua tờ phiếu khám, mày hơi nhướng lên một chút, buông gọn lỏn một câu “Chị đợi một chút” rồi đi vào phòng bên trong. Chị ta vào đó hỏi ý kiến bác sĩ chăng? Nếu họ từ chối, cô phải đi đâu đây?

Ôm chiếc túi có Yuichi bên trong vào lòng, cô ngồi xuống chiếc ghế trống. Cô khẽ thở dài, mắt lơ đãng nhìn xung quanh.

Có bệnh nhân mang hình dáng một chú chó to, cổ có đeo dây. Có người lại ẩn mình im thít trong túi xách.

Những người mang theo bệnh nhân đột biến tới không buồn che giấu nét mặt u ám và bất an, họ tạo nên bầu không khí u ám nặng nề. Tất cả bọn họ đều là phụ nữ. Những người trẻ nhất trong số đó ở độ tuổi bốn mươi, tiếp theo đó là những người cùng độ tuổi với Miharu, rồi tới những phụ nữ đã ở độ tuổi chớm già, họ đều dẫn theo những sinh vật kỳ dị và ngồi lặng lẽ cúi đầu ở đó, một cảnh tượng thật kỳ quặc.

Miharu không rõ những người này đã tới đây như thế nào. Dù vậy, cô tránh bắt chuyện với họ. Nếu như nơi đây chỉ là bệnh viện thú y và sinh vật mà họ mang tới không phải người bị đột biến mà là những động vật thông thường, thì có lẽ cô đã thoải mái nói chuyện với họ rồi.

Thế nhưng, chỉ vì cùng chia sẻ một phần bí mật và vấn đề khó khăn với những con người đang ở nơi này mà cô có cảm giác thật khó để hỏi han tình cảnh của người khác. Bởi bản thân Miharu cũng không muốn những người không quen biết hỏi han về chuyện của mình.

Đột nhiên, một người đột biến với vẻ ngoài chim không ra chim, thú không ra thú kêu lên lanh lảnh. Âm thanh ấy là sự pha trộn giữa tiếng kêu của con người, loài chim và loài thú, nó không gợi lên một ý nghĩa gì, chỉ là những tạp âm rất chói tai.

Bệnh nhân đột biến đó đang ngồi trên gối một bà lão với mái tóc trộn lẫn những sợi bạc, bà vội vã lên tiếng.

“Mii à, không được. Trật tự nào!”

Thế nhưng bệnh nhân đột biến nọ vẫn mải miết kêu, mắt đảo tròn liên tục. Giống như một món đồ chơi bị hỏng. Một món đồ chơi đáng thương, nhả ra thứ tiếng động cơ cành cạch ồn ào và quay vòng như bị loạn.

“Mii!”

Thấy người bệnh không chịu giữ im lặng, bà lão cuống quýt lên tiếng nhắc nhở.

Những ánh mắt lên án sắc lẹm của mọi người xung quanh. Những ánh mắt lạnh lùng. Áp lực không lời về việc phải mau chóng khiến người thân giữ trật tự. Nhưng bà lão chẳng làm được gì, chỉ cuống quýt ở đó. Nhìn cảnh ấy, Miharu cảm thấy khó thở và không thể ngồi yên được.

Những bậc làm cha mẹ bất lực khi con cái gây ồn không hề hiếm. Thế nên cô có cảm giác như ruột đau quặn thắt lại.

Không ai nói ra miệng cả, nhưng quanh họ tỏa ra bầu không khí khó chịu. Bà lão tuy hiểu rất rõ điều này song bà không có cách nào khiến bệnh nhân kia im lặng. Chỉ có cảm giác có lỗi vì làm phiền người khác và cảm giác nóng ruột muốn sớm trấn tĩnh người thân vây lấy bà.

Cuối cùng, họ nghe thấy tiếng chép miệng, không rõ từ hướng nào. Lúc này, việc ai là người chép miệng không còn quan trọng nữa. Bà lão mặt mũi trắng xanh, ôm lấy bệnh nhân đột biến và đứng lên. Bà che gương mặt của bệnh nhân lại, ghì sâu vào ngực mình rồi ra khỏi phòng chờ.

Tiếng kêu bị đè nén xuống ấy xa dần, một luồng không khí như tiếng thở phào nhẹ nhõm không biết từ đâu tràn tới.

“Chị Tanashi ơi.”

Như thể người ta căn thời điểm rồi mới gọi cô vậy, cô bất giác giật nảy mình. Miharu ngẩng đầu lên rồi hấp tấp đứng dậy. Cô muốn rời khỏi căn phòng chờ đầy khó xử này càng nhanh càng tốt.

Người đợi cô ở phòng khám mà cô được đưa tới là một anh bác sĩ chừng ba mươi lăm tuổi. Sau khi nhìn liếc qua Miharu một cái, anh ta hỏi với giọng lạnh nhạt: “Người thân của chị bị sao vậy?” Bảng tên cài trên túi áo ngực của anh ta đề chữ “Sakurai”. Miharu nghĩ, vậy bác sĩ này chính là viện trưởng.

“Con trai tôi bị xịt thuốc diệt côn trùng… Da cháu bị tấy đỏ, tôi mang cháu tới đây muốn nhờ bác sĩ khám giúp cho ạ.”

Cô run run trả lời, tay mở khóa kéo chiếc túi. Nhòm vào bên trong thấy Yuichi đang cuộn mình lại cố ẩn mình trong đó, Sakurai thở dài.

“Là “sâu” à. Ra là vậy.”

Sakurai lẩm bẩm một mình, đôi mày khẽ chau lại ngán ngẩm, anh ta đưa hai tay vào túi, nhấc bổng Yuichi lên đặt lên bàn khám.

“Đúng là trên lưng cậu ta có vết đỏ thật.”

“Vâng…”

Miharu hơi cúi đầu và ngước mắt lên dò xét gương mặt đang chau lại của Sakurai.

“Thuốc diệt côn trùng đó loại gì, gồm những thành phần nào?”

Được hỏi tới, Miharu khẽ thốt lên trong lòng. Cô đã vứt thứ hung khí đó lăn lóc trong phòng mà không nghĩ tới việc xem lại thành phần của nó.

“Tuy gọi chung là thuốc diệt côn trùng nhưng nó có nhiều loại mà. Như loại sol khí[4] trong bình xịt, thuốc dạng lỏng, hoặc viên tạo khói chẳng hạn.”

“Ừm, đó là một chai xịt ạ. Nghĩa là dạng sol khí anh nhỉ?”

“Nó là loại nào? Dùng để diệt gián, ruồi hay nhện?”

“… Tôi không biết. Tôi không nhìn kỹ.”

Nghe câu trả lời của Miharu, Sakurai lại thở dài.

“Chị à, nếu không biết rõ thì sẽ khó khăn lắm. Riêng căn bệnh đột biến này đã có nhiều bí ẩn chưa được khám phá rồi.”

“Xin lỗi anh.”

Miharu nói, cô bất giác cúi gằm mặt. Lời Sakurai nói rất đúng đắn, cô đành phải tự trách bản thân thì đã quá thiếu nhạy bén và thiếu chú ý.

“… Ví dụ, trong số các loại thuốc diệt côn trùng dùng trong gia đình, những thuốc diệt côn trùng dòng pyrethroid là một loại chất độc thần kinh rất mạnh đối với côn trùng. Ảnh hưởng của nó đối với cơ thể con người là rất ít, nhưng đương nhiên nếu hít phải số lượng lớn chất này thì sẽ xuất hiện các tác dụng phụ như nôn, chóng mặt, tiêu chảy, nôn nao, lịm đi. Trường hợp da thịt tiếp xúc với chất này, da sẽ bị đỏ tấy và bong tróc do chất dung môi dầu hỏa.”

Sakurai ngừng lời, rồi ngồi ghé vào ghế, anh để đầu mình cao ngang với độ cao ánh mắt của Yuichi và chăm chú nhìn gương mặt cậu. Đôi mắt kép của Yuichi phản chiếu hình ảnh của Sakurai, Yuichi yếu ớt rung rung râu. Miharu cảm thấy sốt ruột vì không biết đó là phản ứng thể hiện cảm xúc gì.

“Nhìn qua tôi thấy rằng triệu chứng bệnh nổi bật nhất chỉ là da bị tấy đỏ bong tróc, còn về việc có ảnh hưởng của chất độc thần kinh không thì tôi không dám nói chắc được.”

“Bác sĩ có thể làm các xét nghiệm chụp chiếu cho cháu nhà tôi không ạ?”

Miharu hỏi, Sakurai đứng thẳng lên như cũ rồi quay lại nhìn cô.

“Thật đáng tiếc, cơ sở thiết bị ở đây không đủ để thực hiện những xét nghiệm đó. Bệnh viện này vốn là bệnh viện thú y, nếu là những sinh vật dạng chó mèo hoặc các động vật nhỏ khác thì thiết bị ở đây sẽ đáp ứng được phần nào. Nhưng côn trùng thì cấu tạo cơ thể có sự khác biệt lớn quá.”

“Thế … ạ.”

Cô cũng biết mình đang yêu cầu một điều vô lý. Bản thân căn bệnh đột biến thành sinh vật kỳ quái đã là một căn bệnh nan y chưa tìm ra cách chữa rồi. Giữa tình hình này, riêng việc có một cơ sở y tế giúp cứu chữa bệnh cho bệnh nhân đột biến đã là quá may mắn. Nếu cô kỳ vọng vào cơ sở thiết bị đáp ứng cho từng căn bệnh một thì e là hãy còn quá sớm.

Thế nhưng, với Miharu, Yuichi là duy nhất trên đời, cô không thể chờ vài năm hoặc vài chục năm cho tới khi môi trường y tế được bổ sung hoàn thiện hơn được. Thời gian sống của một cá thể là hữu hạn và rất ngắn ngủi. Thật bực mình vì đúng là như vậy.

“Nếu cấu tạo cơ thể của cháu gần giống với con người, tôi có thể chữa cho cháu bằng cách lau sạch vết sưng tấy rồi bôi thuốc mỡ lên. Không thấy hô hấp bất thường và co giật nên không cần lo ngại gì về ảnh hưởng đối với thần kinh cả. Trước mắt tôi sẽ kê cho cháu thuốc mỡ chị nhé.”

“… Cảm ơn bác sĩ.”

Gương mặt vẫn nặng nề như phủ mây đen, Miharu cúi đầu cảm ơn Sakurai.

Giữa lúc tâm trạng nặng nề, thứ giáng thêm đòn quyết định tới cô chính là tiền khám bệnh.

Cô nghi ngờ đôi tai của mình khi được thông báo số tiền và nghi ngờ đôi mắt mình khi nhìn vào số tiền được yêu cầu thanh toán ghi trong hóa đơn chi tiết.

Số tiền này lớn hơn số tiền cô tưởng tượng trong đầu tới cả chục lần.

“Xin lỗi, tôi có thể trả bằng thẻ không ạ?”

“Được chị ạ.” Giọng nói đều đều đáp lại. Miharu lục tìm ví trong tâm trạng mệt mỏi chán chường.

Không lẽ ở bệnh viện thú y người ta cũng yêu cầu thanh toán từng này tiền sao? Tới lúc này cô mới cảm nhận được hiện thực rằng việc không được thanh toán bảo hiểm, không được công nhận quyền làm người là như thế nào.