← Quay lại trang sách

- 5 -

Cơn sốc ở bệnh viện Sakurai cứ kéo dài mãi, cô leo lên chuyến tàu điện và chịu sự rung lắc của nó mười mấy phút trong sự thẫn thờ. Sau khi về tới nhà, Miharu lấy lại tinh thần rồi lập tức bắt đầu chuẩn bị. Cô kéo phăng chiếc túi du lịch trong tủ chứa đồ ra, rồi thoăn thoắt xếp quần áo vào trong đó.

Mình không thể ở lại đây thêm nữa.

Không biết khi nào bà Toshie sẽ lại đến, vả lại cô cũng ngán tận cổ việc sống cùng Isao, người không chịu hiểu và thông cảm với Yuichi rồi.

Dù quyết định có thế nào, cô cũng cần thời gian để đầu óc mình nguội lại. Miharu nghĩ, sau khi tách ra khỏi nhau, hai người sẽ có thể bình tĩnh đối diện với vấn đề hơn.

Dù mạnh mẽ thế nào, cô không thể ra khỏi nhà mà không có kế hoạch cũng như nơi chốn để đến được. Cô gọi về cho mẹ ruột của mình - bà Kiyomi. Khi cô hỏi việc có thể tới làm phiền bà một thời gian không, bà Kiyomi đã nhẹ nhàng đồng ý ngay.

“Được chứ, cứ về đây với mẹ. Nếu chỉ có mình con thì sẽ vất vả lắm. Con cứ về đây mà ở.”

“… Cảm ơn mẹ. Vậy thì con nhờ mẹ chăm sóc hai mẹ con con một thời gian nhé.”

Giọng cô yếu ớt, nước mắt như chực trào ra. Miharu thực sự yên lòng khi được mẹ cưu mang.

“Lâu rồi không thấy tin tức gì của con, mới bữa trước mẹ còn nghĩ không biết dạo này con ra sao đấy.”

Đón mẹ con Miharu vào nhà, bà Kiyomi vừa pha trà vừa nói.

“Mẹ định gọi cho con, nhưng sợ như vậy sẽ làm con thấy phiền nên lại thôi.”

“Vâng… Nếu nói là bận thì đúng là thời gian qua con bận thật.”

Chuyện về Câu lạc bộ Giọt nước, chuyện về Tsumori và nhiều chuyện khác đã chiếm hết tâm trí, khiến cô không nhớ ra để gọi về cho mẹ nữa.

“Mẹ chờ con chút, con đi thắp cho bố nén nhang đã.”

Đặt hành lý xuống, Miharu nhanh chóng bước vào căn phòng kiểu Nhật. Cô đặt bánh lên bàn thờ, châm lửa vào nến và thắp nhang, rồi cô chăm chú nhìn di ảnh của bố, ông Sadatumi, tay gõ chuông một cái, đoạn cô chắp hai tay vào nhau.

Bố ơi, con đã về đây. Lâu rồi con mới được gặp bố.

Cô khẽ thì thầm như vậy trong lòng, rồi ngẩng mặt lên.

Ông Sadafumi mất vì ung thư năm năm trước, lần cuối cô về thăm ông là ngày giỗ năm thứ hai. Người mất đã mất rồi, nhưng việc ngồi trước bàn thờ và nhìn vào di ảnh ông thế này làm cô có cảm giác mình thực sự được gặp lại ông. Nhớ lại lời Tsumori nói, rằng tang lễ và bàn thờ đều được dựng lên vì những người còn sống, cô thầm nghĩ đúng là như vậy thật.

Sau khi kết hôn và sinh con, người mà cô cần bảo vệ đã chuyển từ bố mẹ sang con trai. Dù như vậy, cô vẫn cảm thấy mình và bố mẹ có mối liên hệ vô cùng đặc biệt.

Anh trai cô đã mất do tai nạn từ nhỏ, còn em trai thì đang sống ở xa nên ít khi gặp được. Vì thế đối với Miharu, bà Kiyomi là người thân duy nhất cô có thể dựa dẫm. Tới tuổi này rồi mà mẹ vẫn là một người rất đặc biệt với cô, chỉ cần bà ở bên cạnh là đã thấy rất vững tâm rồi.

Trở lại phòng khách, Miharu bất giác nhìn quanh. Bậu cửa sổ với ánh nắng chiếu ấm áp, bên ngoài vài món đồ phơi đung đưa trong gió. Căn phòng được dọn dẹp gọn gàng trông thật rộng rãi, cô chợt nhận ra bà Kiyomi đã luôn ở một mình trong căn nhà rộng rãi trống trải này.

“Trong nhà ít đồ đạc quá mẹ ạ.”

Nghe Miharu nói, bà Kiyomi cũng nhìn quanh.

“Mẹ cứ dọn dẹp và loại bỏ dần dần đi đấy. Cái này người ta vẫn gọi là chuẩn bị hậu sự nhỉ. Mẹ nghĩ nên chuẩn bị từng chút từng chút một thì hơn.”

“Chuẩn bị hậu sự?”

Miharu bất giác nhíu mày. Chuẩn bị hậu sự… Nghĩa là chuẩn bị cho cái chết, phải nghe điều này từ miệng bố mẹ mình thật sự không dễ chịu gì.

“Có chuẩn bị vẫn hơn là không làm gì mà. Mẹ không muốn các con phải vất vả. Mẹ cũng phải tính xử lý thế nào với căn nhà này thôi.”

“Vâng… đúng là như vậy thật.”

Họ sẽ phải nghĩ rất nhiều về việc tiếp nhận, thừa kế tài sản. Cô chưa từng trải qua việc sớm làm rõ những việc đáng lo ngại nhất, nhưng quả nhiên phải nghĩ về việc sau khi bố mẹ qua đời khiến tâm trạng cô rất phức tạp.

“Con ước gì mẹ được sống thật lâu.”

Cô nói khẽ, bà Kiyomi cười giòn tan.

“Ừ, mẹ chưa định về chầu ông vải ngay đâu.”

“… Vâng.”

Miharu cũng khẽ cười theo. Bà Kiyomi nhìn cô và gật đầu, rồi vừa dịch chuyển ánh mắt bà vừa nói:

“Căn bệnh đột biến này đúng là kỳ lạ thật đấy. Không thể tin được rằng có ngày Yuichi lại trở nên như thế này.”

Trên chiếc ghế sô pha, nơi ánh mắt Kiyomi đang hướng tới, Yuichi đang ngồi cuộn tròn. Từ dáng vẻ bò lên sô pha ngồi không chút lưỡng lự, tự nhiên thoải mái như ở nhà mình, có thể thấy cậu không có tâm lý cảnh giác đối với Kiyomi.

“Mẹ ngạc nhiên lắm phải không.”

“Con có kể với mẹ rồi, nhưng phải nhìn tận mắt mới cảm nhận được. Mà nhìn thằng bé cũng có nét đáng yêu đấy chứ.”

“Mẹ thấy thế à?”

Thấy Miharu ngạc nhiên vì câu nói của mình, bà Kiyomi mỉm cười.

“Ở nhà giờ chỉ có mình mẹ. Con và cháu không phải ngại, cứ thong thả ở lại đây. Vừa hay dạo này mẹ cũng hay thấy buồn. Chuyện với Isao con cứ cân nhắc cho kỹ. Không việc gì phải vội cả.”

“Mẹ…”

Được nghe những lời ân cần của mẹ, Miharu cảm thấy trái tim mình nhẹ bẫng đi.

Có lẽ cô đã luôn muốn làm nũng mẹ như thế này. Có lẽ cô luôn muốn được khẳng định, rằng lỗi không phải ở mình, rằng mọi chuyện đều ổn, không cần lo lắng gì cả. Trái tim cứng nhắc có thể tan chảy bằng những lời lẽ giản dị như thế đấy.

Nếu cô thấy an tâm đến thế khi được nghe những lời này thì có lẽ Yuichi cũng vậy. Có lẽ con trai cô cũng muốn được nghe những lời khẳng định tích cực, được làm nũng mẹ, được chấp nhận. Vậy mà Miharu rất ít khi khen ngợi Yuichi, cô chỉ nhìn thấy nhược điểm của con và hầu như chỉ toàn kêu ca về những điều đó.

“Con nghĩ rằng… con đã đối xử với Yuichi sai cách rồi mẹ ạ.”

Bà Kiyomi không nói gì, bà chỉ ngước mắt lên nhìn Miharu.

“Con đã nghĩ rất nhiều về việc tại sao cháu không chịu nghe lời, tại sao cháu đột nhiên giam mình trong phòng như vậy. Nhưng con chưa từng nghĩ nguyên nhân của những việc đó nằm ở con. Vì con cho rằng con đã nuôi dạy con bình thường giống như tất cả mọi người. Nhưng hóa ra không phải như vậy.”

Cô đã đọc sách nuôi dạy con cái, đã nghe nhiều câu chuyện của mọi người. Cô đã cố ghi nhớ rằng mình cần phải làm thế này thế kia. Thế nhưng mọi chuyện không suôn sẻ, khiến cô chán nản. Cô đã bỏ cuộc từ lâu, những ngày tháng sau đó cô chỉ sống như một thói quen.

“Con đã cố gắng làm tất cả những gì có thể với tư cách một bậc phụ huynh, một người mẹ, vậy mà mọi chuyện lại trở thành như vậy.”

Bà Kiyomi gật đầu trước câu nói của Miharu, bà nói với giọng dịu dàng.

“Con nhận ra được như vậy là tốt rồi. Nếu đã biết mình sai ở điểm gì, thì lần sau con làm khác đi là được. Con không cần suy nghĩ quá nặng nề đâu.”

“Thật thế sao mẹ?”

“Ừ. Dù con có không trăn trở phiền muộn đến mức đó thì lũ trẻ cũng sẽ tự lớn lên thôi mà. Bố mẹ chỉ cần trợ giúp quá trình lớn lên đó thôi. Chỉ cần con chú tâm quan sát con cái, và đưa ra sự trợ giúp cần thiết với từng thời điểm là được, còn lại tự chúng sẽ lớn lên và trưởng thành con ạ.”

“Sự trợ giúp cần thiết… ư.”

Cô đã nghĩ rằng mình luôn luôn phải dắt tay con, kéo con vào con đường đúng đắn, nghĩ mình phải quản lý con thật chặt để con không đi chệch đường. Cô cũng từng tự trách mình vì đã không làm được việc đó cẩn thận nên mới để xảy ra chuyện này. Nhưng bà Kiyomi lại nghĩ khác.

“Với một đứa trẻ không biết cách đứng lên, chúng ta hãy nắm lấy tay nó và kéo nó đứng dậy. Với một đứa trẻ muốn tự đứng bằng đôi chân mình, chúng ta hãy đưa tay mình ra để nó có thể nắm lấy. Với đứa trẻ muốn bước đi, chúng ta hãy dọn dẹp những vật nguy hiểm xung quanh nó, để nó có một con đường an toàn. Mấu chốt là, hãy quan sát xem chúng muốn làm gì. Không phải cứ cắm đầu vào làm điều gì đó là được. Đôi khi chúng ta chỉ nên đứng đó dõi theo con mình thôi.”

Bà Kiyomi dừng lời và ăn một miếng bánh gạo.

“Trong nuôi dạy con, không điều gì là đúng tuyệt đối cả. Nó cũng giống như mối quan hệ giữa người với người thôi. Điều quan trọng nhất là coi đối phương như một con người độc lập, tin tưởng và tôn trọng người đó. Thật sai lầm khi nghĩ rằng vì mình là bố mẹ nên mình phải làm mọi điều cho con. Vì bố mẹ đâu có phải là những vị thần toàn năng. Ví dụ như, điều mà mẹ có thể làm cho con chỉ là đón con trở về nhà bất cứ khi nào mà thôi.”

Nói rồi bà Kiyomi cười, nét cười có vẻ tinh nghịch.

“Mà điều đó đâu có gì đáng kể phải không nào?”

Miharu lắc đầu đáp:

“Như vậy là đủ rồi mẹ ạ.”

Tối đó, Isao gọi tới máy di động của Miharu. Khi anh ta trở về thì nhà đã trống không chỉ còn cái vỏ, nên anh ta mới gọi tới để chất vấn đây mà. Ngay câu đầu tiên anh ta đã nạt nộ “Em đang ở đâu đấy?” Miharu không cười gượng nổi nữa.

“Em đang ở nhà ngoại.”

“Nhà ngoại? Sao tự nhiên em lại làm thế?”

“Tại mẹ tự nhiên tới rồi làm Yuichi bị thương đấy. Là do anh đã mách lẻo với mẹ chứ gì?”

“Em dùng từ khó nghe quá. Anh chỉ thuật lại tình hình cho mẹ thôi chứ có làm gì đâu.”

Trong lúc nói chuyện, Miharu cảm nhận được sự nóng giận trong lòng mình trào lên. Hình ảnh bà Kiyomi đang bôi thuốc mỡ cho Yuichi hiện lên nơi đuôi mắt cô.

“Sao anh lại kể với mẹ về chuyện giữa chúng ta? Anh thật hèn. Từng đó tuổi rồi mà còn nhờ mẹ can thiệp, anh không thấy xấu hổ à?”

“Em nói gì? Thế em về nhà mẹ đẻ như thế thì gọi là gì?”

Bị phản bác lại lời chỉ trích của mình, trong một thoáng Miharu chùn lại, nhưng cô vẫn nói.

“Tóm lại, nếu anh không chịu nghĩ cho Yuichi thì em còn tính tới chuyện ly hôn với anh nữa đấy.”

“Này. Em có tỉnh táo không đấy?”

“Em lúc nào cũng tỉnh táo!”

“Bình tĩnh lại đã nào. Chuyện đó không thể nói nhẹ bẫng như vậy được.”

“Ồ, em định nói một cách nặng nề đó chứ… Em rời khỏi nhà để có thời gian suy nghĩ cho thấu đáo. Anh không hiểu à?”

Tiếng thở dài từ đầu dây bên kia như cố tình để Miharu nghe thấy. Miharu càng sốt ruột hơn, cô nhướng mày.

“Nếu anh không chịu tự kiểm điểm, em và Yuichi sẽ không quay về đó đâu.”

Cô không đợi bên kia trả lời mà cúp máy luôn. Khi cô đang thở dài vì ngán ngẩm thì bà Kiyomi chợt nói.

“Mẹ rất hiểu tâm trạng của bà thông gia bên đó. Dù bao năm tháng có trôi qua, trong lòng các bà mẹ, con cái họ vẫn bé nhỏ như thế, nhất là khi đó lại là một cậu con trai.”

“Mẹ! Mẹ định bênh vực cho họ đấy à? Rốt cuộc mẹ đứng về phía ai thế?”

“Mẹ chỉ nói là mẹ hiểu được tâm trạng của bà ấy thôi. Còn hành động của bà ấy đúng là không tốt.”

Đột nhiên cô nhận ra Yuichi đang ngoảnh đầu nhìn về phía mình. Chợt nhớ ra Yuichi cũng hiểu được nội dung câu chuyện, cô nhìn lại con với tâm trạng khó tả.

“… Nếu bị buộc phải chọn giữa con và bố, chắc chắn mẹ sẽ chọn con, Yuu ạ.”

Con trai cô không đáp. Nhưng không sao hết.

Dù con trai cô không ném lại quả bóng mang những ngôn từ của cậu về phía cô cũng không sao. Cô vẫn sẽ tiếp tục ném cho con những trái bóng như từ trước tới nay vẫn thế, mà không, tích cực hơn từ trước tới nay nữa.