← Quay lại trang sách

- 6 -

Ngày tháng trôi qua bình yên hơn Miharu nghĩ.

Cô vừa làm việc nhà cùng bà Kiyomi vừa chăm sóc Yuichi, rồi cùng đi siêu thị với bà Kiyomi, cùng bà nấu ăn. Vừa làm những công việc mà trước giờ cô phải làm một mình vừa nói chuyện với bà Kiyomi thật là vui.

Vết sưng tấy của Yuichi năm ngày sau đã khỏi hẳn. Có vẻ không có di chứng gì đặc biệt nên cuối cùng Miharu đã có thể vuốt ngực thở phào. Yuichi vẫn ngồi ở một vị trí cố định trên sô pha như mọi khi, không mấy khi hoạt động. Mỗi khi Miharu và bà Kiyomi xem tivi, có vẻ cậu cũng xem cùng, nhiều lúc Miharu ngoảnh ra đã thấy cậu ngồi bên cạnh, có cảm giác gần đây cậu đã chia sẻ thời gian và không gian với gia đình nhiều hơn hẳn trước kia.

Dù không thể nói chuyện, chỉ cần cậu ngồi cạnh bên, tâm trạng cô đã khác hẳn. Nhận ra điều đó, Miharu luôn để ý các hoạt động sinh hoạt sao cho có thể kéo Yuichi tham gia cùng.

Tới bữa cơm, cô dắt Yuichi ra bàn ăn để cả nhà quây quần bên mâm cơm. Bởi cô nghĩ, dù không thể cùng ăn chung một thực đơn nhưng việc ngồi ăn cùng nhau là rất quan trọng.

“Ngon không Yuichi? Món xà lách này là do bà Mitsuyo mang tới cho đây.”

“Bà Mitsuyo ở cùng hội người cao tuổi với mẹ ấy ạ?”

“Ừ. Nhà bà ấy là nhà nông, nên thỉnh thoảng bà ấy có đem các loại rau củ nhà trồng tới cho mẹ.”

Tiếng nhai rau ráu những chiếc lá tươi non vang lên. Vừa nhìn Yuichi gặm nhấm tạo ra hình bán nguyệt trên lá, Miharu vừa gắp đồ ăn để ăn.

“Nhà bà Mitsuyo còn trồng cả quýt nữa, nhưng nghe nói đợt vừa rồi nhà bà ấy đã vất vả vì những cây quýt ấy. Bà ấy kể là số quýt đã bị bọn trẻ con hàng xóm hư hỏng vặt trộm rất nhiều.”

“Thời buổi này mà vẫn còn chuyện như thế ạ?”

“Còn chứ. Bà ấy đoán lũ học sinh tiểu học hay chơi bời gần khu đất ruộng nhà bà đã làm vậy. Vì thế bà ấy đã tới tận nhà lũ trẻ và than phiền với gia đình chúng, nhưng nghe nói bà mẹ nhà đó đã nổi giận đùng đùng và nói “Cháu nhà tôi không bao giờ làm chuyện đó”, làm bà ấy rất khó xử.”

“Mấy chuyện ấy khó chịu thật đấy. Người ta vẫn gọi là gì ấy nhỉ, à phải rồi, gọi là những bậc phụ huynh mù quáng.”

“Phiền phức lắm. Bà Mitsuyo cũng hiền lành nhút nhát. Bà ấy chẳng nói được câu gì sắc sảo, chỉ đáp “Được rồi, được rồi, tôi không truy cứu cháu nhà chị nữa” rồi đi về.”

“Nhưng nếu thế thì bà ấy sẽ lại bị trộm tiếp mất mẹ nhỉ.”

“Mẹ cũng bảo bà ấy không nên như vậy, chuyện xấu thì phải làm cho ra lẽ. Rồi sau đó…”

Dường như đã ăn xong bữa trong lúc lắng nghe câu chuyện của bà Kiyomi, Yuichi chậm chạp cựa mình. Cậu không đi tới sô pha nữa mà ngồi cuộn tròn người tại nệm ngồi. Miharu ngắm cảnh đó mà lòng tràn đầy tâm trạng muốn mủn cười.

Người ta thường nói tình yêu thương người mẹ dành cho con là một tình yêu thương vô điều kiện. Thế nhưng không phải người mẹ nào cũng có thể trao tặng con một tình yêu vô điều kiện, họ cũng không bỗng chốc có được trái tim vĩ đại không đòi hỏi bất cứ sự đền đáp nào từ con cái.

Nếu con họ làm điều tốt, họ sẽ khen ngợi và yêu thương con. Nếu con họ làm điều xấu, họ sẽ trách mắng và không yêu thương con nữa. Miharu đã nuôi nấng dạy dỗ Yuichi theo cách đó. Vì cô nghĩ đó là cách dạy bảo đúng đắn.

Mặt khác, đôi khi cô rất mâu thuẫn, cô dành nhiều thời gian để chiều con, mua cho con nhiều thứ. Cô đã làm những việc mình cho là tốt, dù chưa biết điều gì mới là đúng. Nhưng kết quả là những hành động này trở nên không nhất quán với nhau, có lẽ điều này đã làm Yuichi bối rối.

Thời của Miharu, mọi người đều quan niệm rằng nên nuôi dạy con một cách thật nghiêm khắc, nhưng gần đây có vẻ kiến thức về việc nuôi dạy con rất khác. Người ta cho rằng không nên đặt ra giới hạn trong tình yêu thương con, cần chủ động tiếp xúc thân thể với con và nên trao cho con đầy đủ tình yêu và sự chú ý mà con muốn có. Nghe nói việc trao đầy đủ tình yêu thương sẽ giúp nuôi dạy tính độc lập cho con.

Cô đã từng nghi ngờ những tri thức và kiến thức thông thường đang tồn tại rộng rãi trong xã hội. Cứ xem tivi thì sẽ thấy rõ. Ví dụ, ngay cả về vấn đề thực phẩm tốt cho sức khỏe, có những món thực phẩm vừa dạo trước được coi là tốt cho cơ thể thì lần này nó lại được giải thích là có hại, đôi khi có những chi tiết ngược lại nữa.

Thông tin bị đổi mới liên tục, thậm chí bị đảo ngược. Cô không còn biết thông tin nào là đúng đắn nữa. Dù bối rối trước nhiều luồng thông tin xoay vần, cô vẫn nhận ra sự đúng đắn của mọi việc không bao giờ là một thứ tuyệt đối cả.

Thậm chí cô còn nghĩ, sự đúng đắn cũng không quan trọng đến thế. Dù chẳng đúng thì cô vẫn sống được đấy thôi.

Dù sao, nếu luôn nghi ngờ và phủ định mọi việc thì sẽ rất khó sống. Có lẽ chỉ còn cách lựa chọn thông tin kỹ lưỡng và tin vào những điều mình thấy có lý thôi, rồi kết cục thì mọi sự cô đều phải tự phán đoán. Miharu cũng bán tín bán nghi đối với tình hình nuôi dạy trẻ gần đây, nhưng hiện tại cô vẫn đang tích cực thu thập những thông tin có thể tin cậy được và những thông tin có thể áp dụng cho Yuichi vào lúc này để dùng thử.

Yuichi không có đủ tự tin. Để nuôi dưỡng sự tự tin ấy, cậu cần có cảm giác khẳng định bản thân. Một chỗ dựa tinh thần để cậu cảm thấy dù chuyện gì xảy ra cậu cũng sẽ ổn, một nơi để cậu tạm lánh. Miharu nghĩ, liệu cô có thể bắt đầu nuôi dưỡng những thứ đó từ bây giờ được không?

Dù không còn hình dạng con người nữa, dù không nói chuyện được nữa, nhưng không thể vì thế mà đối xử tùy tiện được. Nếu như chỉ có vẻ ngoài thay đổi, còn khả năng suy nghĩ cảm nhận vẫn như cũ thì người bệnh sẽ khổ sở đến mức nào. Cuối cùng, Miharu cũng nghĩ tới chuyện đó.

Thế nên cô muốn đối xử với con như một thành viên gia đình, muốn thể hiện tình yêu thương đối với con nhiều nhất có thể, để con cô có được cảm giác an tâm.

Cô sẽ cố gắng không làm những việc mà Yuichi không thích và cố gắng đáp ứng những điều con muốn. Không phải là chiều hư con mà là chiều theo những mong muốn chính đáng của con. Không quá bảo vệ, không can thiệp quá mức, không làm thay con mà chỉ giúp con làm những việc con không làm được.

Dù có thiếu sót đến đâu, Yuichi cũng đã là người trưởng thành, cô không thể nuôi dạy lại con từ bước đầu như khi con là trẻ sơ sinh được. Miharu hiểu rõ điều đó.

Cô không biết nếu thay đổi cách đôi xử với con vào thời khắc muộn màng này có thay đổi được điều gì không, nhưng cô không cần vội. Cô chỉ cần dành nhiều thời gian để đối diện với vấn đề là được. Đó là câu trả lời hiện tại của Miharu.

Đã hai tuần kể từ khi mẹ con Miharu bỏ đi khỏi nhà. Từ hôm đó, Isao không gọi tới nữa.

Cô không biết vì anh bận rộn, hay vì anh nghĩ có gọi tới cũng không làm được gì. Thấy Isao không tới đón, không gọi điện tới, cũng không tỏ vẻ hối lỗi, Miharu cảm thấy tình cảm vợ chồng với anh cứ nhạt dần.

Rốt cuộc với anh ấy gia đình là gì vậy?

Cậu con trai giờ chỉ là gánh nặng, người vợ dễ bảo như một cô quản gia. Nếu cô đi mất anh sẽ gặp chút rắc rối với việc nhà, nhưng cô không quan trọng tới mức anh phải cúi đầu xin cô quay về. Có lẽ suy nghĩ của anh chính là như thế.

Nếu vậy, từ giờ Miharu sẽ phải suy tính cẩn thận về cuộc sống tương lai của mình. Dù sống cùng bà Kiyomi, cô vẫn phải tìm việc làm. Vì cô không thể sống dựa vào lương hưu của bà Kiyomi được.

Nghĩ tới đó, Miharu liền lập tức tập hợp các tờ báo tuyển dụng lại. Vốn xa lạ với các loại máy móc, Miharu không thể chọn những công việc dùng đến máy tính. Vì có trở ngại về giới hạn độ tuổi cho các ngành nghề nữa, nên cô tìm kiếm tập trung vào những tin tuyển nhân viên vệ sinh.

Trước đây không lâu, cô không tự tin vào thể lực của mình, cho rằng lao động chân tay là quá sức với cô, nhưng sau một thời gian an nhàn ở nhà mẹ ruột, cô chợt cảm thấy sinh lực tràn trề một cách kỳ lạ. Vả lại việc nhà cô có thể chia cho bà Kiyomi được. Cô sẽ không phải vất vả làm việc nhà một mình sau khi mệt phờ từ chỗ làm về, nên cô có cảm giác những lựa chọn của mình rộng mở hơn hẳn.

Có trợ cấp đi lại không, có phải mặc đồng phục không, có những ca làm nào. Khi tìm kiếm, cô lưu tâm tới những chuyện ấy, và khi tìm được một công việc phù hợp, Miharu lập tức nhấc máy gọi tới đó. Việc phỏng vấn được quyết định mà không gặp vấn đề gì, Miharu chuẩn bị tinh thần đón ngày ấy tới.

Và rồi tới ngày phỏng vấn mà cô luôn mong đợi. Cô lên tàu điện, sau khi đi được hai mươi phút thì tới văn phòng nọ, người quản lý với gương mặt thân thiện vui vẻ xuất hiện đón cô.

Gọi là phỏng vấn nhưng giống một buổi trò chuyện hơn, họ nói chuyện khoảng ba mươi phút. Miharu có cảm giác mọi chuyện không tệ, nhưng người quản lý không quyết định tuyển cô ngay mà nói hôm sau sẽ gọi lại cho cô để báo kết quả.

Khoảng cách tới chỗ làm và giờ giấc làm việc không có gì không tiện với cô, chỉ có một điều khiến Miharu lo lắng là cô đã nghỉ việc ở nhà làm nội trợ quá lâu. Cô nghĩ công việc lao công sẽ không yêu cầu về điều này, nhưng rất có khả năng họ sẽ chọn người duy trì công việc liên tục và không tuyển cô.

Thôi cứ suy nghĩ mãi cũng chẳng giải quyết được gì. Nếu không được chỗ này thì tìm chỗ khác là được.

Cố giữ tâm trạng lạc quan, cô cất bước đi bên trong nhà ga. Đúng lúc đó…

“Chị Tanashi ơi?”

Đột nhiên bị ai đó vỗ vai, Miharu quay đầu lại. Người đứng đó sau lưng cô là Harumachi.

“Ủa, chị Harumachi đây mà!”

“Lâu lắm mới gặp chị. Chị khỏe không?”

“Vâng, cảm ơn chị. Còn chị thì sao?”

Cô hỏi lại, Harumachi mỉ, cười, một nụ cười đâu đó phảng phất bóng mây đen.

“Tôi… nói chung cũng khỏe. Nhưng đã xảy ra nhiều chuyện lắm chị ạ.”

“Nhiều chuyện… ư?”

Trước câu hỏi của Miharu, Harumachi có vẻ suy nghĩ.

“Bây giờ chị rảnh không chị Tanashi? Chúng ta đi uống trà một lúc nhé? … Nếu chị không muốn thì tôi không dám ép. Thực ra tôi có chuyện muốn tâm sự với chị về Câu lạc bộ Giọt nước.”

Đồng hồ chỉ hơn hai giờ chiều, chiều nay Miharu không có kế hoạch đặc biệt gì.

“Được ạ. Dù sao chúng ta tình cờ gặp nhau ở đây cũng là có duyên rồi.”

Không hiểu sao Tsumori không thích Harumachi, nhưng Miharu không thấy khó chịu với Harumachi chút nào. Cô nghĩ tình cờ gặp Harumachi ở ga rồi đi uống trà với nhau một chút cũng không có gì nghiêm trọng, nên cô quyết định nhận lời.

“… Thời tiết dạo này tràn ngập hương vị mùa thu rồi chị nhỉ.”

Harumachi ngồi bên trong quán trà, mắt ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài và nói nhỏ. Miharu đáp phụ họa, cô chợt thấy nhớ những ngày mùa hạ oi ả.

“Thật ngại vì tôi đã dừng tham gia Câu lạc bộ Giọt nước mà chẳng nói trước lời nào.” Cô nói. Harumachi chớp chớp mắt, chị ta khẽ mỉm cười có chút khó xử.

“Không sao đâu. Ở Câu lạc bộ Giọt nước không quy định thủ tục ngừng tham gia hội mà. Những người ngừng tham gia có thể báo trước một câu, nhưng phần lớn là mọi người cứ tự nhiên không tới nữa.”

Miharu cảm thấy cách nói của Harumachi có gì đó là lạ. Nhưng chưa kịp chỉ ra điều đó thì Harumachi đã cất lời.

“Thực ra trong thời gian chị không tới hội, Câu lạc bộ Giọt nước đã giải tán rồi chị ạ.”

Miharu mở tròn mắt ngạc nhiên, Harumachi khẽ thở dài, những ngón tay mân mê cốc cà phê trong tay.

“Nên bắt đầu nói từ đâu nhỉ… Chắc chị Tanashi cũng biết rồi, Câu lạc bộ Giọt nước đã bị chia nhỏ thành nhiều nhóm từ lâu.”

“Vâng… Tôi cũng cảm thấy có nhiều bè phái trong hội.”

“Vâng, đúng là thế đấy… Gọi là bè phái nhỉ. Có lẽ khi có nhiều người tập họp lại thì sẽ hình thành các bè phái. Có nhóm của tôi, nhóm của chị Ishii, nhóm chị Hashimoto. Ngoài ra còn có thêm các nhóm khác nữa, nhưng rồi tôi và chị Hashimoto đã tranh cãi gay gắt về chuyện tiền ủng hộ.”

“Với chị Hashimoto ư?”

Ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu Miharu là “quả nhiên là vậy”. Hashimoto rõ ràng không ưa Harumachi, nên cô luôn có cảm giác rằng việc hai người này một lúc nào đó sẽ xung đột với nhau chẳng có gì là lạ.

“Tôi không định cưỡng ép mọi người đóng tiền ủng hộ, tôi chỉ định kêu gọi những người có lòng, tất cả chỉ vì rnuốn ủng hộ chị Itsuko mà thôi. Nhưng chị Hashimoto có vẻ không nghĩ như vậy. Chị ấy còn bảo có người nói với chị ấy là người đó bị tôi gây áp lực về việc nộp tiền ủng hộ nữa. Tưởng là ai, hóa ra người đó lại là chị Yonemura.”

“Không thể nào…”

Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng khi nhớ lại việc Yonemura đã chuyển từ thân thiết với Sasayama sang Harumachi nhanh như thế nào, và nhớ lại những phân tích của Tsumori về Yonemura, Miharu cảm thấy chuyện đó là hoàn toàn có thể. Nhưng có lẽ đối với Harumachi thì chuyện này thực sự bất ngờ.

“Bất ngờ thật phải không chị. Tôi cũng giật mình khi biết chuyện này đấy.”

Harumachi chau mày lại, nói tiếp với vẻ mặt bối rối không biết nên nghĩ sao.

“Hình như chị Yonemura nghĩ rằng chị ấy cần phải trả tiền ủng hộ thì mới được tham gia nhóm của tôi, rằng tiền đó giống như chi phí tham gia, nếu không trả thì sẽ bị coi là người ngoài. Lần trước lúc thu tiền ủng hộ, chị Tanashi và chị Tsumori đã không đóng, chị nhớ không? Sau đó hai chị cũng không tới nữa, hình như vì thế nên chị ấy nghĩ rằng hai chị đã bị đuổi khỏi nhóm đấy.”

“Chỉ là thời điểm ngẫu nhiên trùng hợp thôi mà…”

“Đúng vậy đấy. Thực sự là thế.” Harumachi phẩy phẩy tay, đoạn đưa cốc cà phê lên miệng. “Tôi cũng có phần sai khi để chị ấy hiểu lầm như thế, nhưng bị chị ấy nói vậy tôi rất khó chịu. Kết cục là chúng tôi cãi nhau to.”

“Có chuyện đó sao…”

Chỉ tưởng tượng mà Miharu đã thấy khó chịu, lời cô nói xen lẫn một tiếng thở dài. Vừa nghĩ thật may là mình đã không ở đó, không phải can dự vào chuyện phiền phức đó, cô vừa có một cảm giác kỳ lạ, giống như trong chuyện này có một phần lỗi của mình.

“Tại chị Hashimoto nói như thế ngay giữa buổi họp định kỳ hằng tháng mà. Đột nhiên chị ấy nói trước mặt mọi người rằng sẽ cho mọi người thấy “bộ mặt thật của Harumachi”. Nếu là chị, chị có khó chịu không? Cái này có gọi là “xử phạt công khai” không nhỉ. Chị Yonemura cũng nói một câu đại ý là tôi đe dọa chị ấy. Tôi không thể ngờ chị ấy là loại người như vậy.”

Nhìn Harumachi kêu ca, Miharu bất giác nhớ tới Tsumori. Hai người thật giống nhau, dù Miharu không thể nói cụ thể là giống ở điểm gì. Lòng thầm suy đoán có lẽ lý do Tsumori ghét Harumachi chính là vì hai người quá giống nhau, Miharu vừa phụ họa: “Đúng là tệ thật đấy.”

“Vả lại, nếu chỉ mình tôi bị chỉ trích thì không nói, ngay cả chị Itsuko cũng bị vạ lây… Họ bắt đầu tấn công chị ấy rằng hội gia đình vốn là một hội những người nghèo khổ có con cái bị đột biến, nên nếu thu tiền của họ thì thật là vô lý, rằng nên quản lý những hành vi đó, và rằng hành vi đó là hành vi gian tham. Họ đã được hội giúp đỡ nhiều đến thế, vậy mà nói được những lời ấy, giờ nghĩ lại tôi vẫn còn thấy bực mình.”

Harumachi nói một cách bực bội rồi thở dài. Thoáng cái, nét mặt chị ta chợt tối sầm.

“… Chị còn nhớ chị Nitta không? Cái chị đeo kính với mái tóc xoăn xù mì hay đi cùng chị Hashimoto ấy. Hình như chị ta đã tự tiện điều tra đời tư của chị Itsuko. Và chị ta đã nói trước mặt tất cả mọi người rằng chuyện con trai chị Itsuko bỏ đi là nói dối.”

“Hả?”

Miharu tròn mắt ngạc nhiên, Harumachi gật đầu, ánh mắt vẫn cụp xuống.

“Đúng vậy, thực ra người con bị đột biến của chị Itsuko là con gái. Vì tôi đã trực tiếp hỏi chị Itsuko nên tôi biết. Nhưng chị ấy không kể chuyện này cho các hội viên khác. Tôi không biết tại sao chị ấy phải sửa thành con trai, nhưng tôi hiểu tại sao chị ấy lại nói tránh là con chị ấy đã bỏ đi. Vì nếu chị ấy nói thật thì sẽ gây sốc cho mọi người lắm.”

“Chuyện gì gây sốc cơ ạ?”

Harumachi lưỡng lự một lúc rồi mới mở miệng.

“Con gái chị Itsuko bị đột biến từ giai đoạn đầu, khi mà mọi người chưa có đầy đủ thông tin về căn bệnh như bây giờ. Thế nên chị Itsuko đã rất hoảng loạn. Dù rằng trước đó chị ấy đã bị dồn ép về mặt tinh thần tới mức cực điểm rồi. Thế nên chị ấy đã lỡ tay giết chết con gái mình.”

Trước câu chuyện chấn động, trong một lúc Miharu như hóa đá, quên cả việc phải hít thở.

Một người có vẻ dịu dàng, điềm tĩnh và quý phái như cô Yamasaki mà lại xuống tay giết chết con mình ư? Dù chuyện đó đã là quá khứ, dù không ai có thể luận tội cô ấy, nhưng Miharu nghĩ đó là một sự thật mà người khác khó có thể tiếp nhận, cô hoàn toàn chết lặng, không biết mình phải nói gì.

“Chị bất ngờ lắm phải không? Ai cũng vậy cả thôi. Lúc đầu nghe chuyện đó tôi cũng giật mình. Nhưng chị Itsuko thực sự rất hối hận, chị ấy đã lập lên hội này để giảm bớt số người lỡ chân bước vào con đường của chị ấy. Tôi rất kính trọng chị Itsuko. Ngay cả bây giờ vẫn vậy. Thế nhưng chuyện đó vẫn là một chuyện hết sức hệ trọng… Đột nhiên phải nghe chuyện như vậy, ai cũng sẽ sốc thôi.”

Nghe nói bị vạch trần quá khứ trước mặt các hội viên trong cuộc họp định kỳ, mặt Yamasaki trắng như tờ giấy, cô ấy không thể nói gì, chỉ biết run run khóe miệng. Harumachi nói khi đó Yamasaki rất đáng thương.

“Rất nhiều hội viên đã đồng loạt bỏ hội… Chị Suzuhara cũng đã bỏ. Những người còn lại chỉ có tôi, anh Terada và vài người nữa. Nhưng cũng có những người bỏ hội mà chẳng thông báo gì, nên số người ở lại thực sự rất ít. Chị Itsuko cũng nhụt chí hẳn.”

“Và thế là Câu lạc bộ Giọt nước tan rã à chị?”

“… Chị Itsuko đã biến mất từ dạo đó cùng với toàn bộ số tiền của hội. Tôi cũng không gọi cho chị ấy được.”

“Có cả… chuyện đó sao…”

Bị choáng ngợp trước câu chuyện, Miharu không biết nói gì ngoài câu đó. Cô không nghĩ ra lời đáp nào có ý nghĩa hơn, cũng không tìm được câu gì khác.

Trong lòng cô có cảm giác trống rỗng, và cảm giác nhiều chuyện nghiêm trọng đã xảy ra trong lúc mình không ở đó. Trong lúc cô không hay biết điều gì thì vụ việc đã xảy ra, và khi cô vẫn chưa biết gì thì vụ việc ấy đã kết thúc theo cách tồi tệ nhất. Chuyện không hẳn không liên quan tới cô, nhưng vì sau khi mọi chuyện xảy ra rồi cô mới được thông báo, nên cảm giác của cô giống như mình là kẻ ngoài cuộc vậy. Đó là một chuyện ngoài khả năng của cô, dù Miharu ở đó mọi chuyện cũng không thay đổi gì, nhưng cô vẫn cảm thấy mình thật bất lực.

“Chuyện này, lẽ ra tôi không nên kể với chị nhỉ.”

“Không đâu, không phải vậy. Tôi không thích nhiều năm tháng về sau tôi mới được biết rằng Câu lạc bộ Giọt nước đã tan rã từ khi nào mà mình chẳng hay biết.”

“Vậy thì tốt rồi.”

Giọng nói của chị ta thấm đẫm sự an tâm. Harumachi vẫn cụp mắt, đưa chiếc thìa vào cốc cà phê và khuấy vòng quanh. Rõ ràng hành động này của chị ta không mang ý nghĩa đặc biệt gì.

“… Chị Harumachi này.”

“Sao hả chị?”

“Khi nghe chuyện quá khứ của chị Yamasaki… chị đã có thể đón nhận câu chuyện đó ư?”

Nghe Miharu hỏi, Harumachi ngước mắt lên, miệng chị ta méo đi một cách đầy mỉa mai.

“Vì tôi cũng giống chị ấy mà. Tôi không thể lên án chị ấy được.”

Trước ánh mắt như muốn nói “không thể nào” của Miharu, Harumachi gật đầu.

“Tôi cũng đã giết chết đứa con bị đột biến của mình. Thậm chí còn tồi tệ hơn chị Itsuko, vì sau khi giết tôi còn ăn thịt con mình nữa.”

Trước gương mặt chết lặng không biết nói sao của Miharu, Harumachi mỉm cười tự trào chính mình.

“Con trai tôi bị đột biến thành dạng cá chị ạ. Tôi cho cháu vào bể và nuôi một thời gian. Nhưng lúc đó tôi không biết mình phải làm gì tiếp theo, tôi không có chồng bên cạnh, đứa con trai còn lại chẳng bao giờ ghé qua nhà. Có lẽ vì ở nhà một mình với cậu con trai đột biến quá lâu nên đầu óc tôi lú lẫn, một hôm khi sực nhận ra thì tôi đã rán nó trên chảo rán rồi.”

Harumachi nói chị ta không nhớ rõ những chuyện dạo đó lắm.

Giữa ký ức rời rạc của mình, Harumachi nhớ khi đó chị ta đang lặng nhìn chăm chăm cậu con trai đang nổi bập bềnh trong bể cá và giây phút tiếp theo chị ta đã đang rán thịt con rồi.

Chị ta đổ dầu vào chảo, rắc tiêu, rán chín vàng hai mặt rồi đưa lên đĩa.

Harumachi kể, khi nhìn xuống đĩa cá đó, chị ta có một cảm giác rất kỳ lạ.

Giờ nhớ lại, ký ức của chị ta rất mơ hồ, chị ta không biết mình rán con lên để ăn hay vì con đã chết nên chị ta mới rán lên nữa. Nhưng nói chung, khi đó Harumachi chợt nảy ra ý định ăn con cá đó. Chị ta cảm thấy mình có nghĩa vụ phải ăn cậu con trai đã được rán giòn rất ngon mắt ấy.

Thế là chị ta dùng đũa xắn lấy một mảnh da cá rán giòn rụm rồi đưa vào miệng.

Không phải là vị cá. Nhưng thịt cũng không hôi, nó rất mềm và ngọt, có thể nói là khá ngon.

Chị ta ăn ngon lành, giữa chừng còn mở một chai vang. Dần dần chị ta ăn gần hết đĩa, khi đó đột nhiên một con mắt còn sót lại trên đĩa lọt vào tầm mắt chị ta.

Đó là nhãn cầu mắt người… Là nhãn cầu của con trai chị ta.

Khoảnh khắc nhận ra, cảm giác buồn nôn cuộn trào lên trong người. Chị ta có cảm giác thứ đang nằm yên trong bụng mình chẳng phải thứ tốt đẹp gì.

Sự thực về việc chị ta đã ăn gần hết món ăn ngon lành đó mà không hề ý thức rằng đó là da thịt con trai mình. Bản thân chị ta đã làm một việc bất thường mà chị ta không hề cảm thấy gì lạ. Cảm giác lục phủ ngũ tạng như muốn nảy cả lên khi ánh mắt chị ta chạm tới nhãn cầu của cậu con trai đã chết. Tất cả những điều này đều quá đáng sợ.

Chị ta đã làm một việc không thể vãn hồi. Vừa ôm đầu khóc không thành tiếng, Harumachi vừa đưa ngón tay vào móc họng để nôn ra cho tới khi dạ dày trống rỗng.

“Sau đó… Câu lạc bộ Giọt nước đã tan rã, ở nhà chỉ toàn những kỷ niệm khủng khiếp, nên tôi quyết định chuyển nhà đi nơi khác. Tôi sẽ chuyển đi một nơi thật xa, xa hết mức có thể.”

Trước giọng nói thản nhiên như mọi khi của Harumachi, Miharu chớp chớp mắt như thể vừa quay lại với hiện thực.

“Thế nên tôi nghĩ mình sẽ không còn dịp nào gặp lại chị Tanashi nữa… Vì nghĩ đây là lần cuối chúng ta gặp nhau nên tôi đã nói những chuyện thật kỳ cục, xin lỗi chị nhé. Chị hãy quên tất cả đi.”

Chuyện Harumachi vừa kể đâu phải loại chuyện bảo quên là quên được, nhưng Miharu vẫn gật đầu. Harumachi cười, nụ cười phảng phất buồn.

“Yuichi nhà chị vẫn khỏe chứ?”

“Vâng… Cháu nó vẫn khỏe như trước chị ạ.”

“Thế à. Vậy thì tốt rồi.”

Harumachi cầm lấy túi xách và chiếc áo khoác khi nãy cởi ra, đoạn đứng dậy.

“Dù có chuyện gì xảy ra, thì được sống vẫn là điều đáng quý nhất chị nhỉ. Có lẽ thật kỳ cục khi tôi nói ra điều này, nhưng chị hãy trân trọng cháu Yuichi nhé. Hãy đối xử với cháu thật tốt.”

“Hôm nay để tôi mời chị.” Harumachi nói rồi cầm lấy tờ hóa đơn.