- 7 -
Thấy Miharu về nhà chào mình bằng giọng mất hết sinh lực, bà Kiyomi sửng sốt. Bà dừng tay gấp quần áo lại, nhìn theo cô một cách lo lắng.
Miharu không để ý thấy phản ứng của bà Kiyomi, với dáng vẻ như thể một vong hồn thẫn thờ, cô đặt chiếc túi đeo trên vai xướng và ngồi chìm mình xuống chiếc sô pha.
Không hiểu sao cô cảm thấy mình đã mất hết sinh lực.
Mọi suy tưởng đều đình trệ, chỉ còn cảm giác mệt mỏi đè nặng lên vai cô. Chuyện về Yamasaki, chuyện về Harumachi. Cô vẫn chưa biết phải chấp nhận những chuyện này như thế nào. Một nơi từng là chỗ dựa tinh thần cho cô, dù chỉ trong thời gian ngắn ngủi, giờ đã hoàn toàn sụp đổ. Nó đã biến mất trong làn sương mù, giữa lúc cô không can dự gì tới, cũng không để lại cho cô chút cảm giác điều đó đã thực sự xảy ra chút nào. Như vậy Câu lạc bộ Giọt nước rốt cuộc là cái gì, cô có cảm giác như thể thứ mình thấy chỉ là huyễn ảnh.
Hội gia đình lẽ ra là một nơi để những gia đình có con cái đột biến như Miharu thư giãn nghỉ ngơi, mang lại hy vọng cho họ. Lẽ ra đó phải là nơi mà những người có cùng nỗi đau tập hợp lại để chia sẻ, để không ai phải muộn phiền đau khổ một mình. Hay nó chỉ là nơi để mọi người liếm láp vết thương của nhau? Con đường hội hướng tới không hề sai lầm, vậy mà tại sao cuối cùng lại tàn lụi thế này? Miharu cảm thấy vô cùng nuối tiếc.
… Chỉ có điều, nếu chỉ chia sẻ nỗi đau và vết thương lòng cho nhau thì không đủ. Tuy rằng việc không bi quan trước sự thể đã xảy ra và về vấn đề mình đang mắc phải là rất quan trọng, nhưng nếu chỉ biết chịu đựng và quen với những điều đó thì không thể giải quyết từ gốc rễ được.
Có lẽ việc thẳng thắn đối diện và thấu hiểu vấn đề trước mắt quan trọng hơn điều đó. Câu lạc bộ Giọt nước chỉ chú trọng tới việc giải tỏa tâm trạng và cung cấp một nơi ẩn náu cho người nhà bệnh nhân đột biến. Hội đã phớt lờ vấn đề cần giải quyết nhất, cuối cùng là bỏ mặc nó.
Miharu cũng biết rằng rất nhiều người bệnh đột biến đã chết dưới tay người thân của họ. Có lẽ con đường dẫn tới kết quả đó của mỗi người một khác, hẳn là đã có rất nhiều lý do. Đôi khi là vì cảm xúc căm ghét và hận người đột biến, đôi khi là tai nạn hoặc nhầm lẫn.
Mỗi gia đình lại có một hoàn cảnh, một tình trạng riêng, vậy mà tại sao phần đông đều có kết cục tồi tệ đến thế? Tại sao họ lại bị chính những người thân ruột thịt của mình, những người thân thiết với mình nhất, xuống tay sát hại?
Có lẽ cảm xúc của người nhà đối với người bệnh đột biến vốn không phải là sát ý. Thứ cảm xúc đó có thể chỉ là cảm giác khó chịu muốn loại bỏ vấn đề, hoặc muốn xử lý thứ cản trở cuộc đời mình mà thôi.
Đạo lý nào có thể khiến một người đối xử tốt với phần xác thịt vô dụng của một kẻ đã bị tước mất nhân quyền, bị xã hội coi là người đã chết, suốt phần đời còn lại của bệnh nhân đó đây?
Ngay cả Isao cũng nhiều lần nói rằng con sâu đó không phải là con trai của họ. Người bệnh đột biến chỉ là một con quái vật kỳ dị, không phải con người. Nếu nó đã không phải là con trai anh nữa, thì vì cái gì mà anh phải tiếp xúc với nó hằng ngày và chịu đựng sự khó chịu khi sinh sống cùng nó cơ chứ?
Thế nên anh đã bỏ mặc Yuichi. Như thể vứt đi một thứ đồ thừa thãi. Như thể bỏ đi một con gấu bông đã cũ.
Có lẽ các gia đình đều cần một lý do nào đó. Một lý do để có thể quẳng đi gánh nặng quá sức với họ một cách hợp lý hoặc theo cách thức mà xã hội cho phép.
Một người không thể nói họ không cần đứa con mình đã sinh ra, không thể vứt đi cũng không thể giết chết nó được. Tuy cố gắng dùng lý trí để trấn áp bản thân như thế, nhưng những thứ không cần thì sâu trong lòng vẫn là không cần tới.
Không phải họ đã chán ngán sao. Không phải họ đã ngấy tận cổ sao. Không phải họ muốn rằng, nếu có thể thì họ sẽ ước đứa con đó không có quan hệ gì với mình, họ ước mình có thể đặt gánh nặng xuống và được tự do sao.
Vừa nghĩ, Miharu vừa cảm nhận được hốc mũi đau đau và khóe mắt nóng bừng.
Đã bao lần cô vừa nhìn Yuichi, vừa nghĩ lẽ ra thằng bé đã không thế này. Đã bao lần cô nghĩ tại sao con trai mình lại trở nên như thế, tại sao nó không giống với những đứa trẻ ưu tú khác.
Nếu cô sinh con gái chắc mọi chuyện đã khác. Nếu là con gái, chắc chắn cô bé sẽ hiểu Miharu, có thể họ đã trở thành một cặp mẹ con vô cùng thân thiết. Cô từng nghĩ như vậy đấy.
Tất cả đều là những ý nghĩ phủ định hoàn toàn sự tồn tại của Yuichi.
Có lẽ đó chính là nguyên nhân cho mọi việc.
Đâu đó trong lòng mình, có lẽ chính Miharu cũng cảm thấy thế. Nếu Yuichi không phải là Yuichi, nếu như nó là một đứa trẻ khác… Nghĩa là sâu thẳm trong lòng cô, cô không cần một Yuichi không giống với đứa con lý tưởng của mình. Thế nên thậm chí cô đã mơ thấy Yuichi chết từ khi còn nhỏ. Nếu mọi chuyện là như vậy, thì…
Người biến Yuichi thành một quái vật kỳ dị không phải chính là Miharu sao.
“Ôi…”
Vừa nghĩ tới đó, cơn nức nở nghẹn ngào đã trào dâng. Những giọt nước mắt tuôn rơi lã chã trên hai gò má cô. Đến mức cô không kịp lau đi.
Nếu như đứa trẻ bị chính bố mẹ mình - những người thân không thể thay thế, những người lẽ ra phải đứng về phía nó hơn bất kỳ ai khác - liên tiếp phủ định thì tâm hồn nó méo mó cũng là điều dễ hiểu. Có lẽ trước khi biến thành hình dạng kỳ quái thì trái tim đứa trẻ ấy đã biến thành trái tim quái vật từ lâu rồi. Vì đứa trẻ ấy đã không thể cho phép mình là chính mình.
Cô vươn tay với lấy chiếc hộp giấy ăn trên bàn, dùng giấy lau khóe mắt. Thế nhưng những giọt nước mắt cứ nối đuôi nhau trào ra.
Bản thân cô cũng không biết đó là những giọt nước mắt gì. Là giọt nước mắt đau buồn, khổ sở, uất ức hay là tự trách mình. Trong lúc cô bối rối vì những giọt nước mắt không ngừng tuôn rơi, bà Kiyomi đã bưng trà đến và ngồi cạnh cô.
“Của con đây.”
Được mẹ đưa cho cốc trà, Miharu bất giác ngạc nhiên nhìn Kiyomi.
“Chắc là con khát lắm rồi.”
Bà Kiyomi chỉ nói vậy rồi đưa mắt nhìn nơi khác một cách vô cùng tự nhiên. Miharu xì mũi, nhìn cốc trà lúa mạch trong tay mình. Cô cầm đưa lên miệng và khẽ nghiêng cốc, cảm thấy một cảm giác mát lạnh thẩm thấu suốt từ thực quản tới dạ dày.
“Có chuyện gì trong buổi phỏng vấn à con?”
Bà Kiyomi nhỏ nhẹ hỏi. Dù Miharu không trả lời, nhưng bà cũng không thúc giục con.
“Không phải ạ…”
Thấy Miharu chỉ nói vậy, bà Kiyomi ngước mắt lên. Biết mẹ đang im lặng chờ mình nói tiếp, Miharu khóc nức nở, nhìn gương mặt hằn sâu những nếp nhăn của mẹ.
“Nếu con không muốn nói thì mẹ sẽ không hỏi nữa.”
Bà Kiyomi không trách mà còn lo lắng cho tâm trạng của cô, điều đó khiến nước mắt dâng đầy nơi khóe mắt cô.
“Không phải vậy.”
Cô muốn kể cho mẹ nghe.
Cô muốn mẹ lắng nghe và đồng cảm, muốn mẹ an ủi, muốn mẹ quan tâm dành thời gian cho cô.
Dù bối rối trước những cảm xúc trào dâng trong lòng, cô vẫn mấp máy đôi môi run rẩy.
“Mẹ ơi, con…”
Cô không nói được hết câu trọn vẹn. Cô có nhiều suy nghĩ trong lòng nhưng không thể diễn đạt thành lời, không thể truyền đạt điều mình muốn nói, điều đó khiến cô vô cùng bực bội. Dù vậy, bà Kiyomi vẫn ngồi lặng im chờ Miharu nói.
“Con…”
Câu nói tiếp theo không thể thoát ra, cứ mắc nghẹn trong cổ họng và lồng ngực, bà Kiyomi liền vỗ vỗ lưng Miharu. Miharu bất giác dựa vào người mẹ.
Cơ thể nhỏ bé yếu đuối của người mẹ đã già. Nhưng lúc này với Miharu cơ thể ấy thật to lớn và ấm áp. Cô tựa vào lòng mẹ và khóc như thể cô vừa bé lại. Để đáp lại, bà Kiyomi cũng vòng tay ra sau và nhẹ nhàng vỗ lưng như để động viên cô.
Hồi còn nhỏ, liệu cô đã từng khóc lóc với mẹ như thế này bao giờ chưa? Cô lần giở lại ký ức của mình, trong lúc cảm nhận được sự khao khát tình yêu thương từ trong đáy lòng mình, cô cũng đồng thời cảm thấy mình đang được xoa dịu.
Nỗi cô độc trong vô thức của Miharu thời thơ bé mỗi khi cô ngồi cuộn tròn mình lại, giờ đây đã được đưa ra ánh sáng, cô có cảm giác như mình vừa được thanh tẩy vậy.
“Con đã làm những việc thật tồi tệ với Yuichi mẹ ạ.”
“Với Yuichi ư?”
“Giá mà con có thể làm được cho Yuichi những điều như mẹ đã làm cho con…”
Giọng cô xen lẫn những tiếng nức nở. Bà Kiyomi nghĩ một chút rồi hơi nghiêng đầu thắc mắc.
“Thú thực, mẹ không nghĩ là mẹ đã dành nhiều thời gian chăm lo cho các con đến thế. Chính con cũng hiểu thế mà phải không?”
Miharu khẽ tách mình ra để nhìn bà Kiyomi. Bà Kiyomi mỉm cười, khẽ gật đầu.
“Có những việc mà phải tới bây giờ mẹ mới có thể làm được. Con cũng vậy. Nếu con thấy có lỗi với Yuichi thì từ bây giờ chỉ cần con cố gắng làm những gì có thể là được. Chính con cũng nói con đã quyết định sẽ làm thế mà?”
“Vâng…”
Cô đã quyết định là sẽ dành thật nhiều thời gian để đối mặt và giải quyết vấn đề. Nếu như có việc gì cô có thể làm để chuộc lỗi với Yuichi, thì chỉ có thể là việc đó mà thôi.
Miharu nhìn quanh, thấy Yuichi đang ngồi im trên đệm ngồi, cô lặng lẽ nhìn con. Có lẽ từ lúc cô về, Yuichi đã luôn ngồi ở đó. Trước ánh mắt con đang im lặng nhìn về phía mình, Miharu nói:
“Mẹ xin lỗi con vì những việc trước giờ nhé, Yuichi.”
Cô lau nước mắt, nói tiếp với giọng hãy còn run rẩy.
“Mẹ ạ, con đã dồn ép Yuichi nhiều điều lắm.”
Cô đã ép con trở thành hình tượng lý tưởng trong lòng mình, đối xử với con như với vật sở hữu, luôn phủ nhận các giá trị của con. Cô không nhận ra rằng những điều đó là không tốt. Cô không nghĩ ra rằng nếu bản thân bị ép làm những việc đó chắc cô sẽ rất khó chịu.
Cô là người mẹ, Yuichi là con, thế nên cô đã nghĩ đó là cách đối xử chính đáng. Cô đã lầm tưởng rằng làm như vậy là bình thường.
Tại sao khi còn nhỏ, cô có những suy nghĩ không phục đối với bố mẹ mình, vậy mà ngay khi trở thành một người mẹ cô liền không hiểu điều đó. Vì góc nhìn đã khác hoàn toàn nên cô luôn lầm tưởng là mình thấu hiểu tâm trạng con cái. Cứ như vậy, cô đã liên tiếp lặp lại sai lầm, những sai lầm theo đường xoắn ốc không có điểm dừng.
Thế nhưng cô phải chấm dứt chuỗi sai lầm ấy ở một điểm nào đó. Nếu đã nhận ra sai lầm của mình, ít nhất cô có thể dừng những sai lầm ấy lại và chắc chắn cô có thể tạo ra một kết quả khác.
“Có thể với con, mẹ không phải là một người mẹ tốt. Nhưng từ ngày hôm nay, dù có chuyện gì xảy ra, mẹ cũng luôn đứng về phía con Yuichi ạ.”
Giờ phút muộn màng này, những lời này nghe có vẻ hời hợt. Nhưng dù vậy cô vẫn phải nói.
“Từ trước đến nay và từ nay về sau, mẹ vẫn luôn yêu thương con.”
Có thể đây là một lời tạ lỗi mà chỉ mình cô thấy phù hợp, chỉ thỏa mãn sự áy náy trong lòng cô. Rất có thể Yuichi không hiểu đúng ý nghĩa của lời xin lỗi này.
Nhưng Miharu chỉ còn cách truyền tải suy nghĩ của mình như vậy. Cô sẽ phải dùng lời nói, dùng hành động và thái độ của mình để thể hiện tình cảm ấy cho tới ngày con cô hiểu được. Hôm nay và mai sau, không ngừng nghỉ. Mãi mãi…
Vài ngày sau, buổi tối hôm công ty cô phỏng vấn gọi tới thông báo về việc tuyển dụng cô.
“Miharu! Miharu ơi!”
Nghe thấy tiếng gọi hốt hoảng, Miharu dừng đôi tay đang rửa bát đũa lại.
Cô lau qua loa đôi tay ướt vào chiếc khăn bông rồi tiến ra phòng khách thì thấy bà Kiyomi ngẩng mặt nhìn cô vẻ lúng túng.
“Yuichi đã…”
Trước trạng thái bất thường của mẹ, Miharu vội vã tìm kiếm bóng dáng Yuichi, rồi cô khẽ nuốt nước bọt.
Yuichi đang ngã lăn trên sàn, cậu nằm im không nhúc nhích.
“Yuichi…?”
“Con làm sao thế?” Cô cất tiếng hỏi, một dự cảm không lành ập tới.
Cô khẽ đưa tay chạm vào người con, cảm giác cơ thể cậu cứng hơn hẳn mọi khi.
“Miharu ơi, lẽ nào…?”
Miharu cố nghĩ lại tình trạng của Yuichi khi nãy để xem con có biểu hiện không khỏe lúc nào không.
Lúc ăn tối, mọi chuyện vẫn bình thường. Ngày thường Yuichi ít cử động, nên khó mà đoán được là cậu khỏe hay không, nhưng chắc chắn khi nãy không có gì lạ. Yuichi vẫn ăn món rau như mọi khi.
… Nếu vậy thì tại sao?
“Lẽ nào Yuichi đã chết rồi…?”
Cơ thể của Yuichi từ phần đuôi trở lên đang chuyển dần sang màu xám như tảng đá.