← Quay lại trang sách

- 8 -

Miharu, con vẫn ngồi đó nhìn sao?”

Giọng bà Kiyomi xen lẫn ngạc nhiên và thương xót. Miharu trả lời, đầu không ngoảnh lại.

“… Vâng.”

Khắp người Yuichi đã nhuộm màu xám nhạt, cứng như đá và không nhúc nhích. Đã gần một tuần kể từ khi cậu bị như thế này.

Bà Kiyomi nói Yuichi đã chết rồi. Miharu cũng cảm thấy vậy. Nhưng cô không thể vứt bỏ khả năng rằng cậu vẫn còn sống.

Cô vuốt ve cơ thể cứng đờ của con. Khi cô gõ nhẹ, cơ thể cậu phát ra tiếng “cộc cộc”.

“Con ấy à, đúng là kiểu người không biết cách từ bỏ mẹ nhỉ.”

“Mẹ biết.” Trựớc câu nói của Miharu, bà Kiyomi thở dài nói, “Nhưng chúng ta không thể để thằng bé ở đây như thế này mãi được. Con hiểu mà phải không?”

“Vâng…” Miharu vừa lặng lẽ ngắm con vừa thẫn thờ đáp, “Hãy cho con được ở cùng cháu thêm chút nữa mẹ ơi…”

Cô muốn có bằng chứng xác thực. Nếu Yuichi thực sự đã chết, cô muốn có được chứng cứ thuyết phục về việc đó. Cô cần có một bằng chứng để mình có thể bỏ cuộc và ổn định lại tâm trạng của mình.

Nghĩ tới đó, khóe mắt Miharu nhòe đi.

Khó khăn lắm cô mới nhận ra sai lầm của mình, cô vừa mới hạ quyết tâm sẽ dành cả phần đời còn lại của mình để sửa chữa sai lầm ấy. Giờ mọi chuyện như thế này, tâm trạng Miharu không thể nào giải tỏa, mà Yuichi cũng thật đáng thương.

Sự đau khổ và hối hận vì mình không nhận ra sai lầm sớm hơn có phải cũng là một loại hình phạt? Dù nghĩ vậy, cô vẫn có cảm giác mọi chuyện chưa kết thúc ở đây.

Cô muốn tin rằng mọi chuyện chưa kết thúc. Đó không phải một mong ước vô vọng. Cũng không phải cô mù quáng đặt cược vào niềm hy vọng ít ỏi.

Cảm giác này quá mơ hồ, cô không thể giải thích cho người khác hiểu được. Cô không chỉ ra được cơ sở cho niềm tin này, nhưng trong lòng Miharu tin rằng cô nên chờ đợi thêm. Cô muốn tin vào điều đó và muốn chờ đợi thêm nữa.

Những tin tức u ám không ngừng xuất hiện. Căn bệnh đột biến thành sinh vật kỳ dị đã tăng thêm các thế hệ mắc bệnh, ngày càng nhiều trường hợp mắc bệnh hơn. Người ta không còn có thể gạt căn bệnh qua một bên bằng cách cho rằng nó chỉ là vấn đề của một nhóm thanh thiếu niên nhỏ nữa, tình hình đã nghiêm trọng hơn cả trước đây. Chính phủ đã chấp nhận sự thật này và cuối cùng đã rầm rộ bắt tay thực hiện những nỗ lực trợ giúp người bệnh đột biến, nên xét cho cùng, không phải chỉ toàn chuyện không hay. Dù rằng cô vẫn muốn mỉa mai một câu, rằng cuối cùng các vị ấy cũng chịu nhấc những chiếc mông nặng của mình lên để làm việc rồi sao, nhưng đó là chuyện khác.

Mọi thứ đều thay đổi nhanh chóng mặt. Thời đại, và môi trường trong thời đại đó. Ý thức của con người. Miharu đang sống trong dòng chảy dữ dội của sự thay đổi này. Nếu nói cô không lo lắng về việc đó thì là nói dối. Lúc này, khi cô không rõ kim chỉ nam hành động và lý tưởng kiểu như mọi việc phải thế này thế kia nữa thì cô cũng không biết nơi mình phải đi tới là nơi nào, con đường mình đang đi sẽ dẫn tới nơi nào nữa.

Mọi người đều sống trong nỗi bất an và lo lắng không thể diễn đạt bằng lời. Ngày mai không biết ai sẽ bị làm sao ở đâu. Có thể chính mình sẽ đánh mất hình dạng của mình. Giữa tình cảnh đó, biết bao người đã cố gắng tỏ vẻ lạc quan, không chịu giác ngộ nỗi lo lắng bên trong lòng mình, lừa mình dối người rằng mình hạnh phúc, cố lảng tránh những nỗi đau khổ, cố để mình không nghĩ tới…

Cuộc sống với người mẹ đã già, bản thân cũng đang dần già đi, và cậu con trai không rõ sống chết ở bên cạnh. Miharu cố gắng nhìn nhận một cách khách quan cảnh ngộ của mình.

Người đời hẳn sẽ nói một cuộc sống như thế là không thể duy trì. Một gia đình không có hy vọng, giống như một ngọn nến yếu ớt lay lắt trong gió mạnh. Vừa không ổn định vừa bất thường, thậm chí có thể khiến người khác thương hại nữa.

Nhưng cô lại nghĩ lại. Rằng sự “khách quan” này cũng chỉ là chủ quan thôi.

Dù sao cũng chỉ là suy nghĩ của Miharu. Đó là ánh mắt của người ngoài do suy nghĩ chủ quan tạo ra khi cô nghĩ rằng “Nếu là người ngoài chắc sẽ nghĩ như thế”.

Cô cố gắng rời khỏi vị trí đó, cố gắng suy nghĩ bao quát hơn. Sau khi làm vậy, cô đã giác ngộ một sự thật đơn giản là gia đình cô hiện tại có bà Kiyomi, cô và Yuichi.

Rốt cuộc mọi chuyện chỉ đơn giản như vậy. Không tốt hay là xấu, đúng hay sai, chỉ có một sự thật không thể thay đổi là ba người nhà cô đang ở đây vào chính lúc này.

Chỉ có một sự thật, và cô không cần phải gán cho sự thật ấy một ý nghĩa tiêu cực hay tích cực gì cả.

Sau khi nhận ra điều đó, trái tim của Miharu bình yên đến không ngờ. Phản ứng, lời lẽ của người khác, những cảm xúc của mọi người và cả của mình, những thứ được cho là có ý nghĩa, cô đã cư xử như thể tất cả những cái đó tuy có thật, nhưng thực ra tất cả đều chỉ là lừa dối. Chúng giống như những hiện tượng chỉ trôi qua trước mắt, không hề có khả năng đe dọa hay gây hại tới cô.

Sống như thế nào, tồn tại như thế nào cũng được. Cả cô và những người xung quanh đều thế. Tất cả đều nằm dưới sự chỉ đạo của cô, cô có quyền quyết định mọi việc.

“Yuichi ơi.”

Tay vuốt ve lớp da màu xám cứng ngắc, Miharu khẽ cất tiếng gọi.

“Mẹ đã sẵn sàng để đón nhận mọi việc rồi.”

Cô không hề nghĩ tới việc Yuichi có nghe thấy không. Cô cũng không nghĩ tới sức ảnh hưởng mà cô mang tới và ý nghĩa của câu nói của mình. Vì đó là những việc mà người đón nhận câu nói ấy phải nghĩ tới.

“Thế nên từ giờ, con hãy tự quyết định mọi việc nhé.”

Sống tiếp hay là cứ thế này mà chết đi. Bởi Miharu không thể quyết định thay con được.

“Con hãy làm điều con muốn làm và thích làm. Mẹ cũng sẽ làm thế. Dù con có chọn con đường nào, mẹ cũng sẽ không trách mắng. Mẹ sẽ luôn dõi theo bảo vệ con. Mẹ tin con, Yuichi ạ.”

Cô vuốt ve một cái, hai cái, rồi đột nhiên bàn tay cô khựng lại. Khóe miệng hé mở của cô run run, trong một thoáng hơi thở của cô rối loạn. Một khắc sau, hai bên khóe môi cô nhếch lên. Miharu khẽ ngẩng đầu nhìn trần nhà, rồi một lần nữa nhẹ nhàng vuốt ve Yuichi như muốn vỗ về an ủi cậu.

•••

Từ khi bắt đầu biết nghĩ, giá trị của cháu đã được quyết định.

Không biết cháu đã nhận ra tự khi nào. Rằng trên người cháu có gắn một chiếc nhãn ghi giá. Rằng mức giá ghi trên đó rẻ đến độ không thể tin được. Càng để ý theo dõi thì mức giá đó càng giảm. Lúc này mức giá đó đã hạ xuống thành một số âm.

Cảm giác thường trực của cháu là không chốn dung thân. Dù không có cơ sở gì, nhưng cháu luôn mơ hồ cảm thấy thế. Chẳng có ai trông đợi gì ở cháu. Cháu không cần thiết với ai cả, thậm chí có lần cháu từng nghĩ, ôi, mình hít thở khí oxy thế này thật phí hoài.

Cháu luôn bị so sánh. Cháu bị đem điểm mạnh, điểm yếu ra để bàn luận, rồi bị trách mắng là mình yếu kém điểm này điểm kia. Mỗi lần như thế cháu đều rất bực bội. Cháu không thích bản thân mình.

Cháu bị bố mẹ nói là kém cỏi. Rằng cháu chẳng có thế mạnh gì. Việc cháu làm được được coi là đương nhiên, còn nếu cháu khống làm được thì sẽ bị coi là tội lỗi. Khi lời trách mắng qua đi, cháu có cảm giác những cảm xúc của cháu cũng trôi đi hết cả. Cháu bỏ lại tất cả những thứ ấy, rồi sau đó, trong lòng cháu chỉ còn lại cảm giác trống rỗng.

Cháu đắm mình trong kỳ vọng của bố mẹ hằng ngày. Nếu cháu không thể làm theo kỳ vọng của mẹ, cháu sẽ bị coi thường với ánh mắt lạnh nhạt, liền sau đó mẹ sẽ không cần gì ở cháu nữa.

Bố mẹ đã đúc sẵn một chiếc khuôn cho cháu để cháu biết mình nên như thế nào. Nhưng cháu không thể nhích được vào chiếc khuôn ấy. Cháu nghĩ, việc gì mình phải gò ép mình vào chiếc khuôn ấy chứ. Thậm chí cháu đã rất tức giận.

Cháu biết mình là một người không được cần đến. Cháu biết mình bị ghét bỏ, bị xa lánh.

Chỉ mình em gái cháu được yêu thương. Ông nội cháu từng nói cháu chỉ là một đứa bé to xác vô dụng. Cháu đâu có muốn được sinh ra, vậy mà lại phải chịu trách nhiệm để sinh tồn, thật hết sức vô lý phải không?

Khi cháu phớt lờ kim chỉ nam mà mình phải hướng tới, ngay lập tức giá trị của cháu rớt xuống con số không.

Nhưng cháu đã rất cố gắng. Cháu đã cố gắng để là đứa con ngoan. Dù là học tập hay những kỹ năng khác. Cháu đã tới trường dạy thêm. Cháu đã nghe lời người lớn. Cháu đã làm mọi điều theo lời họ. Vậy mà bây giờ họ lại hỏi tới suy nghĩ của cháu sao?

Cháu muốn được dõi theo, được công nhận. Cháu muốn được quan tâm để ý tới. Nhưng họ luôn bỏ mặc cháu, bố cháu chỉ biết khen anh cháu. Rằng anh ấy thật tài giỏi, khác hẳn cháu. Bố cháu đã nói thế trước mặt họ hàng. Mỗi lần như thế, cháu vô cùng xấu hổ, cảm thấy mình thật thảm thương, cháu thật sự không muốn gặp ai nữa.

Cháu không có bạn bè. Cháu không biết phải làm sao để hòa hợp với họ, nhưng chắc chắn là vì cháu không tốt. Vì cháu là một con người đầy khiếm khuyết, nên không thể làm được những việc mọi người bình thường vẫn làm. Thật khổ sở khi cháu không thể làm những việc người khác dễ dàng làm được, nhưng cháu chẳng biết làm sao. Cháu không có nổi năng lực của một người bình thường.

Cháu không tin những lời lẽ ngọt ngào. Nghĩ tới chuyện lấy lòng người khác cháu đã thấy buồn nôn rồi. Cháu hiểu rất rõ điều đó. Vì cháu đã bị phản bội nhiều lần. Nếu chỉ sửa sang bề mặt thì có ý nghĩa gì. Tất cả chỉ là bề ngoài mà thôi. Thật buồn cười khi ai đó định thao túng cháu chỉ bằng mấy lời nịnh nọt rẻ tiền đó. Thật là một vở kịch vụng về. Hôm nay lại là một vở kịch khiến khán giả thương cảm, lấy nước mắt người xem sao? Nhưng sao toàn diễn viên diễn dở thế này? Chết tiệt thật đấy.

Cháu được bố mẹ cho ăn mặc như búp bê, được cưng nựng lấy lòng, để rồi lớn lên với quá nhiều hiểu lầm. Cháu đã tưởng rằng mình là một con người đặc biệt. Nhưng sự thật cháu chỉ là một thanh củi thắt nơ. Tại sao bố mẹ không sớm nói với cháu điều đó?

Những lời trách mắng tuôn ra, cháu bị đánh, nếu khóc sẽ bị đánh nhiều hơn, không có ai giúp đỡ cháu.

Cháu đang ở đây. Cháu đang ở đây này.

Cháu cười và đùa giỡn dù chẳng thấy vui, cháu không biết cảm xúc thật của mình ở nơi đâu. Chỉ có điều, đó là trách nhiệm của cháu. Cháu bắt buộc phải làm như thế.

Hãy để cháu được chăm sóc nó. Hãy để cháu được trông coi nó. Nếu không làm thế, nếu không giúp ích được cho ai, thì sẽ giống như cháu không tồn tại trên đời mất.

Đúng thế, tất cả đều do cháu. Mọi chuyện đều là lỗi của cháu. Việc bố mẹ cháu cãi nhau, việc bố cháu bỏ nhà đi biền biệt, việc mẹ cháu luôn cư xử quá khích, tất cả đều do cháu cư xử không tốt. Mỗi lần mọi người chỉ trích cháu, cháu đều cảm thấy mình co cụm lại. Chỉ mình cháu là lạc bầy. Mọi người coi cháu là kẻ thù chung, nhờ thế mọi người có thể đoàn kết lại thành một thể thống nhất. Nghĩa là cháu là chiếc bịch cát cho tất cả mọi người.

Từ khi được sinh ra, một sản phẩm thứ cấp như cháu đã là một thứ hoàn toàn vô ích, có lẽ cháu sẽ dần chìm xuống và tan ra giữa một biển những máy móc điện tử và rác rưởi trước khi kịp phát huy bất kỳ công năng nào.

Cháu rất ghen tị với bạn bè mình. Họ được mọi người yêu quý, họ hưởng thụ quyền lợi như một lẽ đương nhiên, rất thẳng thắn, kiêu hãnh và chói sáng… Cháu đã không thể tin được vào điều ấy.

Cuộc sống của cháu thật khổ sở nặng nề, giống như cháu luôn ở giữa làn nước vậy. Dù có gào thét khản giọng, tiếng thét của cháu cũng chỉ biến thành bọt nước và tan biến mất.

Thử suy ngẫm về mình, cháu nhận ra mình thực là một con người nhàm chán. Cháu chẳng có gì xuất chúng, không có ước mơ hoài bão gì, chỉ sống thơ thẩn qua ngày. Cháu rất ngạc nhiên với phát hiện này.

Cháu hoàn toàn không được cần tới. Đúng là như thế nhỉ. Cháu hiểu rồi. Hóa ra cháu chỉ là một kẻ thừa thãi phiền hà. Vậy thì cháu biến đi là được phải không? Dù cháu có biến mất, bố mẹ cháu cũng chẳng biết đâu nhỉ. Bố mẹ cháu sẽ chẳng nhận ra đâu. Bố mẹ cháu sẽ không đi tìm. Cháu biết. Cháu hiểu điều đó.

Cháu thường xuyên bị bạo hành lời nói. Nhưng cũng chẳng hề gì. Lúc này cháu chẳng còn tổn thương nữa. Cháu đã quá quen với những lời đó rồi. Thật trơ trẽn phải không? Da mặt cháu dày quá phải không? Nếu không như vậy thì cháu đã sớm không còn ở đây nữa.

Tại sao cháu lại phải làm nhiều việc vì những người không hề nghĩ cho cháu chứ? Rốt cuộc là vì cái gì? Vì thể diện, vì vẻ ngoài mà họ lợi dụng cháu ư?

Cháu là một món đồ dùng tiện lợi. Vậy mà tới lúc này cháu mới nhận ra.

Ôi, cháu chẳng có gì.

Mọi người đều phủ định cháu.

Cháu cứ bị cướp mất hết thứ này đến thứ khác. Ngay cả bây giờ cũng vậy. Những thứ quan trọng trong lòng cháu cứ khô héo dần, cháu đang gắng hết sức tập trung chúng lại. Cháu đang cố ngăn chúng chảy ra ngoài một cách phí phạm.

Đúng như ngài nói, cháu là đồ vô dụng. Là một thằng ngu. Là rác rưởi. Vậy khi nào ngài định xử lý cháu đây? Ngài định cắt nhỏ cháu ra và lèn chặt lại sao? Hay làm thịt băm? Hay cho chó nhà nuôi ăn thịt? Cháu sẽ làm những người ăn thịt cháu bị đau bụng mất.

Những người bình thường nhan nhản quanh chúng cháu, những con người có cuộc sống viên mãn, cháu nghĩ không biết họ có cuộc sống hằng ngày như thế nào. Họ dựa dẫm vào điều gì, hy vọng vào điều gì để sống qua ngày? Họ có thể tươi cười khi ngày mai đến, dù bản thân đang khổ sở và cay đắng không? Đôi khi cháu không thể hiểu được những điều họ nói, như thể cháu đang nói chuyện với người đến từ một thế giới khác vậy… Biết đâu cháu thực sự đang sống ở một thế giới khác họ thì sao.

Khi nghĩ tới việc năm năm nữa, mười năm nữa, hai mươi năm nữa mọi chuyện vẫn như hiện tại, cháu liền nghĩ, nếu thế thì thôi cũng được. Cháu thực sự đã mệt mỏi rồi. Có lẽ từ khi ấu thơ cháu đã không hề có tâm trạng muốn sống.

Hình như những con người có cuộc sống bình thường có quyền mắng nhiếc, cười nhạo và đối xử thô lỗ với những người dưới đáy xã hội thì phải. Nghe nói đó chính là thứ chính nghĩa của đại chúng.

Cố gắng nỗ lực để rồi thu được điều gì? Nỗi tuyệt vọng vì không thể có được kết quả như mình mong muốn sao.

Cháu đã nghĩ mình nên biến mất.

Có lẽ sau vài năm nữa, thói quen gây hại sức khỏe sẽ để lại hậu quả và cháu sẽ chết. Cháu nghĩ đó là cách thức phù hợp nhất với cháu.

Nếu không làm gì cả, chỉ nằm lăn lóc ở đó, liệu cháu có thể cứ như vậy mà chết đói không?

Số của cháu là chết đường chết chợ, không có ai ở bên.

Có ý nghĩa gì trong việc chờ đón ngày mai không?

Những lời than cô đơn và muốn được yêu thương nghe thật ấu trĩ phải không? Những lời ấy dù trời sập đến nơi cháu cũng không thể nói ra miệng được.

Khi nghe tin một người em họ cùng tuổi với cháu đi làm ở một công ty lớn, đã kết hôn và vừa mới sinh con, cháu chỉ biết vò đầu bứt tai rồi đếm những sợi tóc rụng ra trong lòng bàn tay mình.

Mọi người cứ dần bỏ cháu lại phía sau như thế.

Trong lúc cuộn tròn mình bên trong chiếc hộp các tông, cháu thầm ước một người tốt bụng dịu dàng nào đó sẽ nhặt cháu về. Ước rồi cháu bật cười to vì suy nghĩ vớ vẩn đó của mình.

Cháu không bước nổi bước nào nữa.

Cháu ước rằng ngày mai sẽ đến trong khi cháu đang ngủ.

Vì không dũng cảm, nên nếu được, cháu muốn được chết một cách thật nhẹ nhàng. Ngày nào cháu cũng tìm hiểu về cái chết nhẹ nhàng nhất.

Cháu thà rằng mình tan biến mất. Cháu muốn biến mất sạch sẽ, không để lại chút vết tích nào. Cháu muốn tất cả mọi người quên mình, coi như cháu chưa từng sinh ra, coi như ngay từ đầu cháu đã không có ở đó.

Cháu nghe nói nếu lao mình vào đầu tàu, gia đình cháu sẽ phải trả tiền bồi thường cho công ty đường sắt. Khu rừng tự sát ở núi Phú Sĩ lại quá xa. Lỡ đâu cháu không chết hẳn mà chỉ bị thương tật, cả đời cần đến hộ lý thì thật khủng khiếp. Hãy bày cho cháu một cách chắc chắn có thể chết mà không gây phiền phức cho người khác được không?

Cháu không muốn chết. Nhưng việc sống tiếp quá mệt mỏi với cháu.

Cháu không có mong ước gì cả. Thứ cháu có chỉ là một tương lai cô độc triền miên.

Cháu thử nghĩ tới đám tang của mình, thử tưởng tượng ra cảnh gia đình mình khóc, nhưng cháu có cảm giác những thứ đó chẳng có ý nghĩa gì. Chắc họ sẽ kêu gào thảm thiết lắm, vì họ là những ông bố bà mẹ đau khổ có con trai ra đi trước mình mà. Thế nào cũng được. Cháu chẳng quan tâm chút nào.

Tương lai mà mọi người tin tưởng sẽ không đến với cháu.

Cháu rất sốc và tuyệt vọng trước sự thật rằng trên đời có rất nhiều người thương cảm cho cảnh ngộ và cách sống của cháu. “Đáng thương quá”, “Tội nghiệp quá!” Nhưng cảnh ngộ của cháu, cách sống của cháu không phải rất bình thường sao? Không phải mọi người đều thế cả sao?

Thế gian này được tạo nên từ những dối lừa. Mọi thứ đều thối rữa. Nhưng có lẽ thứ thực sự thối rữa là chính bản thân cháu.

Thứ duy nhất yêu thương cháu là nỗi cô độc.

Trái tim cháu đã tổn thương tan nát vì thiện ý của mẹ rồi. Cháu sẽ không bao giờ tha thứ cho mẹ cháu. Nhất định là như vậy. Cả đời này cháu sẽ không quên, cháu sẽ mang nỗi hận này xuống tận mộ phần của mình.

Cháu muốn trở thành một người tài giỏi, nhưng từ đầu cháu đã biết là không thể.

Cháu đã ước rằng, nếu không thể trở thành người tài giỏi, giá mà cháu có thể trở thành một sinh vật không biết u sầu phiền não.

Loài mèo thật tự do, thật đáng ghen tị. Vì chúng có thể đi bất cứ nơi đâu chúng muốn.

Nếu thế thì loài chim cũng vậy. Chúng có thể bay đi bất cứ nơi đâu.

Cá có thể hít thở thật ưu nhã trong làn nước. Chúng cũng sẽ không bị chết đuối.

Chó rất khỏe mạnh và đầy sinh lực. Nó có thể thích ứng với môi trường xung quanh.

Những con vật nhỏ thật dễ thương. Chắc chắn chúng sẽ được yêu quý.

Cây cối không có não nên nó sẽ không phải lo lắng u sầu, thật tốt.

Cháu chẳng muốn trở thành cái gì cả. Cháu chỉ muốn mình tan chảy ra thôi.

Nếu thế cháu muốn trở thành đồ vật. Cháu không muốn là một sinh vật sống nữa.

Rô bốt cũng hay đấy. Với cơ thể máy móc, chắc sẽ không cảm thấy đau đớn hay cực nhọc gì đâu.

Cháu muốn biến thành một con sâu. Một con sâu nhỏ xíu với vẻ ngoài ghê tởm. Khi đó người ta sẽ có thể dẫm chết cháu mà không có chút cảm xúc gì. Cháu sẽ không phải sống mấy chục năm dài đằng đẵng tiếp theo nữa.

Xong rồi. Thế nào? Có đúng như điều các cháu mong muốn không?

Nửa tỉnh nửa mơ. Biên giới mong manh giữa thực và mộng.

Tới giờ đối chiếu câu trả lời rồi.

Các cháu có tự do như mình tưởng tượng không? Các cháu có được yêu thương không? Các cháu đã thoát khỏi nỗi phiền muộn chưa?

“Thật là quá đáng. Không giống thỏa thuận chút nào. Không có cánh thì bay lên trời thế nào được? Như thế này thật thiếu hoàn thiện, phi tự nhiên và kỳ cục.”

“Cháu đã tưởng mình không thể tuyệt vọng hơn được nữa cơ. Nhưng mà đúng là núi cao lại có núi cao hơn nhỉ. Mình bị phản bội rồi.”

“Quả nhiên là thế này. Mà thôi, cháu đã nghĩ rằng chẳng còn cách nào khác rồi.”

Nhưng thôi đủ rồi. Cháu đã thu được kết quả mình mong muốn.

Cháu đã tìm được câu trả lời. Quả nhiên không ai cần đến sự tồn tại của cháu cả.

Không phải rất tuyệt vời sao. Như vậy có thể lấy làm lý do biện minh, và cũng không bị luận tội.

Tâm trạng cháu đang thoải mái lắm.

Thực lòng, cháu thấy rất an tâm.

Cháu thấy bực mình lắm. Thực đấy. Nhưng rốt cuộc thì suy nghĩ của cháu đã được chứng minh là đúng. Mẹ cháu đúng là kiểu người như thế.

Cháu cũng hài lòng với điều đó… Cháu đã biết từ trước rồi. Biết cả việc chỉ cần có gì đó ủng hộ, mẹ sẽ ra tay giết cháu.

Nhưng nếu chỉ có thế mà phải đi tù thì đáng thương quá. Chỉ giết một kẻ như cháu mà phải mang tiền án tiền sự. Cháu không nghĩ tới chuyện tự sát. Cháu không oán hận đến thế. Không thể hận thù đến tận cùng được. Bởi đó là mẹ cháu mà. Dù sao mẹ cũng đã sinh cháu ra và nuôi nấng đên tận giờ phút này.

Nghĩ vậy rồi cháu thấy mọi việc thật đúng thời điểm. Thật tuyệt. Vì cuối cùng cháu đã có thể nghỉ ngơi rồi.

Tốt thôi. Cứ việc quên cháu đi, không sao cả. Mẹ hãy quên rằng mẹ đã có một thằng con trai như cháu. Cháu muốn mẹ không bị quá khứ cầm tù nữa, mà hãy sống một tương lai tươi đẹp không có cháu ở đó. Cháu muốn mẹ cháu hạnh phúc. Những lời này không phải những lời cay đắng mỉa mai, mà là những lời nói thật lòng của cháu.

Nhưng cháu muốn lúc cuối đời mẹ nhớ ra cháu. Thường ngày mẹ có thể quên cháu đi, nhưng khi nhìn lại cả cuộc đời mình, cháu muốn mẹ nhớ tới một điều. Như là một điều ô nhục. Như một hồi ức đáng ghét khi mẹ cháu sắp từ giã cõi đời.

Rằng, “Ôi, chính mình đã giết chết con trai mình.”

Cháu muốn mẹ nhớ ra điều đó. Thế thôi.

Sau đó, cháu muốn mẹ chết trong tâm trạng thật nặng nề, khổ sở.