Chương cuối - 1 -
Thế giới quanh cậu từ khi nào chỉ còn toàn màu xám.
Cậu sống từng ngày mờ nhạt nửa như đang sống, nửa như đã chết. Đối với cậu, cuộc sống gói gọn trên sáu chiếc chiếu tatami và vài căn phòng khác, phần thế giới hiện thực còn lại nằm trong máy tính.
Cậu chỉ là một kẻ thua cuộc. Một kẻ dưới đáy. Cậu sống một cuộc sống lười nhác và rác rưởi tới mức những kẻ không biết mặt, không rõ danh tính trên mạng cũng có thể kêu phiền vì cậu được. Đó chính là con người cậu.
Thấm thoắt đã năm năm kể từ khi cậu bỏ dở cấp ba và giam mình trong phòng. Quá trưa cậu mới ngủ dậy, bật máy tính, ăn một bữa qua loa, chơi game trên mạng, lướt web, ăn bánh kẹo, lang thang ở các diễn đàn và các blog trên mạng, hứng lên thì đi tắm, đọc truyện tranh miễn phí trên mạng, lại chơi game, gần sáng thì rúc vào chăn. Cậu sống cuộc sống như vậy.
Cậu chẳng hề tạo ra của cải vật chất gì, chỉ biết tiêu thụ. Cậu chê bai những phim hoạt hình và game trên các diễn đàn, tiết lộ trước nội dung phim hoặc hóng các tiết lộ này rồi bàn tán rôm rả, tâm trạng tốt như thể mình vừa hoàn thành được việc gì. Cậu đã giết thời gian hằng ngày như thế.
Vì tôi đâu có cách nào khác.
Nghe thấy tiếng bố quát mắng bên ngoài phòng, cậu vội vàng đeo tai nghe và bật nhạc thật to.
Tôi giam mình trong phòng đâu phải vì thích làm như thế.
Mỗi lần nghe thấy tiếng bố mẹ, dạ dày cậu lại đau. Vừa nhìn thấy cậu, bố cậu sẽ liền tỏ ra chán ngán và bắt đầu dạy dỗ. Mẹ cậu tỏ vẻ lo lắng về cậu, rồi mẹ phàn nàn và nói những lời khiến cậu khó chịu.
Tôi chỉ còn căn phòng này để ẩn náu thôi.
Cậu đã trải qua cuộc sống học đường mà chỉ cần nhớ lại cũng đủ thấy khổ sở. Cậu không có bạn, lúc nào cũng bị bắt nạt. Những ngày dính chặt như keo. Những ngày khiến cậu muốn nôn mửa.
Cuối cùng cậu cũng trốn thoát khỏi đó. Khi quyết định ngừng học, cậu đã vô cùng an tâm. Nhưng gia đình cũng không phải là nơi dành cho cậu. Nơi cậu có thể yên tâm chỉ là bên trong căn phòng sáu chiếu và bên trên giường ngủ mà thôi. Ngoài những nơi đó, không còn nơi nào tiếp nhận cậu cả.
Cứ như vậy, ngày nào cậu cũng dính lấy chiếc máy tính, nhưng ngay cả trên mạng cậu cũng không tìm thấy một nơi dành cho mình. Vì không có lấy một người bạn tử tế nên cậu luôn lưỡng lự trong giao tiếp. Cậu càng không thể vừa chơi các game trực tuyến vừa tán gẫu với người cùng chơi được.
Các diễn đàn chỉ toàn chữ viết, nên cậu không cần hình dung ra vẻ mặt của những người ngồi phía bên kia, cậu có thể thỏa thích nói tất cả những gì mình muốn. Thế nhưng cậu vân không cảm thấy ở đó có chỗ dành cho mình.
Cậu sống trong thế giới của sự đoạn tuyệt. Một ngày bình thường trong chuỗi thanh xuân lấp lánh mà người khác đăng trên mạng xã hội, những nỗi lo âu phiền muộn thường gặp, những lời hỉ nộ ái ố triền miên vô tận, tất cả những cái đó cậu chỉ xem lướt qua rồi cuộn chuột xuống dưới và quên hẳn. Chẳng điều gì vang vọng tới trái tim cậu, chẳng điều gì là thực đối với cậu.
Thiếu thốn sự đồng cảm. Không tinh thần, không động lực. Dù giữa lúc chơi game như một thói quen, gương mặt cậu vẫn luôn nghiêm túc. Những sợi cơ biểu hiện cảm xúc không chút động đậy. Không còn biểu cảm nào cả, tới mức giờ đây khi muốn cười cậu phải nhớ lại cách cử động của khuôn mặt khi cười.
Cậu lướt web, nhấp chuột vào một bài báo tổng hợp được đặt tiêu đề giật gân. Có lẽ vì cảnh ngộ của cậu như thế này nên cậu rất dễ bị thu hút bởi những bài báo liên quan tới những người ăn bám.
Mở ra đọc, cậu thấy trong đó có một gã có vẻ như đang nói về chính mình, đúng như dự đoán, bài viết này chìm trong những lời chỉ trích.
Mình thật rác rưởi, nhưng gã này cũng rác rưởi không kém.
Nghĩ vậy, đâu đó trong lòng cậu thở phào nhẹ nhõm… Không chỉ có mình mình. Những người như mình không hiếm. Thế gian này rất rộng lớn, nếu tìm kiếm chắc chắn sẽ có những người còn rác rưởi hơn mình. Nghĩ tới chuyện đó, cậu thấy vấn đề chẳng còn nghiêm trọng nữa. Mình hãy còn thuộc dạng tử tế chán.
“Tôi đâu muốn sinh ra là một kẻ rác rưởi thế này.”
Cậu khẽ gật đầu trong lòng, tay trái cậu chống cằm, ngón trỏ bàn tay phải cuộn chuột.
“Tất cả là tại bố mẹ tôi, tại xã hội này. Nếu họ không như vậy, giờ này tôi đã là một con người tử tế nghiêm chỉnh hơn bây giờ nhiều rồi.”
Cậu kéo con lăn chuột, kéo nội dung màn hình theo chiều dọc.
“Bố mẹ thích có con nên mới sinh ra tôi, họ phải nuôi tôi là đương nhiên. Tôi chẳng thấy có lỗi gì với bố mẹ cả.”
Trên màn hình, lời lẽ ngông cuồng của kẻ rác rưởi đó vẫn tiếp diễn, rồi đột nhiên một lượng lớn những dòng phản biện hiện ra.
“Cậu định đổ lỗi cho bố mẹ đến bao giờ hả đồ ngốc?”
“Cậu trở thành một gã rác rưởi vì cậu muốn thế đấy chứ.”
“Chính vì luôn đổ lỗi cho hoàn cảnh và những người xung quanh nên cậu mới như thế này đấy.”
“Bọn ăn bám, giam mình trong phòng toàn là bọn ấu trĩ. Thế nên mới ở dưới đáy xã hội.”
“Nếu bố mẹ cậu già và qua đời thì cậu định sống thế nào?”
“Thật là yếu đuối.”
“Mau chết đi cho rộng đất, đồ rác rưởi. ”
“Đừng dựa dẫm bố mẹ nữa.”
“Tương lai cậu sẽ chết trong cô độc, hoặc chết đường chết chợ thôi, thật đáng thương. Tôi thấy thương hại cậu.”
Những lời này không dành cho cậu, nhưng khi đọc cậu thấy tim mình như bị bóp nghẹt lại, cậu đưa tay đỡ lấy ngực.
Nếu như những lời lẽ ngông cuồng của kẻ rác rưởi đó chỉ có một dạng, thì những lời phản biện cũng chỉ có một dạng. Những câu chữ quen thuộc trải dài trước mắt. Phải chăng vì tất cả mọi người đều chỉ biết nói những câu giống nhau? Hay là vì đó là ý kiến chung của những con người bình thường?
“… Dừng lại đi.”
Cậu bất giác nói nhỏ với giọng khàn khàn.
Mọi người đều được dạy rằng không được bắt nạt kẻ yếu, nhưng những kẻ nặc danh trên mạng rất thích xúm lại chửi mắng người khác với những lời lẽ vô tâm. Mà dù không phải là nặc danh đi nữa thì hiện tại đang có phong trào vùi dập không thương tiếc những kẻ đã được xác định là rác rưởi hoặc kẻ xấu, nên nhiều người vẫn đang tự cho phép mình nói những lời cay nghiệt dưới danh nghĩa những lời khuyên nhủ.
Những kẻ to mồm là chính nghĩa. Những kẻ nổi bật, vui vẻ, lạc quan là chính nghĩa. Những người u ám, không biết hòa mình vào mọi người sẽ trở thành kẻ xấu. Những người khiến những kẻ được cho là chính nghĩa khó chịu cũng vậy. Những kẻ chính nghĩa đó được quyền nói ra những lời quá đáng, được phép bài xích, tảng lờ những người như cậu. Cậu nghĩ, nếu xã hội vô lý này không có lỗi thì ai mới là người có lỗi?
Từ khi nào mà những từ mới như “tính cách sáng sủa” hay “tính cách u ám” ra đời vậy? Nhìn mặt chữ đã thấy nổi giận. Những kẻ chỉ biết đến bản thân, không bao giờ suy nghĩ cho người khác, không biết dè dặt lời nói và hành động, có thể thản nhiên bắt nạt kẻ yếu thì có gì là “sáng sủa” chứ? Những người hiền hòa, thích thu mình lại suy nghĩ tại sao lại bị gán cho chữ “u ám” chứ?
Trong lòng cậu, những suy nghĩ oán hận cứ lớn mãi lên. Lần này đã là lần thứ mấy cậu tuyệt vọng về con người rồi. Vừa tắt đèn trong phòng, cậu như bị cướp mất sinh lực, nằm vật ra giường.
Họ không hiểu gì về cậu, vậy mà luôn dễ dàng dùng câu chữ để làm tổn thương cậu. Đã vậy, nhiều kẻ trong số họ còn không biết rằng mình đang làm tổn thương cậu nữa. Thậm chí có những kẻ còn nghĩ mình là người bị hại.
Nhưng kẻ quá đáng nhất trong số họ lại là mẹ cậu.
Mẹ cậu luôn ca thán về tình trạng hiện tại của cậu, rồi trở nên bi quan và thường xuyên vừa nói vừa khóc. Nào là “Tại sao lại đến cớ sự này”, nào là “Mẹ đã quá nuông chiều con”, rồi thì “Mẹ đã sai lầm trong cách nuôi dạy con”.
Tôi có lỗi gì đâu, thế nhưng con trai tôi không thể trở thành một người bình thường, tôi thật đáng thương. Rõ ràng là mẹ chỉ yêu bản thân mình, vậy mà luôn miệng nói như thể đang lo lắng cho cậu và luôn tìm cách điều khiển cậu theo ý mình.
Cậu vẫn nghĩ tình trạng giam mình trong phòng của bản thân chưa nghiêm trọng. Bởi cậu vẫn ra khỏi phòng mình, và tới bữa cơm vẫn cố gắng xuống bàn ăn cùng bố mẹ.
Cậu cố gắng gạt bố mẹ ra khỏi suy nghĩ của mình. Không tiếp xúc ánh mắt, không nhìn mặt. Nói chuyện cũng không… Bởi nếu trò chuyện, tiếp xúc với họ, cậu sẽ rất khổ sở. Hễ mở miệng là cả bố và mẹ cậu liền nói những lời phủ định hoặc kêu ca, họ chỉ nói những lời khiến dạ dày cậu quặn thắt.
“Cứ thế này thì anh xấu hổ với hàng xóm láng giềng lắm.” - Những lời lẽ chứng tỏ họ quá để ý tới miệng đời.
“Rồi tương lai sẽ ra sao? Em lo lắm.” - Mẹ đang lo cho bản thân vì lỡ có đứa con như cậu.
“Xin con, hãy hòa nhập lại với xã hội đi được không?” - Vì mẹ ư?
Thật buồn nôn.
Có lẽ chỉ cần cậu vẫn còn là một kẻ ăn bám tự giam mình trong phòng thì mẹ cậu sẽ không bao giờ được bình yên trong lòng. Cậu hiểu nhưng không có ý định thay đổi bản thân, việc này có được coi là một dạng trả thù không?
Nếu được hỏi cậu có hận mẹ không, cậu sẽ không biết trả lời thế nào ngoài câu “Có lẽ vậy.” Hận cái cách mẹ vô tình làm tổn thương trái tim và lòng kiêu hãnh của cậu, hận mẹ đã can thiệp quá nhiều và đặt giới hạn quá nhiều, hận việc mẹ không công nhận cậu là một con người trưởng thành mà luôn muốn điều khiển cậu theo ý mình…
Nếu kể ra thì chắc cả ngày không hết. Nỗi hận tích tụ nhiều năm giờ vón cục và bị nén chặt lại một cách đáng sợ. Cậu cũng hận bố, nhưng nỗi hận này khác cả về nội dung và mức độ so với nỗi hận mẹ. Như tỷ lệ thuận với số thời gian và mật độ tiếp xúc, khối lượng nỗi hận bị tích tụ lại đối với hai người cũng khác nhau.
Thế nhưng nếu nói cậu không cảm thấy biết ơn họ thì là nói dối, thực lòng cậu không muốn làm họ buồn. Dẫu thế nào, hình ảnh mẹ khóc vẫn làm cậu đau lòng nhất.
Dẫu vậy, cậu vẫn không có tâm trạng để tìm cách thoát khỏi tình trạng hiện tại vì mẹ. Nửa thương nửa hận là một lý do, nhưng việc không muốn hòa nhập và làm thân với xã hội cũng là một lý do lớn.
Hồi cấp hai cậu không làm được. Lên cấp ba cậu cũng không làm được. Cậu không có ý định kết thân với người khác. Thực tế cậu lưỡng lự cả khi phải tới quầy thanh toán ở cửa hàng tiện lợi. Ngay cả việc trao đổi vài câu ngắn ngủi với nhân viên cửa hàng, cậu cũng phải chuẩn bị tâm lý rồi mới thực hiện được.
Cậu bị chứng khó khăn trong giao tiếp thể nặng. Khi nói chuyện với người khác, cậu không biết phải đặt ánh mắt mình vào đâu. Cậu không biết mình nên thể hiện cảm xúc gì. Cậu không biết mình phải tiếp xúc với người khác với độ hứng khởi như thế nào, phải hòa hợp và hùa theo đến mức nào, phải thể hiện tính cách như thế nào. Cậu lúng túng trong những tình huống rất đời thường, những tình huống mà những “người bình thường” không bao giờ phải băn khoăn nghĩ đến. Đối với cậu, việc giao tiếp xã hội khó khăn đến mức ấy đấy.
Việc cậu ở lì trong nhà có lẽ là do ở nhà an nhàn hơn hẳn, dù không thể nói rằng khi ở nhà tinh thần cậu thực sự thoải mái. Việc nhà có mẹ làm, cơm có mẹ nấu, lại không tốn tiền. Chính vì có những ưu điểm này nên cậu đã luôn nhắm mắt trước những nhược điểm của nó.
Cậu không có tính xã hội, cũng không có khả năng nuôi sống bản thân, nên cậu mơ hồ nghĩ nếu mình ra khỏi nhà thì chỉ còn cái chết chờ đợi phía trước.
Cậu không muốn chết. Nhưng sống thế này thật khổ sở.
Cậu có niềm tin rằng nếu có cách tan biến đi mà không phải đau đớn, chắc chắn cậu sẽ không lưỡng lự mà chọn cách đó.
Cậu sợ chết, nhưng nếu có ai đó có thể giết chết cậu trong một cái chớp mắt thì cậu sẵn sàng chết.
… Việc sống tiếp, và ngay cả cái chết cậu đều giao phó cho người khác, cậu không thể tự mình quyết định điều gì cả.
Một nụ cười tự trào phúng bản thân khẽ vang lên, khóe miệng cậu hơi trễ xuống.
Cậu ngẩng mặt nhìn trần nhà, tay bất giác vươn lên. Trong căn phòng mờ tối sau khi tắt đèn, cánh tay trắng nhợt yếu ớt của cậu nổi lên trong ánh sáng nhạt.
Hôm nay cậu lại nghe thấy tiếng mẹ ca thán về mình. Cậu đã nhanh chóng rời khỏi đó như chạy trốn, nhưng giọng nói ấy vẫn đuổi theo, mang tới những lời lẽ cậu không hề muốn nghe thấy.
Mẹ thật may mắn vì có người chịu lắng nghe mẹ than thở, chịu nghe những câu chuyện của mẹ, an ủi mẹ, động viên mẹ. Dù có tìm khắp cả thế gian này cậu cũng không thể tìm thấy người ấy cho mình.
Dù cậu có lấy hết dũng khí và năng lực của mình ra để tự nuôi sống bản thân đi nữa, và mẹ cậu vô cùng vui sướng vì điều đó đi nữa… Thì cũng có gì khác đâu.
Nếu cậu cố gắng điên cuồng và khiến mẹ vui sướng vì mình thì khi mệt mỏi không làm được gì, cậu sẽ lại bị mẹ trách mắng. Dù cậu có khổ sở đến đâu, vất vả đến đâu cũng không liên quan gì đến mẹ cậu cả. Có lẽ chỉ cần cậu chăm chút cho sĩ diện gia đình, thì những việc khác đều không quan trọng.
Nếu chỉ nhìn nhận cậu ở những giá trị bên ngoài, chỉ mong đợi cậu thực hiện vai trò của mình mà không thực sự quan tâm tới bản thân cậu. Nếu như mẹ không thể chấp nhận con người hiện tại của cậu, nếu như mẹ chỉ cần lý tưởng của mình được thực hiện, bất luận con trai mẹ có phải là cậu hay không…
Tại sao cậu lại sinh ra trên đời này kia chứ.
“Một kẻ như mình, không sinh ra có lẽ tốt hơn.”
“Sự tồn tại của mình gây phiền tới người khác, và sự tồn tại ấy chẳng thể khiến ai vui sướng. Một kẻ như mình có sống cũng chẳng có giá trị gì.” Vừa nghĩ vậy, cậu vừa chìm vào giấc ngủ.