KHOA QUỐC TẾ (tt)
4. Sóng gió ở Khoa Quốc tế
Tôi vốn là đứa chẳng thích đụng chạm đến ai bao giờ, cũng không thích tò mò quá vào câu chuyện của người khác, ai kể gì thì nghe thôi, chứ chẳng mảy may quan tâm làm gì, trừ phi người ta thật sự cần có tôi trong câu chuyện của mình. Nhưng, ngay cả như thế cũng không phải là một điều chắc chắn rằng bạn sẽ an toàn trong tất cả các mối quan hệ, nhất là khi bạn lại may mắn là một đứa con gái có chút nhan sắc. Không phải tôi phô trương bản thân, nhưng những ưu điểm này thường là nguyên nhân khiến chúng ta bị đẩy vào những nghịch cảnh và sóng gió. Cái gì cũng có hai mặt, những cái tốt đẹp không phải bao giờ cũng nhận được một sự tiếp đón tốt đẹp. Mà thường là thế, cuộc sống là thế.
4.1 Đêm diễn thời trang
Vào học được hai tháng, khoa chúng tôi tổ chức văn nghệ cho ngày 20 tháng 11, hát hò, múa may, diễn kịch, thời trang, nhảy nhót… không thiếu một trò nào. Tôi và Hiên Lam được chọn vào nhóm trình diễn thời trang. Những đứa con gái trông ưa nhìn, xinh xắn và thanh mảnh đều phải vào nhóm và tập luyện để trình diễn vào đêm 19 tháng 11. Lúc đấy tôi mới được biết Hiên Lam là người mẫu của một câu lạc bộ ở Hải Phòng. Ngay từ những buổi tập đầu, trong khi chúng tôi còn đang hơi bối rối và ngại ngùng vì phải uốn éo đi qua đi lại, thì Hiên Lam đã cho chúng tôi xem những bước đi thật sự điêu luyện. Vòng một vươn cao, đôi chân vắt chéo và thẳng tắp một đường, nửa người trên như được cố định trên một trục là vòng eo, chỉ có cặp mông là nhô ra, lắc qua lắc lại nhịp nhàng. Gương mặt lạnh lùng, Lam khiến tất cả những người đang tập xung quanh phải tròn xoe mắt nhìn vì ngạc nhiên.
Một bạn gái trong nhóm thốt lên:
- Lam ơi, Lam là người mẫu đấy à?
Hiên Lam chưa kịp trả lời thì một bạn gái khác đứng xem chúng tôi tập nãy giờ ở bên ngoài vội chạy vào nói với Hiên Lam:
- Lam ơi, mình cũng là người Hải Phòng đây này, mình có biết bạn, bạn ở trong câu lạc bộ người mẫu, mình cũng có quen mấy bạn trong câu lạc bộ đấy, suốt ngày thấy bạn đi diễn cho mấy chương trình quảng cáo.
Mọi người lại ồ lên:
- Thì ra vậy, thảo nào bạn ấy trình diễn chuyên nghiệp thế.
Lam cười vô cảm.
Cũng từ lúc đó, Lam nhận nhiệm vụ hướng dẫn đội hình cả nhóm, và tập đi cho mọi người.
Cuối buổi tập, tôi và Lam ngồi dưới căng tin uống nước.
- Cậu thật là... kiểu này tớ không dám nhận là chơi thân với cậu nữa, bạn thân gì mà chẳng biết gì về nhau, làm tớ cũng bị bất ngờ như mọi người. - Tôi giả vờ dỗi hờn.
- Biết làm gì? Mà có gì hay ho đâu để mà biết. Cậu cứ biết tớ như hiện tại là được rồi.
- Ơ hay, biết để hiểu cậu thêm chứ sao. Có tài lẻ như thế mà giấu, mà tớ cũng chưa có bạn nào từng làm người mẫu đâu nhé.
- Tớ bỏ nghề cả hơn một năm nay rồi. Nó là quá khứ rồi. Thực ra, tớ không muốn phải nhớ, hay phải kể lại với ai về quá khứ này.
Bất giác tôi thấy ánh mắt Hiên Lam thật buồn, sóng mắt cô ấy vốn đã buồn và lúc nào cũng trông như có nước bên trong, lúc này trông còn buồn hiu hắt hơn, đó là lần đầu tiên tôi thấy Lam buồn đến vậy. Tôi hiểu ngay ra rằng đã có một điều gì đó rất đau đớn xảy ra với cô ấy. Có lẽ không nên đào sâu thêm nữa. Như tôi không bao giờ muốn ai đó hỏi về cha mình, hay hỏi tôi đã từng yêu ai chưa. Những nỗi buồn đau thực sự sẽ mãi mãi tồn tại, đau đáu trong tim, dẫu có bị giăng mờ bởi bụi thời gian, thì cũng có những khoảnh khắc, nó lại đòi quyền được sống lại. Đó là một cảm giác không hề dễ chịu một chút nào.
Tôi học được cách trình diễn khá nhanh và cũng đã thành thạo dần. Hiên Lam chỉ dẫn cho tôi cặn kẽ hơn hẳn những bạn khác trong nhóm. Tôi được xếp đi cặp với anh chàng tên Lâm dễ thương, mắt đeo cặp kính cận dày cộp, và giờ giải lao thì cứ thích nói triết lý cuộc sống. Lâm rất vui tính và nói chuyện khá dễ thương. Những lúc tôi phản đối ý kiến của cậu ta về vấn đề nào đó, Lâm luôn giơ hai tay lên và “chém gió” theo đúng ngữ điệu câu nói của mình, nói một câu muôn thuở:
- Không được, cậu không thể cảm tính thế được, An ạ. Cậu phải hiểu là không nên bác bỏ ý kiến của người khác. Ý kiến người ta như một cái đinh, càng đập nó sẽ càng lún xuống.
Tôi bật cười thích thú:
- Ha ha, thế thì chính cậu cũng đang ngầm bác bỏ ý kiến của tớ còn gì.
Một số bạn gái trong nhóm đang đứng tụ tập lại buôn chuyện, trông bạn nào cũng có vẻ rất nổi bật và sành điệu, tôi đã nhận ra một số người mà có lần Chu Minh kể tôi nghe. Tôi chẳng nghĩ gì, nhưng có lẽ nên giữ ở mức độ xã giao thôi, có tiếng nói vọng lại với tôi:
- An ơi, ấy không biết thằng Lâm này bị hâm à? Ấy mà nói chuyện với nó một lúc là cũng hâm theo đấy.
Tôi thấy Lâm buồn ra mặt. Nhưng Lâm rất lịch sự, chỉ im lặng chứ không nói gì.
Hiên Lam nhăn mặt, nhìn nhóm bạn gái với vẻ khó chịu.
Tôi cười gượng gạo:
- Không đâu, tớ thấy Lâm nói chuyện thật sự rất thú vị, bạn ấy am hiểu rất nhiều lĩnh vực, không phải ai cũng được như vậy.
- À, ừ, bạn An khéo thế cơ mà, ai mà chẳng nói chuyện được. - Giọng Băng Chi vang lên, nghe rất khiêu khích.
Chúng tôi không ai nói gì thêm nữa. Không khí có vẻ căng thẳng hơn.
Những buổi tập sau, cả nhóm đã tập thành thạo hơn, tôi đã cảm thấy hứng thú trên nền nhạc của bài dance All that she wants. A Bảo cũng tập cùng trong nhóm, cậu ta đi cặp cùng Lê My, những lúc đến lượt tôi diễn, A Bảo lại nói như cố tình để mọi người cùng nghe:
- Hiên Lam thì không nói làm gì rồi, nhưng nhìn Việt An diễn cũng dễ thương quá, rất tự nhiên.
- Eo ôi, bạn A Bảo đi cặp với mình mà mắt cứ dõi theo ai thế kia.
Cái điệu của Lê My nói cũng chẳng khác gì Băng Chi cả.
Thường thì tôi im lặng. Tính tôi cũng không quen với việc phản ứng lại ai, trừ khi hoàn cảnh bắt buộc. Hơn nữa, việc tranh cãi hay phản ứng lại trong những trường hợp thế này thường chẳng giải quyết được gì. Có thể bạn tin vào sự công tâm của những người ngoài cuộc, nhưng con người thì chẳng ai muốn phải dính vào những chuyện không liên quan đến mình, nhất là những trường hợp chúng ta buộc phải đứng hẳn về một bên.
Cứ thế, và chẳng ai nói thêm gì nữa.
Đêm 19 tháng 11, trời gió lạnh, bảy giờ tối, cả hội trường đã đông đúc sinh viên và thầy cô giáo ở khoa. Chúng tôi ở bên trong thì lo tất bật thay quần áo, trang điểm, làm tóc… Tôi còn phải có mặt trong nhóm múa của lớp ở ngay tiết mục thứ hai, nên khi diễn xong, tôi phải chạy vào phòng trang phục để thay quần áo trình diễn thời trang. Chu Minh đi bên cạnh, cầm đồ đạc phụ tôi. A Bảo chạy sau một đoạn, gọi với theo:
- An, An ơi…!
- Sao thế? Cậu chuẩn bị xong chưa? - Tôi quay người lại nói A Bảo.
- Mọi người xong hết cả rồi. Còn đợi mỗi An thôi đấy.
- Tớ vào thay đồ đây, kẻo lại muộn mất. Còn ba tiết mục nữa thì đến phần bọn mình thì phải.
- Đồ đâu mà thay, tớ đang cầm của An đây này…
A Bảo nói rồi giơ một cái bọc màu đen đang cầm trên tay lên, nheo mắt nói tiếp:
- Tớ có xem An múa đấy nhé. Đúng là nhìn bạn An múa nổi bật nhất trong nhóm.
- Cảm ơn cậu. Nhưng sao cậu lại giữ đồ của tớ thế?
- À, mọi người thay đồ hết rồi, còn mỗi An thôi. Mấy bạn gái vẫn đang mải lo trang điểm, tóc tai nên tớ giữ hộ đấy.
- Bạn A Bảo lúc nào cũng nhiệt tình với Việt An nhỉ. - Chu Minh cười hóm hỉnh.
Ở ngay ngoài tiền sảnh của lớp học, các bạn trong nhóm thời trang trông lộng lẫy và rạng rỡ, cũng chỉ là những gương mặt quen thuộc. Hiên Lam đứng đấy, tóc búi gọn ra sau, trang điểm rất khéo, mặc một bộ trang phục dân tộc cách tân, làm tôi liên tưởng đến các thiếu nữ Trung Hoa ngày xưa. Tôi cười vội với Lam, rồi đi nhanh vào trong để thay đồ, Lam cũng đi theo tôi.
- Để tớ giúp cậu. - Lam cười rất hiền.
Tôi mở gói đồ ra, cầm nhẹ nhàng bộ quần áo trên tay, cũng là một bộ trang phục dân tộc cách tân, chiếc áo màu vàng kem, và quần màu đồng. Đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ như in màu sắc và họa tiết của bộ quần áo đó. Họa tiết bông hoa sen rất đẹp, với hai hàng nút áo chạy dài trên viền cổ. Bộ quần áo dễ thương và tội nghiệp. Khi mở gói đồ ra, tôi gần như phát khóc. Cả bộ là những vết cắt, vết dao rạch ngang dọc, còn nguyên cả một chữ “Bitch!” to đùng, được viết bằng bút lông màu đỏ đậm, ở ngay trước ngực áo. Tôi nghẹt thở, mặt nóng bừng, nói không thành tiếng, cả người như run lên, chỉ biết ngơ ngác nhìn Hiên Lam. Lam cũng nhìn lại tôi, hai đứa nhìn nhau không hiểu chuyện gì xảy ra.
- Thế này là thế nào?
Tôi thất thần nhìn Lam, hỏi một câu thừa thãi. Lam không nói gì, nhìn bộ quần áo trên tay tôi rất lâu, rồi quay sang nhìn tôi, một cái nhìn sắc và sâu. Bỗng Lam hỏi, giọng rất nhỏ:
- An này, cậu có dám mặc bộ đồ này lên trình diễn không?
- Cậu bảo sao cơ?
- Đừng suy nghĩ gì nhiều nữa cả, cậu phải mặc như thế lên trình diễn.
- Không, cậu định bảo tớ phải biến mình thành trò cười cho thiên hạ và đứa nào cố tình gây ra vụ này sao? Tớ sẽ không diễn gì nữa cả.
- Cậu phải diễn - Lam hét lên. - Không thể bỏ cuộc như thế được, làm như vậy càng khiến cậu trở thành cái đứa để người ta dễ dàng bắt nạt thôi. Không còn nhiều thời gian đâu, cậu thay đồ đi. Mà cậu phải nghĩ đến Lâm nữa chứ, cậu ta nhiệt tình, say mê luyện tập cả tuần nay...
Tôi đứng lặng người, nghe Lam nói, nước mắt chỉ chực trào ra. Tại sao tôi lại là người chịu đựng cái hoàn cảnh trớ trêu này, tôi làm gì nên tội với ai? Sao Lam lại có thể nói những lời này với tôi? Cô ấy không hình dung được hậu quả sẽ như thế nào sao? Và sao tôi lại không thể mở miệng dứt khoát từ chối cái suy nghĩ điên rồ của Lam?
Khi con người ta đứng giữa những hoang mang và bẽ bàng, một sự kiên định dứt khoát là điều khó tồn tại được.
Lê My và Băng Chi bước vào, mắt nhìn ngay vào bộ quần áo tôi đang cầm trên tay, My cất giọng hỏi rất to:
- Sao chưa thay đồ à? Có chuyện gì sao?
Tôi chợt lạnh người sau câu hỏi của Lê My, tôi nhìn thẳng vào mắt cô ấy, rồi tôi nhìn sang Băng Chi, tôi đọc được trong ánh mắt cả hai một sự cố gắng lớn, cố gắng tỏ ra bình thản, cố gắng tỏ ra không biết gì. Dường như tôi đã hiểu vấn đề.
- Chuyện gì là chuyện gì? Bọn mày nghĩ là có chuyện gì? - Hiên Lam nhìn cả hai rất chăm chú.
- Bọn tao đợi lâu không thấy hai bọn mày ra nên vào hỏi thăm xem thế nào, không biết có cần giúp đỡ gì không. Mày có vẻ gay gắt quá đấy.
Cái điệu Băng Chi vừa nói vừa cười mỉm, nghe thật đáng sợ biết chừng nào. Lúc đấy, tôi đã hiểu mình cần phải làm gì.
- Được rồi, không có gì đâu. Hai người cứ ra trước đi, tớ thay đồ rồi sẽ ra ngay.
- Được, nhanh đấy nhé, còn một tiết mục nữa thôi đấy. - Lê My nhìn tôi đầy thách thức.
Cả hai bước ra ngoài, tôi thay nhanh bộ đồ đang cầm trên tay. Tôi nhìn Lam như vô cảm. Lam không nói gì. Cô ấy đặt hai tay lên vai tôi. Cô ấy nhìn tôi. Cái nhìn như càng muốn đẩy tôi về phía trước. Chúng tôi bước ra ngoài... Tôi cảm nhận không khí lạnh luồn vào những kẽ hở, những khoảng trống từ những vết dao rạch, kéo cắt ngang dọc, hai mảnh vải nhỏ bên vai áo bay lên bay xuống như muốn rớt ra. Mọi người trong nhóm nhìn tôi đầy kinh ngạc và hốt hoảng.
- Cái gì thế này? Cậu đang mặc cái gì vậy, An?
- Sao lại ra nông nỗi này? Sao bộ trang phục lại bị như vậy?
- Sao thế? Cậu có làm sao không?
...
Tôi quay cuồng chóng mặt giữa những câu hỏi và sự ngạc nhiên của mọi người. Chẳng nói gì thêm được. Bỗng một thanh âm quen thuộc cất lên, thanh âm rất đáng sợ, tôi như rùng cả mình.
- Vậy mà lúc nãy người ta hỏi có chuyện gì không, thì lại bảo không có gì... Có gì thì cũng phải nói để mọi người tính cách chứ, sao có thể tùy tiện mặc rồi đi ra như vậy. Cậu tính để như vậy mà lên diễn sao?
Tôi quay sang nhìn Băng Chi, đó là lần đầu tiên tôi nhận ra gương mặt cô ta thật độc ác. Lớp son phấn dày cộp kia không thể làm lu mờ sự độc ác trên gương mặt cô ta. Với những con người thế này, sự độc ác là từ trong tâm mà ra, chẳng bao giờ có thể là sự bộc phát được.
Lê My đứng ngay đằng sau. Ánh mắt chưa hết thảng thốt và kinh ngạc, chắc hẳn cô ta không nghĩ rằng tôi có thể dám đem thân mình ra để phơi bày tác phẩm của cô ta và Băng Chi như thế này.
Tôi nhìn cả hai. Tôi cười:
- Đây chắc hẳn là tác phẩm của hai người bạn “tốt” dành cho tôi. Có lẽ họ đã mong đợi ở tôi rất nhiều nên mới bỏ công sức để tạo nên một “kiệt tác” như thế này. Các cậu nghĩ xem, tôi làm sao có thể phụ “tấm lòng” người ta được nhỉ?
Mọi người im lặng, không khí trở nên căng thẳng. Đôi ba người ném ánh nhìn thắc mắc về phía My và Chi. Gương mặt cả hai biến sắc, rồi tái đi.
- Tôi chẳng hiểu cậu đang nói cái gì cả. - Băng Chi như dồn hết sự bình tĩnh vào câu nói.
Đúng lúc ấy, anh chàng dẫn chương trình gọi tên tiết mục của bọn tôi. Mọi người trong nhóm bắt đầu đi hết về phía sân khấu. Tôi cũng đi theo.
- An à, hay thôi, chúng ta tự rút vậy. An không cần phải diễn nữa, tớ cũng thế. Cũng chỉ là một tiết mục văn nghệ thôi mà. Tớ rất hiểu tâm trạng lúc này của An...
Lâm chặn tôi lại, nói một cách hiền lành quá đỗi.
- Tớ suy nghĩ kỹ rồi Lâm ạ. Chúng ta vẫn diễn như bình thường.
Chu Minh đi ngay sau lưng, vội kéo tay tôi lại rất mạnh:
- Tớ không hiểu An nghĩ gì nữa. An sĩ diện đến thế sao?
- Chẳng có lý do gì để cái An nó không được diễn cả. Nếu thật sự cậu không hiểu An nghĩ gì thì cậu còn làm bạn nó làm gì hả Minh? - Lam quay người lại, gay gắt với Chu Minh.
- Phải, tôi không hiểu An nghĩ gì, vì cái hành động bộc phát này không xuất phát từ phía An, mà từ phía Lam đấy. Lam quá cảm tính và hiếu thắng, mà quên đặt địa vị của mình là An.
- Tôi ấy hả? Tôi đã thừa những đau đớn để có thể hôm nay, đứng tại đây, và chỉ cho bạn mình thấy phải đối phó với cuộc sống này thế nào. Cậu chỉ là một thằng trẻ con, sống quen với những triết lý suông mà thôi.
Đó là lần đầu tiên Minh và Lam to tiếng với nhau, trong một đêm lập đông, tiếng nhạc, tiếng người ầm ĩ. Tôi thấy mắt Lam ươn ướt, dường như để nói ra được những điều đó thật không dễ dàng chút nào. Tôi đọc thấy sự bất lực trên gương mặt của Chu Minh.
Giữa những con người phải tiếp nhận cuộc sống này theo những cách khác nhau, không bao giờ có sự đồng nhất trong những vấn đề mang tính bộc phát và cảm tính, kể cả chúng ta có là những con người chân chính và đúng đắn, chúng ta cũng chỉ có thể học cách thỏa hiệp mà thôi.
Tôi gỡ nhẹ tay Minh ra.
- Đến lúc diễn rồi. Để tớ lên diễn đi Minh.
Đáng lẽ là tôi sẽ kể rõ ràng chi tiết về buổi diễn đêm hôm đấy, nhưng tôi nhận ra mình quá mệt mỏi khi phải nhớ lại khoảnh khắc đó, khoảnh khắc mà tôi như đã là một người khác, không còn là tôi nữa. Tất nhiên là tôi đã hoàn thành vai diễn của mình một cách xuất sắc trong lúc biểu diễn trước con mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, sinh viên và giáo viên trong khoa. Tất thảy đều nhìn vào bộ quần áo mà tôi mặc trên người, bộ quần áo với những vết cắt, vết dao rạch ngang dọc, và đặc biệt chữ “Bitch!” được tô đậm bằng mực đỏ ngay trước ngực áo. Tôi đã rất lạnh, phần vì sợ, vì run, phần vì gió đêm len lỏi vào những chỗ hở trên người tôi, vậy mà tôi đã hoàn thành, đến bây giờ tôi vẫn không hiểu sao mình có thể đứng vững trên sân khấu và biểu diễn được như vậy.
Quả thật, tôi không muốn nhớ lại, vì nếu được quay trở lại, tôi sẽ không hành động bộc phát như vậy, những hành động trẻ con từ những con người hiềm tị không đáng để tôi phải quá bận tâm, vì thiết nghĩ sẽ có rất nhiều người không thể hiểu được mình, đó không phải là cách tốt nhất để bảo vệ mình như Lam đã nói. Hơn nữa, vào thời điểm đó, Lam đã để bản năng của cô ấy lấn áp tôi, cô ấy cương quyết đến nỗi làm tôi phải đi theo quyết định bộc phát của mình, nhưng cũng không thể trách Lam được. Tôi còn nhớ mãi, đêm hôm đấy, sau khi buổi biểu diễn văn nghệ kết thúc, tất cả mọi người đều xì xào bàn tán về tiết mục thời trang của lớp tôi, và chi tiết hơn nữa là về tôi với bộ trang phục mà có lẽ họ sẽ không có lần thứ hai được nhìn thấy nữa. Chắc cũng chẳng ai có thể bước lên sân khấu với bộ dạng như vậy, như tôi đã từng. Lam chở tôi về. Ngồi sau lưng Lam, những mảnh vỡ quá khứ của cô ấy thời còn làm người mẫu, đã phần nào được hé mở. Lam không kể nhiều, chỉ nhắc lại hình ảnh cô ấy bị xé tung áo dài ngay trên sân khấu trong một lần biểu diễn, và có những lần biểu diễn xong, đột ngột bị ăn liền mấy cái tát vào mặt từ những đám người nào đó. Trên bàn chân trái của Lam bây giờ vẫn còn nguyên vết sẹo rất to, do một cô bạn trong nhóm người mẫu ngày đó đã cố tình đẩy đổ xe máy vào chân Lam. Nguyên cả bàn chân bị tiếp xúc trực tiếp với cái ống bô đang nóng rực như lửa đốt. Lam kể lại những ký ức đáng sợ ấy với một giọng điệu lạnh lùng và vô cảm. Không biết ngày ấy Lam đã thế nào, còn bấy giờ khi ngồi sau lưng Lam, mái tóc cô ấy buông dài bị gió thổi ngược hất vào mặt tôi ở phía sau, tôi đã chảy nước mắt. Vừa thương cho quá khứ của Lam, tôi vừa thấy sợ con người, khi con người ta cần đạt được mục đích gì đó thì sự tính toán trong bộ não của họ là vô tận và sự độc ác dành cho bất kỳ ai trong chúng ta là không thể lường trước được. Những gì xảy ra với tôi vào đêm biểu diễn thời trang ấy đã nguôi ngoai dần trước những biến động khác của cuộc đời, tôi cũng chẳng còn trách móc gì người đời nữa, nhưng tự hỏi Lê My và Băng Chi có khi nào bị ám ảnh mà giật mình nhớ lại những hành động của họ với tôi?
Tôi tin thẳm sâu bên trong mỗi con người, người ta đã từng độc ác thế nào thì người ta cũng chẳng thế thanh thản được thế ấy, đó chính là sự trừng phạt lớn nhất của cuộc đời. Tôi nhớ một câu trong một cuốn sách: “Một trong ba điều không nên đánh mất trong cuộc sống chính là sự thanh thản”. Cứ nghĩ những người gây ra tội ác phải sống trong sự ám ảnh như thế là tôi lại thấy chẳng còn ai đáng ghét nữa cả, ai cũng đáng thương.
Nhưng dường như ở con người, sự phức tạp còn hơn tôi nghĩ rất nhiều.
4.2 Scandal mang tên “A Bảo”
Sau vụ trình diễn thời trang ầm ĩ, tôi càng trở nên trầm tính hơn, và cũng không còn cởi mở nữa. Dù sao những câu chuyện được thêu dệt lên đằng sau nó cũng khiến tôi quá mệt mỏi. Hằng ngày khi đi học, tôi đã đi qua rất nhiều ánh mắt và nụ cười của mọi người dành cho mình, không biết ẩn sâu bên trong nó là gì, không biết ai thật ai giả, liệu một sự chân thật của mình có nhận lại được cái giá đúng như thế không? Chắc chắn là không. Cứ cho rằng tôi tiêu cực, nhưng ngẫm đi ngẫm lại, tôi vẫn thấy rằng con người ta chẳng thể nào cân bằng được mức độ tình cảm dành cho nhau, mặc dù có thể hàng ngày chúng ta vẫn nói chuyện và đối xử tốt với nhau, nhưng nó không phải một điều đảm bảo rằng bạn sẽ nhận được bao nhiêu yêu thương, kể cả từ những mối quan hệ thân thiết, kể cả tình yêu, phải có một ai đó chân thành hơn một ai đó, phải có một ai đó nồng nàn hơn một ai đó…
Tôi luôn nhớ đến câu nói của Lam vào cái đêm biểu diễn thời trang để tiếp tục những ngày tháng trôi qua rất dài, rất nặng nề như vậy: “Cuộc đời này, không những chỉ cần một, mà phải cần đến rất nhiều chiếc mặt nạ”.
Nhưng tôi không cô đơn, vì bên cạnh còn có Lam, có Minh, Lâm, những người bạn đã đến với tôi bằng sự hiểu biết và tình cảm chân thành của họ, và ít nhiều tôi cảm thấy được an toàn giữa vô số những gương mặt với những đường nét khác nhau. Tuy nhiên, không có cái gì là đảm bảo chắc chắn cho cái gì cả, không ai là có thể tin tưởng tuyệt đối được, bạn cần phải giữ lại rất nhiều cho bản thân mình.
Những ngày tháng đó, anh chàng Hứa A Bảo cũng rất quan tâm đến tôi. Cứ đến giờ giải lao, cậu ta lại đến chỗ tôi ngồi, lân la hỏi chuyện nhiều hơn, và rất hay rủ rê tôi xuống căng tin uống nước, thường thì tôi từ chối. Nhưng với những anh chàng thế này thì sự từ chối thường chỉ thêm phần kích thích họ, một khi đã có mục tiêu, họ sẽ quyết tâm chinh phục được “con mồi”.
Mỗi ngày cậu ta nhắn cho tôi trên dưới một chục tin nhắn, đại loại: “An đã ăn cơm chưa? Phải biết chăm sóc bản thân mình nhé, phải ăn uống đầy đủ nhé”, “An đã ngủ chưa? Chúc An ngủ ngon và có thật nhiều giấc mơ đẹp, đẹp như An vậy”, “An ơi, hôm nay An bị cảm à? Trên lớp thấy ho suốt”, “An là một cô gái thật đặc biệt, tớ chưa từng được biết đến một người con gái nào đặc biệt đến thế. Một cô gái đẹp, vừa đẹp người lại đẹp nết”, “An ơi, có phải tớ là người xấu không, sao An cứ tìm cách né tránh tớ như thế? Tớ thật sự buồn lắm…”.
Những tin nhắn dù nghe có vẻ văn hoa và sáo rỗng, nhưng cũng không thể phủ nhận là cũng sẽ làm những cô gái có đôi chút vui sướng vì cảm giác được quan tâm.
A Bảo ngày nào cũng nhắn tin và gọi điện thoại như thế, có tránh thế nào thì cũng không thể tránh mãi được. Có nói thế nào thì cậu ta cũng kệ, như kiểu cậu ta không quan tâm gì đến cảm xúc và suy nghĩ của người khác, cậu ta thích thì cậu ta theo đuổi, mà đã theo đuổi thì phải đi đến cùng. Những chàng trai có vẻ ngoài nổi bật bao giờ cũng rất hiếu thắng trong tình ái.
Có những hôm tôi không nghe máy, cả di động, cả điện thoại bàn, cậu ta phóng xe đến nhà tôi, và ngồi đợi đến khi nào tôi ra mở cửa chỉ để nói một câu: “Tớ chỉ lo An bị làm sao, nhưng không làm sao thì tớ yên tâm rồi”. Có nhiều lần tôi phải đáp lại rằng: “Tớ chẳng làm sao cả. Nhưng cậu cứ thế này thì tớ cảm thấy rất phiền và không thoải mái”. A Bảo không nói gì, chỉ cười.
Có những ngày A Bảo đến, Chu Minh đang ở nhà tôi, cả ba chúng tôi tự nhiên trở nên ngại ngùng. A Bảo về rồi, Minh nói với tôi bằng ngữ điệu không mấy dễ chịu:
- An không thích A Bảo thì cứ nói thẳng với cậu ấy. Sao cứ để người ta đến nhà dễ dàng thế, rồi lại hiểu lầm tình cảm của nhau.
- Người ta cứ thích đến thì làm sao tớ cản được.
Chu Minh không nói gì nữa. Nhưng từ ngày A Bảo “tấn công” tôi công khai như vậy, Chu Minh suốt ngày cằn nhằn, khó chịu với tôi về việc này. Tôi đem chuyện này nói lại với Lam. Lam cười:
- Chuyện trẻ con. Chu Minh cũng trẻ con. Mặc kệ đi. Cậu cứ làm theo những gì cậu thích. Có xáo trộn một chút rồi thì cái gì cũng trở về trật tự ban đầu ấy mà.
Lam nói rất bình thản nhưng lại khiến tôi cảm thấy thoải mái hơn hẳn. Lam nhìn tôi, không biểu lộ cảm xúc gì, tiếp một câu nữa:
- Nhưng tớ cũng phải dặn cậu điều này, A Bảo không phải một con người thành thật và đơn giản đâu.
Lam dốc ngược ly đen đá để uống ngụm cuối cùng, rồi lại bật cười:
- À, mà làm gì có ai đơn giản.
- Thế thì tớ không biết sự phức tạp của tớ nằm ở đâu. - Tôi mông lung, nhìn cái ly thủy tinh trên tay Lam.
- Khờ dại và mâu thuẫn.
- Gì cơ? Tớ không hiểu…
Lam cười, điệu cười có chủ ý.
Mà đúng như nhận định của Lam, A Bảo không đơn giản một chút nào. Một lần kết thúc buổi học vào ngày thứ Bảy cuối tuần, Hiên Lam hôm ấy không đến lớp, Chu Minh thì đang dỗi tôi như một đứa trẻ. Xe hỏng từ sáng sớm. Đang băn khoăn không biết nên đi gì về nhà thì A Bảo phóng xe đến gần:
- Để tớ đưa An về.
- Thôi, cậu cứ về truớc đi. Tớ có về khu tập thể đâu.
- Thì có đi về đâu tớ cũng sẽ đưa An về đến nơi mà.
- Tớ ra tận ngoại ô cơ. Xa lắm. Cậu cứ về đi, tớ đi xe ôm cũng được.
- Xa gì. Mà lâu lắm rồi tớ cũng chưa ra ngoại ô chơi. Nào thôi lên xe đi, tớ sẽ chở An về.
- Không sợ tốn tiền xăng đấy nhé. - Tôi cười và nói đùa.
- Có chứ. Tiếc mấy lít xăng lắm đấy. - A Bảo cười lớn.
Bỗng nhiên tôi thấy cậu ta thật dễ thương. Nhưng thật ra đó chỉ là vẻ bề ngoài.
Trên đường về, trời có chút nắng, tiết đông se se lạnh. A Bảo tự dưng lại kể lể với tôi mấy chuyện tình của cậu ấy với mấy nàng được gọi là “hot girl”. Em nào cũng vì cậu ấy mà “xin chết”, bản chất của các em ấy thì đều ghê gớm, tính cách thì tầm thường khiến cậu ấy chịu không nổi. Đấy là A Bảo kể thế. Tôi chẳng quan tâm, và cũng không thích thú lắm với mấy câu chuyện kiểu này.
- An biết cái Ni nhỉ? Bọn tớ vừa chia tay xong, cái con bé mà đợt tập thời trang vừa rồi nó cũng thỉnh thoảng lên xem tớ tập đấy.
- Ừ, tớ nhớ mang máng.
- Nó bây giờ đang vật vã đau khổ vì chia tay tớ. Rồi suốt ngày đi gặp gỡ mọi người than thở kể lể chuyện tình với tớ đấy.
Tôi im lặng không nói gì. A Bảo lại tiếp tục:
- À, mà cậu biết Băng Chi là nguời yêu cũ của tớ không?
- Thế à? Tớ không để ý.
- Ừ, hồi cấp III học cùng lớp, cũng có thời gian yêu nhau. Nhưng yêu không được bao lâu thì tớ không chịu được nữa, vì nó già mồm và mất dạy quá.
Tôi vẫn cứ im lặng. Thi thoảng đáp một hai câu hờ hững. Nghe cái điệu A Bảo kể, tự nhiên tôi thấy rùng mình, không ngờ một người con trai mà cũng có thể dùng những lời lẽ như vậy để nói về những người yêu cũ của mình. Tôi không quan tâm là những người con gái xấu xa đến đâu, mặc dù Băng Chi thì đúng là không thể ưa nổi một chút nào. Nhưng A Bảo quá nhỏ nhen, đúng là không nên “dây dưa” với cậu ta. Lúc tôi bước xuống xe, A Bảo còn hồn nhiên hỏi tôi:
- An ít nói quá, làm tớ phải nghĩ ra bao nhiêu chuyện để nói.
- Ừ, nhưng lần sau đừng kể mấy chuyện kiểu này nữa, tớ không hứng thú đâu.
Thế nhưng có vẻ như A Bảo không quan tâm đến những gì tôi nói, tôi nghĩ, mặc dù cậu ta thừa hiểu tôi khó chịu như thế nào. Đêm nào cũng như đêm nào, A Bảo gọi điện đến, những câu chuyện càng về sau càng như cố tình xoay về hướng “chuyện tình sử” của cậu ấy, về những cô gái. Nào là cậu ấy hôn bao nhiêu nguời, cảm giác ra sao, rồi tất cả những nguời cậu ta yêu đều đã “lên giường” với cậu ta như thế nào, rồi chốt lại một câu:
- Tớ thật sự cảm thấy rất buồn sau những chuyện như vậy. Có đứa bị tớ bỏ, hận quá, còn định nhờ người đến đánh tớ.
Bực mình quá, tôi gắt:
- Tớ đã bảo là tớ không muốn nghe những chuyện kiểu này nữa. Tớ không quan tâm đâu. Cậu cứ kể lể mấy chuyện này làm gì, tớ cảm thấy rất mệt mỏi.
Cậu ta lại làm ra vẻ rất tâm trạng:
- Ừ, tớ xin lỗi, tớ không để ý đến cảm giác của An. Tại tớ buồn quá, tớ mất hết niềm tin vào con gái. Nhiều lúc muốn có một nguời hiểu mình để có thể tâm sự được… mà sao khó quá.
A Bảo càng quan tâm tới tôi bao nhiêu, thì càng có cớ cho hội Lê My - Băng Chi nói ra nói vào bấy nhiêu. Tôi biết bọn họ nói sau lưng tôi rất nhiều, đặc biệt Băng Chi lại là người yêu cũ của A Bảo. Tôi tìm cách tránh mặt A Bảo dần, không phải vì những lời đồn thổi, nói ra nói vào, mà chỉ vì tôi thấy mệt mỏi với cách hành xử của cậu ta.
Một chiều vừa tan học, A Bảo đứng ở dưới bãi đỗ xe đợi tôi.
- An này, bây giờ rảnh không?
- Không, tớ không rảnh đâu. - Tôi chẳng buồn hỏi có chuyện gì, dắt xe ra và không cả buồn nhìn.
- Tớ có chuyện muốn nói với An…
- Tớ thì thấy chẳng có gì để nói với nhau cả.
Ngày nào, đêm nào cậu cũng nhắn tin, gọi điện, nói chừng đấy câu chuyện còn chưa đủ sao?
- Sao An lại tự nhiên trở nên căng thẳng với tớ vậy? Tớ thật sự có chuyện muốn nói với An mà.
- Tớ thấy mệt mỏi với những câu chuyện của cậu lắm rồi, A Bảo ạ.
- Chỉ lần này thôi, tớ thật sự có chuyện muốn nói…
Tôi thở dài, đứng nhìn cậu ta. Chúng tôi đứng đó nhìn nhau một lúc, tôi bảo:
- Được rồi. Nhưng sau lần này cậu phải hứa đừng làm phiền tớ như mọi khi nữa.
- Thì An phải nghe tớ nói đã chứ…
Chúng tôi đi đến một quán cà phê. Trong quán là những cậu thanh niên choai choai. Tôi gọi một ly mơ muối nóng, A Bảo gọi một cốc trà Lipton. A Bảo có vẻ bối rối. Cậu ta bảo mỗi lần đối diện trực tiếp với tôi lại khiến cậu ấy bối rối.
- Bây giờ cậu có thể nói cho tớ biết cậu bảo tớ ra đây là có chuyện gì để nói?
- An này, có phải An cảm thấy phiền hà vì tớ lắm đúng không?
- Ừ, tớ thấy mệt mỏi với những câu chuyện của cậu, cả với những lời bàn tán ra vào nữa. Sau chuyện về đêm diễn thời trang, tớ đã đủ mệt mỏi lắm rồi.
- Tớ xin lỗi vì đã khiến An mệt mỏi như vậy… Tất cả cũng chỉ vì… Không biết An có nhận biết được tình cảm của tớ không?
- Tình cảm gì? Tớ không hiểu…
- Tình cảm của tớ dành cho An.
- Là tình cảm gì vậy?
- An à… tớ… tớ cảm thấy càng ngày tớ càng yêu An…
- Cậu vừa bảo cậu yêu tớ sao, A Bảo?
- Có gì khó hiểu sao?
- Không, có điều cái tình yêu của cậu có vẻ lạ lùng quá. - Tôi cười, hơi giễu nhại.
- An không cảm nhận được qua thời gian vừa rồi sao?
- Không, thật sự là cậu rất khó hiểu, nhiều lúc tớ cảm giác như cậu chỉ muốn thỏa mãn điều gì đó thôi thì phải. Còn về tình yêu thì tớ không nghĩ là cậu yêu tớ và tớ hoàn toàn không có cảm xúc, tình cảm gì khác lạ với cậu cả. Tớ hoàn toàn chỉ xem cậu như những nguời bạn bình thường trong khoa mà thôi. Hơn nữa tớ không phải là kiểu con gái để phù hợp với tình yêu của cậu.
- An nói chân thành đấy chứ?
- Hết sức chân thành. Vậy nên tớ cũng mong từ nay về sau cậu hãy bình thường lại trong quan hệ với tớ. Tốt nhất chỉ nên xem nhau như những người bạn bình thường trong khoa. Đừng nhắn tin, gọi điện, đến nhà, và tỏ ra quan tâm đến tớ trước mặt mọi người nữa. Sau này, trừ những chuyện tình và những cô gái của cậu ra, nếu có gì buồn hay khó khăn cần tâm sự thì cậu cứ tìm tớ nói chuyện.
Tôi nói liền một mạch, không hiểu sao mình có thể cương quyết, dứt khoát, và thẳng thắn đến vậy trước mặt A Bảo. Ở A Bảo có gì đó khiến tôi hơi sợ và phải cảnh giác cao độ.
- Tớ hiểu rồi. Tớ xin lỗi…
A Bảo cụp mắt xuống trông rất tội nghiệp.
- Tớ về đây. Trời bắt đầu tối rồi.
Ở bên ngoài quán, tôi toan dắt xe đi về. A Bảo đột ngột kéo vai tôi lại.
- An à…
- Sao thế?
- Tớ có thể ôm An một cái được không?
- Cậu đang đùa đấy à?
- Tớ xin An đấy. Cho tớ ôm An một cái duy nhất thôi. Từ nay về sau tớ sẽ không bao giờ làm phiền gì An nữa đâu.
- Cậu thật khó hiểu đấy, A Bảo ạ. Tớ nghĩ mọi cái nên có giới hạn của nó.
Tôi quay mặt đi, bỗng dưng A Bảo níu chặt lấy hai vai tôi, cậu ấy xoay người tôi lại và ôm ghì vào lòng. Cậu ta ôm chặt đến mức khiến tôi cảm thấy ngạt thở. Mọi người xung quanh đều hướng ánh mắt về phía chúng tôi. Hai tay tôi bị ép chặt vào người A Bảo, không cựa quậy gì được, tôi phải lấy hết sức mới có thể đẩy cậu ta ra. A Bảo chới với, suýt ngã xuống đất. Tôi nhìn cậu ta chằm chằm như thể một sinh vật lạ, rồi quay đi phóng xe về. Tôi phóng xe nhanh hơn thường ngày, mặc gió thốc vào mặt đến rát lạnh. Tự nhiên tôi rùng mình, hình như trên người tôi vẫn còn giữ lại thoang thoảng mùi hương của A Bảo…
Hình ảnh có vẻ chân thành và nồng nàn của A Bảo chiều nay ít nhiều cũng làm tôi đỡ cảm thấy mệt mỏi mỗi khi nghĩ đến cậu ấy. Vậy nhưng, một chút hình ảnh mong manh và mơ hồ cho những người con trai như cậu ta cũng không tồn tại được bao lâu, chỉ vỏn vẹn trong vòng mấy ngày…
Mấy ngày sau buổi chiều tôi và A Bảo nói chuyện, một hôm đến trường bỗng dưng thấy ánh mắt mọi nguời nhìn tôi khang khác, điệu cười cũng khác. Có cái gì đó không bình thường. Tôi dám chắc vậy. Bước vào lớp học, vừa đặt túi sách xuống, còn chưa hết nghi vấn, bỗng có bàn tay ai đó kéo mạnh vai tôi đằng sau. Quay lại, chỉ thấy gương mặt một bạn nữ, chưa kịp định hình đó là ai, thì tôi đã bị ăn mấy cái tát tới tấp vào mặt. Mọi người trong lớp chạy lại. Cô bạn gái gào lên bằng thứ ngôn ngữ và thanh âm đáng sợ:
- Con này! Mày tưởng mày qua mặt được tao à?
Trong cơn thất thần và hoảng loạn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, tôi vẫn nhận ra đấy chính là Lê Na ở lớp A4, và hình như nghe đồn cô ta cũng đang có quan hệ tình cảm với A Bảo. Những lời lẽ gớm ghiếc lại tiếp tục được phun thẳng vào tôi:
- Mày đừng có tiếp tục giơ cái bộ mặt “thiên thần” của mày ở đây. Ngây thơ quá nhỉ, hiền lành quá nhỉ. Mày tưởng mày ngủ được với người yêu tao là mày cướp được nó ra khỏi tay tao hả con kia? Tao cảnh cáo mày đừng có đụng vào người yêu tao. Muốn tìm giai thì về quê mày mà tìm nhé.
Choáng váng tột độ vì cái tát và những lời chửi bới của Lê Na. Tôi cứ nghĩ cô ta đánh ghen nhầm người. Đám người hiếu kỳ vây quanh chúng tôi. Có người cố kéo Lê Na tránh xa tôi, có người nhìn tôi ái ngại. Tôi đứng nhìn cô ta trân trối như nhìn một người ngoài hành tinh.
Chu Minh từ đâu chạy đến, cậu ta chen lấn giữa mọi người, xuất hiện ngay giữa tôi và Lê Na. Minh ôm người tôi kéo ra ngoài, còn kịp quay người lại nhìn thẳng Na và nói:
- Hay thật đấy, người yêu mình không biết giữ, lại đi làm trò hề trước mặt thiên hạ. Chỉ vì một thằng con trai mà thể hiện sự vô học của mình đến như vậy sao?
Sau câu nói của Minh, cô ta không nói gì hơn nữa, chỉ trừng trừng mắt nhìn, mọi người tránh sang một bên để hai chúng tôi bước ra ngoài.
Hôm ấy, trời lại nổi gió, bầu trời rất lạ, rất thuận lòng người, cứ khi nào có chuyện xảy ra, trời cũng tạo gió, không khí tràn đầy gió. Minh kéo tôi ra bãi đỗ xe, chắc cậu ấy định chở tôi về nhà. Minh dắt xe ra, bảo tôi ngồi lên xe. Tôi im lặng nhìn Minh, nước mắt chỉ chực trào ra:
- Thôi, tớ không đi đâu. Chuẩn bị vào học bây giờ.
- Bây giờ An có vào lớp cũng không học được gì đâu mà.
Chúng tôi cùng nhìn nhau và im lặng. Tôi cảm thấy gương mặt mình đang nóng bừng lên như đứng giữa trời nắng, da mặt như căng ra, chẳng thể suy nghĩ được gì vào thời khắc đấy. Chu Minh dựng xe, rồi tiến sát lại gần tôi. Tôi nhìn sang một hướng khác, cố tránh cái nhìn của cậu ấy, một cái nhìn nửa phần yêu thương, nửa phần bao dung. Bất giác cậu ta ôm chặt lấy tôi, dường như không có vòng tay nào ôm tôi nồng nàn như Chu Minh. Vòng tay ôm như hiểu được tôi đang nghĩ gì, cần gì, và tôi cũng không thể ngờ được về sau, chính vòng tay này đã đẩy tôi đến nỗi ám ảnh suốt cả cuộc đời. Mọi cái xuất hiện và xảy ra trong cuộc sống dường như luôn có một số phận riêng của nó.
Nước mắt tôi rơi thấm ướt cả vai áo Chu Minh. Chúng tôi chẳng nói gì thêm cả. Cậu ấy lấy tay vuốt nhẹ mái tóc tôi, và vẫn ôm tôi thật chặt như vậy.