Lòng tôi đầy gió.
Mấy ngày sau, tôi đã hiểu được hành động điên loạn của Lê Na vào ngày hôm đó. A Bảo đã rêu rao với một số thành phần trong khoa rằng tôi đã ngủ với cậu ta, và tôi thật sự lão luyện trong việc làm tình, cậu ta còn cố tình để câu chuyện đến tai Lê Na. Trò này của A Bảo thì tôi không lạ, có cô gái nào đã từng “qua tay” A Bảo mà không bị cậu ta rêu rao lại như vậy đâu. Vấn đề là tôi không ngờ A Bảo có thể tự nghĩ ra một câu chuyện không tưởng như vậy cho mối quan hệ giữa tôi và cậu ta, con người ta tự hạ thấp nhân phẩm của mình như vậy sao? Tôi tự hỏi A Bảo thêu dệt nên như vậy nhằm mục đích gì? Có được cái tiếng là “Hoa khôi A1 đã qua tay A Bảo”, điều đó làm cậu ta thỏa mãn sao? Tôi không sợ điều tiếng, thị phi trong cái Khoa Quốc tế bé nhỏ này. Tôi cũng không xấu hổ hay dằn vặt về cái tát của Lê Na, vì thật sự cô ấy đã quá côn đồ theo kiểu “chợ búa”. Nhưng tôi tiếc, tôi ân hận vì có lúc mình đã nghĩ tốt cho A Bảo, như cái chiều nào còn mơ hồ về một A Bảo rất chân thành và mãnh liệt. Nhưng giờ thì tôi nhận ra tất cả những hoài nghi và mơ hồ cho một cậu bạn đã tan đi hết. Ta vẫn thường nghe những lời than trách rằng cuộc đời và con người thật khó hiểu, thật phức tạp, nhưng đôi lúc ta lại ở trong tình thế buộc phải hiểu, buộc phải chấp nhận một ai đó, một điều gì đó đến ngỡ ngàng và bẽ bàng, và chỉ ước sao không phải hiểu thêm gì hơn thế nữa.
Tôi còn nhớ có lần đi ngang qua nhau, Băng Chi cố tình nói to cho cả nhóm cô ấy biết:
- Eo ôi, con gái bây giờ sợ thật, trông vậy thôi, nào ai biết được ghê gớm đến mức nào. Chúng ta còn phải học hỏi nhiều.
Hết chuyện này rồi đến chuyện khác xảy ra, có những ngày trôi qua thật dài, có những khoảnh khắc mà chúng ta buộc phải gồng mình để đôi chân đứng vững trên mặt đất. Tôi đã cố gắng đi qua những lời nói, những thị phi, những ánh mắt, những nụ cười như vậy một cách bình thản nhất có thể, như cái đêm nào đứng trên sân khấu với bộ đồ chằng chịt những vết dao rạch, kéo cắt. Tính tôi cũng không quen phản ứng lại. Tôi nhớ đến Hiên Lam, cô ấy cũng đã từng trải qua những khoảnh khắc còn đáng sợ hơn thế. Phải chăng vì vậy mà cô ấy trở nên bàng quan và bất cần với mọi thứ xung quanh như vậy? Câu chuyện với A Bảo, Lam cũng không nói gì nhiều, im lặng cùng tôi, nhếch mép cười, và lắc ly đen đá trong tay. Một lần tôi và Hiên Lam vô tình gặp A Bảo đi cùng một số người, là những người “bắn tin” ra cho khoa câu chuyện được truyền tải từ miệng A Bảo ở căng tin. Lúc đang đứng ở quầy chờ lấy đồ uống, Lam bảo tôi ra bàn ngồi trước, Lam tiến đến gần A Bảo:
- Thằng hèn, ăn không được thì đạp đổ. Mày thích chơi không?
A Bảo tái mặt, không nói được lời nào, những người đi cùng cậu ấy cũng không ai nói gì. Lê My và Băng Chi ngồi ở bàn khác, bỗng lại gần:
- Hiên Lam à, chuyện này hình như không liên quan đến mày thì phải. Mày đang “khóc thuê” cho ai vậy?
- Tao không nói với cái loại như chúng mày, biết điều thì câm mồm lại, vì tao không có thói quen giữ văn hóa với những đứa không biết văn hóa là gì đâu.
Lam vừa nói vừa nhìn thẳng cả đám. Không ai nói gì thêm nữa. Lam ngoảnh mặt đi, tôi mỉm cười nhìn cô ấy. Nhưng bất giác tôi sợ cái ly thủy tinh trong tay Lam, nó vẫn như đang vỡ vụn. Nụ cười nhạt dần, tôi nhìn sang hướng khác. Tôi thèm một chút bình yên đến nghẹn ngào.
Scandal mang tên “A Bảo” cứ thế mà kết thúc, mà tan dần, người nói người buôn mãi rồi cũng chán. A Bảo dường như cũng đã bắt đầu những trò chơi mới của cậu ta với những cô gái mới. Cậu ta có vẻ rất sợ mỗi khi chạm mặt tôi. Học chung một lớp, nhưng chúng tôi chẳng bao giờ nói với nhau một câu nào. Mối quan hệ trở nên căng thẳng vì A Bảo đã không thể vượt qua chính mình.
Thời gian rồi cũng làm nguôi ngoai tất cả. Tôi không biết bây giờ A Bảo thế nào, có thay đổi gì không? Nhưng A Bảo ạ, cậu xuất hiện trong tâm trí và nỗi nhớ của tôi như một nhân vật rất rẻ tiền. Biết sao được, chỉ vì tôi đã là người phải gánh chịu hậu quả do cậu gây nên một cách có chủ ý hoàn toàn. Nhưng tôi không hận, không thù, không ghét, tôi vẫn mong cậu sẽ thay đổi, thay đổi hoàn toàn, không phải chỉ cho bản thân cậu, mà còn cho những người con gái quá đỗi thuần khiết như tôi ngày đó.
5. Tình yêu của Chu Minh
Chu Minh yêu tôi. Yêu ngay từ lần đầu gặp gỡ. Từ những câu đối thoại đầu tiên với nhau. Yêu tôi từ những chi tiết, hành động rất nhỏ bé thường ngày của tôi. Tất nhiên tôi nhận ra được, tôi hiểu được tình cảm của Chu Minh từ rất lâu rồi. Chỉ có điều tôi không muốn dấn thân vào chuyện này. Chu Minh quá trong sáng, tốt bụng và rất trẻ con. Tôi thì là một cô gái quá đa cảm và ẩn sâu bên trong là những mảnh vỡ không bình yên, đặc biệt là những mảnh vỡ của tình yêu. Tôi không nghĩ chúng tôi có thể đi chung với nhau cả một chặng đường dài được, và tôi cũng không nghĩ mình có thể yêu Chu Minh như đã từng yêu Kiên được. Những gì mãnh liệt và nồng nàn nhất của tôi cho tình yêu đã chết, nhưng trớ trêu thay, hình ảnh của Kiên thì mãi mãi không chết được trong lòng tôi. Tôi hận cái ngày Kiên đã đến, đã đi, hận câu chuyện đã xảy ra với anh, hận cái sĩ diện hèn hạ trong anh, và hận chính cả tôi nữa… hận mình vì đã quá nặng lòng với anh ta.
Tình đầu… chúng ta đã đi qua đời nhau quá nặng nề…
Tôi chạy trốn tình yêu của Chu Minh vì lẽ đó. Vì tôi không tin tình yêu, không tin vào đối phương, và không tin chính mình, không tin rằng tôi sẽ đem lại hạnh phúc cho cậu ta được. Và sẽ ra sao nếu Chu Minh biết được rằng tôi không còn trong trắng, đã từng quan hệ với bạn trai từ khi còn rất trẻ như vậy. Tất nhiên là tôi không lo sợ điều này. Tôi tin tưởng rằng trong tôi tồn tại những giá trị và tố chất mà người con trai nào tiếp xúc cũng phải mê đắm rồi nhận ra rằng: “Người con gái này khác hẳn với những người con gái khác”. Cho nên một cái màng trinh mỏng manh mà người ta thường hay bảo là “cái quý giá nhất của đời con gái”, đối với tôi, nó không có gì quan trọng cả, mặc dù lần đầu tiên bao giờ cũng rất thiêng liêng. Nếu người con trai nào đó có được sự trong trắng của bạn thì anh ta chỉ thỏa mãn vì anh ta là người đầu tiên trong cuộc đời của bạn. Còn lại nó không thể chứng minh được tình yêu của bạn sẽ sâu đậm đến mức nào, kéo dài được bao lâu. Nghĩ đến đây, tôi chột dạ tự cười cay đắng một mình khi nghĩ đến câu chuyện đã qua với Kiên. Ngay cả khi chúng tôi quan hệ với nhau rồi, Kiên không hề nghĩ tôi là một đứa con gái còn trinh, chỉ vì số phận đã không để tôi nhỏ một hai giọt máu trinh nào vào đêm hôm đấy. Và tôi bị bỏ rơi. Hài hước thay!
Mọi cái xảy đến đều cho ta một kinh nghiệm nào đó. Nếu không, làm sao tôi nhận ra thật sự Kiên là người con trai thế nào.
Chu Minh đến đón tôi đi học mỗi sáng sớm, trời đông rất lạnh. Con đường đất khô trắng, tiếng xe máy của cậu ấy bao giờ cũng rất chậm, đi qua lặng lẽ từng góc phố, từng con đường, từng hàng cây. Chu Minh thường không nói gì nhiều, chỉ thỉnh thoảng hỏi tôi có lạnh không? Nếu lạnh thì cho tay vào túi áo cậu ấy. Tôi im lặng, bàn tay vẫn để vậy, như ngày chưa quen…Vậy nhưng Minh cũng không hề cầm lấy tay tôi mà cho vào túi áo cậu ấy. Lúc đó tôi nhận ra rằng cậu ấy thật chân thành, trong sáng, điều đó ít nhiều cho tôi cảm giác bình yên và không hoài nghi gì cả.
Cả đoạn đường dài, sáng nào đưa tôi đi học, Chu Minh cũng hát bài Nụ hồng hờ hững: “Cuộc đời vẫn thế, dẫu biết em không yêu anh… Nụ hồng thứ mấy dưới bước chân em đi qua? Cuộc tình thứ mấy đến lúc em trao cho ta?...”.
Nghe mà xót xa. Ngày trước một vài chàng trai vẫn thường hay tặng hoa hồng và hát bài này cho tôi nghe. Tôi vốn không thích hoa hồng, cả những loại hoa giống hoa hồng nữa, vẻ đẹp của chúng khiến tôi cảm thấy mong manh. Những chàng trai, với những bông hồng đủ màu sắc, giờ chắc đã lãng quên tôi, như tôi đã lãng quên câu hát này, để vào thời khắc ấy giọng hát của Chu Minh đã đánh thức dậy những ký ức quá đỗi lung linh trong tôi.
Hình như cuộc đời vẫn thế, chỉ có con tim thường hay đổi thay…
Tôi chẳng thể tin Chu Minh có thể hát mãi bài tình ca này để dành tặng tôi.
Cứ thế mãi rồi có một buổi sáng, Chu Minh đến từ rất sớm, khi trời đông vẫn còn mờ mịt bởi khí lạnh và sương mù. Tôi vẫn đang cuộn tròn trong chiếc chăn bông to sụ, Chu Minh bắt tôi dậy và bảo tôi phải đi cùng với cậu ấy đến một nơi.
Tháng Một Dương lịch, bầu trời còn chưa kịp tỉnh táo, vẫn còn âm u mờ ảo, khí trời lạnh tê tái. Tôi độn vào người hai chiếc áo len dày, thêm một chiếc áo lông thú rất to của bà ngoại để lại cho tôi, đội mũ len, cuốn khăn len quanh cổ. Trời mờ mịt âm u bởi sương mù, vậy mà tôi vẫn thấy khói bốc ra từ hơi thở và miệng Chu Minh khi cậu ấy nói. Tôi tự hà hơi để cố tìm khói từ trong miệng mình giữa khí trời như vậy. Chu Minh cởi chiếc khăn len to sụ đang cuốn quanh cổ cậu ấy và quàng cho tôi.
- Không cần phải vậy đâu, có thêm khăn này thì cũng không đủ ấm đâu. - Tôi bối rối, nhưng vẫn cố tình trêu chọc.
- Vậy thì tớ sẽ quàng thêm vào cổ An những chiếc khăn khác nữa, đến khi nào An cảm thấy ấm hơn thì thôi.
- Cậu thật là ngốc, vậy thì tớ sẽ ngạt thở mất. Hơn nữa… phải là khăn người mình yêu tặng thì mới ấm được… - Tôi bỏ lửng câu nói.
- Vậy thì khăn người-yêu-mình tặng không ấm được sao?
- Nhưng vấn đề là có rất nhiều người-yêu-mình. Không lẽ ai tặng khăn cũng thấy ấm được sao? Quan trọng người đó phải là người-mình-yêu nữa, có đúng vậy không?
- Nói vậy… nghĩa là An đang yêu ai đó?
- Không hẳn là vậy. Nhưng bây giờ tớ chắc là tớ đang không yêu ai đó. Một ai đó đừng cố gắng chi cho hoài công vậy.
Chu Minh nhìn tôi, ánh mắt chùng xuống, trán hơi nhăn lại. Cậu thở dài, có vẻ bối rối và bất lực.
- An là một cô gái quá thông minh và tinh tế. Nhưng tớ không chịu thua đâu.
Chu Minh nói một cách đầy tự tin như một thằng nhóc muốn khẳng định mình vậy. Cậu ấy nhéo mũi tôi một cái. Và chúng tôi đi, đến nơi mà Minh bảo:
“Nơi đó chẳng có gì, chỉ có thiên nhiên và con người, người với người, tình với tình. Rất thật mà cũng rất ảo, có những cái thật nhưng hóa ra lại rất ảo. Chỉ có người là thật, tình là thật… và sẽ mãi mãi tồn tại như một sự thật như vậy. Và nơi đó cũng là nơi mà An thích nhất ở Hà Nội này nữa”.
Tôi ngồi sau xe Chu Minh. Tôi cười. Chưa đến nơi nhưng tôi cảm nhận được sự thi vị trong lời nói của cậu ấy. Đã lâu lắm rồi tôi không dậy sớm vào tiết trời đông như vậy. Tôi xao xuyến vì một nỗi gì đó khó tả, và cũng chạnh lòng khi nghĩ một lát nữa thôi, cái khoảnh khắc này sẽ biến mất, nó lại trở thành một ký ức của tôi. Có thể Chu Minh sẽ tạo ra nhiều khoảnh khắc đẹp hơn thế, nhưng chẳng thể nào kéo dài mãi mãi, vì cái gì đẹp nghĩa là không vĩnh viễn, nếu cố kéo dài nó, không chừng sẽ thê thảm lắm…
Con đường Hoàng Diệu hiện ra trước mắt. Chu Minh dừng xe ngay cạnh một gốc cây. Con đường vắng lạnh, sương mù bao phủ, đường Hoàng Diệu toàn cây là cây, cây che mất dải đường, mỗi lần phóng xe trên con đường này là cảm tưởng như mình đang đi vào vô định, không biết được trước mắt sẽ là gì, tôi yêu con đường bởi lẽ đó.
Bây giờ trước mắt tôi, con đường càng trở nên heo hút, vô định, mờ ảo. Nhìn ra phía đằng xa chỉ thấy bóng cây ngập trong sương mù. Tôi nghe một, hai tiếng xe máy đi qua rất chậm, họ bật đèn để đi trong sương mù.
- Lạnh không?
Lời Chu Minh khiến tôi giật mình nhận ra bên cạnh mình vẫn còn đang có cậu ấy. Thế mà từ nãy giờ cứ nghĩ chỉ có mỗi mình tôi giữa thiên nhiên này. Có người, có chuyển động, nhưng người cũng trở nên mờ ảo và bị thiên nhiên nuốt chửng. Bất giác tôi cũng nhận ra, con người thực sự chưa bao giờ có thể thắng được thiên nhiên, con người nhỏ bé vô cùng, nhưng mà thiên nhiên thì cũng là do tạo hóa, con người cũng là do tạo hóa. Tạo hóa là gì? Tôi cứ đưa mình vào từng ngõ ngách của những suy nghĩ, tự hỏi, tự trả lời, rồi phải bất lực trước một ngõ cụt nào đấy trong tâm hồn. Tôi mỉm cười, nếu như con người ta có thể trả lời hết được tất cả mọi câu hỏi như vậy thì người ta còn sống trên cõi đời này làm gì nữa. Tôi trả lời Chu Minh:
- Chẳng phải cậu bảo nơi đây chẳng có gì, chỉ có thiên nhiên và con người, người với người, tình với tình. Vậy tại sao còn hỏi tớ có lạnh không? Như thế hóa ra là có người, nhưng người không thể sưởi ấm cho người, có tình, nhưng tình cũng chẳng thể làm ấm tim nhau.
- Phải, có người, có tình, nhưng mà… - Chu Minh bối rối, không biết trả lời thế nào.
Tôi tiếp lời:
- Dù sao tớ cũng cảm thấy rất thi vị với một buổi sáng tràn ngập trong tiết đông và giá lạnh như thế này.
Chu Minh bất ngờ nắm lấy hai bàn tay tôi. Tôi nhìn cậu ấy. Chu Minh đặt tay tôi lên môi hôn. Cậu ấy nhìn tôi, nồng nàn, chân thành nhưng vẫn không giấu được vẻ trẻ con. Không hiểu sao mỗi lần nhìn vào mắt Chu Minh, tôi luôn cảm giác như đang nhìn một cậu bé rất trong sáng. Nghe nói thì thật buồn cười, nhưng tôi không gạt bỏ được cảm giác của mình. Mà Chu Minh dường như cũng trẻ con thật.
- Tớ biết tớ không giống như những anh chàng đang theo đuổi An bây giờ. Tớ có thể không mang vẻ đẹp trai hào nhoáng, bóng bẩy như người ta. Tớ cũng không quen nuông chiều An như những chàng trai khác đã từng. Tớ cũng không biết quá khứ An thế nào, mà tớ cũng không cần biết. Tớ không biết An nghĩ gì về tớ, An có cảm nhận được điều gì hay không, tớ chỉ muốn nói tớ thật sự yêu An, yêu An vì tất cả những gì thuộc về An, cả những nỗi buồn và đau khổ của An nữa. Nếu An đồng ý và cho phép, cả cuộc đời này… Chu Minh này, hứa với Việt An rằng sẽ yêu thương Việt An cho đến tận hơi thở cuối cùng.
Tôi không ngạc nhiên và cũng đã từng nghĩ sẽ phải đối mặt với hoàn cảnh này, nhưng mãi sau mới lên tiếng được:
- Tớ hiểu lòng Minh, hiểu tình cảm của Minh. Nhưng tớ chưa thật sự sẵn sàng.
- Nói vậy nghĩa là An không tin vào tình cảm của tớ?
- Câu chuyện này, để sau hãy nói, được không?
Chúng tôi im lặng. Sương mù không biết bao giờ mới tan hết, nhưng con đường này mãi mãi vẫn vô định như vậy. Chỉ là sáng nay, khí trời làm nó trở nên mờ mịt, âm u hơn mà thôi. Còn câu chuyện của chúng tôi sáng nay, câu chuyện chưa có kết thúc, tôi có nên cho nó một cái kết hay không? Như thế nào đây? Tôi tự cười một mình, hóa ra Việt An này cũng có lúc là người phải quyết định thế trận trong một số mối quan hệ. Trải qua một mối tình đau đớn như vậy, tôi không muốn là người thua cuộc trong tình yêu một lần nữa, nhưng cũng không muốn ai vì tình mà đâm ra hận tôi. Ít nhiều cũng có một số chàng trai ghét tôi, hận tôi vì tôi đã chỉ lựa chọn làm bạn của họ. Lắm lúc tôi ghét cái gọi là tình cảm trai gái, nó làm tôi mất quá nhiều, nhưng với Chu Minh, tôi thật sự không muốn mất cậu ấy. Vào cái thời khắc ấy, tôi đã thật sự xao xuyến nhưng chỉ là vì tôi chưa sẵn sàng.
Đến lúc về, ngồi sau xe Chu Minh, tôi ngoái đầu lại nhìn con đường này một lần nữa, sương mù đang tan dần, nhưng tôi chỉ thấy một màu xám, và âm u, mờ mịt.... liệu có phải mối quan hệ của chúng tôi sau này cũng mờ mịt như vậy? Tôi tự hỏi trong lòng như thế, trách lòng sao hay cả nghĩ, âu lo. Đáng lẽ tôi phải tin vào cảm giác của mình, phải tin nó và nhớ suốt cả một chặng đường, nhưng kì thực tôi đã quên, đã chạy theo cảm xúc để mà dẫn mình đến những nỗi buồn. Cũng như những buổi tờ mờ sáng năm nào, Kiên thường đánh thức tôi dậy, anh nhấc bổng tôi ra khỏi giường như một đứa trẻ, anh mở cửa sổ, chỉ để cho tôi xem bình minh đẹp thế nào. Đó là lúc bầu trời màu đỏ, rạng đông hiện lên, anh bảo cái màu đỏ này còn đẹp hơn rất nhiều lần màu đỏ của hoàng hôn. Anh bảo nó rạng rỡ và tươi sáng như tương lai của hai chúng tôi… như tương lai của hai chúng tôi…
Tôi vì quá hạnh phúc vào thời điểm đó mà không giữ lại gì cho riêng mình, không đề phòng một chút nào, hạnh phúc trong cuộc đời này luôn luôn phải được đề phòng.
Việt An là vậy, trời cho sự nhạy cảm, thông minh, nhưng lại không biết cách để bảo vệ mình, không biết cách để an phận.
Cuối cùng tôi cũng nhận lời yêu Chu Minh, tình huống này xảy ra rất bất ngờ.
Một lần ở trường học, tôi và Chu Minh đang đứng xem bảng thông báo về lịch thi học kì. Cái kẹp tóc tự nhiên lại bị lỏng, chuẩn bị rớt xuống, Chu Minh giữ nó lại cho tôi.
- Để tớ làm lại cho.
Nhìn Chu Minh háo hức, hí hoáy đằng sau mái tóc tôi, khiến tôi bật cười thành tiếng, hỏi với giọng đầy nghi ngờ:
- Này, cậu có làm được không đấy?
- Sao không, tuy người ta là con trai, nhưng cũng khéo tay lắm đấy, vẽ đẹp, đàn hay, bây giờ còn biết làm tóc cho phụ nữ.
- Cái này là cậu tự nhận đấy nhé, không ai nói đâu.
- Sao không?
A Bảo và đám bạn cậu ta đi ngang qua, rồi chợt dừng lại chỗ bọn tôi. Một cậu bạn trong nhóm hỏi với giọng rất xấc xược:
- Ái chà, lớp trưởng A1 đang làm cái gì thế này?
Chúng tôi hiểu ý nhau, cả hai cùng im lặng, không nói lại câu nào. Chu Minh vờ như không để ý gì, vuốt lại tóc tôi rồi bảo:
- Xong rồi đấy, đã tin là người ta khéo tay chưa nào?
- Xem ra cũng ổn, nhưng không biết đằng sau trông ra cái gì nữa.
Cả hai toan bước đi thì cậu bạn tiếp lời, nheo mắt với A Bảo:
- Có vẻ hạnh phúc khi bợ đít một đứa con gái nhỉ. Chỉ tội nghiệp là mất công, mất sức nhưng chỉ được dùng đồ “second hand”.
Cả bọn phá lên cười một cách bỉ ổi. Bỗng nhiên Chu Minh bất ngờ lao vào đấm ngang mặt cậu kia. Cả hội kia lao vào đánh lại, trong lúc tôi đang thất thần định lôi Minh ra thì Lâm, chứng kiến câu chuyện từ đầu đến giờ, cũng lao vào đánh lại hội A Bảo. Cả Khoa Tiếng Anh nháo nhác bu quanh, mọi người xông vào cản. Các chị phụ trách khoa, các giáo viên biết chuyện, đến cả thầy trưởng khoa cũng đích thân đến tận nơi để xem có chuyện gì. Cuối cùng thì tất cả những người đánh nhau bị gọi xuống văn phòng nói chuyện. Chu Minh mặt đỏ bừng đầy ức chế, tôi còn thấy khóe mắt cậu ấy chảy máu. Tôi đứng lạc lõng giữa mọi người, hai hàng nước mắt chảy dài liên tục, không thể nói lời nào. Chúng tôi nhìn nhau như đọc được suy nghĩ của nhau, hiểu được lòng nhau. Lòng tôi như xát muối. Chu Minh quay đầu bước tiếp. Lam đứng ngay bên cạnh từ lúc nào, dắt tay tôi đi như dắt một đứa trẻ, bỏ lại sau lưng những lời bàn tán, những ánh mắt soi mói và dò xét.
Cuối buổi học, tôi đợi Chu Minh ở bãi giữ xe. Minh thấy tôi, cố lảng tránh, quay sang bảo Hiên Lam:
- Hôm nay Lam đưa An về hộ tớ nhé.
- Ừ, được rồi. Cứ về trước đi.
Minh không quay lại nhìn tôi, không nói một lời nào. Mới cách đây ít giờ thôi, ánh mắt ấy vẫn còn rất thiết tha nhìn tôi cơ mà. Bây giờ lại lạnh lùng dắt xe đi, không quan tâm là tôi nghĩ gì, tôi cảm thấy thế nào. Chu Minh định phóng xe đi thẳng, tôi chạy lại giữ chặt đằng sau yên xe cậu ấy. Minh ngoảnh lại nhìn. Tôi không nói gì, hai tay giữ chặt yên xe, cứ thế đứng nhìn cậu ấy, nước mắt chỉ chực trào ra, chỉ mong Minh đừng phóng mạnh xe đi thẳng. Minh cũng nhìn tôi trong giây lát như vậy, bất giác cậu ấy dựng xe, rồi tiến lại gần, vẫn nhìn tôi như thế, rồi ôm chặt lấy tôi, vẫn là cái vòng tay nồng nàn như trưa hôm nào đã ôm tôi ở bãi giữ xe này, nhưng mãnh liệt hơn thế, nồng nàn hơn thế. Nước mắt tôi lại thấm ướt cả vai áo Chu Minh.
- Tớ yêu cậu. - Tôi nói, giọng nghẹn lại từng chữ một…
Chu Minh im lặng, không nói gì thêm, cậu ấy ôm chặt tôi hơn, áp mặt vào mặt tôi. Tôi còn nhớ cả cảm giác về chiếc cằm lởm chởm râu của cậu ấy.
Sau này Chu Minh hay bảo rằng, cậu ấy nhớ mãi hình ảnh của tôi lúc đó, nhìn tôi giữ chặt xe cậu ấy một cách yếu đuối, thuần khiết, thơ ngây như đứa trẻ con, vừa như sợ sệt nhưng mãnh liệt, và ngang bướng.
Chu Minh giải thích về thái độ lạnh lùng lúc đó bởi vì cậu ấy xấu hổ về hành động thiếu suy nghĩ với những người không đáng ngay trước mặt tôi. Ngồi sau xe Minh, tôi khẽ mỉm cười, bấy lâu nay cứ nghĩ cậu ta thật trẻ con, nếu mà yêu Minh, không biết liệu cậu ấy có thể bảo vệ được tôi nếu có chuyện gì xảy ra hay không? Nhưng hôm nay, dẫu câu chuyện cũng làm tôi thấy mệt mỏi, vì ít nhiều tôi lại bị đưa vào cuộc một cách đầy ngang trái, nhưng tôi thấy ấm lòng hơn giữa tiết trời như vậy vì nhìn thấy một hình ảnh Chu Minh khác, một Chu Minh mà từ nay tôi có thể trao tin yêu được. Và vào thời điểm đấy tôi cũng thật sự yêu cậu ta rồi.
Nhưng, chẳng thể nào biết đó có phải là sai lầm hay không?
Dù sao thì, kể từ hôm đó chúng tôi đã thật sự trở thành một cặp.
Chu Minh yêu tôi giản dị và chân thành. Chân thành như những bài hát cậu ấy hay hát cho tôi nghe. Minh không hát bài Nụ hồng hờ hững nữa. Cậu ấy đã có tôi rồi, chẳng cần phải đợi tôi bước qua những cuộc tình nào nữa cả. Người đàn ông thứ hai tôi chọn sau Kiên chính là cậu ấy, là Chu Minh, là người vẫn hát đi hát lại Take me to your heart cho tôi nghe. Từ ngày Chu Minh yêu tôi, hằng ngày ở khoa, cũng không còn nhiều bạn gái ngồi nghe Chu Minh đàn guitar nữa. Tôi nghĩ đến hình ảnh ngày nào các bạn ấy còn cố thả hồn mình với ánh mắt đượm buồn để nghe tiếng đàn mà tự cười một mình. Hình thức luôn cần để bộc lộ ý muốn nào đó, nhưng hình thức thật sự rất ảo. Bây giờ, tối nào Chu Minh cũng sang đàn và hát cho tôi nghe dăm ba phút. Hôm nào cũng hát một bài quen thuộc, những lời tình ca quen thuộc: “Take me to your heart, take me to your soul. Give me your hand before I’m old. Show me what love is - haven’t got a clue. Show me that wonders can be true”.
Mỗi lần hát bài này, Minh hay nhìn thẳng vào mắt tôi, tôi biết trong đôi mắt ấy chỉ có tôi, tất cả đều hướng về tôi. Chỉ có tôi, tôi không nghĩ đến Minh vào giờ phút ấy, tôi nghĩ đến nhiều cái, có quá khứ, có kỉ niệm, có người, có tình, có tương lai, có sự mù mịt. Không hiểu sao, những lần ở bên cạnh Chu Minh, mặc dù tôi thấy rất bình yên và an toàn, nhưng chẳng bao giờ tôi nghĩ đến cậu ấy cả, tôi tự biện minh đơn giản rằng: “Cậu ấy ở bên cạnh mình rồi thì mình nghĩ, mình nhớ làm gì nữa”. Tôi chỉ chột dạ khi nghĩ đến Kiên. Ngày đó với Kiên thì khác, tôi nhớ anh ngay cả khi bên cạnh anh, tay trong tay, thậm chí là môi kề môi. Minh có lẽ đang mang cảm giác này đối với tôi, còn với tôi, nó là gì vậy? Rõ ràng là, chung một chữ “tình”, nhưng chúng tôi đang đi những hướng khác nhau, là do tôi lạc hướng, hay cậu ta quá vội vàng háo hức? Những bức tranh cậu ấy vẽ quá nồng nàn, rồi những clip nhạc toàn hình con mèo nữa, tôi thích mèo, mà ai đó cũng bảo tôi là con mèo. Minh làm hết cái này đến cái khác, hoàn toàn bằng sự sáng tạo, đôi tay, sự thông minh và tình yêu của cậu ấy. Những điều nhỏ nhặt vậy giúp tôi nhận ra Minh rất tài hoa.
Tôi đón nhận nó trong bình yên, tôi thấy được hình dạng chữ “tình” của Chu Minh. Có lẽ là… tôi đi lạc hướng. Vì bản chất tình yêu là vậy, bao giờ lúc bắt đầu cũng rất nồng nàn, mãnh liệt, tưởng như đốt cháy nhau được, rồi dần dần ngọn lửa tình mới dịu dần và trở nên âm ỉ. Sự khởi đầu của tôi không như vậy thì rõ là tôi đi lạc hướng rồi, nhưng dẫu vậy, tôi đã không dừng lại, tôi vẫn đi tiếp… một chặng đường dài nữa cùng Chu Minh, với cái suy nghĩ rằng mình chỉ cần an phận cùng con người này, cái người mà sẽ không bao giờ có thể bạc tình bạc nghĩa, hẹp hòi với mình, có một thì cho tôi một, có hai thì cho tôi hai, yêu tôi ngay cả khi tôi có trở nên thế nào chăng nữa, có rực rỡ lộng lẫy hay thê thảm… Chu Minh đối với tôi là vậy, tình yêu của cậu ấy là vậy.
Nhưng thời điểm đó, tôi không cố gắng mà hiểu được rằng, sự chênh lệch cơ bản về mức độ tình cảm ngay từ đầu là một điều vô cùng nguy hiểm cho mối quan hệ của cả hai.
6. Câu chuyện của Hiên Lam
6.1 Bi kịch đầu đời
Tôi hay hỏi Hiên Lam rằng cô ấy đã có người yêu chưa, nhưng cô ấy chỉ cười thay cho câu trả lời. Có lần Lam nói: “Hiện tại thì không có gì cả”. Lần khác thì cô ấy bảo “đã từng”, điều đó có nghĩa là cô ấy đã từng yêu. Nhưng từ lúc tôi biết Hiên Lam đến giờ, tôi chưa thấy Lam hẹn hò với chàng trai nào.
Một lần, tôi, Hiên Lam và Chu Minh đi ăn ốc ở quán Cay ngay gần trường Ams. Đến lúc về, ở bãi giữ xe, có một chàng trai đang dắt xe ra. Tướng mạo anh ta rất bắt mắt, cao to, trắng trẻo, trông rất đàn ông, phong độ và chững chạc. Anh ta nhìn chúng tôi, rồi hơi sững người lại khi nhìn sang phía Lam, Lam cũng vậy, gương mặt cô thoáng chút bất ngờ. Chàng trai cất giọng hỏi, âm điệu của người miền nào tôi cũng không rõ lắm…
- À, Lam à? Cũng đến đây ăn à?
- Vâng.
Lam trả lời, vẻ mặt rất lạnh, không biểu lộ một chút cảm xúc nào.
- Em đi với bạn à? Hai bạn này là bạn em à?
Anh ta hỏi tiếp, nhìn sang chúng tôi rồi khẽ gật đầu chào. Tôi và Chu Minh cũng cười chào đáp lại.
- Vâng! - Lam vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng.
Chúng tôi cảm thấy hơi khó hiểu về thái độ của Lam, anh chàng kia cũng có vẻ bối rối với chúng tôi khi Lam đáp lại anh ta một cách vô cảm. Bỗng nhiên tất cả chúng tôi như một hình tròn, trở nên rất khó xử với nhau…
Mấy người bạn của anh ta đến gần, anh ta cười chào tạm biệt chúng tôi, cũng không quên quay sang nói với Lam:
- Anh đi nhé…
Lam gật đầu, không nói gì thêm, rồi quay vào trong dắt xe, chúng tôi cũng vậy. Anh chàng đẹp trai đó cũng phóng xe đi thẳng, gương mặt anh ta thoáng buồn, ánh mắt nhìn về phía Lam, hiện rõ nỗi nhung nhớ xót xa. Là tôi cảm nhận vậy.
Cả đoạn đường về, Hiên Lam im lặng, không nói gì. Bình thường cô ấy thường có dáng vẻ rất bất cần và bàng quan, bỗng dưng hôm nay tôi thấy cô ấy trở nên trầm lặng hơn, đôi mắt cô ấy giờ để lưu lạc về phương nào, tôi không rõ, tôi chưa bao giờ có thể nắm bắt được đôi mắt ấy.
Chúng tôi về nhà Lam - ngôi nhà ba tầng trong một khu đô thị mới được thiết kế rất đẹp. Toàn bộ được lát bằng gỗ, một phòng khách, ba phòng ngủ, một phòng đọc sách, một phòng tập thể thao. Trong nhà có hai chiếc piano, một chiếc màu trắng rất to để ở ngoài phòng khách, còn một chiếc nữa màu đen, bé hơn một chút, được đặt trong phòng ngủ của Lam. Bất cứ cô gái nào bước vào căn phòng này thì cũng đều phải ao ước rằng mình là chủ nhân của nó. Phòng riêng của Lam khá rộng, có một cái giường rất to, tôi bỗng bị thu hút vào họa tiết của chiếc đệm giường, của chiếc gối và cả chăn nữa. Tất cả đều là những cánh hoa màu tím giống nhau, có nhụy vàng chấm đen ở giữa, trông rất mong manh, giống như một loài cỏ dại tôi từng nhìn thấy, nhưng không biết loài hoa này là hoa gì. Tôi ngồi xuống giường, nhìn kỹ vào tấm chăn, lấy tay sờ lên họa tiết những cánh hoa, tôi quay sang nói với Lam:
- Họa tiết hoa này đẹp quá. Lam cười.
- Hoa gì vậy? - Tôi hỏi tiếp. Lam lại cười, không nói gì.
- Nếu không nhầm thì là hoa Lưu Ly. - Chu Minh mỉm cười, lên tiếng.
- Minh cũng biết hoa này sao? - Lam hỏi.
- Có biết. Có lần mình lên Đà Lạt cũng đã được thấy hoa này.
- Thế chắc là lên đó vào mùa đông hoặc đầu xuân? - Lam hỏi tiếp.
- Đúng rồi. Sao Lam đoán được vậy?
- Thì hoa này chỉ nở vào dịp đó, đến cuối xuân thì đã tàn hết rồi. Tên hoa là Lưu Ly, nhưng người ta cũng hay gọi nó là hoa Ngọc Hân, Bâng Khuâng… Không biết tại sao lại gọi thế nữa. Có một truyền thuyết về loài hoa này cũng rất hay.
Lam không nói thêm gì, mỉm cười nhìn chúng tôi. Tôi vốn không thích những loài hoa mong manh, nhưng hôm nay nhìn ngắm nó trong căn phòng của Lam, bỗng thấy thi vị, và cũng không nghĩ rằng một người như Lam lại thích loài hoa này. Tôi hỏi:
- Sao cậu lại thích hoa này hả Lam? Lam im lặng không trả lời.
Chúng tôi ngồi nói những câu chuyện bâng quơ. Tôi nhớ đến anh chàng lúc chiều, tôi hỏi Lam:
- À, thế anh chàng lúc gặp ở quán Cay là ai vậy?
- Một người bạn cũ. - Lam có vẻ hơi ngập ngừng.
- Trông hai người có vẻ bối rối, mà thái độ của Lam cũng khác thường. - Chu Minh tiếp lời.
Lam không nói gì. Cô ấy đi tới chỗ bàn học, mở cái ngăn kéo cuối cùng, lôi ra một cái hộp gỗ rất to và trông rất cũ kỹ. Cô ấy mang đến chỗ chúng tôi, rồi bảo:
- Tất cả là ở trong này.
Tôi và Minh nhìn nhau, rồi mở cái hộp gỗ ra, những bức ảnh của một đôi trai gái trông rất đáng yêu, không phải ai khác chính là Lam và anh chàng đó.
Trong ảnh trông họ trẻ quá, tôi đoán ít nhất cũng cách đây mấy năm, rất nhiều tấm ảnh, trông họ già đi theo thời gian, nhưng vẫn rất đẹp. Rồi những tờ giấy rất cũ, được gấp lại cẩn thận, vết gấp đã tạo thành vệt. Tôi mở ra đọc, những nét chữ rất trẻ con của một cậu con trai, đầu thư bao giờ cũng có ngày tháng, và dòng đầu tiên là: “Lam thương mến!”, “Lam yêu!”, “Lam yêu của anh!”. Rồi những bông Lưu Ly được ép lại thành những cánh hoa khô, đã chuyển hẳn sang màu nâu ngà. Có hai chiếc nhẫn, một chiếc bằng cỏ, một chiếc bằng bạc, những tấm thiếp, một sợi dây chuyền bằng bạc cũng rất đẹp, mặt dây chuyền là hai chữ “HL” gắn liền vào nhau, ở giữa hai chữ là một viên pha lê rất sáng. Tôi cầm sợi dây chuyền lên ngắm, đung đưa trước mắt:
- Chữ HL này là tên cậu đúng không? Nghĩa là “Hiên Lam”? - Tôi hỏi.
- Không phải. - Lam lắc đầu.
- Nghĩa là gì?
- Nghĩa là “Hải - Lam”.
- À, hóa ra anh chàng này tên Hải.
Tôi mỉm cười, nghĩ đến một chuyện tình đẹp nhưng đã tan vỡ, dù sao thì những kỷ vật này cũng quá đẹp, và cũng rất ám ảnh.
- Thì ra là vậy, hóa ra anh chàng lúc chiều là người yêu cũ của Lam, hèn gì hai người trông có vẻ thẹn thùng.
Chu Minh vừa nói vừa gật gù, ra vẻ hiểu câu chuyện.
- Không phải vậy, câu chuyện không phải như vậy. - Lam nói, trông cô ấy có vẻ hơi nặng nề.
Lam lấy ra một tấm ảnh rất cũ, được giấu kỹ sau tấm vải dán trong hộp gỗ. Tấm ảnh chụp một cô bé rất đáng yêu, đứng giữa hai cậu nhóc cũng đáng yêu không kém, tôi chợt hơi sững người lại một chút. Trong ảnh, hai cậu bé đứng hai bên Lam giống nhau như hai giọt nước, có khi còn giống hơn cả hai giọt nước, không thể phân biệt được, tôi còn ngỡ đây là ảnh ghép. Đằng sau bức ảnh ghi hai cái tên “Nam Hải - Nam Giang”.
- Nếu tớ đoán không nhầm, cô bé trong ảnh này chính là Lam, lúc bé trông yêu quá. Còn hai cậu bé trong ảnh này… chắc là hai anh em sinh đôi? Một trong hai người này chắc là anh chàng Hải, người yêu cũ của cậu, và cũng là người lúc chiều bọn mình gặp, đúng không?
Lam im lặng một lúc rất lâu, trong lúc tôi và Chu Minh còn đang xem những kỷ vật khác trong hộp gỗ, còn có cả một con búp bê làm bằng khăn tay, trên đó đề tên “Nam Hải”. Cầm con búp bê bỗng nhiên tôi thấy ớn lạnh, có một cái gì đó rờn rợn. Lam nhìn cả hai chúng tôi, cất giọng hỏi, rất trầm, rất chậm, rõ từng chữ một:
- Hai người có muốn nghe kể chuyện không?
- Kể chuyện? Chuyện gì? Mà ai kể? - Chu Minh nheo nheo mắt hỏi.
- Tớ kể. Kể chuyện cổ tích ngày nay.
Tôi và Chu Minh im lặng nhìn Lam, cô ấy chưa kể, mà tôi đã có cảm giác rợn người, ngay từ lúc cầm con búp bê vải.
- Ngày xưa, có hai gia đình nọ chơi thân với nhau, hai bà vợ thân với nhau, hai ông chồng cũng thân với nhau. Một nhà thì chỉ sinh được một đứa con gái duy nhất, nhà kia thì sinh đôi, được hai thằng bé rất kháu khỉnh, và đặc biệt giống nhau như hai giọt nước. Chúng giống nhau đến từng sợi tóc, từng nốt ruồi, thật khó để mà tìm ra một chi tiết nào khác trên hai gương mặt và hai cơ thể đó, đến cả nét chữ cũng giống nhau. Tuy vậy, càng lớn tính cách hai anh em càng khác hẳn nhau. Người anh thì thân thiện, hòa đồng, sống rất tình cảm, biết chu toàn và chăm lo cuộc sống gia đình, thương yêu bố mẹ, đặc biệt là rất thương cậu em trai của mình. Người em cũng rất tốt, nhưng sống nội tâm, ít nói, không giỏi giao tiếp như người anh. Tuy bề ngoài trông hơi lạnh lùng, nhưng bên trong cũng rất tình cảm.
Còn cô gái thì cuộc sống từ nhỏ đã rất sung túc, được cha mẹ nuông chiều, chăm sóc như một tiểu thư, được cho học đàn piano, học nữ công gia chánh. Gia đình cô bé khá giả nhưng cô bé khá ngoan và chăm chỉ học hành. Người cha tuy suốt ngày bận chuyện làm ăn, nhưng rất thương vợ, thương con. Người mẹ là một người phụ nữ rất đẹp, đảm đang, khéo tay, là người chu toàn mọi việc trong gia đình, cả việc chăm sóc, dạy dỗ con gái của mình nữa. Vậy nên, ngay từ rất nhỏ, cô bé đã rất gần gũi với mẹ của mình. Mẹ cô gái rất thích hoa Lưu Ly, vì tuổi thơ của bà gắn với loài hoa này. Bà thường kể cho cô nghe về truyền thuyết của hoa Lưu Ly. Cô bé yêu Lưu Ly từ đó, từ sự tích qua giọng kể của mẹ. Tết năm nào cũng thấy cha cô mang những cành Lưu Ly về nhà để mẹ cắm vào bình. Mẹ bảo hoa này là tượng trưng cho sự chung thủy của tình yêu. Năm cô học lớp Ba, trong một lần cãi nhau, cha cô sơ ý đẩy mẹ cô ngã xuống cầu thang, và mẹ cô tắt thở ngay trên đường đến bệnh viện. Đó là những ngày giáp Tết, và Tết năm đó trong nhà không có một cành Lưu Ly nào. Từ ngày mẹ cô mất, cha cô sống rất đau khổ, dằn vặt. Ông chỉ biết cố gắng lao đầu vào công việc để kiếm tiền tiếp tục lo cho cô con gái có cuộc sống sung túc không thiếu thứ gì. Bao nhiêu yêu thương còn lại ở cuộc đời này ông dành hết cho cô chỉ để mong bù đắp và xoa dịu được nỗi đau mà ông vô tình gây nên. Nhưng, trớ trêu thay, cô gái đã hận cha mình từ đó, thời gian có thể làm nguôi ngoai mọi nỗi đau, nhưng không thể xóa bỏ được nó, mỗi lần phải đối diện với cha, là hình ảnh mẹ cô lại trở về.
Cô không trách cứ hay nặng lời gì với ông, nhưng sự lạnh lẽo trong mối quan hệ cha con với nhau cứ ngày càng trở nên rõ rệt…
Tôi và Chu Minh nhìn nhau, gần như là nín thở để nghe từng lời một, tôi biết không phải mình đang nghe một câu chuyện cổ tích, nó là một câu chuyện có thật…
- Câu chuyện thế nào nữa? - Chu Minh hỏi. Hiên Lam mỉm cười:
- Cô gái và hai anh em nhà nọ vốn đã thân nhau từ bé, hai anh em họ rất thương yêu cô, nên sau khi mẹ cô qua đời, họ càng yêu thương cô hơn. Họ còn trở thành người bảo vệ cô trong suốt những năm tháng cuộc đời sau này. Cô thực sự không biết tình cảm của từng người đối với mình là thế nào, nhưng ngay từ khi còn rất bé, cô gái đã thích chơi, thích nói chuyện với người anh hơn. Dần dần cô nhận ra mỗi lần gặp gỡ cả hai anh em, bao giờ cô cũng có cảm giác xao xuyến với người anh nhiều hơn hẳn. Đến năm cô học lớp Tám, hai anh em nhà họ học lớp Mười, cô nhận ra người anh cũng có tình cảm với mình, khi hai người có tình ý với nhau, tự có linh cảm rất mạnh. Rồi người anh thổ lộ tình cảm với cô vào một ngày thu cuối tháng Mười bằng những cánh Lưu Ly được ép khô vào một tấm thiệp, chẳng biết anh đã ép những cánh hoa này từ lúc nào. Họ bắt đầu mối quan hệ tình cảm giản dị như vậy. Anh dạy cô học, anh đưa cô đến trường, anh mua những cành Lưu Ly vào dịp Tết đầu năm cho cô. Một tuần anh viết cho cô một bức thư. Cha mẹ anh biết, cha cô cũng biết, không ai nói ra mặt, vì hai người cũng vẫn còn rất trẻ, nhưng cả cô và anh đều biết cả hai gia đình đều ngấm ngầm ủng hộ. Cha mẹ anh thương cô như con gái, cha cô cũng thương anh, chính vì chuyện này mà tình cảm hai cha con cũng đỡ căng thẳng đi ít nhiều. Lên cấp III, cô thi đỗ vào trường chuyên - ngôi trường anh đang học, năm đó cũng là năm cuối cùng anh học ở đó. Anh đã tặng cô một chiếc nhẫn tự làm bằng cỏ, và hai con búp bê làm từ một chiếc khăn tay, một con trai, một con gái. Anh giữ con búp bê con gái, cô giữ búp bê con trai, và trên mỗi con búp bê, đều ghi tên của mỗi người. Anh còn đồng ý và ủng hộ cô tham gia vào câu lạc bộ người mẫu của thành phố nữa, anh bảo rằng ngắm nhìn cô trên sân khấu luôn cho anh một cảm giác khác, rất thú vị… Câu chuyện thật là đẹp phải không?
- Phải, rất đẹp - Tôi nói.
- Anh ấy còn vẽ cả bức tranh hoa Lưu Ly để tặng cô gái nữa.
Bất giác, tôi nhìn quanh căn phòng để tìm kiếm, và nhận ra ngay bức tranh sơn dầu được treo ngay trên đầu giường, cả bức tranh chỉ có mỗi một cánh hoa Lưu Ly màu tím, xung quanh là những hỗn hợp màu được hòa vào với nhau vừa đối lập, lại cũng rất hài hòa.
Trong khi tôi vẫn đang mê mẩn ngắm bức tranh thì Lam tiếp lời:
- Nhưng rồi, mọi chuyện bỗng trở thành bi kịch, khi vào một ngày, người em bị tai nạn và qua đời.
- Người em sao? - Tôi hỏi lại.
- Phải, người em. Từ ngày người em mất, người anh thật sự rất suy sụp. Mặc dù thời gian đó cô đã luôn ở bên cạnh anh, nhiều lúc anh ôm cô mà khóc nức nở. Cô hiểu tâm trạng của anh, hai anh em từ bé đến lớn, đi học cùng nhau, cùng chung một lớp, mặc đồ nhiều lúc giống nhau, đi đâu cũng như hình với bóng, gặp người quen thì phải nói chuyện đến mấy câu, rồi phải nói ai là anh, ai là em thì người ta mới nhận ra. Lạ một điều là người em chết mà không nhắm mắt. Cha mẹ, rồi đến người anh, họ hàng trong gia đình, thậm chí đến cả cha cô vuốt mắt đều không được, nhưng đến khi cô vuốt mắt thì đôi mắt người em mới chịu nhắm lại. Mọi người nhìn cô, còn cô nhìn người em, người đang nhắm nghiền đôi mắt lại, và sẽ chẳng bao giờ có thể nói với cô thêm một lời nào nữa. Bỗng dưng cô cảm thấy anh ta trở nên thân thương đến lạ kỳ, mặc dù cũng gắn bó và chơi thân với người em, nhưng thật oái ăm, vào cái giờ phút đấy, khi cô ngắm nhìn anh ta, anh ta trở nên nồng nàn và đau xót trong cô vô tận, cảm giác như cô đang mất một điều gì còn hơn cả tình bạn, tình anh em bao năm của hai người.
Người em qua đời, cô tự hứa sẽ mãi mãi không bao giờ xa rời người anh trong cuộc đời này. Cha mẹ anh buồn rất nhiều. Mẹ anh nhiều lần nói với cô rằng:
- Trước đây, hai anh em nó thường tâm sự với nhau, chứ ít khi tâm sự với cha mẹ. Nay thằng em mất rồi, chắc là nó suy sụp lắm. Bây giờ chỉ có cháu là người gần gũi duy nhất với nó, hai đứa thương nhau cũng đã lâu. Cháu cố gắng ở bên cạnh nó, là chỗ dựa tinh thần cho nó…
Nói đến đây giọng bà nghẹn lại, cô gái bảo:
- Bác, bác yên tâm, cháu biết anh ấy cần cháu lắm, cháu sẽ không bao giờ xa rời anh ấy đâu ạ. Cũng giống như bác nói, hai đứa thương nhau cũng đã lâu lắm rồi…
Bỗng mẹ anh khựng người lại, cầm tay cô gái rồi bảo:
- Hứa với bác, sau này dù có chuyện gì xảy ra, cháu cũng đừng xa rời nó…
- Bác… cháu hứa, cháu hứa… Rồi bà bỗng nhiên nói tiếp:
- Khổ thân thằng Giang, cháu có biết lúc nó còn sống, nó thầm thương nhớ trộm ai không?
- Tuy chơi thân với nhau, nhưng anh ấy cũng ít khi tâm sự chuyện riêng tư với cháu, ngay đến cả anh Hải, anh ấy cũng không cho biết gì…
- Nó… thương cháu từ lâu lắm rồi, bảo là có tình cảm với cháu từ ngày bé, từ lúc mấy đứa chơi với nhau.
- Anh ấy nói với bác vậy ạ?
- Không, nó đời nào… nhưng một lần vô tình bác thấy được cuốn nhật ký. Nó vui vì anh nó hạnh phúc, nhưng cũng chạnh lòng mỗi khi nghĩ đến cháu.
- Cháu… thật sự đã không biết, và cũng không cảm nhận được gì về tình cảm của anh Giang cả. Nhưng giờ nghe bác nói thế, cháu cảm thấy xót xa và day dứt vì mình đã quá vô tâm.
Giọng cô gái nghẹn lại khi nhớ đến những lần đi chơi riêng tư với Hải thì Giang phải một mình.
Hai tuần sau khi Giang mất, Hải đi thi toán quốc gia, và giành giải ba, được tuyển thẳng vào Đại học Khoa học Tự nhiên - Đại học Quốc gia Hà Nội. Mặc dù mọi người đã hi vọng anh đạt giải cao hơn, mà ngay bản thân Hải cũng từng ấp ủ như vậy, nhưng ai cũng thông cảm cho anh vì phải đi thi trong lúc có chuyện đau buồn.
Từ ngày Giang mất, Hải trở nên trầm hẳn đi, ít nói hẳn đi, kể cả với cô, mặc dù anh vẫn yêu cô rất nhiều, vẫn quan tâm và chăm sóc cuộc sống hàng ngày của cô. Anh vẫn giữ thói quen tuần nào cũng viết cho cô một lá thư, nhưng anh không còn nồng nàn mỗi khi cô gợi nhắc về một kỉ niệm nào đấy giữa hai người, đi đến những nơi hẹn hò khi xưa, cô thấy anh thờ ơ, lạ lẫm. Không lẽ Giang mất đi, làm thay đổi anh như vậy sao? Thay đổi cả cảm xúc của anh với cô? Nhiều lần cô hoài nghi, cô hỏi:
- Anh không còn yêu em như trước nữa sao?
- Sao em lại có suy nghĩ như thế?
- Em cảm nhận như vậy. Anh thật sự đã thay đổi rất nhiều, em không biết nói sao, nhưng anh đã không còn nồng nàn như trước. Em biết Giang không còn nữa, anh đau khổ thế nào, nhưng không lẽ, trong nỗi đau của anh, anh không cần cả em nữa sao?
Cô nói, hai hàng nước mắt chảy dài, ánh mắt trách cứ và xót xa nhìn anh, bỗng dưng Hải ôm chặt lấy cô, anh khóc:
- Lam, anh biết anh sai rồi, từ lúc Giang ra đi đến giờ, anh cảm thấy hoang mang và trống rỗng. Nhưng anh thật sự yêu em, cả cuộc đời này anh chỉ yêu mình em thôi. Hãy bỏ qua cho anh, anh thật sự cần có em ở chặng đường dài phía trước. Anh sẽ lại như trước kia, sẽ yêu em nồng nàn và mãnh liệt như thế, à không, sẽ yêu em nhiều hơn thế, như anh đã từng. Chỉ cần em luôn hiểu anh, tin anh và ở bên cạnh anh.
Cả hai cùng ôm nhau khóc. Kể từ hôm đó, Hải thật sự đã cố gắng rất nhiều, nhưng không hiểu sao cô gái vẫn thấy có một cái gì đó gờn gợn không ổn. Dẫu vậy, họ vẫn yêu nhau, ở cạnh nhau ngày qua ngày, và cô gái dần dần thấy được nhiều tính cách khác trong con người anh mà trước đây cô chưa bao giờ khám phá ra. Nó làm cô cảm thấy thú vị vì hiểu người yêu mình hơn. Rồi cũng đến lúc anh phải lên Hà Nội học. Trước ngày đi, anh và cô đã nói với nhau rất nhiều câu chuyện, đã hứa hẹn rất nhiều, anh cũng dặn dò cô rất nhiều, đêm ấy anh làm cô thật sự hạnh phúc khi đeo vào tay anh và tay cô, mỗi người một chiếc nhẫn bạc giống nhau. Trong lúc say sưa nhìn chiếc nhẫn, cô lấy ra trong ví chiếc nhẫn cỏ anh làm ngày xưa, cô bảo anh:
- Chiếc nhẫn bạc này rất đẹp, nhưng em thật sự vẫn thích chiếc nhẫn này nhất, vì chính tay anh đã làm nó cho em. Cả con búp bê nữa, anh vẫn còn giữ chứ?
- À, ừ…
Anh không nói thêm gì nữa, bỗng dưng anh hỏi cô:
- Em đã quên Giang chưa?
- Anh hỏi lạ vậy? Em mãi mãi không bao giờ quên anh ấy. Ai bảo anh ấy chết? Anh ấy mãi mãi sống trong trái tim và nỗi nhớ của em, của anh, của bố mẹ và mọi người. Dù sao em vẫn giữ mãi những ký ức đẹp về ba chúng ta ngày trước.
- Ký ức gì?
- Anh còn nhớ không, ngày xưa em hay bị thằng Bi ở xóm anh bắt nạt, hay giật tóc em, làm em khóc ầm ĩ. Anh thì lo chạy ra đánh nhau với nó, còn anh Giang thì hay kéo em bỏ chạy.
- Ừ nhỉ, bây giờ nhớ lại buồn cười thật. Bỗng giọng anh trầm lại, anh hỏi cô:
- Lam này, nếu như không có anh, em có bao giờ nghĩ là mình sẽ yêu Giang không?
- Làm gì có chữ “nếu” ở cuộc đời này hả anh. Em tin là mọi chuyện đều xảy ra theo đúng như sắp đặt của tạo hóa. Hơn nữa, em yêu anh vì anh là anh, em yêu tất cả những gì thuộc về anh, chứ không phải cho một lý do đặc biệt nào cả.
- Cảm ơn em. Em nói phải, mọi chuyện đều xảy ra theo đúng như sắp đặt của tạo hóa.
Anh trầm ngâm ôm cô vào lòng, rồi không nói gì nữa.
Những ngày tháng anh học ở Hà Nội, anh vẫn thường viết thư, gọi điện về cho cô, còn gửi cả những món quà. Anh theo sát tình hình mọi chuyện của cô ở nhà. Cả những biến động ầm ĩ xung quanh việc cô đi biểu diễn cho câu lạc bộ người mẫu của thành phố, chẳng hiểu vì sao anh cũng biết được, anh rất lo và bắt cô phải từ bỏ công việc này. Có thể là anh lo cho cô thật, nhưng nhiều lúc cô nghĩ lại, anh càng ngày càng nghiêm khắc hơn. Ngày xưa anh không bao giờ bắt cô phải từ bỏ những gì cô yêu thích hay đam mê, bây giờ thì đã khác rồi… Nhưng những điều đó cũng chẳng là gì, bởi vì có anh và tình yêu của anh là một điều tuyệt vời nhất trong cuộc đời này rồi. Cô đếm từng ngày trôi qua để đến ngày thi đại học sẽ lên Hà Nội thi, để được ở bên cạnh anh, không phải xa cách như thế này nữa… Câu chuyện có đẹp không? - Lam bỗng quay sang hỏi tôi và Chu Minh. Tôi như chợt tỉnh sau phút giây đắm chìm vào câu chuyện.
- Rất đẹp, dẫu là hơi buồn vì người em đã chết. - Chu Minh trả lời.
- Câu chuyện càng về sau, tớ càng cảm thấy có cái gì đó hơi hoang mang. - Tôi nhìn Lam, và nói rất thật về cảm giác của mình.
Lam tiếp lời:
- Hoang mang bởi vì nó đang mang một bi kịch. Một bi kịch thật khủng khiếp. Đến bây giờ cô gái còn ngỡ nó là một cơn ác mộng. Mọi chuyện sẽ rất tốt đẹp và êm đềm trôi đi, nếu như không có một ngày, ngày mà câu chuyện về một sự thật được chôn sống bởi những người liên quan trực tiếp đến nó… bị khai quật. Mùa hè năm cô chuẩn bị bước vào lớp Mười hai - năm cuối cùng của thời cấp III, anh về thăm nhà và thăm cô. Có một câu chuyện xảy ra bất ngờ, và cô gái điếng người khi phát hiện ra rằng, người con trai đang ở bên cạnh cô hơn một năm trời, người mà cô vẫn đang yêu, người đang sống, đang ở trước mặt cô… không phải là Hải, người yêu của cô từ trước đến giờ, mà chính là Giang, người tưởng đã nằm yên nghỉ sâu dưới những lớp đất…
- Là Giang sao? Sao lại có thể như thế được? - Chu Minh bàng hoàng.
- Người bị chết trong vụ tai nạn là Hải, người mà hai tuần nữa sẽ bước vào kì thi toán quốc gia. Trước đó, cả hai anh em đều được chọn để đi thi thành phố. Hải được giải nhất, Giang chỉ được giải ba, nên thành tích của Giang không được chọn vào đội tuyển để thi quốc gia. Cha mẹ cả hai trong lúc đau buồn nhất, vẫn còn đủ tỉnh táo để đổi ngược và thông báo với tất cả mọi người rằng… người bị chết trong vụ tai nạn chính là Giang. Hài hước thay!... - Chỉ để Giang có thể thay thế được Hải đi thi sao? - Tôi hỏi.
- Đó chỉ là một lý do rất nhỏ. Lý do chính là khi còn sống, ông nội đặc biệt yêu quý Hải hơn bất cứ ai trong dòng họ. Ông vốn tính rất chặt chẽ với con cháu trong nhà. Bao nhiêu tiền bạc tài sản ông chẳng chịu chia cho ai cả, cứ khư khư cất giấu, ấy vậy mà trong di chúc cuối đời của mình, gần như toàn bộ tài sản ông để lại cho Hải, chính điều đó cũng gây ra hiềm khích và mâu thuẫn giữa những người trong gia đình với nhau. Ông còn ghi rõ rằng trong trường hợp Hải có mệnh hệ gì, thì tài sản đó sẽ được tặng lại cho nhà chùa…
- Trời đất ơi, sự thật là vậy sao…? - Chu Minh bàng hoàng.
- Rồi bây giờ thế nào? - Tôi hỏi.
- Giang vẫn đang sống dưới danh nghĩa là Hải. Còn nhớ ngày cô gái phát hiện ra sự thật, cô đã tê dại như thế nào. Cô gào thét, mắng chửi Giang, thậm chí cô còn đến gặp cha mẹ Giang để oán trách, rằng cả cuộc đời này ông bà ấy sẽ không sống yên ổn, sẽ bị dằn vặt vì những gì đã gây ra với cô và với con trai của họ. Hải chết mà không siêu thoát được, ngay cả cái tên khắc trên bia mộ cũng không được chính danh. Cô hận cả gia đình ấy, cô thương cho Hải, thương cho chính cô. Cùng một lúc cô tiếp nhận hai nỗi đau kinh khủng nhất, phát hiện ra người yêu mình thực sự đã chết rồi, và hóa ra người ở bên cạnh mình bấy lâu nay lại là một người con trai khác. Có lẽ cuộc đời này, sẽ không còn nỗi đau nào hơn thế… Như cái chiều mưa phát hiện ra sự thật, một mình cô phóng xe đến nghĩa trang, để tận mắt xem bia mộ người chết, để thấy cái tên trên đó không phải là tên người yêu cô, nhưng mà người đang nằm đấy thì…
Lam kể đến đây, giọng cô ấy nghẹn lại, yếu đi và đứt ra từng chữ. Tôi cầm tay Lam, lòng bàn tay rất mềm mại và đầy đặn, ở Lam có những chi tiết trái ngược hoàn toàn với cái vẻ bất cần và bàng quan của cô ấy, như đôi mắt này, như bàn tay này, cả những đau khổ nữa…
Lam lại tiếp tục kể:
- Cô gái đã cắt đứt quan hệ với Giang và cả cha mẹ anh ta nữa. Từ ngày đó cô chẳng bao giờ đặt chân đến ngôi nhà ấy thêm một lần nào, cũng không bao giờ gặp lại họ lần nào nữa, đến một câu nói cũng cảm thấy cho đi là không đáng. Nhưng cô rất hay suy nghĩ về Giang, anh đã lừa dối cô nhưng tình yêu của anh ta dành cho cô là sự thật. Giang đã khóc lóc quỳ xuống chân cô xin sự tha thứ, anh ấy đã không còn sự lựa chọn nào khác vào thời điểm định mệnh ấy, vì thương cha mẹ, và vì lòng ích kỉ muốn có được tình yêu của cô. Bản thân Giang cũng dằn vặt và day dứt rất nhiều, anh ta sống cũng có bình yên đâu, đau khổ hơn là càng ở cạnh người mình yêu thì anh ta càng nhận ra tình yêu của cô ấy mãi mãi không thể dành cho ai khác ngoài anh trai mình. Anh ta cố thay đổi mình, cố làm những việc mà Hải hay làm, và học cách tạo dựng thói quen sống bằng cuộc đời của người khác. Anh ta đã định như vậy cả đời đấy, ngay cả khi cô gái phát hiện ra sự thật thì đến bây giờ Giang vẫn đang sống dưới danh nghĩa là Hải. Dù sao thì họ cũng không thể vượt qua dư luận được. Có điều lý do chủ yếu Giang đồng ý trở thành Hải như vậy là vì cô gái, vì tình yêu dành cho cô từ rất lâu rồi, rất dài và sâu, chẳng thua gì Hải cả, nhưng rốt cuộc anh ta mất cô gái vì điều đó, vì sự thật. Dù sao thì anh ta cũng quá dại dột, vì nếu cô gái ấy sau này có yêu Giang thật thì cũng chẳng bao giờ có thể tha thứ được cho anh ta, mặc dù bây giờ đang cùng sống ở một thành phố, nhưng không bao giờ cô ta nghĩ có thể gặp lại con người này, mãi cho đến chiều hôm nay… - Lam thở dài, không kể tiếp nữa.
- Tớ quên không hỏi cậu, làm thế nào cậu phát hiện ra được sự thật? - Tôi hỏi.
Lam ngập ngừng, bối rối đôi chút, cô cười, rồi lắc đầu không nói gì cả. Rất nhiều lần tôi lặp đi lặp lại câu hỏi này với Lam, nhưng Lam không bao giờ nói cho tôi biết lý do vì sao cô ấy phát hiện ra sự thật, Lam chỉ hay bảo: “Cậu biết đến thế được rồi, biết kỹ làm gì…”. Rất lâu sau này tôi mới biết được câu trả lời…
Lam đóng cái hộp gỗ lại một cách dứt khoát, nháy mắt với tôi và Chu Minh:
- Tất cả đã kết thúc rồi. Hiên Lam bây giờ cũng đã khác nhiều so với bi kịch của ngày đó.
Lam cất cái hộp gỗ cũ kỹ ấy về nơi cũ. Tôi như còn ngửi được mùi ký ức được phong kín bấy lâu, nay tỏa ra mùi hương của nó, nặng nề và ám ảnh, tựa hồ như người ta đang khơi quật lại mộ người chết. Tựa hồ như anh chàng tên Hải, nằm sâu dưới những lớp đất, vẫn cố đòi một cái tên chính danh trên bia đá. Như nỗi oán hận của Lam, giằng xé giữa nhiều chiều, để rồi ph