Chương 5
Quần thể thao thuộc loại không có túi, cả áo phông cũng thế. Cả hai bọn họ đều không đeo thẻ định danh. Hoàn toàn không một mẩu giấy tờ tùy thân. Cả chiếc xe cũng sạch bong. Trong xe không có gì, trừ bộ tài liệu quân đội thông thường được cất gọn trong ngăn chứa đồ. Không vũ khí, không tài sản cá nhân, không ví bí mật, không một mẩu giấy linh tinh, không hóa đơn đổ xăng. Biển đăng ký thuộc loại biển số chính phủ thông thường. Chiếc xe hoàn toàn không có gì bất thường, ngoại trừ hai vết lõm mới trên cửa.
Anh chàng bên tay trái đang chặn cửa vào ghế lái. Reacher kéo anh ta đi gần hai mét trên mặt đường nhựa. Anh ta không chống cự. Cuộc đời không phải phim truyền hình. Bị đánh một cú đủ mạnh vào mé bên đầu, người ta sẽ không lập tức bật dậy tiếp tục đánh nhau. Anh ta sẽ còn nằm đó thêm khoảng một giờ hoặc hơn nữa, nôn nao, hoa mắt và mất phương hướng. Có một bài học đã được rút ra từ lâu: bộ não con người nhạy cảm với chuyển động từ bên này sang bên kia hơn là từ trước ra sau. Một điểm lạ thường của tiến hóa, có lẽ vậy, như hầu hết mọi thứ.
Reacher mở cửa bên ghế lái, chui vào trong xe. Máy đã tắt nhưng chìa vẫn cắm ở ổ. Reacher chỉnh ghế lùi ra sau, khởi động máy. Anh ngồi yên một lúc lâu, mắt chăm chăm nhìn ra ngoài kính chắn gió. Trước đây họ không tìm được anh. Giờ họ cũng sẽ không tìm được anh. Quân đội không sẵn người truy tìm những kẻ bỏ trốn. Mà có thì cũng sẽ chẳng ai tìm nổi anh. Với kiểu sống của anh thì không.
Reacher chỉnh gương chiếu hậu. Anh đặt chân lên bàn đạp phanh, dò dẫm gạt cần số. Hành vi không phù hợp, đó là bét nhất, và bị buộc giải ngũ, lần này sẽ không phải trong danh dự đâu.
Anh thả chân phanh và lái xe đi mất.
* * *
Reacher lái thẳng trở lại tòa nhà sở chỉ huy cũ, đỗ ngoài con đường có ba làn xe, cách cổng cỡ năm mươi mét. Trong xe ấm áp, anh cứ để máy chạy cho ấm. Nhìn qua kính chắn gió, Reacher không thấy có hoạt động gì trước mặt. Không ai đến, cũng không ai đi. Vào thời của anh, Đội 110 hoạt động hai mươi bốn giờ một ngày, bảy ngày một tuần, và anh thấy chẳng có lý do gì để lịch hoạt động ấy thay đổi. Lính gác cổng ca đêm sẽ có mặt suốt đêm, một sĩ quan trực đêm cũng sẽ vào vị trí, trong khi các sĩ quan khác sẽ kết thúc phiên làm việc khi xong việc, bất kể đó là lúc nào. Bình thường là thế. Nhưng không phải trong đêm ấy. Không phải khi đang có lộn xộn hoặc có khủng hoảng, và nhất định không phải khi ở đơn vị đang có mặt nhân vật xử lý sự cố. Không ai được về trước Morgan. Nguyên tắc hoạt động cơ bản của quân đội.
* * *
Morgan về khoảng một giờ sau đó. Reacher thấy ông ta khá rõ. Một chiếc sedan giản dị ra khỏi cổng, rẽ vào con đường ba làn xe, chạy qua chỗ Reacher đang đỗ. Trong bóng tối, Reacher thoáng thấy Morgan ngồi sau tay lái, mặc bộ đồng phục dã chiến đồ ngủ, đeo kính, tóc vẫn chải chuốt cẩn thận, mắt nhìn thẳng ra phía trước, cả hai tay đặt trên bánh lái, như một bà trẻ trên đường tới cửa hàng. Reacher nhìn vào gương chiếu hậu cho đến khi đèn hậu xe ông ta khuất dưới đồi.
Anh tiếp tục chờ.
Quả vậy, cuộc di dân thường lệ diễn ra trong khoảng thời gian mười lăm phút sau đó. Có năm chiếc xe khác ra khỏi cổng, hai rẽ trái, ba rẽ phải, bốn xe chỉ có một người, một xe ba người. Xe nào cũng ướt đẫm sương đêm, ống xả phía sau thải ra một làn khói trắng. Tất cả biến mất ở đằng xa, cả phải lẫn trái, khói thải cũng tan đi, thế giới lại trở nên im ắng.
Reacher chờ thêm mười phút, chỉ để đề phòng. Nhưng không có gì nữa. Cách đó năm mươi mét, tòa nhà cũ trông thật lặng lẽ và yên ổn. Như một kẻ gác đêm, sống trong thế giới của riêng mình. Reacher cài số, chậm rãi lăn bánh xuống đồi rồi rẽ vào cổng. Một lính gác khác đang làm nhiệm vụ trong trạm gác. Trẻ, vô cảm và khắc kỷ. Reacher dừng lại, nhấn nút hạ cửa sổ xuống. Cậu ta nói, “Vâng?”
Reacher nói cho cậu ta biết tên rồi tiếp, “Tôi theo lệnh tới trình diện ở nơi làm việc”.
“Vâng?” cậu lính trẻ nhắc lại.
“Có tên tôi trong danh sách của cậu không?”
Anh ta kiểm tra.
“Thưa có”, anh ta nói. “Thiếu tá Reacher. Nhưng là sáng mai cơ”.
“Tôi được lệnh có mặt trước tám giờ”.
“Vâng, thiếu tá. Tôi có thấy điều đó. Nhưng bây giờ là mười một giờ, thưa thiếu tá. Mười một giờ đêm”.
“Nghĩa là trước tám giờ sáng. Đúng lệnh”.
Cậu ta không trả lời.
Reacher lại nói, “Chỉ là vấn đề thời gian thôi mà. Tôi tha thiết muốn được làm việc nên đến hơi sớm”.
Không trả lời.
“Cậu có thể kiểm tra với Trung tá Morgan, nếu muốn. Tôi tin chắc giờ này trung tá đã về đến nơi ở của mình”.
Không trả lời.
“Hoặc cậu có thể kiểm tra với trung sĩ trực của mình”.
“Vâng, thưa thiếu tá”, cậu ta đáp. “Tôi sẽ làm thế vậy”.
Cậu ta gọi điện, lắng nghe trong giây lát, sau đó đặt điện thoại xuống và nói, “Thiếu tá, trung sĩ đề nghị anh ghé qua bàn làm việc của cô ấy”.
“Nhất định rồi, anh bạn”, Reacher nói. Anh lái xe vào, đỗ cạnh chiếc xe hai chỗ màu đỏ vẫn ở nguyên chỗ cũ. Anh ra khỏi xe, khóa xe rồi đi qua khoảng sân lạnh tới cửa. Tiền sảnh vắng lặng và im ắng. Sự khác biệt rõ ràng giữa ngày và đêm. Nhưng vẫn là cô trung úy lúc nãy ngồi bên bàn tiếp tân. Hoàn thành nốt công việc trước khi kết thúc ca trực. Cô ngồi trên một chiếc ghế cao, gõ phím. Chắc là đang cập nhật sổ công tác hằng ngày. Sổ sách là một vấn đề quan trọng đối với toàn thể quân đội. Cô ta dừng tay, ngẩng lên.
Reacher hỏi, “Cô đang nhập chuyến thăm này của tôi vào sổ sách chính thức đấy à?”
Cô trả lời, “Chuyến thăm nào nhỉ? Tôi cũng đã bảo lính gác cổng không nhập gì rồi”.
Không còn ngậm miệng nữa. Không im lặng nữa khi Morgan thích dính mũi vào chuyện của người khác không có mặt. Cô nhìn trẻ, nhưng chắc chắn là có năng lực, giống như mọi trung sĩ trên khắp thế giới. Bảng tên trên ngực phải đề “Leach”.
Cô nói, “Tôi biết anh là ai”.
Reacher đáp, “Chúng ta có gặp nhau chưa?”
“Chưa, nhưng anh là người nổi tiếng ở đây. Anh là chỉ huy đầu tiên của đơn vị này”.
“Cô có biết vì sao tôi trở lại không?”
“Có, họ cho chúng tôi biết”.
“Phản ứng chung thế nào?”
“Lẫn lộn”.
“Phản ứng của cô thế nào?”
“Tôi biết phải có một lời giải thích hợp lý. Mười sáu năm là khoảng thời gian dài. Nên chắc đây là chuyện chính trị. Mà chuyện chính trị thì thường là nhảm nhí. Cho dù không phải thế thì tôi tin rằng anh ta cũng đang bị thế. Hoặc tệ hơn nữa”.
Reacher không nói gì.
Leach lại nói, “Lúc anh mới đến, tôi đã muốn báo cho anh biết. Chạy trốn là điều tốt nhất anh có thể làm. Nên tôi thực sự đã muốn anh quay người lại rồi ra khỏi chỗ này. Nhưng tôi được lệnh không hé răng. Tôi xin lỗi”.
Reacher hỏi cô, “Thiếu tá Turner đâu?”
Leach đáp, “Chuyện rất dài”.
“Chuyện thế nào?”
“Cô ấy được điều động tới Afghanistan”.
“Lúc nào?”
“Buổi trưa, hôm qua”.
“Tại sao?”
“Chúng tôi có quân ở đó. Có vấn đề”.
“Vấn đề gì?”
“Tôi không biết”.
“Rồi sao?”
“Cô ấy không bao giờ tới nơi”.
“Cô biết chắc chứ?”
“Chắc chắn”.
“Thế thì giờ này cô ấy ở đâu?”
“Không ai biết”.
“Trung tá Morgan có mặt ở đây từ bao giờ?”
“Vài giờ sau khi Thiếu tá Turner lên đường”.
“Vài giờ là bao nhiêu?”
“Khoảng hai giờ”.
“Anh ta có cho biết lý do vì sao mình xuất hiện không?”
“Cách nói của anh ta ám chỉ hình như Thiếu tá Turner đã bị tước vai trò chỉ huy”.
“Không gì cụ thể sao?”
“Hoàn toàn không”.
“Cô ấy phạm sai lầm gì à?”
Leach không trả lời.
Reacher nói, “Trung sĩ, cô được phép nêu ý kiến”.
“Không, cô ấy không phạm sai lầm gì. Cô ấy làm việc rất tốt”.
“Vậy cô chỉ nắm được bấy nhiêu? Chỉ có ám chỉ và mất tích?”
“Cho tới lúc này thì chỉ có thế”.
“Không có tin đồn gì sao?” Reacher hỏi. Các trung sĩ luôn là thành viên của một mạng lưới. Trước đây luôn thế, sau này vẫn thế. Như xưởng sản xuất tin đồn. Như bản sao mặc quân phục của các tờ báo lá cải.
Leach nói, “Tôi có nghe được một điều vặt vãnh”.
“Điều gì?”
“Có thể chẳng có nghĩa gì”.
“Nhưng là gì?”
“Có thể không có quan hệ gì”.
“Nhưng?”
“Có người nói nhà giam ở trại Dyer vừa có một tù nhân mới”.