Chương 6
Trại Dyer là một doanh trại Lục quân nằm rất gần Lầu Năm Góc. Nhưng Leach nói với Reacher rằng tám năm sau khi anh giải ngũ, một chương trình cắt giảm chi phí đã sáp nhập nó với doanh trại của Thủy quân lục chiến có tên Helsington House ở gần đó. Hợp phần mới mở rộng ấy được đặt một cái tên mới tuy hợp lý nhưng luộm thuộm là Doanh trại hợp nhất Dyer-Helsington House. Vào thời của Reacher, cả Dyer và Helsington House đều đã trở thành những địa điểm đặc biệt, chủ yếu là nơi đóng quân của những người có thâm niên và rất quan trọng. Kết quả là cửa hàng bán lẻ trong trại Dyer nhìn giống một trung tâm thương mại Saks Fifth Avenue hơn là giống một siêu thị Walmart. Anh cũng từng nghe nói cửa hàng của bên Thủy quân lục chiến thậm chí còn xịn hơn nữa. Vì thế, phiên bản kết hợp mới này chắc không thể nào tụt xuống vị trí thấp hơn trên nấc thang xã hội. Và do đó nhà giam của nó chắc chỉ dành cho tù nhân cao cấp. Không có những gã say uýnh lộn hay bọn trộm vặt ở đó. Một thiếu tá Quân cảnh gặp rắc rối có vẻ là loại khách trọ điển hình. Vì lý do này, chắc tin đồn của Leach là chính xác. Nhà giam Dyer nằm ở phía Tây Bắc của Lầu Năm Góc. Từ nghĩa trang nhìn chéo qua. Chưa đầy năm dặm từ Sở chỉ huy Đội 110. Ít hơn nhiều là đằng khác.
“Lục quân và lính thủy đánh bộ ở cùng một chỗ?” Reacher hỏi. “Họ thấy sao khi kết hợp như thế?”
“Các chính khách sẵn sàng làm bất cứ việc gì chỉ cần tiết kiệm được một đồng”, Leach trả lời.
“Cô gọi điện trước đến đó giùm tôi được không?”
“Anh định đến đó à? Bây giờ sao?”
“Tôi chẳng có việc gì hay hơn vào lúc này”.
“Anh có xe không?”
“Tạm thời thì có”, Reacher đáp.
* * *
Đêm ngoại ô, tĩnh lặng và tối đen. Chuyến đi tới Dyer kéo dài chưa đầy mười phút. Vào được khu doanh trại hợp nhất mất thời gian hơn nhiều. Việc hợp nhất diễn ra chưa đầy bốn năm sau sự kiện 11/9, và cắt giảm chi phí ở đâu không biết, nhưng riêng khâu an ninh thì không hề tiết kiệm chút gì. Cổng chính nằm ở phía Nam của khu liên hợp và vô cùng đồ sộ. Các khối bê tông cản đường được bố trí khắp nơi, buộc xe cộ phải theo một lối đi hẹp bị chặn bởi ba trạm gác liên tiếp. Reacher mặc quần áo thường dân cũ kỹ và không có giấy tờ quân đội gì. Thực ra là không có bất cứ loại giấy tờ tùy thân nào, ngoại trừ một cuốn hộ chiếu Mỹ nhàu nát, cũ rích và đã hết hạn từ lâu. Nhưng anh lái một chiếc xe của chính phủ, điều này giúp đem lại một ấn tượng đầu tiên tích cực. Và quân đội có máy tính, cho thấy anh đang tại ngũ, bắt đầu từ giữa buổi chiều hôm ấy. Và Lục quân thì có các trung sĩ, và Leach đã khởi động mạng lưới thông tin đầy hào hiệp ấy với hàng đống cuộc gọi. Và Dyer còn có văn phòng Điều tra Hình sự, và Reacher hơi ngạc nhiên khi thấy vẫn có một số người biết người này biết người nọ biết người kia nhớ tên anh. Kết quả là, chỉ bốn mươi lăm phút sau khi dừng xe ở rào chắn đầu tiên, anh đã được gặp mặt trực tiếp đại úy Quân cảnh tại phòng khách của nhà giam.
Viên đại úy là một người đàn ông da đen mặt mày nghiêm trọng, khoảng ba mươi tuổi, bảng tên trên đồng phục dã chiến đề Weiss. Anh ta có vẻ thành thực và tử tế, thân thiện một cách vừa phải, nên Reacher nói luôn, “Đây chỉ là việc riêng, đại úy. Không phải là một cuộc thăm viếng chính thức. Tôi hiện tại có lẽ là đối tượng hơi nguy hiểm, vì thế cậu nên cực kỳ cẩn trọng. Cậu không nên ghi lại cuộc gặp này. Hoặc từ chối nói chuyện với tôi luôn”.
Weiss nói, “Nguy hiểm thế nào?”
“Hình như một việc gì đó tôi làm mười sáu năm trước giờ quay lại cắn mông tôi”.
“Anh làm gì?”
“Tôi không nhớ. Rồi sẽ sớm có người nhắc cho tôi nhớ thôi”.
“Theo máy tính, anh mới tái ngũ”.
“Đúng”.
“Tôi chưa bao giờ nghe chuyện này”.
“Cả tôi cũng thế”.
“Nghe có vẻ không hay chút nào. Có vẻ như ai đó thực sự muốn anh quay lại để phải nằm dưới quyền sinh sát của họ”.
Reacher gật đầu. “Tôi cũng nghĩ thế. Thấy mình như bị dẫn độ khỏi cuộc sống thường dân. Để lãnh hậu quả. Nhưng thủ tục đơn giản hơn nhiều. Không hề có cuộc điều trần nào”.
“Anh nghĩ họ nghiêm túc chứ?”
“Vào thời điểm này thì tôi nghĩ thế”.
“Anh cần gì ở tôi?”
“Tôi đang kiếm Thiếu tá Susan Turner từ đơn vị Quân cảnh 110”.
“Để làm gì?”
“Như tôi nói, việc cá nhân”.
“Có liên quan gì tới chuyện của anh không?”
“Không. Không liên quan gì”.
“Nhưng anh từng công tác ở 110, phải không?”
“Từ rất lâu trước khi Thiếu tá Turner xuất hiện”.
“Vậy anh không phải đang tìm cách thay đổi lời khai hoặc dặn dò nhân chứng nhỉ?”
“Hoàn toàn không. Đây là một chuyện hoàn toàn khác”.
“Anh là bạn của cô ấy à?”
“Tôi hy vọng chuyện sẽ tiến triển như thế. Mà cũng có thể không, tùy thuộc vào việc khi gặp cô ấy tôi thấy thế nào”.
“Anh chưa từng gặp cô ấy sao?”
“Cô ấy có ở đây không?”
Weiss đáp, “Trong buồng giam. Từ chiều hôm qua”.
“Cáo buộc là gì?”
“Cô ấy nhận hối lộ”.
“Từ ai?”
“Tôi không biết”.
“Để làm gì?”
“Tôi không biết”.
“Nhận hối lộ bao nhiêu?”
“Tôi chỉ là quản tù”, Weiss nói. “Anh biết thế nào rồi còn gì. Họ không cho tôi biết chi tiết”.
“Tôi gặp cô ấy được không?”
“Đã quá giờ thăm nom”.
“Tối nay cậu đón bao nhiêu khách?”
“Chỉ có cô ấy thôi”.
“Nghĩa là cậu không bận. Và cậu không vào sổ chuyện này, đúng không? Nghĩa là sẽ không ai hay biết”.
Weiss mở một bìa hồ sơ ba còng cua kim loại màu xanh lá. Ghi chú, thủ tục, mệnh lệnh hiện tại, một số được in, một số viết tay. Anh ta nói, “Hình như cô ấy biết anh sẽ tới. Cô ấy nhờ luật sư để lại một yêu cầu. Trực tiếp nhắc đến tên anh”.
“Yêu cầu gì?”
“Đúng hơn là một chỉ dẫn”.
“Nói gì?”
“Cô ấy không muốn gặp anh”.
Reacher không nói gì.
Weiss nhìn xuống bìa hồ sơ rồi nói, “Theo yêu cầu cụ thể của bị cáo, Thiếu tá Jack Reacher, thuộc Lục quân Hoa Kỳ, đã xuất ngũ, cựu chỉ huy Quân cảnh 110, dù trong bất cứ trường hợp nào cũng không được cấp quyền vào thăm”.