← Quay lại trang sách

Chương 7

Ra khỏi Doanh trại hợp nhất chỉ nhanh hơn một chút so với lúc vào. Cả ba trạm gác đều kiểm tra giấy tờ cá nhân rồi lục soát cốp xe phía sau để đảm bảo Reacher đúng là người anh tự xưng và không lấy trộm thứ gì. Rồi sau khi đã qua khỏi rào chắn cuối cùng, Reacher đi theo tuyến đường chiếc xe buýt địa phương đã đi. Nhưng rồi anh dừng lại giữa chừng, tấp vào lề đường. Có nhiều lối rẽ xa lộ khắp quanh đây. Có xa lộ liên tiểu bang I-395, xiên về hướng Tây Nam. Có đại lộ Tưởng niệm George Washington, về hướng Tây Bắc. Có I-66, thẳng hướng Tây. Có cả I-395 nhằm hướng Đông nữa, nếu anh muốn. Tất cả đều yên ổn, giao thông thông suốt. Cả một quốc gia rộng lớn ngoài kia. Có I-95, chạy dọc từ Bắc đến Nam vùng ven biển bờ Đông, và có cả bờ biển phía Tây, cách anh năm ngày, cùng nội địa nước Mỹ rộng lớn, trống vắng và cô đơn.

Trước đây họ không tìm được anh. Giờ họ cũng sẽ không tìm được anh.

Bị buộc giải ngũ, lần này sẽ không phải trong danh dự đâu.

Cô ấy không muốn gặp anh.

Reacher rời khỏi lề đường, quay lại nhà nghỉ.

* * *

Hai anh chàng mặc áo phông đã biến mất. Rõ ràng họ đã tỉnh dậy và lảo đảo bỏ đi. Reacher bỏ xe lại bên vệ đường cách đó cỡ hai trăm mét. Chìa vẫn cắm trong ổ, cửa không khóa. Hoặc xe sẽ bị mấy đứa du côn đánh cắp, hoặc hai anh chàng kia sẽ quay lại lấy. Anh thực sự không quan tâm.

Reacher đi bộ nốt quãng đường còn lại về tới căn phòng ảm đạm của mình. Anh đã đúng. Nước vòi hoa sen yếu và nghẽn, khăn tắm mỏng dính, xà phòng bé tẹo, dầu gội rẻ tiền. Nhưng anh vẫn cố gắng tắm táp sạch sẽ trước khi lên giường. Đệm giống như một cái bao nhét đầy túi nhựa vo viên, khăn trải giường có cảm giác ẩm ướt vì không ai sử dụng. Nhưng anh vẫn ngủ như thường. Anh đặt báo thức lúc bảy giờ sáng trong đầu, rồi hít vào, thở ra, và thế là ngủ.

* * *

Romeo lại gọi Juliet báo tin, “Anh ta vừa tìm cách gặp Turner ở Dyer. Thất bại, tất nhiên”.

Juliet nói, “Người của ta hẳn đã bỏ lỡ cơ hội ở nhà nghỉ”.

“Không cần phải lo lắng”.

“Tôi hy vọng thế”.

“Chúc ngủ ngon”.

“Chúc anh ngủ ngon”.

* * *

Reacher không được ngủ tới bảy giờ. Anh bị những tiếng gõ cửa đầy dứt khoát đánh thức vào lúc sáu giờ. Tiếng gõ nghe rất công việc. Chứ không đe dọa. Cốc, cốc, cà cốc cốc. Sáu giờ sáng, và ai đó đang có tâm trạng vui vẻ. Anh tuột người khỏi giường, mặc chiếc quần lôi từ dưới đệm ra. Không khí trong phòng lạnh buốt. Anh thấy rõ hơi thở của mình. Lò sưởi không chạy suốt đêm.

Anh đi chân trần trên lớp thảm dính nhớp và ra mở cửa. Một bàn tay đi găng đang chuẩn bị gõ thêm lần nữa rụt ngay lại. Bàn tay gắn với một cánh tay, cánh tay gắn với một cơ thể mặc quân phục nghi lễ gắn đầy phù hiệu của Đoàn Luật sư Quân đội. Một luật sư.

Một nữ luật sư.

Theo bảng tên gắn bên phải quân phục, cô ta tên Sullivan. Cô ta mặc quân phục như trang phục công sở. Bàn tay không gõ cửa đang cầm cặp. Cô ta không nói gì. Cô ta không đặc biệt thấp, nhưng tầm mắt ngang với bộ ngực trần của Reacher, nơi có vết thương cũ do một viên đạn.38 gây ra, là điều hình như đang khiến cô ta chú ý.

Reacher lên tiếng, “Có chuyện gì vậy?”

Xe ô tô của cô ta đỗ sau lưng, một chiếc sedan nội địa màu xanh lá cây sẫm. Trời vẫn tối.

Cô ta nói, “Thiếu tá Reacher phải không?”

Cô ta khoảng giữa ba mươi, Reacher đoán, cũng là thiếu tá, tóc ngắn sẫm màu, ánh mắt không ấm áp cũng không lạnh lùng. Anh nói, “Tôi giúp gì được cho cô đây?”

“Tôi là người giúp anh mới phải”.

“Cô được chỉ định làm người đại diện cho tôi à?”

“Đúng, là trời phạt tôi”.

“Cho vụ khiếu nại lệnh tái ngũ hay vụ Juan Rodriguez hay vụ Candice Dayton?”

“Quên chuyện khiếu nại đi. Chừng một tháng nữa anh sẽ có năm phút đứng trước tòa, nhưng anh sẽ không thắng đâu. Chuyện đó chưa bao giờ xảy ra”.

“Vậy thì Juan Rodriguez hay Candice Dayton?”

“Rodriguez”, Sullivan đáp. “Chúng ta phải bắt tay vào việc ngay”. Nhưng cô ta không nhúc nhích. Ánh mắt cô ta hạ xuống bụng Reacher, nơi có một vết sẹo khác, đến thời điểm ấy đã tồn tại hơn một phần tư thế kỷ, một con sao biển trắng xấu xí to tướng với nhằng nhịt những vết khâu thô sơ, bị một vết dao cắt ngang qua, vết cắt thì gần đây hơn rất nhiều, nhưng vẫn đã cũ.

“Tôi biết”, anh nói. “Về mặt thẩm mỹ thì tôi xấu tệ, nhưng mời cô vào”.

Cô ta đáp, “Không, tôi sẽ đợi ngoài xe. Chúng ta sẽ nói chuyện khi ăn sáng”.

“Ở đâu?”

“Có một quán ăn cách đây hai dãy phố”.

“Cô trả tiền hả?”

“Trả cho tôi thôi. Không có anh”.

“Cách đây hai dãy phố? Lẽ ra cô nên mang cà phê tới”.

“Phải, nhưng tôi đã không làm thế”.

“Tôi đã thấy cô sẽ làm được cho tôi nhiều thế nào rồi. Chờ tôi mười một phút”.

“Mười một?”

“Tôi cần ngần ấy thời gian để chuẩn bị mỗi sáng”.

“Đa số mọi người nói mười phút”.

“Thế thì hoặc họ nhanh nhẹn hơn tôi, hoặc họ thiếu chính xác”. Reacher đóng cửa trước mặt cô ta, lững thững trở lại giường, cởi quần. Trông vẫn ổn. Ép quần áo nằm dưới đệm là điều duy nhất Reacher có thể làm thay cho là ủi. Anh vào buồng tắm, bật vòi hoa sen. Anh đánh răng rồi vào đứng dưới dòng nước ấm yếu ớt, dùng nốt phần xà phòng và dầu gội còn lại. Anh dùng khăn tắm ẩm lau mình, mặc đồ, sau đó bước ra ngoài sân. Mười một phút, chính xác. Anh là một sinh vật luôn tuân theo thói quen.

Thiếu tá Sullivan đã quay xe ngược lại. Một chiếc Ford, cùng mẫu với chiếc xe màu bạc đã đưa anh đi qua Missouri rất nhiều ngày trước đó. Anh mở cửa phụ lái và chui vào xe. Sullivan ngồi thẳng dậy, cài số và lái ra khỏi sân, từ tốn và thận trọng. Chiếc váy quân phục của cô ta che đến gối. Cô ta mặc tất nilon màu sẫm và đi đôi giày buộc dây màu đen đơn giản.

Reacher hỏi, “Tên cô là gì?”

“Tôi tưởng anh biết đọc”, Sullivan trả lời.

“Ý tôi là tên riêng ấy”.

“Cần gì biết tên riêng? Anh sẽ gọi tôi là Thiếu tá Sullivan”. Cô ta nói giọng không thân thiện cũng không lạnh lùng. Cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Quan hệ riêng tư không nằm trong chương trình làm việc. Luật sư bào chữa quân đội là những người chăm chỉ, thông minh và chuyên nghiệp, nhưng họ không đứng về phía ai, ngoại trừ quân đội.

Quán ăn quả là nằm cách nhà trọ hai dãy phố, nhưng là hai dãy phố dài. Một lần rẽ trái, rồi đến một lần rẽ phải, rồi xuất hiện một dãy phố buôn bán luộm thuộm nằm bên lề một con đường ba làn xe khác. Dãy phố buôn bán gồm có một cửa hàng đồ gia dụng, một hiệu thuốc không tên, một cửa hàng khung ảnh, một cửa hàng bán vũ khí và một hiệu nha khoa không cần đặt hẹn. Quán ăn nằm một mình ở cuối dãy, trong một khu riêng. Tường trát vữa trắng, nội thất khiến Reacher dám chắc chủ quán là người Hy Lạp và thực đơn sẽ có cả triệu món. Theo quan điểm của anh, điều đó biến nó thành một nhà hàng chứ không phải quán ăn nữa. Quán ăn là những nơi tối giản, không cầu kỳ thừa thãi, tàn nhẫn như súng trường tác chiến vậy.

Họ chọn ngồi trong một buồng ăn riêng ở cánh bên, cô phục vụ mang ngay cà phê lại trước cả khi được gọi, điều đó khiến Reacher đánh giá nơi này cao thêm một chút. Thực đơn ép nhựa có nhiều trang, to gần bằng mặt bàn. Lật tới trang hai, Reacher thấy món bánh kếp và trứng, anh không buồn xem thêm nữa.

Sullivan nói, “Tôi khuyên anh nên đồng ý với thỏa thuận nhận tội. Họ sẽ đòi năm năm, chúng ta sẽ đề nghị một năm và rồi bằng lòng với hai năm. Chừng đó với anh được mà. Hai năm sẽ không làm anh chết đâu”.

Reacher nói, “Candice Dayton là ai?”

“Không phải vụ của tôi. Một người khác sẽ bàn với anh về vụ ấy”.

“Thế chính xác thì Juan Rodriguez là ai?”

“Một người bị anh đánh vào đầu và sau đó đã chết vì các chấn thương của mình”.

“Tôi không nhớ”.

“Trong một vụ thế này, nói thế không khôn ngoan đâu. Sẽ khiến người ta nghĩ anh đánh vào đầu quá nhiều người nên không còn phân biệt nổi ai với ai. Có thể sẽ khiến họ điều tra sâu thêm. Có thể sẽ có người muốn lập danh sách. Và theo những gì tôi được nghe thì danh sách đó có thể sẽ rất dài. Hồi ấy, Đội 110 là một tổ chức khá nổi loạn”.

“Bây giờ thì sao?”

“Có lẽ khá hơn một chút. Nhưng còn xa mới được coi là hơn hẳn”.

“Cảm nghĩ của cô à?”

“Kinh nghiệm của tôi đấy”.

“Có có biết gì về hiện trạng của Susan Turner không?”

“Tôi biết luật sư của cô ấy”.

“Và?”

“Cô ấy nhận hối lộ”.

“Ta chắc chắn điều đó chứ?”

“Dữ liệu điện tử nhiều tới mức đủ làm cả một tàu chiến nổi lên mặt nước. Cô ấy mở tài khoản ngân hàng ở quần đảo Cayman vào lúc mười giờ sáng hôm kia. Đến mười một giờ, một trăm ngàn dollars xuất hiện trong đó. Rồi cô ấy bị bắt vào lúc mười hai giờ, gần như ngay tại trận. Tôi thấy mọi chuyện khá rõ ràng. Khá điển hình với 110”.

“Xem ra cô có vẻ không yêu quý đơn vị cũ của tôi lắm. Mà điều đó có thể sẽ mang lại rắc rối cho tôi. Vì tôi có quyền có luật sư bào chữa thực sự vì mình. Tu chính án 6 đấy, đại khái thế. Cô có nghĩ mình là người phù hợp cho việc này không?”

“Họ chỉ định tôi cho anh, nên anh cố mà quen đi”.

“Ít nhất tôi cũng nên xem các chứng cứ chống lại mình chứ. Cô có nghĩ thế không? Chẳng phải Tu chính án 6 cũng quy định thế sao?”

“Mười sáu năm trước anh không làm nhiều hồ sơ cho lắm”.

“Chúng tôi có làm một ít”.

“Tôi biết”, Sullivan nói. “Tôi đã xem xét mọi thứ lúc đó. Ngoài các tài liệu khác, anh còn viết báo cáo tổng hợp hằng ngày. Tôi có một báo cáo cho thấy anh đi thẩm vấn một người tên Rodriguez. Rồi tôi có tài liệu từ phòng cấp cứu của một bệnh viện hạt cho thấy anh ta nhập viện sau đó cùng ngày, với thương tích trên đầu, cùng các thương tích khác”.

“Chỉ thế thôi? Thế thì có liên quan gì với nhau? Biết đâu anh ta ngã cầu thang sau khi tôi đã về thì sao. Biết đâu anh ta bị xe tải đâm thì sao”.

“Các bác sĩ ở phòng cấp cứu cũng nghĩ y như thế”.

“Một cáo buộc yếu ớt”, Reacher nói. “Nói trắng ra là chẳng có vụ án nào ở đây. Tôi hoàn toàn không nhớ gì về chuyện ấy”.

“Thế mà anh lại nhớ mấy bậc cầu thang Rodriguez bị ngã sau cuộc phỏng vấn với anh cơ đấy”.

“Chỉ là phỏng đoán”, Reacher nói. “Giả thiết. Ví dụ thế thôi. Xe tải cũng vậy. Họ không có chứng cứ gì”.

“Họ có một bản tuyên thệ”, Sullivan nói. “Chính do Rodriguez tuyên thệ, một thời gian sau đó. Anh ta nói anh là kẻ đã tấn công anh ta”.