Chương 8
Sullivan nhấc cặp đặt lên băng ghế bọc nhựa trong buồng. Cô ta lấy ra một tập hồ sơ dày, đặt lên mặt bàn rồi nói, “Chúc anh đọc vui vẻ”.
Tất nhiên, cái anh đọc được chẳng vui vẻ gì. Đó là một hồ sơ dài và bẩn thỉu, của một cuộc điều tra dài và bẩn thỉu, về một tội ác dài và bẩn thỉu. Nguyên nhân gốc rễ chính là Chiến dịch Lá chắn Sa mạc từ tận cuối thập niên 1990, mà thực chất là giai đoạn xây dựng lực lượng cho Chiến dịch Bão Sa mạc, mà thực chất là Chiến tranh Vùng Vịnh lần đầu, sau khi Saddam Hussein của Iraq xâm lược quốc gia láng giềng là nhà nước Kuwait Độc lập. Nửa triệu đàn ông và phụ nữ của thế giới tự do đã tập trung trong suốt sáu tháng, chuẩn bị cho việc đá đít Saddam, rốt cuộc hoàn thành trong vòng một trăm giờ đồng hồ. Rồi nửa triệu đàn ông và phụ nữ lại trở về nhà.
Việc giải trừ quân bị chính là vấn đề. Quân đội cần rất nhiều đồ. Chuẩn bị mất sáu tháng, tháo dỡ mất sáu tháng. Việc chuẩn bị được thực hiện cẩn thận và được chú ý hơn nhiều so với việc tháo dỡ. Việc tháo dỡ diễn ra dần dà và lộn xộn. Hàng chục quốc gia trên thế giới dính vào. Nói tóm lại, rất nhiều thứ đã thất lạc. Một chuyện đáng xấu hổ. Nhưng số sách phải được cân bằng. Vậy là một số thứ thất lạc được ghi vào là bị phá hủy, một số là hỏng hóc, số khác đơn giản là bị mất, sau đó thì khóa sổ.
Cho đến lúc một vài món đồ bắt đầu xuất hiện ngoài đường các thành phố của Hoa Kỳ.
Sullivan hỏi, “Anh đã nhớ ra chưa?”
“Rồi”, Reacher đáp. Anh nhớ rất rõ. Đội 110 được thành lập chính là để chiến đấu với loại tội phạm đó. Vũ khí quân dụng cá nhân không thể tình cờ xuất hiện ngoài phố. Chúng hoặc bị chôm chỉa, sử dụng với mục đích khác, hoặc bị lấy cắp và bán lại. Bởi những cá nhân không ai biết, nhưng là những cá nhân thuộc một số nhóm người cụ thể ai cũng rõ. Chủ yếu là các đại đội hậu cần. Những kẻ vận chuyển hàng chục ngàn tấn đồ mỗi tuần với những bảng kê khai hàng hóa mơ hồ lúc nào chẳng tìm được cách làm một hoặc hai tấn biến mất, chỗ này chỗ khác, cho vui và vì lợi nhuận. Hoặc cả trăm tấn. Đội 110 được giao nhiệm vụ tìm ra ai, cách nào, ở đâu và khi nào. Là đơn vị mới được thành lập, chưa hề có tên tuổi, nhưng 110 đã hoạt động vô cùng tích cực. Reacher đã dành mấy trăm giờ làm việc cho nhiệm vụ này, và nhóm công tác của anh còn dành nhiều thời gian hơn nữa.
Anh lên tiếng, “Nhưng tôi vẫn không nhớ Juan Rodriguez nào”.
Sullivan bảo, “Giở tới phần cuối hồ sơ sẽ rõ”.
Reacher làm theo, và ở cuối hồ sơ anh nhận ra mình nhớ Juan Rodriguez khá rõ.
Chỉ là không phải dưới tên Juan Rodriguez.
* * *
Đội 110 đã nhận được một tin báo có giá trị về một tên trong nhóm tội phạm đường phố ở khu Trung Nam Los Angeles, kẻ có biệt danh đường phố là Chó, được cho là tên rút gọn của Chó Bự, vì nghe nói hắn là một kẻ tầm cỡ về cả địa vị và thế lực. Lực lượng Phòng chống Ma túy DEA không quan tâm tới hắn, vì hắn không phải là một mắt xích trong các cuộc chiến ma túy. Nhưng tin báo nói rằng cũng như những kẻ hoạt động trung lập khắp nơi, hắn đang kiếm được bộn tiền từ việc bán vũ khí chợ đen cùng lúc cho cả hai bên. Tin báo nói hắn chính là kẻ họ cần. Tin báo nói hắn đang tìm cách tiêu thụ mười một thùng SAWs của quân đội. SAWs ở đây không phải là món đồ kim loại có răng nhỏ dùng để cưa gỗ. SAWs là tên viết tắt cho Vũ khí bộ binh tự động - loại súng máy tự động đáng sợ, với sức chứa đáng sợ và tiềm năng đáng sợ.
Reacher đã tới Trung Nam Los Angeles, đi bộ dọc các con phố nóng bức bụi bặm, hỏi những câu hỏi thích hợp ở những địa điểm thích hợp. Trong môi trường đó, không ai không nhận ra anh là người của quân đội, nên anh giả vờ mình là một lính bộ binh bất mãn có đồ muốn bán. Lựu đạn, súng phóng lựu, đạn số lượng lớn, súng ngắn Beretta. Dĩ nhiên người ta rất thận trọng, nhưng cuối cùng vai diễn đã thành công. Hai ngày sau đó, anh được gặp trực tiếp Chó, kẻ đúng là rất bự con, chủ yếu theo chiều ngang. Có lẽ hắn phải nặng tới một trăm tám mươi ký.
Từ cuối cùng trong tập hồ sơ là bản khai có tuyên thệ, với tiêu đề Bản khai làm chứng của Juan Rodriguez, còn gọi là Chó Bự, còn gọi là Chó. Tên Reacher được nhắc đến khắp nơi, cũng như một danh sách dài các chấn thương, trong đó có vỡ sọ, gãy xương sườn, tổn thương và bầm dập phần mềm. Bản khai được ký ở cuối bởi chính Rodriguez, và được xác nhận bởi một luật sư hành nghề ở đường Ventura, Studio City, Los Angeles, và được công chứng bởi một người hoàn toàn khác nữa.
Sullivan nói, “Đã nhớ ra chưa?”
“Hắn nói dối trong bản khai này”, Reacher nói. “Tôi chưa bao giờ động một ngón tay vào hắn”.
“Thật sao?”
“Sao tôi phải làm thế? Tôi chẳng quan tâm gì tới hắn. Tôi chỉ quan tâm tới nguồn hàng của hắn, có thế thôi. Tôi muốn kẻ bán đồ cho hắn. Tôi muốn một cái tên”.
“Anh không lo lắng tới việc vũ khí đặc nhiệm trôi nổi trên đường phố Los Angeles sao?”
“Đó là việc của cảnh sát Los Angeles, không phải của tôi”.
“Anh có lấy được tên không?”
“Có”.
“Bằng cách nào?”
“Tôi hỏi, hắn trả lời”.
“Chỉ thế thôi sao?”
“Đại khái thế”.
“Nghĩa là sao?”
“Tôi biết cách thẩm vấn. Tôi khiến hắn nghĩ tôi biết nhiều hơn những gì tôi thực sự biết. Hắn không khôn lắm đâu. Tôi ngạc nhiên thấy hắn cũng có não để bị tổn thương đấy”.
“Vậy anh giải thích thế nào về hồ sơ từ bệnh viện?”
“Tôi có phải giải thích không? Một kẻ như hắn quen với đủ loại người xấu xa ghê tởm. Có thể hôm trước hắn đã chém đẹp tên khách hàng nào đấy. Đâu phải hắn làm ăn trong một môi trường văn minh đâu”.
“Vậy đó là lời biện hộ của anh? Một gã nào khác làm việc đó?”
“Là tôi làm thì hắn không sống nổi mà đi viện đâu. Hắn chỉ là một cục mỡ vô dụng”.
“Tôi không thể nói với công tố viên một gã nào khác làm việc đó. Tôi không thể nói nếu là anh thì hắn đã chết chứ không chỉ bị thương dở sống dở chết, và lấy đó mà coi như bằng chúng được”.
“Cô phải nói thế thôi”.
“Không. Tôi sẽ không nói thế. Anh phải nghe tôi, Reacher. Phải coi đây là việc nghiêm túc. Tôi có thể giúp anh đạt được thỏa thuận với bên công tố, nhưng anh phải hợp tác. Anh phải thừa nhận việc đã xảy ra và cho họ thấy chút ăn năn”.
“Tôi không tin chuyện này”.
“Tôi đang cho anh lời khuyên tốt nhất”.
“Tôi thay luật sư được không?”
“Không”, Sullivan nói, “Không có chuyện ấy”.
* * *
Họ im lặng án nốt bữa sáng. Mặc dù muốn chuyển sang bàn khác, nhưng Reacher không làm vậy, anh thấy thế thì nhỏ nhen quá. Họ chia đôi hóa đơn, thanh toán rồi ra xe, và Sullivan nói với anh, “Tôi phải đi có việc. Anh có thể đi bộ về. Hoặc bắt xe buýt”.
Cô ta lên xe, lái đi mất. Chỉ còn lại một mình Reacher, trong bãi xe của nhà hàng. Con đường ba làn trước mặt anh có tuyến xe buýt địa phương đi qua. Cách đó ba mươi mét về bên trái là một trạm chờ có ghế băng. Hai người đang ngồi chờ xe. Hai người đàn ông. Dân Mexico, cả hai đều gầy hơn Chó Bự rất nhiều. Chắc là các công dân trung thực, trên đường đi làm vườn trong nghĩa trang, hoặc dọn vệ sinh ở Alexandria, thậm chí là ở chính Washington DC.
Còn có một bến xe buýt cách đó năm mươi mét ở bên phải. Một chiếc ghế băng khác. Bên vỉa hè cùng phía Reacher đang đứng, không phải bên kia đường. Đi về hướng Bắc, không phải Nam. Đi ra, không phải đi vào. Đến McLean, rồi Reston, Có thể lắm. Và rồi chắc sẽ tới Leesburg, rồi rất có thể ra tận Winchester. Nơi sẽ có nhiều xe buýt khác, xe cỡ to hơn, chạy qua dãy Appalachia, tới Tây Virginia, rồi Ohio, rồi Indiana. Và cứ thế đi tiếp. Xa dần.
Trước đây họ không tìm được anh. Giờ họ cũng sẽ không tìm được anh.
Bị buộc giải ngũ, lần này sẽ không phải trong danh dự đâu.
Cô ấy không muốn gặp anh.
Reacher đứng chờ. Không khí lạnh giá. Giao thông đều đều. Ô tô, xe tải. Đủ các nhà sản xuất, đủ mẫu mã, đủ màu sắc. Rồi tít đằng xa bên trái, anh thấy một chiếc xe buýt. Đi về hướng Bắc, không phải Nam. Đi ra, không phải đi vào. Anh tiếp tục chờ. Đó thực ra là một chiếc xe bảy chỗ đã được cải tiến. Xe chạy trong khu vực, không phải xe đường dài. Dịch vụ của thành phố, mua vé tháng. Chiếc xe khụt khịt chạy lại gần, chậm rãi.
Reacher không làm gì. Chiếc xe bỏ qua anh và tiếp tục hành trình của nó, không hay biết gì.
Anh đi bộ trở lại Sở chỉ huy Đội 110. Tổng cộng hai dặm đường, chính xác ba mươi phút. Anh đi qua nhà trọ của mình. Chiếc xe có vết lõm ở cửa đã biến mất khỏi lề đường nơi anh đỗ nó. Về với chủ cũ, hoặc đã bị trộm mất.
Anh tới tòa nhà đá cũ vào tám giờ kém năm phút sáng, gặp một luật sư khác, người cho anh biết Candice Dayton là ai và vì sao cô ta đang không hạnh phúc.