← Quay lại trang sách

Chương 9

Người lính gác Reacher gặp vào buổi chiều hôm trước đã trở lại trạm gác. Lính gác ban ngày. Anh ta gật đầu ra hiệu cho Reacher đi qua cổng và Reacher tiến về dãy cầu thang ngắn dẫn lên cánh cửa mới quét sơn. Chiếc Humvee vẫn đậu ngoài bãi. Cả chiếc xe màu đỏ hai chỗ cũng vậy. Chiếc xe có vết lõm ở cửa thì không.

Một trung sĩ khác ngồi bên bàn tiếp tân trong sảnh. Chắc là trung sĩ trực đêm, đang kết thúc ca. Là nam giới, da trắng, hơi dè dặt hơn Leach vào cuối ngày hôm trước. Không hẳn có thái độ thù địch, nhưng kín đáo và có vẻ hơi chỉ trích, như bản sao ôn hòa hơn của hai người mặc áo phông đêm trước: Anh đã mang tiếng xấu đến cho cả đơn vị. Anh ta nói với Reacher, “Trung tá Morgan lệnh cho anh tới phòng 207 ngay lập tức”.

Reacher nói, “Ngay lập tức, gì nữa?”

Anh ta đáp, “Ngay lập tức, thưa thiếu tá”.

“Cảm ơn anh, trung sĩ”, Reacher nói. Phòng 207 nằm trên gác, phòng thứ tư bên trái, ngay cạnh phòng Reacher. Hoặc là phòng của Susan Turner, hoặc, theo như hiện tại, phòng của Morgan. Hồi trước, 207 là phòng làm việc của Karla Dixon, người xử lý số liệu cho Reacher. Chuyên gia tài chính của anh. Cô ấy đã phá nhiều vụ khó nhằn, chín mươi chín trên một trăm vụ phạm tội bắt nguồn từ tình yêu, thù hận hoặc tiền bạc, nhưng khác với những gì Kinh Thánh nói, lớn hơn hết ở đây chính là tiền bạc. Dixon vô cùng đáng tin cậy. Reacher có nhiều kỷ niệm dễ chịu với phòng 207.

Anh theo cầu thang lên gác, đi dọc hành lang, qua phòng làm việc cũ của mình. Biển đề tên vẫn gắn trên tường: ThT S.R. Turner, Sĩ quan Chỉ huy. Anh nghe giọng Đại úy Weiss và giọng Thiếu tá Sullivan vang lên trong đầu: Cô ấy nhận hối lộ. Biết đâu có một lời giải thích vô tội. Có lẽ một ông chú họ xa vừa qua đời để lại cổ phần trong một mỏ khai thác uranium. Có lẽ là mỏ khai thác ở nước khác, nên tiền có nguồn gốc ngoại quốc. Úc chẳng hạn. Ở Úc có uranium mà. Cả vàng, than và quặng sắt nữa. Hay đâu đó ở châu Phi. Anh ước gì Karla Dixon có mặt ở đây. Nếu thế, cô ấy sẽ kiểm tra hồ sơ và ngay lập tức phát hiện ra đâu là sự thật.

Reacher không gõ cửa phòng 207. Không việc gì phải gõ. Ngoài Morgan, có lẽ anh là người giữ cấp bậc cao nhất trong tòa nhà này. Và cấp bậc là cấp bậc, kể cả trong hoàn cảnh đặc biệt của anh. Vậy là anh bước thẳng vào phòng.

Căn phòng trống trơn. Không còn là phòng làm việc nữa, mà đã được chuyển đổi thành một loại phòng họp. Không có bàn làm việc, nhưng có một chiếc bàn tròn lớn và sáu ghế ngồi. Giữa bàn có một vật màu đen hình con nhện, chắc là loa dành cho việc thảo luận nhóm với các bên tham dự từ xa. Một bên tường có tủ ly, chắc là để đựng cà phê và bánh sandwich phục vụ các cuộc họp. Chao đèn cũng là loại hình bát giống phòng kia. Bóng đèn tiết kiệm điện, được bật sẵn, tỏa thứ ánh sáng yếu ớt và xanh xao.

Reacher lại gần cửa sổ nhìn ra ngoài. Chẳng có gì nhiều nhặn. Phần sân phía này của tòa nhà hẹp hơn. Không có bãi đậu xe. Chỉ có một container đựng rác lớn, cùng một đống vật dụng lỗi thời, ghế làm việc và các tủ đựng hồ sơ. Lớp đệm ghế phồng lên vì ẩm ướt, tủ hồ sơ gỉ sét. Rồi đến bức tường đá, và bên ngoài tường là phong cảnh khá đẹp nhìn ra phía Đông, ra tận nghĩa trang và sông. Tượng đài Washington có thể nhìn thấy đằng xa, cùng màu với lớp sương mù. Phía sau là mặt trời bàng bạc, vẫn còn chưa lên cao.

Có tiếng của mở sau lưng, và Reacher quay lại nhìn, đinh ninh sẽ là Morgan. Nhưng hóa ra không phải. Lại giống hệt cảnh mở cửa phòng trọ sáng nay. Một bộ quân phục nghi lễ gọn gàng, phù hiệu bên Đoàn Luật sư Quân đội. Một nữ luật sư. Bảng tên đề Edmonds. Cô ta trông hơi giống Sullivan. Tóc sẫm màu, gọn gàng, rất chuyên nghiệp, mặc váy cùng tất nilon và giày đen đơn giản. Nhưng trẻ hơn Sullivan. Cấp bậc cũng thấp hơn. Chỉ là đại úy. Cặp táp cũng rẻ tiền hơn.

Cô ta hỏi, “Thiếu tá Reacher phải không?”

Anh trả lời, “Xin chào, đại úy”.

Cô ta nói, “Tôi là Tracy Edmonds. Tôi làm việc cho HRC”.

Là tên viết tắt của Bộ tư lệnh Nhân sự, mà thời xưa chỉ đơn giản gọi là Bộ Nhân sự. Thoạt đầu, điều đó khiến Reacher tưởng cô ta tới để giúp anh hoàn thiện giấy tờ hồ sơ. Tiền lương, thông tin ngân hàng, tuốt tuột mọi thứ. Nhưng rồi anh nhận ra người ta sẽ không cử luật sư đi làm việc đó. Một thư ký đại đội thôi cũng đủ rồi. Vậy nên chắc cô ta tới vì vụ Candice Dayton. Nhưng cô ta có cấp bậc thấp hơn, lại nói cho anh biết đầy đủ tên họ mà chẳng đợi hỏi, và còn vẻ mặt cởi mở kia, đầy thân thiện và quan tâm, cho thấy có thể vụ Candice Dayton không đến nỗi nghiêm trọng như vụ Chó Bự.

Anh hỏi, “Cô có biết gì về hiện trạng của Susan Turner không?”

Cô ta hỏi. “Ai cơ?”

“Cô vừa đi qua phòng làm việc của cô ấy”.

Cô ta đáp, “Tôi chỉ biết những gì nghe được”.

“Là gì?”

“Cô ấy nhận hối lộ”.

“Cho việc gì?”

“Tôi nghĩ đó là bí mật”.

“Không thể thế được. Cô ấy bị giam trước khi ra tòa. Vì thế, trong hồ sơ chắc phải ghi lý do giam giữ. Hay trong thời gian tôi vắng mặt, chúng ta đã bỏ hết luật văn minh rồi?”

“Họ nói cô ấy chờ cả một ngày mới chịu tiết lộ một thông tin quan trọng. Không ai hiểu vì sao. Giờ thì họ đã hiểu”.

“Thông tin gì?”

“Cô ấy bắt giữ một đại úy bộ binh ở trại Hood. Được cho là một vụ gián điệp. Viên đại úy khai tên đầu mối liên lạc thường dân người ngoại quốc của anh ta. Thiếu tá Turner giữ kín thông tin hai mươi tư giờ và nhờ thế, đầu mối liên lạc của anh ta đã trốn thoát”.

“Chuyện này xảy ra chính xác vào lúc nào?”

“Khoảng bốn tuần trước”.

“Nhưng đến tận hôm kia cô ấy mới bị bắt”.

“Vì đó là lúc đầu mối liên lạc ngoại quốc kia trả tiền cho cô ấy. Là bằng chứng họ phải chờ mới có được. Nếu không có bằng chứng ấy, việc trì hoãn tiết lộ thông tin sẽ chỉ được coi là do thiếu năng lực chứ không thể quy thành tội”.

“Cô ấy có khiếu nại việc bị bắt trước xét xử không?”

“Tôi không nghĩ vậy”.

“Luật sư của cô ấy là ai?”.

“Đại tá Moorcroft. Đến từ Charlottesville”.

“Ý cô là từ trường Luật Quân sự sao?”

Edmonds gật đầu. “Anh ấy giảng dạy bộ môn biện hộ tội phạm”.

“Anh ta liên lạc với cô ấy từ đó à?”

“Không, tôi tin rằng anh ấy hiện đang ở tại VOQ của Dyer”.

Tức Nhà khách Sĩ quan ở trại Dyer. Tên gọi mới hiện nay là Doanh trại hợp nhất Dyer-Helsington House. Không hẳn là khách sạn Ritz, nhưng cũng không kém mấy và nhất định là cao cấp hơn nhiều so với cái nhà nghỉ xập xệ bên một con đường ba làn xe cách Rock Creek một dặm.

Edmonds kéo ghế cho Reacher, rồi kéo ghế cho mình, sau đó ngồi xuống bên bàn họp. Cô ta nói, “Candice Dayton”.

Reacher ngồi xuống đáp, “Tôi không biết Candice Dayton, dù còn sống hay đã chết, là ai cả”.

“Tôi e rằng phủ nhận không phải là cách khôn ngoan đâu, thiếu tá. Cách ấy không bao giờ có tác dụng”.

“Tôi không thể giả vờ nhớ một người mà tôi thực sự không nhớ”.

“Khiến người ta có ấn tượng xấu. Củng cố định kiến tiêu cực. Cả hai điều này cuối cùng sẽ bất lợi cho anh”.

“Cô ta là ai?”

Edmonds nhấc cặp lên mặt bàn, mở nắp. Lấy ra một tập hồ sơ. Cô ta nói, “Anh đã đóng quân ở Hàn Quốc vài lần, đúng không?”

“Nhiều lần”.

“Trong đó có một quãng thời gian ngắn làm việc tại đơn vị Quân cảnh số 55”.

“Nếu cô nói vậy”.

“Tôi nói vậy đấy. Tất cả đều ghi rõ giấy trắng mực đen ở đây. Vào thời gian cuối trong sự nghiệp của anh. Gần như việc cuối cùng anh làm. Anh đóng quân ở trại Mây Đỏ. Nằm giữa Seoul và vùng phi quân sự”.

“Tôi biết nó nằm ở đâu”.

“Candice Dayton là một công dân Mỹ lúc đó đang tạm trú ở Seoul”.

“Thường dân?”

“Đúng. Anh đã nhớ ra chưa?”

“Chưa”.

“Anh đã có quan hệ tình cảm chớp nhoáng”.

“Ai cơ?”

“Anh với cô Dayton, dĩ nhiên rồi”.

“Tôi không nhớ cô ta”.

“Hiện tại anh có gia đình không?”

“Không”.

“Đã bao giờ kết hôn chưa?”

“Chưa”.

“Anh có quan hệ tình dục với rất nhiều người trong đời đúng không?”

“Đó là một câu hỏi rất riêng tư”.

“Tôi là luật sư của anh. Có không?”

“Nói chung là nhiều hết mức có thể. Tôi thích phụ nữ. Hình như đó là đặc điểm sinh học”.

“Nhiều đến nỗi có khi anh không nhớ hết?”

“Có một số tôi cố quên”.

“Cô Dayton có nằm trong số đó không?”

“Không. Nếu tôi tìm cách quên cô ta thì có nghĩa là tôi phải nhớ cô ta. Đúng không? Nhưng tôi không nhớ gì hết”.

“Còn có ai anh không nhớ không?”

“Làm sao tôi biết được?”

“Anh thấy đấy, cách nói năng này chính là ý của tôi khi nói về củng cố định kiến tiêu cực. Sẽ không có ích cho anh ở phiên tòa”.

“Phiên tòa nào?”

“Candice Dayton rời khỏi Seoul sau anh, cô ấy về nhà ở Los Angeles, là nơi cô ấy sống trước đây. Cô ấy rất vui khi được về nhà. Cô ấy tìm được việc làm và sống ổn định nhiều năm. Cô ấy có một cô con gái trước đó, một bé gái khỏe mạnh và học giỏi. Cô ấy được thăng chức ở nơi làm việc và mua một ngôi nhà lớn hơn. Mọi thứ đều tốt đẹp. Nhưng rồi kinh tế đi xuống, Cô ấy mất việc, kéo theo là mất nhà. Vào lúc này, cô ấy và con gái đang sống trong xe ô tô và đang tìm trợ giúp tài chính từ bất cứ nguồn nào cô ấy có quyền được hưởng”.

“Thế thì sao?”

“Thiếu tá, cô ấy có mang ở Seoul. Con gái cô ấy là con gái anh”.