Chương 15
Podolski lôi một cuốn sổ và một chiếc bút ra, cẩn thận đặt chúng trên bàn rồi nói, “Anh nên mời luật sư tới đây”.
Reacher nói, “Hôm nay tôi không hề có mặt ở Đông Nam DC. Cũng chẳng đi đâu khác. Tôi còn chẳng sang bên kia sông”.
“Anh có muốn một luật sư không?”
“Tôi có luật sư rồi. Thực ra là hai cơ đấy. Họ chẳng có ích mấy cho tôi. Trên thực tế, một trong hai người dường như còn chẳng làm được gì”.
“Thiếu tá Sullivan, có phải ý anh là cô ấy?”
“Cô ta bỏ đi trước khi cuộc nói chuyện kết thúc. Moorcroft đã định nộp đơn khiếu nại. Anh ta đồng ý ngay sau khi Sullivan bỏ đi”.
“Trùng hợp thật”.
“Cũng đúng sự thật nữa. Moorcroft nói khác à?”
“Moorcroft chẳng nói gì hết. Anh ta đang hôn mê”.
Reacher không nói gì.
“Anh có xe ô tô, phải không?” Podolski hỏi.
“Một chiếc sedan Chevorlet xanh da trời, mượn từ Sở chỉ huy Đội 110. Thế thì sao?”
“Anh có thể bắt Moorcroft lên xe rồi lái xe đưa anh ta sang bên kia sông”.
“Có thể, đúng, nhưng tôi đã không làm thế”.
“Đó là một vụ tấn công tàn bạo”.
“Nếu anh nói vậy”.
“Tôi nói vậy đấy. Chắc máu phải bắn tung tóe khắp nơi”.
Reacher gật đầu. “Tấn công tàn bạo và máu bắn khắp nơi thường đi liền với nhau”.
“Nói tôi nghe về quần áo của anh”.
“Quần áo nào?”
“Quần áo anh đang mặc”.
Reacher nhìn xuống. “Mới mua. Vừa mua xong”.
“Ở đâu?”
“Tại khu buôn bán cách nhà nghỉ của tôi hai dãy phố”.
“Tại sao anh mua quần áo mới?”
Chẳng bao lâu nữa cô ấy sẽ được tại ngoại.
“Đến lúc cần mua”, Reacher đáp.
“Quần áo cũ của anh bị bẩn à?”
“Tôi nghĩ thế”.
“Có cái gì bắn vào à?”
“Cái gì là cái gì?”
“Như máu chẳng hạn”.
“Không, chẳng có tí máu nào”.
“Chúng đâu?”
Reacher không nói gì.
Podolski nói, “Chúng tôi đã nói chuyện với nhân viên ở nhà nghỉ của anh. Anh ta nói anh khăng khăng yêu cầu anh ta dọn thùng rác cho mình”.
“Tôi không khăng khăng”.
“Nhưng anh ta vẫn dọn. Đúng theo yêu cầu. Ngay trước khi xe rác tới. Vậy là quần áo cũ của anh đã biến mất”.
“Chỉ là trùng hợp thôi”.
“Trùng hợp thật”, Podolski nhắc lại. “Nhỉ?”
Reacher không trả lời.
Podolski nói tiếp, “Anh ta đã kiểm tra quần áo anh. Anh ta là loại người như thế. Tất nhiên là chúng quá to với anh ta, nhưng biết đâu có giá trị gì đó. Nhưng không hề. Quá bẩn, anh ta nói thế. Lại đầy vết ố. Trong đó có những vết ố anh ta thấy giống vết máu khô”.
“Không phải máu của Moorcroft”, Reacher nói.
“Thế thì của ai?”
“Tôi mặc chúng cũng lâu rồi. Đời tôi rất vất vả”.
“Anh đánh nhau nhiều lắm hả?”
“Đã hạn chế hết mức. Nhưng thỉnh thoảng tôi chảy máu khi cạo râu”.
“Anh cũng tắm nữa, đúng không?”
“Bao giờ?”
“Khi vứt quần áo ấy. Nhân viên nhà trọ nói anh hỏi xin thêm khăn tắm”.
“Đúng, tôi có tắm”.
“Anh có thường tắm hai lần một ngày không?”
“Thỉnh thoảng”.
“Hôm nay anh làm thế là vì lý do cụ thể gì?”
Chẳng bao lâu nữa cô ấy sẽ được tại ngoại.
Reacher nói, “Không vì lý do gì cụ thể”.
“Hay là để gột sạch máu?”
“Tôi không bị chảy máu”.
“Nếu chúng tôi kiểm tra đường nước thải, sẽ có gì trong ấy?”
“Nước bẩn”, Reacher đáp.
“Anh chắc chứ?”
“Cả căn phòng đều bẩn”.
“Ngay thời điểm này, anh đang bị cáo buộc giết người, đúng không? Một vụ từ mười sáu năm trước? Juan Rodriguez? Một người bị anh cho nhừ đòn?”
“Cáo buộc sai”.
“Tôi nghe câu đó quen rồi. Cả Đại tá Moorcroft cũng nói thế, đúng không? Thiếu tá Sullivan bảo tôi anh có nhắc đến chuyện đó với anh ta. Nhưng anh ta không thông cảm với anh. Điều đó khiến anh tức đúng không?”
“Tôi có thấy hơi bực mình”.
“Đúng, chắc anh phải thấy mệt lắm khi suốt ngày bị mọi người hiểu nhầm như thế”.
Reacher nói, “Moorcroft tệ đến mức nào?”
“Thấy hối hận rồi hả?”
“Tôi thấy lo, lo cho anh ta và thân chủ của anh ta”.
“Tôi nghe nói anh còn chưa bao giờ gặp cô ta”.
“Điều đó thì khác gì?”
“Bác sĩ nói vào lúc nào đó Moorcroft có thể sẽ tỉnh lại. Không biết bao giờ và không biết khi tỉnh lại thì ra sao. Nếu có tỉnh lại”.
Reacher nói, “Sáng nay tôi có mặt ở Sở chỉ huy Đội 110 một lúc”.
Podolski gật đầu. “Trong khoảng hai mươi phút. Chúng tôi kiểm tra rồi. Anh làm gì trong khoảng thời gian còn lại của buổi sáng?”
“Đi bộ”.
“Ở đâu?”
“Đi đây đó”.
“Có ai thấy anh đi bộ không?”
“Tôi không nghĩ thế”.
“Trùng hợp thật”, Podolski lại nói, lần thứ ba.
“Thám tử, anh đang nghi nhầm người rồi. Lần cuối cùng tôi thấy Moorcroft là khi anh ta đang ra khỏi nhà ăn sĩ quan ở đây, sung sướng và vui vẻ. Kẻ tấn công anh ta đang tự do ngoài kia, cười vào mũi anh, trong khi anh phí phạm thời giờ với tôi”.
“Nói cách khác, là một kẻ khác làm chuyện ấy hả?”
“Rõ ràng rồi”.
“Tôi nghe câu đó quen rồi”, Podolski lại nói.
“Anh đã bao giờ nhầm chưa?”
“Chẳng quan trọng. Điều quan trọng là lúc này tôi có nhầm không? Và tôi không nghĩ thế đâu. Tôi nắm trong tay một người có lịch sử bạo lực, người bị thấy cãi nhau với nạn nhân ngay trước khi xảy ra vụ hành hung, người đã vứt cả bộ quần áo ngay sau khi xảy ra vụ hành hung, người đã tắm lần thứ hai trong ngày, người có phương tiện đi lại, và người không thể giải thích toàn bộ những hoạt động của mình. Anh từng là cảnh sát, đúng không? Nếu là anh thì anh sẽ làm gì?”
“Tôi sẽ tìm và bắt đúng người đã gây ra vụ này. Tôi khá chắc tôi từng thấy câu đó được viết ở đâu đó”.
“Vậy nếu bắt đúng người nhưng hắn lại bảo nhầm người rồi thì sao?”
“Chuyện đó đâu có gì lạ. Anh phải biết phán đoán”.
“Thì tôi đang làm đây”.
“Thật đáng tiếc”, Reacher nói.
“Cho tôi xem tay anh”.
Reacher đặt tay lên mặt bàn, xòe rộng, lòng bàn tay úp xuống. Tay anh lớn và rám nắng, thô ráp và dãi dầu sương gió. Tất cả các đốt ngón tay đều ửng hồng, hơi sưng lên. Từ đêm hôm trước. Hai người mặc áo phông. Cú móc ngang trái và cú móc dưới phải. Va chạm mạnh. Không phải mạnh nhất từ trước tới nay, nhưng cũng ra trò. Podolski chăm chú nhìn một lúc lâu.
“Không thể kết luận”, anh ta nói. “Có lẽ anh dùng vũ khí. Một thứ gì đó có đầu tù. Rồi bác sĩ sẽ cho tôi biết”.
Reacher nói, “Rồi thì sao?”
“Đó sẽ là quyết định của công tố viên. Trong lúc chờ đợi, anh phải đi với tôi. Tôi muốn giam anh trong thành phố”.
Căn phòng trở nên im lặng, rồi Espin lần đầu tiên mở miệng.
“Không” anh ta nói. “Tôi không đồng ý. Anh ta sẽ ở lại đây. Vụ giết người của chúng tôi nặng hơn vụ tấn công bạo lực của anh”.
Podolski đáp, “Sáng nay nặng hơn mười sáu năm trước”.
Espin nói, “Ai bắt được người đó giữ. Chúng tôi là người tóm được anh ta. Không phải anh. Hình dung số giấy tờ phải làm đi”.
Podolski không trả lời.
Espin lại nói, “Nhưng lúc nào muốn, anh có thể đến nói chuyện với anh ta”.
“Anh ta sẽ bị nhốt vào phòng giam chứ?” Podolski hỏi.
“Kín mít”.
“Được”. Podolski trả lời. Anh ta đứng dậy, thu dọn giấy bút rồi ra khỏi phòng.
* * *
Sau đó, Reacher phải trải qua các thủ tục dành cho người bị giam giữ trước khi xử án. Anh bị lục soát thêm một lần nữa, dây giày bị lấy đi, rồi họ nửa đẩy nửa dẫn anh qua một hành lang trống trơn chật hẹp, ngang qua hai phòng thẩm vấn rộng hơn nằm ở bên kia, sau đó qua hai chỗ rẽ, tới khu phòng giam. Chỗ này trông văn minh hơn nhiều so với một số nhà giam Reacher từng thấy. Trông giống góc khuất của một khách sạn hơn là một nhà tù. Ở đây có một mạng lưới các hành lang phụ và sảnh nhỏ, còn bản thân buồng giam trông giống một phòng trọ. Khắc nghiệt, dĩ nhiên, với nào chốt nào khóa, và một cánh cửa thép mở ra phía ngoài, tường bê tông, một ô cửa sổ cao ba tấc có chấn song mắc dây thép gai gần trần nhà, đồ đạc trong nhà vệ sinh bằng kim loại, một chiếc giường kiểu giường doanh trại, tuy hẹp nhưng vẫn đủ chỗ và khá thoải mái. Nhìn chung là tốt hơn cái nhà trọ nằm bên con đường ba làn xe. Điều đó thì chắc chắn rồi. Cạnh giường còn có cả ghế. Doanh trại hợp nhất Dyer-Helsington House, ở đỉnh cao giàu sang. Tù nhân địa vị cao ở trong còn được sung sướng hơn so với sĩ quan cấp thấp ở ngoài.
Reacher ngồi xuống ghế. Espin đứng chờ ở cửa.
Hy vọng điều tốt đẹp nhất, chuẩn bị tinh thần cho điều tồi tệ nhất,
Reacher nói, “Tôi muốn gặp đại úy trực ban càng sớm càng tốt”.
Espin đáp, “Đằng nào thì anh ta cũng sẽ ghé thăm anh. Anh ta sẽ phải cho anh biết luật lệ ở đây”.
“Tôi biết luật rồi. Tôi đã từng là một sĩ quan trực ban. Nhưng tôi vẫn cần gặp anh ta càng sớm càng tốt”.
“Tôi sẽ báo cho anh ta biết”.
Rồi Espin bỏ đi. Cửa đóng sầm, khóa xoay, chốt cài.
* * *
Hai mươi phút sau, đúng những âm thanh ấy vang lên theo thứ tự ngược lại. Chốt trượt ra, khóa xoay ngược, cửa mở. Viên sĩ quan cao gầy khom người chui qua rầm cửa, bước vào phòng. Anh ta nói, “Anh có định gây rắc rối cho chúng tôi không đấy?”
Reacher đáp, “Tôi không nghĩ thế, chừng nào các anh còn cư xử phải lối”.
Anh chàng cao gầy mỉm cười. “Tôi giúp gì được cho anh đây?”
“Nhờ anh gọi điện giùm tôi. Trung sĩ Leach ở Đội 110. Cho cô ấy biết tôi đang ở đâu. Có thể cô ấy có tin muốn nhắn cho tôi biết. Nếu vậy, quay lại đây nói cho tôi nghe”.
“Anh có muốn tôi cho chó ăn và đi lấy đồ giặt giùm không?”
“Tôi không có đồ giặt. Cũng chẳng nuôi chó. Nhưng nếu muốn, anh có thể gọi cho Thiếu tá Sullivan giúp tôi, bên Đoàn Luật sư Quân đội. Cô ấy là luật sư của tôi. Nói tôi muốn gặp cô ấy, ở đây, trước khi hết giờ làm việc hôm nay. Nói tôi cần một cuộc gặp mặt thân chủ. Nói với cô ấy là việc rất quan trọng”.
“Hết chưa?”
“Chưa. Tiếp theo, gọi cho Đại úy Edmonds ở Bộ tư lệnh Nhân sự. Cô ấy cũng là luật sư của tôi. Nói tôi cần gặp cô ấy ngay sau khi gặp Thiếu tá Sullivan. Nói với cô ấy tôi có chuyện khẩn cần bàn”.
“Còn gì nữa không?”
“Hôm nay anh đón bao nhiêu khách?”
“Chỉ anh và một người nữa”.
“Là Thiếu tá Turner, đúng không?”
“Đúng”.
“Phòng cô ấy có ở gần đây không?”
“Ở đây chỉ có một dãy phòng giam này thôi”.
“Cô ấy cần biết luật sư của mình không thể làm gì được nữa. Cô ấy cần tìm luật sư mới. Anh phải tới gặp cô ấy, đảm bảo cô ấy tìm được luật sư mới”.
“Anh nhắc tới chuyện ấy thì hơi kỳ đấy”.
“Tôi không liên quan gì tới chuyện xảy ra với Moorcroft. Rồi anh sẽ sớm biết điều đó. Và cách tốt nhất để gột trứng ra khỏi mặt là ngay từ đầu tránh đừng để trứng dây vào”.
“Nhưng nghe anh nói đến chuyện ấy vẫn thấy kỳ. Ai phong anh làm Chủ tịch Liên đoàn Tự do Dân sự Mỹ thế?”
“Tôi đã thề sẽ trung thành với Hiến pháp. Cả anh cũng thế. Thiếu tá Turner có quyền luôn được có người đại diện đủ năng lực. Theo lý thuyết. Và khi đơn khiếu nại đang có hiệu lực thì một khoảng trống như thế sẽ là điều không hay. Nên hãy bảo cô ấy rằng cô ấy cần một người mới. Càng sớm càng tốt. Chiều nay là tốt nhất. Đảm bảo rằng cô ấy hiểu rõ điều đó”.
“Còn gì nữa không?”
“Xong” Reacher nói. “Cảm ơn anh, đại úy”.
“Không có gì”, anh chàng cao kều đáp. Anh ta quay lại, gập người dưới rầm cửa, bước ra hành lang. Cửa đóng sầm, khóa xoay, chốt cài.
Reacher ngồi nguyên trên ghế, chờ đợi.
* * *
Mười lăm phút sau, âm thanh từ cánh cửa lại vang lên. Chốt rồi khóa rồi bản lề. Lần này, viên đại úy trực ban đứng ngoài hành lang. Đỡ phải rướn cổ gập người để chui vào phòng. Anh ta nói, “Tin nhắn của Trung sĩ Leach từ Sở chỉ huy của anh. Hai người ở Afghanistan được tìm thấy đã hy sinh. Trên một đường mòn cho dê lên núi ở dãy Hindu Kush. Bị bắn vào đầu. Chắc là chín ly. Nhìn có vẻ từ ba hôm trước”.
Reacher sững người một chút rồi lên tiếng, “Cảm ơn anh, đại úy”.
Hy vọng điều tốt đẹp nhất, chuẩn bị tinh thần cho điều tồi tệ nhất.
Và điều tồi tệ nhất đã xảy ra.