Chương 16
Reacher ngồi nguyên trên ghế, suy nghĩ rất lung, liên tiếp tung một đồng xu tưởng tượng trong óc. Lần đầu tiên: sấp hay ngửa? 50/50, rõ ràng rồi. Vì đó là đồng xu tưởng tượng. Một đồng xu thật, do người thật tung, có xu hướng cho kết quả là mặt hướng lên lúc bắt đầu tung với xác suất gần 51/49. Không ai giải thích được chính xác vì sao, nhưng hiện tượng này dễ dàng thấy được qua thử nghiệm. Liên quan gì đó tới trục quay, độ chao trên không và khí động lực học, cũng như khác biệt nói chung giữa lý thuyết và thực tiễn.
Nhưng đồng xu của Reacher chỉ là tưởng tượng. Nên, lần thứ hai: sấp hay ngửa? Lại chính xác 50/50. Cả lần thứ ba, lần thứ tư cũng thế. Mỗi lần tung là một sự kiện hoàn toàn tách biệt, Có xác suất hệt như nhau, về thống kê là hoàn toàn không phụ thuộc gì vào bất cứ sự kiện nào xảy ra trước đó. Luôn luôn 50/50, lần nào cũng thế. Nhưng điều đó không có nghĩa khả năng tung ngửa bốn lần liên tiếp cũng là 50/50. Còn lâu mới được thế. Khả năng bốn lần ngửa liên tiếp chỉ là sáu chọi chín tư. Tệ hơn rất nhiều so với 50/50. Phép tính đơn giản.
Mà Reacher lại cần bốn lần ngửa liên tiếp. Thế này: Liệu Susan Turner sẽ có một luật sư mới vào chiều nay? Câu trả lời: Có hoặc không. 50/50. Giống sấp hay ngửa, giống khi tung đồng xu. Rồi: liệu luật sư mới đó sẽ là nam giới da trắng? Câu trả lời: có hoặc không. 50/50. Rồi: liệu Thiếu tá Sullivan rồi sau đó là Đại úy Edmonds sẽ tới khu phòng giam này cùng một lúc với luật sư mới của Susan Turner? Giả sử như cô có một luật sư mới? Câu trả lời: có hoặc không. 50/50. Và cuối cùng: liệu cả ba luật sư có cùng vào qua một cổng? Câu trả lời: có hoặc không. 50/50.
Bốn câu trả lời có hoặc không, mỗi câu là một sự kiện riêng biệt. Mỗi câu đều có xác suất hoàn hảo 50/50 của riêng mình. Nhưng để có được cả bốn câu trả lời đúng liên tiếp thì khả năng chỉ có sáu phần trăm.
Hy vọng điều tốt đẹp nhất. Và Reacher đang làm thế. Tới một mức độ hợp lý nào đó, anh nghĩ. Số liệu thống kê luôn lạnh lùng và trung lập. Nhưng thế giới thực thì không nhất thiết như vậy. Quân đội không phải là một tổ chức hoàn hảo. Ngay cả với những vị trí không tham chiến như Đoàn Luật sư Quân đội, thì cũng không có sự trung lập về giới tính tuyệt đối, chẳng hạn thế. Các cấp bậc cao thường được ưu tiên cho nam giới. Và sẽ cần một cấp bậc cao để biện hộ cho một thiếu tá Quân cảnh bị buộc tội tham nhũng. Vì thế, giới tính của luật sư mới cho Susan Turner không chính xác mang xác suất 50/50. Có thể sát với 70/30 hơn, nghiêng về phía anh mong muốn. Xét cho cùng, Moorcroft là nam giới. Và da trắng. Người da đen tham gia quân đội cũng nhiều, nhưng ở tỷ lệ không hơn so với tỷ lệ dân số nói chung, có nghĩa là sẽ có khoảng một trong tám người. Khoảng bảy hay tám với mười ba, cỡ đó.
Và Reacher có khả năng giữ chân ít nhất là một trong hai luật sư của mình tại tòa nhà này cho đến khi nào anh muốn. Anh chỉ phải để cho họ nói mãi. Hết chuyện này tới chuyện khác. Diễn như mình đang lo lắng. Anh có thể giữ chân họ lại đây mãi mãi, cho đến khi họ phát chán hoặc đủ sốt ruột để đánh rơi khuôn phép luật sư cùng thái độ hòa nhã. Vì thế, khả năng luật sư của anh và luật sư của Turner cùng có mặt trong tòa nhà này cũng cao hơn 50/50. Chắc cũng khoảng 70/30. Có khi còn hơn thế.
Và khách thường xuyên tới Dyer chắc đều biết rõ cổng phía Bắc gần nhà giam hơn, và do đó anh tin rằng họ sẽ dùng cống này. Có thể lắm. Điều đó cũng khiến câu hỏi về cổng vào có xác suất cao hơn 50/50. Nếu luật sư mới của Turner là một khách thăm thường xuyên. Có thể không. Các bậc trí thức tại giảng đường không đi lại nhiều. Coi như năm lăm so với bốn lăm đi. Có chút lợi thế. Không áp đảo.
Mặc dù vậy, nhìn chung, cơ hội cho kế hoạch của anh thành công khá hơn sáu phần trăm một chút.
Nhưng không hơn nhiều.
Phụ thuộc vào việc Turner tìm được một luật sư mới.
Hy vọng điều tốt đẹp nhất.
* * *
Reacher chờ đợi. Thư giãn, kiên nhẫn, không nhúc nhích. Anh đếm nhẩm thời gian trong óc. Ba giờ chiều. Ba giờ ba mươi. Bốn giờ. Chiếc ghế rất thoải mái. Phòng giam ấm áp. Cách âm khá tốt. Rất ít âm thanh từ bên ngoài lọt vào trong. Chỉ có những tiếng o o tẻ nhạt. Nơi này không giống một nhà tù bình thường chút nào. Một nơi rất văn minh, dành cho những con người văn minh.
Reacher hy vọng tất cả những điều đó sẽ có ích cho mình.
* * *
Cuối cùng, vào bốn giờ ba mươi chiều, chốt trượt ra, khóa xoay, cửa mở. Viên đại úy cao gầy lên tiếng, “Thiếu tá Sullivan đã có mặt để nói chuyện với anh”.
Đã tới giờ diễn.