← Quay lại trang sách

Chương 17

Viên sĩ quan cao kều lùi lại cho Reacher đi qua trước mặt. Hành lang ngoặt gắt sang trái, sau đó sang phải. Reacher xâu chuỗi lại cách bố trí của nơi này từ những điều ít ỏi anh quan sát được. Anh xác định văn phòng chính còn cách khoảng ba lần rẽ nữa. Vẫn một đoạn nữa mới tới. Trước khi ra tới đó, sẽ còn một sảnh vuông nhỏ có các cánh cửa khóa dẫn vào khu cách ly, bàn thư ký, và cánh cửa sau dẫn ra ngoài. Trước đó sẽ là các phòng thẩm vấn nằm cả hai bên một đoạn hành lang ngắn. Mấy phòng sơn tường nham nhở dành cho cảnh sát và những kẻ tình nghi nằm bên phải, còn bên trái là những căn phòng hơi lớn hơn anh đã thấy khi nãy trên đường bị giải về phòng. Có hai phòng như thế. Chắc là nơi anh sắp được dẫn tới. Chất lượng cao hơn, dành cho các cuộc thảo luận giữa luật sư với khách hàng. Cửa ra vào có cửa sổ, những ô kính chữ nhật hẹp có lưới thép, nằm lệch sang một bên cửa, phía trên tay cầm.

Anh đi thẳng qua cánh cửa đầu tiên, liếc qua ô kính nhưng làm vẻ như không và thấy Sullivan trong đó, ngồi bên trái một chiếc bàn, trong bộ quân phục nghi lễ gọn gàng, hai tay đan vào nhau đặt trên chiếc cặp đóng kín. Anh tiếp tục đi, tới cánh cửa thứ hai, dừng lại và công khai nhìn vào bên trong.

Không có ai trong căn phòng thứ hai.

Không khách hàng, không luật sư, dù nam hay nữ.

Không sấp cũng chẳng ngửa.

Chưa đến lúc.

Sau lưng anh, viên sĩ quan cao kều nói, “Từ từ thôi, thiếu tá. Phòng này cơ mà”.

Reacher xoay người bước trở lại. Cửa không khóa. Viên sĩ quan chỉ việc xoay tay cầm là cửa mở ra ngay. Reacher lắng nghe âm thanh từ cánh cửa. Một tiếng cạch đanh gọn của tay cầm kim loại, tiếng bản lề nghiến trơn tru, rồi tiếng hút khí từ miếng bịt silicon của khóa gió. Không lớn, nhưng rõ ràng. Reacher bước vào phòng. Sullivan ngẩng lên nhìn. Anh chàng cao kều nói, “Bao giờ xong việc thì bấm chuông nhé, luật sư”.

Reacher ngồi đối diện trước mặt Sullivan, anh chàng cao kều đóng cửa ra vào, bỏ đi. Không phải khóa vì mặt trong cửa không có tay cầm. Chỉ là một mặt phẳng, thiếu gì đó, khó ngờ, như một gương mặt không có mũi. Cạnh khung cửa có một nút chuông. Bao giờ xong việc thì bấm chuông. Bản thân căn phòng thì đơn giản và dễ chịu. Không cửa sổ, nhưng sạch sẽ và bảnh bao hơn phòng của cảnh sát. Đèn cũng sáng hơn.

Sullivan vẫn không mở cặp, tay vẫn đan vào nhau đặt bên trên. Cô ta nói, “Tôi sẽ không bào chữa cho anh trong vụ tấn công Moorcroft. Thật lòng mà nói, tôi hoàn toàn không muốn có một thân chủ như anh”.

Reacher không trả lời. Anh đang kiểm tra xem mình có thể nghe được âm thanh gì từ ngoài hành lang. Không nhiều lắm, nhưng có lẽ thế là đủ.

Sullivan nói, “Thiếu tá?”

Reacher lên tiếng, “Họ chỉ định tôi cho cô, nên cô cố mà quen đi”.

“Đại tá Moorcroft là bạn tôi”.

“Thầy giáo cũ của cô hả?”

“Một trong số thầy cô giáo cũ”.

“Thế thì cô biết họ là loại người nào rồi đấy. Tâm trí họ không bao giờ rời khỏi giảng đường. Kiểu Socrates, hay cái gì đại loại thế. Anh ta trêu tức tôi, chỉ vì muốn thế. Anh ta tranh luận với tôi, chỉ để cho vui, vì những người như anh ta luôn làm thế. Cô vừa về, thì ngay sau khi ăn xong bánh mì nướng anh ta nói sẽ đi nộp đơn. Ngay từ đầu anh ta đã có kế hoạch nộp đơn khiếu nại. Nhưng trả lời thẳng thắn không phải là kiểu của anh ta”.

“Tôi không tin anh. Chẳng có đơn từ gì được nộp sáng nay”.

“Lần cuối cùng tôi gặp anh ta là khi anh ta ra khỏi phòng ăn. Khoảng hai phút sau khi cô bỏ đi”.

“Nghĩa là anh phủ nhận luôn cả vụ này hả?”

“Luật sư, Cô nghĩ đi. Mục đích của tôi là đưa Thiếu tá Turner ra khỏi phòng giam. Tấn công Moorcroft giúp gì được tôi? Việc đó chỉ làm tôi phải chờ thêm ít nhất một ngày nữa, thậm chí là hai tới ba ngày”.

“Tại sao anh quan tâm tới Thiếu tá Turner đến thế?”

“Tôi thích giọng cô ấy trên điện thoại”.

“Có thể lúc đó anh đang tức giận Moorcroft”.

“Trông tôi có giận dữ không?”

“Một chút”.

“Cô nhầm rồi, thiếu tá. Trông tôi không giận dữ chút nào. Vì tôi không hề giận dữ. Tôi chỉ ngồi đó, khá kiên nhẫn. Anh ta có phải là giáo viên duy nhất tôi gặp trên đời đâu. Tôi cũng đi học mà”.

“Lúc đó tôi thấy không thoải mái”.

“Cô nói gì với Podolski?”

“Nói thế. Rằng nổ ra cãi vã, và tôi không thấy thoải mái”.

“Cô có nói với anh ta là một cuộc cãi vã lớn không?”

“Anh căn vặn anh ấy. Hai người đã tranh cãi”.

“Không thì tôi phải làm gì? Đứng dậy giơ tay chào chắc? Anh ta có phải là Chánh án Tòa án Tối cao đâu”.

“Rất nhiều bằng chứng chống lại anh. Đặc biệt về quần áo. Rất kinh điển”.

Reacher không trả lời. Anh lại nghe ngóng. Có tiếng chân ngoài hành lang. Hai người. Cả hai đều là nam giới. Giọng trầm. Những lời nói ngắn gọn, không phải bàn luận. Chỉ là trao đổi thông tin ngắn gọn thông thường. Tiếng chân lại tiếp tục vang lên. Không có tiếng mở cửa. Không cạch, không xoay, không hút khí.

Sullivan gọi, “Thiếu tá?”

Reacher hỏi, “Cô có mang ví trong cặp không?”

“Cái gì?”

“Cô nghe rồi đấy”.

“Sao anh nghĩ tôi để ví trong đó?”

“Vì cô không mang theo túi xách, và đừng phật ý khi tôi nói thế này, nhưng bộ quân phục của cô được may vừa sát với người và tôi chẳng thấy túi nào phồng lên hết”.

Sullivan vẫn để nguyên tay trên cặp và nói, “Đúng, tôi cất ví trong cặp”.

“Cô có bao nhiêu tiền trong ví?”

“Tôi không biết. Chắc khoảng ba mươi dollars”.

“Lần cuối cùng cô rút bao nhiêu tiền từ máy ATM?”

“Hai trăm”.

“Trong cặp cũng có điện thoại di động chứ?”

“Có”.

“Thế thì bằng chứng chống lại cô cũng nhiều như bằng chứng chống lại tôi. Rõ ràng cô đã gọi cho một kẻ tòng phạm, đề nghị trả cho hắn một trăm bảy mươi đô để hắn cho thầy giáo cũ của cô một trận đòn. Có lẽ vì bao nhiêu năm trước, điểm số của cô không được hoàn hảo. Có lẽ đến giờ cô vẫn còn hận chuyện đó”.

“Vớ vẩn”.

“Ý tôi chính là thế đấy”.

Sullivan không trả lời.

Reacher hỏi, “Điểm số của cô thế nào?”

Sullivan đáp, “Không hoàn hảo”.

Reacher lại nghe ngóng. Ngoài hành lang im ắng.

Sullivan nói, “Thám tử Podolski sẽ cho lục soát bãi rác. Anh ta sẽ tìm ra quần áo cũ của anh. Sẽ không khó. Vào sau, ra trước. Anh nghĩ sẽ vượt qua được xét nghiệm ADN chứ?”

“Dễ dàng” Reacher đáp, “vì tôi không làm chuyện ấy”.

Rồi lại có tiếng chân ngoài hành lang. Nhẹ, êm, hai người. Có thể đi cùng nhau. Một người dẫn theo một người. Dừng lại, giải thích, một câu nói bình thường, nhỏ, mười âm tiết. Có lẽ là: Phòng này, đại tá. Phòng kia có người dùng rồi. Và tiếng cửa mở. Tiếng cạch đanh gọn của tay cầm kim loại, tiếng bản lề nghiến trơn tru, rồi tiếng hút khí của miếng bịt silicon.

Một luật sư vừa tới. Chắc chắn là luật sư của Turner. Vì chỉ có cô ấy và Reacher là khách ở đây. Trong khi luật sư của Reacher vẫn đang có mặt trong tòa nhà này. Mới là luật sư đầu tiên của anh thôi. Mọi sự cho tới giờ phút này đều ổn.

Ngửa và ngửa.

Thắng hai lần.

Reacher lên tiếng, “Nói tôi nghe về bản tuyên thệ của Rodriguez đi”.

Sullivan đáp, “Bản tuyên thệ là bản khai có tuyên thệ về một sự việc”.

“Tôi biết điều đó”, Reacher nói. “Như tôi đã nói với bạn cũ Moorcroft của cô, chuyện này có gì là cao siêu. Tên gọi đó có nguồn gốc Latin, có nghĩa người khai đã thề. Nhưng nó có thực sự là lời nói từ dưới mồ không? Theo nghĩa thực tế ấy? Trong thế giới thực ấy?”

Lần đầu tiên Sullivan nhấc tay khỏi cặp. Cô ta lắc tay qua lại. Mập mờ. Toàn những cử chỉ học giả. Có thể có, có thể không. Cô ta nói, “Luật Hoa Kỳ không thường dựa vào bản tuyên thệ nếu thiếu bằng chứng, đặc biệt khi không thể chất vấn người khai. Nhưng vẫn có thể cho phép sử dụng, vì công lý. Hoặc vì quan hệ công chúng, nếu anh thích tỏ ra hoài nghi. Dù là gì, công tố viên cũng sẽ tranh luận rằng bản tuyên thệ của Rodriguez không hoàn toàn thiếu cơ sở. Họ có trong tay bản tóm tắt hoạt động hằng ngày từ hồ sơ lưu trữ của 110, cho thấy anh tới gặp anh ta. Họ còn có báo cáo của phòng cấp cứu ngay sau đó, cho thấy kết quả của cuộc gặp gỡ. Họ sẽ tuyên bố ba tài liệu đó hợp lại thành một câu chuyện rõ ràng và mạch lạc”.

“Cô có cãi được không?”

“Tất nhiên”, Sullivan đáp, “Nhưng lập luận của chúng ta bỗng dưng trở nên vô cùng yếu ớt. Những gì họ sẽ nói hoàn toàn có lý, rõ như ban ngày. Một việc xảy ra, rồi việc tiếp theo xảy ra, kéo theo việc tiếp theo. Để tranh luận, chúng ta sẽ phải bỏ việc xảy ra giữa chừng đi, thay vào bằng một điều gì đó nghe chừng hoàn toàn không thể. Như là, anh bỏ đi và một người khác bỗng xuất hiện đúng ở chỗ đó, đúng vào thời gian đó và tẩn anh ta thành bột nhão”.

Reacher không trả lời. Anh lại nghe ngóng.

Sullivan nói, “Vấn đề của chúng ta nằm ở chỗ liệu một cố gắng bào chữa bất thành có khiến tòa án khó chịu đến mức bắt anh phải gánh một bản án còn tệ hơn bản án anh lẽ ra sẽ nhận nếu chấp nhận thỏa thuận ngay từ đầu hay không. Đầy rủi ro. Tôi khuyên anh nên chọn cách an toàn, thỏa thuận là hơn. Hai năm còn hơn năm hoặc mười năm”.

Reacher không đáp. Anh vẫn đang chăm chú nghe ngóng. Thoạt đầu không có gì. Chỉ là im lặng. Rồi: thêm tiếng chân ngoài hành lang. Hai người. Một người đi theo người kia.

Sullivan gọi, “Thiếu tá?”

Rồi tiếng cửa. Cùng loại cửa. Vẫn là tiếng cạch đanh gọn của tay cầm kim loại, tiếng nghiến của bản lề, tiếng hút khí của miếng bịt silicon. Rồi im lặng, rồi lại các âm thanh ấy, theo thứ tự ngược lại khi cánh cửa đóng lại. Và rồi tiếng bước chân của một người, xa dần.

Vậy là bây giờ, Turner đang ngồi cùng luật sư của mình ở phòng bên cạnh, trong khi không có ai ngoài hành lang.

Đã tới giờ diễn.

Reacher nói, “Tôi có một vấn đề nghiêm trọng với buồng giam của mình, luật sư. Cô thực sự cần tới đó kiểm tra”.