Chương 18
Sullivan hỏi, “Anh có vấn đề gì với buồng giam?” Thái độ hơi chán ngán, nhưng không sốt ruột. Cô ta không tìm cách gạt đi. Luật sư bào chữa phải xử lý đủ chuyện vớ vẩn. Kẻ tình nghi luôn tìm kiếm một cơ hội, một góc hở. Cho đơn khiếu nại chắc chắn có kia. Mỗi sự coi thường hoặc bất công tưởng tượng nào đó đều cần được điều tra và đánh giá. Reacher biết điều đó. Anh biết luật của trò chơi.
Anh nói, “Tôi không muốn gieo cho cô ấn tượng nào trước. Tôi không muốn định hình quan điểm của cô. Tôi muốn cô tự thấy”.
“Ngay bây giờ?”
“Tại sao không?”.
“Được thôi”, cô ta nói, hơi chán ngán.
Sullivan đứng dậy. Lại gần cửa ra vào. Bấm chuông.
Cô ta vẫn để nguyên cặp trên mặt bàn.
Reacher cũng đứng dậy, chờ sau lưng Sullivan.
Một phút.
Hai.
Rồi ô cửa sổ bằng kính hẹp trên cánh cửa tối lại, cửa mở ra, đại úy trực nói, “Xong rồi sao, luật sư?”
Sullivan đáp, “Chưa, anh ta có vấn đề với buồng giam.
Anh chàng cao kều nhìn Reacher, nét mặt kỳ quặc, nửa cam chịu, nửa ngạc nhiên, như muốn nói, Thật sao? Anh mà cũng giở cái trò cũ mèm này sao?
Nhưng anh ta chỉ nói, “Ừ, sao cũng được. Ta vào xem sao”.
Như thể không có lựa chọn nào khác. Anh ta cũng biết luật của trò chơi.
Reacher dẫn đường. Tiếp theo là Sullivan. Anh chàng cao kều khóa đuôi. Họ đi thành hàng một, qua các lối ngoặt, trái trước rồi đến phải, tới cánh cửa phòng giam lúc đó không khóa cũng không cài then vì Reacher không có trong phòng. Reacher mở cửa, giữ cửa cho hai người. Anh chàng cao kều mỉm cười, giơ tay ra giữ cửa ra hiệu: anh vào trước đi. Anh ta ngốc chứ không đến nỗi bại não.
Reacher vào đầu tiên. Rồi đến Sullivan. Sau đó là anh chàng cao kều. Reacher dừng lại, đưa tay chỉ.
“Đằng kia”, anh nói, “chỗ kẽ nứt ấy”.
Sullivan hỏi, “Kẽ nứt nào?”
“Trên sàn nhà, gần tường. Dưới cửa sổ”.
Sullivan bước thêm vào. Anh chàng cao kều dừng lại trước giường. Sullivan nói, “Tôi chẳng thấy vết nứt nào hết”.
Reacher nói, “Có cái gì đó trong ấy. Nó quằn quại”.
Sullivan sững lại. Anh chàng cao kều nghiêng người ngó vào. Bản năng con người. Reacher nghiêng về phía ngược lại, chỉ chút xíu thôi không ai nhận thấy, nhưng trọng lượng của anh chàng cao kều dịch chuyển về phía này, còn trọng lượng của Reacher dịch chuyển về phía kia. Reacher đẩy anh ta một phát, ngay dưới vai, chỗ cánh tay trên, rất mạnh, như vận động viên bơi lội đạp chân vào thành bể bơi. Anh ta ngã dúi xuống giường như một người mất thăng bằng trên cà kheo. Sullivan quay lại, Reacher bước tới cửa, ra ngoài hành lang, đóng cửa rồi chốt chặt.
Rồi anh chạy ngược lại, lúng túng trong đôi bốt không dây, qua căn phòng có cặp của Sullivan nằm trên bàn, tới phòng bên cạnh. Anh đứng nép kín sau tường rồi ngó vào ô cửa sổ hẹp hình chữ nhật.
Và lần đầu tiên thấy Susan Turner.
Thật bõ công, anh nghĩ.
Hoàn toàn bõ công.
Cô đang ngồi bên phải bàn. Mặc đồng phục dã chiến Lục quân đã bị tháo bỏ tất cả bảng tên lẫn phù hiệu các loại, với đôi bốt dã chiến màu nâu, không dây. Cao hơn chiều cao trung bình cỡ vài phân. Nhỏ xương, thanh mảnh, tóc sẫm màu buộc gọn sau lưng, làn da rám nắng, mắt nâu sẫm. Nét mặt tỏ vẻ mệt mỏi, nhưng vẫn chứa đựng tinh thần chiến đấu, cả sự thông minh, cùng gì đó như là một vẻ bất phục tùng mỉa mai, lãnh đạm.
Tuyệt diệu, Reacher kết luận.
Hoàn toàn bõ công, anh khẳng định một lần nữa.
Luật sư của cô đang ngồi bên trái bàn, một đại tá mặc quân phục nghi lễ. Tóc hoa râm, mặt đầy nếp nhăn. Trung niên, khổ người trung bình.
Nam giới.
Nam giới da trắng.
Ngửa.
Thắng ba lần.
* * *
Reacher tiếp tục di chuyển, tới tận cửa cách ly ngăn anh với hậu sảnh. Phía bên trong này của cửa không có tay cầm. Chỉ có một nút chuông, giống trong hai phòng họp. Anh hất giày khỏi chân rồi nhấn chuông, khẩn thiết, nhấn đi nhấn lại. Chưa đầy năm phút sau, cửa mở. Thư ký trực sảnh đứng ngoài cửa, vẫn nắm tay cầm. Chùm chìa khóa được xỏ qua một vòng khóa gài kim loại vuông, giống dụng cụ của một nhà leo núi, cài chắc vào đỉa quần.
Reacher hổn hển nói, “Đại úy của anh hình như đang bị co giật. Hay lên cơn đau tim gì đó. Anh ta cứ giẫy đạp. Anh phải vào kiểm tra ngay. Nhanh lên”.
Khí chất chỉ huy. Thứ mà quân đội đánh giá cực cao. Viên lính chỉ lưỡng lự chưa đầy một giây rồi lập tức bước vào hành lang phía trong. Cánh cửa sau lưng anh ta từ từ khép lại.
Reacher dùng giày trái chặn vào khoảng trống, sau đó quay lại đi theo thư ký trực sảnh. Anh chạy chân trần, im lặng theo sau cho tới khi vượt qua thì giật mạnh cánh cửa của phòng giam đầu tiên anh đi tới. Không khóa, không cài chốt, vì không có người bên trong.
Nhưng không lâu nữa sẽ có.
“Trong này”, anh nói.
Thư ký trực sảnh thò đầu vào, nhanh và khẩn cấp. Reacher vớ lấy chùm chìa khóa, giật mạnh khỏi quần anh ta, làm đứt cả đỉa quần, sau đó đẩy thật mạnh khiến anh ta ngã sõng soài, rồi nhanh chóng đóng cửa, cài chốt.
Anh hít vào, rồi thở ra. Giờ đến phần khó nhằn.