← Quay lại trang sách

Chương 19

Reacher lại chân trần chạy về căn phòng có cặp táp của Sullivan trên bàn. Anh đẩy cho cửa mở kịch cỡ, lao vào, vớ lấy chiếc cặp rồi lại quay người lao ra thật nhanh, trước khi cánh cửa kịp đóng lại sau lưng. Anh quỳ trên sàn hành lang, mở cặp. Không để ý tới các hồ sơ cùng các giấy tờ pháp lý, anh tìm kiếm cho đến khi thấy chìa khóa xe thì bỏ ngay vào túi quần mình. Rồi anh thấy ví tiền. Reacher rút ra thẻ căn cước quân nhân. Họ Sullivan, tên Helen. Anh cho tấm thẻ vào túi áo. Rồi anh lấy tiền, bỏ vào túi quần bên kia. Tìm được một chiếc bút, anh liền xé một góc giấy nhỏ hình tam giác khỏi một bản sao đơn từ nào đó và viết Helen thân, tôi nợ cô 30 dollars, rồi ký tên Jack Reacher. Anh nhét mảnh giấy vào ngăn đựng tiền trong ví, sau đó đóng cặp lại.

Rồi anh đứng dậy, cầm cặp trong tay.

Hít vào, thở ra.

Đã tới giờ diễn.

Anh di chuyển, gần bốn mét, tới căn phòng kế bên, liếc vào trong qua ô cửa sổ hẹp. Susan Turner đang nói, vẻ kiên nhẫn, đưa ra các lập luận, dùng tay ra hiệu để phân tách điểm này với điểm khác. Luật sư của cô đang lắng nghe, nghiêng đầu ghi chép vào một tập giấy vàng. Cặp của ông ta mở nắp, đặt trên mặt bàn, được đẩy về một bên. Không dày bằng cặp của Sullivan, nhưng túi ông ta phồng hơn. Quân phục của ông ta không được may vừa vặn lắm. Rộng rãi, thoải mái. Bảng tên trên nắp túi đề Temple.

Reacher tiếp tục di chuyển, lại gần cánh cửa cách ly ngăn anh với hậu sảnh. Anh thế chỗ của chiếc giày bằng chìa khóa xe của Sullivan để cửa không sập lại, rồi đi giày vào chân, lỏng lẻo không buộc dây. Sau đó, anh quay lại phòng nơi Turner đang ngồi, dừng lại trước cửa.

Anh hít vào, rồi thở ra.

Reacher mở cửa, nhanh gọn, bước chân vào phòng. Anh quay lại, cúi xuống, đặt chiếc cặp của Sullivan dựa vào khung cửa để cửa không đóng lại. Rồi anh xoay lại, thấy cả Turner lẫn luật sư đang nhìn mình. Nét mặt luật sư không biểu lộ gì, nhưng Turner có vẻ bắt đầu nhận ra anh.

Anh lên tiếng, “Đại tá, tôi phải xem thẻ căn cước của anh”.

Anh ta hỏi, “Anh là ai?”

“Cơ quan Tình báo Quốc phòng. Chỉ là kiểm tra đơn thuần thôi, thưa anh”.

Khí chất chỉ huy. Thứ mà quân đội đánh giá cực cao. Viên luật sư lưỡng lự trong giây lát rồi lục túi áo, lấy ra thẻ căn cước của mình. Reacher bước lại gần, cầm thẻ kiểm tra kỹ lưỡng. John James Temple. Anh nhướng mày làm ra vẻ ngạc nhiên, rồi xem lại, sau đó bỏ thẻ vào túi áo mình, cùng chỗ với tấm thẻ của Sullivan.

Anh nói, “Rất tiếc, đại tá, nhưng tôi phải nói chuyện riêng với anh một chút”.

Anh quay lại cửa ra vào, giữ cửa mở. Mời anh. Viên luật sư có vẻ ngờ vực, nhưng rồi cũng chậm rãi đứng dậy. Reacher quay đầu nhìn Turner rồi nói, “Cô chờ ở đây. Chúng tôi sẽ quay lại ngay”.

Viên luật sư ngập ngừng, sau đó lê bước ra khỏi phòng. Reacher nói, “Mời anh rẽ phải”, rồi đi theo sau viên luật sư, gần như cũng lê chân, vì giày không dây. Đây là phần nguy hiểm. Luật sư không phải người có khả năng quan sát và nhận xét về vẻ ngoài người khác, nhưng họ có trí khôn và nói chung là biết suy nghĩ logic. Trong khi đây là giai đoạn hành động chậm rãi trong kế hoạch của anh. Không khẩn cấp. Không vội vã. Không hoảng sợ. Thực sự như phim quay chậm. Ông ta có đủ thời gian để suy nghĩ.

Và hiển nhiên là ông ta đã suy nghĩ.

Khi chỉ còn cách phòng giam bỏ trống đầu tiên khoảng sáu mét, ông ta đột nhiên dừng lại, quay người nhìn xuống đất. Nhìn xuống giày của Reacher. Ngay lập tức, Reacher xoay người ông ta ngược ra phía trước, khóa tay ông ta theo kiểu bắt giữ một sĩ quan cấp cao mà bất cứ quân cảnh nào cũng học được ngay từ những ngày đầu sự nghiệp, thứ vốn không có trong cẩm nang tác chiến, cũng như chẳng được ai chỉ bảo kiểu gì cụ thể ngoài mấy lời bóng gió và làm mẫu. Từ phía sau, Reacher dùng tay trái túm lấy khuỷu tay bên phải của ông ta, rồi vừa bóp thật mạnh vừa kéo xuống vừa đẩy tới. Tất nhiên, ông ta cố gắng hết sức chống lại lực kéo xuống nên quên cả việc phải chống lại lực đẩy tới. Vậy là ông ta loạng choạng chúi về phía trước, khó nhọc, vặn vẹo và gập người, hổn hển một chút, không phải vì đau, mà vì tự trọng bị tổn thương. Reacher thấy hài lòng. Anh không muốn làm ông ta đau. Đây không phải lỗi của ông ta.

Reacher dẫn ông ta tới một buồng giam không người không khóa, nhìn có vẻ là phòng của Turner, rồi đẩy ông ta vào trong, sau đó đóng cửa, cài chốt.

Rồi anh đứng ngoài hành lang, chỉ một giây, hít vào, thở ra.

Lên đường được rồi.

Anh lê chân quay lại phòng họp, bước vào trong. Susan Turner đang đứng chờ giữa phòng. Anh chia tay ra nói, “Tôi là Jack Reacher”.

“Tôi biết”, cô đáp. “Tôi đã xem ảnh anh. Trong hồ sơ. Tôi cũng nhận ra giọng anh nữa. Trên điện thoại”.

Và anh cũng nhận ra giọng cô. Trên điện thoại. Ấm áp, hơi khàn, thào thào, thân mật. Cũng tuyệt vời như những gì anh nhớ. Thậm chí được nghe trực tiếp, gặp trực tiếp thế này có khi còn tuyệt vời hơn.

Anh đáp, “Tôi rất vui khi được gặp cô”.

Cô bắt tay anh. Bàn tay ấm áp, không quá cứng, không quá mềm. Cô nói, “Tôi cũng rất vui khi được gặp anh. Nhưng chính xác thì anh đang làm gì vậy?”

Anh trả lời, “Cô biết tôi đang làm chuyện gì mà. Và biết tại sao nữa. Ít nhất là tôi hy vọng cô biết. Vì nếu không, cô không đáng để tôi làm những việc này”.

“Tôi không muốn anh phải dính líu vào”.

“Có phải vì thế mà có yêu cầu không cho tôi thăm?”

“Tôi nghĩ chắc anh sẽ tới. Chỉ là một khả năng. Nếu anh đến, tôi muốn anh quay người bỏ đi thật nhanh, ngay lập tức. Vì sự an toàn của chính anh”.

“Vô ích rồi”.

“Cơ hội ra được khỏi đây của chúng ta là bao nhiêu?”

“Cho tới giờ thì ta đã gặp may”. Anh lục túi áo, lấy căn cước của Sullivan ra. Anh đối chiếu ảnh chụp với gương mặt của Turner. Cùng giới. Màu tóc gần giống nhau. Nhưng tất cả chỉ có thế. Anh đưa thẻ cho cô. Cô hỏi, “Thẻ của ai đây?”

“Luật sư của tôi. Một trong hai luật sư của tôi. Tôi mới gặp cô ấy sáng nay”.

“Hiện giờ cô ấy đang ở đâu?”

“Trong một buồng giam. Chắc đang đấm cửa. Ta phải lên đường thôi”.

“Anh định dùng căn cước của luật sư của tôi phải không?”

Reacher vỗ túi. “Đã nằm sẵn đây rồi”.

“Nhưng trông anh không giống anh ta chút nào”.

“Vì thế nên cô sẽ cầm lái”.

“Trời tối chưa?”

“Sắp rồi”.

“Thế thì đi thôi”, cô nói.

Cả hai bước ra hành lang, về phía cửa cách ly. Cánh cửa vẫn mở hé, nhờ chìa khóa xe của Sullivan. Reacher kéo cửa, Turner nhặt chìa khóa lên, họ cùng bước chân vào khu sảnh vuông nhỏ, và cánh cửa sập lại sau lưng. Cửa ra ngoài đang đóng kín, sử dụng một cơ chế nhỏ gọn, nhưng chắc chắn đắt tiền và an ninh cao. Reacher lấy chùm chìa khóa của nhân viên trực sảnh ra rồi bắt đầu thử từng chiếc. Có tám chìa cả thảy. Chiếc đầu tiên không được. Chiếc thứ hai cũng không. Chiếc thứ ba cũng hỏng. Thứ tư cũng trật.

Nhưng tới chìa thứ năm thì được. Khóa khớp vào và mở ra. Reacher xoay tay cầm, kéo cửa. Không khí mát lạnh từ bên ngoài ùa vào. Trời chiều đang tối dần.

Turner hỏi, “Ta tìm xe nào đây?”

“Sedan màu xanh lá cây đậm”.

“Làm như dễ tìm màu ấy ở một doanh trại quân đội lắm đấy”, cô đáp.

Ấm áp, khàn, thào thào, thân mật.

Hai người cùng bước ra ngoài. Reacher đóng cửa lại sau lưng, khóa kỹ. Anh tính làm vậy sẽ mua thêm được cho họ một phút nữa. Trước mặt họ, bên tay trái có một khu đỗ xe nhỏ, cách khoảng ba mươi mét, phía bên kia một khu vực trải nhựa rộng lớn trống không. Có mười bảy chiếc xe đậu ở đó. Chủ yếu là xe thuộc sở hữu cá nhân. Chỉ có hai chiếc sedan đơn giản, cả hai đều không son xanh lá. Sau khu đỗ xe, con đường uốn lượn về phía Tây. Bên tay phải cùng con đường đó ngoặt qua một góc rồi khuất khỏi tầm nhìn.

“Rẽ đâu bây giờ?” Turner hỏi.

“Nếu không chắc thì rẽ trái”, Reacher nói. “Nguyên tắc hoạt động của tôi luôn là thế”.

Họ rẽ trái và thấy một bãi đỗ xe khác nằm khuất sau góc tòa nhà. Nhỏ, chỉ là một khoảnh đất quây gờ, với các lô đỗ chéo. Có sáu chiếc xe, chiếc nào cũng quay đầu vào trong. Tất cả đều là sedan màu xanh lá đậm giống hệt nhau.

Turner nói, “Tốt hơn rồi”.

Cô chọn vị trí chính giữa ở đuôi của cả sáu chiếc xe rồi nhấn nút trên móc khóa.

Chẳng thấy gì.

Cô thử lại lần nữa. Vẫn không thấy gì. Cô nói, “Hay hết pin nhỉ”.

“Hết pin trong xe?” Reacher nói.

“Móc khóa ấy”, cô đáp.

“Nếu thế thì làm thế nào Sullivan đến được đây?”

“Cắm chìa vào cửa xe. Như chúng ta vẫn làm, hồi trước ấy. Ta sẽ phải thử từng xe một”.

“Không được. Trông ta sẽ giống lũ trộm xe”.

“Thì ta đang trộm xe mà”.

“Có lẽ cả sáu chiếc này đều không phải chiếc ta đang tìm”, Reacher nói. “Tôi không kịp nhìn biển đăng ký. Sáng nay trời tối”.

“Ta không thể lởn vởn ở đây lâu”.

“Có lẽ lúc nãy ta nên rẽ phải”.

Họ quay lại, cố gắng đi nhanh và trông bình thường hết mức có thể với giày không dây, ngang qua cửa sau của trại giam, thẳng tới góc kia của tòa nhà. Được đi lại thật dễ chịu. Tự do, không khí trong lành. Reacher vẫn tin rằng phần tuyệt vời nhất khi vừa được ra tù là ba mươi mét đầu tiên. Anh cũng thích khi có Turner ở bên nữa. Cô đang căng thẳng như một con mèo, nhưng vẫn giữ được bình tĩnh. Trông tự tin. Chỉ là hai người đang đi bộ, như bao kẻ lừa gạt trên đời: cư xử như thể ta thuộc về nơi này.

Một khu vực quây gờ khác nằm khuất sau góc nhà phía Đông, sáu lô đỗ xe chéo, đối xứng với khu họ thấy lúc nãy ở phía Tây. Ở đây có ba xe. Chỉ một chiếc là sedan. Màu xanh lá sẫm. Turner nhấn nút trên móc khóa.

Chẳng thấy gì. Cô lại gần hơn, thử cho chìa vào ổ khóa trên cửa xe. Không khớp.

Cô nói, “Một luật sư tới trại giam sẽ vào từ hướng nào? Cổng chính, đúng không? Đằng trước có bãi đỗ xe không?”

“Chắc có”, Reacher đáp. “Nhưng tôi ước giá đừng có thì tốt. Ta sẽ rất dễ lộ khi ra phía trước”.

“Nhưng không thể cứ lảng vảng mãi ở đây được. Chúng ta sẽ chết gí ở đây”.

Họ tiến về phía góc trước tòa nhà, rồi dùng cách một quãng, trong bóng râm. Reacher cảm giác phía trước có một khu vực trống, có thể có cả đèn sáng và xe qua lại nữa.

“Đếm đến ba”, Turner nói. “Một, hai, ba”.

Họ rẽ qua góc nhà. Cư xử như thể ta thuộc về nơi này. Họ đi nhanh, như những con người bận rộn đang trên đường đi đâu đó. Ngay trước mặt tòa nhà có một lối ưu tiên cho xe cứu hỏa, sau đó là một dải phân cách, tiếp đến là một dãy đỗ xe dài chỉ có một hàng, lô nào cũng có xe đỗ, trừ duy nhất một lô. Bên trái lô trống có một chiếc sedan xanh đậm.

“Chính nó”, Reacher nói, “tôi hơi nhận ra rồi”.

Turner tiến thẳng về phía chiếc xe, nhấn nút móc khóa, đèn trong xe sáng lên, đèn báo rẽ nháy một lần, khóa cửa mở đánh cạch. Phía trước bên trái, cách họ khoảng trăm mét, có một chiếc xe đang từ từ tiến lại gần, tốc độ dè chừng khi chạy trong doanh trại, đèn pha bật trong ánh chiều nhá nhem. Reacher và Turner tách ra. Reacher về bên phải, Turner về bên trái, đi dọc theo thân xe, Reacher về phía ghế trước dành cho khách, còn Turner thì bên ghế lái. Họ mở cửa, cùng chui vào, không lóng ngóng, không chần chừ. Chiếc xe kia đang tiến lại gần hơn. Họ đóng cửa, sầm, sầm, như các nhân viên phải làm việc quá sức chỉ có vài phút giữa các cuộc hẹn sống còn, rồi Turner nhét chìa vào ổ, khởi động máy.

Chiếc xe kia rẽ vào bãi đậu, lăn bánh về phía họ, từ bên trái, đèn pha chiếu sáng hai người.

“Đi”, Reacher nói, “Đi ngay”.

Turner không đi. Cô vào số lùi, nhấn chân ga nhưng chiếc xe không nhúc nhích. Nó chỉ kêu lên giận dữ vì bị phanh an toàn kìm lại. Turner kêu, “Chết tiệt”, rồi lóng ngóng kéo nhả cần phanh, nhưng tới lúc đó thì đã quá muộn. Chiếc xe kia đã trườn tới ngay phía sau họ. Nó dừng ở đó, chặn họ lại, thế rồi người lái xe xoay mạnh bánh lái, chiếc xe lại bò về phía trước với dự định đỗ vào lô trống ngay cạnh họ.

Lái xe chính là Đại úy Tracy Edmonds. Luật sư của Reacher. Làm việc cho Bộ tư lệnh Nhân sự. Candice Dayton. Cuộc hẹn thứ hai của anh chiều nay.

Reacher lập tức thụp người xuống ghế, lấy tay ôm mặt, như người đang bị nhức đầu.

Turner hỏi, “Có chuyện gì vậy?”

“Là luật sư kia của tôi, Đại úy Edmonds. Tôi đặt lịch gặp hai người liên tiếp”.

“Tại sao?”

“Tôi muốn chắc chắn không kẹt trong phòng giam khi luật sự của cô tới”.

“Đừng để cô ta thấy anh”.

“Đó chỉ là chuyện nhỏ. Chỉ một phút sau khi cô ta vào được bên trong mọi chuyện sẽ bung bét hết cả, cô có nghĩ thế không?”

“Lẽ ra anh phải biết một luật sư là đủ rồi chứ”.

“Là cô thì cô có biết không?”

“Chắc không”.

Kế bên họ, Edmonds đang lùi ra tiến vào vài lần cho đến khi đã đỗ thẳng thớm gọn gàng giữa lô đậu của mình. Cô ta tắt đèn xe, còn Turner thì bật đèn xe mình, lùi thẳng ra khỏi lô, xoay bánh lái hết cỡ. Edmonds mở cửa, ra khỏi xe. Reacher đổi tay trên mặt. Turner sang số tiến, xoay bánh lái thẳng lại rồi từ tốn lăn bánh. Edmonds kiên nhẫn chờ đến khi Turner xong việc. Turner vẫy tay ra hiệu cảm ơn rồi nhấn chân ga.

“Cửa phía Nam”, Reacher nói. “Đồng ý không? Tôi đoán tất cả bọn họ đều vào theo cống phía Bắc”.

“Đồng ý”, Turner nói. Cô tiếp tục lăn bánh về phía Nam, nhanh nhưng không quá nhanh, đi xuyên qua khu phức hợp, qua các khu nhà lớn bé, rẽ chỗ này rẽ chỗ khác, chạy chậm chỗ nọ, chạy chậm chỗ kia, dừng xe chờ trước biển báo, nhìn trái nhìn phải, rồi tiếp tục lăn bánh, cho đến khi cuối cùng toàn bộ khu doanh trại đã lùi lại phía sau và họ đã trên con đường dẫn ra ngoài, hướng tới rào chắn của trạm gác đầu tiên.

Trạm đầu tiên trong ba trạm.