← Quay lại trang sách

Chương 20

Rào chắn đầu tiên qua dễ dàng. Cư xử như thể ta thuộc về nơi này. Turner đón thẻ căn cước đi mượn của Reacher từ tay anh, cầm cùng với thẻ của mình, xòe ra trong tay như một cặp quân bài, rồi cô giảm xuống tốc độ đi bộ, nhấn nút hạ kính cửa, rồi nhấn nút mở nắp thùng xe sau khi cho xe ngừng lại, một cuộc trình diễn những hành động tiếp nối nhau tự nhiên, trôi chảy, như thể ngày nào trong đời cô cũng làm việc đó.

Người lính trong trạm gác cũng phản ứng với cuộc trình diễn của cô một cách hoàn hảo, đúng như trông đợi của Reacher và Turner. Anh ta nhìn lướt hai chiếc thẻ trong chưa đầy một giây, nhìn lướt vào thùng xe phía sau trong chưa đầy một giây, và đóng sầm nắp thùng lại giúp họ cũng trong chưa đầy một giây.

Turner nhấn ga, xe lăn bánh về phía trước.

Thở phào.

Reacher nói, “Chắc bây giờ Edmonds đã vào đến bên trong”.

“Anh có ý kiến gì hay không?”

“Nếu thấy có dấu hiệu rắc rối, nhấn ga chạy. Thẳng qua thanh chắn. Phá hỏng một thanh chắn kim loại có kẻ vạch cũng không khiến ta lún sâu thêm bao nhiêu đâu”.

“Có khả năng sẽ phải lao qua một lính gác”.

“Anh ta sẽ nhảy ra tránh đường. Lính gác cũng là con người, như tất thảy mọi người khác”.

“Chúng ta sẽ làm móp xe quân đội”.

“Tôi đã kịp làm móp xe quân đội rồi. Tối hôm qua. Dùng đầu hai gã”.

“Dường như anh rất có duyên với việc dùng đầu người làm móp đồ quân đội thì phải”, cô nói. Ấm áp, khàn, thào thào, thân mật. “Giống bàn làm việc trong văn phòng tôi”.

Reacher gật đầu. Anh đã kể chuyện cho cô nghe trên điện thoại. Hồi ở Nam Dakota. Một cuộc điều tra cũ, khiến anh hơi bực mình. Một câu chuyện ngắn, nhưng được kể dài. Chỉ nhằm khiến cô tiếp tục nói. Chỉ nhằm được nghe thêm giọng cô.

Turner hỏi, “Hai gã tối hôm qua là ai?”

“Phức tạp lắm”, anh đáp, “Tôi sẽ kể sau”.

“Hy vọng anh có cơ hội kể”, cô nói.

Họ lăn bánh tới trạm kiểm soát thứ hai. Nhưng lao qua rào chắn ở đó hóa ra không phải là một lựa chọn có thể thực hiện. Lúc ấy mới vừa qua năm giờ chiều. Giờ tan tầm, kiểu quân đội. Phải xếp hàng chờ ra và phải xếp hàng chờ vào. Trước họ ở làn ra đã có hai chiếc xe đứng chờ, còn ở làn vào thì có ba xe. Trong trạm có hai nhân viên trực. Một người lao hết sang trái lại sang phải, cho một xe vào, rồi cho một xe ra, cứ thế luân phiên đều đặn.

Còn người kia ngồi trong trạm. Tay cầm điện thoại. Chăm chú lắng nghe.

Turner dừng lại, thứ ba trong hàng, trên một làn xe hẹp, trạm kiểm soát nằm bên trái phía trước, còn bên phải là một hàng liên tiếp những ụ bê tông hình nón cụt, bè bè, cao khoảng một mét. Khối nào cũng có cốt sắt và được chôn sâu dưới đất.

Nhân viên trực thứ hai vẫn đang nói chuyện điện thoại.

Ở dãy xe bên kia, thanh chắn được nâng lên, một chiếc xe lăn bánh vào trong. Nhân viên thứ nhất lại cúi đầu lao sang bên này, kiểm tra thẻ căn cước, kiểm tra thùng xe, nhấn nút, thanh chắn bên ra nâng lên, một xe chạy ra, Reacher nói, “Có lẽ giờ tan tầm là bạn của ta. Làm gì cũng chỉ lướt lướt”.

Turner nói, “Phụ thuộc vào việc cuộc điện thoại kia là về vấn đề gì”.

Reacher hình dung cảnh Tracy Edmonds đang cuốc bộ tới của chính của trại giam, bước vào khu tiếp tân nhưng không thấy đại úy trực đâu. Một thư ký nào đó sẽ gật đầu chào cô. Edmonds sẽ kiên nhẫn tới mức nào? Người thư ký kia sẽ kiên nhẫn tới mức nào? Cấp bậc sẽ có ảnh hưởng. Edmonds cũng là đại úy. Cùng cấp bậc với sĩ quan trực. Ngang hàng nhau. Cô sẽ cho phép anh ta được chậm trễ một chút. Cô sẽ không lập tức nổi cáu như một thiếu tá hay một đại tá. Và chắc chắn, viên thư ký kia cũng sẽ chờ một thời gian mới can thiệp.

Nhân viên thứ hai trong trạm gác vẫn đang nói chuyện điện thoại. Bên ngoài, nhân viên thứ nhất vẫn đang lao từ bên này sang bên kia. Chiếc xe thứ hai lái vào, chiếc xe thứ hai lái ra. Turner lăn bánh về phía trước rồi dừng lại, giờ họ đứng đầu hàng chờ ra, nhưng rơi vào vị trí bị chặn kín hoàn toàn cả hai bên phải trái, với hai chiếc xe khác xếp hàng phía sau, còn phía trước là thanh chắn kim loại kẻ sọc. Turner hít một hơi, mở nắp thùng xe, xòe hai chiếc thẻ, rồi nhấn nút kéo kính xuống.

Người thứ hai đã nói chuyện xong. Anh ta đặt ống nghe xuống, nhìn thẳng sang phía làn ra. Anh ta nhìn khắp lượt, từ trước ra sau, rồi từ sau ra trước, bắt đầu bằng Turner và kết thúc cũng bằng Turner. Anh ta ra khỏi trạm gác, tiến về phía cô.

Anh ta nói, “Xin lỗi đã để hai người đợi”.

Anh ta nhìn lướt hai tấm thẻ, lùi lại nhìn lướt vào thùng xe, đóng thùng lại, sau đó nhấn chiếc nút nằm ở bên thành tường trạm gác. Thanh chắn kéo lên, Turner lăn bánh.

Và thở ra một hơi.

Reacher nói, “Một trạm nữa. Những điều tốt đẹp luôn đi thành bộ ba”.

“Anh thực sự tin vậy sao?”

“Không, không hẳn thế. Cơ hội để có được cả ba lần trúng trong mệnh đề có hoặc không chỉ là mười hai phần trăm”.

Ở phía trước, trạm gác thứ ba nhìn giống hệt bản sao của trạm gác thứ hai. Cũng ba chiếc xe xếp hàng chờ ra, và bên làn vào cũng tương tự, hai nhân viên gác, một đang khom người chạy qua chạy lại, một đang ngồi trong trạm nghe điện thoại.

Nghe một cách chăm chú.

Turner nói, “Mấy cuộc điện thoại này chắc phải quan trọng lắm, đúng không? Mấy người này đang có việc cần họ hơn mà. Bao nhiêu là sĩ quan cấp cao đang phải chờ ở đây. Một số chắc chắn là người bên Thủy quân lục chiến. Họ không thích những chuyện kiểu này đâu”.

“Chúng ta thì thích chắc?”

“Nhưng không giống kiểu không thích của bên Thủy quân. Chúng ta đâu phải là những người luôn sẵn sàng để bảo vệ thế giới”.

“Cha tôi là lính thủy đánh bộ đấy”.

“Ông ấy có bảo vệ thế giới không?”

“Ông ấy không phải sĩ quan cấp cao gì đâu”.

“Ước gì tôi biết anh ta đang nói chuyện với ai”.

Reacher nghĩ tới thời kỳ mình còn là đại úy. Anh sẽ chờ bao lâu cho đến khi một đại úy khác hoàn thành nốt việc của mình? Chắc là không quá lâu. Nhưng có lẽ Edmonds tử tế hơn. Kiên nhẫn hơn. Hoặc có thể trại giam là nơi nằm ngoài vùng quen thuộc của cô ta. Mặc dù cô ta là luật sư. Chắc cô ta đã từng tới rất nhiều trại giam rồi. Trừ phi công việc của cô ta chủ yếu là ngồi một chỗ. Một luật sư cạo giấy. Dù sao thì, cô ta cũng làm việc cho Bộ tư lệnh Nhân sự. Chắc phải có ý nghĩa gì đó. Việc về nhân lực thì có mấy phần được tiến hành trong các phòng giam chứ?

Anh lên tiếng, “Đây là một doanh trại lớn. Mấy cuộc điện thoại kia chắc gì đã tới từ trại giam”.

“Còn gì khác quan trọng đến thế nữa?”

“Có lẽ họ chuẩn bị phải dọn đường cho một ông tướng. Hoặc có thể đang đặt mua pizza. Hoặc đang gọi cho bạn gái, bảo tin mình sắp về”.

“Hy vọng là một trong ba điều nói trên”, Turner nói, “Hoặc cả ba”.

Ở làn xe đối diện, thanh chắn được kéo lên, một chiếc xe lăn bánh vào. Anh chàng đứng ngoài trạm gác lại chạy sang bên làn ra, kiểm tra thẻ, kiểm tra thùng xe, nâng thanh chắn, một xe chạy ra. Turner lăn bánh lên vị trí thứ hai. Anh chàng bên trong vẫn đang ôm điện thoại.

Vẫn đang lắng nghe rất chăm chú.

Turner nói, “Họ thậm chí chẳng cần phải được gọi điện báo. Quân phục của tôi chẳng có bảng tên cũng chẳng có phù hiệu gì. Họ đã thu hết của tôi từ trước. Trông tôi đúng như một tù nhân vượt ngục”.

“Hoặc là một tay Lực lượng Đặc nhiệm đầy quyền lực. Bí mật và vô danh. Hãy nhìn vào mặt tích cực. Chỉ cần cô đừng để họ thấy đôi giày là được”.

Một chiếc xe khác lăn bánh vào, một chiếc nữa lăn bánh ra. Turner chạy lên đứng đầu hàng. Cô mở nắp thùng xe, xòe hai tấm thẻ, nhấn nút kéo kính cửa xuống. Anh chàng trong trạm vẫn cầm điện thoại. Anh chàng bên ngoài đang phục vụ làn bên kia. Phía trước, bên kia rào chắn, hàng bê tông kết thúc, làn xe ra mở rộng và nhập vào một con phố bình thường ở Virginia.

Ở đó, một chiếc xe tuần tra của cảnh sát hạt Arlington đang đậu.

Turner hỏi, “Vẫn muốn tôi lao ra chứ?”

“Nếu buộc phải thế”, Reacher đáp.

Anh chàng bên ngoài kiểm tra xong chiếc xe kia, nhấn nút nâng thanh chắn lối vào. Anh chàng bên trong kết thúc cuộc nói chuyện, đặt điện thoại xuống. Anh ta bước ra ngoài, cúi xuống nhìn hai chiếc thẻ trong tay Turner. Không phải nhìn lướt. Mắt anh ta chuyển từ thẻ sang mặt. Reacher quay đầu nhìn kính chắn gió, thẳng ra phía trước. Anh cố thu mình trên ghế, cố làm ra vẻ mình là một người trung niên với cỡ người trung bình. Anh ta tiến lại phía đuôi xe. Không phải nhìn lướt. Rồi anh ta đặt tay lên nắp thùng xe, ấn nhẹ cho chốt khớp lại.

Rồi anh ta bước lại gần thành trạm gác.

Nhấn nút ra.

Thanh chắn nâng lên cao, Turner nhấn ga, chiếc xe lăn bánh về phía trước, chạy qua bên dưới thanh chắn, chạy qua ụ bê tông cuối cùng, nhập vào con đường ngoại ô ngăn nắp, rộng rãi, thịnh vượng, hai hàng cây hai bên, rồi đi qua chỗ chiếc xe cảnh sát tuần tra đang đậu, và cứ thế đi tiếp.

Reacher nghĩ: Đại úy Tracy Edmonds phải là một phụ nữ kiên nhẫn đến kinh dị.